Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Ăn nấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Chiến Chiến, từ bây giờ trở đi anh gọi em là bảo bảo nha"_ Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, dè dặt quay đầu sang hỏi.

"???"

Tiêu Chiến biểu tình như bị sét đánh nhìn hắn.

" Anh nói cái gì?"

" Bảo bảo"_ Vương Nhất Bác vô tội chớp chớp mắt.

"...."

Bảo bảo gì chứ? Nghe sến súa muốn chết!

" Không nói coi như em đồng ý rồi nhé"_ Vương Nhất Bác mỉm cười đắc ý, cả người sáp lại gần, liên tục hô lên_ " Bảo bảo, bảo bảo".

Giọng nói muốn bao nhiêu thâm tình có bấy nhiêu thâm tình.

Tiêu Chiến bịt chặt lỗ tai, nhịn không được đem hắn đè ra đánh một trận. Mãi lúc sau anh mới gầm lên:

" Không cho phép gọi!"

Vương Nhất Bác bật cười ha ha, mặc cho bàn tay bé nhỏ đánh lên người mình. Nhìn Tiêu Chiến có sức sống như thế, hắn rất thích, mỗi ngày lại càng thích nhiều hơn một chút.

Hai người dây dưa bên trong phòng hơn nửa ngày, Vương Nhất Bác mới không tình nguyện dắt Tiêu Chiến xuống lầu ăn cơm trưa.

" Nhất Bác, sao con lại ra tay tàn nhẫn với Nhất Minh như vậy?"

Còn chưa kịp bước vào nhà ăn Lưu Huệ Trân đã đi tới, vẻ mặt tức giận chất vấn con trai cả của mình, ánh mắt hình viên đạn không ngừng phóng về phía Tiêu Chiến.

" Lâu ngày không gặp, con chỉ là muốn thử xem trình độ của nó tới đâu thôi"_ Vương Nhất Bác cả người khựng lại, không nhanh không chậm nói.

Vương Nhất Minh mặt mũi bầm dập ngồi ở trên ghế, nghe vậy lập tức run bắn lên, thân thể không khỏi co rụt lại, sợ rằng Vương Nhất Bác sẽ nhìn thấy mình. Đây rõ ràng là lý do lúc sáng hắn ta dùng để kiếm cớ gây chuyện với Tiêu Chiến, bây giờ lại bị anh trai lôi ra áp lên người, cảm giác phải nói là vô cùng khó chịu.

" Cho dù thế cũng đâu nhất thiết phải xuống tay nặng như vậy?"_ Lưu Huệ Trân không hài lòng nói.

" Mẹ, nghiêm khắc dạy dỗ mới có thể thành tài được, con thấy xuống tay như vậy vẫn còn quá nhẹ"_ Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn bà ta.

" Con!!!"

" Mẹ, con thấy anh Nhất Bác nói đúng đấy, mẹ cũng đừng chiều Nhất Minh quá, cẩn thận sinh hư"_Tiêu Chiến đột nhiên nói xen vào.

Lưu Huệ Trân nghe vậy quay phắt sang nhìn anh, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, phảng phất như đang nói "nếu như không phải vì cậu, con trai thứ hai của tôi sao lại ra nông nỗi này".

" Đừng gọi tôi là mẹ!"_ Lưu Huệ Trân quát.

" Bọn con đã đính hôn"_ Tiêu Chiến nhắc nhở.

" Vẫn còn chưa cưới đâu, đừng đắc ý quá sớm "_ Lưu Huệ Trân cười lạnh.

" Mẹ bớt nói vài câu đi"_ Vương Nhất Bác đau đầu_ " Chiến Chiến bây giờ là vị hôn phu hợp pháp của con, gọi mẹ là mẹ thì có gì sai đâu?"

" Nhưng mẹ không thích nó gọi thế đấy, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý rồi"_ Lưu Huệ Trân sắc mặt hơi đỏ lên, tức giận phản bác.

" Hôn nhân của con do con tự quyết định, nếu mẹ thật tâm ủng hộ thì con xin cảm ơn, còn nếu không, con cũng không cần mẹ phải đồng ý. Bảo bảo, chúng ta đi thôi!"

Vương Nhất Bác bị sự vô lý của Lưu Huệ Trân làm cho hết muốn ăn, lập tức xoay người dẫn Tiêu Chiến rời đi.

Trên phi hành khí, Tiêu Chiến yên tĩnh ngồi ở ghế phụ, ngón tay đan vào nhau, mãi lúc sau mới buồn buồn lên tiếng.

" Anh có cảm thấy tinh thần của mẹ hơi bất ổn không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc, thở dài một hơi rồi nói:

" Năm anh lên mười, mẹ dẫn anh đến Scorpio tinh thăm ba, trên đường xui xẻo đụng trúng phải hải tặc, bởi vì chiến đấu quá độ mà dẫn đến xảy thai, dị năng thậm chí còn bị phá hủy, từ đó trở đi mẹ anh luôn rơi vào trạng thái không ổn định, mãi sau này hoài Nhất Minh sức khỏe mới dần dần trở nên khá hơn một chút".

" Ban nãy anh nói chuyện với mẹ nặng lời thế, không biết có làm sao không?"

" Em yên tâm, anh với mẹ vẫn luôn như vậy. Trước kia mẹ còn từng mắng chửi anh vô cùng thậm tệ, nói rằng nếu không phải do anh đòi đi gặp ba mẹ đã không xảy ra chuyện, có lần tranh cãi lớn đến mức mẹ còn muốn dìm chết anh. Ông nội từ chiến trường trở về nhìn thấy cảnh này liền không chịu nổi nữa, lập tức đem anh tới Pisces tinh nuôi dưỡng".

Chỉ là vài câu nói bâng quơ, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm nhận được nỗi đau ẩn sâu trong lòng hắn. Anh cúi đầu, lẳng lặng nắm lấy bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, coi như lời an ủi.

" Không sao, chuyện cũng qua lâu rồi"_ Vương Nhất Bác mỉm cười_ " Huống hồ bây giờ quan hệ giữa đôi bên cũng không còn căng thẳng như trước nữa".

"Vậy thì tốt"_ Tiêu Chiến gật đầu, vô thức xoa xoa bụng.

" Đói bụng?"

" Ừm, sáng nay ăn hơi ít".

" Anh dẫn em tới nhà hàng ăn nhé"_ nói liền ấn vào bản đồ điện tử, lựa chọn tính năng tự động thiết lập đường đi.

Tiêu Chiến vội vàng ngăn lại, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.

" Nghe nói thịt biến dị thú ở Hắc Sâm Lâm ăn rất ngon, tôi muốn thử xem sao".

"......"

Gần một tiếng sau.

Hắc sâm lâm....

" Quéc"

Tiếng kêu vang vọng khắp bầu trời, một bóng dáng màu đen khổng lồ từ không trung xà xuống, xung quanh là những tia chớp màu xanh lam sáng chóe lập lòe.

" Anh xác định con chim này ăn được?"_ Tiêu Chiến vẻ mặt nghi hoặc.

" Ừ, nướng lên ăn rất ngon".

Vương Nhất Bác gật đầu, đem Tiêu Chiến hộ về phía sau, bức tường chắn năng lượng màu đỏ xuất hiện chặn lại những tia sét to bằng cổ tay đánh tới.

Bấy giờ Tiêu Chiến mới nhìn kỹ, con chim này mỏ rất nhọn, đôi cánh dài ba đến bốn mét, trên cổ có một nhúm lông trắng trông khá giống đại bàng, chỉ có điều sức chiến đấu ghê gớm hơn nhiều, bởi vì chúng có thể tạo ra sấm sét và bão tố mỗi khi vỗ cánh bay lượn trên trời cao.

" Bảo bảo, em tới đầu bên kia đứng đi"_ Vương Nhất Bác chỉ vào một gốc cây cổ thụ cách nơi này khá xa_ " Lôi Điểu khá nguy hiểm, anh không muốn em bị vạ lây".

" Ừm"_ Tiêu Chiến nghe lời gật đầu.

" Quécccccc"

Lôi Điểu há miệng thét dài một tiếng, hơn chục tia sét lóe lên ánh sáng màu xanh lam lao thẳng xuống, điện quang lập lòe mang theo âm thanh "xoẹt xoẹt" như Tử thần triệu hoán, năng lượng cường hãn đến mức khiến cho mặt đất rung lắc dữ dội.

" Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"

Vương Nhất Bác bị năng lượng sấm sét đè ép tới nỗi phải khuỵu một chân xuống chống đỡ, bức tường chắn năng lượng màu đỏ càng lúc càng xuất hiện nhiều vết nứt, gần như có dấu hiệu bị đánh tan.

" Rầm!"

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn về phía sau, cảm giác có một sinh vật bí ẩn nào đó đang lao tới. Không để anh phải đợi lâu, tiếng cây cối đổ ngã liên tục vang lên rất gần, chẳng mấy chốc một thân hình cao lớn hiện ra, nó có hàm răng sắc bén cùng đôi mắt vàng lạnh lẽo, khí tức hắc ám khủng bố bao trùm khắp nơi, dưới bóng râm đổ mát trông vô cùng đáng sợ.

Là một con báo đen khổng lồ.

Hai bên nhìn nhau....

Hắc Báo nhe răng gầm gừ, đột nhiên nó cong người, dùng sức vọt tới.

"Xoẹt xoẹt"

Bị lưỡi đao gió của Tiêu Chiến đánh trúng, báo đen hơi lảo đảo một chút, sau đó nó lấy lại thăng bằng, tung móng vuốt bổ về phía anh.

Tiêu Chiến nhảy lên cây tránh thoát, cả người bỗng thấy đau nhức dữ dội, cảm tưởng da thịt đang bị hàng trăm hàng nghìn cây kim xé rách. Anh cắn răng chịu đựng, đang định triển khai dị năng công kích tiếp thì khựng lại. Tiêu Chiến xòe tay, đao gió phát ra vài tiếng loẹt xoẹt rồi biến mất, thử mấy lần liên tiếp đều không được. Anh nhíu mày, nghi hoặc dò xét dị năng trong cơ thể. Vài giây sau, Tiêu Chiến sắc mặt đột biến, cơ hồ không thể tin tưởng nổi.

Phong hệ dị năng của anh.....đã bị sương đen cắn nuốt!!!!!

" Gràooo"

Đi kèm với tiếng thét dài là năm chiếc móng vuốt sắc bén như đao hướng Tiêu Chiến lao tới.

" Bảo bảo!!!!!"

Vương Nhất Bác sợ hãi hét lên, tay trái đưa ra nắm chặt rồi kéo mạnh xuống, Hắc Báo vốn đang hung hăng tấn công Tiêu Chiến lập tức bị một lực lượng vô hình khóa chặt lại, hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn, một cảm giác bất an dữ dội không ngừng sục sôi trong tâm trí nó.

Ánh mắt Tiêu Chiến lóe sáng, đem hạt giống trong tay bóp nát, vô số dây leo màu đỏ vươn ra quấn chặt lấy thân hình của Hắc Báo, gai nhọn sắc bén đâm vào da thịt nó, đem từng giọt máu tươi chảy ra hút bằng sạch.

Biến hóa vô cùng bất ngờ này làm cho Hắc Báo run rẩy, toàn thân nhanh chóng được bao phủ bởi một lớp kim loại sáng bóng. Móng vuốt vươn ra đem toàn bộ dây leo trên người cắt đứt, nó ngẩng đầu, âm lãnh nhìn về phía anh.

" Ầm"

Vương Nhất Bác phất tay, Hắc Báo kêu thảm một tiếng, thân thể của nó nhanh chóng bị hất ngược ra sau, lực trùng kích mạnh đến nỗi khiến cho lớp kim loại trên người của nó xuất hiện năm sáu vết lõm.

Hắc Báo hoảng sợ, ba chân bốn cẳng chạy vào rừng sâu.

Phía bên kia, Lôi Điểu bị siêu năng ngoại cảm (Telekinesis) giam giữ, nó cố sức rướn người, hai cánh không ngừng đập mạnh, có thể bởi vì cấp bậc quá cao cho nên không đến vài phút Lôi Điểu đã thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của Vương Nhất Bác.

