Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51. Bức Màn - G

Cổ Hằng Thôn là một thôn nhỏ nằm trên núi Đại Hàn, dân cư ở đây sống dựa vào trồng trọt là chính.

Vương Nhất Bác là con trai út của Vương Đại cùng Lư Xảo Xảo. Trên hắn có lão đại Vương Nhất Nhất, tiếp đến là lão nhị Vương Nhất Nhị rồi đến lão tam Vương Nhất Tam. Vương Nhất Bác bởi vì sinh non nên so với bạn cùng trang lứa có phần nhỏ xinh hơn rất nhiều.

Lại nói Cổ Hằng Thôn đại đa số gia đình đều chỉ miễn cuỡng đủ ăn đủ mặc cho nên phần đông nam tử không có mộng khoa cử đều lựa chọn ở rể xa nhà thứ nhất có thể giảm bớt một miệng ăn, thứ hai chính là sính lễ của nhà gái có thể cứu nguy gia đình khi gặp khó khăn.

'Khụ, khụ, khụ. Đại ca, ngươi thật sự nghĩ kỉ rồi sao?'

Vương Nhất Bác đột nhiên ngã bệnh trong nhà lại không còn tiền dự phòng đại ca của hắn liền đem sinh thần bát tự giao cho Hoa Đại Thẩm.

'Lão tứ, ca cũng đã đến tuổi rồi sớm ở rể hay muộn ở rể cũng như nhau.' - Vương Nhất Nhất xoa xoa đầu Vương Nhất Bác cười nói.

'Đại ca, ngươi không phải thích Ngọc Nhi tỷ tỷ sao?'

'Lời nữ nhân sao có thể tin được. Ngọc Nhi nàng ấy nếu muốn cưới ta đã sớm tới nhà đặt sính lễ khi ta 12 rồi.'

Cổ Ngọc Nhi là con gái của Cổ Hồng họ hàng của thôn trưởng cùng Vương Nhất Nhất thanh mai trúc mã. Ba năm trước cùng phụ thân rời nhà đi buôn hứa hẹn khi trở về sẽ thú Vương Nhất Nhất.

'Nhưng mà Cổ Phong....'

Vương Nhất Bác còn muốn khuyên đại ca hắn suy nghĩ lại nhưng đối phương đã chặng lời trước.

'Ta đã nhận sính lễ của y rồi. Lão tứ đệ vẫn nên lo cho sức khoẻ của bản thân thì hơn.'

Vương Nhất Nhất bộ dạng trong thôn cũng rất được hoan nghênh khi hắn đem sinh thần bát tự giao cho Hoa Đại Thẩm cũng có rất nhiều cô nương, ca nhi ngõ lời nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn nhận sính lễ của Cổ Phong.

Cổ Phong là ca nhi lớn hơn Vương Nhất Nhất 6 tuổi trong nhà chỉ còn mỗi vị sư phụ thích chu du tứ phuơng ít khi ở nhà, dung mạo y so với nam tử còn nam tử cũng vì thế mà đến nay vẫn chưa có người thú.

Vương Nhất Nhất chọn y bởi vì y là đại phu hơn nữa so với đại phu ở huyện thành y thuật cũng tốt hơn rất nhiều lại còn biết võ công đầu óc cũng linh hoạt. Quan trọng là y thích hắn chịu nghe lời hắn.

.
.

Vương Nhất Nhất đang cho gà ăn thì nghe thấy tiếng gọi của Cổ Phong ở bên ngoài.

'Cổ Phong ca, ngươi gọi ta có chuyện gì không?' - Vương Nhất Nhất đi ra cửa thì thấy Cổ Phong đang ôm một túi đồ đứng bên ngoài.

'Ta đi trấn trên bán thịt heo tiện thể mua thuốc cho tứ đệ ngươi cầm lấy nấu cho hắn uống.' - Cổ Phong đem túi đồ trong tay giao cho Vương Nhất Nhất - 'Trong túi có xiêm y cùng giày ta may cho ngươi, ngươi thử xem nếu có cần sửa gì thì nói.'

'Cảm ơn Cổ Phong ca.'

'Không cần cảm ơn. Tối nay ngươi tới phòng ta ra sức chút là được.'

Hôn sự của Vương Nhất Nhất cùng Cổ Phong sẽ tổ chức vào mùa xuân năm sau. Trong khoảng thời gian này nhà trai phải đến nhà của nhà gái để tập quen dần với hoàn cảnh. Đương nhiên việc đến nhà này cũng chia thành ba loại tham quan, giúp đỡ, tập sự.

Tham quan chính là nhà gái chỉ cho phép cô gia xem hoàn cảnh trong nhà cùng trao đổi một số thói quen sinh hoạt.

Giúp đỡ là thể hiện nhà gái khá hài lòng với cuộc hôn nhân này đồng ý cô gia có thể bước vào sinh hoạt của họ cùng thừa nhận cô gia là người trong gia đình.

Tập sự là nhà gái thừa nhận trừ việc chưa tổ chức hôn lễ ra thì cả hai đã như phu thê/ phu phu.

Vương Nhất Nhất nghe Cổ Phong nói vậy thì mặt ửng đỏ. Nguời này chính là một cái sắc ca nhi hôn sự bàn xong ngày thứ năm liền gấp không chờ nổi đến nhà dọn đồ của hắn về nhà y. Ngày thứ mười thì đem gạo nấu thành cơm còn bảo hắn nên phối hợp đến khi thành hôn con của bọn họ cũng được tham dự.

.
.

Tuy rằng đại ca phu lang đối với Vương Nhất Bác khá nhiệt tình nhưng mỗi buổi sáng thấy đại ca về nhà với bộ dạng như bị yêu tinh hút hết tinh khí thì Vương Nhất Bác nhìn y vẫn không vừa mắt.

'Ca, ngươi thật sự không sao?'

'Ta không sao.' - Vương Nhất Nhất lắc đầu cười đáp.

'Ca, ta có thể không cần chữa bệnh.' - Vương Nhất Bác đối với việc bản thân như một con đĩa hút máu gia đình vô cùng đau khổ lại chẳng thể thay đổi gì. Có đôi lúc hắn muốn chết cho xong để không làm vướng bận mọi người.

'Nói ngốc cái gì đó, y thuật của Cổ Phong ca tốt như vậy nhất định sẽ đem bệnh của đệ chữa khỏi mà.'

Vuơng Nhất Nhất lấy tay búng lên trán Vương Nhất Bác. Lão tứ chính là quá hiểu chuyện khiến mọi người đau lòng mà.

.

Đại ca ở nhà phụ giúp cha mẹ công việc đồng án. Nhị ca thì làm bộ khoái ở nha môn , tam ca thì làm thu chi ở một cửa hàng trong huyện. Còn Vương Nhất Bác bởi vì sức khoẻ nên chỉ có thể nhận việc chép sách kiếm chút tiền phụ giúp trong nhà.

'Tam ca, ngươi có tâm sự?'

Tuy rằng Vương Gia không tính là khá giả nhưng Vương phụ cùng Vương mẫu vẫn nổ lực cho bốn anh em biết đọc biết viết.

'Lão tứ, hôm nay ta nghe mọi người ở tửu lầu bàn tán nói nhị ca bởi vì muốn trèo cao quyền quý mà cam nguyện bò giường Vương đại nhân trở thành tiểu tình lang của y.'

'Tam ca, tuy rằng Vương đại nhân cũng được coi là trung niên mỹ ca nhưng với tính tình của nhị ca hắn sẽ không chọn y để bò giường đâu.' - Vương Nhất Bác cười nói.

'Lão tứ quả nhiên là bảo bối đệ đệ của ta mà.' - Vương Nhất Nhị từ ngoài bước vào cũng cười đáp.

'Nhị ca, ngươi còn cười được.'

Vương Nhất Tam rất muốn bổ đầu Vương Nhất Nhị ra xem có gì trong đó bị hắc nuớc bẩn như vậy mà còn cười được.

'Cây ngay không sợ chết đứng.'

Vương Nhất Nhị cảm thấy Vương Nhất Tam chính là chuyện bé xé ra to.

'Nhị ca, theo ta thấy ngươi vẫn nên nhanh chóng làm rõ tin đồn đi.' - Vương Nhất Bác khuyên ngăn Vương Nhất Nhị ngăn chặn trước khi mọi việc đi xa hơn.

'Vương đại nhân đang xử lý ngươi không cần lo lắng.'

'Nhị ca, ngươi vẫn nên thúc đẩy nhanh hơn xử lý việc này kẻo đến tai nhị ca phu thì ta e ngươi sẽ dữ nhiều lành ít.'

Vương Nhất Bác nhất ngữ thành sấm sáng hôm sau Vương Nhất Nhị liền được nhạc phụ tương lai cử xe ngựa đến đón về nhà hắn trò chuyện.

Cụ thể không biết bọn họ đã nói những gì nhưng bộ dáng của Vương Nhất Nhị sau khi trở về bước xuống từ xe ngựa lại khiến Vương Nhất Bác cùng Vương Nhất Tam lo lắng vô cùng.

Môi bị sưng đỏ còn bị thương, tóc tay tán loạn y phục thì nhăn nhó trên cổ có nhưng vệt đỏ như bị muỗi đốt còn kèm tặng một dấu răng khá rõ.

'Nhị ca, ngươi không sao chứ?'

'Không có gì, khuya rồi hai ngươi mau về phòng ngủ đi.' - Vương Nhất Nhị nói xong thì đi thẳng về phòng.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top