Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 127. CHỈ CẦN EM HẠNH PHÚC ANH SẼ LÀM TẤT CẢ

🐢 Sau cuộc nói chuyện chưa đến mười phút của hai người thì Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng về trước để dỗ dành bảo bối đang tổn thương ở nhà, sau khi nghe thấy chính miệng Tiêu Chiến thốt ra câu nói rằng sẽ đồng ý cấy ghép tủy cho cô thì Nhất Bác mừng lắm, Anh bảo rằng ngày mai sau khi chờ Lam Tử Yên ăn uống đầy đủ thì đưa cô đến đây, Anh sẽ lấy tủy của mình cấy cho cô để có thể nhanh chóng chữa được căn bệnh ung thư máu ấy.

Từ nãy đến giờ có vẻ như Vương Nhất Bác rất vui vì những lời nói nịnh nọt Anh thì nhanh chóng làm Tiêu Chiến xiêu lòng, vừa nãy khi ở dưới quầy lễ tân mà bản thân chủ động lại gần rồi chạm vào Anh cho đến bây giờ cảm thấy bẩn thỉu vô cùng, Cậu ra phía ngoài mà không ngừng lấy chiếc khăn mùi xoa nhỏ trong túi quần, vội vàng lau đi bàn tay, trên đôi môi cũng chẳng còn nụ cười như trước nữa mà trở lại dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo mang trên người khí chất vương giả của một người có tiền tài, danh vọng, đặc biệt là cái tên Vương Tổng được những người dưới quầy lễ tân vừa nãy lịch sự gọi Cậu nghe mà sang trọng.

Cuối cùng sau mười phút thì Vương Nhất Bác cũng thoát được cái vai đáng ghét ấy, hai từ "Chiến Ca" làm Cậu cảm thấy buồn nôn, Cậu đã luôn miệng gọi quen Lam Tử Yên là bảo bối rồi nên bây giờ gọi người mình ghét bằng hai từ quê mùa như thế khiến Nhất Bác ghét cay ghét đắng, cũng chỉ vì không để căn bệnh quái ác làm ảnh hưởng đến đứa con nhỏ và vợ sắp cưới nên Cậu mới phải nhục nhã đến tận đây đàm phán một lúc với Anh, Vương Nhất Bác cũng chớp thời cơ biết rằng sau một tuần xuất viện thì chưa chắc lần phẫu thuật ấy Anh sẽ khỏi hẳn lên bản thân lập tức muốn Tiêu Chiến hiến tủy để cứu cô, khi không có tủy sẽ nhanh chóng giết chết Tiêu Chiến, lúc đấy Anh cũng chỉ còn là cái xác khô không hồn...

Một mũi tên trúng hai đích làm Vương Nhất Bác cảm thấy được lợi vô cùng, cứ như thế này sau mấy ngày nữa khi không còn tủy thì bản thân Anh lập tức đổ bệnh, lúc đấy dù cho có thuốc tiên cũng chẳng thể cứu chữa.

Nếu như bây giờ Cậu nhanh chóng trở về để dỗ dành người con gái tổn thương kia nhưng chắc chắn cô sẽ là nhằm nhò gì bằng Anh, bên Lam Tử Yên còn có người bạn trai để bầu bạn và tâm sự mỗi ngày, hai người cũng sắp sửa trở thành đôi vợ chồng rồi nhưng bên cạnh Tiêu Chiến làm gì có ai chứ, mới vừa nãy Anh đã mừng nhầm vì tính cách thay đổi của Vương Nhất Bác, chính miệng gọi bằng hai từ "Chiến Ca", nhưng tâm trạng vẫn hướng về người con gái kia, thì ra mục đích của Cậu đến đây là muốn Anh cứu lấy cô chứ không phải là những suy nghĩ mà Tiêu Chiến đang suy diễn trong đầu, thì ra Anh đã tin tưởng sai lầm rồi.

Sau khi Cậu ra về thì chàng trai trong này chỉ biết ngồi yên một chỗ, thất thần nhìn ra phía cửa rồi suy nghĩ hàng loạt câu hỏi thắc mắc không biết vì sao bản thân lại đồng ý hiến tủy cho cô ấy, nhưng tất cả cũng chỉ vì hành động và lời nói vừa nãy của thiếu niên đã trực tiếp che mắt Anh, cũng chỉ vì lời hứa của năm xưa rằng nếu Cậu muốn thứ gì thì Anh sẽ đồng ý hết thảy và dốc sức làm cho bằng được, và bây giờ chính là thời cơ và cũng là yêu cầu mà thiếu niên muốn, vì bản thân sợ khi Lam Tử Yên không được cứu chữa và chết đi thì Vương Nhất Bác sẽ sống trong đau thương suốt đời, cũng chỉ vì muốn thấy Cậu hạnh phúc nên Anh mới đồng ý nhanh như vậy.

