Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Biện pháp tu tiên (11)

Tiêu Chiến nháy mắt biến trở thành một thiếu niên, chính là dáng vẻ của giáo chủ Bạch Nguyệt giáo trước đây. 

Anh cảm thấy, cả một đời làm giáo chủ, chưa từng một lần có thể chân chính đứng bằng hai chân, ôm lấy Vương Nhất Bác vào lòng bảo hộ, chính là sự sỉ nhục lớn nhất của anh trong thế giới đó.

Hiện tại, nguyên anh có thể tự do biến hóa, anh muốn sử dụng dáng vẻ này, một lần lại một lần, bảo hộ Vương Nhất Bác vào trong ngực.

Tiêu Chiến kéo cậu vào ngực mình, giúp cậu chống đỡ uy áp từ Mộ Dung tỏa ra. Mộ Dung tông chủ dù giận như thế nào thì trong lòng vẫn cực kì cưng chiều Tiêu Chiến, không muốn để anh bị thương, vì thế, đành thu lại uy áp. 

Có điều, lửa giận ngùn ngụt nơi đáy mắt nhìn chằm chằm Vương nhất Bác trong lòng Tiêu Chiến lại càng dữ dội.

" A Chiến, con có biết con đang làm cái gì hay không?"

" Biết."

" Thiết lập liên kết thần hồn với môn hộ của mình, chính là đại nghịch."

" Nhất Bảo chưa bao giờ là môn hộ của con."

" Con dạy nó chữ, dạy nó tu luyện,... như vậy còn nói là không phải môn hộ?"

" Con chưa từng dạy, đều là em ấy tự học."

" Ha, con còn trả treo? Con quậy phá không coi ai ra gì, ta có thể bao dung con. Con lười biếng không chịu tu luyện, ta có thể bảo vệ con... thế nhưng việc làm ngày hôm nay của con, khiến ta thật thất vọng. Con muốn kết thế lữ với môn hộ của mình? Con đã từng nghĩ đến mẫu thân, phụ thân trên trời, sẽ thất vọng về con ra sao không?"

" Nhất Bảo chưa bao giờ là môn hộ của con."

" Con còn dám nói, đừng tưởng ta không dám đánh con."

" Mộ Dung tông chủ, ngày hôm nay, là người muốn con đưa Nhất Bảo đến. Chính là người muốn con đem Nhất Bảo giới thiệu cho mọi người."

Không giống với Mộ Dung tông chủ bị tức giận đè ép, Tiêu Chiến cực kì bình tĩnh nói, dường như sự việc kia không hề liên quan đến mình.

" Đúng, là ta sai. Ta sai khi để im cho con ba năm nay tự tung tự tác ở Vạn Phong. Ta tưởng con đã trưởng thành, đã biết suy nghĩ, không ngờ, hôm nay con làm ta thật thất vọng."

Tiêu Chiến khẽ cau mày, nhìn Mộ Dung tông chủ tiên phong đạo cốt một dạng tức giận , khí thế ngùn ngụt hướng anh luận tội. Bỗng nhiên, anh nhận ra một điều.

Lúc mới tới đây, anh đã nghĩ người này thật sự lo lắng cho nguyên chủ, thật sự cưng chiều nguyên chủ. Thật sự đã làm theo nguyện vọng của ba mẹ nguyên chủ, chăm sóc nguyên chủ thật tốt. Có lẽ, là do tình cảm còn sót lại của nguyên chủ đối với vị tông chủ này, khiến phán đoán của anh bước đầu sai lệch.

Thế nhưng, làm gì có ai yêu thương mà chiều hư nguyên chủ như ông ta? Lại nói, với khả năng của ông ta, sẽ để nguyên chủ dễ dàng chạy ra ngoài Vạn Kinh phái, lại rất lâu không tìm được người? Cuối cùng bỏ mặc nguyên chủ bị ma vật giết chết?

 Có lẽ, người thật sự yêu thương nguyên chủ ở đây, chỉ có phong chủ đỉnh Vạn Hoa- Họa Ly kia.

Tiêu Chiến bỗng cảm thấy nực cười. 

" Mộ tông chủ, người cần gì thì cứ nói thẳng. Con còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của người."

Mộ Dung tông chủ cũng không thể ngờ Tiêu Chiến vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy nói thẳng. Thế nhưng ông ta trăm tính vạn tính lâu như vậy mới có thể tìm được một cái cớ rõ ràng. Ông ta đã nhịn đủ lâu rồi.

