Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~ Chương 6 ~

Từ ngày hôm đó Vương Nhất Bác vẫn giấu đi chuyện này, dù sao thì Tiêu Chiến cũng rất tôn kính người thầy này, chắc chắn sẽ không tin chuyện ông ấy là một người như vậy. Còn về phần Mỹ Kỳ và Tử Ninh thì lại là hai trạng thái đối lập.

* Chủ nhân, cái này đọc thế nào ?

Tuyên Nghi nhìn tấm bảng trước mặt, quét mắt mấy lượt vẫn không thể nào hiểu được, đúng thật là những người huấn luyện robot còn có tên gọi khác là giáo viên mầm non, vì những robot này điều là những robot sơ sinh cần được dạt dỗ.

* Cái này á, nói sao nhỉ. Đây là chữ viết, nếu muốn làm một robot có được sự trọng dụng thì phải biết chữ, hiểu không ?

Mỹ Kỳ cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể, dù sao 26011995 này cũng rất ngốc nghếch, còn có chút hậu đậu, chịu thôi chúng là sản phẩm lỗi mà, phải có điểm không tốt, chính vì vậy nên mới phải nhờ họ.

* Ồ.

* Hiểu không mà ồ.

Đúng thật là Mỹ Kỳ có chút không thể tin được, con robot này so với Mỹ Vân đúng thật là khác quá khác, Lại Mỹ Vân thông minh hơn nhiều.

* Thưa chủ nhân, tôi không hiểu.

Nếu nó là con người thì Mỹ Kỳ đã bẻ cổ cho bỏ tức rồi, thật sự không thể tin được đã 3 tháng rồi vẫn không có chút tiến bộ nào.

* Thôi được rồi, đi pha trà đi.

Thở dài lắc đầu xua đi những ý nghĩ xấu xa, kiểm tra mức độ pha trà của Ngô Tuyên Nghi xem có tiến bộ chưa.

' Xoảng '

* Rồi xong, lại bị trừ lương.

Mỹ Kỳ bước đến nhìn đống đổ bể ở quầy pha cà phê mà chỉ biết đỡ trán bất lực, lần thứ n rồi, tiền bị trừ còn nhiều hơn tiền lương mỗi tháng nữa đó trời.

* Bể tách trà thứ 5, nhân viên Mạnh Mỹ Kỳ chờ thẩm định số tiền phải bồi thường.

Robot chịu trách nhiệm thu chi và thưởng phạt đến còn nhanh hơn kim giây của đồng hồ quay nữa, nó quét mắt qua một lượt rồi tự động in ra một hóa đơn.

* Mời thanh toán.

* Trừ vào lương.

Mỹ Kỳ đúng thật là khóc không ra nước mắt mà, lương của cô vì thứ này mà bây giờ đến mì gói cũng không mua nổi.

* Đã âm tiền không thể tiếp tục trừ.

Robot hai mắt chuyển xanh báo hiệu cấp độ nguy hiểm mức 1, bắt đầu dùng kỹ năng của mình thuận lợi lấy đi số tiền từ túi của cô. Không phải ai cũng có khả năng này, tất nhiên robot loại này không phải để phục vụ chuyện xấu, nó không có chủ nhân nhưng không ai sai khiến được nó, nó chỉ làm được theo hệ thống lập trình được trang bị sẵn sàng.

* Hahaha... Mỹ Kỳ chúc mừng.

Tử Ninh đi ngang mà không khỏi nhịn cười, đúng là bây giờ thì biết hơn nhau không phải ở học tập còn cần phải may mắn nữa, Trương Tử Ninh từ lúc huấn luyện cho Mỹ Vân thì luôn trong trạng thái vui vẻ.

* Đã hết năng lượng.

Mỹ Vân đang đi thì bỗng dưng yên lặng, rồi rắc rối thật sự đến rồi.

* Đi sạc pin.

Tử Ninh xắn tay áo lên bắt đầu kéo Mỹ Vân đến khu vực sạc pin nhưng nó lại đứng yên như vậy, dù kéo cách mấy nó cũng không đi được bước nào.

* A.........

* TRƯƠNG TỬ NINH, CÔ BỊT MIỆNG NÓ LẠI ĐI.

* TÔI BỊT THẾ NÀO ĐÂY.

Điện vừa cắm vào thì 07071998 đã hét lên, vì là robot nên âm lượng phát ra vừa lớn vừa chói tai, còn là loại giọng nói điện tử khiến Mỹ Kỳ bịt chặt tai còn nghe ra rõ, cả người không khỏi rùng mình, lớn tiếng mà nói với Tử Ninh. Vấn đề đến rồi, mỗi lần sạc pin Lại Mỹ Vân đều la như vậy, Trương Tử Ninh cũng không biết làm sao, nghe vài lần cũng dần quen với điều này nhưng ở đây là CTY sẽ có nhiều người phải chịu ảnh hưởng.

