Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 144. KIẾP SAU CHÚNG TA SẼ LÀM LẠI TỪ ĐẦU

🐢 Cái gì đã vỡ là vỡ, có hằn gắn lại cũng chỉ rạn nứt mà thôi, cái gì đã dứt là dứt cho dù có nối lại cũng chẳng tồn tại được dài lâu.

Cuộc đời có quá nhiều thăng trầm, tình cảm đứt đoạn, buồn lắm nhưng cũng phải vượt qua, thời gian trước kia Anh đã từng mạnh mẽ trải qua những gì nhưng em đâu có biết được, em ghét Anh, Anh đây cũng chấp nhận, dù có đối xử như thế nào thì Anh cũng không trách em, Anh biết mình ngoan cố, biết bản thân yêu sai người nhưng Anh vẫn chấp nhận tin vào thứ tình yêu mù quáng đó.

Thì ra yêu một người đậm sâu chính là vậy, mãi mãi chẳng thể quên, ở đâu cũng chỉ mong được nhìn thấy người ấy. Anh đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều, đã dành tất cả cho cuộc tình ấy rốt cuộc nhận lại được những gì. Có lẽ kiếp sau chúng ta sẽ làm lại từ đầu, có lẽ lúc ấy em đã quên Anh rồi, canh Mạnh Bà đoạn tuyệt chính là những giọt nước mắt Anh lưu giữ ở kiếp này, Anh biết mình không xứng đáng để yêu em, Anh sẽ chấp nhận buông bỏ rồi đi tìm hạnh phúc của riêng mình....

Nếu như kiếp sau còn gặp lại Anh sẽ cố gắng giữ em ở bên, yêu cún con thêm lần nữa, sẽ xây dựng hạnh phúc mới cho hai chúng ta,  không còn đau đớn tổn thương như ở kiếp này, không còn là những câu cãi vã mà Anh từng nghe.

Anh đã yêu em bằng cả trái tim nhưng em đâu có màng tới điều đó.
Tiêu Chiến ở yên trong phòng, khoá chặt cửa không cho ai vào, Anh cứ khóc, cảm xúc bây giờ hỗn độn và tổn thương. Cũng phải! Nếu Nhất Bác đã quyết định không muốn nhìn mặt Anh thì có ép cũng không được.

Ngày hôm nay Quách Thừa có nghe lời Viện trưởng đi và Vu Bân đến nhà để thăm Anh nhưng cho dù cậu nhóc có là khách nhưng tuyệt nhiên Tiêu Chiến vẫn không vác mặt ra ngoài, cánh cửa suốt một tuần vẫn cứ đóng chặt, chỉ có giọng nó yếu ớt phía trong phòng nói với người bên ngoài rằng bản thân mình buồn ngủ, bây giờ Anh chỉ muốn ngủ thôi, Tiêu Chiến có gửi lời cảm ơn đến tấm lòng của Quách Thừa vì đã đến đây mua đồ ăn cho mình, cậu nhóc còn lặn lội đến vùng ngoại ô mang một bó hoa cải dầu thật đẹp đến đây cho Anh rồi lúi húi một mình với phòng khách cắm một chiếc lọ nhỏ.

Đã suốt một tiếng, hai tiếng, Quách Thừa chờ mãi nhưng chẳng thấy bóng dáng của người kia, từ nãy đến giờ vẫn đứng im ngoài cửa, y biết Tiêu Chiến đang khóc, bản thân cũng không thể vào để an ủi Anh được, cậu nhóc cứ để cho Tiêu Chiến như vậy, khóc xong thì tâm trạng mới khuây khỏa hơn, sẽ tỉnh táo hơn và không còn chịu sự dày vò như bây giờ nữa, biết bác sĩ Tiêu rất mệt mỏi, Anh muốn có không gian riêng nên bản thân để xin phép ra về để nhanh chóng đến tiệm hoa để xem xét công việc ngoài đó.

Quách Thừa chỉ biết lẳng lặng rời khỏi đây rồi ra khỏi nhà, trưa nay y sẽ cố về sớm để nấu ít đồ ăn nhẹ cho bác sĩ Tiêu, không có Anh ở bệnh viện cũng khá khó khăn với việc quản lý đống công việc ở đó, cậu nhóc thương đàn anh của mình lắm, chẳng có ai ngoài Nhất Bác mới làm Tiêu Chiến chịu nghe lời. Thật chẳng thể nói nổi với con thỏ ngốc cứng đầu ấy, y chẳng thể ở đây lâu hơn nữa, Quách Thừa nhanh chóng đến tiệm hoa, để lại một mình Tiêu Chiến ở đó, cho Anh không gian riêng.

Vương Hạo Hiên bên này vừa cáu vừa tức vì chưa có ý kiến của cô chú Vương mà Nhất Bác lại cả gan dám đăng bài viết đính chính về người vợ sắp cưới của mình, bên cạnh có Lam Tử Yên nhưng lại thẳng thừng bỏ Tiêu Chiến ở lại, sau khi cuộc gọi của y và Vu Bân Anh kết thúc, Hạo Hiên phóng xe nhanh đến căn biệt thự của Nhất Bác để nói rõ chuyện này. Chiếc xe lao vù vù trên đường lớn, dần dần phía trước là căn nhà đang hiện lên, không nhanh không chậm y đỗ ngay xe trước cổng, bước xuống liên tục bấm chuông cửa.

* Ting ting ting*

"Nhất Bác! Mở cửa cho tao đi, mau nói rõ chuyện này với tao.... Nhất Bác, Nhất Bác".

Vương thiếu gia trong này đang yên tĩnh ngồi ăn sáng thì phía ngoài là tiếng người gọi mình, Cậu liền nhận ra ngay đó là ai, Anh bỏ lại đồ ăn ở đó, lạnh lùng xỏ tay vào túi quần bước ra ngoài hiên nhà.

" Vương Hạo Hiên mày đến đây làm cái gì? Ở công ty hết việc rồi sao mà vẫn còn thảnh thơi đến đây để tìm tao, có chuyện gì mà mặt biến sắc nhiều thế kia? Muốn nói gì thì nói luôn đi, tao không rảnh để tiếp đãi khách lạ đâu, hay sáng nay chưa ăn gì nên sắc mặt mới cau có như thế, đói rồi phải không? Vào nhà đi, tao bảo Quản Gia làm mấy món cho mày  ăn..."

Còn chưa kịp nói dứt câu thì bị y lôi vào nhà, Vương Nhất Bác sao biết được cậu bạn mình lại vội vàng đến thế, vẻ mặt ấy có chút tức giận khi nhìn thấy Cậu. Nhất Bác khó hiểu chỉ biết đi theo chứ đâu có cản được.
" Tại sao mày lại làm như vậy? Tại sao mày lại đăng mấy cái thông tin ngớ ngẩn như thế? Tại sao lại cưới ả ta còn Tiêu Chiến như thế nào? Sao lại bỏ Anh ấy ở lại chứ?".

Vương Hạo Hiên khó chịu đứng đối diện hỏi Cậu, Nhất Bác vừa nghe đến câu hỏi ấy thì hiểu ngay y đang nói đến ai, cũng chẳng dấu được nữa, đành bình tĩnh nói ra từng lời.

" Sao mày lại nhắc đến chuyện này? Nó cũng có gì to tát đâu chứ, tao muốn có cuộc sống riêng, không muốn bị kìm hãm bởi ai nên mới đến đây, cũng đâu muốn dính dáng với anh ta, Tiêu Chiến cái đếch gì chứ! Ở với tên đó cũng làm gì có tự do".

" Nhất Bác à! Mấy ngày nay tính cách của mày bị làm sao đấy? Sao lúc nào cũng nói Anh ấy nặng lời như thế? Cái lễ cưới này còn chưa được cô chú Vương đồng ý mà mày đã cả gan muốn làm rồi, mày nghĩ xem một người con gái có thai trước lễ cưới thì cô chú sẽ dễ dàng chấp nhận sao? Ăn cơm trước kẻng cũng chẳng là cái thá gì đâu, không ra thể thống gì cả, mày nên nhớ căn bệnh ung thư máu mà cô ta mang trong người khỏi hẳn cũng là do Tiêu Chiến nhẹ lòng đồng ý hiến tủy thì cô ta mới sống được. Bây giờ lại đi đăng mấy cái thông tin vớ vẩn, Anh ấy bây giờ trở bệnh nặng mà mày cũng không một chút thương cảm, mày có phải là con người không thế Nhất Bác?".

" Mày có phải là bạn tao không đấy Hạo Hiên. Chuyện gì không nói sao mà cứ nhắc đến tên chết tiệt ấy làm cái gì. Tao không có hứng thú để nghe chuyện này đâu, trước kia tao đã cảnh cáo Anh ta rồi buông bỏ đi nhưng đâu có chịu chứ, tự vùi đầu và cái tình yêu chết chóc này,  tự làm tổn thương lấy mình, tất cả là do Anh ta tự rước họa vào thân chứ tao đâu có ép buộc, dù Tiêu Chiến có trở bệnh đến chết thì cũng đâu liên quan đến Vương Nhất Bác này".

" Vương Nhất Bác, mày nên biết trước kia chính mày là người theo đuổi Anh ấy, muốn Anh ấy phải yêu mày cho bằng được, những thứ mày muốn Tiêu Chiến đã đáp ứng tất cả, để chờ mày Anh ấy không ngại thời gian mà vẫn kiên trì, ngày nào cũng quan tâm và lo lắng nhưng tại sao mày lại vô cảm đến thế hả? Không nghĩ cho Tiêu Chiến mà chỉ nghĩ đến bản thân mình, mày tỉnh táo lại được không? Vương Nhất Bác, bây giờ mới nghe lời tao đi, đến nhà Anh ấy với tao, Tiêu Chiến đang nhớ mày lắm, Anh ấy muốn gặp mày..."

" Giờ này thì gặp cái gì nữa. Đã cắt đứt với nhau rồi thì còn nhìn mặt làm cái chó gì. Bây giờ mình không muốn gặp ai cả, nếu không còn chuyện gì thì mau đi về đi, hôm nay tao mệt lắm".

Nhất Bác bây giờ đầu đau như búa bổ, càng nhắc đến tên Tiêu Chiến thì cơn đau từ dưới gáy lại kéo lên. Vương Hạo Hiên nhìn Cậu cứ nhàn nhạt với cảm xúc của Tiêu Chiến như thế thì cáu lắm, y chỉ muốn giương cú đấm thật mạnh vào mặt cậu bạn để cho thiếu niên tỉnh lại. Dù có đứng ở đây nói mãi với Cậu thì cũng bằng không, Hạo Hiên mạnh miệng cảnh cáo lại câu cuối rồi mới ra về.

" Nhất Bác! Những gì mày nói ngày hôm nay thì phải nhớ rõ, nếu mày vẫn giữ cái tính tình như vậy thì cuộc đời về sau sẽ phải chịu hàng ngàn đắng cay của Tiêu Chiến giống như mày đã từng đối xử với Anh ấy, mày suy nghĩ chín chắn lại đi, anh ấy chưa từng làm gì sai cả, người sai chính là mày đấy, đẩy Tiêu Chiến xuống vực thẳm, ép Tiêu Chiến phải sống trong sự trói buộc, từ nay về sau Anh ấy mà có mệnh hệ gì thì mày sẽ là người phải hối hận suốt đời".

Câu nói của y làm Cậu  có chút hoài nghi, nói như muốn ám chỉ Cậu sẽ phải chịu tất cả những gì mà Tiêu Chiến trong thời gian qua ra phải đau đớn ôm lấy. Y nhìn cậu bạn lần cuối rồi một mạch tức giận bỏ về.
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế mà suy nghĩ đủ mọi thứ về Anh, tâm trạng không mấy hối lỗi khi nghe thấy Tiêu Chiến lại trở bệnh, cố dồn nén cảm xúc vào trong, gương mặt chẳng biểu cảm,  nhàn nhạt buông ra một câu.

" Hừ! Lại trở bệnh rồi sao? Tất cả là do Anh ngu ngốc tự chuốc lấy chứ tôi đâu có ép buộc. Sao tôi phải hối hận vì những thứ mà mình đã làm ra, kẻ bất tài vô dụng như Anh thì cả đời này sống trong cuộc đời đau khổ còn lại đi. Anh chỉ là ngọn cỏ ven đường, mãi là một kẻ bãi trận, dù Anh có bị làm sao thì không đến lân Nhất Bác tôi đây phải để ý đến".

Từ trước đến nay Cậy vẫn là người như vậy, tính cách chẳng hề thay đổi, vẫn trớ trêu đến cảm xúc của Tiêu Chiến. Đến cả những lời Hạo Hiên nói mình cũng không thèm suy nghĩ lại, không mấy bận tâm khi sức khỏe Anh giảm sút, không chút thương xót hay để tâm đến những căn bệnh đang dần ăn mòn thân xác ấy.

Bên này Tiêu Chiến yên lặng ngồi trên giường nhìn lại đống bừa bộn trong căn phòng mà mình gây ra, bát cháo bà nội làm từ sáng đã nguội lạnh ở trên bàn cũng chẳng thèm động đến, lại thêm một cơn mưa nữa bên ngoài vẫn rơi từ sáng đến giờ vẫn chưa ngớt, Anh còn chẳng thèm mở tung rèm cửa để cho căn phòng sáng lên mà vẫn giữ nguyên sự lạnh lẽo ấy.

Cũng chẳng khóc nữa, không đau và cũng chẳng lưu luyến đến người ấy.... Rời bỏ nhau thật rồi thì chẳng còn cách nào để gặp Cậu.

Những chiếc lá cây lặng lẽ bay đi theo gió, nó cũng giống như cuộc đời Anh hiện tại,  bơ vơ,  lạc lõng chẳng có ai bên cạnh....

Kiếp này đối với Tiêu Chiến như vậy là quá đủ rồi,  Anh sống đến đây thôi, sẽ nhường lại Cậu cho người mà Nhất Bác yêu, Cún con sẽ được hạnh phúc bên người ấy, dần dần hai tên "Tiêu Chiến" cũng đi vào dĩ vãng.
Có lẽ kiếp sau chúng ta sẽ làm lại từ đầu. 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx