Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16: Bên nhau

Thần trí Tiêu Chiến bây giờ không còn cân nhắc được gì nữa, anh vội vàng chạy qua toà nhà bên cạnh tìm Vương Nhất Bác. Chạy khắp nơi nhưng một chút tung tích cũng không thấy, trong lòng Tiêu Chiến nóng như lửa đốt, đang định chạy một vòng khu vực xung quanh tìm thử thì bước chân anh dừng lại trước cửa phòng tập nhảy. Trong phòng tối om không có lấy một tia sáng, thế nhưng Tiêu Chiến lại cảm nhận rõ ràng hơi thở quen thuộc tồn tại trong không trung. Anh đưa tay bật đèn, Vương Nhất Bác ngồi co ro gục đầu ở một góc phòng, bờ vai run run như đang khóc.

Nhất Bác của anh, cún con của anh, Tiểu Vương Tử của anh, giờ phút này thật cô độc. Một người sợ bóng tối như cậu lại phải ẩn mình trong màn đêm để che giấu nước mắt. Đau thương mà cậu đang trải qua anh có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng lại bất lực không biết làm thế nào. Thế giới này tàn nhẫn vậy đấy, một giây trước cậu là người được kẻ khác tung hô, một giây sau lập tức biến thành trung tâm của sự sỉ vả. Vương Nhất Bác chân thành như thế, tài năng như thế lại phải chịu cảnh bị người người coi rẻ, chỉ vì anh. 

Đã cố gắng làm tất cả để bảo vệ người mình yêu nhất, nhưng chung quy vẫn không tránh khỏi cái khắc nghiệt của nhân sinh.

Tiêu Chiến bước từng bước về phía Vương Nhất Bác, mỗi bước chân là một lần trái tim đau đến rỉ máu, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn. Anh khẽ gọi:

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ không dám tin, trên gương mặt tuấn tú còn vương đầy nước mắt. Giọng cậu mang theo âm mũi:

"Chiến ca."

Hai chữ đó rơi vào tai Tiêu Chiến như một đòn tấn công mạnh mẽ, đánh vỡ thành trì lí trí cuối cùng trong lòng anh. Anh chạy nhanh đến ôm ghì lấy cậu vào lòng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, thanh âm run run không che giấu tâm tình đang dao động:

"Không sao rồi, anh ở đây rồi."

Vương Nhất Bác bật khóc như một đứa trẻ, đưa tay ôm chặt lấy anh. Cậu không phải không nghĩ tới việc người người phỉ nhổ, không phải chưa từng chuẩn bị tâm lí chống chọi lại miệng đời. Nhưng thực tế tàn nhẫn hơn cậu tưởng. Vẻ ngoài vô cảm được xây dựng bao nhiêu năm qua vẫn không chống cự được mà buông lỏng bản thân. Vương Nhất Bác sợ hãi. Cậu sợ lòng người, sợ nhân sinh, nhưng tuyệt đối chưa từng hối hận.

Tiêu Chiến cũng khóc, nước mắt anh lăn dài trên gò má. Nếu được anh thật sự muốn bản thân thay cậu gánh lấy mọi đau khổ trong đời này, để cậu bình an mà sống. Trong lòng Tiêu Chiến giờ phút này thật sự bất bình. Vì cái gì? Vì cái gì hai người bọn họ phải cực khổ như vậy? Chọn làm người nổi tiếng theo đuổi ước mơ là lỗi của họ sao? Yêu một người cùng giới tính với mình là họ sai sao? Thể hiện tình yêu của mình cho đối phương thì thiên lí bất dung sao?

Anh càng nghĩ càng ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, giống như muốn đem cậu cất giấu ở trong lòng, không để cậu phải chịu thêm bất kì thương tổn nào. Hai người cứ thế ôm lấy nhau mà khóc, cũng không biết là đang khóc cho mình hay khóc cho đối phương.

***

Ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ nhà Tiêu Chiến, trở thành nguồn sáng duy nhất soi khắp căn phòng. Anh nằm trên giường gối đầu lên tay Vương Nhất Bác, ôm lấy eo cậu. Vương Nhất Bác cũng ôm lấy anh, một tay cứ vờn quanh mái tóc anh chơi đùa. Tiêu Chiến khẽ hỏi:

"Em tính thế nào?"

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Không thế nào cả. Giống như anh vậy, rời khỏi nơi thị phi này."

Anh im lặng một chút rồi phân tích cho Vương Nhất Bác: "Sau khi rời khỏi, em sẽ khó duy trì phòng dạy nhảy, cũng sẽ có nguy cơ bị anti tiếp tục tìm đến phá. Em nghĩ kĩ chưa?"

Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay, hôn lên tóc anh khẽ đáp: "Rồi. Chỉ cần có anh, chuyện khó khăn hơn cũng không đáng sợ."

Tiêu Chiến mỉm cười rúc người vào sâu trong lòng cậu, yên lặng nhắm mắt ngủ. Anh đã hạ quyết tâm bất kể Vương Nhất Bác muốn thế nào anh đều sẽ ủng hộ, mãi mãi ở bên cạnh cậu, cùng cậu bước qua nhân gian.

Trước đây Tiêu Chiến từng nghĩ tình yêu của bọn họ giống như trăng trong đáy nước, bề ngoài đẹp đẽ che giấu bản chất hư ảo bên trong. Anh không nắm bắt được, càng trầm luân càng cảm thấy sợ hãi, sợ một ngày giấc mộng tan rồi sẽ phải đối diện với thực tế không thể nhìn mặt nhau. Nhưng sau chuyện hôm nay anh hiểu ra một điều, tình cảm này là thật, Vương Nhất Bác cũng là thật. Anh hoàn toàn có thể nắm lấy nó nếu hai người cùng nhau bước ra khỏi cái mặt nước phản chiếu thứ ánh sáng mê người kia. 

Vốn dĩ tưởng rằng để Vương Nhất Bác cảm thụ sự ngưỡng mộ của người đời mới là tốt nhất cho cậu, nhưng giới giải trí đen tối như thế, bỏ lại Vương Nhất Bác một mình ở đó là việc làm tàn nhẫn biết bao. Nếu đã muốn ở bên nhau, vậy con thuyền này chúng ta tiến cùng tiến, lùi cùng lùi. Rời xa ánh hào quang làm một đôi tình lữ bình thường không chút kiêng kị.

Vương Nhất Bác ôm anh, khẽ nói: "Chiến ca, có bao giờ anh nhớ sân khấu không?"

Tiêu Chiến mỉm cười: "Có chứ, nhưng anh không hối hận."

"Em cũng vậy."

Ừ thì từ bỏ đam mê, trở về làm một người bình phàm. Chúng ta cùng nhau buông bỏ giấc mộng niên thiếu từng theo đuổi, hi vọng thế giới này cũng buông tha cho tự do của chúng ta.

***

"Nhất Bác, em mau lên một chút, đã hơn nửa tiếng rồi đấy."

Tiêu Chiến ngồi trên sofa lớn tiếng thúc giục. Tuần trước Vương Nhất Bác sau khi bị anti fan đến phá thì quyết định họp báo tuyên bố giải nghệ, phòng dạy nhảy cũng gỡ poster xuống, thông báo với các học viên nếu muốn học tiếp thì vẫn sẽ dạy bình thường, không thì cậu sẽ bồi hoàn học phí lại cho họ. Một số người vốn dĩ đến vì tài năng của Vương Nhất Bác và đam mê nên nguyện ý ở lại cùng cậu, một số người chỉ vì yêu thích cậu mà đến nhưng sau khi nhận ra người mình thích là đoạn tụ thì ngán ngẩm rời đi. Vương Nhất Bác chỉ nhún vai từ chối cho ý kiến.

Hôm nay là hai mươi lăm Tết, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác muốn đi dạo phố mua sắm ít đồ về trang trí nhà. Anh thay đồ xong đợi cậu cả nửa tiếng đồng hồ mà Vương Nhất Bác vẫn chưa xong, kiên nhẫn của Tiêu Chiến sắp bị cậu bào mòn rồi. Vương Nhất Bác nói với ra:

"Em xong liền đây."

10 phút sau Vương Nhất Bác xuất hiện với áo thun trắng cùng sơ mi xanh khoác ngoài quen thuộc. Tiêu Chiến cau mày:

"Em lượn lờ nửa tiếng mà chỉ lên được nhiêu đây đồ á?"

Vương Nhất Bác tiến lại ôm lấy eo anh, hôn lên má anh một cái: "Đi với Tiêu lão sư em nhất định phải hoàn mỹ mới được."

Mùi nước hoa nhè nhẹ vờn quanh mũi Tiêu Chiến, nhìn gần cũng thấy được mái tóc cậu được vuốt keo gọn gàng, Tiêu Chiến lắc đầu cười bất lực: 

"Đi thôi."

Vương Nhất Bác mỉm cười tít mắt gật đầu. 

Hai người ngang nhiên nắm tay nhau bước đi giữa phố. Một vài ánh mắt nhận ra họ liên tục chụp hình lại, Tiêu Chiến mặc kệ không nhìn đến, Vương Nhất Bác càng không để ý. Vào trong trung tâm thương mại, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đến quầy vật phẩm trang trí, cầm lên một cái mô hình đèn lồng tí hon, nhìn Tiêu Chiến cười hỏi:

"Bảo bảo, anh nói xem cái này có đẹp không? Treo trước cửa chắc sẽ nổi lắm."

Tiêu Chiến nhìn nhìn, bĩu môi: "Thôi đi, nó nhỏ lắm, treo lên gió thổi là bay."

Vương Nhất Bác 'ồ' một tiếng lại đặt xuống, tìm kiếm vật dụng khác. Tiêu Chiến nhìn thấy một chiếc chuông gió hình đầu thỏ, cầm lên đưa cho Vương Nhất Bác xem:

"Dễ thương quá nè."

Vương Nhất Bác cũng mỉm cười: "Anh thích thì cứ mua đi."

"Vậy anh mua đấy nhé. Không được hối hận đâu."

Tiêu Chiến nhướn mày một cái, Vương Nhất Bác cũng gật đầu cười vui vẻ như hài tử. Lựa chọn một lúc, hai người lại đi lên tầng bán quần áo. Tiêu Chiến lựa cho Vương Nhất Bác một cái áo thun đơn giản, anh ướm thử lên người cậu:

"Trông hợp này, em thích không? Hay muốn phong cách trẻ hơn?"

Vương Nhất Bác cầm lấy quăng vào giỏ đồ, quay sang cưng chiều nói: "Chỉ cần anh chọn thì cái gì em cũng mặc."

Tiêu Chiến nở nụ cười xấu xa: "Là em nói đó."

Sau đó anh nhìn ngó một chút, đưa đến trước mặt cậu một chiếc áo sơ mi màu hồng dạ quang, hơn nữa chất vải còn là lụa bóng, nhìn cứ như y phục của thập niên 70 đi bar vậy. Mặt Vương Nhất Bác đen sì, đập anh một cái:

"Anh lại bắt đầu rồi đúng không?"

Tiêu Chiến cười lớn: "Là em nói cái gì em cũng mặc mà."

Vương Nhất Bác lại đập vài cái mạnh hơn, cậu nghiến răng: "Anh đúng là ngứa đòn rồi đấy."

Tiêu Chiến bật cười bỏ xuống chiếc áo nổi bật, anh tiếp tục lựa cho mình một bộ đồ. Lúc sau anh ướm lên người mình một chiếc áo thun cổ chữ V đầy nam tính, cười ngọt ngào:

"Anh mua cái này nhé."

"Đổi đi."

Vương Nhất Bác không chút lưu tình đáp. Ánh mắt Tiêu Chiến ngập tràn ủy khuất: "Tại sao chứ?"

"Cổ xẻ quá sâu, đổi."

Tiêu Chiến phồng má bất mãn, nhưng cũng ngoan ngoãn đi lựa cái khác. Dạo một vòng đưa Vương Nhất Bác xem cái gì cậu cũng không chịu. Nào là vải mỏng quá, nào là ngắn quá, gợi cảm quá, Vương Nhất Bác có đầy đủ lí do để chối từ trang phục anh lựa chọn. Tiêu Chiến tức giận:

"Rốt cuộc là em có muốn anh mua đồ mới không đấy?"

Vương Nhất Bác mỉm cười tiện tay lấy ra cho anh một chiếc áo len cao cổ màu hồng nhạt, nháy mắt nói: "Đương nhiên là có. Mặc cái này đi."

Tiêu Chiến lấy tay nâng trán. Anh cũng gần 40 rồi có được không? Không ai thèm giành một lão già với cậu đâu mà giữ kinh thế.

***

Cuộc sống cứ thế bình đạm trôi qua, chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Vương Nhất Bác từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến đứng giữa quãng trường lớn ở Giang Tây, đợi chờ âm thanh đếm ngược. Gió đêm lùa qua từng ngõ ngách nhỏ nhất, duy chỉ có không gian chính giữa hai người là không thể xuyên qua. Người trong quảng trường không quá đông. Ba mươi tết người ta ở nhà đón giao thừa cùng gia đình, chỉ có những đôi tình nhân như họ mới muốn ở cạnh nhau mỗi giờ mỗi khắc. 

Bỗng Vương Nhất Bác cất tiếng hỏi: "Chiến ca, anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?"

Thanh âm nhẹ nhàng rơi vào tai Tiêu Chiến làm lòng anh dâng lên chút ngọt ngào. Anh khẽ mỉm cười nắm lấy tay cậu:

"Cả đời này em được bình bình an an là nguyện vọng lớn nhất của anh rồi."

Vương Nhất Bác cắn lên vành tai anh bất mãn: "Không được, anh phải ước rằng cả đời này vĩnh viễn không rời xa em."

Tiêu Chiến bật cười xoay người lại, khẽ đưa tay vuốt lấy mái tóc đã bị gió làm cho rối mù, ôn nhu mà ngọt ngào nói: "Cái đó thì không cần phải ước, đời này anh tuyệt đối sẽ không buông tay em một lần nào nữa."

Ánh mắt Tiêu Chiến trong đêm dường như còn sáng hơn cả sao trên trời, Vương Nhất Bác nhìn anh đầy u mê cùng sủng nịch. Xung quanh đã bắt đầu vang lên những thanh âm đếm ngược. Hai người họ im lặng nhìn nhau say đắm trong suốt mười tiếng đếm cuối cùng của năm. Bầu trời vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, ánh sáng màu sắc lập lòe trên nền trời đen thẳm, cùng lúc đó Vương Nhất Bác ghì lấy cổ Tiêu Chiến đặt lên môi anh một nụ hôn nóng bỏng, lưu luyến cùng dây dưa tạo ra bầu không khí ám muội vây quanh cả hai. 

Mặc kệ bên ngoài là bao nhiêu bão tố, người đến người đi tấp nập mãi không ngừng, gặp nhau trong khoảnh khắc rồi ngày mai lại chia biệt, tất cả những thứ đó giờ đây đều không còn liên quan đến họ nữa. Trong lòng họ bây giờ chỉ tồn tại hình bóng đối phương, lấy người mình yêu làm sinh mệnh cả đời này.

Thế giới có hơn 7 tỉ người, gặp được nhau là duyên, đi cùng nhau là nợ.

"Vương Nhất Bác, đời đời kiếp kiếp anh đều muốn cùng em dây dưa bằng khoản nợ ngọt ngào này."

"Được, vậy đời đời kiếp kiếp em đều sẽ tìm anh đòi nợ. Định mệnh đã buộc rồi, anh trốn không được đâu."

----------------HOÀN CHÍNH VĂN---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #bjyx