Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 111. CHẲNG ĐƯỢC EM YÊU THƯƠNG

🐢 Sau khi Anh được Vu Bân đưa về hiện tại trong căn phòng bệnh nhân ấy là một người con trai với hai bàn chân và hai bàn tay đều sứt sát đến thảm hại, cũng may đã được sát trùng kịp thời nên không có vấn đề gì nghiêm khắc nhưng từ khi về đây Anh liên tục giữ khư cái vòng trong tay, biết rằng nó đã đứt đoạn không thể nối lại được. Tiêu Chiến vừa run vừa khóc, một mình ngồi lùi lại một góc giường như đứa trẻ vừa đi chơi về muộn bị Ba mẹ dạy dỗ, đáng thương là vậy đấy nhưng sáng nay có ca cấp cứu Anh đã bỏ dở cả một thời gian dài khiến cho Viện trưởng bực tức vô cùng.

Ông biết Tiêu Chiến cũng lớn rồi, đã 29 tuổi có thể làm những việc mà Anh muốn nhưng hiện tại chàng trai đang giữ trong tay cái mác bác sĩ Tiêu, người trực thuộc tiến hành từng các cấp cứu, phẫu thuật trong bệnh viện nhưng sáng nay vì một mình mang cơm hộp đến cho Vương Tổng, lại còn bị Cậu tạo ra một màn kịch đến xấu hổ vô cùng khiến cho bây giờ tâm trạng mới suy sụp đến thế. Ngốc nghếch quá, trên trần đời này ông chưa bao giờ thấy ai vừa ngốc lại vừa cố chấp như Anh.

" Tiêu Chiến, suốt một tháng qua ngày nào con cũng đến bệnh viện muộn, bỏ qua những ca cấp cứu quan trọng trong khi đó con chính là bác sĩ chính, nếu vừa nãy một mình ngã ở ngoài đường, Vu Bân mà không đến đón con thì bây giờ không biết bộ dạng nó ra nông nỗi như thế nào đâu?".

Viện trưởng giận lắm, ông không hiểu trong đầu ngồi học trò của mình nghĩ cái gì mà lúc nào cũng phải lê lết cái thân xác không hồn mà đến đấy để Cậu tra tấn, ông cũng chịu thua thật rồi, bây giờ bản thân cũng chẳng thể quản được, cho Anh muốn làm gì thì làm. Viện trưởng Lý biết rõ bản thân từ nãy đến giờ mắng như vậy cũng không thể để tâm trạng Tiêu Chiến khấm khá hơn, ông buồn bã thấy Anh cứ ru rú ở một góc, tay vẫn giữ chặt chiếc vòng, gương mặt gầy gò hốc háv và đôi mắt đỏ ứng thấm đẫm nước, vừa đáng thương lại vừa đáng trách  cuối cùng cũng phải để người học trò có không gian riêng ổn định lại tâm lý.

" Thôi được rồi Tiêu Chiến, ta thực sự là không muốn làm to chuyện này đâu, con tự kiểm điểm lại bản thân, lát nữa cứ ngủ một giấc đi ngủ rồi thì tâm trạng mới khuây khỏa lên được, ta dặn Quách Thừa làm cho con cốc trà gừng rồi uống vào cho ấm người, từ ngày mai đừng có đi muộn như vậy nữa, nếu rời khỏi nhà thì đến thẳng đây, đừng có la cà ở đâu cả. Con nghỉ đi".

Vừa nói dứt câu Viện trưởng Lý cũng mệt mỏi tháo bỏ gọng kính xuống, đưa tay lên bóp bóp sống mũi rồi nhanh chóng mở cửa bỏ ra ngoài, ông để lại Vu Bân ở bên trong nói một vài câu để có thể khuyên nhủ Anh từ lần sau phải chú tâm đến sức khỏe của mình hơn, nếu mỗi ngày đều bận rộn làm cơm hộp rồi mang đến cho người kia mà Nhất Bác thẳng tay vứt vỏ thì chẳng khác nào công sức đổ sông đổ biển cả, như vậy tâm lý của Anh sẽ bị ảnh hưởng hỗn loạn, cùng căn bệnh tim quái ác trong người dần dần lan rộng, nếu để sức khỏe hay bản thân Tiêu Chiến bị va chạm hay tác động một lần nữa thì chắc chắn khi căn bệnh lan dần đến cuống tim thì tỷ lệ tử vong sẽ cao hơn.

Viện trưởng thì nhẹ giọng là vậy nhưng Vu Bân đâu có bỏ qua, từ nãy đến giờ nghe ông nói thì đối với y vẫn chưa thấm vào đâu được, khi Viện trưởng ra khỏi phòng ngay lập tức thở dài dựa lưng vào tường, mệt mỏi khoanh tay trước ngực đưa đôi mắt bất lực nhìn người con trai đang run rẩy, khóc lóc đến nỗi lạc đi cả giọng.

