Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. Vương tử cùng Vương tử

Vương Nhất Bác đang trên đường đi làm về thì nhặt được một cái chai bên trong có một ít tiền. Hắn định mang nó đến đồn cảnh sát gần nhà.

Nhưng chưa làm được gì chỉ mới chạm vào thì cái chai đã biến thành một chú nhóc nhỏ bằng lóng tay mặc đồ thỏ hồng còn có hai cái cảnh nhỏ màu trắng đang không ngừng vẫy.

'Xin chào, tôi là Tiểu Tán, để cảm ơn vì đã đánh thức tôi. Tôi sẽ ban cho bạn một điều ước. Hãy ước đi nào~'

Vương Nhất Bác chẳng thèm phản ứng Tiểu Tán chỉ đưa tay lên che miệng ngáp một cái rồi đi thẳng.

'I i, sao anh không làm đúng theo kịch bản thế này.' - Tiểu Tán vội vàng phẩy cánh đuổi theo.

"Cậu ồn ào quá. Chỉ cần tôi ước là được phải không?"

Vương Nhất Bác bị tiếng ồn không ngừng léo nhéo bên tai cảm thấy phiền.

"Đúng ah. Anh mau ước đi." - Tiểu Tán hai mắt tròn xoa tay chụm lại mong chờ điều ước từ Vương Nhất Bác.

"Tôi ước tất cả phụ nữ trên thế giới đều biến thành đàn ông."

Vương Nhất Bác vừa nói xong khuôn mặt của Tiểu Tán liền méo xẹo. Cậu bắt đầu rơi nước mắt còn vừa khóc vừa nấc cục.

'Hu... hu ... hức... ức... sao anh có thể..., ức.., xấu xa như.... hu hu... như vậy chớ.."

Vương Nhất Bác đối với mấy thứ đáng yêu và dễ thương luôn có rất ít sự đề kháng. Hắn thở dài một cái rồi vươn tay ôm lấy cục tròn tròn Tiểu Tán dỗ dành.

"Được rồi. Ngoan nào ngoan nào, không khóc nữa. Tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi mà."

Tiểu Tán phải một lúc sau mới dừng được khóc. Tuy rằng cậu chỉ là một tiểu thần tiên pháp lực không cao nhưng cậu cũng có tôn nghiêm chứ bộ.

'Sau này anh không được nhử thế nữa đâu đấy.' - Tiểu Tán hai tay chống nạnh đứng trong lòng bàn tay của Vương Nhất Bác khí thế hùng hồn nói.

"Ừ ừ." - Vương Nhất Bác phi thường có lệ nói. Sau đó mở cửa bước vào nhà.

.

Đặt Tiểu Tán xuống bàn nước Vương Nhất Bác tháo cà vạt ngã đầu dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần một chút rồi nói.

"Tôi tuỳ tiện ước một cái gì đó thì cậu sẽ trở về nơi của cậu phải không?"

'Đúng á.' - Tiểu Tán ngồi trên bàn hai chân đung đưa đáp.

"Vậy cậu có thể thực hiện được những gì?" - Vương Nhất Bác lại tiếp tục hỏi.

"Tôi có thể nấu cơm, quét nhà, đan len..." - Tiểu Tán bắt đầu liệt kê ra việc cậu có thể thực hiện.

Vương Nhất Bác nhìn chiều cao ngang ngửa cây tâm của Tiểu Tán rơi vào tự hỏi nhân sinh.

Sau một hồi vắt óc suy nghĩ Vương Nhất Bác cũng tìm được một điều ước trong khả năng của Tiểu Tán.

"Được rồi. Tôi ước đây."

Tiểu Tán hai tay nắm lại hồi hộp vô cùng chờ điều ước từ Vương Nhất Bác.

"Tôi ước tôi được hôn anh 1 cái."

Tiểu Tán vừa nghe xong điều ước thì mặt liền đỏ hồng hai tay chắp sau mông chân bắt chéo như mấy cô nữ sinh mới bị người thích tỏ tình.

"Anh chắc chứ?"

Vương Nhất Bác thật sự không hiểu chỉ hôn một cái thì có gì lại ngại ngùng xoắt xít đến thế.

"Tôi làm nhé."

Bàn tay giơ ra để Tiểu Tán có thể đến gần hắn hơn. Vương Nhất Bác dùng môi ịn vào khuôn mặt của Tiểu Tán.

Sau đó 'bùm' một cái Tiểu Tán liền hoá lớn ngồi ở trong lòng hắn.

"Không phải nói hôn xong thì biến mất sao?" - Vương Nhất Bác cau mày hai tay không biết để đâu cho phải.

"Thì Tiểu Tán biến mất rồi đấy thôi."

Tiểu Tán phiên bản người lớn không một mảnh vải che thân. Hai tay ôm lấy cổ của Vương Nhất Bác cười ngọt ngào.

"Người ngoài hành tinh mấy người từ lúc nào trở nên lật lộng như vậy?"

Vương Nhất Bác người theo trường phái khoa học bài trừ mê tín dị đoan lành lạnh nói ra suy nghĩ của bản thân.

"Anh là thần tiên không phải là người ngoài tinh cầu."

Tiêu Chiến xụ mặt buông một tay ra khỏi cổ Vương Nhất Bác nắm lấy tay hắn đặt lên người bạn nhỏ phần hồng bên dưới.

"Đừng dời đề tài."

Vương Nhất Bác tay đột nhiên trở thành miếng lá che hạ thân của Tiêu Chiến thì rất không vui.

"Chuyện này không thể trách anh được. Do em cầu hôn anh nên từ bây giờ chúng ta đã là một đôi. Trừ phi anh chết nếu không chúng ta sẽ mãi như vậy."

Tiêu Chiến đầu dựa lên vai Vương Nhất Bác nói.

"Tại sao anh biết hôn là ý nghĩa như vậy mà không nói tôi." - Vương Nhất Bác thật muốn mắng Tiêu Chiến mộ trận nhưng lại làm không được.

"Anh có hỏi lại rồi mà." - Tiêu Chiến chớp chớp mắt đáp.

Vương Nhất Bác cảm thấy tiếp tục tranh cải cũng không giải quyết được gì.

"Chổ anh tuổi thọ trung bình một người bao nhiêu?"

"Khoảng 6000 tuổi." - Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một lúc mới đưa ra câu trả lời.

Nếu thời gian có thể đảo ngược lại Vương Nhất Bác hứa từ nay về sau không bao giờ tuỳ tiện nhặt đồ đánh rơi nữa.

.

.

Ba năm sau...

Tiêu Chiến đang đứng nấu cơm dưới nhà thì nghe một tiếng nói vang lên từ phía sau lưng.

"Tiêu A Chiến, anh giỏi lắm. Dám lừa gạt tôi thời gian lâu như vậy."

Vương Nhất Bác nhớ lại rồi. Hắn vốn dĩ không phải người của hành tinh này.

Bởi vì tàu trong lúc di chuyển ngang qua đây thì gặp phải sự cố nên phải hạ cánh khẩn cấp. Sau đó hắn được Tiêu Chiến cứu giúp.

Hai người lâu ngày sinh tình nhưng vì tín hiệu cầu cứu gặp chút trục trặc mà phía tàu cứu hộ ngộ nhận Tiêu Chiến thành hắn. Rồi đè hắn ra xoá ký ức.

"Hừ, anh lừa em đấy rồi thì sao? Em làm gì được anh nào?" - Tiêu Chiến vô cùng ngang ngược nói - "Em đừng quên em bây giờ đã là chồng của anh. Anh nói gì em phải nghe nấy."

Vương Nhất Bác thở dài sau đó đi vào trong bếp phụ bưng thức ăn cùng dọn bàn. Đây chính là hậu quả của việc đem vợ để trên đầu.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top