Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 176. TRONG TIM ANH CÒN CÓ EM KHÔNG?

🐢 Một chiếc xe từ xa cũng nhanh chóng đến gần căn nhà riêng của Anh, Vương Nhất Bác biết người bên trong là ai cũng nhanh chóng rời khỏi đó rồi tự thân lái xe nhanh chóng đến công ty, lúc Cậu rời đi là lúc Tiêu Chiến mới để ý đến chiếc xe sang trọng dần chuyển bánh, đôi mắt Anh bị cận nên không thể nhìn rõ người phía trong là ai, khoảng cách quá xa làm Tiêu Chiến chỉ kịp nhìn được trên gương mặt của người ấy lộ rõ vẻ trầm tư bà đau buồn, cảm giác khá quen nhưng không thể nhận ra nổi, chiếc xe trong chốc lát đã đi nhanh khiến Anh chẳng kịp nhìn thấy người trong đó.

Cũng không biết là ai nên dù có hình dung ra mãi thì mãi thì chỉ khiến đầu càng thêm đau, tay Anh nuông chiều nựng nhẹ gương mặt đang thiu thiu ngủ của Kiên Quả, nó vừa được chủ nhân cho ăn no nên đã ngủ say trong vòng tay ấy. Chiếc xe còn lại đỗ ngay trước cổng, người bước xuống không khỏi run bần bật vì thời thiết sáng nay sao lạnh quá, chẳng lẽ nhiệt độ giảm xuống còn âm, Vu Bân vừa chạy vào vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau để ấm lên, y đến bên chỗ Anh ngồi, vội vàng rót một ly trà nóng ở đó rồi uống một ngụm lớn để tránh nhiệt độ trong cơ thể giảm.

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt của Vu Bân không mấy là khấm khá nên cũng bật cười.

" Sao cậu lại đến đây sớm thế? Nhìn xem, cả người run thế kia thì đến nơi làm việc kiểu gì nữa? Đã ăn sáng chưa? Hay vào nhà đi để tôi làm mấy món cho nhé".

" Không.... Em không ăn đâu! Bây giờ cũng không còn sớm đâu, chẳng phải Anh còn đến bệnh viện để soạn báo cáo nữa sao? Anh thấy công việc trực ca đêm này có vất vả quá không? Hay em đổi cho công việc nhẹ hơn nhé".

" Nó vẫn tốt lắm, tôi vẫn làm được nên không có gì phải lo lắng đâu. Vất vả một chút cũng đâu có hề hấn gì, chỉ cần dồn mình vào công việc, không nghĩ đến chuyện khác cũng khuây khỏa hơn tí rồi".

Đúng là tính cách trước kia của Anh cũng đâu có thay đổi, Tiêu Chiến vẫn luôn thích công việc bận rộn, tối tối lại trở về nấu mấy món đơn giản rồi tận hưởng không gian riêng sống nhàn hạ qua ngày mà không cần nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài kia.  Y sao biết được người ấy đang nghĩ cái gì. Công việc của Vu Bân là ngày ngày nếu Quý Hướng Không bận việc không tiện đến đây thì bản thân đều tới ngôi nhà nhỏ này đưa Anh đến nơi làm việc rồi chiều tối lại tận tình đón về.

Y và Anh cùng ngồi trên xe để nhanh chóng đến trường, Vu Bân ngó sang thì thấy Tiêu Chiến lúc nào cũng vào Ốc Đảo để xem những clip hậu trường Trần Tình lệnh được up lên, y nheo mắt khó hiểu vì chẳng biết ở đó có thú vị gì mà Tiêu Chiến lại say sưa nhân vật Lam Vong Cơ ấy thế? Xe Cậu đi trước còn xe hai người thì ở sau, Vương Nhất Bác nhìn qua gương chiếu hậu cũng biết Tiêu Chiến và Vu Bân đang bám sát phía sau mình nhưng họ lại không nhận ra Cậu, Vương Nhất Bác nhìn thấy rõ từ nãy đến giờ Anh vẫn xem cái đó chăm chú trong điện thoại mà vẫn ko dứt được nó ra, thỉnh thoảng lại cười cười.
Cậu nghĩ Tiêu Chiến đang trò chuyện cùng người mà Anh yêu nên mới vui vẻ như vậy, Vương Nhất Bác muốn nhìn thấy Tiêu Chiến cười với mình một lần như thế, nụ cười ấy là điều mà cả đời Cậu muốn cũng chẳng được, nó cũng đâu có thuộc về Nhất Bác, Anh đã trao nó cho kẻ khác chứ đâu có phải là Cậu....

Trong lòng thiếu niên buồn rũ rượi khi nhìn thấy cảnh đó, chỉ biết ở khoảng cách xa nhìn Tiêu Chiến hạnh phúc mà bản thân chẳng thể đến gần.
Chẳng mấy chốc chiếc xe của Cậu đã đi qua bệnh viện, nơi làm việc nghiêm ngặt của Anh, Nhất Bác cố giương đôi mắt nhìn thật kỹ gương mặt người ấy để nguôi đi nỗi nhớ nhung, Anh chính là mối tình đầu nên Cậu sẽ cố gắng khắc ghi thật sâu chứ đâu có thể quên được.

Mối tình đầu mà Cậu đã từng coi là tất cả,  mong mỏi, ròng rã đợi suốt ba năm chỉ chờ Anh chấp nhận tình cảm của cậu sinh viên 18 tuổi ấy, cũng có sự xuất hiện của Tiêu Chiến thì Vương thiếu gia lạnh nhạt mới biết yêu là gì, mới biết chân tình thực cảm suốt ba năm lớn đến nhường nào.

Bây giờ bản thân có nên buông nó không khi Anh không cần mình nữa, nhưng trái lại làm sao có đủ can đảm đơn độc nhìn theo người mình yêu đi bên người con trai khác mà không phải là Cậu chứ?  Vương Nhất Bác đã nhiều lần nghĩ đến điều đó nhưng bản thân đột nhiên xốn xao và lo lắng, Cậu đã quá yếu đuối khi nghĩ đến việc này, thật khó để quên đi người mà mình đã từng yêu thương đậm sâu.

Cái gì đã vỡ là vỡ,
Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt mà thôi.
Cái gì đã đứt là đứt,
Có nối lại cũng chẳng tồn tại dài lâu.
Em thực sự hối hận về quá khứ vì điều đó làm đã trực tiếp làm lạc mất người yêu duy nhất. Em tưởng sau khi chúng ta không còn là gì thì sẽ can đảm quên được Anh nhưng ai ngờ em còn nhớ hơn xưa.

Tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt mà là một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình của Anh đã dành cho em.
Em không muốn quên đi những ngày tháng vui vẻ bên Anh nhưng em muốn quên đi nỗi đau khi em mất Anh. Càng ồn ào, người ta càng cô đơn, giữa dòng người đông đúc chung quanh ta càng đơn độc. Bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu được. Đau đớn thất vọng nhất sau khi lạc mất nhau là nhớ lại những gì mà chính bản thân mình đã hứa. Để bắt đầu một câu chuyện tình, thật dễ dàng, nhưng để quên đi cuộc tình đó thật khó.

Cuộc sống là những cuộc hội ngộ và chia ly. Giờ em mới biết rõ sự thật.  Em hận bản thân vì không thể ở bên Anh khi Anh cần em nhất. Duyên phận đã cho em gặp Anh, nhưng em đã không biết trân trọng, để giờ chỉ còn là hối hận, nhưng dù có hối hận bao nhiêu cũng không thể mang Anh trở lại. Em đã sai lầm, em bắt buộc phải trả giá cho sai lầm của mình.
Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra, mà đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn sẽ không quên đi được. Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốt trong lòng.

Giây phút người quay mặt bước đi, cuộc đời em không còn sức sống nữa.
Được dõi theo người mình yêu, được biết rằng trong tim người ấy có chỗ dành cho mình, thì dù bản thân phải bước đi trong bóng tối, cũng vẫn là bình yên, tất cả những gì em mong muốn bây giờ là thấy Anh được hạnh phúc bên người mình yêu, sống một cuộc đời nhàn hạ bên tình yêu mình đã chọn, chỉ muốn lần cuối chúc Anh thật hạnh phúc, nó cũng là tâm nguyện mà em được nhìn thấy khi ở cuối đời....

Em biết khi Anh yêu và tổn thương vì tình yêu, nó sẽ như một vết cắt, nó sẽ lành nhưng sẹo vẫn sẽ ở đó, đã hằn sâu thì chẳng còn cách nào để đưa Anh quay về đây? Người mình yêu giờ đã có người mới mà chính em chỉ là kẻ phía sau nhìn Anh bỏ đi, chưa bao giờ thấy du Tiêu Chiến  ngoảnh mặt lại nhìn em dù chỉ một lần. Những lời nói hối hận muộn màng như thế này chẳng lẽ không còn cách nào để lay động Anh thêm lần nữa sao?

Hai người cùng ở trên nơi làm nhưng tâm trạng lại khác nhau rõ ràng rệt, Tiêu Chiến luôn vui vẻ và hòa đồng với các đồng nghiệp của mình, từ lúc rời xa Cậu thì tâm trạng của chàng trai hai mươi chín tuổi ấy cũng khấm khá hơn, Tiêu Chiến đã cười nhiều hơn và gỡ bỏ đi cái vỏ bọc lạnh lùng ấy, nhưng khi đối diện với Cậu Anh vẫn là một Tiêu Chiến không mấy cảm xúc, cảm xúc lạnh nhạt vô đối chỉ với một mình kẻ bạc tình kia.....
Tâm trạng của Nhất Bác lại khác, hiện tại trong lòng Cậu là những nỗi nhớ đang xếp chồng lên nhau, Cậu cứ chăm chú viết tên Anh kín hết cả mặt giấy đến nỗi chẳng còn chỗ để chép tài liệu.

Trong lòng lúc nào cũng âu lo và rối bời, nó như những đợt sóng thủy triều nhấn chìm cả thân xác chẳng còn niềm tin, bản thân ngồi trong phòng mà cứ nhìn sang phía ngoài, thỉnh thoảng lại dán chặt mắt vào khung ảnh nhỏ trên bàn. Đối với Cậu đây là thứ duy nhất phải luôn sạch sẽ chứ không được dính bụi bẩn. Cả đời này chỉ có Tiêu Chiến mới làm con người lạnh lùng ấy mới vui vẻ trở lại được. Và cũng chính là người mà Nhất Bác đã đem lòng yêu thương thật lòng nhưng Tiêu Chiến lại để cho Cậu hàng ngàn đắng cay một mình, nỗi đau in sâu chẳng thể xóa.

Mất Anh rồi.... Lần này em đã thật sự mất Anh rồi.... Em đã từng nghĩ hai ta có để cùng nhau đi đến cuối con đường nhưng điều đó dù có ước mong mãi cũng chỉ là không, sự thờ ơ, lạnh nhạt của Anh đối với em thật đau đến nhường nào.... Chiến Ca! Trong tim Anh còn có em không?

Mất Anh thật rồi.... Vĩnh viễn cả đời trái tim Anh chẳng có bóng dáng của em.... Tiêu Chiến! Trong tim Anh đã bao giờ có em chưa? 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx