Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: số đen- ở đâu cũng có thể đen


Vương Nhất Bác sau khi rửa bát xong liền lên phòng soạn đồ để mai về quê sớm chứ không như thường lệ ngồi phòng khách xem TV. Ta cũng thấy may khi hắn không xem... lão cha già kia của Tiêu Chiến đăng tin tìm con, còn nói ta bị bắt cóc. Ta có chỗ nào giống bị bắt cóc chứ, rõ ràng là tự nguyện bỏ nhà ra đi, lão già chết tiệt.

Không xem nữa không xem nữa, lên phòng vẽ bùa vui hơn.

Với lấy điều khiển tắt TV, trở ra khóa cửa, sau khi tắt hết điện mới từng bước leo lên cầu thang.

" Nhất Bác, dọn đồ xong chưa? Anh lên dọn đồ cùng em nè."

" Không cần, sắp xong rồi."

" Ây ya, xong gì chứ." Ta đang có hứng muốn gấp đồ cho ngươi, ngươi lại nhanh như vậy đã chuẩn bị xong. Tức giận nha.

Ta chống tay, không nói một lời với lấy vali của hắn, lưu loát mở khóa, đổ hết đống đồ bên trong lên giường.

" Vậy là chưa xong rồi. Nào ngồi xuống kia, anh giúp em xếp đồ."

" Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác một bụng tức giận đến hằn gân xanh trên trán. haha, biểu tình này quá kích thích người, quá đáng yêu.

Ta nằm bò trên đống đồ của hắn, giương tay điểm mặt" Ta đây ta đây."

" Ây, Nhất Bác, ngươi bò lên người ta làm gì... nặng. Mau leo xuống."

" Vương Nhất Bác, cút đi, lão tử còn muốn ngủ." Ta giơ chân đạp hắn, tay kéo chăn chùm lên đầu ngăn chặn mấy hành động mờ mờ ám ám.

" Vậy em để.. trên tủ... tỉnh dậy nhớ.. chiều gặp lại." Hắn nói một hồi rất nhiều thứ, ta mơ hồ chữ được chữ không, ừ đại một tiếng. Thật may sau khi dặn xong hắn cũng đẩy cửa rời đi.

Lần nữa tỉnh lại đã gần trưa, sau khi dùng linh lực tự điều chỉnh một chút liền xốc chăn chuẩn bị hành lý, một mình ăn cũng ngại làm cơm, một lát ra ngoài chọn quà gặp mặt cho nhà Nhất Bác thì sẽ ăn đại ở một nhà hàng nào đó vậy.

Ta có nói số của ta rất xui xẻo lần nào chưa? Chỉ có đi ăn nhà hàng thôi cũng gặp đám người của lão cha Tiêu Chiến phái đi tìm ta, khó khăn lắm mới chạy thoát thì lại nhận ra mình trốn trong nhà vệ sinh nữ... đi ra còn gặp một đám con gái chuẩn bị tiến vào... quá mất mặt.. nhưng chắc bọn họ cũng không nhìn thấy ta đâu.

Đầu giờ chiều ta ôm đống quà mua được đường hoàng tiến vào nhà vệ sinh của cửa hàng, lần này chắc chắn là nhà vệ sinh nam, sử dụng phù truyền tông.

Ta đã tính toán rất kĩ, địa điểm đến là không thể nào ở những nơi có khả năng nhiều người qua lại vì vậy khu vực ngõ nhỏ hẻo lánh là ổn nhất. haizz, ta tính cũng không thể bằng lão thiên gia, một thân vác đống quà vừa xuất hiện đã thấy một nam một nữ lôi lôi kéo kéo bên trong... ta kéo căng thần kinh, chưng ra biểu cảm thật nghiêm túc, đối mặt với ánh mắt hai người kia nhìn ta:"Tôi chỉ là đi ngang qua, hai người cứ tiếp tục." Ta phất tay nhấc chân rời đi.. có điều nữ nhân kia còn nhanh hơn, bổ nhào tới ôm lấy chân ta.

" Làm ơn cứu tôi, cứu tôi."

Ánh mắt đó, chắc chắn bọn họ không phải làm trò anh tình tôi nguyện gì gì đó, hừm, nam tử hán đại trượng phu gặp chuyện bất bình ngửa tay tương trợ.

" Tiểu nhãi danh, muốn phá chuyện tốt của lão tử? Khôn hồn thì mau xách đồ cút đi."

Hừm, muốn ta cút? Còn phải hỏi kiếm trong tay ta. Tùy Tiện, lên!

.

.

.....

Ẩy, thất sách, ta tới đây còn chưa mua kiếm phòng thân... Tùy Tiện cũng không thể tới đây được... Trần Tình cũng không có... làm sao đây... đánh chay ổn không? Ta vừa mới dùng truyền tông phù... nhưng chút linh lực này chắc là vẫn đủ để đập hắn. Chưa đạt đến cảnh giới kết đan nhưng hắn ta còn không biết vận dụng linh lực, ta còn phải sợ hắn? Lên, ta đánh chết dâm tặc nhà ngươi.

Ta bỏ đống hành lý xuống đất, lao vào đánh nhau với hắn ta.

Có chết cũng không ngờ, làm ơn mắc oán, con mẹ cái xã hội khốn khiếp lừa đảo, đánh hắn chạy mất dép, quay lại liền không thấy hành lý đâu... phát điên... mẹ nó... phát điên... thẻ ngân hàng của ta vẫn ở bên trong... điện thoại vẫn ở bên trong... không có tiền, không có điện thoại thì phải làm sao? Ha.. mẹ nó, mệt quá. Ngủ một lát dậy tính tiếp. Lấy sức còn đi bộ tới nhà Nhất Bác, haizz, biết thế chọn địa điểm truyền tông gần một chút. Cái đất Lạc Dương chết tiệt này. Ta nguyền rủa ngươi một nghìn lần trong mơ.

Vương Nhất Bác, mau đánh hơi đi tìm ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top