Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Hoa Đại Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tất cả tập hợp!"

Dương Khải Trạch hô lên, yêu cầu các học viên nhanh chóng xếp thành hàng theo lớp, sau khi điểm danh lại một lượt mới bắt đầu phổ biến luật thi.

" Như các trò đã biết, hôm nay là ngày thi đấu xếp hạng của toàn bộ học viên năm nhất và năm hai, mặc dù năng lực giữa các trò không đồng nhất nhưng tôi tin tưởng mọi người sẽ hoàn thành xuất sắc được nhiệm vụ. Trong rừng rậm mê huyễn có tất cả 140 thẻ bài, trên mỗi thẻ bài có ghi chú các nội dung thử thách khác nhau. Hi vọng các trò có thể sớm tìm được thẻ bài sau đó bắt đầu tiến hành nhiệm vụ. Thời gian thi đấu là tám tiếng, nếu như đội nào vượt quá thời gian mà chưa hoàn thành hay là không tìm kiếm được thẻ bài thì sẽ bị loại, các trò đã rõ chưa?"

" Rõ"

" Thưa thầy, nếu như bị loại thì sao ạ?"_ một học sinh năm nhất lớp D giơ tay rụt rè hỏi.

" Nhà trường sẽ cho các trò thi lại một lần, nếu như vẫn không qua được thì xác định ở lại lớp thêm năm nữa"_ Nói tới đây, sắc mặt của Dương Khải Trạch bắt đầu trở nên vô cùng nghiêm túc.

"......"

Ở lại lớp gì đó, nghe qua đã thấy vô cùng mất mặt rồi.

Mọi người lập tức ghé vào tai nhau thì thầm, ai nấy đều lo sợ bản thân sẽ bị liên lụy, bắt đầu dò hỏi lại năng lực của toàn bộ thành viên trong đội.

" Trật tự!"_Dương Khải Trạch lại lần nữa hô lớn_" Các trò hãy vểnh tai lên nghe tôi nói đây! Sau khi làm xong nhiệm vụ yêu cầu các đội viên phải quay trở lại đây báo cáo với giáo viên, lúc đó cuộc thi này mới được tính là hoàn thành. Thế nào? Các trò đã hiểu rõ chưa?"

" Dạ, hiểu rõ rồi thưa thầy!"

" Vậy thì tốt!"_ Dương Khải Trạch nghiêm túc gật đầu nói_ " Kể từ bây giờ thi đấu chính thức được bắt đầu, chúc các trò thuận lợi bình an vượt qua".

Hắn ta vừa dứt lời, học viên liền sôi nổi tiếp bước nhau tốp ba tốp năm tiến vào trong rừng rậm.

" Chiến ah, Huyễn Hoặc sâm lâm hoa cỏ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, cậu phải chú ý cẩn thận đấy, chớ có buông lỏng cảnh giác"_ Chu Tán Cẩm đi ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở.

Tiêu Chiến nghi hoặc, không biết có phải là do ảo giác hay không, kể từ ngày giúp Chu Tán Cẩm giải độc cậu ta càng lúc càng dính lấy anh.

Vương Nhất Tâm nhíu mày nhìn hai người, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng lắm. Chu Tán Cẩm đối với Tiêu Chiến quá mức nhiệt tình làm cho cô ta cảm thấy bất an trong lòng, sợ anh trai mình sẽ bị cướp mất người yêu. Vì thế, Vương Nhất Tâm liền tiến lên chen chân vào giữa, nửa cố ý nửa vô tình huých vai Chu Tán Cẩm đẩy sang một bên.

" Chiến ca, nghe anh cả nói anh biết nấu ăn. Tay nghề thế nào?"

Tiêu Chiến còn chưa trả lời, Chu Tán cẩm đã giành nói trước.

" Siêu ngon luôn ấy, đặc biệt là món thịt nướng. Nhắc mới nhớ, Chiến à, hôm nay cậu có nướng thịt nữa không?"

" Nếu như cậu kiếm được nguyên liệu"_ Tiêu Chiến cười nói.

Chu Tán Cẩm nghe vậy hai mắt liền sáng lên.

" Yên tâm đi, chuyện đó cứ để tôi lo".

Vương Nhất Tâm nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu ta, cơn giận lấn át lí trí, không khỏi buột miệng hô lên.

" Anh dâu".

Đoàn người đang đi lập tức dừng lại.

" Anh.....anh dâu?"_ Uông Trác Thành lắp bắp hỏi, hết nhìn Tiêu Chiến lại đến Vương Nhất Tâm, muốn nghe được câu trả lời từ hai người.

" Ha ha, Vương Nhất Tâm cậu đói đến mức mê sảng à?"_ Tiêu Uyển Thanh sau khi hồi thần liền tiến lên bịt miệng Vương Nhất Tâm kéo xuống.

" Buông ra! Tôi bảo cậu buông ra! Không nghe thấy hả?" _ Vương Nhất Tâm lập tức giãy giụa.

Tiêu Uyển Thanh đem cô ta đẩy tới một góc.

" Nhà họ Vương các người không phải nói hôn ước này muốn bảo mật à? Cớ gì cậu lại toang toác nói ra ở chốn đông người? Coi chừng tôi mách lẻo với anh rể đấy nhé!"

Vương Nhất Tâm nghe vậy liền sợ hãi, nhưng vấn cố gồng mình lên cãi.

" Ai bảo Tiêu Chiến đính hôn với anh trai tôi rồi mà vẫn còn tỏ ra thân thiết với người khác chứ?"

Tiêu Uyển Thanh kinh ngạc nhìn cô ta.

" Cậu bị điên à? Thân thiết chỗ nào?"

Vương Nhất Tâm lí nhí nói:

" Thì nướng thịt cho Chu Tán Cẩm ăn đấy".

"......."

Đầu óc có bệnh đi! Thật sự là hết cứu nổi.

" Là mọi người cùng ăn, không phải mỗi mình Chu Tán Cẩm"_ Tiêu Uyển Thanh lập tức sửa đúng.

Kỳ Tiêu ngay lúc này đi tới, không nhanh không chậm nói.

" Nhất Tâm, anh Tán Cẩm là bạn tốt của Chiến ca, em không được vô lễ biết chưa? Nếu không Chiến ca sẽ tức giận đấy".

Tiêu Uyển Thanh quay đầu, cười nhạt nhìn cô nàng. Nghe vào tai tưởng chừng đang dạy dỗ Vương Nhất Tâm, nhưng lời trong ý ngoài lại luôn ám chỉ mối quan hệ giữa Chiến ca và Chu Tán Cẩm không bình thường. Quả thật là cao tay, chỉ có kẻ ngốc như Vương Nhất Tâm mới không nhận ra thôi.

Quả nhiên, Vương Nhất Tâm nghe vậy liền nhảy dựng lên.

" Cái gì? Tức giận với em á? Hừ, còn chưa gả vào nhà họ Vương làm sao anh ta dám?"

Sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh lập tức trầm xuống.

" Kỳ Tiêu, Vương Nhất Tâm, lời nói của hai người đã bị tôi ghi âm lại rồi. Yên tâm đi, ngoài chia sẻ cho Nhất Bác ca cùng Vương nguyên soái ra tôi sẽ không làm gì khác nữa đâu".

" Cậu....cậu"_ Vương Nhất Tâm chỉ thẳng tay vào Tiêu Uyển Thanh, mặt mũi trắng bệch nói không nên lời.

Kỳ Tiêu cũng không khá hơn là bao, ánh mắt đen tối không rõ nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, sau đó cười giả lả nói:

" Nhất Tâm chỉ là đùa giỡn mà thôi, Uyển Thanh, em cũng đừng coi là thật chứ?"

Tiêu Uyển Thanh không phản bác, một đôi mắt sáng khiêu khích nhìn hai người, giống như đang nói " Thật hay là giả, cứ để cho Nhất Bác ca nghe xong rồi liền biết".

"......."

Không hổ danh là em họ của Tiêu Chiến, mẹ kiếp, khó chơi như nhau.

Kỳ Tiêu nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.

" Ba người còn đứng đấy làm gì? Mau đi thôi"_ giọng nói của Uông Trác Thành từ phía xa truyền tới.

" Vâng"_ Tiêu Uyển Thanh lớn tiếng đáp lại, cảnh cáo nhìn Kỳ Tiêu cùng Vương Nhất Tâm một cái rồi mới xoay người rời đi.

