Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51. Bức Màn - K

Vương Nhất Nhất thành thân Vương Nhất Nhị phụ trách đưa phu lang lên ngựa. Cổ Phong ôm lấy hắn cả hai sẽ đi dạo một vòng trước khi về Cổ Phong gia. Bởi vì gia đình Cổ Phong phụ mẫu sớm tạ thế, sư phụ thì vân du tứ hải không biết ngày về cho nên đơn giản được thì đơn giản. Hai người chỉ cần bái cao đường trước sự chứng kiến của thân bằng quyến thuộc cùng bà con làng xóm là được.

Vương Nhất Bác cùng Lý Hoằng Nghị bởi vì tuổi còn nhỏ lại chẳng giúp được gì vướng tay vướng chân bị đuổi về nhà ngủ sớm.

'Lão ngũ, sau khi ngươi và ta thành thân thì ngôi nhà này chắc sẽ trở nên buồn lắm nhỉ?' - Vương Nhất Bác chống cằm suy nghĩ xa xôi.

'Hợp tan, tan hợp là chuyện bình thường trong cuộc sống nghĩ nhiều làm gì.' - Lý Hoằng Nghị vừa đọc sách vừa trả lời.

'Lão già như ngươi làm sao hiểu được tâm sự thiếu niên thanh xuân tràn ngập như ta chứ. Ngủ ngon.' - Vương Nhất Bác nhìn Lý Hoằng Nghị bằng ánh mắt khinh bỉ sau đó xoay người đi về phòng.

Lý Hoằng Nghị nở nụ cười tiếp tục đọc sách. Không biết giữa hai nguời bọn hắn ai mới thực sự là lão già.

.
.

Hôn lễ của Vương Nhất Nhất đơn giản bao nhiêu thì của Vương Nhất Nhị lại cầu kì bấy nhiêu. Trước ngày hôn lễ một tháng Vương Nhất Tam, Vương Nhất Bác và Lý Hoằng Nghị đều bị bắt đi học lễ nghi ở nhà của Vương viên ngoại cùng Vương Nhất Nhị bởi vì khách mời của Vương viên ngoại phần đông đều là những người rất có thân phận sợ bọn họ không cẩn thận va chạm rước lấy phiền toái.

Ba huynh đệ họ Vương mỗi ngày đều sống trong khổ sở vị sư phụ dạy bọn họ phạt chạy, phạt quỳ, phạt đứng tấn khi làm sai.

'Lão ngũ cùng là huynh đệ sao ngươi không cùng huynh đệ bọn ta có hoạ cùng chia hả?'

Vương Nhất Bác nhìn Lý Hoằng Nghị ngồi ung dung uống trà trông khi ba huynh đệ bọn họ bị phạt quỳ thì vô cùng tức giận.

'Ta không sai cớ gì phải làm sai để bị phạt? Lão tứ thay vì quan tâm ta ngươi nên lo cho bản thân thì hơn.' - Lý Hoằng Nghị hai chân bắt chéo từ trên ghế nhìn xuống cười vô cùng thiếu đánh nói.

'Lão ngũ, ngươi chờ...'

Vương Nhất Bác rất muốn hất cái bàn vào mặt Lý Hoằng Nghị mà hắn nhấc cái bàn không có nổi.

.
.

Vương Nhất Tam phụ trách cùng Vương viên ngoại và Vương Nhất Nhị tiếp đón khách, Vương Nhất Bác cùng Lý Hoằng Nghị một người tả một người hữu kiểm tra xung quanh nếu có gì phát sinh thì gọi người đến kịp thời giải quyết.

Vương Nhất Bác vừa ăn bánh vừa đi dạo cực kì nhàn nhã thì bị tiếng ồn ào trong góc tối khuất sau bụi cây thu hút. Khi hắn đến gần thì thấy một nam nhân đang định làm trò đồi bại với một ca nhi chân yếu tay mềm

'Ngươi đang làm gì đó?'

Vương Nhất Bác quát lớn khiến cho nam nhân giật mình bỏ chạy.

'Ngươi không sao chứ?' - Vương Nhất Bác đi đến chổ ca nhi ánh mắt nhìn lên trời cởi lấy áo khoác ngoài đưa cho y.

'Cảm ơn công tử đã ra tay giúp đỡ.' - Ca nhi rụt rè nhận lấy áo khoác.

'Không có gì, người hầu của ngươi đâu ta giúp ngươi gọi y.' - Vương Nhất Bác đối với việc này chính là tiễn phật tiễn tới tây thiên.

'Ta không biết. Bọn ta lạc nhau ở lối rẻ.'

Ca nhi lắc đầu mắt vẫn còn ửng đỏ bộ dáng mong manh cần che chở. Đáng tiếc trước mắt y lại là một kẻ trời sinh đầu gỗ.

'Ngươi đi được không? Ta dẫn ngươi đi tìm y.' - Vương Nhất Bác thật sự là không biết thương hương tiếc ngọc lại còn đầu óc ngu ngốc. Ca nhi y phục bất chỉnh thay vì tìm người hầu ca nhi giúp đỡ hắn lại rủ người đi tìm người không những danh tiếng ca nhi bị ảnh hưởng mà hắn cũng tự chuốc hoạ vào thân.

'Chân ta bị trặc không thể di chuyển được.'

'Để ta xem.' - Vương Nhất Bác đi đến cạnh ca nhi ngồi xổm xuống nắm lấy chân y sờ một cái - 'Không có ...'

Vương Nhất Bác lời chưa nói xong đã thấy ca nhi lao đến ôm lấy hắn đè hắn xuống bãi cỏ. Vương Nhất Bác đầu đập xuống đất đau muốn chảy nước mắt.

'Ngươi...'

Vương Nhất Bác đang muốn hỏi đối phương muốn làm gì thì bờ môi bị một thứ mềm mại mịn màng mang theo hương thơm nhẹ chạm vào.

Sau đó...

... hắn bị một đám người vây lấy mang khỏi nhà của Vương viên ngoại.

.
.

Vương Nhất Bác nhìn ca nhi xinh đẹp dịu dàng ôn nhu trước mắt liền tức đến muốn lật bàn nhưng hắn lật không nổi.

Ca nhi này họ Tiêu tên Chiến là con út của Tiêu đại nhân - Tri phủ huyện Dương Châu họ hàng xa thật xa của Vương viên ngoại.

Ca nhi này lớn hơn hắn 6 tuổi nổi tiếng khắc phu ba lần xem mắt đối tượng đều gặp chuyện không may sau đó bị từ hôn. Người ta nói lam nhan hoạ thuỷ tuy rằng khắc phu nhưng bởi vì bộ dạng quá mức xinh đẹp cùng gia thế mà khiến bản thân hay gặp chuyện xấu.

'Tiểu phu quân, ngươi vẫn còn giận ta sao?'

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến hỏi thì rất muốn đứng dậy đá ghế mà nhìn lại hoa văn cùng gỗ hắn liền túng. Nghèo chính là một loại bi kịch.

'Không dám.'

Đang yên đang lành cứu người xong còn bị vu oan giá hoạ Vương Nhất Bác chính là nuốt không trôi cục tức này.

'Tiểu phu quân, ngươi đừng giận ta nếu có giận ngươi nên giận bản thân tuổi còn nhỏ đã tuấn tú như vậy khiến ta vừa gặp đã thương.' - Tiêu Chiến rót trà đẫy đến chổ Vương Nhất Bác cười nói.

Vương Nhất Bác muốn lao đến bóp chết Tiêu Chiến ca nhi này lưỡi không xương lại còn gian xảo vô cùng. Rõ ràng bản thân tính kế hắn lại đỗ thừa tại hắn mới thế.

'Vô sỉ.'

'Tiểu phu lang, ngươi còn dám mắng ta một lần nữa ta sẽ trực tiếp gạo nấu thành cơm đến lúc đó xem ai chịu thiệt.'

'Ngươi...'

Vương Nhất Bác đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Tiêu Chiến sau đó xoay người hai mắt uơn uớt chạy ra khỏi phòng. Hắn một nam tử đầu đội trời chân đạp đất lại bị một ca nhi khi dễ lại không làm gì được y.

'Đi theo bảo vệ cô gia, hắn mà có chuyện gì thì các ngươi cũng chôn cùng.'

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top