Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 186. GIAM CẦM (1)

🐢 Tại Vương Gia...
Vừa về đến căn biệt thự Vương Nhất Bác đã trực tiếp nắm tay Anh kéo mạnh ra khỏi xe, lúc này Tiêu Chiến mới định hình được cơn tức giận của Cậu đã đến đỉnh điểm, có bỏ chạy cũng không được, mà ra sức đánh mạnh vào tay đối phương nhưng ngược lại càng làm thiếu niên cáu giận siết chặt lấy tay Tiêu Chiến như muốn bẻ gãy cả xương bên trong, cả một dàn vệ sĩ và người làm ở phía ngoài cổng sợ hãi ngơ ngác chỉ biết nhìn nhau không ai dám nhảy vào can ngăn vì làm như vậy chả khác nào tự tìm vào chỗ chết, đây là nhà của Cậu chủ, kia lại là Vương phu nhân thế nên tất cả chỉ biết xót thương nhìn cổ tay bị đỏ ửng và cả gương mặt đầm đìa những lời cầu xin thổn thức nhưng đều vô tác dụng...

Nhất Bác căm tức vì vừa nãy chính mắt nhìn thấy Quý Hướng Không hôn Anh, đã thế Tiêu Chiến còn không đẩy ra còn cho người đàn ông đó ôm lấy eo mình, điều này càng khiến thiếu niên nóng giận không quan tâm đến người phía sau đau đớn như thế nào, giằng co nhanh chóng kéo lên tầng hai.

" CHẾT TIỆT... MAU BƯỚC NHANH CÁI CHÂN LÊN, ĐỪNG CÓ LỀ MỀ NHƯ VẬY. TÔI ĐÃ CHO ANH RẤT NHIỀU CƠ HỘI NHƯNG ANH ĐÂU CÓ BIẾT TRƯỚC, KHI ĐÃ MẤT KIÊN NHẪN RỒI THÌ CÓ VAN XIN ÔNG TRỜI CŨNG CHẲNG CỨU ĐƯỢC ANH ĐÂU".

" Vương Nhất Bác, Cậu mau bỏ ra cho tôi, mau bỏ ra đồ khốn nạn... Muốn đưa tôi đi đâu hả? Mau thả tôi về, mau cho tôi về với Quý Hướng Không, bỏ ra bỏ ra đồ chó chết".

Không ai chịu nhường ai, cứ như vậy từ nơi khuôn viên vào đến tận trong phòng khách vẫn là những tiếng cãi vã nhu nhược của Cậu,  chịu hết nổi rồi Tiêu Chiến, nếu Anh cứ ngang bướng như vậy, cứng đầu như thế thì dạy dỗ có bằng không, Cậu mạnh bạo vác thẳng Anh lên vai của mình, siết chặt lấy người Tiêu Chiến không cho Anh dãy dụa, một mạch vác người ấy lên đến căn phòng riêng của mình, dặn Quản gia bên ngoài canh chừng không cho một ai bước chân vào bên trong...

* BỊCH*

Với sức lực to lớn của thiếu niên 25 tuổi kia thì chàng trai 29 tuổi chắc hẳn phải chịu thua,  Tiêu Chiến cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi móng vuốt của sư tử. Vừa vào đến phòng Cậu đóng sầm cửa lại khiến không gian bõng chốc tối đen như mực, điên tiết quang mạnh Tiêu Chiến lên chiếc giường rộng lớn, Cậu nhanh nhẹn cởi bỏ trước thắt lưng ở ngang eo nhảy vồ lên người Anh như tìm được con mồi ngon bắt buộc phải đánh chén một bữa no nê, Tiêu Chiến nhìn thấy cả người to lớn của Vương Nhất Bác đè lên cơ thể mình, lập tức theo quán tính đưa tay đẩy Cậu ra nhưng vì điều này thuận thế đã cho  Vương Nhất Bác có cơ hội trói chặt lấy cổ tay Anh bằng chiếc thắt lưng da của mình, ép nó lên đỉnh đầu, đưa đôi mắt đỏ ngầu kèm theo sự tức giận gằn giọng quát tháo thỏ con bướng bỉnh phía dưới.

" ANH KHÓC CÁI GÌ, KHÓC CÁI GÌ HẢ? Ở TRƯỚC MẶT TÔI CÒN DÁM NHẮC ĐẾN TÊN QUÝ HƯỚNG KHÔNG NỮA Ư?... Anh hôn hắn ta, đồng ý cho hắn ta động chạm vào người. Hừ, lần này thì ăn gan trời rồi Tiêu Chiến ạ. Mau tháo chiếc nhẫn nhơ nhuốc này ra, mau tháo nó ra cho tôi".

" KHÔNG... DỪNG LẠI ĐI VƯƠNG NHẤT BÁC,   ĐỪNG ĐỘNG VÀO NÓ...TÔI XIN CẬU MÀ, TRÁNH RA CẬU MAU TRÁNH RA ĐI".

Cậu phẫn nộ vì thấy chính đôi môi anh đào này tự dưng trao cho tự khốn đó một nụ hôn cũng chỉ vì chiếc nhẫn cưới nhuốc nhơ không cùng cặp với Cậu làm Vương Nhất Bác một mực lần mò đến ngón áp út ở bàn tay trái của Anh, mạnh bạo dựt văng ra nhưng Tiêu Chiến cố gắng nắm chặt bàn tay lại tránh né không cho Cậu động vào nó nhưng chính vì hành động ngang ngược không nghe lời ấy bị Cậu vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt.

" MẸ KIẾP! Cái thứ bẩn thỉu của hắn ta mà Anh cũng đeo được ư? Anh yêu Quý Hướng Không đến thế  vậy thì em là gì vậy em là cái gì hả... Tình yêu của hai người cũng thật cảm động đấy nhỉ, nếu đã yêu hắn ta như thế thì bắt buộc cái tên khốn nạn đó tôi sẽ cho người giết chết, để xem đời này kiếp này hắn có được Anh hay không, mau duỗi tay ra đừng để tôi phải chặt nó".

Tất cả chỉ vì Tiêu Chiến không nghe lời, trước mặt Cậu tự dưng nhắc đến tên Quý Hướng Không thì Nhất Bác mới tức giận như thế, Cậu ép Anh phải duỗi bàn tay ra nếu không bản thân sẽ cho người vào đây chặt đứt từng ngón tay của Tiêu Chiến để lôi bằng được chiếc nhẫn ấy ra ngoài. Vương Nhất Bác nói vậy để dọa Anh nhưng thực ra sau câu nói đó Cậu cảm thấy thủ thẹn và day dứt vô cùng,  thực sự cái tát này đỡ không muốn vung ra nhưng chỉ vì ba từ "Quý Hướng Không", và đôi môi này bị chính người đàn ông ấy chiếm lấy nên Nhất Bác mới mất kiềm chế, bạo lực như vậy nhìn thấy Anh khóc mà thương vô cùng, nhưng bắt buộc phải lôi bằng được chiếc nhẫn này ra ngoài, đeo vào tay Anh chiếc nhẫn cùng cặp với mình để sau này chàng trai mãi mãi là người của Vương Tổng, là Vương phu nhân của cả cái biệt thự Vương gia này.

* Leng ceng*

Chiếc nhẫn ấy chẳng mấy chốc rơi leng ceng dưới sàn nhà, Tiêu Chiến cảm thấy hoảng sợ vô cùng, Anh cố nhào người muốn lấy lại nó nhưng bị Vương Nhất Bác ghì chặt người xuống dưới giường, Cậu móc trong túi quần chiếc nhẫn mới đeo ngón áp út của Anh và thế từ nay trở đi Vương phu nhân là Tiêu Chiến, là người riêng biệt của Vương Tổng... Nhưng Anh kinh tởm chiếc nhẫn này lắm,  nhưng cả cổ tay bị chết thắt lưng trói chặt cũng chẳng thể cử động, cả tư thế ám muội bị Cậu đẹp bẹp, mặt đối mặt từng hơi thở hổn hển, vội vã của Vương Nhất Bác cứ thế phả và người Anh, Tiêu Chiến im re Anh sợ hãi tột độ quay mặt sang một bên nhắm chặt mắt không dám thở mạnh, chàng trai chỉ sợ rằng chỉ một lát nữa thôi đời trai trong suốt 29 năm giữ gìn trong sạch vỏn vẹn đã bị tên nhóc kém năm tuổi ăn cho bằng hết.

