Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác không ở lại lâu, sau khi nói vài ba câu đơn giản thì lập tức rời đi.

Tiêu Chiến nằm trên giường, nhớ lại đoạn hội thoại giữa hai người, sau khi xác định không có sai xót gì thì thở dài một hơi, nhưng anh vẫn không hiểu sao cảm thấy có gì đó không đúng.

Lại nằm thêm một chút, Tiêu Chiến nhẹ nhàng 'a' lên.

Anh biết lạ ở chỗ nào rồi! Tân hôn! Không phải Vương Nhất Bác nói hai người mới kết hôn được một tháng, vậy không phải đang lúc keo sơn gắn bó sao? Tại sao vợ mình bị thương, còn mất trí nhớ, Vương Nhất Bác lại có thể bình tĩnh như vậy? Cậu ta không sợ vợ mình quên hết mọi chuyện, lúc ra viện thì nhìn trúng một người đàn ông khác sao?

Tiêu Chiến cau mày suy tư, nhưng sau đó lông mày anh lập tức giãn ra, hả hê cười. Dù là thế nào, lần này Vương Nhất Bác nhất định xui xẻo rồi. Nếu trong thân thể này là Tiêu Chiến khác, thì cơ hội thích một người đàn ông khác coi như không có, anh, Tiêu Chiến là một người đàn ông bình thường, tất nhiên thích các em gái chân dài, đến lúc đó Vương Nhất Bác bị vợ mình vứt bỏ đi thích một người phụ nữ khác, cậu chắc chắn sẽ tức đến nổ tung?

Nghĩ đến phản ứng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy, sự kiện sống lại lần này, cũng không hắn là không có chỗ tốt!

...

Hôm sau, khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Tiêu Chiến làm là sờ tóc.

Sau đó anh đau khổ phát hiện, tóc của anh vẫn dài vẫn dày đến điên, khiến người khác tuyệt vọng như cũ, anh cầu nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng sự việc vẫn chân thật khiến anh muốn đập đầu vào tường.

Mẹ nó! Trước kia mỗi lần nằm mơ anh đều chảy nước miệng ướt nửa cái gối, tại sao bây giờ đồ ăn đến miệng lại bi thảm như vậy!

Tiêu Chiến hung hăng đập đầu vào gối.

Nếu anh thật sự mất trí nhớ thì tốt, không cần phải đối mặt với chuyện mình trở thành vợ của tình địch như thế này...

Tiêu Chiến đang yên lặng sầu não, bụng đột nhiên căng lên, không được, phải đi tiểu một chút!

Đã nói rồi mà, nếu anh tự nhiên tỉnh dậy thì đều do nghẹn nước tiểu cả...

Cũng may phòng bệnh của Tiêu Chiến là phòng bệnh cao cấp, thiết bị được lắp đặt không những rất tốt, phòng bệnh còn có cả phòng vệ sinh. Mặc dù đi lại không được tiện lắm, nhưng Tiêu Chiến cũng không nguyện ý để người khác nhìn thấy loại chuyện riêng tư này, cho nên anh không gọi y tá, mà cẩn thận bước xuống giường, sau đó khổ cực đi đến phòng vệ sinh.

Theo thói quen, anh sờ vào đũng quần, kết quả móc ra được cậu em trai, mò qua mò lại vẫn thấy kích thước này không ổn, rất không ổn khiến toàn thân Tiêu Chiến cứng đờ, sau khi ý thức được tình trạng cơ thể mình, Tiêu Chiến yên lặng chảy nước mắt, cảm giác được đứng một cách oai phong để đi tán gái đã một đi không trở lại nữa rồi...

Vì vậy cả buổi sáng,Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng mất mát.

...

Cũng may, xế chiều, có một loạt khách tới thăm bệnh,

Là đồng nghiệp và học sinh của thân thể hiện tại. Anh lấy cớ mất trí nhớ nên cũng không khó khăn trong việc ứng phó với bọn họ, hơn nữa còn thuận tiện moi ra được ít tin tức liên quan đến chủ nhân thân thể này. Thế nên Tiêu Chiến mới biết, thì ra nam nhân này là giáo viên tại một trường cấp hai, hơn nữa còn dạy ngữ văn.

