Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 181. HỐI HẬN MUỘN MÀNG

🐢 " Bác sĩ Tiêu... Bác sĩ Tiêu, Anh biết tin gì chưa? Trên Weibo đang rầm rộ tin tức và hai tuần sau lễ cưới của Anh và Quý Hướng làm được tổ chức đấy, Ayzo... Thực sự chúc mừng nha, cuối cùng bác sĩ Tiêu của em cũng được gả cho Quý tổng rồi... Anh mau nhìn xem, hầu hết là bình luận tích cực luôn nha, mọi người đều chúc phúc cho Anh và Quý Hướng Không, nếu hai tuần sau đám cưới đột ngột như vậy thì Quách Thừa lại không chuẩn bị kịp tiền rồi..."

Suốt mấy ngày hôm nay kể từ khi Tiêu Chiến chấp nhận lời cầu hôn của Quý Hướng Không,  ngón áp út của Anh và người ấy trọn vẹn đeo chiếc nhẫn thì các trang mạng xã hội Weibo rầm rộ tin tức chính chủ đính chính rằng hai tuần sau hôn lễ sẽ được tổ chức, nơi một lễ đường sang trọng tại bãi biển, nơi các quan khách các đồng nghiệp chúc phúc cho hai người, nơi lễ đường trải đầy hoa là đôi phu phu rảo bước bên nhau... Tiêu Chiến vẫn ngồi im trước bàn làm việc, Anh không bận tâm gì về những thông tin này, vẻ mặt vẫn bình thản, biết rõ Quách Thừa đang rất vui mừng, cậu nhóc còn đưa cho Anh xem cả những thông tin bình luận tích cực của mọi người, Tiêu Chiến có đọc qua đọc lại nhưng vẻ mặt không mấy là vui, ba từ "Quý Hướng Không" cứ thế lần lượt xuất hiện trong đầu thay thế vị trí của Vương Nhất Bác.

Cuối cùng đây cũng là lựa chọn duy nhất của bản thân và chỉ có Quý Hướng Không, người đàn ông ấy có thể cho Anh một cuộc sống tốt hơn,  yêu thương, san sẻ, tâm sự những nỗi buồn, Tiêu Chiến hiện tại là vẫn còn lưu luyến đến Vương Nhất Bác, vẫn luôn nhung nhớ đến Cậu nhưng Anh lại không dám bước tiếp lần thứ hai... Cún con à! Anh có người mới rồi, lễ cưới cũng sắp tổ chức, vậy em có buồn không?

Quách Thừa tâm trạng vui vẻ là vậy, suốt mấy ngày trước kể cả hôm nay trên miệng lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng mỗi khi đến gần bác sĩ Tiêu, nói với Anh về chuyện này làm chàng trai có chút không vui, giống như Anh đang bị gia đình ép gả cho người mới không yêu nên tâm trạng mới suy sụp như thế. Thấy nhân vật chính cứ bẩn thỉu buồn thiu, vừa nãy có đọc qua từng dòng bình luận nhưng rồi vứt điện thoại ra một góc, tay vẫn lia lịa viết từng dòng báo cáo, từ đã đến giờ vẫn chưa nói một lời nào.

" Bác sĩ Tiêu, Anh sao thế? Đây là chuyện vui trong đời người chỉ có một lần thôi đấy, Anh phải cười lên chứ, đừng có buồn thỉu buồn thiu như vậy, đây là quyết định của Anh, nhẫn đã mang vào rồi chỉ còn ngày mai đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn là xong... Anh có biết không, Viện trưởng Lý sau khi biết tin này cực kỳ là vui luôn nha, thầy ấy còn nói rằng sau suốt hơn chục năm bên cạnh cậu học trò cuối cùng Anh cũng được gả đi rồi, Vu Bân còn luyến tiếc lắm, Anh ta cứ giống trẻ con vậy ngồi im ở một góc đọc bình luận lại cười cười nói với em rằng lễ cưới đến nhanh như vậy cả hai cũng chẳng kịp chuẩn bị tiền nữa cơ... Ai ai cũng vui chúc phúc nên Anh phải cười lên chứ, cũng sắp bước sang tuổi 30 rồi, nếu cứ im lặng gương mặt không có cảm xúc sẽ già nhanh lắm đấy".

Phải công nhận người nhiều chuyện nhất vẫn là cậu nhóc Quách Thừa 20 tuổi này, đâu có biết cảm xúc của Anh bây giờ, bản thân vẫn luôn miệng cười cười nói nói, khiến cho nhân vật chính ở bên cạnh mệt mỏi vô cùng, Anh não là thở dài bỏ kính xuống bàn, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, ngước lên nhìn đối phương lắc đầu mỉm cười nói.

" Được rồi được rồi Quách Thừa, hai tuần sau hôn lễ mới diễn ra bây giờ tiền chuẩn bị cũng kịp đấy. Đừng bận tâm quá về chuyện này... Quý Hướng Không nói anh ấy sẽ là người lo toan cho hôn lễ, Cục Dân Chính ngày mai chúng tôi sẽ đến để đăng ký kết hôn... Bây giờ sắp đến lúc Trác Thành tan học rồi Cậu còn không mau đến đón nó. Làm phiền công tử Quách đây đưa thằng bé về nhà giúp bác sĩ Tiêu, tắm rửa cho thằng bé sạch sẽ, hôm nay tôi sẽ về sớm để được cơm tối, tiện thể Cậu cũng ở lại dùng cơm luôn nhé".

" Ôi~ Thật là Quý hóa quá... Yes Sir ".

Chỉ cần được bác sĩ Tiêu phân cho công việc mỗi khi đến xế chiều lại dành thời gian đều đặn đón A Thành, đưa thằng bé về nhà tắm rửa sạch sẽ, còn Anh sẽ phụ trách nấu cơm cho cả gia đình nhỏ. Nghe được tối nay sẽ được ăn tại nhà của đàn anh đương nhiên Quách Thừa làm sao có thể từ chối, vẫn là giọng điệu trẻ con và cái hành động giống y như đệ đệ làm Tiêu Chiến luôn phải bật cười... Anh cứ ngồi ở đó mãi nhìn bóng lưng người kia đã ra khỏi phòng cánh cửa đã đóng chặt thì nụ cười trên môi cũng lịm đi, hai tuần nữa chỉ có 14 ngày thì hôn lên sẽ diễn ra hôn lễ, ngày mai Anh và Quý Hướng Không sẽ cùng nhau đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn. Nhưng đáng tiếc thay người đi bên cạnh không phải là Vương Nhất Bác.

Đôi mắt Tiêu Chiến bỗng ngấn lệ nhìn vào khung ảnh của người đó trên bàn làm việc, Vương Điềm Điềm của Anh vẫn ở nụ cười tươi rói của năm 18 tuổi, nhưng nhìn vào chiếc nhẫn mà bản thân đang đeo ở ngón áp út có chút trầm lặng... Tại sao lúc đó người quỳ trước mặt Anh trên cánh đồng hoa chuông xanh không phải là Vương Nhất Bác mà lại là Quý Hướng Không? Tại sao người ngỏ lời muốn lấy Tiêu Chiến lại là Quý tổng mà không phải là Cậu? Khi Anh lên xe hoa, là phu nhân của Quý tổng không biết lúc đấy Vương Nhất Bác có buồn không, không biết Cậu có tức giận hay vẫn bình thản để Anh đi cùng người mới?

Cũng luyến tiếc mối tình đầu kia nhưng cuối cùng hạnh phúc cũng do Anh lựa chọn,  người cùng Anh đi đến cuối đời sẵn sàng tình yêu chính là Quý Hướng Không, Vương Nhất Bác bây giờ chỉ là bạn bè xa lạ...

Cậu chưa từng trao cho Anh hai từ gọi là hạnh phúc, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm xúc của Tiêu Chiến, chỉ hành động theo suy nghĩ của mình ngông cuồng, ngạo mạn, cố chấp càng khiến khoảng cách của cả hai trở lên mờ nhạt... Vương Nhất Bác à! Tiêu Chiến giờ đây đã là của người ta rồi, đã là phu nhân của riêng mình Quý tổng, người ấy có trái tim,  có sự ôn nhu, chan hòa còn một người điên cuồng trong tình yêu như Cậu, chỉ càng khiến cả hai tự làm tổn thương chà đạp, dằn vặt lên nhau mà thôi.

" Vương Nhất Bác! Bây giờ Anh đã là người của Quý tổng rồi. Hai tuần nữa thôi hôn lễ sẽ diễn ra, Cục Dân Chính anh cũng sẽ đến, cún con, lúc đấy em có buồn không?".

Tiêu Chiến khổ sở ngồi một chỗ tự độc thoại tự nói chuyện một mình, nụ cười trong tuyệt vọng nhìn vào bức ảnh của chàng thiếu niên kia luôn miệng hỏi rằng khi Anh lên xe hoa, là phu nhân của người ấy không biết Cậu có tức giận lôi Anh về dạy dỗ lần nữa không? Vì bây giờ Nhất Bác đã biết hối hận, Cậu sẽ từ đầu theo đuổi lại Anh nhưng Tiêu Chiến lại ngó lơ như theo người đàn ông khác... Nếu bản thân vẫn còn yêu Cậu, trước kia đã sớm nói ra thì hai người đớn đau mà đi đến bước này. Vương Nhất Bác Cậu ấy sẽ buồn lắm, chỉ là Anh không hiểu cho cảm xúc của cún con mà thôi.
.
.
.
Tất cả những thông tin dồn dập trên Weibo ai ai cũng biết, Vương Hạo Hiên, Lưu Hải Khoan,  mọi người đều rõ nhưng tuyệt nhiên Vương Nhất Bác lại không để tâm đến, từ lúc Cậu nhận lấy cái tát kia của Anh, từng câu chửi rủa của Tiêu Chiến thì thiếu niên đã tự cách biệt bản thân có mạng xã hội, suốt mấy ngày Cậu vứt điện thoại ra một góc, chỉ mân mê với chiếc Laptop nhỏ để làm việc, cố gắng cho bản thân thật bận rộn để không có thời gian suy nghĩ đến người kia, nhưng cũng chính vì sự lơ đãng ấy làm bản thân chậm một bước, khiến Tiêu Chiến là người riêng biệt của Quý Hướng Không, chính chủ đã đính chính đúng hai tuần sau hôn lễ sẽ được tổ chức, đã vậy Tiêu Chiến còn chụp đôi bàn tay của Anh và Quý tổng đan vào nhau, một cặp nhẫn đắt tiền up lên chính Weibo của mình...

Vương Hạo Hiên biết Vương Nhất Bác  không hề biết. Ngay buổi tối hôm đó sau một ngày dài làm việc vất vả Cậu nhanh chóng trở về nhà, vội vàng ngâm người trong bồn tắm, mân mê những con vịt màu vàng đồ chơi mà đâu có biết được Vương Hạo Hiên đang điên tiết ở ngoài gõ cửa gọi mình.

" Vương Nhất Bác, mày ngủ trong đấy luôn à? Ra ngoài này, mau ra ngoài này cho tao, nhanh lên".

Vương Hạo Hiên sau khi đọc được những tin tức ấy, xem được hình ảnh mà Anh up lên thì hớt hải chạy đến chỗ Cậu, biết rằng Vương Nhất Bác vẫn chưa có được tin này, mấy ngày nay Cậu vẫn thảnh thơi không quan tâm đến sự đời, nhưng nếu để Anh cứ như vậy là phu nhân của Quý tổng thì chẳng phải cậu bạn ấy sẽ khổ sở và đau buồn lắm sao. Hạo Hiên điên tiết gõ cửa bên ngoài làm cho thiếu niên trong này tắm cũng không yên, chắc lại có chuyện gì ở công ty vừa xảy ra nên mới hớt hải đến như vậy, Vương Nhất Bác trong này có nghe thấy tiếng tiếng thở hổn hển của y, Cậu bất lực đành tìm quần áo nhanh chóng mặc vào, cầm lấy chiếc khăn tắm mệt mỏi vò mái tóc trên đầu cho khô, mở cửa cau mày khó chịu nhìn đối phương.

" Mày có bị làm sao không đấy? Tối muộn như thế này không ở nhà mà lại sang đến đây có chuyện gì thì nói luôn đi, từ lần sau đừng có vô duyên lúc người ta đang tắm mà gõ cửa như vậy... Vương Thị lại có chuyện gì sao?".

" Thằng chó, mày nhìn đi... Hai tuần nữa Tiêu Chiến và Quý Hướng Không bắt đầu kết hôn rồi đấy, đã vậy ngày mai Anh ấy còn đến Cục Dân Chính nữa cơ... Mang danh tiếng là người theo đuổi Chiến Ca nhưng ngược lại những thông tin của Anh ấy mày còn chẳng nắm rõ, mày mau nhìn xem Tiêu Chiến là đính chính như vậy còn cả cặp nhẫn này nữa. Mấy ngày qua thông tin dồn dập như thế mà mày vẫn còn bình thản như vậy được sao?".

Vương Hạo Hiên vừa nói vừa quát lớn vào mặt người đối diện, Vương Nhất Bác nghe thấy những câu nói ấy cũng có chút hoài nghi, cầm lấy chiếc điện thoại thận trọng vuốt lên vuốt xuống, từng dòng chữ đen mà Tiêu Chiến đưa lên Weibo và cả bức ảnh đôi bàn tay của hai người đàn ông đan chặt lấy nhau,  lấp ló hai chiếc nhẫn bằng ngón áp út làm cho Cậu không khỏi sững người, chiếc khăn tắm trên tay cứ thế lạnh lẽo rơi xuống đất. Tại sao lại như vậy được chứ? Tại sao bây giờ Cậu muốn biết tin này? Tại sao Tiêu Chiến đồng ý đến với Quý Hướng Không mà bỏ Cậu ở lại.

"Tại sao, tại sao lại như thế? Sao bây giờ mày mới nói cho tao biết... TẠI SAO ANH ẤY LẠI ĐẾN VỚI TÊN ĐÓ, TẠI SAO... TẠI SAO CHỨ?".

Nhìn thấy chiếc nhẫn mà Tiêu Chiến mang ở một ngón áp út làm Vương Nhất Bác như phát điên lên, người up những dòng chữ ấy lên lại chính là Anh, những bình luận tích cực chúc phúc cho Quý Hướng Không và Anh làm thiếu niên như phát hỏa, Cậu không thể để người đó được không dễ dàng có được Anh như vậy, bắt buộc cả đời này Tiêu Chiến phải là của Cậu, người kia muốn có được một cọng tóc của Anh  là điều không thể. Vương Nhất Bác như  mất kiềm chế vội vàng bỏ lại bữa ăn tối mà Quảng gia đã làm, nhanh chóng lấy chiếc áo khoác tạm thời mặc vào, tìm đến chiếc Motor quý phi nhanh chóng rú ga đến nhà Anh, bắt buộc lần này Tiêu Chiến phải giải thích rõ tại sao tình cảm của Cậu lớn như vậy mà người Anh chọn lại là hắn ta... Tại sao cả một sự thiện cảm của Tiêu Chiến mà Cậu cũng chẳng có được.

" CON MẸ NÓ TIÊU CHIẾN, ANH GIỎI LẮM... ĐỂ XEM ĐỢT NÀY ANH CHẠY KHỎI TÔI KIỂU GÌ... ĐỂ XEM LẦN NÀY HẮN TA CÓ DÁM ĐẾN GẦN ĐỘNG VÀO MỘT CỌNG TÓC CỦA ANH HAY KHÔNG".

Nhất Bác phóng xe trong đêm tối của cái lạnh giá liên tiếp chửi rủa, cũng chính cái câu nói này bộc lộ ra sự chiếm hữu của chính con thú hoang bên trong người, nếu như Anh đã thành công chọc giận con sư tử thì lần này nó nhất định sẽ mang Anh về hang không cho những kẻ ngoài kia dòm ngó đến, kể cả một cọng tóc cũng không được động vào.
.
.
.
* Rầm... rầm... rầm*

" Tiêu Chiến, Anh đâu rồi, mở cửa cho tôi mau lên, mau mở cửa cho tôi mau lên... Chết tiệt! Anh đâu rồi, mau vác mặt ra ngoài này nhanh lên".

Vừa mới đến trước cổng của nhà Anh, bước xuống xe mà chàng thiếu niên đã điên cuồng đập cửa như muốn thẳng tay phá nát nó, Cậu gằn giọng quát lớn gọi người ở bên trong làm cho Tiêu Chiến trong này đang rửa bát cũng không yên, sau bữa cơm tối thì Quý Hướng Không và Quách Thừa đã sớm đưa A Thành đi chơi nên bây giờ chỉ còn mỗi Anh, nghe thấy bên ngoài có tiếng động làm Tiêu Chiến cứ tưởng Hướng Không lại quên đồ nên nhanh chóng bỏ gọn chiếc găng tay, để lại đống bát đũa sang một bên, đôi mắt bị cận nên điểm nhìn trong bóng tối bị hạn chế, xỏ vội đôi dép nhanh chóng chạy ra ngoài mở cửa cho người ấy.

" Tiêu Chiến. Anh ra rồi sao? Anh được lắm, mau vào trong này mau giải thích chuyện này cho tôi nghe..."

Vừa mới nhìn thấy Tiêu Chiến mở cửa cổng,  đôi mắt Anh bị cận cũng chẳng nhìn thấy người ấy là ai, chưa kịp gọi tên Quý Hướng Không mà bản thân đã bị thiếu niên ấy nắm chặt lấy cổ tay một mạch kéo vào phía trong nhà, lần này có ánh sáng đèn điện từ phía trong dội ra phả vào gương mặt của người đàn ông cao lớn làm Anh sững sờ nhận ra đó là Vương Nhất Bác nhưng bây giờ cũng đã quá muộn rồi, bị Cậu một mạch kéo vào trong nhà, cho dù có đập mạnh vào tay Nhất Bác nhưng điều ấy càng khiến Cậu siết mạnh hơn.

" Đồ khốn, Cậu mau bỏ tôi ra bỏ tôi ra nhanh lên... Cậu muốn làm cái gì hả, mau buông ra".

" CHÓ CHẾT, ANH CÂM CÁI MIỆNG CỦA MÌNH LẠI, MAU VÀO TRONG NÀY, MAU GIẢI THÍCH RÕ CHUYỆN NÀY CHO TÔI... "

Rõ ràng đây là nhà của Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác lại tùy tiện giống như nhà của Cậu,  thiếu niên bỏ ngoài tai những câu nói ta về mặt đau đớn của Anh khi cổ tay bị siết chặt,  Cậu quát lớn bảo rằng Anh câm miệng, nói Anh là loại chó chết, kéo thẳng Tiêu Chiến vào trong nhà bắt buộc Anh phải giải thích rõ tại sao lại đột ngột tổ chức lễ cưới cùng Quý Hướng Không? Vậy còn Cậu là gì? Vương Nhất Bác không xứng với Anh sao?".

*BỊCH*

Không nhanh không chậm cánh tay to lớn của sư tử 25 tuổi mạnh bạo quăng thẳng cơ thể nhỏ béo của bác sĩ Tiêu xuống dưới ghế sofa nơi phòng khách, Cậu nhanh chóng đóng rầm cửa chính lại không cho ai vào, trong khi Tiêu Chiến còn đang mơ hồ, bản thân ngã nhào xuống ghế chưa đứng dậy được nhưng đột nhiên phía trên bị cả cơ thể đè nén giống như có tảng đá nặng, Anh khó thở nhăn mặt cố thoát ra nhưng người kia đâu có buông. Cậu ép mạnh Anh xuống dưới ghế, giữ chặt hai tay Tiêu Chiến lên đỉnh đầu, không quên tặng cho Anh một cái tát thật mạnh vào mặt.

* CHÁT*

" Nói đi đồ cặn bã, tại sao lại như vậy... Tại sao Anh lại đăng những cái dòng chữ vớ vẩn ấy lên Weibo, còn cái hình ảnh ảnh nắm tay cùng Quý Hướng Không là như thế nào, chiếc nhẫn đang đeo trong tay là sao? Hai tuần sau tổ chức lễ cưới, ngày mai đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn... Anh nghĩ đời giống như mơ, suôn sẻ đến vậy sao, vểnh tai lên mà nghe cho rõ. Không bước qua xác của tôi thì cái tên đó còn lâu mới có được Anh".

Vương Nhất Bác mất kiềm chế lại bộc lộ bản tính dã man, ác độc của mấy tháng trước, máu sôi đã đạt tới đỉnh điểm trực tiếp mạnh tay tặng cho Anh một cái tát, không quan tâm đến cảm xúc của người bên dưới, gằn giọng quá lớn và mặt Tiêu Chiến, nói rằng Anh làm đồ cặn bã, nếu Quý Hướng Không muốn có được Tiêu Chiến thì bắt buộc phải bước qua xác của Cậu, nếu không thì cả đời này đừng hòng động  vào một cọng tóc của Anh.

" NÓI ĐI... ANH MAU NÓI GÌ ĐI CHỨ, CÂM ĐẤY À? CHẾT TIỆT, ANH MAU NÓI ĐI, MAU GIẢI THÍCH ĐI... Mau gỡ chiếc nhẫn này xuống cho tôi, mau gỡ nó xuống... Nó không xứng đáng Anh đeo lên, thứ đồ bẩn thỉu này mà Anh cũng mang trên người được, đúng là nực cười thật đấy".

Vương Nhất Bác vừa nói vừa tìm đến bàn tay trái của Anh điên cuồng muốn gỡ chiếc nhẫn ấy xuống nhưng tiêu chiến lại nắm chặt làm cho Cậu khó khăn không thể gỡ bỏ, cái tát vừa nãy làm Anh còn chưa hoàng hồn mà ngay sau đó nhận lấy từng đợt quát tháo, hành động dã man, thô lỗ của người phía trên làm Tiêu Chiến không thể chịu nổi, đã vậy Vương Nhất Bác còn sỉ nhục, nói lời mỉa mai đến Quý Hướng Không, điều này là chàng trai không thể nhẫn nhịn chịu nổi được nữa, Anh mạnh bạo phản kháng lại.

" Đồ khốn nạn, Cậu bỏ tôi ra bỏ tôi ra, đồ chó chết. Nhất Bác tôi nói cho các bản mặt của Cậu biết, tôi cấm Cậu động đến Quý Hướng Không, động đến Anh ấy có nghĩa là tác động đến tôi đấy... Tôi là người của Anh ấy rồi mà sao lúc đầu Cậu cũng đến đây để quấy nhiễu thế hả. Sau này tôi là vợ của Quý tổng, là phu nhân hay là gì của Anh ấy cũng không liên quan đến Cậu, cậu là cái thá gì cơ? Mau cút xuống khỏi người tôi, mau biến ra khỏi nhà tôi nhanh lên".

" Tiêu Chiến! Chỉ để bảo vệ cái tên đàn ông ấy mà chấp nhận mắng chửi cả em sao? Anh nói động đến Quý Hướng Không là động đến Anh vậy em là gì hả? Tình cảm trước kia của em lớn như vậy mà Anh không cảm nhận được ư? Trước mặt lúc nào Anh cũng tránh né,  xua đuổi, chửi mắng thậm chí còn coi em chẳng khác gì một con chó mà đầu đường xó chợ... Em đã sai ở đâu chứ? Tại sao vậy hả? Một cơ hội Anh cũng không cho em được sao".

" Kết thúc rồi thì làm gì có cơ hội nào nữa, tất cả mọi thứ là do chính Cậu gây ra, bây giờ quay lại để đeo bám là do Cậu tự nguyện chứ tôi tôi có ép buộc, tôi có người mình yêu rồi... Người tôi yêu là Quý Hướng Không, cả đời này cũng chỉ có Anh ấy... Cậu mau đi đi, đừng lảng vảng trong cuộc đời của tôi nữa, Cậu phiền phức lắm... Sau này Quý Hướng là  sợ lo cho cuộc sống của tôi, Cậu mau đi về đi, hai chúng ta không xứng với nhau nữa đâu".

Tiêu Chiến không quát lớn nhưng những câu nói này kèm theo tiếng nức nở của cái tát vừa nãy như những con dao cắt xẻ khiến lòng Cậu mà rỉ máu. Tại sao lại không xứng? Tại sao người được chọn là Quý Hướng Không? Thế còn Cậu là gì? Cả đời này cả hai chỉ là bạn thôi sao. Vương Nhất Bác không phục, Nhất Bác không phục điều đó... Nhìn thấy người giấy thân khóc lóc thảm thiết, một bên mặt sưng đỏ vì cái tát vừa nãy làm cho Nhất Bác càng đau lòng, Cậu vội vàng bỏ lỏng tay Anh ra, đưa một bàn tay to lớn chậm rãi định chạm lên một bên mặt của Tiêu Chiến nhưng lại bị Anh tránh né, Anh hất mạnh tay Cậu ra, thẳng thừng cự tuyệt.

" Mau cút đi... Tôi bẩn lắm, tôi bị bệnh đấy, đừng động vào người tôi".

" Không đâu, Anh không bẩn một chút nào cả,  em cũng bị bệnh rồi... Nhất Bác yêu Anh Anh cũng biết mà, Chiến Ca, Anh cho em một cơ hội nữa được không? Em sai rồi, Nhất Bác sẽ không đánh Anh nữa, Anh đừng khóc, đừng khóc mà".

Khi bản thân đã tỉnh ngộ cũng đã quá muộn, Cậu nhìn Anh bằng đôi mắt đau lòng nhưng Tiêu Chiến quay mặt sang một chỗ không nhìn Cậu,  mỗi khi động vào người Anh thì chàng trai lại cự tuyệt nói rằng Anh đang bị bệnh căn bệnh mà người người khinh rẻ, kể cả Cậu cũng coi thường, Tiêu Chiến bẩn lắm,  Anh không xứng để một Vương thiếu gia sạch sẽ, uy nghiêm như Cậu động vào. Vương Nhất Bác đớn đau nắm chặt lấy đôi bàn tay đeo nhẫn của Anh, thực sự muốn dứt bỏ chiếc nhẫn ấy ra nhưng Tiêu Chiến lại không cho phép, Anh bảo vệ nó bằng mọi cách chứ không cho Cậu động vào... Tại sao mọi thứ đã trở nên như vậy? Chẳng lẽ Tiêu Chiến đã thực sự yêu Quý Hướng Không rồi sao?

Vương Nhất Bác khóc rồi, bây giờ Cậu chính là người thua cuộc, là người mãi mãi chẳng thể níu kéo Anh trở lại với mình cũng chẳng còn cách nào để mang Anh trở về, Vương Gia để ở phía trên dang tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của thỏ con, úp mặt xuống hõm cổ của Tiêu Chiến, vả cơ thể đang run rẩy sợ hãi, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, Cậu nói xin lỗi xin lỗi hàng trăm lần nhưng Tiêu Chiến vẫn lắc đầu nói rằng bây giờ cả hai đều không xứng, thế nên chỉ có thể là bạn hoặc là người lạ.

" Xin lỗi... Xin lỗi, em xin lỗi Anh... Anh đừng đi cùng người đó mà, đừng kết hôn... Đừng kết hôn được không? Cho em một cơ hội nữa thôi, Nhất Bác biết mình sai rồi, em biết sai thật rồi".

Cậu úp mặt xuống hõm cổ Anh, khóc lên từng tiếng, Tiêu Chiến ở đây nghe thấy từng tiếng thổn thức của người phía trên mà lòng Anh đau như cắt, thực sự muốn ôm Cậu vào lòng để dỗ dành nhưng đôi bàn tay như đóng băng không thể cử động, miệng chẳng nói được một lời nào, đôi mắt cứ thế dán chặt lên trần nhà, Anh liên tục lắc đầu lẩm bẩm hai từ không xứng.

" Cậu mau đi về đi, hai chúng ta bây giờ chẳng làm gì nữa đâu, tôi và Cậu không còn xứng nữa, người tôi yêu là Quý Hướng Không... Tôi có người mình yêu rồi, Cậu đi đi". 🐢
_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx