Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhật kí tán đổ tổng tài của người thường (2)

Màn hình điện thoại phát sáng trong bóng đêm, ánh sáng xanh chiếu lên gương mặt có chút buồn chán của anh, Tiêu Chiến nhìn đống chữ trong màn hình điện thoại, ngáp dài một hơi.

--

Nữ chủ ngây ngốc ngồi trong phòng phỏng vấn, người đối diện bắn tiếng anh liên thanh, cô lại không thể hiểu gì, chỉ biết ngây ngốc ậm ờ.

" Cảm ơn cô đã tới, vui lòng trở về nhà đợi kết quả."

" Dạ." Nữ chủ ngây thơ, vui vẻ gật đầu, thời điểm đứng lên dùng lực có chút mạnh, đem ghế đằng sau đánh đổ, âm thanh ồn ào vang lên.

" Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Nữ chủ liên tục cúi đầu xin lỗi như gà mổ thóc. Tay nhỏ đem ghế gấp gáp dựng trở lại.

 Người phỏng vấn chậc lưỡi, trực tiếp đem hồ sơ gạch đi. Thời điểm bút hạ xuống, lại bị một cánh tay rắn chắc hữu lực chắn ngang, bá đạo tổng tài trước giờ vẫn lạnh nhạt bất ngờ vươn tay ngăn cản. 

Người phỏng vấn khó hiểu nhìn vị tổng tài đáng kính.

Gương mặt lãnh đạm ngàn năm phủ băng sương, khóe miệng bất ngờ cong lên một độ cung nhỏ, dọa người phỏng vấn hoảng sợ một trận. Giọng nói trầm thấp bá đạo:"Trợ lý riêng."

Người phỏng vấn biểu tình khó hiểu đầy mặt, cuối cùng mới nhận ra ý tứ trong lời nói của bá đạo tổng tài. 

" Ngài...ngài.." Ngài định để một kẻ trình độ không rõ, tiếng anh một chữ bẻ đôi cũng không biết, còn có chút ngốc nghếch hậu đậu làm trợ lý riêng?

Bá đạo tổng tài nhướn mày:" Cậu không thấy cô gái đó rất thú vị à."

Bá đạo tổng tài bỏ lại một câu nói, đẩy ghế rời đi.

------------------- trích-' Nhật kí rơi vào lưới tình cùng tổng tài bá đạo.'-----

Huyền Mộng [...] Ký chủ nhà nó nửa đêm nửa hôm, đọc cái thứ gì vậy nè.

Tiêu Chiến đọc thêm một lúc, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, ném điện thoại qua một bên, trong lòng âm thầm tính toán một hồi.

Cũng không còn cách nào, anh đây lần đầu tiên được làm người thường phải đi công lược tổng tài đó, kinh nghiệm không có, nhất thiết phải đi học hỏi ở những người có kinh nghiệm hơn mới được. Nếu không phải vướng cái nhiệm vụ chính tuyến... trực tiếp đem người nhốt lại là được rồi.

Vẫn là do cái nhiệm vụ thể loại kia, mới nghe tưởng dễ dàng lắm. Nhưng chắc Vương Nhất Bác sẽ nhanh chóng phải lòng anh đây thôi, những thế giới trước rõ ràng đều rất nhanh dành hảo cảm cho anh  mà.

Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi liền chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau, việc làm đầu tiên chính là viết đơn xin nghỉ làm một ngày, sau đó dựa theo trí nhớ nguyên chủ, tìm đống hồ sơ xin việc vẫn còn thừa để ở trong tủ, lựa chọn một bộ quần áo nghiêm túc nhưng không cứng nhắc, đứng trước gương tập luyện biểu cảm, sau khi hoàn toàn hài lòng Tiêu Chiến mới vui vẻ xách theo hồ sơ, hướng tập đoàn của Vương Nhất Bác chạy tới.

Buổi tuyển chọn nhân viên theo định kì, Vương Nhất Bác nghe nói cũng có mặt. Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng phỏng vấn, trong đầu hồi tưởng lại nội dung mấy chương truyện tối qua.

" Mau trở về chỗ ngồi, còn chưa đến lượt cậu đâu."

Đằng sau vang lên tiếng cảnh báo lạnh nhạt, Tiêu Chiến duy trì biểu tình ngây ngốc, quay về phía phát ra tiếng nói cười hề hề:" Xin lỗi, tôi chỉ là quá hồi hộp."

Quản lý nhìn thấy biểu hiện này của Tiêu Chiến, trong lòng thầm khinh bỉ, nhanh tay đánh tin nhắn báo cáo vào bên trong, thế nhưng vẻ mặt bên ngoài rất chuyên nghiệp, lãnh đạm nhìn anh lục đục trở về chỗ ngồi, sau đó mới rời ánh mắt, bắt đầu quan sát những người khác.

Tiêu Chiến nhận ra động tác gửi tin nhắn của vị quản lý này, thế nhưng lại không đoán ra nội dung tin nhắn, trong lòng thầm cảm thán, tình tiết cũng quá giống mấy chương truyện hôm qua anh đọc đi. Lại không hề hay biết, chính mình bị trừ một điểm trong hồ sơ xin việc.

" Người tiếp theo, Tiêu Chiến."

Người quản lý nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, đọc lên. Tiêu Chiến nhanh nhẹn đứng bật dậy, lúc đẩy mở cửa phòng, còn cố ý đụng đầu vào.

Quản lý bên ngoài đen mặt, tiếp tục trừ điểm tác phong.

Tiêu Chiến duy trì biểu cảm ngây ngốc cùng nụ cười ngu ngơ, nhanh mắt nhìn một lượt người trong căn phòng, thời điểm Vương Nhất Bác rơi vào trong tầm mắt, Tiêu Chiến không kìm được dừng lại trên người cậu một giây, sau đó mới rời ánh mắt đi.

Vương Nhất Bác biểu tình lãnh đạm, toàn bộ quá trình chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu đọc đống giấy xếp trước mặt.

Tiêu Chiến kéo ghế, ngồi xuống.

Không ngoài dự đoán, người phụ trách phỏng vấn vừa bắt đầu đã nói tiếng Anh, mặc dù câu nào anh cũng nghe hiểu nhưng lại giả vờ ậm ờ nghe không ra, sau đó, liền bị người phụ trách trực tiếp cự tuyệt.

" Xin lỗi, cậu không phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi."

Tiêu Chiến lần này là ngây người thật sự, tại sao lại không giống nữa? Tiêu Chiến nhận lấy hồ sơ từ tay người phụ trách, lại nhìn Vương Nhất Bác chờ mong, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn duy trì tư thế đọc tài liệu, một chút cũng không quan tâm.

" Tiêu Chiến, mời cậu ra khỏi đây, chúng tôi còn rất nhiều người phía sau."

Phù, bình tĩnh lý trí như anh.

Tiêu Chiến nhận lấy hồ sơ, đứng thẳng người, còn cố tình khiến cho ghế phía sau ngã xuống, âm thanh ồn ào thuận lợi thu hút ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhưng làm gì có tia hứng thú nào, càng không có hành động cong môi trong tiểu thuyết, Vương Nhất Bác biểu cảm lạnh nhạt, trong ánh mắt còn có tia chán ghét rơi trên người anh.

Tận đến khi ôm túi hồ sơ đứng trước cửa công ty, Tiêu Chiến vẫn không phát hiện ra mình đã làm sai ở đâu. Anh bước nhanh đến thùng rác ngay gần đó, đem đống hồ sơ ném đi, lôi điện thoại từ trong túi áo, bĩu môi, nhanh chóng xóa ' Nhật kí rơi vào lưới tình của tổng tài bá đạo.' ra khỏi kho lưu trữ truyện.

Cần bí quyết công lược tổng tài: Thứ này không đáng tin. Đã làm theo và bị đuổi ra ngoài.

Tiêu Chiến sau khi để lại đánh giá của mình mới bỏ điện thoại trở lại túi, nhìn nhìn sắc trời.

Đến giờ cơm trưa.

Khôi phục lại bộ dạng thiếu niên yêu đời lanh lợi tích cực giúp một bà cụ qua đường, Tiêu Chiến lựa chọn một quán cơm có vẻ ngon ở gần đó, nhào vào lấp đầy dạ dày.

Lại không biết toàn bộ quá trình đã được một camera ghi lại.

" Tổng tài, cậu ta đúng là giả bộ ngây thơ."

" Ừm."

" Bây giờ phải làm gì tiếp theo ạ?"

" Đợi." Nếu cậu ta thật sự có ý đồ, chắc chắn sẽ không chỉ vì như thế mà dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top