" Khoan đã, thi đấu làm gì được mang quang não, chúng ta bị nó lừa rồi"_ Kỳ Tiêu đột nhiên nói.

Vương Nhất Tâm nghe vậy liền tức tối.

" Chờ lát nữa em sẽ cho cậu ta biết thế nào là xấu mặt. Hừ!"

Đoàn người tiếp tục lên đường, bởi vì nơi đây là rừng rậm, cây cối um tùm mọc lên cao vút che kín cả bầu trời, vì thế bên trong vô cùng tối, nếu muốn thuận lợi di chuyển đa số đều phải dùng đến quả cầu ánh sáng mới có thể đi được.

Bỗng nhiên, gió trong không khí mang theo một cỗ mùi hương dịu nhẹ, vừa ngọt ngào vừa thanh mát, như say như mê cuốn quanh tâm trí của mọi người. Tiêu Chiến nhíu mày, tiến về phía trước vài mét, Thiên Nhai kiếm vạch ra bụi cỏ, chỉ thấy bên trong có một đóa hoa màu lam nhạt, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, rung rinh rung rinh hệt như thiếu nữ đang nhảy múa.

" Kỳ quái, loài hoa này nhìn rất quen mắt ah"_ Tiêu Uyển Thanh đứng trầm ngâm một hồi, nghĩ mãi cũng không ra.

Vương Nhất Tâm khinh bỉ nhìn cô nàng:

" Lúc đi học cậu có nghiêm túc nghe giảng không vậy? Đây là Lam Băng hoa, đặc trưng của Huyễn Hoặc Sâm lâm. Ra ngoài đừng có nói học chung lớp với tôi đấy nhé, mất mặt quá đi mất".

" Cậu!!!"

" Nhất Tâm, em bớt nói vài câu đi, dù gì hai người cũng ở chung một đội"_ Kỳ Tiêu vội vàng đứng ra khuyên nhủ_ " Uyển Thanh, em cũng đừng để bụng, tính tình Nhất Tâm vốn thẳng thắn, có sao nói vậy thôi chứ trong lòng của nó không có ý xấu gì đâu".

Tiêu Uyển Thanh bĩu môi, quyết định không thèm để ý đến hai người nữa.

" Ca, có phát hiện thẻ bài không?"

Tiêu Chiến lắc đầu, tiếp tục quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên vành tai của anh khẽ động.

Tiếng kêu cứu liên tiếp từ phía xa truyền tới.

" Đi thôi, bên kia rất nguy hiểm, có thứ gì đó đang chạy tới nơi này".

Nghe vậy, mấy người lập tức nhấc chân, sắc mặt hiện lên mấy phần kiêng kị. Duy chỉ có Kỳ Tiêu là nghi hoặc, lời nói của Tiêu Chiến tin được sao?

Chỉ có điều, bọn họ còn chưa kịp rời đi, đường đã bị chặn lại. Tên nam sinh mặt rỗ cầm đầu đám đàn em của mình dương dương tự đắc nhìn về phía Tiêu Chiến, giễu cợt nói:

" Ha ha, bản thân rõ ràng năng lực thấp kém lại còn cố ý hù dọa người khác, Tiêu Chiến ah Tiêu Chiến, không phải mày mạnh lắm sao? Sợ gì mấy vật nhỏ này chứ?".

" Khải Đức, nếu mày muốn gây sự thì tìm lúc khác, mau tránh ra cho bọn tao đi!"_ Chu Tán Cẩm tiến lên, mấy chục lưỡi kiếm sắc nhọn xoay quanh người chỉ chờ phát động.

Khải Đức đương nhiên kiêng kị Chu Tán Cẩm, năng lực của bọn họ tương đương nhau, nhưng hắn tự tin ở đàn em của mình, có thể một tay đem đám người Tiêu Chiến nghiền thành bã.

" Nếu tao nói không thì sao?"_ Khải Đức cười khẩy, khí thế quanh thân mãnh liệt bộc phát, muốn đem Tiêu Chiến đẩy lùi về phía sau.

Tiêu Chiến phất tay, gió nhẹ nhàng thổi qua, đem hàng trăm hàng nghìn sợi năng lượng đang lao tới cắt tan thành tro bụi.

Nụ cười trên gương mặt của Khải Đức vụt tắt, đang muốn phát động dị năng bỗng nhiên mặt đất rung lắc dữ dội, dường như có thứ gì đó đang chạy ầm ầm về phía này.

Không để cho mọi người phải đợi lâu, một đóa hoa Đại Vương khổng lồ chậm rãi tiến đến, mang theo mùi hôi thối nồng nặc hệt như xác chết phân hủy lâu ngày.

" Ọe"

Vương Nhất Tâm kiềm chế không được nôn khai vài cái, sắc mặt trắng bệch như trông thấy quỷ.

" Một bông hoa mà thôi, cũng bị dọa thành như vậy, đúng là nhát như chuột"_ Khải Đức cười khanh khách nói.

" Có giỏi anh tiêu diệt nó thử xem"_ Tiêu Uyển Thanh khinh bỉ nhìn hắn ta.

" Mỹ nữ, đừng coi thường anh chứ, nếu như anh giết chết được nó, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"

Vừa dứt lời, Thiên Nhai kiếm liền chĩa thẳng vào mặt. Tiêu Chiến lạnh lùng nói:

" Thu ngay cái ánh mắt dơ bẩn của mày lại".

" Ái chà chà, xem ai đây nào? Anh trai dũng cảm muốn bảo vệ em gái thân yêu trước mặt chồng tương lai của cô ta?"

" Xoẹt"

Thiên Nhai kiếm vung tới, nhanh như chớp cắt đứt một nhúm tóc của hắn ta. Khải Đức sững sờ nhìn lưỡi kiếm sắc bén đặt trên cổ mình, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Thế nhưng với bản tính ngông cuồng ăn sâu vào trong máu, cho dù rơi vào trạng thái nguy hiểm thế nào hắn ta cũng phải chọc đểu vài câu cho bõ tức.

" Có ông anh dữ dằn như vậy, sau này ai dám cưới em hả cục cưng?"

Tiêu Uyển Thanh từ sau lưng Tiêu Chiến thò đầu ra, cười hì hì nói:

" Thế thì cũng phải xem anh trai có tiêu diệt được đóa hoa này không đã".

Khải Đức thành công bị khiêu khích, hừ lạnh nhìn cô nàng.

" Được, vậy thì em hãy mở to mắt ra mà nhìn!"

Nói liền giơ tay trái, một dòng năng lượng màu vàng nóng rực bắn ra từ lòng bàn tay lao về phía đóa hoa diễm lệ khổng lồ kia, chỉ có điều còn chưa kịp làm gì đã bị chặn lại. Một giọt nước đặc sệt đỏ tươi như máu bắn đến, nhanh chóng rơi xuống thông qua lỗ chân lông thấm vào da thịt. Quần áo mặc trên người Khải Đức nháy mắt liền bị dịch nhầy ăn mòn, bả vai của hắn ta nhất thời trở nên sưng đỏ, ngay sau đó lan tràn ra cánh tay rồi đến toàn thân.

"......"

Đám đàn em ở phía sau còn chưa kịp lộng hành đã chứng kiến đại ca nhà mình đổ rầm xuống đất, tứ chi co cứng lại như tượng sáp được trưng bày bên trong khu thương mại. Màng năng lượng chắn bảo hộ nhanh chóng bao vây lấy Khải Đức, tránh cho hắn ta bị hoa Đại Vương tiếp tục tấn công.

Những tưởng sẽ chấm dứt thi đấu tại đây, nào ngờ Kỳ Tiêu bất ngờ chạy tới, lòng bàn tay phát ra ánh sáng xanh nhu hòa đem độc bên trong người Khải Đức bức ra.

" Khụ khụ"_ Khải Đức yếu ớt ho khan, hướng về phía Kỳ Tiêu nói_ " Cảm ơn".

Kỳ Tiêu e thẹn cười, sau đó khiêm tốn lắc đầu vài cái.

" Cùng là bạn học với nhau, sao có thể thấy chết mà không cứu? Cho nên anh không cần phải nói cám ơn đâu".

Khải Đức nghe vậy cảm động không thôi.

" Em tốt thật đấy!"

Trải qua tình huống vừa rồi của Khải Đức, tất cả mọi người đều trở nên chú ý gấp bội, ai nấy đều mang theo vẻ mặt đề phòng quan sát bông hoa khổng lồ tự nhiên toát ra này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top