Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9: Ngọt ngào

Thời gian bất tri bất giác trôi đi hơn 3 tháng. Cái oi ả của mùa hè ngày một nực nồng, trên cơ thể người không chỗ nào là không đổ đầy mồ hôi. Hơi đất bốc lên trong không trung càng làm người ta khó chịu. Ấy vậy mà có hai người không biết nóng nực là gì, cả ngày dính chặt lấy nhau. 

Trong thời gian này, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hướng Lam Khải Nhân cáo từ, sau đó rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đi du sơn ngoạn thủy. Có cảm giác như bọn họ được quay về lại mùa hè rực rỡ năm xưa vậy.

Thanh Hà Trấn tấp nập người qua lại, Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến chạy đến một quầy điểm tâm nhỏ bên vệ đường. Cậu tươi cười hỏi lão bản:

"Lão bá, bánh quế hoa này bao nhiêu tiền một cái?"

Ông chủ cười hiền từ: "5 đồng ba cái, cậu trai trẻ muốn mua bao nhiêu?"

Vương Nhất Bác quay sang hỏi Tiêu Chiến: "Anh muốn ăn mấy cái?"

Ánh mắt Tiêu Chiến đầy ngọt ngào nhìn cậu: "Tùy em."

"Vậy được, ông chủ, lấy 10 cái."

Hai mắt Tiêu Chiến lúc này từ từ chuyển thành ngạc nhiên trợn tròn. Ôi thiên ạ, bánh quế hoa một cái to bằng ba ngón tay, mùi vị hơi ngọt, ăn nhiều một chút sẽ ngán. thằng nhóc này mua 10 cái biết đời thuở nào mới ăn hết chứ. Anh kéo tay Vương Nhất Bác nói nhỏ:

"Em bị điên à, 10 cái ăn làm sao hết. Dư thì phí tiền lắm."

Vương Nhất Bác thoát khỏi tay anh tiếp tục trả tiền. Cầm túi bánh lấy ra một cái đút vào miệng Tiêu Chiến, cậu nhướn mày đắc ý: "Có gì mà phí. Lam Vong Cơ nhiều tiền như vậy anh tiết kiệm giùm hắn ta làm gì."

Nghe xong Tiêu Chiến chỉ còn biết bất lực ôm trán, bạn nhỏ này quá hoang phí rồi.

Đi thêm một đoạn, Vương Nhất Bác lại dừng trước quầy bán đồ chơi nhỏ, trên đó bày la liệt các thứ linh tinh dành cho trẻ con. Có một món thu hút ánh nhìn của Vương Nhất Bác, là một dạng đồ chơi tương đối giống lego của thời hiện đại. Chúng bao gồm những thanh gỗ nhỏ ghép lại với nhau thành hình một ngôi nhà, có cả một khoảng sân vườn với những vật dụng tí hon. Ánh mắt Vương Nhất Bác sáng ngời nhìn không dời mắt.

Tiêu Chiến thấy cậu như vậy thì nở nụ cười sủng nịch, sau đó quay sang chủ sạp ôn nhu hỏi: "Cho hỏi món đồ này bán thế nào vậy?"

Bà chủ là một người mập mạp với nụ cười hào sảng như nam nhân, nghe anh hỏi về thứ đồ lắp ráp đó thì chậc lưỡi tiếc nuối nói: "Thật tiếc quá khách quan. Đây là bản đặc biết được đặt làm theo yêu cầu của khách, không có bán lẻ."

Nghe vậy Tiêu Chiến đưa mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, quả nhiên không ngoài dự liệu nhìn thấy cậu bĩu môi xụ mặt, hai cái má phính cũng hạ xuống không ít. Anh bật cười: "Hay là anh đặt một bản giống vậy cho em nhé?"

Vương Nhất Bác lắc đầu bảo không cần rồi nhanh chóng kéo tay anh rời đi. Tiêu Chiến khó hiểu hỏi: 

"Không phải em rất thích nó à?"

Sắc mặt Vương Nhất Bác cũng trở về bình thường, cậu cười cười: "Chỉ là thấy nó đẹp thôi. Ở nhà em cũng có nhiều lego rồi, nhiều hơn hay ít hơn một bản cũng không phải vấn đề lớn lắm."

Tiêu Chiến nhướn mày ngạc nhiên, trên miệng treo một nụ cười cưng chiều. Cún con của anh xem ra mấy năm này đã lớn hơn nhiều rồi. Nếu là năm đó Vương Nhất Bác nếu thích thứ gì chắc chắn sẽ cố hết sức để có được nó, bây giờ đã học được cách buông bỏ rồi.

Hai người bước vào quán trọ nhỏ, Vương Nhất Bác gọi cho Tiêu Chiến mấy món cay, anh lại gọi thêm cho cậu một ít thức ăn thanh vị. Bên ngoài trời nóng như đổ lửa cũng không ngăn được Vương Nhất Bác ngồi dính sát vào người anh. Cậu theo thói quen dùng hai tay đấm nhẹ lên chân Tiêu Chiến, dịu dàng hỏi:

"Đầu gối anh vẫn ổn chứ?"

Vương Nhất Bác vẫn không quên hai người họ đều mắc bệnh khớp, đi lâu chắc chắn sẽ sinh đau, lúc này cậu thật sự đau lòng cho người tình của mình. Tiêu Chiến giữ hai tay cậu lại cười nói:

"Không có vấn đề gì đâu. Em quên à, cơ thể này là của Ngụy Vô Tiện."

Lúc này Vương Nhất Bác mới ngớ ra xấu hổ cười cười. Tiêu Chiến gắp cho cậu một miếng thịt dỗ dành: "Mau ăn đi, ăn xong rồi tụi mình lên đường đi Di Lăng."

Sắc mặt Vương Nhất Bác bỗng chốc cứng đờ, cậu cố duy trì nét bình thản hỏi: "Sao lại đi Di Lăng?"

"Loạn Táng Cương a~", Tiêu Chiến cắn một cái đùi gà, vừa nhai vừa nói, "Tới đây rồi thì phải tham quan nơi ở trứ danh của Nguỵ Vô Tiện chứ."

Vương Nhất Bác 'ờ' một tiếng cúi đầu gẩy gẩy đồ ăn trong chén. Tiêu Chiến cố gắng nhịn cười, giả vờ nghiêm túc hỏi:

"Không phải em không dám đến chứ?"

Vương Nhất Bác như bị nói trúng tim đen, trừng mắt cứng miệng: "Em có gì mà không dám."

Tiêu Chiến lại gắp lên một miếng thịt, như có như không thấp giọng thì thầm: "Vậy là được rồi. Nghe nói Loạn Táng Cương là một ngọn núi xác, tùy tiện đi ba bước đào xuống một lớp đất nhỏ cũng thấy được xương trắng của con người. Oán linh trên đó phi thường phi thường nhiều. Quả là một địa điểm tham quan thú vị."

Vừa nói anh vừa sờ sờ mũi liếc mắt về phía Vương Nhất Bác. Tay cậu đã siết chặt tới độ nổi rõ cả gân xanh, gương mặt cố gắng bình tĩnh trông khổ sở đến tội nghiệp. Tiêu Chiến bật cười ha hả vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác:

"Lão Vương, lá gan em không ngờ vẫn nhỏ như vậy."

Biết mình lại bị anh trêu, Vương Nhất Bác nhét một miếng gà vào miệng anh đầy thô bạo, cậu bực mình: "Anh ngại mình sống đủ dai rồi đúng không?"

Tiêu Chiến lại cười đến gập người, Vương Nhất Bác tức giận đấm anh vài cái. Một lúc sau Tiêu Chiến mới giơ tay chặn cậu lại:

"Thôi không giỡn nữa. Nghiêm túc đây. Lát nữa chúng ta đi Vân Mộng đi."

Vương Nhất Bác nhìn anh không nói, nụ cười cùng ánh mắt của Tiêu Chiến vô cùng kiên định. Cậu gật đầu.

Tiêu Chiến có chấp niệm rất lớn với vai diễn Ngụy Vô Tiện, cũng vì thế cực kì yêu thích nhân vật Giang Trừng. Lúc trước, anh vẫn thường hay nói với Vương Nhất Bác nếu như anh là Ngụy Vô Tiện, anh nhất định sẽ trở về Liên Hoa Ổ đốt một nén hương cho những người từng nuôi dưỡng mình, thuận tiện đến thăm vị sư đệ khổ tâm này một lần, không để cậu ấy đợi chờ trong mòn mỏi.

***

Con thuyền nhỏ xuôi theo mái chèo cập vào bến cảng Vân Mộng. Có vài lão bá tuổi đã cao vẫn ngồi hai bên bờ sông bán hàng. Nhận ra gương mặt của Ngụy Vô Tiện, mấy lão bá đó cười vui mừng:

"Ngụy công tử, người trở về rồi."

Tiêu Chiến mỉm cười lễ độ, chào hỏi họ một vài câu rồi đi về phía Liên Hoa Ổ. Vương Nhất Bác một đường này vẫn không nói gì. Không phải cậu giận dỗi, chỉ là ở những nơi có thể bắt gặp người quen cậu đều phải nhập vai thành Lam Vong Cơ, nếu không tu chân giới chắc chắn sẽ loạn thành đoàn khi biết vị Hàm Quang Quân đáng kính lại có thể gào thét vừa cầm kiếm vừa rượt đánh Di Lăng Lão Tổ khắp chợ đấy.

Cửa lớn Liên Hoa Ổ có hai vị môn sinh canh gác. Thấy Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi tới, hai người họ cúi người thi lễ rồi đứng sang một bên nhường đường. Xem ra Giang Trừng nắm được thông tin rất nhanh.

Trong sảnh đường, Giang Trừng ngồi nghiêm nghị trên ghế chủ vị, nhàn nhã uống một tách trà nhìn đôi nam tử sóng vai nhau bước vào. Câu đầu tiên đã mở miệng châm chọc:

"Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây hay sao mà Liên Hoa Ổ lại vinh dự được đón tiếp hai vị tiên môn danh thủ thế này."

Tiêu Chiến rất tự nhiên ngồi xuống khách vị, nhàn nhạt mở miệng: "Giang Trừng, khách tới nhà không cho được một ly trà còn ở đó nói nhảm. Khát chết ta rồi."

Giang Trừng sẵng giọng đáp: "Khát thì không biết tự đi lấy uống à? Ngươi không có tay sao? Hay là chân bị què?"

"Nói cái gì đấy, quỷ nhỏ mọn nhà ngươi."

"Ngươi nói ai nhỏ mọn?"

Giang Trừng tiện tay ném đến một tách trà, anh nhanh nhẹ đưa tay chụp lấy, khẽ mỉm cười. Miệng thì độc địa mà trà vẫn cứ đưa, thằng nhóc khờ này. Tiêu Chiến nâng li uống một ngụm rồi lại đặt ly trà qua bên chỗ Vương Nhất Bác, cậu cũng rất tự nhiên đưa lên uống tiếp.

Nhìn một màn này Giang Trừng đen mặt, giọng nói cũng khó chịu hơn: "Có chuyện thì nói, không có thì mau cút. Đừng có tới chỗ lão tử ân ân ái ái uống ké trà."

Tiêu Chiến chậc lưỡi, dùng một bộ dáng không đứng đắn của Ngụy Vô Tiện trả lời hắn: "Nè, ta nói ngươi làm sao tới giờ này vẫn còn độc thân chứ. Miệng lưỡi như vậy cô nương nào chịu gả cho ngươi."

Một luồng ánh sáng lóe lên, Tử Điện nhanh như chớp nhắm tới chân của Tiêu Chiến đánh xuống. Vương Nhất Bác nhanh nhạy chắn trước anh dùng kiếm khí của Tị Trần cản lại. Hai luồng khí chạm nhau gây ra chấn động không nhỏ trong sảnh đường. Tiêu Chiến lại thò đầu ra từ phía sau lớn giọng: "Quân tử động khẩu không động thủ. Ngươi đụng chút là đánh người có điểm nào giống quân tử."

"Ngươi câm miệng", Giang Trừng bị chọc tức quát lên, "Ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?"

Tiêu Chiến mỉm cười đứng thẳng dậy, nhẹ giọng bảo: "Tới thắp nén nhang thôi."

***

Lúc Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác rời khỏi Liên Hoa Ổ, Giang Trừng tuy ngoài miệng trách anh muốn đến thì đến muốn đi liền đi, nhưng anh biết thật ra hắn muốn giữ hai người ở lại. Chỉ là với tính cách của Vương Nhất Bác nhất định không thích anh ở cùng người khác quá lâu, với lại ban đêm bọn họ còn, khụ khụ, thế nên vẫn là rời đi tốt hơn.

Tiêu Chiến nằm trong lòng Vương Nhất Bác ngẩng mặt ngắm trăng trên trời. Ban nãy bọn họ thuê một chiếc thuyền nhỏ, giờ phút này con thuyền dưới sự điều khiển của Vương Nhất Bác đang nhè nhẹ trôi vào giữa một đầm sen lớn. Lá sen xanh biếc mọc cao lên quá nửa người đang ngồi, nếu nằm xuống như Tiêu Chiến thì lại chẳng khác nào đang sử dụng thuật ẩn thân. Không gian xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thuyền rẽ nước lướt đi. 

Anh nhàn nhạt mở miệng: "Em sử dụng linh lực vậy không mệt sao?"

Vương Nhất Bác vân đạm phong khinh đáp: "Không, vẫn đỡ hơn là tự mình chèo."

Tiêu Chiến bật cười khúc khích: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tùy tiện sử dụng linh lực."

Ánh mắt của Vương Nhất Bác dời xuống người trong lòng, ngón tay khẽ vuốt lại tóc anh: "Em không phải người của Lam gia, không cần tuân thủ gia quy nhà bọn họ."

Tiếng cười của Tiêu Chiến lại lớn hơn, anh bắt đầu làm nũng: "Lão Vương, anh đói rồi."

Vương Nhất Bác không đáp, rất tự nhiên ngắt lấy một đài sen, kiên nhẫn tách hạt rồi bóc vỏ đút anh ăn. Tiêu Chiến vừa nhai hạt sen vừa nói:

"Đầm sen này có chủ đấy."

Vương Nhất Bác vẫn rất ung dung: "Giang Trừng hắn nhiều tiền như vậy cứ để hắn đền đi."

Tiêu Chiến lại bật cười, nếu như để Giang Trừng nghe được thì chắc chắn hắn sẽ dùng Tử Điện quật chết hai người bọn họ. 

Không gian lại rơi vào yên tĩnh. Tiêu Chiến ngắm nhìn bầu trời đêm muôn ngàn tinh tú rồi bâng quơ hỏi một câu:

"Vương Nhất Bác, em có cảm thấy chuyện của tụi mình giống như trăng trong đáy nước không?"

---------------------------------------------------------
Tinh: Riêng một chương này đột nhiên không biết viết thế nào cả, có cảm giác không xuôi cho lắm. Mọi người thông cảm nha :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #bjyx