" Hức... Vương Nhất Bác, Cậu tránh ra đi, Cậu đừng như vậy mà, đi ra ngoài... Tôi muốn ở một mình.. Mau đi ra đi".

Mặt Vương Nhất Bác càng cúi sát đến cần cổ giọng Tiêu Chiến càng nhỏ dần, người Anh như cứng đơ không dám cử động, không dám nhìn người phía trên, cứ tránh nhé và xua đuổi làm Vương Nhất Bác vừa đau lòng vừa căm tức, Cậu thực sự không muốn làm hại cũng không muốn vấy bẩn Anh.

" Tiêu Chiến Anh đừng sợ, em xin lỗi... Nhất Bác xin lỗi... Em lại làm Anh sợ nữa rồi, Anh mau nhìn em, mau quay mặt lại nhìn em đi, em sẽ không đánh Anh, sẽ không đánh Anh nữa... Chiến Ca, miệng Anh chảy máu rồi, để em lau, để em lau cho".

Đường đường là Vương Tổng ngoài xã hội đầu đội trời chân đạp đất nhưng thứ khiến Cậu sợ hãi nhất chính là sự lạnh nhạt của người mình yêu, Tiêu Chiến từ nãy đến giờ đều khóc không ra hơi, cổ họng nghẹn đắng lại sự đau lòng khôn xiết nhưng Không dám thể hiện ra ngoài, cắn răng chịu đựng quay mặt sang một bên tránh né cố bằng  được, không chạm mặt Cậu. Vương Nhất Bác sợ lắm, Cậu cực kỳ sợ thái độ và hành động này của Anh, miệng Tiêu Chiến chảy máu cũng vì cái tát vừa nãy của Cậu, Vương Nhất Bác sợ sợ hãi định đưa tay lau đi nhưng Tiêu Chiến liên tục lắc đầu, nghiến răng gằn giọng đuổi Cậu ra ngoài.

" Cút, Cậu mau cút khỏi khuất mắt tôi... Tôi muốn ở một mình, chỉ muốn ở một mình thôi, Cậu mau đi ra ngoài đi, đừng xuất hiện ở đây nữa".

" Được rồi, được rồi. Em sẽ ra, em sẽ ra ngoài mà, Anh mau nín đi khóc nữa mắt sẽ đau lắm đấy...  Ở trong này Anh ngủ ngoan, lát nữa em sẽ bảo Quảng gia mang đồ ăn tới, ngoan ngoan, Bảo bố đừng khóc".

Giọng nói hấp tấp vội vàng và cái hành động nhanh chóng cởi bỏ chiếc thắt lưng trên cổ tay theo truyền xuống, cái vết thắt đỏ ửng hằn sâu thủ đến tận xương khiến thiếu niên cảm thấy có lỗi lắm, muốn xin lỗi những Tiêu Chiến bây giờ đuổi Cậu ra ngoài thế nên nhất Bác cũng chẳng xứng để xuất hiện trước mặt Anh, biết bây giờ buổi sáng trời cũng rét nhanh chóng đắp nhẹ lên người cho Tiêu Chiến, nghe lời Anh nhanh chóng bước ra ngoài nhưng không quên đóng chặt cửa để lại không gian riêng cho người bên trong.

Vương Nhất Bác bây giờ biết lỗi thật rồi, Cậu hối hận vì đã ghen tuông mù quáng nhưng đó cũng chỉ vì yêu vì ghen tức thì Vương Nhất Bác mới có hành động mất kiềm chế như vậy, Cậu đánh Anh Tiêu Chiến sẽ đau nhưng lại đau lòng hơn lại là thiếu niên, chính mắt Nhất Bác nhìn thấy Quý Hướng Không hôn Anh, đã vậy còn chạm nên cả người của Cậu yêu thế nên con sư tử nóng máu đương nhiên sẽ không để yên được.

Cậu bỏ ra ngoài gương mặt lập tức không còn ôn nhu, hiền hòa và dễ bảo như bên trong, lập tức trở lên lạnh nhạt nhìn Quản Gia, trầm trọng dặn dò ông.

" Mau đưa vệ sĩ lên đây canh chừng Anh ấy,  cẩn thận nếu để Tiêu Chiến bỏ trốn hay Anh ấy dám đi đâu thì báo lại ngay cho tôi".

" Vâng... Cậu chủ".

Vương Nhất Bác giờ đây là đang giam cầm Anh, tất cả cũng chỉ vì Tiêu Chiến không nghe lời, nếu như chỉ lơ là một lúc chắc chắn chàng trai sẽ quay về bên Quý tổng, chỉ vì muốn Anh là Vương phu nhân của riêng mình, Tiêu Chiến đã đeo chiếc nhẫn có cặp có đôi với Cậu thì từ nay trở đi Anh là người riêng biệt duy nhất của Vương thiếu gia, chẳng có cách nào khác chỉ biết giam cầm người mình yêu trong chiếc lầu son với cả sự chăm sóc ân cần hàng ngày có chắc chắn sẽ cảm hóa,  chiếm lấy sự thiện cảm từ người kia.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°′°°°°°°°°°°°°
Những ngày sau chính là như trước ngày tăm tối cùng khổ của Anh, từ lúc lễ cưới sang trọng nhất của Quý tổng bị đám vệ sĩ của một người điều tới phá nát đã được từ truyền thông đưa tin cho các trang báo,hầu như tiêu đề họ đều chú thích hai từ ngắn gọn "Cướp rể". Trong khi cử hành hôn lễ được diễn ra đã xuất hiện một chàng thiếu niên khác, quan khách tất cả mọi người ở đó thực sự không biết người ấy là ai nhưng Vu Bân, Quách Thừa những người thân cận xung quanh đều biết là Vương Nhất, lúc đó vì đám đông quá xôn xao, bỏ chạy toán loạn cản trở đi tầm nhìn nên Cậu đã nhanh chóng kéo Anh đi vì thế kể từ hôm ấy Tiêu Chiến đã mất tâm tung tích, có tìm như thế nào cũng không rõ, kể cả con chip được gắn trong chiếc điện thoại của Anh để biết rõ định vị cùng vị cũng biết Vương Nhất Bác tìm ra phá cho bằng nát.

Bắt buộc phải khóa hết thông tin của Anh, bảo mật lại là của riêng mình không cho Tiêu Chiến tìm đường chạy thoát và trở về với Quý Hướng Không, người đàn ông sẽ không tìm đến không được, bắt buộc không thể đưa người của Cậu đi.

Ngày thứ hai khi bị giam nhốt ở cây Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu vô cùng, khi Vương Nhất Bác không có thì ngay lập tức tìm mọi cách để có thể trốn thoát một cách nhanh nhất để trở về với Quý Hướng Không và A Thành, biết khi không có sự xuất hiện hay thông tin đỡ mất tăm mất tích chắc chắn thằng bé sẽ rất lo lắng có khi còn khóc lóc.  Tiêu Chiến trong lòng chỉ nghĩ đến đệ đệ và người chồng của mình nên nhiều lần Anh đã liều mạng muốn tìm cách từ tầng 2 nhảy xuống dưới những đáng tiếc xung quanh căn biệt thự của Vương gia lớn như thế này kể cả phía ngoài cửa nơi nào cũng có vệ sĩ 24/7 kênh quản chặt chẽ thế nên Tiêu Chiến chưa hề tìm ra một lối đi nào, Anh bắt buộc tự tìm cho mình một kế hoạch sáng suốt nhất bằng mọi cách phải thoát ra khỏi cả hai của con sư tử chết tiệt ấy.

Buổi sáng ngày hôm nay nghe thấy Quản gia bảo ngày hôm qua khi Cậu bận, lo toan công việc trên công ty, không có ở đây Anh chỉ biết ngủ trong một lớp chăn mỏng lạnh lẽo,  vì sợ Tiêu Chiến tức giận nhưng Vương Nhất Bác vẫn không đề phòng, Cậu đâu có biết được kế hoạch bỏ trốn của Anh đang tự sắp xếp. Chỉ vì sợ Tiêu Chiến cô đơn nên sáng nay trước khi đi làm Nhất Bác có dành thời gian thật nhiều bên cạnh thỏ nhỏ, muốn dần dần để Anh làm quen với cuộc sống ở đây, quen với cả Vương Nhất Bác ngây thơ khi xưa.

Cậu ngồi ở trước đấy bên cạnh giường Anh vừa làm báo cáo vừa ngoảnh mặt sang người bên cạnh cẩn thận ăn bữa sáng, Tiêu Chiến từ tốn từng chút một không làm rơi vãi một thứ gì nhưng mặt cứ cúi gằm xuống không ngẩng lên không nói một câu làm cho không gian suốt hơn hai tiếng đồng hồ vẫn yên lặng, hầu như chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng viết giấy của Vương Tổng, cứ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Anh nhưng Tiêu Chiến vẫn chẳng để ý đến, Cậu muốn gây sự chú ý nên mới gọi nhỏ.

" Chiến Ca...Chiến Ca! Anh nói chuyện với em đi, Anh đừng đọc cái cuốn sách ấy nữa, cái đấy có gì hay đâu chứ?".

" Chiến Ca! Anh chơi cái này với em đi....Sao lại không nói gì hết thế? Anh đừng đọc chúng nữa, cuốn sách ấy đâu có thú vị gì, Anh quay lại nói chuyện với em đi, sao lại ngó lơ em thế!".

Cậu thấy Tiêu Chiến cứ chăm chăm đọc cái gì đó mà đến cả người bên cạnh gọi mà vẫn không thèm nghe, Nhất Bác chau mày lộ rõ gương mặt không hài lòng, Cậu giựt lấy cuốn sách trên tay Anh, dòng chữ ghi ngoài bìa làm Nhất Bác như muốn phát hỏa.

" Cái gì đây? Sao lại là kế hoạch bỏ trốn? Bên cạnh em mà Anh cũng giám đọc mấy cái thứ như thế này à?".

Vương Nhất Bác gằn giọng nói lớn.
" Cậu điên à? Sao lại lấy cái đó của tôi! Mau trả lại đây....Vô ý thức vừa phải thôi".

" Hôm trước em tìm được Anh về còn chưa giết Anh là may rồi đấy, bây giờ Anh lại ăn gan giời muốn lập thêm kế hoạch mới à? Hay là em phải cho Anh hỏng cái chân còn lại thì Anh mới biết sợ đúng không?".

Vương Nhất Bác điên tiết vừa nói vừa xé nát từng trang một bên trong cuốn sách đó, Cậu xé hết không để lại một trang nào. Không biết từ bao giờ mà Tiêu Chiến lại có cái cuốn sách nhảm nhí ấy. Vương Nhất Bác nhìn Anh như muốn ăn tươi nuốt sống ngay tức khắc. Vì không thể đánh Tiêu Chiến ngay lúc này nên Cậu cố nén cơn tức giận xuống, nghiến răng gằn từng tiếng.

" Anh nghĩ mình có cơ hội để ra khỏi đây sao? Mấy cái kế hoạch chó má ấy cũng đòi qua mắt được Vương Nhất Bác này à. Lời cảnh cáo hôm trước mà Anh đã quên rồi sao? Anh muốn tạo phản đấy à?".

" Hừ! Cậu chỉ biết to tiếng ở đây thôi sao? Lúc nào cũng muốn ép người khác ở với mình nhưng Cậu đã để ý đến cảm giác của tôi chưa? Tôi đã mất hết tự do, cuộc sống của tôi đều bị kìm hãm từ Cậu. Cả đời này tôi cũng không muốn ở đây, không muốn dây dưa với Cậu một lần nào nữa.... Khôn hồn thì tránh ra, đừng để tôi phải nhìn thấy mặt cậu".

Tiêu Chiến không chịu thua mà gồng mình nên cãi, vừa nói Anh vừa chỉ tay vào mặt Cậu chửi bới thậm tệ, nói Nhất Bác đã làm cuộc sống của Anh mất tự do, mọi thứ của Tiêu Chiến đã bị kìm hãm từ Cậu, giờ đây Anh không muốn nhìn thấy mặt Nhất Bác, càng không muốn dây dưa với nơi này....Nhưng Tiêu Chiến đâu biết chính Anh mới là người nhàn nhạt chà đạp lên tình cảm của Cậu, suốt thời gian qua Vương Nhất Bác để muốn đối tốt với Anh, nhưng Tiêu Chiến đâu cảm nhận được điều đó, ba lần bảy lượt muốn bỏ trốn nhưng đều bị Vương Nhất Bác tìm thấy.

Lúc nào Cậu cũng quan tâm và để ý đến Anh từng chút một, chịu bao điều vất vả và tổn thương, cảm xúc suy sụp từ lâu nhưng chính Tiêu Chiến là kẻ không có trái tim, coi thường và nhạo bá đến Cậu.

Anh tập tễnh bước xuống giường, bỏ mặc Nhất Bác vẫn ngồi ở đấy mà trực tiếp mở cửa bước ra khỏi phòng, vừa mới chạm đến tay nắm cửa thì bị một lực đằng sau kéo mạnh lại, cả cơ thể bé nhỏ ấy bị quăng mạnh lên giường. Vương Nhất Bác trực tiếp đè mạnh lên người Anh, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ Tiêu Chiến.

" MUỐN CHẠY KHỎI ĐÂY SAO? ANH ĐỪNG CÓ HÒNG".

" Bỏ ra Mau.... Ở với Cậu chỉ làm tôi thêm ngứa mắt, thứ dơ bẩn như Cậu thì đừng động vào tôi, Đồ khốn! Có giỏi thì Cậu giết tôi luôn đi".

" Hừ! Nếu giết được thì đã từ lâu chính tay tôi cầm con dao đâm chết Anh rồi đấy, chứ không phải để Anh đứng trước mặt mà chửi tôi như bây giờ đâu. Tôi đã quá nhẹ nhàng với Anh mà Anh không biết trước, thế thì cả đời vĩnh viễn ở đây đi, CẤM RA NGOÀI, TÔI CẤM ANH ĐI ĐÂU HẾT".

" Nếu tôi tự tử thì sao?". Tiêu Chiến nhìn Cậu, Anh khinh bỉ nói.

" Cái...Cái quái gì cơ?". Vương Nhất Bác không hiểu Anh đang nói cái gì, hai từ "Tự tử" được Cậu nghe rõ nhất, Cậu bất giác bỏ lỏng tay ra.

" Dù tôi có chạy đi đâu thì Cậu cũng sẽ đến bắt tôi, nhưng nếu tôi chết thì sao? Cậu vẫn có thể đến bắt được tôi ư? ÔM CÁI XÁC LẠNH LẼO CỦA TÔI...GIỮ CHẶT XÁC CHẾT CỦA TÔI VÀ LÀM NHỮNG ĐIỀU CẬU MUỐN. Tôi thà chết chứ không sống như thế này. Tại sao tôi phải sống với Cậu chứ hả?".

Tiêu Chiến hét lớn vào mặt Nhất Bác, từ lâu chính Anh đã nghĩ đến mình sẽ tử tự nhưng lại không giám, căn bản Tiêu Chiến không đủ khả năng để làm điều đó, quá khứ kinh hoàng khi chính bà nội Anh mất, bỏ Tiêu Chiến lại bị mối tình đầu khinh rẻ và bỏ rơi, nơi đó Anh còn bị đánh đập và coi thường, đến bây giờ Tiêu Chiến sợ lắm, nó ám ảnh Anh đến bây giờ vẫn chưa buông tha, Anh giờ đây chỉ muốn mình có một cuộc sống riêng, không muốn bị gò bó bởi Cậu.

Nhưng Tiêu Chiến đâu biết được chính câu nói vừa nãy của Anh như con dao găm đâm thẳng vào tim Nhất Bác, Cậu như chết lặng khi nghe những lời lẽ mà Anh thốt ra, biết mình bây giờ không thể đánh Anh cũng không thể làm gì Tiêu Chiến được, chỉ biết phía trên nhìn người dưới thân của mình đã khóc lóc, nước mắt của Anh chính là sự hận thù dồn nén của thời gian qua khi sống cùng Cậu mà bây giờ mới được lộ ra hết.
Tâm Vương Nhất Bác như chết cứng đi, sống mũi cậu cay cay nhưng chẳng thể rơi nước mắt. Đôi mắt ấy hiện lên hàng nghìn vằn đỏ nhìn Anh nhưng muốn ăn thịt, biết Tiêu Chiến  bây giờ căm ghét mình, càng không muốn nhìn thấy Cậu, Vương Nhất Bác chỉ biết cảnh cáo một câu cuối, lần này nhất định Cậu sẽ giam cầm Anh ở đây mãi mãi, Tiêu Chiến sẽ không được ra ngoài khi không có lệnh của Nhất Bác cho phép.

Chỉ vì muốn Anh ở bên mình nên Cậu mới bất đắc dĩ là như vậy, biết điều này sẽ làm tổn thương đến Tiêu Chiến nhưng nếu Nhất Bác không làm như vậy thì sau này Anh sẽ lại chạy trốn khỏi đây, Vương Nhất Bác làm mọi cách chỉ để Tiêu Chiến quay về như xưa biết Cậu chính là chàng thiếu niên duy nhất xứng đáng với Anh.
Cậu muốn nối lại kỉ niệm đã mất của hai người, Vương Nhất Bác nhất định sẽ không để mất Anh một lần nào nữa, sẽ không để Tiêu Chiến phải rời bỏ mình lần thứ hai.

" Nếu không nghe lời em thì Anh hãy ở đây đi, cả ngày hôm nay em cấm Anh không được ra ngoài. Tối nay khi quay trở về em muốn nghe thấy câu trả lời của Anh, Anh có muốn ở đây hay không thì nhanh mà quyết định, nếu Anh vẫn ương bướng không muốn ở lại thì cả ngày hôm nay ở đây mà sám hối, coi như Anh đang bị giam lỏng, yên tâm đi! Em sẽ không làm gì Anh đâu".

Vương Nhất Bác vỗ vỗ hai cái vào mặt Tiêu Chiến rồi mới điềm tĩnh đứng dậy, Cậu nhanh chóng dọn sạch chỗ bát đĩa của Anh vừa ăn xong rồi đưa cho người làm. Nhất Bác lấy cái áo khoác bên cạnh mặc vào, chỉnh điều hòa ở vừa phải để khi Tiêu Chiến ở một mình trong phòng sẽ không còn cảm thấy lạnh. Cậu đưa mắt lần cuối nhìn Anh đang thổn thức nằm trên giường rồi mới bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài Vương Nhất Bác cặn kẽ dặn từng tên vệ sĩ của mình phải chông chừng Anh thật kỹ lưỡng, nhất định không được lơ là chuyện này, nếu tối nay Cậu trở về mà không thấy Tiêu Chiến ở trên phòng thì chỉnh tay Vương Nhất Bác sẽ lấy đầu của họ ném cho cá ăn.

Có hàng chục tên vệ sĩ ở đây thì Cậu cũng yên tâm hơn phần nào, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi dày đặc không ngớt, ngày hôm nay
vì bộn một số công trình, họp hành trên công ty nên phải rời đi ngay chứ không thể ở lại canh chừng và để ý đến Anh.

Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa nhâm nhi ly cà phê, đôi mắt Cậu buồn rầu nhìn về phía trước,  suy nghĩ mông lung vì câu nói dại dột mà Anh thốt ra, chưa bao giờ Nhất Bác nghĩ rằng Tiêu Chiến đứng trước mặt Cậu lại nói rằng Anh sẽ tự tử, Anh nói rằng thà chết còn hơn là sống với kẻ mình ghét. Cậu khẽ siết chặt cái ly khiến nó móp méo, cà phê nóng bên trong chảy cả ra tay đến bỏng rát mà Nhất Bác không biết gì.

Ngày hôm nay Cậu nhốt Anh trong phòng mình là muốn giam cầm Tiêu Chiến, không cho Anh ra ngoài dù chỉ một bước, không có lệnh của Cậu thì Anh sẽ không được đi đâu cả.
Bên này Anh ở trong căn phòng kín mà như muốn phát điên, bốn xung quanh đều là bốn bức tường yên ắng, Tiêu Chiến cảm thấy mình như đang ở trong cái lầu son không tìm thấy lối ra, Anh điên tiết quăng mạng đồ đạc trong phòng khiến nó trở nên bừa bộn chẳng khác gì một bãi chiến trường, giấy tờ trên bàn và Lego của Vương Nhất Bác đều bị đập nát xuống dưới đất, Anh quát tháo gọi tên Cậu trong cơn tức giận.

" Mẹ kiếp! Vương Nhất Bác.... Cả đời này tôi hận cậu....Tôi hận Cậu đến chết". 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx