Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~ Chương 9 ~

* Nhất Bác đâu ?

* Đưa đi rồi.

Tiêu Chiến hối hả từ công xưởng chạy về, đến đèn đỏ cũng không chờ nổi, trực tiếp bỏ xe lại mà chạy bộ về đây, ấy thế mà chỉ thấy một Triệu Lệ Dĩnh nhàn hạ uống trà.

* Chẳng phải tôi nói phải ngăn lại sao ?

Tiêu Chiến trực tiếp hất đi ly trà trên tay của Lệ Dĩnh, thái độ gì đây hả, cô ngang nhiên để người ngoài vào cướp đi Nhất Bác, lúc trước thì cũng thôi đi, bây giờ anh biết cậu không phải là robot thì càng không thể buông tay.

* Cậu nổi điên cái gì ? Chỉ là một con robot lỗi, có cần phải đối đầu với nhà nước để giữ nó không ? Chỉ vì một Vương Nhất Bác vô tri vô giác mà bỏ cả CTY này sao ?

Lệ Dĩnh cũng nào chịu thua, vẫy tay cho khô hết trà còn động trên đó rồi nhìn anh, cô lớn tiếng mà nói. Đến bao giờ Tiêu Chiến mới hiểu đây, suốt 3 tháng qua cô chẳng phải đã nói rồi sao, Vương Nhất Bác này căn bản không thể giữ, nó sẽ mầm hoạ cho CTY. Bọn họ điều là người kinh doanh, một kính hai nhường với người của nhà nước thì mới có thể tồn tại, chỉ có Tiêu Chiến dám đối đầu không sợ ai, tự cho mình hay, vinh quang mình anh hưởng còn hoạ thì cả CTY liên lụy, đặc biệt là chuyện Vương Nhất Bác đã khiến giá cổ phiếu bị thao túng rớt một cách thảm hại.

* Tự đọc đi.

Ném cuốn sách hôm trước xuống cho Lệ Dĩnh, anh nhanh chóng một đường chạy đến cục quản lý môi trường, anh phải nhanh chóng tìm Vương Nhất Bác, bằng mọi giá không thể mất cậu, sao tim anh lại đau như thế chứ, tại sao lại khó chịu như vậy, có phải yêu rồi không ? Lúc trước cố chấp với tư tưởng cậu là một robot nên mới không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ cậu không phải nữa, cậu ngoài trái tim chưa được lấp đầy thì tất cả điều là con người.

* Chủ nhân.

* Nhất Bác.

Kiệt sức rồi, Tiêu Chiến vì chạy quá nhiều nên không còn sức nữa rồi, đi được một đoạn đã hoàn toàn gục ngã xuống mặt đường vừa đông vừa ồn ào kia, nước mắt Tiêu Chiến rơi như vô hình giữa dòng người tấp nập, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy. Đến khi Tiêu Chiến sắp không thở được thì một giọng nói vang lên, không còn khô cứng nữa, mà nó là một âm thanh chữa lành vết thương của người khác, sưởi ấm con tim của anh. Tiêu Chiến không thể tin được, Nhất Bác và Kim Jisoo ở đó, sau anh có thể quên vẫn còn một Kim Jisoo ở đây chứ, cô sẽ không để Nhất Bác xảy ra chuyện.

* Cậu đi đâu vậy hả ? Tôi rất sợ hãi.

* Tôi... Tôi về với anh.

Thấy Tiêu Chiến đột ngột ôm mình thì Nhất Bác có chút bối rối, cơ thể lập tức trở nên cương cứng, thấy Jisoo gật đầu như một sự chấp thuận, thì cậu mới dùng thái độ của con người mà vỗ về Tiêu Chiến, đến lúc này trái tim của Tiêu Chiến triệt để rung động, đúng là đến khi vụt mất thì mới toả lòng mình. Còn về Vương Nhất Bác sau khi nói xong câu đó thì tim bị một luồng điện rất lớn tác động đến, thế nhưng nó không phải cảm giác đau đớn mà là hạnh phúc.

* Vương Nhất Bác, tôi yêu cậu rồi, đừng rời xa tôi.

* Dừng.

Tiêu Chiến quyết định nói ra, anh không muốn xác định hay chờ đợi gì nữa, anh chỉ cần biết anh không thể sống thiếu Nhất Bác nữa rồi, anh cần Nhất Bác hơn bất cứ thứ gì, dù cho cả thế giới chửi rủa và phản đối thì anh cũng sẽ không ngừng yêu cậu, ngược lại Tiêu Chiến sẽ chống lại thế giới. Thế nhưng Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng thì Jisoo đã cho ngừng thời gian, đưa Kim Jisoo và Vương Nhất Bác bước vào một không gian bị bao trùm bởi màu đen và chỉ có đúng một tia sáng, rốt cuộc Kim Jisoo là robot hay là ma quỷ, cái quái gì cũng biết. Chẳng phải là robot vạn năng sao, mỗi một robot điều có khả năng riêng, Kim Jisoo là một dạng tổng hợp tất cả kỹ năng của chúng.

* Cô chủ, lời nguyền.

Thấy có một ánh sáng màu trắng xẹt qua ngang mình thì Nhất Bác đã biết điều gì xảy ra rồi, cậu rất vui vì Tiêu Chiến thật lòng yêu cậu. Thật không ngờ Tiêu Chiến lại đem lòng yêu một robot.

* Giải rồi, điều khiển được không ?

Jisoo chỉ quét mắt một lượt rồi nói, trên thế gian này chỉ còn có mỗi cô và cậu là tổ tiên còn sót lại của robot, tất nhiên việc gì đến cũng phải đến. Lời nguyền năm xưa đã được giải, Vương Nhất Bác đã tìm được người yêu mình thật lòng, thành công hóa ra giải suy nghĩ dứt quãng của bộ não, thế nhưng vấn đề đến rồi.

* Tôi không biết.

Cơ thể Vương Nhất Bác cảm nhận được một luồng điện chưa bao giờ xuất hiện, vô cùng mạnh mẽ và mãnh liệt và nó đã điều khiển cơ thể cậu, trái tim Nhất Bác liên tục chớp tắt chớp tắt, chứng tỏ sự rối loạn.

* Vương Nhất Bác, cậu là đứa con của Robot, cậu có tất cả mọi thứ robot cần có, cậu còn có bản năng của con người, hai trường phái đối lập cùng tồn tại trong một cơ thể sẽ rất khó dung hòa, tôi đã từng thử nhưng thất bại. Dẫn chứng là đến bây giờ tôi vẫn không thể hòa nhập với con người. Nếu cậu chọn nói yêu Tiêu Chiến thì cuộc chiến bên trong cơ thể cậu chính thức bắt đầu, dám không ?

Jisoo vốn đã muốn sống như con người như bản năng robot quá mạnh, chúng hoàn toàn áp chế lấy cô, chính vì vậy lúc nào cô cũng trong sự vỏ bọc an toàn, dần dần hình thành một Kim Jisoo như bây giờ nửa người nữa robot không có cách nào cải thiện. Nếu hôm nay Vương Nhất Bác chọn yêu Tiêu Chiến tức nghĩa cậu muốn phủ bỏ thân phận của một con robot, bắt đầu số như một con người, vì vậy phải tự đấu tranh với chính mình để bản năng của con người áp chế hoàn toàn kỹ năng của robot, nếu không Vương Nhất Bác sẽ đau đớn tột cùng và cuối cùng là sống một cuộc sống như cô.

* Tôi dám.

* Chúc cậu may mắn.

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến trước mặt, thật sự muốn bảo vệ người này, dùng cho là ở thân phận nào đi nữa thì cậu vẫn muốn mãi mãi bảo vệ anh, huống chi anh bây giờ đã thừa nhận tình cảm anh giành cho cậu, điều này khiến Vương Nhất Bác dũng cảm đối mặt với phong ba bão táp phía trước. Về phần Jisoo thì chỉ biết hít một hơi thật sâu mà thôi, trước khi trả lại mọi thứ như bình thường còn không quên ban bình an cho cậu.

* Nhất Bác, em có phải cũng có cảm giác với anh không ?

Tiêu Chiến cực kỳ mong chờ câu trả lời của Nhất Bác, anh biết cậu có suy nghĩ và mọi thứ về con người tất nhiên cả yêu cũng không ngoại lệ.

* Đúng vậy, em cũng vậy, em không những yêu mà còn phải bảo vệ anh.

Vương Nhất Bác bây giờ hoàn toàn giống một con người, một chút cũng không phải robot, Tiêu Chiến hạnh phúc đến không nói nên lời chỉ đánh liền mà hôn Vương Nhất Bác một cái, thật không ngờ khiến tim của cậu tiếp nhận một nguồn năng lượng vô cùng mạnh và nhiều, gần như được lắp đầy rồi.

* Môi của robot rất mềm.

* Nghịch ngợm.

Thấy Tiêu Chiến trêu chọc mình thì Nhất Bác chỉ biết bất lực, cậu không biết thế nào là giận dữ hay tức giận đâu. Những cảm xúc của con người cậu vẫn chưa thể có, nhưng có thể ở phân biệt được, tương lai Tiêu Chiến phải dạy trẻ nhỏ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top