Tất cả chỉ vì Vương Nhất Bác, chỉ cần Cậu hạnh phúc Anh sẽ làm tất cả, không màng đến khó khăn mà bản thân đã làm liều hiến tủy cho người tình của Cậu. Vừa mới phẫu thuật xong bệnh tình còn đang tiến triển nhưng khi lấy hết tủy ra khỏi người rồi thì e rằng những ngày sau Anh sẽ đổ bệnh và thậm chí là gặp nguy hiểm. Tiêu Chiến hiện tại không biết làm gì cả nên chỉ biết ngồi một chỗ thất thần đan tay vào nhau, tâm trạng trì trệ vô cùng, cốc nước vừa nãy của Anh đã xuống sàn từ lâu rồi mà Tiêu Chiến vẫn chẳng hề biết.
Ở phía ngoài sau khi Vương Nhất Bác đi khỏi thì Vu Bân cũng từ trong thang máy bước ra, vì một người đi thang bộ còn người kia đi thang máy nên không thể gặp nhau,  nếu y có gặp Vương Tổng ở đây sẽ chắc chắn dạy cho Vương Nhất Bác một trận vì những cơn tức giận, ức chế mà bản thân đã chịu đựng trong thời gian qua. Ngày hôm nay hai người đã chọn sai thời điểm nên không thể gặp nhau được rồi.

* Cạch*

Vu Bân không nhanh không chậm mà nhanh chóng mở cửa bước vào phòng làm việc của Anh, y vừa mơi đến siêu thị về nên mua rất nhiều đồ, đặc biệt nhiều nhất là món khoai tây vị lòng trứng đỏ mà Tiêu Chiến thích ăn nhất. Tiêu Chiến sau khi thấy có người bước vào liền lập tức thay đổi tâm trạng, Anh vội vàng cúi xuống lấy khăn lau đi chỗ nước lênh láng dưới sàn, cẩn thận rót một cốc nước mới để mời Vu Bân, cười cười hỏi người đối diện.

" Vu Bân! Giữa trưa trời nắng chang chang như thế này mà sao cậu lại đi đâu thế? Mồ hôi đầm đìa ở trán sao nhiều thế kia, mau mau ngồi xuống đi, uống cốc nước để giải khát đã".

Khi được đàn Anh chu đáo mời nước như vậy thì Vu Bân sao mà từ chối được chứ, y thực sự thở không ra hơi khi vừa nãy phải phơi nắng đi bộ suốt đoạn đường dài mới về đến đây, biết Tiêu Chiến rất thích ăn vặt nên đã mua rất nhiều bánh trứng và khoai tây lát cho Anh, biết bao nhiêu là bịch khoai tây vị lòng đỏ trứng được bầy ra trước mặt Tiêu Chiến làm cho chàng trai có chút phấn khích vô cùng, Vu Bân tiện thể cũng mua thật nhiều để khi ngày mai bản thân đến Thượng Hải rồi thì Anh sẽ không cần phải vất vả đi siêu thị nữa.

" Bác sĩ Tiêu! Đây là chỗ đồ ăn vặt em mua về để Anh ăn dần nhé, ngày mai em và Quách Thừa, viện trưởng Lý sẽ đến Thượng Hải một chuyến để kiểm tra lại chỗ viện nghiên cứu vaccin bên đấy, có lẽ là một tuần thì chúng em mới quay về đây được, nơi này thực sự phải giao lại cho Anh rồi... Bác sĩ Tiêu yên tâm, tuần sau khi trở lại chắc chắn em sẽ mua thật nhiều đồ ăn cho Anh".

Vu Bân cầm lấy cốc nước uống một hơi lớn rồi ngồi yên kể cho Tiêu Chiến nghe việc việc ngày mai y và Quách Thừa, viện trưởng Lý sẽ đến Thượng Hải hơn một tuần để kiểm tra lại viện nghiên cứu vaccin bên đấy, và đây cũng là lý do tại sao y lại mua nhiều đồ ăn cho Anh như vậy.  Tiêu Chiến nghe thấy những lời nói mà Vu Bân thốt ra lập tức trong lòng có chút mừng rỡ nhưng cũng xen chút nỗi buồn, thật trùng hợp vì ngày mai Anh cũng tiến hành cấy ghét tủy cho Lam Tử Yên ở đây nên mọi người sẽ không biết chuyện này, như vậy Vu Bân sẽ không xảy ra trận ẩu đả với Vương Nhất Bác nữa, nghe thấy y nói mà bản thân cũng gật gù, nỗi buồn khi phải xa người đồng nghiệp tận một tuần.

Từ nãy đến giờ Vu Bân ngồi ở đấy nhưng mắt vẫn để ý đến cốc nước bên cạnh và văng vẳng một chút mùi nước hoa ở trong phòng, y biết Tiêu Chiến không bao giờ dùng đến chúng nên chắc chắn vừa nãy đã có người ngồi ở đây, thấy làm lạ nên nhanh chóng hỏi người đối diện.

" Bác sĩ Tiêu... Vừa nãy có ai ngồi ở đây sao mà thấy có cốc nước mới tinh ở đây chứ, đã vậy lại còn có chút mùi nước hoa thoang thoảng ở đây. Tiêu Chiến à! Trước giờ người hẹn Anh toàn là quan chức cấp cao, họ không bao giờ dùng nước hoa, nước Anh mời cũng lịch sự mà uống cạn nhưng sao người này lạ quá, Anh có cả khách hàng là phụ nữ sao?".

Thực sự Vu Bân biết gì nên hỏi đấy, y vẫn ngây thơ vì không đoán ra được là Vương Nhất Bác nên Tiêu Chiến cũng có cơ hội để nói dối, Anh nhìn y rồi lập tức cười trừ.

" Ừ! Khách hàng là phụ nữ, họ chỉ đến tư vấn một chút rồi rời đi rồi, chỉ có một chút nước hoa nên cậu cũng đừng để tâm đến quá... Đã thu xếp xong xuôi hết hành lý chưa? Ngày mai lên đường thượng lộ bình an nhé, tuần sau khi trở về nhớ phải mua chút ít đồ ăn cho vị bác sĩ này đấy". Tiêu Chiến trêu đùa nói.

" Yes Sir... Đương nhiên là em nhớ rồi, Anh chỉ cần ở đây đợi thôi, đồ ăn sẽ về đến tận tay".

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Cuối cùng thì ngày cấy ghép tủy cũng đã đến, trước tiên khi mới sáng sớm Anh phải ra sân bay tiễn Viện trưởng Lý và hai người đồng nghiệp, không quên chúc họ lên đường thượng lộ bình an, khi ở bệnh viện Tấn Giang không còn Viện trưởng thì Anh sẽ là người lên điều hành và nắm giữ cả một trách nhiệm. Ngày hôm nay cũng là lần làm liều đối với Anh, tự nguyện lấy tủy của mình để ghép cho Lam Tử Yên, Ghép tủy là phương pháp điều trị hiệu quả nhất đối với ung thư máu. Có khoảng 50% số bệnh nhân ung thư máu sau khi được ghép tủy có thể kéo dài cuộc sống của mình. Ghép tủy là một phương pháp điều trị bệnh được ứng dụng nhiều trong ngành huyết học và ung thư học. Ghép tủy đã trở thành một quy trình thường quy trong điều trị nhiều ca bệnh ung thư máu. Ghép tủy "dùng tế bào gốc tạo máu" được lọc từ “máu” hoặc lấy từ "tủy xương” hoặc từ “cuống rốn” cũng thường xuyên được đề cập đến.

Sau khi từ sân bay trở về bệnh viện thì Tiêu Chiến lập tức thay một bộ đồ bệnh nhân, phòng bên cạnh Anh đang có Vương Nhất Bác và Lam Tử Yên chờ đợi, Tiêu Chiến là người tiến hành trước tiên rồi sau đó Anh sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, lúc đó khi có được một số lượng tủy thích hợp sẽ nhờ các bác sĩ còn lại sang đến phòng bên cạnh để nhanh chóng ghép cho cô.

" Tiêu Chiến... Lấy tủy sẽ đau lắm đấy! Thực sự là Anh vẫn chịu được chứ?".

Vương Nhất Bác ngồi ở đấy ngước mắt lên hỏi Tiêu Chiến nhưng tay vẫn nắm chặt lấy người con gái đang nằm trên giường bệnh, hiện tại Lam Tử Yên đã được gây mê nên thiếp đi được một lúc lâu rồi. Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh tượng này mà trong lòng cũng trùng xuống nhưng câu hỏi của Vương Nhất Bác có vẻ đang quan tâm đến Tiêu Chiến nên Anh cũng mỉm cười nhanh chóng đáp lại.

" Không đâu, lấy tủy sẽ nhanh thôi mà, em yên tâm, sau một tiếng các bác sĩ sẽ mang tủy sang đây để ghép cho cô ấy... Ngay sau đó em đừng đi đâu cả, ở bên cô ấy, nếu như Lam Tử Yên muốn đi đâu thì em sẽ dìu đi, sau khi ghép tủy xong thì cơ thể sẽ yếu lắm... Em... Em nên quan tâm tới cô ấy hơn nhé".

Nói đến đây mà cổ họng Tiêu Chiến có chút nghẹn lại, Anh xoay người lại với Nhất Bác để Cậu không nhìn thấy từng giọt nước mắt của mình đang lã chã rơi xuống, rõ ràng bản thân là người hiến tủy nên Vương Nhất Bác phải quan tâm hơn nhưng Anh dặn Cậu phải để ý đến Lam Tử Yên... Chỉ là một câu nói nhưng lại chứa đựng cả hai cảm xúc khác nhau, buồn vì trong lòng Vương Nhất Bác vẫn có cô, hiện tại Anh chẳng khác gì người bạn không hơn không kém, thầm vui vì bản thân đã hoàn thành được lời hứa, đây cũng là yêu cầu mà Nhất Bác muốn thì Anh sẽ hết thảy đồng ý.

Vừa nói dứt câu mà chàng trai đã vội chạy ra ngoài, Anh ôm cả gương mặt ướt đẫm nước, ngồi gục ngoài hành lang, thút thít từng cơn, trong lòng bỗng quặn thắt lại khi thấy Vương Nhất Bác vẫn khư khư nắm lấy tay cô mà chẳng để tâm gì đến Anh, một câu nói ngắn ngủi mà Nhất Bác thốt ra rằng lấy tủy sẽ đau lắm, thực sự là Anh vẫn chịu được chứ làm Tiêu Chiến cảm thấy không có chút gì là quan tâm, giọng nói nặng trĩu như không vừa lòng khi đối diện với Anh....

Khi bản thân nằm trên giường bệnh, đèn điện và dụng cụ mổ, lấy tủy đã sẵn sàng nhưng các bác sĩ và y tá xung quanh vẫn ngập ngừng, buồn bã nhìn Anh rồi hỏi lại.

" Bác sĩ Tiêu! Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Thực sự lần này Anh sẽ lấy tủy sao? Nhưng Anh vừa mới khỏi bệnh mà đã làm liều như vậy thì e rằng cơ thể và bệnh tình về sau sẽ trở nặng lắm đây... Hay là".

" Không đâu! Những thứ tôi quyết định thì cứ một mực mà làm... Tôi vẫn sống tốt mà, chẳng phải chỉ là lấy tủy thôi sao? Sẽ không có gì nghiêm trọng lắm đâu".

Khi thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh nhìn mình rồi trở nên lo lắng thì Anh lập tức nở nụ cười rồi trấn an. Sau mười lăm phút nói chuyện thì tất cả cũng đồng ý làm theo những gì mà Anh muốn, nhanh chóng tiêm thuốc gây mê để bác sĩ Tiêu không cảm thấy đau.

" Thuốc gây mê đã được chuẩn bị xong rồi ạ". Một cô y tá bên cạnh nói.
" Được rồi! Bác sĩ Tiêu, Anh chịu đau chút nhé, tất cả chúng tôi sẽ dốc hết sức, sau một tiếng thì chắc chắn mọi thứ sẽ xong xuôi thôi".

Nghe có giọng nói của vị bác sĩ chính dặn dò lập tức Tiêu Chiến gật đầu, Anh chậm rãi nhắm mắt, cảm giác nhức ở bắp tay khi thuốc gây mê được đưa vào trong cơ thể, giọt nước mắt cũng vì vậy mà rơi trên khoé mi.... Đây cũng là thứ em muốn nên Anh sẽ đồng ý, chỉ cần em hạnh phúc! Anh sẽ làm tất cả....  Vương Nhất Bác, em yên tâm, Anh chắc chắn sẽ cứu được cô ấy, sẽ mang hạnh phúc về cho em. 🐢
_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx