Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vui vẻ một đời (4)

Người bên ngoài chỉ gõ cửa cho có lệ, Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng, cửa lớn đã bị đẩy mở. Mà bàn ăn vừa vặn đối diện với cửa lớn.

Chị quản lý mở cửa, khí thế hung hăng muốn ' chỉ dạy' Vương Nhất Bác, liền bị một màn tình cảm ấm cúng đánh cho nghẹn họng.

Tiêu Chiến thu lại dáng vẻ tùy ý, lạnh lùng nhìn người mới tới:" Ra ngoài."

" Làm phiền rồi."

Chị quản lý gấp gáp cúi người, chạy ra ngoài, đóng cửa.

Hoảng quá, vào nhầm phòng, thật ngại ngùng.

Chị quản lý vuốt vuốt ngực, nhấc chân bước về phía trước, đi được hai bước lại cảm thấy không đúng, lùi về sau, ngước lên số phòng. 

Đúng mà.

Chị quản lý vừa muốn đẩy cửa một lần nữa, cánh cửa đã mở ra. Tiêu Chiến khoác trên người bộ quần áo của Vương Nhất Bác, nghiêng người bước ra ngoài.

Tia ôn nhu trong đáy mắt bởi vì nhìn thấy chị mà trở nên lãnh đạm. Tiêu Chiến mở miệng uy hiếp:" Từ giờ về sau, những hoạt động như hôm qua, không được để Nhất Bác tham gia nữa."

Chị quản lý bị khí thế dọa sợ, lắp bắp đồng ý.

Tiêu Chiến nghiêng người, rời đi.

Rời khỏi nhà một ngày, đám người nhà nguyên chủ chắc chắn đang lo lắng lắm.

Khoan đã. Người nhà nguyên chủ! Lo lắng! HIV!!!

A a a. Hoảng quá, tại sao lại quên mất được.

Tiêu Chiến đi xuống dưới cửa chung cư, giật mình gấp gáp chạy ngược trở lại, cửa không thèm gõ, trực tiếp xông vào, lôi người đang ngoan ngoãn cúi đầu trước chị quản lý kia ra ngoài.

Vương Nhất Bác ngây ngốc bị Tiêu Chiến nhét vào trong xe.

" Đến bệnh viện."

Tiêu Chiến gấp gáp mím môi.

Vương Nhất Bác giữ nguyên bộ dạng ngây ngốc ngàn năm không đổi:" Sao thế?"

" Sao? Sao cái đầu em."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, thật muốn đánh cho em ấy vài cái.

Phù, anh đây tâm lặng như nước.

Vương Nhất Bác gục đầu, ngoan ngoãn.

Tiêu Chiến đem người làm xét nghiệm tổng quát một lượt, tận đến khi nhận giấy báo kết quả, sợi dây căng cứng trong lòng mới trùng xuống. May quá, còn chưa sao.

Vương Nhất Bác tò mò ngó vào kết quả xét nghiệm:" Sao thế?"

"Không sao. Không sao là được rồi."

Tiêu Chiến thở phào một hơi, rốt cuộc cũng ném người trở về.

" Ngoan ngoãn làm việc, anh phải trở về nhà rồi, rảnh rỗi sẽ tới tìm em."

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác vào một cái xe, xoay người trở về nhà.

---

Đám người nhà nguyên chủ tin tưởng anh vô điều kiện, chỉ cần tùy tiện nói một lý do, đám người này đều hoàn toàn tin tưởng.

Tiêu Chiến ngồi trên bàn học, bất giác thở dài một hơi.

[ Ký chủ?]

Ừm.

[ anh đây là?]

Haizz, làm sao để yêu đương đây? 

[ Ký chủ cố lên!]

....

" Ê, tiểu thịt tươi mới nổi đứng ở cổng trường mình đó, chạy ra xem không?"

" Tiểu thịt tươi nào?"

" Cái vị xinh xắn, đáng yêu..."

....

Tiêu Chiến đang không biết phải đối diện với vị kia làm sao, lại bị những lời xì xào của đám người trong lớp gây chú ý.

Tiểu thịt tươi?

Hình như hôm qua, anh có hẹn với đứa nhỏ nhà mình....

Tiêu Chiến đẩy ghế đứng dậy, tiếng động vang lên khiến đám người túm năm tụm ba với nhau nghiêng người nhìn lại.

Tiêu Chiến trấn định xuyên qua đống ánh nhìn kia, hướng cổng lớn đi tới.

Tiêu Chiến không cần quan sát quá kĩ, cứ nơi nào đông người anh liền đi tới.

Anh đột nhiên cảm thấy, bị bệnh cũng khá tiện. Đám đông vì chán ghét anh mà rẽ ra một con đường, phía cuối, Vương Nhất Bác vẻ mặt bình thản dựa vào xe ô tô, nụ cười treo ở trên môi, thế nhưng đáy mắt lại toàn là chán ghét. Tận đến khi nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên kia, cậu mới nhanh chân tiến tới, ý cười tràn đầy.

Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy Tiêu Chiến:" Chiến Chiến, nhớ anh rồi."

Tiêu Chiến khẽ dùng lực. Vương Nhất Bác không ngại, anh đây càng không ngại. Tới, ôm ôm cái nào.

---

Tin tức tiểu thịt tươi mới nổi họ Vương yêu đương với nhị thiếu gia Tiêu thị nhiễm HIV lập tức leo lên top tìm kiếm.

Mạng xã hội mưa gió ầm ã, người trong cuộc lại không chút để tâm.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, chầm chậm cắt thịt bò, bỏ vào miệng.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, thần sắc ủy khuất dùng dao chọc chọc miếng thịt bò, cất tiếng:" Chiến ca."

Vương Nhất Bác ngốc bạch ngọt bĩu môi, khẽ dựa lên vai Tiêu Chiến làm nũng. Tiêu Chiến nghiêng người, không cho Vương Nhất Bác đạt được ý nguyện. 

Anh đây còn đang cầm dao đó, lộn xộn rồi bị thương thì phải làm sao?

Vương Nhất Bác không chịu, tiếp tục nghiêng người theo, tận đến khi cả người nằm ngang ra ghế, gối đầu lên đùi anh, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt, gương mặt tràn đầy ý cười.

Tiêu Chiến có chút bất lực:" Em không thể ngồi dậy ăn đàng hoàng được à?"

Vương Nhất Bác nghiêng người tìm một tư thế thoải mái, dụi dụi mái tóc mềm mại lên đùi anh, lắc đầu:" Không muốn, em mệt lắm."

Tiêu Chiến biểu thị không còn cách nào, để mặc Vương Nhất Bác xem đùi mình là cái gối nhỏ, tiếp tục cắt thịt bò.

Sau khi xử lý xong bữa tối, Tiêu Chiến liền lôi điện thoại ra, đầu tiên là nhắn tin báo cáo với bố mẹ nguyên chủ một tiếng, sau đó chính mình leo lên mạng xã hội xem qua tình hình mưa gió hiện tại. Đánh giá một chút, vẫn là nên mua thủy quân tẩy quảng trường đi.

Tiêu Chiến lướt qua một bài đăng, bị cái chữ ' HIV' trên tiêu đề làm cho đau đầu.

Phù phù, Vương Nhất Bác không để ý, anh đây cũng không để ý.

Bà Tiêu đang ngồi ăn cơm, nhận được tin báo của con trai, gấp gáp gọi lại.

Tiêu Chiến nhận được điện thoại từ mẹ nguyên chủ, nhanh chóng ấn nghe.

" Mẹ ạ?" 

" Ừm, Chiến Chiến, đêm nay con lại ở cùng với Nhất Bác à?"

" Dạ." Tiêu Chiến gật đầu, nhìn người đang ngủ ngon lành trên đùi mình. Tin tức lớn như vậy, gia đình nguyên chủ biết được, anh cũng không lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top