" A Chiến, ngươi nhìn lại chính mình, xem có xứng với đỉnh Vạn Phong, có xứng với vị trí của ngươi hay không?"

Tiêu Chiến không ngoài dự đoán nghe được mục đích của Mộ Dung, mỉm cười.

" Xứng hay không, không phải do Mộ tông chủ quyết định."

" Tiêu phong chủ, ngươi đối với người chăm sóc mình bao nhiêu năm, thái độ như vậy là ý gì?" Khanh Ngộ đằng sau lúc này mới chậm rãi lên tiếng.

Tại sao anh bây giờ mới nhận ra, hai người này có liên quan nhau?

Tiêu Chiến nhịn cảm xúc muốn đại khai sát giới xuống đáy lòng. Phù phù, còn phải làm nhiệm vụ. Giết tông chủ rồi sẽ phải làm tông chủ... rất phiền phức.

Tiêu Chiến vững vàng ôm ngang Vương Nhất Bác lên:" Hôm nay còn có người ngoài, có gì, để đại hội xong thì nói đi." 

Tiêu Chiến tìm lý do quá đường hòa, Mộ Dung không thể tiếp tục truy cứu nữa, chỉ có thể mở lớn mắt nhìn Tiêu Chiến ôm người rời đi.

Tiêu Chiến một mạch ôm Vương Nhất Bác trở về đỉnh Vạn Phong. Thời điểm đặt cậu xuống đất, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng kéo lấy vạt áo anh, lên tiếng:" Xin lỗi, là ta gây phiền phức cho người." 

Cậu đáng lẽ không nên muốn người đưa cậu đi, cậu không nên tò mò, không nên ham vui.

Tiêu Chiến cưng chiều, bởi vì vẫn duy trì hình dáng giáo chủ Bạch Nguyệt giáo nên cao hơn cậu hẳn một cái đầu, rất dễ dàng đưa tay xoa xoa đầu cậu:" Không phải lỗi của ngươi. Là ta vốn muốn như thế."

Nếu anh không giới thiệu cho mọi người Nhất Bác là thế lữ của anh thì Mộ Dung kia cũng không thể lấy cớ đó làm lý. 

" Nhưng... còn liên kết thần hồn?"

" A, cái này sao?" Tiêu Chiến nhìn sợi dây liên kết giữa hai người:" Nó không phải liên kết thần hồn, chỉ là một loại chú, nhìn bên ngoài giống liên kết thần hồn mà thôi." Tiêu Chiến giải thích, có chút buồn cười:" Ngươi không phải nghĩ đây là liên kết thần hồn được đấy chứ? Ngươi không phải không biết, liên kết thần hồn là phải cả hai cùng nguyện ý, ta làm sao có thể đơn phương hình thành được."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu... mặt càng ngày càng nóng.

" Nhất Bảo, năm nay cũng 16 tuổi rồi nhỉ?"

" 17 rồi."

" A, 17 rồi, thành niên rồi." Hình như ở thế giới này, 17 tuổi đã có thể kết hôn:" Nhất Bảo, có muốn kết thế lữ với ta hay không?"

" Hả?" Vương Nhất Bác giật mình, hoảng hốt nhìn anh.

" Vụ liên kết thần hồn là giả, thế nhưng chuyện ta muốn kết thế lữ với ngươi là thật."

Có trời mới biết khi nghe những câu nói này, cậu đã vui sướng biết bao nhiêu, thế nhưng, câu nói của Mộ Dung tông chủ khi nãy, lại khiến cậu chùn bước. 

Chưa nói đến tình cảm của người dành cho cậu là gì, thì việc cậu với người kết thành thế lữ chắc chắn sẽ bị cả thiên hạ chê cười. Cuộc sống trong sự chế nhạo quá mức đáng sợ, cậu không muốn để người trải qua.

Người là thiên tiên, vốn sẽ vô dục vô cầu. Cậu không thể mơ ước quá nhiều. Chỉ cần như hiện tại, được ở bên cạnh người, chăm sóc người... sau này, người có đối xử với cậu ra sao, cậu cũng không nửa lời oán trách.

" Nhất Bảo!"

Tiêu Chiến thấy cậu thất thần, mãi không trả lời câu hỏi của mình, buồn bực gọi.

Nếu em không đồng ý, anh đây sẽ... ừm... cũng không thể nào đánh em được...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top