Thông thường, nghệ nghiệp này rất hợp với một người hoà nhã, nhưng vấn đề là hiện tại linh hồn mềm mại của người hoà nhã ấy trong cơ thể này đã đổi thành một chàng trai cục súc mở miệng ra là chửi bậy rồi. Mặc dù trước kia, thành tích môn ngữ văn trước kia của anh cũng không đến nỗi kém, nhưng là một tên chuyên ngành vật lý chưa bao giờ có ước mơ tha thiết về hệ văn học như anh mà nói, còn có sau này phải dạy học cho một đám choai choai này, Tiêu Chiến đã cảm thấy vô cùng đau khổ.

Niềm an ủi duy nhất này là trong đám học trong sinh đến thăm này, mấy cô gái nhỏ này xem ra cũng không tồi, trong sáng trẻ tuổi, khiến một anh chàng thanh niên gần ba mươi tuổi, luôn phải đối mặt với cuộc sống khó khăn này cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tiễn khách đi rồi, phòng bệnh lại yên tĩnh, Tiêu Chiến không khỏi thở phào một hơi.

Mặc dù mất trí nhớ là một lý do tốt, nhưng muốn diễn như một bệnh nhân mất trí nhớ, tỏ vẻ ngây thơ vô tội quả thật không dễ dàng gì, huống chi thân thể này còn là một thầy giáo, vì vậy Tiêu Chiến cố gắng kiềm chế tính cách thô lỗ của mình, biến thành một chàng trai của văn học.

Nghĩ đến việc sau này luôn phải làm ra vẻ như một cô gái của văn học thế này, Tiêu Chiến cảm thấy hết sức buồn bã, lúc này, anh mới lĩnh ngộ được, cuộc sống trước kia tốt đẹp cỡ nào...

Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Tiêu Chiến: Đúng rồi, sao anh lại không nghĩ đến, anh có thể tìm cách biến trở về.

Mặc dù chuyện này khá quái dị, nhưng chuyện sống lại đã xảy ra như vậy, anh biến trở về cũng không hẳn là không thể được! Huống chi đất nước Trung Quốc rộng lớn, tiền nhiều, có hơn 5000 năm sử sách, chưa chắc không thể tìm ra cách giải quyết!

Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, không thể chờ đợi được, lập tức kích động nhấn chuông gọi y tá.

"Tôi muốn hỏi, tình hình người xảy ra tai nạn với tôi thế nào rồi? Đang ở bệnh viện sao?

"Cô đang hỏi tài xế taxi đó sao? Ông ấy cũng bị thương rất nặng, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng."

"Không phải, không phải, tôi hỏi người đụng xe với tôi, người trong xe có phải là một người rất đẹp trai không? Hiện tại anh ta thế nào rồi? Ở phòng bệnh nào?"

Y tá sững sờ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chần chờ nói: "Đúng là có, chẳng qua tôi nhớ rằng lúc bọn tôi đưa anh ta đến đây, anh ta đã bị thương rất nặng, ở trong bệnh viện một hai ngày, vẫn không cứu được."

Đầu Tiêu Chiến vang lên tiếng ong ong. Nói vậy nghĩa là anh đã chết? Thân thể của anh đã chết?

Tiêu Chiến nhất thời cảm thấy tức giận. Mặc dù 29 năm nay anh không có thành tựu gì, cũng thường xuyên oán trách số mệnh của mình, không hi vọng trở thành một người đẹp trai, giàu có, nhưng anh biết rõ người chỉ có một lần chết, cũng thường xuyên nói 'ông đây đến thế gian này, chưa từng nghĩ sẽ sống sót trở về', nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình lại chết trẻ như vậy...

Thậm chí anh còn chưa kết hôn, anh còn là một xử nam! Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt.

Sau khi y tá rời đi, Tiêu Chiến ôm trái tim lạnh buốt nằm xuống giường. Đau lòng một hồi lâu, Tiêu Chiến quyết định, phải đi coi trộm mình một chút!

Nghe trong ý của cô y tá, anh vừa mới chết, tang lễ cũng tổ chức mới được hai ngày, làm thế nào anh cũng phải nghĩ cách để gặp mình lần cuối! Huống hồ, linh hồn đã ở cùng thân thể đó nhiều năm như vậy, ngộ nhỡ lúc nhìn thấy bị hấp dẫn, xảy ra phản ứng cực kỳ khoa học, để cho linh hồn anh được trở về thân thể cũ? Mặc dù xác chết vùng dậy khá đáng sợ, nhưng anh đã trải qua việc kinh hãi, tỉnh dậy đã biến thành nam nhân của tình địch rồi, còn có chuyện đáng sợ nào không chịu nổi sao?

Sau khi nghĩ thông, Tiêu Chiến lại cảm thấy bản thân tràn đầy tinh lực, gọi y tá lần nữa. Đáng tiếc, y tá lại ngăn cản anh.

"Không được, Vương phu nhân, đùi phải cậu vừa được giải phẫu không lâu, tạm thời không thể ra viện."

"Chỉ ra ngoài một chuyến? Vậy cũng không được, Vương tiên sinh, ngài ấy..."

Vừa nói đến Vương tiên sinh, cậu ta đã lập tức xuất hiện.

"Chuyện gì vậy?"Vương Nhất Bác cau mày.

Y tá nói Tiêu Chiến yêu cầu được ra ngoài một chuyến, Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh một cái. "Tại sao đột nhiên lại muốn ra ngoài?"

Tiêu Chiến giương mắt, nhìn vào ánh mắt anh ta. "Tôi muốn đi tham gia tang lễ của người đàn ông xảy ra tai nạn với tôi."

Vương Nhất Bác nâng mi. "Anh biết anh ta?"

"Tôi..." Mấy chữ 'dĩ nhiên biết' đang muốn nhảy ra khỏi miệng, Tiêu Chiến mới ý thức được bây giờ anh là người khác, hơn nữa còn là một Tiêu Chiến bị mất trí nhớ, nên lập tức cứng rắn sửa lại. "... Mặc dù không biết anh ta, nhưng nghe nói anh ta qua đời, tôi... muốn đi xem." Anh vừa nói vừa khép hờ đôi mắt tỏ vẻ áy náy, thương cảm.

Vương Nhất Bác không lên tiếng, cũng không biết là có nghi ngờ trong lòng hay không mà còn chần chờ.

Tiêu Chiến nóng nảy. Chuyện khác thì dễ nói nhưng chuyện này thì bất kể dùng biện pháp nào anh cũng phải đi! Mặc dù anh có thể lén chuồn đi, nhưng với cái chân hiện tại này của anh, huống hồ Vương Nhất Bác còn cho người bảo vệ xung quanh, anh muốn chuồn đi một cách an toàn e rằng rất khó, muốn thế này rồi, anh chỉ sợ không thể cản nói tang lễ của mình! Cho nên anh phải tìm cách để thuyết phục Vương Nhất Bác, tốt nhất là để cậu đưa mình tới đó.

Tiêu Chiến nằm trong chăn véo mạnh mình một cái, cảm thấy hốc mắt nóng ấm, khẽ giương mặt lên, Tiêu Chiến thấp giọng khẩn cầu. "Tôi và tài xế còn sống, nhưng anh ta lại qua đời, tôi rất khổ sở, nghe nói anh ta còn rất trẻ..."

Giọng nói của thân thể này vốn dịu dàng, hơn nữa còn mang theo chút mềm mại, Tiêu Chiến lại thêm mấy phần buồn khổ, chỉ vừa nói ra, đến toàn thân Tiêu Chiến cũng nổi da gà, trong lòng yên lặng nghĩ: Tiếp tục như vậy, khả năng diễn kịch của ông đây sẽ được nâng cao! Cái gì mà thầy giáo trung học, có khi còn cầm được danh hiệu ảnh đế!

Quả nhiên, Vương Nhất Bác luôn bình tĩnh cũng không thể chịu nổi, im lặng một hồi,Vương Nhất Bác nói: "Em đưa anh đi."

Có Vương Nhất Bác, chuyện này dễ xử lý hơn nhiều.

Không thể không thừa nhận, Vương Nhất Bác làm việc rất có hiệu suất, sau nửa giờ, Tiêu Chiến đã cầm trong tay thời gian và địa điểm cử hành tang lễ của mình.

Thì ra ngày mai, sau khi tang lễ cử hành, anh đã bị hỏa táng rồi, Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy mình vô cùng may mắn, trễ một chút, anh đã không thể thấy chính mình!

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác thực hiện lời hứa đến bệnh viện, đưa Tiêu Chiến đi tham dự tang lễ của mình.

Nghi thức cáo biệt di thể được tổ chức ở nhà tang lễ, vừa nghĩ đến chuyện sắp phái nhìn thấy ba mẹ và em trai mình, còn có thi thể mình nằm trong quan tài, trái tim Tiêu Chiến không kiềm chế được ẩn ẩn đau.

Để làm dịu đi tâm trạng khẩn trương lúc này của mình, Tiêu Chiến bắt đầu kéo Vương Nhất Bác nói chuyện phiếm.

"Vương Nhất Bác."

"..."

"Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng.

Tiêu Chiến nổi giận, quay đầu nhìn qua, lại thấy Vương Nhất Bác nhẹ nhàng liếc mình một cái. " Nhất Bác."

"Hả?"

"Hoặc là 'ông xã'."

Tiêu Chiến cảm thấy một cỗ tức ngực vọt lên cổ họng, lại phải gắng gượng ép trở về, nói thầm trong lòng. "Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, người làm chuyện lớn có thể nhẫn nhịn tình địch", chờ tới lúc anh bình ổn lại, cuối cùng cũng nhỏ giọng lầm bầm qua kẽ răng. "...Nhất Bác."

"Sao vậy?"

"Tôi... tôi quên!"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị cậu nhìn thẹn quá hóa giận, lập tức nói: "Vương Nhất Bác!"

"Nhất Bác."

"... Được rồi, đồng chí Nhất Bác, cậu cũng biết, hiện tại tôi mất trí nhớ, không nhớ gì chuyện lúc trước cả, cho nên chúng ta nói chuyện một chút được không."

"Được."

"Vấn đề đầu tiên, trước kia, cậu đáng đánh đòn như vậy... khụ, không nghe rõ chứ? Tôi nói, tiếc chữ như vàng như vậy sao?"

"Nói ít hơn anh hiện tại."

"... Vậy, trước kia, tôi là loại người gì?"

"Cũng nói ít hơn anh hiện tại."

"An... ừm, vậy Nhất Bác, sao hai chúng ta lại biết nhau?"

"Ở quán bar."

Tiêu Chiến kinh ngạc, anh còn tưởng rằng Tiêu Chiến này là một chàng trai truyền thống, không bao giờ đến các quán bar.

"Trước kia, tôi rất thích cậu sao?" Vương Nhất Bác là một người quyến rũ như vậy, Tiêu Chiến có thể gả cho cậu, có vẻ như luôn khăng khăng bám lấy Vương Nhất Bác rồi.

Đột nhiên Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh một cái, nhưng lại im lặng.

Đây là chuyện gì vậy chứ! Nhìn vào tình hình này, Tiêu Chiến cảm thấy máu nhiều chuyện của mình bắt đầu nổi lên, trộm liếc Vương Nhất Bác một cái, lại thấy cậu bình tĩnh đến chết tiệt, không để phòng đúng lúc Vương Nhất Bác liếc nhìn sang, chống lại ánh mắt của anh.

Sau đó, anh lại nghe giọng nói từ tốn như cũ của Vương Nhất Bác. "Yêu thích em bao nhiêu, không phải trong lòng anh rõ ràng nhất sao?"

Ông đây mới không thích cậu! Tiêu Chiến hung ác nghĩ, con ngươi xoay tròn, thành khẩn nói: "Không quan trọng trước kia tôi thích cậu hay không, hiện tại tôi không nhớ nữa, nếu như... tôi nói nếu, tôi không thể lại thích cậu nữa thì làm thế nào?"

Vương Nhất Bác điều chỉnh tay lái, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói thản nhiên. "Anh muốn ly hôn?"

Điều này khá thích hợp!

Mặc dù trong lòng cuống cuồng gật đầu, nhưng Tiêu Chiến cũng không ngu ngốc đến mức ngả bài với Vương Nhất Bác lúc này, dù sao hiện tại, cậu cũng là núi dựa duy nhất của anh, bất kể là ăn mặc hay là ở, anh đều phải dựa vào sự sắp xếp của Vương Nhất Bác, cho nên trước khi nghĩ ra biện pháp, anh sẽ phải khom lưng nói chuyện với ông chồng này.

Vì vậy Tiêu Chiến cười cười. "Sao lại như vậy?"

Vương Nhất Bác im lặng một hồi, ngay lúc Tiêu Chiến nghĩ sẽ phải như vậy yên lặng, lại đột nhiên nghe cậu nói tiếp: "Vậy thì tiếp tục cố gắng."

Tiêu Chiến sửng sốt. "Cố gắng cái gì?"

Mặt Vương Nhất Bác không chút thay đổi. "Yêu em."

Tiêu Chiến. "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top