Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kìm lòng không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên raw: 情不自禁
Tác giả: kurobateko_0622
Link raw: https://archiveofourown.org/works/22555123?view_adult=true
——/——

Cũng do phải thức đêm suốt mấy ngày liền quay phim, ban ngày lại bận bịu với loạt lịch trình đi chụp ảnh tạp chí, Tiêu Chiến cứ thế mà bị công việc hành đến bệnh.

Kỳ thật lúc trưa này chính Tiêu Chiến tự bản thân cũng đã cảm thấy không được thoải mái, chỉ là anh không có để ý quá chuyện đó. Đến buổi tối lúc quay phim gần xong trợ lý của Tiêu Chiến mới phát hiện anh đã phát sốt rồi.

Trợ lý vội vàng nói với đạo diễn cho Tiêu Chiến rời đoàn sớm một chút, cũng đích thân làm tài xế lái xe đưa anh đi bệnh viện.

Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình choáng váng, ngồi ở phía sau xe liền tranh thủ ngủ một chút.

Ở bệnh viện nằm trong phòng vip, bác sĩ bảo chỉ cần nằm nghỉ ngơi cho hồi sức, sau đó làm một vài thao tác kiểm tra liền có thể trở về.

Trợ lý trông thấy bộ dạng say ngủ đó của Tiêu Chiến, vẫn là kìm lòng không được mà chụp lấy cái điện thoại vẫn đang trong trạng thái rung chuông liên hồi ở trên người anh ra.

Thoáng nhìn đến tên người gọi đến, cuối cùng trợ lý vẫn là ấn nút nghe.

"Alo, tôi là trợ lý của Tiêu Chiến. Cậu ấy hiện tại đang ở bệnh viện, cậu muốn đến đây không?"

Giây tiếp theo trợ lý liền cảm thấy bản thân lại đi hỏi thừa thải quá rồi, người kia dĩ nhiên là muốn đến, chi bằng cứ bảo "Để tôi đưa địa chỉ cho cậu" có phải là trực tiếp hơn không.

Quả nhiên sau câu đó đối phương liền lập tức đáp lời: "Nơi nào? Em hiện tại lập tức qua ngay. Phiền anh nhắn cho em địa chỉ"

Nói xong cũng không đợi người bên đây phản hồi liền lập tức ngắt máy. Trợ lý Tiêu Chiến mở ra Wechat, gửi cho Vương Nhất Bác địa chỉ bệnh viện.

Lúc Vương Nhất Bác đến bệnh viện, Tiêu Chiến cũng vừa vặn đã khám xong. Trợ lý nhanh chóng tìm cớ rời ra ngoài trước, bởi anh biết nơi này vốn dĩ không cần anh ở lại để vướng tay vướng chân.

Làm xong hết một vài thủ tục xuất viện, Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê đưa vào trong xe.

"Ca, làm sao lại bị bệnh vậy? Anh không có nghỉ ngơi tốt đúng không?"

"Hmm...anh có mà"

"Gạt người, hảo hảo ngủ nghỉ thì sẽ có bộ dạng như thế này sao?"

Tiêu Chiến không đáp lời lại, cơ hồ là ngủ mất rồi.

Vương Nhất Bác quay sang hỏi trợ lý của Tiêu Chiến địa chỉ khách sạn, liền một mạch lái xe đưa anh trở về.

Vừa vào đến phòng, Vương Nhất Bác liền đẩy Tiêu Chiến vào trong phòng tắm, ra lệnh:

"Anh đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó quay ra ăn chút gì rồi uống thuốc"

Sau khi chuẩn bị khăn tắm cùng quần áo để sẵn đó, Vương Nhất Bác quay trở xuống lầu tìm mua thức ăn. Cậu biết Tiêu Chiến mấy ngày nay hẳn là không có kịp ngủ nghỉ cho tốt, nhưng đây là công việc, dù cậu sốt ruột thì cũng chả thể làm được gì hơn.

Lúc trở lại lên phòng, Vương Nhất Bác nhìn thấy người kia đã chôn mình trong chăn, cuộn tròn lại thành một cục bông nằm đó. Cậu thoáng bật cười, đi đến hỏi:

"Thật là lạnh lắm sao?"

"Ân"

Đem ra bát cháo nóng hổi vừa mới mua xong, Vương Nhất Bác hướng đến người kia nói:

"Ăn một chút đi, anh còn phải uống thuốc"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trong ánh mắt thoáng nghi ngờ một chút, sau đó liền bật cười: "Làm sao thế? Anh muốn em đút cho anh hả?" Cậu lấy một muỗng đầy, đưa tới miệng anh lại nói: "Ăn không, ca?"

Tiêu Chiến ngoan ngoãn há mồm, ngậm lấy muỗng cháo.

Ca ca lúc bị cảm liền sẽ lập tức hoá thành bộ dạng mèo con làm nũng.

Cả hai cũng không có nói thêm lời nào, một bát cháo đầy một người đút, một người ăn cứ thế mà hết sạch. Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến uống thuốc, sau đó đặt người kia nằm xuống giường.

"Anh trước hết đi ngủ đi, em vào trong tắm cái đã"

Vương Nhất Bác vừa đứng dậy rời đi, tay lại bị Tiêu Chiến một phen tóm chặt lấy.

"Không muốn"

"Không muốn cái gì? Anh không muốn ngủ hả? Vậy chứ anh muốn làm gì?"

Tiêu Chiến gắt gao cầm chặt tay Vương Nhất Bác, nghiêm túc nhìn cậu nói:

"Đừng đi"

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút.

Tiêu Chiến kéo cậu ngồi xuống bên mép giường, lần nữa lặp lại câu nói:

"Đừng đi"

....Hả? Đừng đi?

Nếu đổi lại là lúc bình thường, Tiêu Chiến ngàn vạn lần sẽ không bao giờ dùng ngữ điệu này, câu nói này, trong trường hợp này mà nói như thế.

Khoé miệng Vương Nhất Bác khẽ cong lên, lại muốn giả vờ rụt tay ra khỏi tay Tiêu Chiến, nói:

"Ca ca muốn em ngủ cùng anh sao? Nhưng em vẫn còn chưa tắm rửa a!"

Cậu vốn nghĩ Tiêu Chiến sẽ nói mấy câu đại loại như không sao cả chẳng hạn, lại không ngờ những lời sau đó của anh lại là:

"Không phải ngủ"

"Hả? Không phải ngủ? Vậy là gì?"

Tiêu Chiến ngồi bật dậy, đôi tay vòng qua ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, nghiêng đầu ghé sát tai của cậu thì thầm:

"Anh muốn"

Vương Nhất Bác đích thực xác nhận ca ca của cậu lúc này quả thật là đầu óc không hề thanh tỉnh. Cậu gặng hỏi:

"Muốn gì?"

Câu trả lời hoàn toàn nằm trong loại câu nói mà cả đời này Vương Nhất Bác muốn nghe nhất:

"Muốn em"

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến đặt anh ngồi trên đùi mình, hỏi lại:

"Tiêu Chiến, anh hiện có biết anh đang nói gì không vậy?"

"Anh biết a"

"Vậy anh nói lại lần nữa xem?"

"Anh muốn em, hơn nữa phải là ngay lúc này!"

Tiêu Chiến nhiệt độ cơ thể hiện tại rất cao, tựa hồ còn đang phát sốt nhẹ. Vương Nhất Bác tay vòng qua sau gáy anh khẽ nghiêng đầu đến định hôn liền bị người kia lấy tay chặn lại:

"Đừng hôn, em sẽ bị cảm mất"

Tiêu Chiến chồm người tới hôn lên bàn tay đang bịt miệng Vương Nhất Bác của mình, lại nói:

"Lần này thực sự không được hôn anh"

Vương Nhất Bác nhướng mày, đến nước này rồi còn có thể suy tính được nhiều chuyện như vậy. Ca ca của cậu rốt cuộc như thế là đang tỉnh hay đang mê đây?

Mà bản thân Vương Nhất Bác cũng không hơi sức đâu đi quản mấy chuyện đó, hiện tại cũng chỉ muốn dấn thân vào cánh cửa thiên đường đang đợi sẵn. Người yêu tự thân đưa mồi tới trước cửa, không ăn thì chính là không có đạo lý.

Vương Nhất Bác thuần thục cởi ra quần áo trên người Tiêu Chiến, đặt tay lên bộ phận nam tính vốn đã cương cứng của người kia.

"Ngô..."

Tiêu Chiến khẽ rên, cơ thể đang bệnh trở nên mẫn cảm vô cùng. Anh nghiêng người lấy Vương Nhất Bác làm chỗ dựa, đầu cũng thuận tiện gục vào hõm vai của cậu thở dốc.

"Thật nóng...anh vẫn còn sốt sao?"

Dương vật trong tay nóng đến doạ người, Vương Nhất Bác trùm lên thêm một tay nữa, đem hình dạng cự vật trong tay đùa bỡn. Tốc độ thong thả vừa phải, bàn tay to lớn kia bao phủ lấy tiểu Xiaozhan, theo nhịp độ trượt từ đỉnh đầu vuốt xuống hệ rễ, lại từ hệ rễ di chuyển đến đỉnh đầu. Chất lỏng trong suốt từ lỗ chuông tiết ra cũng được bàn tay ấy theo nhịp độ mà đem bôi trơn khắp nơi, tiểu xiaozhan cũng vì thế mà thoáng trở nên lấp lánh.

"Ân..a~"

Tiêu Chiến trên mặt thoát ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người dựa vào Vương Nhất Bác lại như nóng thêm. Cũng do đang bị cảm nên thanh âm phát ra như bị mũi bóp nghẹn lại, đưa âm thanh rên rỉ dính dính ấy rót vào bên tai Vương Nhất Bác, khiến người kia thiếu chút nữa là kìm chế không nổi.

Theo động tác của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại cảm thấy phía dưới nơi giữa đùi mình như có vật gì đó đang dần cộm lên cọ vào càng lúc càng rõ rệt.

Tiêu Chiến há mồm ngậm lấy vành tai của Vương Nhất Bác, dùng đầu lưỡi ám muội lượn đi khắp nơi mà liếm láp. Vương Nhất Bác đẩy nhanh tốc độ trừu sáp, từng đợt khoái cảm cuộn trào kích thích Tiêu Chiến không kìm chế được hai hàng nước mắt sinh lý chảy dài, một lúc sau liền bị Vương Nhất Bác mơn trớn đến cao trào, dòng dịch trắng ngà theo đầu lỗ chuông bắn ra phun thẳng lên người của cả hai.

Vương Nhất Bác đem một tay còn dính đầy bạch trọc vòng qua hậu huyệt, lại vô tình đụng phải một bàn tay nhớp nháp khác vốn đã ở đó từ trước.

Cậu kinh ngạc nhìn đến người đang vừa mới cao trào phía này:

"Anh không phải sẽ không..."

"Ân....nới lỏng một chút.."

Vương Nhất Bác yết hầu đảo nhanh một vòng.

Trời ạ, ca ca của cậu từ khi nào mà chủ động đến vậy chứ?

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến đặt nằm xuống giường, đôi mắt của anh lúc này ướt dầm dề tựa hồ giống như loài động vật nhỏ lúc bị người khác khi dễ, quả thật khiến lòng người vực dậy thú tính.

Hậu huyệt phía dưới lộc cộc chảy nước, Vương Nhất Bác đem một chân của anh gác lên vai mình, quả không ngoài dự đoán phía dưới mảnh ga giường đã bị thấm ướt hơn một mảng.

Vương Nhất Bác đem ngón tay thon dài cắm vào nơi cúc huyệt ấm áp, một bên cố ý ấn vào tuyến tiền liệt, một bên mang theo ý cười quan sát biểu hiện của người kia.

Tiêu Chiến toàn thân đang phát sốt, nhục bích bên trong cũng vì thế mà nóng hơn bao giờ hết. Vương Nhất Bác chỉ vừa mới đi vào nửa ngón đã bị vách động cắn chặt muốn chết. Nhiệt độ cũng ngày một nóng hơn, cơ hồ muốn đem vật thể đang xâm nhập kia hoà tan vào trong đó.

"Ngô ngô..... Ân..ha a..."

Tiếng rên ngọt lịm vạn lần câu dẫn phảng phất bên tai, Tiêu Chiến toàn thân vô lực, chỉ có hậu huyệt phía dưới vẫn tận lực xoắn chặt.

"Muốn không?"

"Muốn~..."

"Vậy anh gọi em là ca ca nhiều lên một chút, gọi sao để em thấy vừa lòng liền sẽ thoả mãn anh"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa tự đem quần áo trên người cởi xuống, đưa tiểu Yibo đã cương cứng đến phát tím kia đến trước miệng Tiêu Chiến, cọ cọ vào bờ môi của anh.

"Ca ca.."

"Kêu tên của em"

"Nhất Bác...Nhất Bác ca ca..."

Tiêu Chiến há mồm để cự vật thuận tiện lọt vào trong, dùng lưỡi tận lực mà hầu hạ liếm láp lỗ chuông nhỏ.

"Mở rộng miệng một chút nữa"

Vương Nhất Bác nhàn nhạt phát ra mệnh lệnh, đem tiểu Yibo căng đến trướng đau của mình từng chút một đi vào sâu hơn trong vòm họng người kia.

Tiêu Chiến nghe lời mở to miệng hơn chút, Vương Nhất Bác bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra. Ngay lúc đầu động tác cũng không thể quá nhanh, đỉnh đầu trơn nhẵn theo nhịp độ ma sát vào đầu lưỡi thô ráp, từ lỗ chuông nhỏ kia phun ra dâm dịch hoà với nước bọt ẩm ướt chảy vào bên trong cổ họng.

"Nuốt"

Sau vài cái ma sát dạo đầu, tiến độ ra vào ngày một nhanh hơn. Tiêu Chiến cố gắng giữ chặt lấy khoang miệng mở rộng, tiểu Yibo ở bên trong miệng cứ liên tục ra ra vào vào, mỗi một lần đi vào đều nhắm thẳng đến yết hầu, dù có hơi khó chịu nhưng người bên dưới sau mỗi lần như thế lại bị kích thích đến hạ thân phía dưới đều một lần nữa thức dậy.

Hơn chục cú đỉnh tiếp lúc sau dẫn tới cao trào, Vương Nhất Bác trầm người đem toàn bộ rót vào cổ họng Tiêu Chiến, người kia đảo một vòng yết hầu nuốt xuống hết, lúc tiểu Yibo rời đi đầu lưỡi kia còn như lưu luyến còn khẽ hút lấy hai cái.

"Sao thế? Ăn không đủ à?"

Tiêu Chiến không đáp lời, chỉ chăm chăm nhìn vào dương vật mà bản thân vừa mới hầu hạ đang mềm nhũn liền lần nữa cứng lên kia.

"Ca ca....ca ca tiến vào..."

Tiêu Chiến dùng loại âm thanh ngọt đến mềm tim của mình hướng Vương Nhất Bác mà nài nỉ, hai chân cũng vòng qua giữ lấy eo người kia.

Vương Nhất Bác mím môi, hai tay tách mở đùi Tiêu Chiến ra chính mình đi vào. Miệng huyệt ướt dầm dề, tiểu Yibo tiến vào rất thuận lợi, còn nói về phía Tiêu Chiến lại chẳng hề có cảm giác trướn đau khó chịu, thay vào đó là loại cảm giác được lấp đầy no đủ.

Lửa là Tiêu Chiến châm ngòi, Vương Nhất Bác càng không có chút khách khí, vừa mới tiến vào liền thô bạo mà đâm vào rút ra.

"Ân a...chậm một...chút..."

Tiêu Chiến có chút cảm thấy chịu không nổi, Vương Nhất Bác lại cứ nhắm thẳng vào điểm mẫn cảm nhất của anh mà đỉnh lộng, khoái cảm từng đợt ồ ạt tìm đến, rất nhanh đã khiến người kia lần nữa cao trào.

Hậu huyệt phía dưới nước chảy ra liên tục, tiếng thân thể va chạm nhau dâm mĩ cùng âm thanh rên rỉ ám muội hoà quyện vào nhau vang khắp cả căn phòng, địa phương chỗ va chạm không ngừng tiết ra thuỷ dịch, men theo cặp mông trắng nõn của Tiêu Chiến mà thấm ướt một vùng khăn trải giường.

Tiểu huyệt bên trong quá ấm áp, vách động bên trong không ngừng bao bọc quấn lấy côn thịt khiến Vương Nhất Bác khoái cảm đến mức muốn ngừng cũng chẳng được.

Tiêu Chiến mỗi lần cao trào hậu huyệt đều sẽ cắn chặt lấy tiểu Yibo, cứ thế mà qua đi mấy lần, Vương Nhất Bác đỉnh lộng hơn chục hạ, cuối cùng cũng đi đến cực hạn, hai tay giữ chặt lấy eo bắn ở nơi sâu nhất bên trong lấp đầy Tiêu Chiến.

"Haa...aa..."

Tiêu Chiến thở phì phò từng ngụm, Vương Nhất Bác ôm anh trở vào phòng tắm rửa sạch, dọn dẹp xong hết thì trời cũng đã gần sáng.

Buổi sáng ngủ dậy, Tiêu Chiến cơ hồ là bị cơn đau nhức khắp người làm cho thanh tỉnh. Người đã hạ sốt, nhưng thân thể lại uể oải nhức mỏi đến mức so với lúc bị sốt như còn tệ hơn.

Anh nổ lực thanh tỉnh đầu óc, tua lại sự việc đã xảy ra của tối hôm qua.

"....Lại cảm thấy hình như hôm qua anh đã làm những chuyện vô cùng ghê gớm."

Vương Nhất Bác cười đáp: "Nói như vậy cũng không sai"

"Vậy nên hôm qua anh rốt cuộc đã làm gì?"

"Em mới là không nói cho anh biết"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top