* Chủ nhân tôi đây rồi.

Tiêu Chiến ôm chặt lấy Nhất Bác, âm thanh này đến quá bất ngờ khiến Tiêu Chiến có chút giật mình và khó chịu, với chức năng bảo vệ Nhất Bác nhanh chóng dùng đôi tay to lớn và dày dặn của mình bịt tai của Tiêu Chiến lại, đến lúc này Tiêu Chiến mới giãn được chân mày ra một chút, Vương Nhất Bác còn khởi động chế độ mát xa khiến Tiêu Chiến càng thêm dễ chịu hơn.

* CHUYỆN GÌ VẬY ?

Lệ Dĩnh vừa vào cty đã nghe được âm thanh đáng sợ này, còn tưởng có con robot nào bị phản nhiệt hay bị chạm điện, thế nhưng khung cảnh trước mắt điều khiến cô khó hiểu, không có như cô tưởng tượng chỉ có một Lại Mỹ Vân đang ở buồng nạp năng lượng.

* Ồn ào.

Jisoo bước đến ấn vào cổ của 07071998 thì nó lập tức ngừng kêu, vì cô vốn dĩ là nhà thiết kế, tất cả bộ phận đặt ở đâu, bao gồm cả nút tắt âm. Thoạt nhìn thì đó chỉ là một vật giống như dây chuyền hóa ra là nút tắt âm, là Tử Ninh tìm hiểu chưa kỹ .

* Nó sợ điện giật.

Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Mỹ Vân rồi lên tiếng nhưng Tiêu Chiến đang bị bịt tai lại nên không nghe được bất cứ âm thanh nào.

* Chủ nhân hết rồi.

Một lúc sau khi Tử Ninh dắt Mỹ Vân rời đi thì Nhất Bác mới dám bỏ tay ra, có chút luyến tiếc, bởi vì cậu muốn gần gũi với anh hơn nữa, cậu muốn cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim và hơi thở của anh.

* Cảm ơn cậu.

Tiêu Chiến không biết từ bao giờ đã xem Nhất Bác như một người bạn rồi, vì cách Nhất Bác thể hiện chẳng khác gì con người. Nó pha nước cho anh tắm, giúp anh cọ lưng, còn nấu bữa sáng và pha trà, đôi khi còn cùng anh tâm sự và giúp anh giảm căng thẳng, điều này khiến Tiêu Chiến dần quên đi Nhất Bác là một robot mã thay vào đó là thân phận một người bạn.

* Tôi muốn uống trà.

* Cho tôi 5 phút.

Tiêu Chiến đưa ra yêu cầu nào thì Nhất Bác cũng đi làm ngay, thật sự rất giống một bạn trai nhỏ của cậu, cái ý nghĩ gì vậy chứ, Tiêu Chiến cũng không thể tin mình từng suy nghĩ như vậy.

* Cậu bị bỏng rồi.

Khi Nhất Bác đặt tách trà xuống thì hai mắt Tiêu Chiến lập tức chuyển sang chế độ lo lắng, thật sự lo đó.

* Không sao ?

Nhất Bác chỉ nói thế nhưng không hiểu sao Tiêu Chiến lại bật cười, anh quên mất cậu là robot, mà là robot sẽ không biết đau. Thấy Tiêu Chiến cười như vậy điện ở tim Nhất Bác lại tăng lên một ít, đến bây giờ đã sắp được phân nửa rồi. Chính Tiêu Chiến cũng không biết mình đang âm thầm nạp năng lượng cho nó, bên ngoài có người đang quan sát họ.

* Bôi đi.

* Cô chủ, đến bao giờ mới được tự do.

Kim Jisoo ra hiệu cho Nhất Bác đi ra một nơi vắng vẻ, đưa cho cậu một lọ thuốc, đây là loại chuyên phục hồi vết thương cho robot.

* Tự do, cả tôi và cậu, mãi mãi cũng không có tự do.

Jisoo cười một nụ cười chua xót rồi nhanh chóng rời đi, phía xa có một bóng người quan sát họ. Kim Jisoo biết đó là ai, thế nhưng cô không sợ, bản thân cô cũng không thể biết được mình còn giấu chuyện này bao lâu. Nhưng ít nhất cũng không nên để lộ quá nhiều sơ hở, quá nguy hiểm. Quét mắt một lượt, cô cười nhếch mép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top