Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 13: Bảo hộ

Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến nằm trong bệnh viện khoảng nửa tháng, bác sĩ nói vết thương của họ hồi phục rất tốt, vài ngày nữa liền có thể xuất viện, nhưng cần hạn chế hoạt động mạnh, tránh để cơ thể stress.

Ban đêm, bệnh viện Trung ương Bắc Kinh rất yên tĩnh. Không khí bên trong bệnh viện vốn dĩ là ảm đạm, thế nhưng nhờ sự xuất hiện của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy ban đêm cũng không đến nỗi quạnh quẽ lắm. Hai người họ len lén lên sân thượng của bệnh viện ngắm trăng. Đêm nay trăng rất đẹp, rất tròn, có lẽ là do sắp đến trung thu rồi.

Cũng không biết vì sao Vương Nhất Bác hôm nay hơi yên tĩnh, Tiêu Chiến thì vẫn như mọi ngày, nếu cậu không nói cũng không muốn mở miệng trước. Gió đêm khẽ lùa qua mái tóc của hai người chơi đùa, ánh mắt Tiêu Chiến phản chiếu ánh sao lấp lánh trên cao, còn ánh mắt Vương Nhất Bác duy chỉ in bóng hình người bên cạnh. 

Bỗng Tiêu Chiến phá lệ mở lời: "Nhất Bác, cậu có nguyện vọng nào đặc biệt muốn thực hiện không?"

Mi mắt Vương Nhất Bác khẽ động, cậu mỉm cười dịu dàng mà si ngốc: "Có."

Tiêu Chiến quay sang nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt u mê không chút che giấu nào. Anh khẽ hỏi: "Nguyện vọng gì?"

Vương Nhất Bác tiến tới nắm lấy tay anh, trong đôi mắt cậu ánh trăng giao hòa cùng bóng tối, làm nền cho hình ảnh Tiêu Chiến nổi bật giữa con ngươi sâu thẳm:

"Nguyện vọng lớn nhất đời em chính là được ở bên cạnh anh, không xa không rời."

Ẩn sâu bên trong nụ cười ôn nhu mà Tiêu Chiến đang duy trì tựa hồ có gì đó vỡ nát, anh không tránh khỏi bàn tay cậu nhưng cũng không nhìn cậu nữa. Gương mặt một lần nữa ngước lên trời cao không đáp. Vương Nhất Bác nhìn anh, mím môi hạ quyết tâm rồi hỏi:

"Anh, nếu như ra viện rồi anh có đi tìm em không?"

Tiêu Chiến bật cười bông đùa: "Cậu có bệnh hả? Tôi tìm thì sao mà không tìm thì sao? Cũng đâu có gì khác biệt."

Thế nhưng gương mặt Vương Nhất Bác hoàn toàn không có nửa điểm thiếu nghiêm túc, cậu dùng ngữ khí kiên định nhất để nói: "Nếu anh không đi tìm em, em cũng sẽ tìm anh. Dù anh có trốn đi tận trời Nam hay đất Bắc, em nhất định sẽ tìm được."

Nụ cười của Tiêu Chiến trở nên bất đắc dĩ, anh lắc lắc đầu. Sở dĩ Vương Nhất Bác nói như vậy là vì trong thời gian này công ty của hai người đã bắt đầu rục rịch yêu cầu đối phương hướng công chúng nhận lỗi. Bọn họ đều là những diễn viên tài năng, những nghệ sĩ có sức ảnh hưởng lớn trong showbiz. Vụ tai nạn này nếu không xử lí ổn thỏa chắc chắn chính là một vụ bê bối khiến sự nghiệp của họ kết thúc, cả đời không ngóc đầu lên được. Hai bên công ty đều không muốn người của mình bị thiệt, vì thế vẫn chưa thương lượng xong. Sau khi xuất viện, cả Vương Nhất Bác lẫn Tiêu Chiến đều phải đi giải quyết vấn đề phía công ty, rất khó gặp được nhau trong thời gian này.

Trăng càng về nửa đêm càng lên cao. Không gian yên tĩnh được ánh trăng chiếu rọi, tuy bên dưới là đèn đường giăng đầy lối nhưng ý vị của trăng vẫn không lẫn đi đâu được trong con mắt của những kẻ có tình. Tiêu Chiến nhẩm tính thời gian, cảm nhận đã đến lúc liền hướng Vương Nhất Bác nở nụ cười ngọt ngào mà chân thành:

"Vương Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ."

Vương Nhất Bác ngẩn người, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nhớ ra sinh nhật mình. Cậu lắp bắp: "Anh...không phải anh không nhớ gì sao? Anh chẳng lẽ..."

"Chẳng lẽ cái gì?", Tiêu Chiến bật cười cắt ngang, "Cậu nhìn bảng đèn tiếp ứng bên dưới xem, muốn tôi không biết hôm nay là sinh nhật cậu cũng khó đấy."

Fan của Vương Nhất Bác muốn mừng anh ra viện, đại nạn không chết liền thuê bảng đèn tiếp ứng khắp đường phố lớn nhỏ ở Bắc Kinh. Nghe Tiêu Chiến nhắc nhở cậu mới nhìn xuống, bảng điện tử bên dưới tòa nhà đối diện đang chạy dòng chữ: Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ.

Trong ánh mắt Vương Nhất Bác có chút mất mác, thế nhưng cậu vẫn nở nụ cười mãn nguyện: "Cảm ơn anh, Chiến ca."

Tiêu Chiến mỉm cười, trong đôi mắt dịu dàng như nước ẩn chứa biển tình mênh mông: "Vương Nhất Bác, bất kể sau này thế nào, chúc em luôn luôn tỏa sáng, làm một vì tinh tú tuyệt vời nhất trên bầu trời nghệ thuật."

***

Vài ngày sau, Vương Nhất Bác cuối cùng đã hiểu câu chúc của Tiêu Chiến có ý nghĩa gì.

Sau cái đêm sinh nhật cậu, hai người cùng nhau xuất viện. Vương Nhất Bác một bên bù đầu thuyết phục CEO giải quyết vụ tai nạn này trong im lặng, một bên cố gắng trấn an fan, không để họ buông lời miệt thị Tiêu Chiến.

Thế mà một buổi sáng đầu thu, mọi thứ tưởng chừng như yên bình lại bùng lên một đợt sóng mạnh mẽ. Khắp mặt báo lớn nhỏ của Trung Quốc đều đồng loạt đưa tin trang nhất với tiêu đề: "Đại minh tinh Tiêu Chiến vì gây tai nạn xe hơi, tuyên bố rút khỏi ngành giải trí."

Nguyên văn lời chia sẻ của Tiêu Chiến trước báo giới là:

"Chào tất cả mọi người. Tôi rất lấy làm tiếc vì sự việc vừa rồi. Dù có bao nhiêu lí do đi nữa thì đêm hôm đó quả thật tôi đã say rượu và muốn tự mình lái xe. Hành vi của tôi là phạm pháp, hơn nữa còn không tôn trọng tính mạng của người khác. Chính vì sai lầm này đã gây ra tổn thương không nhỏ cho Vương Nhất Bác tiên sinh. Đây là sự việc không ai mong muốn. Tại đây tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành đến Vương tiên sinh cùng toàn thể người hâm mộ. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã luôn động viên tôi, tuy nhiên tôi cảm thấy mình đã cô phụ sự kì vọng của mọi người. Hôm nay tôi muốn tuyên bố mình chính thức giải nghệ, không tiếp tục làm người của công chúng nữa, bởi vì tôi đã tự mình đánh mất đi tư cách được người khác ngưỡng mộ và ủng hộ. Rất cảm ơn mọi người trong thời gian qua và...xin lỗi."

Xem video Tiêu Chiến thông cáo với mọi người, Vương Nhất Bác tức giận đến mức muốn lập tức bay đến bổ não anh ra xem rốt cuộc thì anh đang nghĩ cái gì. Rõ ràng chuyện này không phải lỗi của mình anh, rõ ràng anh không cần thiết phải trở thành tâm điểm của vòng tròn chỉ trích, vì cớ gì phải tự buộc bản thân mình vào rắc rối không cần thiết kia.

Vương Nhất Bác bỏ mặc lời khuyên của đoàn đội, điên cuồng tìm kiếm Tiêu Chiến. Để đảm bảo cậu không làm gì ngu ngốc cả tài khoản weibo lẫn Ốc đảo của Vương Nhất Bác đều bị đoàn đội quản lí. Cậu bức bối đến phát điên. Gọi điện cho Tiêu Chiến thì anh không bắt máy, đến nhà tìm anh cũng không được. Tiêu Chiến giống như bốc hơi khỏi thế gian, không cho người ta một chút cảm giác tồn tại nào.

Ngồi trên khoang máy bay nhìn xuống phong cảnh bên dưới, Vương Nhất Bác thì thầm với bản thân:

"Tiêu Chiến, em từng nói em nhất định sẽ tìm được anh."

***

Nửa năm sau.

Gần đây giới trẻ ở Giang Tây rất thích một quán cafe điểm tâm mới mở. Bên trong quán nuôi một vài chú chó và mèo, không gian yên tĩnh với những bản nhạc của Tôn Yến Tư phù hợp cho những người muốn tìm một nơi thư giãn hoặc tâm tình. Nghe nói ông chủ đã bước vào tuổi trung niên, chỉ chuyên tâm tìm tòi nghiên cứu cách làm bánh ngọt và chăm sóc thú cưng. Cách thiết kế đầy thẩm mỹ thu hút nhiều bạn trẻ đến tham quan và thưởng thức mỹ vị.

Quán này có tên là: Nhất Tình Cửu.

Có một vài người thấy tên lạ liền hỏi nhân viên ở đó ý nghĩa là gì, tất cả nhân viên đều mỉm cười nói: "Một đoạn trần tình vĩnh cửu"

*'trần tình' theo nghĩa là chuyện cũ chưa dứt.

Thế nhưng nhân viên không biết chữ "Nhất" trong Nhất Tình Cửu không phải nghĩa là một, mà là "Nhất Bác".

Không sai, Tiêu Chiến chính là chủ của quán cafe này. Anh tự mình thiết kế tiệm đến lên thực đơn cho quán. Anh từng nói nếu như không làm trong ngành giải trí nữa sẽ mở một tiệm bánh ngọt, nuôi một vài con thú cưng, đây không phải nói chơi.

Anh vẫn nhớ Vương Nhất Bác, thậm chí là nhớ tất cả những chuyện liên quan đến bọn họ.

Nhớ Trần Tình Lệnh, nhớ mùa hạ năm đó, nhớ năm năm bên nhau, nhớ cả khoảng thời gian ngắn ngủi trong dị giới.

Không phải là đột nhiên nhớ lại, mà là chưa từng quên đi.

Tiêu Chiến thật sự phải xin lỗi Vương Nhất Bác. Anh đã lừa cậu. Nhưng anh tuyệt đối không hối hận.

Khoảnh khắc luồng kiếm khí kia đâm xuyên qua người anh, trước mắt Tiêu Chiến hiện lên ảo ảnh Vương Nhất Bác sau khi trở về thế giới thực liền bị người ta xua đuổi. Đứng trên sân khấu của Thiên thiên hướng thượng thì bị người ta ném rác vào người, đi ra đường cũng bị khinh bỉ, gương mặt cậu lúc nào cũng mang vẻ buồn man mác và cô độc. Nguyên do của việc đó chính là xuất phát từ Tiêu Chiến. Tất cả những lời mắng chửi nội dung luôn là quân giết người, kẻ đoạn tụ, đồ ngu xuẩn, phản bội công ty, đồ lừa gạt. Vương Nhất Bác trong ảo ảnh đó vì bảo vệ anh, công khai đoạn tình cảm của hai người mà bị người đời thóa mạ, quay lưng. 

Trong phút chốc trái tim Tiêu Chiến đau đớn chết lặng. Ở trong dị giới chỉ có anh và cậu, nhưng bên ngoài thực tại lại có hàng ngàn mối dây dưa không nói rõ được. Anh không muốn bạn nhỏ của mình phải chịu thêm bất kì tổn thương nào. Anh thật sự không muốn!

Vì thế anh quyết định rời xa Vương Nhất Bác, nhưng để cậu ít bị tổn thương nhất anh đã vờ như mình không còn nhớ gì. Nếu như ít tình cảm đi một chút thì chia ly sẽ không có đau lòng, anh nghĩ vậy. Mọi lời mắng chửi kia hãy để một mình anh gánh chịu, mọi sự khinh thường phỉ nhổ của người đời cứ để anh gánh hết. Việc của Vương Nhất Bác là làm một ngôi sao sáng như bản chất vốn có của mình mà thôi.

Vì Vương Nhất Bác, anh chấp nhận đánh đổi.

Sau khi tuyên bố rút khỏi showbiz, Tiêu Chiến không về Trùng Khánh cũng không ở Bắc Kinh, anh không muốn ai tìm được mình. Đơn độc trải qua quãng đời còn lại. Anh lựa chọn Giang Tây vì ở đây có cánh đồng hoa cải dầu, nơi mà duyên phận diệu kì đã buộc anh vào cuộc đời của cậu bạn nhỏ đầy nhiệt huyết, đầy tài năng. Anh cứ bình bình đạm đạm như thế, ban ngày làm một vài cái bánh nhỏ, chiều đến lại một mình lái xe ra đồng hoa. Mặc dù hoa chưa nở anh cũng nguyện ý ngồi giữa đồng ngắm gió mây, ôn lại một chút kỉ niệm còn tồn tại trong kí ức.

Đến một buổi chiều nọ, ánh hoàng hôn buông dài xuống đường phố Giang Tây, người đi trên phố cũng thưa dần. Tiêu Chiến trở về nhà sau khi ghé siêu thị mua một ít nguyên liệu làm bánh. Nhà của anh nằm ngay trên lầu hai của quán cafe. Anh thường đi vào bằng cổng sau, không hề có ý định xuất hiện trước mặt công chúng. 

Thế nhưng hôm nay có một chuyện đáng chú ý. Ở bên cạnh quán của anh, người ta đang bận bịu treo băng rôn quảng cáo, dường như sắp sửa khai trương một lớp học nhảy. Tên lớp học tựa hồ có chút kì lạ, nó gọi là: Nhất Ái Tiêu Lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #bjyx