Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 14: Trêu tức

Một cái tên làm cho Tiêu Chiến không khỏi nghĩ nhiều, nhưng anh cố trấn an bản thân rằng Vương Nhất Bác không thể nào biết anh ở Giang Tây, càng không có khả năng mở được một lớp dạy nhảy ngay bên cạnh quán anh được.

Thời gian qua Tiêu Chiến luôn tránh lộ mặt. Anh không sử dụng weibo chính thức mà dùng một cái tài khoản phụ, tất nhiên là ngoài anh ra chỉ có ba mẹ anh biết tài khoản này. Ở trên đó anh up những dòng suy nghĩ vu vơ, một số hình ảnh đã được lựa chọn cẩn thận. Cho dù có muốn từ hình ảnh lần mò ra manh mối cũng vô cùng khó. Những bạn bè chí thân trong giới như Vu Bân, Tuyên Lộ anh cũng có liên lạc, nhưng chỉ là nhắn tin qua lại hỏi thăm vài câu, không hề tiết lộ cho họ biết nơi ở hiện tại. Vì thế Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không biết anh đang ở đâu.

Bỏ qua lớp học kì lạ đó, Tiêu Chiến mở cửa nhà đi vào, trên tay còn đang nghe điện thoại:

"Mẹ, Tết này con chắc sẽ về trễ đấy, mùng 1 Tết mới có ở nhà, không đón giao thừa cùng ba mẹ được rồi."

Bây giờ là khoảng thời gian cận Tết, vốn dĩ ý định ban đầu của Tiêu Chiến là quay về nhà với ba mẹ, nhưng công việc trong quán quá nhiều, với lại fan lâu năm của anh hoặc những kí giả thích tạo đề tài nhất định sẽ chờ những ngày như thế này để tìm anh, mà anh thì không thích phiền phức.

Đầu dây bên kia mẹ Tiêu lại nói gì đó, dường như là dặn dò anh giữ gìn sức khỏe, Tiêu Chiến cười cười, vừa ôm mèo con vào lòng vừa nói:

"Vâng con biết rồi, con không còn nhỏ nữa đâu mà."

"Vâng, vậy thôi nhé, con chào mẹ."

Bỏ điện thoại qua một bên, Tiêu Chiến cọ mũi mình vào chiếc mũi ẩm ướt của chú mèo nhỏ làm nũng: "Quả Tử, nhớ baba không? Cả ngày hôm nay con ngoan chứ? Không có cào khách đúng không?"

Một chú chó xinh xắn cũng chạy đến bên chân anh ngoan ngoãn cọ đầu, Tiêu Chiến vò mớ lông trắng mềm mại của nó: "Tiểu Măng cũng nhớ baba à. Đợi chút baba đi lấy đồ ăn cho con nhé."

Anh đặt Quả Tử xuống ghế rồi tiến vào nhà bếp của quán. Cửa tiệm này của anh không phải quán cafe thú cưng chuyên nghiệp. Sở dĩ mọi người nhầm tưởng như vậy là vì hai tiểu yêu tinh anh nuôi thường hay len lén chạy xuống lầu, khách tới nhìn thấy vô cùng thích mới nghĩ là anh cố tình để chúng ở đó. Lâu ngày mấy nhân viên trong quán cũng lười giải thích, họ trực tiếp đặt một phần thức ăn thú cưng ở bếp để tiện chăm sóc hai bạn nhỏ.

Đưa tay mở cánh cửa tủ quen thuộc, Tiêu Chiến với lấy hộp thức ăn để trong góc, lúc xoay người tầm mắt vô tình bắt được một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo được đặt trên bàn bếp. Anh nhíu mày khó hiểu. Đem thức ăn cho Quả Tử và Tiểu Măng xong, Tiêu Chiến quay lại phòng bếp kiểm tra vật thể lạ tự nhiên xuất hiện trong nhà mình. Bên trên chiếc hộp có một tờ giấy note, là lời nhắn của cô bé phục vụ trong quán để lại cho anh:

"Ông chủ, đây là phần quà gặp mặt của mấy bạn nam bên phòng tập nhảy gửi cho anh, hôm nay họ khai trương nên muốn chào hỏi anh một chút, thế nhưng ban chiều anh lại đi vắng vì thế em đã để ở đây. Anh nhớ cất nhé."

Tiêu Chiến mỉm cười, quà gặp mặt? Cũng không biết là muốn làm gì nữa. Đưa tay mở nắp hộp, đồ vật bên trong cũng khá đơn giản. Một túi bánh bích quy cùng một bịch trà xanh. Bên dưới bịch trà còn có một tờ giấy nhỏ với nét chữ rắn rỏi:

"Xin hãy chiếu cố bản thân."

Tiêu Chiến nở một nụ cười khó hiểu, câu này hình như sai gì đó, chắc là muốn anh sau này giúp đỡ bọn họ. Văn phong cũng thật kì quái. Anh đem hộp gỗ đi lên lầu, ngả người xuống giường khẽ nhắm mắt dưỡng thần, xem ra ngày mai anh phải đưa một món quà đáp lễ rồi.

Hôm sau Tiêu Chiến nhờ nhân viên đưa qua phòng tập nhảy một cái bánh kem anh tự làm. Người bên đó cũng rất vui lòng nhận lấy rồi không đề cập thêm gì nữa, vẫn là nước sông không phạm nước giếng.

Anh theo thường lệ tản bộ đến cánh đồng hoa ngồi ngắm cảnh. Gió xuân thổi qua từng đợt mát lạnh, ánh nắng chan hòa chiếu xuống những nụ hoa còn xanh biếc. Tâm trạng Tiêu Chiến hôm nay rất tốt, anh lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh.

Qua một lúc, Tiêu Chiến kiểm tra lại hình chụp. Hàng chân mày nhíu lại khi phát hiện mỗi tấm hình anh seilfie đều có bóng dáng một người lạ mặt. Khoảng cách quá xa, hơn nữa gương mặt người này còn đang nhăn nhó làm mặt quỷ trong ống kính của anh, vì thế Tiêu Chiến không nhận ra được.

Anh phản ứng theo tâm lí xoay người lại xem thử là ai thì đột nhiên bất động khi thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc.

Vương Nhất Bác một thân đồ thể thao khẽ mỉm cười bước đến, cả người cậu tắm trong nắng chiều vàng ươm, nhìn từ xa giống như một dũng sĩ vinh quang trở về sau chiến thắng vang dội. Dừng trước mặt anh khoảng 3 bước, Vương Nhất Bác cất giọng ngạc nhiên đầy giả tạo:

"Ồ, Tiêu tiên sinh, sao trùng hợp vậy?"

Trùng hợp cái quỷ! Trùng hợp mà cậu phá đám anh chụp hình? Trùng hợp mà bên nhà anh lại mọc ra một cái phòng tập nhảy sao?

Dù đã rất cố gắng không nghĩ theo chiều hướng đó nhưng việc Vương Nhất Bác xuất hiện ở đây giống như một lời khẳng định cho những suy đoán của anh. Nếu cậu muốn diễn một màn 'cửu biệt tương phùng' thì Tiêu Chiến cũng rất vui lòng mà chiều cậu, anh cười:

"Vương tiên sinh, đến ngắm hoa sao?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác đầy khiêu khích: "Đúng a, hoa đẹp vậy cơ mà."

"Nhưng hình như bây giờ chưa có hoa để ngắm đâu."

Tiêu Chiến rất không lưu tình đâm cậu một nhát, nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác có chút vỡ vụn, cậu đem vấn đề đẩy ngược lại cho anh:

"Vậy Tiêu tiên sinh tới đây làm gì?"

"Tôi ngắm cảnh."

Nói rồi anh quay đầu bước đi, Vương Nhất Bác gọi với theo: "Không phải nói ngắm cảnh sao? Sao lại về rồi?"

"Cảnh không đẹp nữa rồi."

Tiêu Chiến không quay đầu lại mà đáp, chân bước đi mỗi lúc một nhanh. Anh không muốn ở cạnh Vương Nhất Bác, nội tâm anh đang kêu gào đưa tay gắt gao ôm lấy cậu, Tiêu Chiến sợ mình sẽ không kìm lại được mà kéo cậu xuống bùn.

Vương Nhất Bác ở phía sau chỉ nở một nụ cười tự mãn, không buồn đuổi theo.

***

Sau lần đó, Vương Nhất Bác không hề cố tình gặp mặt hay nói chuyện gì với Tiêu Chiến, thế nhưng anh lại cảm thấy mình sắp tức điên rồi.

Phòng tập nhảy Vương Nhất Bác bắt đầu treo poster quảng bá thương hiệu, trên poster là hình cậu cười đầy soái khí. Việc này dẫn đến khu phố vốn yên tĩnh nay lại tấp nập người đến cầu học, có cả kí giả lẫn fan đến đợi chờ nhìn thấy Vương Nhất Bác, báo hại Tiêu Chiến muốn ra khỏi nhà cũng phải trốn chui trốn nhủi.

Nhà cậu cậu ồn ào thì cũng thôi đi, vì cớ gì còn ồn tới cửa nhà anh? Vương Nhất Bác sau khi dạy học trò nhảy xong thì mời bọn họ qua quán của anh uống nước. Ngồi giữa một đám nam thanh nữ tú nghe kể chuyện tâm tư tình cảm thiếu niên, Vương lão sư rất không hợp thời thốt lên một câu làm mọi người chả biết tiếp lời thế nào:

"Nước ở đây ngon thật nhỉ, bánh cũng hấp dẫn ghê."

Được một lời này của cậu, mỗi ngày đều có những cô gái đến quán anh uống thử, một số người còn gọi đồ uống và bánh ngọt mà Vương Nhất Bác đã dùng qua. Về phương diện kinh doanh Tiêu Chiến đáng lẽ nên cảm ơn Vương Nhất Bác, thế nhưng lòng cảm kích đó đã bị cậu tự tay đánh bay sạch không còn một mống.

Chuyện là mấy hôm trước Tiêu Chiến lướt weibo, siêu thoại của Vương Nhất Bác phát lại một đoạn phỏng vấn. Phóng viên hỏi cậu vì sao lại thích quán Nhất Tình Cửu đến vậy, Vương Nhất Bác liền đáp:

"Tôi cảm thấy đồ uống ở đó khá ngon, hơn nữa ông chủ cũng là một người thân quen với tôi, nên muốn giới thiệu cho mọi người một chút."

Nhìn nụ cười khiêu khích của cậu trong màn hình, Tiêu Chiến thật muốn đập nát điện thoại. Con mẹ nó! Cậu muốn đề cử quán thì câu đầu là được rồi, chêm thêm câu sau để làm gì? Ai thân quen gì cậu. Nhờ chuyện tốt Vương Nhất Bác làm mà bây giờ mọi con mắt đều đổ dồn lên cái quán bình thường này của anh, muốn xem thử rốt cuộc 'người thân quen' mà Vương Nhất Bác nói đến là ai.

Cuộc sống yên bình suốt nửa năm của Tiêu Chiến cứ thế bị xáo trộn. Anh tức đến phát điên còn Vương Nhất Bác cứ đi khắp nơi mà quảng bá cửa tiệm của 'người thân quen' này.

Đến một ngày Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, anh cẩn thận lựa lúc Vương Nhất Bác có ở phòng tập mà chạy qua lôi cậu ra nói chuyện. Đứng trong phòng nghỉ nhỏ, Vương Nhất Bác cười cười nhìn anh:

"Tiêu tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Tiêu Chiến nghiến răng đáp: "Tiên sinh cái đầu cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác lại cười càng thêm vô tội: "Làm gì là làm gì?"

"Đừng có mà giả vờ với tôi!" giọng Tiêu Chiến trở nên gắt gỏng, "Vương Nhất Bác, cậu đến cuối cùng có ý gì? Tôi phải làm sao thì cậu mới chịu im lặng buông tha cho tôi đây?"

Sắc mặt Vương Nhất Bác thay đổi, giọng cũng trở nên lạnh hơn, cậu cười khẩy: "Buông tha?"

Nhìn ánh mắt như dao kia của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có chút chột dạ, dường như ý thức được mình đã quá lời. Cậu từng bước ép tới buộc Tiêu Chiến lui vào tường, khóa chặt anh trong vòng tay của bản thân, tà mị nói:

"Tiêu Chiến, lúc anh lựa chọn rời khỏi có từng nghĩ qua sẽ bàn bạc với em không? Lúc anh an nhàn ở đây mở quán nuôi thú có từng nghĩ tới em đang làm gì không? Nửa năm qua em như phát điên lật tung từng ngõ ngách để tìm anh. Bắc Kinh, Trùng Khánh, Nam Kinh, Thượng Hải, thậm chí là đến Lạc Dương hay Quý Châu em đều đã tìm qua. Anh thì sao? Có từng nghĩ buông tha cho em mà xuất hiện không? Nói đi liền đi, muốn vứt bỏ liền không quay đầu lại. Anh có biết nửa năm qua em sống thế nào không? Có biết em thống khổ bao nhiêu không? Buông tha? Anh căn bản là đang nằm mơ!"

Tim Tiêu Chiến thắt lại, cún con của anh đã cực khổ rồi. Anh chỉ muốn cậu sống tốt hơn. Cậu còn trẻ, còn có cơ hội làm lại từ đầu, hà tất phải vì anh mà trầm luân. Thanh âm Tiêu Chiến lắp bắp không thành lời:

"Nhất Bác, anh..."

Vương Nhất Bác nở nụ cười châm chọc: "Chẳng phải anh muốn cả đời này không liên quan sao? Vậy em càng muốn có liên quan, muốn cho tất cả mọi người trên thế giới này biết anh và em là hai bản thể dính liền, vĩnh viễn không cách nào tách rời. Tiêu Chiến, cả đời này anh nghĩ cũng đừng nghĩ mình có thể thoát khỏi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #bjyx