"Bác sĩ Tiêu, bây giờ Anh thấy chưa? Những lời trước khi em nói đúng hay là sai hả? Bây giờ Anh ra nông nỗi như thế này có oan không? Sáng nào em cũng đến nhà để đón Anh nhưng chẳng bao giờ thấy trong nhà có một bóng người, lúc đấy em cứ ngỡ Anh đã đến đây rồi nhưng sau khi đến bệnh viện một bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, thế mà Anh lại lập tức dành thời gian đến chỗ tên nhóc chết tiệt ấy để cho cậu ta hành hạ đánh đập. Tiêu Chiến, não Anh dạo gần đây của vấn đề đúng không? Hay là bị nhóc ấy đánh nhiều quá ảnh hưởng đến thần kinh rồi? Em thật là chịu luôn đấy, đã bảo là buông bỏ đi nhưng Anh đâu có chịu nghe, bây giờ rước họa vào thân rồi thì đâu có giải quyết được chuyện gì... Em thực sự không muốn làm người lúc nào cũng phải lẽo đẽo ở đằng sau chạy theo Anh rồi đôn đốc lo lắng đâu, Anh nên nhớ bà nội sức khỏe ngày càng yếu rồi đấy, nếu để bà ấy biết được chuyện này thì sẽ như thế nào hả? Anh thực sự không để tâm chuyện này sao?".

Vu Bân không nói nặng lời nhưng những lời y nói thực sự làm Tiêu Chiến có chút tình ngộ. Phải rồi! Ở nhà vẫn còn bà nội nữa, Bà thực sự vẫn chưa biết chuyện Cậu về đây, nếu trước kia Anh cứ nghĩ bà tuổi cao sức yếu đã quên cháu rể rồi nhưng không, bà Tiêu trí nhớ cực kỳ minh mẫn, làm sao mà quên được lời hứa sau 6 năm Cậu về đây đương nhiên là bà cả Anh cho Nhất Bác nhưng có lẽ mọi thứ đã đi ngược với quỹ đạo của nó rồi. Người Anh yêu giờ đã có người mới, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi và Anh chính là kẻ thua cuộc, là kẻ đứng ngoài là chúc phúc cho tình yêu của họ.

Đã đứng được một lúc rồi mà Tiêu Chiến vẫn không nói gì, chàng trai vẫn gục mặt xuống ôm lấy hai đầu gối mà nước mắt vẫn rơi lã chã. Thương lắm chứ, Vu Bân thật sự thương cái con người ngốc nghếch này vô cùng, cũng giận vì Nhất Bác đã không giữ trọn lời hứa, ở quá khứ y đã âm thầm phía sau hứa với Cậu phải chăm sóc tốt cho Anh nhưng sau khi thiếu niên ấy trở về lập tức Cậu chẳng coi Tiêu Chiến là gì cả, Nhất Bác coi Anh là thứ rác rưởi, liên tục đánh đập, coi Tiêu Chiến là món đồ chơi, Anh chẳng xứng có được sự tôn trọng từ Cậu.

" Tiêu Chiến, sao từ nãy đến giờ Anh không nói gì thế? Hay lại mệt ở đâu có phải không. Thôi được rồi, được rồi... Em không mắng Anh nữa không mắng nữa là được chứ gì. Bác sĩ Tiêu mau đưa chiếc vòng kia đây để lát nữa em nối chúng vào cho, việc này em làm được mà, sửa xong em sẽ mang xuống cho Anh, có được không?."

" Hức... không... Không cần đâu, tôi làm được, tôi tự sửa nó được mà?".
" Bác sĩ Tiêu, sao tính cách của Anh lại lì lợm quá vậy? Đừng có cứng đầu như vậy nữa, mau đưa đây cho em đi rồi lát nữa Quách Thừa mang đồ ăn nhẹ và trà gừng vào thì Anh nên ăn một chút rồi đánh một giấc thật dài nhá... Công việc của Anh còn lại không cần phải lo lắng gì đâu, có em và Quách Thừa rồi nên bác sĩ Tiêu cứ yên tâm".

Dù cho Tiêu Chiến có từ chối như thế nào cũng đâu có được Vu Bân cũng phải nhẫn nhịn lắm, y dỗ dành Anh chẳng khác gì một đứa trẻ rồi nhanh chóng lấy chiếc vòng trong lòng bàn tay của Tiêu Chiến, nhanh chóng bước ra khỏi phòng rồi dặn Quách Thừa mau mau mang đồ ăn vào cho chàng trai kia, bây giờ phải ăn no ngủ đủ giấc thì mới có sức khỏe....

Trong chọc lát không gian vắng lặng đến đáng sợ khi chẳng còn ai, chỉ Anh một mình lẻ loi ngồi trong này, mọi người cũng ra ngoài hết rồi thì cô đơn ngồi trên chiếc giường vắng tanh, đưa đôi mắt buồn bã nhìn vào từng vết sứt sát trên bàn tay, vết bẩn trên chiếc áo sơ mi cùng với đống bông y tế thấm đầy máu của bản thân vừa được Vu Bân sát trùng kỹ lưỡng. Chỉ vì sự ngu ngốc của mình mà liên lụy đến mọi người xung quanh, Tiêu Chiến cảm thấy chột dạ vô cùng, Anh viết Viện trưởng Lý rất quan tâm, coi Anh chả khác gì một người con trai, ngày ngày ông nghiêm khắc là vậy nhưng lại vô cùng tâm lý và Vu Bân cũng như thế, đã khuyên Anh nhiều như vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn chẳng thể thay đổi, ngày ngày điên cuồng đâm đầu vào yêu cái con người chẳng có cảm xúc kia...

Nuớc mắt cạn rồi thì nỗi buồn trong lòng cũng được vơi bớt, Nhất Bác đã ghét Anh đến như vậy mà Tiêu Chiến vẫn giữ khư khư chiếc vòng đôi ấy, nếu như Anh vẫn luôn coi trong nó thì trước kia Nhất Bác đã thẳng vứt nó trước mặt Anh. Tiêu Chiến không biết mình đã làm gì mà Cậu không vừa lòng, Anh đã làm gì mà Nhất Bác luôn luôn tránh né mỗi khi bản thân đến gần... Tiêu Chiến sợ cảm giác đấy lắm, Anh sợ cô đơn khi hiện tại chẳng còn thấy Vương Nhất Bác của trước kia, Cậu yêu cô rồi, Nhất Bác là đang tập quên Anh, quên đi cả những kỷ niệm xưa của hai người từng vun đắp... Từ nay về sau mãi mãi chẳng được Cậu yêu thương.

Người đàn ông năm ấy hứa sẽ bảo vệ Anh, giờ đang bảo vệ cho cô gái nào rồi. Anh yêu em bằng tất cả những gì Anh có, vậy mà em đi theo tình mới như chưa từng có Anh. Anh sống trong hai cái thế giới. Một cái là để giả vờ hạnh phúc. Cái còn lại để chứa đựng nỗi buồn thật sự của bản thân.Đến một lúc nào đó, sự hy sinh của bạn sẽ chẳng còn cần...
Đến một lúc nào đó, Anh sẽ hiểu rằng mình không thể tiếp tục,... đến một lúc nào đó, Anh cảm thấy mình đã hết sức vì cố gắng,... Đến một lúc nào đó, Anh cảm thấy mình phải lặng lẽ buông tay... Đến một lúc nào đó, trái tim bạn cạn kiệt những cảm xúc. Khi tổn thương đi đến cực đại, bất kỳ lúc nào trái tim cũng có thể nát ra.

Những ai đã dối gian trong tình yêu rồi cũng chẳng tìm được người yêu chân thành, những ảo tưởng rồi sẽ vụt tan…Chỉ biết vốn dĩ yêu một người đã là việc rất khó nhưng để giữ một người càng khó hơn. Anh không trách em, càng không buồn vì người nhưng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nhìn về nhau, chúc em ấm êm bên tình mới, Anh chỉ xứng ở phía sau lặng buồn nhìn em tay trong tay cùng cô ấy, chắc hẳn lúc đó cún con của Anh sẽ hạnh phúc lắm.

Hoá ra tình yêu có vĩnh hằng và dài lâu đến mấy rồi cũng đến lúc phải vỡ đôi...

Khi ở quá khứ từng ngày trôi qua, Anh cứ ngỡ tình yêu chúng ta thật êm đềm như truyện cổ tích nhưng cuối cùng bản thân cũng nhận ra tất cả những lời hứa, những quan tâm, những ngọt ngào ấy chỉ là lừa dối, là ngụy biện, là trò đùa thôi. Anh không trách em, chỉ trách bản thân mình quá ngu ngốc, quá chân thành, quá ảo tưởng và tỉnh mộng quá muộn màng. Nỗi buồn lớn nhất không phải không có người bên cạnh. Mà nỗi buồn lớn nhất là có người vừa bước vào cuộc đời Anh nhưng lại trở thành người dưng ngay lập tức.

Người ta nói khi hai trái tim hòa cùng một nhịp là định mệnh, nhưng với tôi nó là điềm báo của sự phản bội. Thì ra trước kia khi em bắt đầu im lặng cũng là lúc mối quan hệ đó đang chết dần...
Tại sao lại như vậy? Tại sao mãi mãi Anh chẳng được em yêu thương? Chỉ muốn được em để tâm đến một lần cũng khó đến sao? 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx