Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHIÊN NGOẠI 1: Lễ đường

Mỹ nam tử nhắm mắt an tĩnh để thợ trang điểm đánh phấn lên gương mặt tinh xảo. Không ai biết được tâm trạng anh thế nào cho đến khi nhìn thấy hai nắm tay anh siết chặt, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống không theo quy luật.

Tuyên Lộ bật cười:

"Chiến Chiến, cậu căng thẳng thế làm gì?"

Vu Bân chống cằm trêu chọc: "Có thể không sao, hôm nay người ta kết hôn đấy."

"Cậu im miệng."

Tiêu Chiến đỏ mặt hướng Vu Bân khẽ quát. Vu Bân nhe răng làm mặt quỷ với anh: "Làm như tôi nói không đúng vậy. Có giỏi cậu phản bác xem."

"Cậu..."

"Được rồi", Tuyên Lộ tươi cười ngăn lại cuộc đấu khẩu vô nghĩa, "Chiến Chiến, cậu mau ngồi im đi, thợ trang điểm bị cậu làm khó rồi."

Nghe thế Tiêu Chiến vội vội vàng vàng an ổn trở lại.

Đúng như Vu Bân nói, hôm nay anh cùng Vương Nhất Bác kết hôn. Mặc dù chỉ là một buổi ra mắt họ hàng cùng bạn bè hai bên nhưng Tiêu Chiến thật sự căng thẳng, còn căng thẳng hơn lúc đi dự thi Bùng cháy đi thiếu niên. Đời người có mấy lần bước vào lễ đường chứ, ai mà không hồi hộp.

Uông Trác Thành từ bên ngoài đi vào, trên miệng treo một nụ cười rạng rỡ: "Chiến ca, chú rể của anh hôm nay phát bệnh thật đấy. Cậu ấy đã cười ngốc suốt hai tiếng rồi."

Câu tố cáo của đứa em thân thiết làm Tiêu Chiến cong khóe miệng muốn cười nhưng lại bị thợ trang điểm nghiêm nghị hạ lệnh cấm, thành ra anh nhịn thực khổ sở. Vu Bân nhún vai khinh khỉnh: "Lấy được Chiến Chiến là phúc của nó. Anh mà như nó thì có mà cười cả ba ngày ba đêm ấy chứ."

Tuyên Lộ khẽ nhíu mày nhắc nhở: "Đừng nói vậy."

Uông Trác Thành cũng gật đầu phụ họa: "Phải đó, hai người họ là trời sinh một cặp. Nếu không lấy nhau thì cũng không thể lấy ai đâu. Làm gì có chuyện phúc hay không phúc."

"Được được được, là tôi lỡ lời. Haiz, ai bảo Chiến Chiến nhà chúng ta tuyệt quá làm gì."

Vu Bân cười cười thỏa hiệp. Mấy người bạn chuyện trò rôm rả trong phòng nghỉ. Họ biết nhau đã mười năm vậy mà vẫn thân thiết như ngày đầu. Trong giới giải trí này được mấy người chơi với nhau mười năm chứ.

***

Tiếng chuông đồng hồ điểm chín tiếng vang vọng, thanh âm trong trẻo như mặt nước hồ mùa xuân. Căn phòng dạ hội được trang trí ngập tràn hoa hồng xanh đỏ của hãng Roseonly. Bốn bức tường treo đầy hình chụp chung của hai người từ năm 2018 đến nay, mỗi một tấm như gợi nhắc một đoạn tình cảm kinh tâm động phách. Từng hàng ghế dài đã được lấp đầy bởi quan khách. Ba mẹ của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lần lượt ngồi hàng đầu hai bên trái phải của lễ đường, trên mặt mỗi người đều mang một vẻ an tâm lẫn mãn nguyện.

Vương Nhất Bác một thân vest đen đứng giữa sảnh đường, mái tóc nâu mềm mại được uốn cong kĩ lưỡng. Hai tai cậu đỏ lên vì xấu hổ, ánh mắt thủy chung nhìn về phía cánh cửa ra vào. Đại môn bật mở, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào in bóng nam nhân kéo dài trên mặt đất. Tiêu Chiến mặc một bộ vest trắng khẽ cúi đầu cười mỉm chầm chậm bước vào. Vu Bân cùng Uông Trác Thành đi phía sau như hộ tống hoàng tử của mình đến bên người thương yêu của anh.

Đến một nửa đoạn đường, Vương Nhất Bác bước xuống nắm lấy tay Tiêu Chiến cùng anh bước lên sân khấu thiêng liêng. Mồ hôi từ lòng ban tay ứa ra như minh chứng cho sự hồi hộp của cả hai người. Trái tim Vương Nhất Bác đập thình thịch, hai gò má chưa lúc nào hạ xuống, dấu ngoặc nhỏ xuất hiện đến mức lưu lại nếp nhăn trên da mặt mịn màng.

Hai người họ đứng trên sân khấu quay mặt nhìn xuống bên dưới. Uông Hàm lão sư là người chủ trị bữa tiệc ngày hôm nay. Anh nâng micro nói với toàn bộ quan khách bằng chất giọng nghẹn ngào truyền cảm:

"Các vị, hôm nay em út của Thiên Thiên huynh đệ chúng tôi kết hôn. Tôi đã theo dõi Vương Nhất Bác trưởng thành từ năm cậu 20 tuổi. Nhìn thấy cậu ấy từ một thiếu niên non nớt trở thành một người đàn ông thành thục, có khả năng làm chỗ dựa cho người khác thật sự là một loại cảm xúc khó nói nên lời, có chút tự hào, có chút hạnh phúc. Lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Chiến là năm 2017. Lúc đó cậu ấy chỉ vừa mới xuất đạo, chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ trở thành đại minh tinh được người người ngưỡng mộ, chỉ biết chăm chỉ làm tốt chuyện của mình. Sau đó hai người họ yêu nhau, tôi xem như cũng là một nhân chứng trung thành. Thật lòng mà nói, để có được ngày hôm nay đau khổ nào họ cũng từng trải qua, có khi là cùng nhau, có khi là một mình chịu đựng. Với tư cách là một người anh cả, tôi rất đau lòng, nhưng càng đau lòng cho quá khứ thì càng hạnh phúc khi chứng kiến giờ phút này. Tôi tin rằng các vị ngồi đây cũng giống tôi, đều chỉ mong cho tôi tân nhân này yêu nhau dài lâu, bên nhau trọn kiếp, bình bình an an."

Uông Hàm lão sư vừa dứt lời, bên dưới vang lên từng đợt tiếng vỗ tay đồng tình. Đợi khi hội trường lại trở nên im lặng, Uông lão sư quay sang nói với hai người trên sân khấu:

"Nào, Nhất Bác, Tiêu Chiến. Hai người phát biểu một chút đi."

Khóe mắt của Vương Nhất Bác đã ửng hồng từ khi nghe những lời tâm tình của vị anh cả đáng kính. Nhận lấy micro từ tay Uông Hàm, cậu mỉm cười thở ra một hơi, nghẹn lời mãi mà không biết nói thế nào. Bên dưới lại vang lên một tràng pháo tay cổ vũ. Vương Nhất Bác hít sâu một đợt, chậm rãi giải bày:

"Cảm ơn Hàm ca, cảm ơn mọi người. Thời gian qua chính nhờ có sự động viên của mọi người mới có chúng tôi của hôm nay. Cảm ơn mọi người đã luôn ở đây, bên cạnh Nhất Chiến, cổ vũ chúng tôi, bảo vệ chúng tôi. Ân tình này mãi mãi nằm nguyên vẹn trong tim, không thể xóa mờ."

Tiêu Chiến ở bên cạnh mỉm cười gật đầu tán đồng. Đáy mắt đã ầng ậng nước, anh cố ngăn bản thân mình không rơi nước mắt trong một ngày vui như hôm nay. Vương Nhất Bác ngừng một chút rồi quay qua đối diện Tiêu Chiến. Cậu cầm lấy tay anh, ánh mắt kiên định cùng thâm tình, giọng cậu run run:

"Chiến ca. Em cũng không biết phải nói thế nào để anh hiểu cảm xúc của em hiện tại. Từ lúc chúng ta bắt đầu cả hai đã cùng bỏ ra rất nhiều dũng khí. Em cần dũng khí để theo đuổi, anh cần dũng khí để tiếp nhận. Tuy chúng ta đã từng xa nhau, nhưng trái tim lại chưa bao giờ thôi hướng về đối phương mà loạn nhịp. Em vẫn thường hay nói về cái gọi là nhất kiến chung tình. Đối với em, từ giây phút đầu nhìn thấy anh, sinh mệnh của em đã thuộc về anh rồi. Em chỉ muốn nói, đời này của em thành tựu lớn nhất chính là lấy được anh. Từ hôm nay trở đi hãy để em chăm sóc anh, ở bên cạnh làm chỗ dựa cho anh, ôm anh vào lòng những khi anh mỏi mệt. Mình bên nhau đến khi bạc đầu, được không?"

Những lời Vương Nhất Bác nói rót vào tai Tiêu Chiến như mật ngọt, anh cúi đầu bật cười đầy hạnh phúc, nước mắt cũng theo đó rơi xuống mặt sàn đỏ thẳm. Anh gật gật đầu, nhẹ thở hắt ra một hơi rồi cầm lấy micro dịu dàng nói:

"Đúng như Nhất Bác nói, chúng tôi nợ mọi người một lời cảm ơn, một cái nhân tình. Nhờ có sự đồng hành của mọi người hôm nay tôi mới có thể đứng ở đây để nói lên những lời mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ tôi sẽ nói ra với em ấy."

Anh quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt lấp lánh ánh sáng, mỉm cười sủng nịch lẫn hạnh phúc:

"Nhất Bác, em giống như một ngôi sao băng va vào cuộc đời anh, đầy bất ngờ, đầy táo bạo. Em dùng thứ nhất kiến chung tình đẹp đẽ để cho anh thấy loại lâu ngày sinh tình ngọt ngào. Hai mươi mấy năm cuộc đời anh chưa từng mất kiểm soát, chỉ có em là ngoại lệ duy nhất của anh. Từ khi em xuất hiện đã đem đến cho anh rất nhiều lần đầu tiên. Lần đầu tiên làm nũng, lần đầu tiên vui đùa như hài tử, lần đầu tiên thả mình dựa dẫm vào người khác, lần đầu tiên...yêu một nam nhân. Anh biết trong cuộc tình này anh đã từng chưa đủ dũng cảm để cùng em đi một cách trọn vẹn, nhưng anh cam đoan từ giờ về sau anh vĩnh viễn đứng bên cạnh em. Đuổi không đi, đánh không chạy. Anh sẽ nấu cho em ăn, từ từ vỗ béo em. Khi tóc chúng ta đều bạc trắng sẽ cùng nhau nắm tay tản bộ trong công viên, ban đêm mình nằm cạnh nhau ngắm tinh tú trên bầu trời. Anh không dám hứa lời vĩnh viễn, bởi trên đời không ai biết trước chuyện gì. Anh chỉ có thể hứa anh yêu em chân thành mỗi phút, nỗ lực cùng em ở cạnh nhau mỗi giây."

Nói đến đây, Tiêu Chiến nghẹn lời không thể nói tiếp. Từng lời tâm sự của hai người đều đi vào lòng những quan khách có mặt ngày hôm nay, ai ai cũng rưng rưng nước mắt. Vương Nhất Bác mỉm cười đưa tay gạt đi giọt nước mắt hạnh phúc đang lăn xuống trên gò má Tiêu Chiến. Anh nắm chặt lấy tay cậu, kiên định nói hết ba chữ còn lại vào micro:

"Anh yêu em."

Khắp hội trường vang lên tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay như sấm rền. Vương Nhất Bác cười tươi vươn tay ôm chặt lấy anh vào lòng. Hai người lặng im nghe đôi tim hòa chung cùng một nhịp đập, giữa họ không cần lời nói hoa mỹ, chỉ cần chân tình thực cảm. Và họ đã làm được rồi.

Uông Hàm lão sư bật cười, gạt đi nước mắt rồi vui vẻ nói:

"Được rồi. Các vị, bây giờ đã đến phần chúng ta chờ đợi nhất. Thỉnh đôi tân nhân của chúng ta trao nhẫn cho nhau."

Trịnh Phồn Tinh nhanh nhẹn mang lên một hộp Cartier sang trọng, viên kim cương đính giữa chiếc nhẫn phản chiếu thứ ánh sáng đẹp đẽ mê người. Tiêu Chiến cầm lấy một chiếc ôn nhu đeo vào tay Vương Nhất Bác. Cậu cũng cầm lên chiếc còn lại cẩn thận đeo vào ngón tay thon dài của anh. Giờ đây họ không cần phải lén lút đeo vào ngón tay giữa để âm thầm khẳng định chủ quyền nữa, chiếc nhẫn minh chứng kết quả tình yêu của hai người đã yên vị trên ngón áp út của bàn tay trái. Vương Nhất Bác nâng lên đôi tay anh đặt lên đó một nụ hôn đầy trân trọng. Từ hôm nay họ đã mang trong mình thân phận mới, trách nhiệm mới. Một chiếc nhẫn buộc ràng hai người không thân thích họ hàng trở thành những người yêu thương nhất của nhau. 

Hội trường đồng loạt vang âm thanh "hôn đi, hôn đi". Tiêu Chiến đỏ mặt ngại ngùng không dám nhìn thẳng. Vương Nhất Bác cười tươi nâng cằm anh lên, phủ lên môi anh một nụ hôn nồng nhiệt. Tất cả mọi người reo hò đầy thích thú. Thanh âm chúc mừng vang lên không ngớt đưa họ tiến vào cuộc sống hôn nhân đầy hứa hẹn.

Sau này Vương Nhất Bác dù có đi đến bất cứ đâu thì cũng sẽ có người bật đèn ở bên khung cửa đợi chờ cậu trở về.

Sau này Tiêu Chiến dù có bao nhiêu áp lực, bao nhiêu khó chịu cũng sẽ có người ở bên anh dịu dàng ôm lấy, chở che anh khỏi bão tố mưa sa.

Chung một mái nhà, chung một nhịp thở, tin vào cái vĩnh viễn không xa rời do tự tay chúng ta xây đắp nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #bjyx