Ánh mắt Vương Nhất Bác trở nên lạnh như băng, khí thế quanh thân lập tức biến đổi. Hắn ta nhảy vọt lên cao, hai tay chụm lại phát ra ánh sáng màu đỏ, một con rồng lửa nhanh chóng được hình thành đánh úp về phía Lôi Điểu. Hỏa long xuyên qua những tia sét dày đặc, dần dần bao trùm lên thân thể nó. Ngọn lửa này sáng rực như ánh mặt trời, mang theo cái nóng hơn ngàn độ, đốt cho Lôi Điểu giãy giụa không ngừng.

" Quéc"

Lôi Điểu phát ra một tiếng đau đớn rồi vụt lên không trung, ngọn lửa không ngừng đuổi theo sát phía sau khiến cho lớp lông vũ trên người của nó bị đốt trụi. Nhưng Lôi Điểu cũng không dám quay đầu trả thù, một đường thẳng tắp bay về phía trước, nhoáng cái liền biến mất trong tầm mắt của hai người.

Tiêu Chiến đờ đẫn nhìn theo, sau đó mếu máo nói_ " Chạy mất rồi".

Chim quay của anh.

Vương Nhất Bác áy náy, vội vàng dỗ dành.

" Là do anh sai sót, để anh kiếm thứ khác cho em nha, đảm bảo ăn cũng ngon không kém".

Nghe vậy Tiêu Chiến mở to đôi mắt sáng ngời, trông mong nhìn về phía hắn.

Nửa tiếng sau....

Tiêu Chiến ngây ngốc ngồi trên tảng đá, nhìn nồi canh sôi sùng sục đặt ở trên bếp, bên trong nổi đầy nấm.

Đúng vậy!

Chính là nấm!

Tất cả đều là nấm!

Ba bốn loại nấm!

" Anh không thể thả thêm con gà vào hả?"_ Tiêu Chiến bất mãn hỏi.

Vương Nhất Bác cười đầy sủng nịnh.

" Nghe anh, nấm này ăn riêng là ngon nhất".

"...."

Tôi chiều anh quá cho nên anh hư rồi có phải không?

Sự thật là Vương Nhất Bác không hư, bởi vì canh nấm ăn rất ngon, đậm đà lại ngọt mát. Tiêu Chiến nhịn không được ăn liền ba bát to, cho tới khi không nuốt nổi nữa mới dừng lại quẹt mỏ.

" Chúng ta hái thêm một chút đem về trồng đi"_ Tiêu Chiến lập tức đề nghị.

" Trồng nấm á?"_ Vương Nhất Bác kinh ngạc, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười hệ hệ, nghe vô cùng đáng khinh.

"....."

Tiêu Chiến vẻ mặt hết nói nổi nhìn hắn, vị hôn phu của anh cái gì cũng tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng hơi chập mạch.

Sau khi ăn xong, hai người đi loanh quanh tản bộ tiêu thực.

" Ngày mai anh phải quay lại Lybra tinh"_ Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng.

" Ừm"

Tiêu Chiến gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, Lybra không yên ổn, rút ra vài ngày để trở về đính hôn đã là chuyện không dễ dàng gì, huống hồ Vương Nhất Bác còn là tướng cầm đầu.

" Em không có gì muốn nói với anh sao?"_ Vương Nhất Bác dừng lại, ngượng ngùng quay sang hỏi.

Tiêu Chiến trầm mặc trong chốc lát rồi nói:

" Không".

Quả nhiên, Vương Nhất Bác lập tức bày ra vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt ủ rũ giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, vừa vô tội lại đáng thương.

Tiêu Chiến nhìn một màn này, khóe miệng khẽ cong lên.

Mãi lúc sau anh mới nói:

" Nhớ cẩn thận!"

Vương Nhất Bác sửng sốt, hạnh phúc tới muốn bay lên, hắn ta đi tới kéo Tiêu Chiến ôm vào trong ngực, cười đến vô cùng ngọt ngào.

Tiêu Chiến ghét bỏ đem hắn đẩy ra.

Ngốc muốn chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top