Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 188. HẮT HỦI

🐢 " Thế nào rồi Quản Gia, chân Anh ấy có bị thương nặng lắm không? Mảnh thủy tinh đã được lấy hết ra rồi chứ? Máu còn chảy không, đã băng bó cẩn thận lại chưa?".

" Cậu chủ yên tâm, vết thương của cậu ấy đã được sát trùng và băng bó cẩn thận rồi, tất cả những mảnh thủy tinh đã được lấy ra... Tôi thấy cậu ấy hình như đang đói, muốn ăn một ít cháo yến mạch, cậu Tiêu ấy có chút buồn hình như là muốn gặp cậu chủ nữa, cậu mau vào trước đi, tôi xuống dưới nhà làm một ít món rồi sẽ mang lên đây".

Từ nãy đến giờ suốt cả nửa tiếng Nhất Bác đợi ở ngoài chờ đợi từng giây từng phút không biết vết thương ở chân của Anh bây giờ là như thế nào rồi, vừa nãy cả hai có xảy ra cãi vã, Tiêu Chiến chẳng may dẫm phải mảnh thủy tinh sắc nhọn dưới sàn vì thế cả bàn chân toàn bộ đều rướm máu, máu chảy ra không ngừng làm cho Nhất Bác càng lo lắng,  lúc đó Cậu an ủi và muốn băng bó sát trùng qua vết thương ấy nhưng Anh lại tức giận đuổi ra ngoài, Tiêu Chiến nói bản thân mình tự làm được, nhưng cái hành động hậu đậu run rẩy kia làm Nhất Bác không khỏi yên tâm, Cậu vội vàng bảo Quản Gia lên đến phòng giúp mình băng bó lại vết thương cho Anh vì chỉ có ông thì Tiêu Chiến không tức giận, sẽ không đuổi ra ngoài như Nhất Bác....

Chờ đợi mãi cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Quản Gia, Nhất Bác vì thế cũng cực kỳ hài lòng, ông đã vất vả như vậy nên bây giờ tất cả những món ăn trong tối nay có sẽ tự tay làm cho Anh, nghe thấy Tiêu Chiến nói muốn gặp mình làm Cậu vui như được mùa... Nhanh chóng gật đầu, trước khi bước vào còn không quên nói với ông.

" Được rồi, được rồi... Cháo yến mạch hay cái gì đó để lát nữa tôi làm cũng được, tối muộn rồi bây giờ ông không đi nghỉ đi... Để tôi, để tôi vào xem Anh ấy như thế nào đã".

Vui vẻ cảm ơn Quản Gia là vậy đấy nhưng khi bước vào phòng lại chẳng nhận lấy một cái nhìn từ Anh, Tiêu Chiến vẫn ngồi trong chăn mân mê chăm chú đọc cuốn sách quen thuộc, đôi bàn chân vừa được băng bó xong vẫn thò ra ngoài để tránh va chạm không gây ra cảm giác đau, nghe thấy Quản Gia vừa nãy có nói Anh muốn gặp mình nhưng đấy chỉ là lời dối của ông, Cậu nhanh chóng đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, cầm lấy bịch khoai lang nướng vẫn còn ấm nóng cẩn thận tỉ mỉ lột vỏ chia một nửa còn không quên lót giấy bên ngoài cho Anh cầm, ngốc nghếch đưa cho Tiêu Chiến, cười nói nói trông có vẻ rất vui.

" Tiêu Chiến Tiêu Chiến... Anh đừng giận,  đừng giận em nữa mà, chuyện vừa nãy là những bác sai, Nhất Bác biết lỗi rồi, Quản Gia bảo cả ngày hôm nay Anh còn chưa ăn gì cả,  kể cả cốc sữa mà em pha vào buổi sáng Anh còn không động đến, buổi tối nếu không ăn gì sẽ không ngủ được đâu.  Anh Chiến, có khoai lang nướng này, là em vừa mới mua đấy cũng là món mà Anh thích nha... Em có lót giấy bên ngoài rồi, cầm vào sẽ không bị bỏng đâu, nó vẫn còn ấm lắm... Em và Anh sẽ cùng ăn, ăn xong rồi Nhất Bác sẽ xuống dưới nhà nấu cháo yến mạch mang lên cho Bảo Bảo".

Từng câu nói ngây thơ, ngốc nghếch của Cậu lần lượt thốt ra nhưng chờ đợi hơn một phút cũng chẳng hề  được người kia đáp lại, Anh nhận lấy khoai lang nướng ở trong tay, từng từng giây sột soạt cơ thể phát ra trong căn phòng yên ắng, mắt vẫn chăm chú đọc nó mà con người bên cạnh như bù nhìn... Mặc kệ Cậu thích làm gì thì làm, thích nói gì thì nói nhưng bản thân vẫn một mực ghét thiếu niên, cho dù khoai lang nướng vào mùa đông là món ăn mà Anh thích nhất nhưng nếu là Nhất Bác mua thì Anh sẽ không động đến.

" Tiêu Chiến Tiêu Chiến à~ Anh sao vậy? Anh ơi, chẳng phải đây là món Anh thích sao. Năm củ, sáu củ, rồi bảy Củ luôn nha... Em có chuẩn bị một cốc sữa bên cạnh nữa, Anh đừng đọc nó nữa, em có lột sẵn vỏ khoai cho Anh rồi này... Anh ơi, Chiến Ca Chiến Ca, Anh mau nhìn em đi chứ~".

Có vẻ như tính cách khi xưa có thiếu niên chưa hề thay đổi, vẫn một mực nhiều chuyện luôn luôn làm phiền đến người kia, Tiêu Chiến từ nãy đến giờ nhịn đã đủ rồi, đôi bàn tay siết chặt chiếc chăn vì không muốn quát Cậu hay phản kháng tại đây, tay Vương Nhất Bác cầm khoai lang đưa cho Anh mà Tiêu Chiến vẫn chưa nhận khiến đôi bàn tay kia cậu Cậu mỏi nhừ đi rồi, không muốn cả hai phải xảy ra cãi vã vào lúc này nên Anh đành kiếm cách để lảng tránh.

" Không ăn, tôi không có đói đâu. Nếu Cậu thích thì tự ăn một mình đi.... Tôi buồn ngủ, Cậu để tôi một lần yên ổn có được không?".

" Nhưng...Nhưng bây giờ vẫn còn sớm. Anh ở lại nói chuyện với em rồi còn cả nhưng mà ăn mà em mua về nữa này, nếu khoai lang mà để nguội ăn vào sẽ mất ngon đấy... Hay Anh đợi một chút nhé, em sẽ xuống dưới nhà nấu cháo yến mạch rồi mang lên đây cho bảo bối, Anh đừng ngủ đừng ngủ, phải chờ em đấy".

Có nói như thế nào Nhất Bác cũng không nghe, Anh đã kiên quyết không muốn ăn mấy thứ này mà bây giờ Cậu lại đổi ý xuống dưới nấu cháo yến mạch thì chả khác nào khiến Anh càng khó chịu, lòng Tiêu Chiến đang lo lắng không biết A Thành ở nhà đã được ăn gì chưa? Nó còn đang chờ Anh về mà ở đây Tiêu Chiến cũng muốn có không gian riêng, Nhất Bác cằn nhằn mãi bên tai làm Anh điên tiết không chịu nổi mà lập tức phản kháng.

" CẬU CÓ BỊ LÀM SAO KHÔNG ĐẤY? TÔI ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĂN RỒI CƠ MÀ... Có chết cũng không động vào mấy cái thứ như thế đâu, tôi đã bảo là buồn ngủ mà sao Cậu cứ cằn nhằn mãi thế hả? Không thấy bản thân mình phiền à? Mấy con chó ngoài kia nó đói, Cậu làm ra tôi sẽ đổ hết đi đấy".

" Nhưng..  Nhưng mà... Được rồi được rồi, sẽ nghe theo Anh, tất cả đều nghe theo ý của Anh mà, em sẽ ở lại đây sẽ không nấu cháo nữa. Chiến Ca ngoan! Anh đừng tức giận, em kê gối rồi, Anh ngủ ngoan nhé, Nhất Bác ở đây sẽ không làm phiền Anh nữa".

Chỉ vì sợ Tiêu Chiến tức giận lại mắng mỏ mình lên Nhất Bác bác luôn luôn nghe lời, nhẫn nhịn Anh, tất cả nghe Tiêu Chiến nói không muốn ăn thì Cậu đành ngậm ngùi ở lại kê gối dỗ dành thỏ con cáu kỉnh kia ngủ ngoan. Nhưng Tiêu Chiến nằm xuống đâu có thể  chợp mắt được, đèn phòng vẫn bật sáng Anh quay lưng lại phía Cậu nhưng phía sau vẫn nghe thấy tiếng bọc giấy sột soạt, tiếng kêu của Nhất Bác mỗi khi chạm vào củ khoai lang mà đột nhiên bị bỏng, thực sự rất thương Cậu, thương Nhất Bác rất nhiều vì buổi tối trời lạnh mà vẫn vất vả đi mua đồ ăn cho Anh, cả hai gây ra xích mích, cãi vã nhưng Cậu vẫn luôn là người chịu thua, nhẹ nhàng ôn tồn dỗ dành ấy vậy mà Tiêu Chiến vẫn một mực không thèm để tâm đến, Anh là vẫn muốn lảng tránh cái tình yêu này, tận cùng chỉ muốn cả hai trở thành người xa lạ chứ không muốn nối lại đoạn tình như xưa.

Vương Nhất Bác ngồi ở đây biết Anh vẫn còn chưa ngủ, bản thân chỉ cô đơn một mình ngồi mân mê, buồn bã ăn củ khoai lang mà chẳng có người kia, thực sự mua chúng về để dỗ dành Anh vì chuyện lúc sáng nhưng thực ra chẳng thể làm lành vậy mà càng khiến Tiêu Chiến tức giận nhiều thêm. Nếu biết trước Cậu đã không xuất hiện trước mặt Anh như bây giờ, nên để cho Tiêu Chiến bình thản suy nghĩ lại... Càng xuất hiện trước mặt càng khiến chàng trai ghét Cậu nhiều thêm.

" Bây giờ em sẽ ra ngoài cho Anh không gian riêng, bảo bối ngủ ngon nhé, sáng mai em sẽ dậy sớm nấu ít đồ ăn mang đây cho Anh, cả ngày hôm nay Anh đã không ăn gì rồi, em để  khoai lang ở lại đây với cả Nhất Bác có bóc sẵn rồi đấy, lỡ đêm nay nếu đói hay có chuyện gì thì nhớ gọi em nhé... Đêm xuống cho trở lạnh rồi Anh phải đắp chăn kín cổ thì mới ấm được, đôi chân bị thương thì đừng thò ra ngoài như thế... Được rồi, bảo bối ngủ ngon, những ngày sau em sẽ cố gắng sắp xếp lịch trình rồi đưa Anh đi chơi, được chứ?".

Vẫn là một sự im lặng để đáng sợ, Tiêu Chiến không đáp lại, Anh vẫn nhắm mắt bỏ qua những lời ấy làm Nhất Bác chỉ biết cười khổ, một mình lê lết từng bước chân mỏi nhừ bước ra khỏi phòng không quên đóng chặt cửa cho Tiêu Chiến một không gian riêng, chắc hẳn khi không có sự xuất hiện của Cậu Anh sẽ ngủ ngon hơn...

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
* Xèo xèo xèo *

Dưới bếp là bóng dáng cao lớn của chàng trai đang xào nấu đồ ăn, người ấy cẩn thận trang trí chúng sao cho đẹp mắt nhất và bắt buộc phải hợp khẩu vị với Anh, vì Quản Gia có việc đột xuất nên sẽ rời khỏi đây vài ngày vì vậy tất cả mọi việc trong Vương Gia đều do Cậu đảm nhiệm, ban ngày lo đống công việc ở công ty, tối về nhà chăm lo cho thỏ con lúc nào cũng cứng đầu không chịu ăn cơm.

Sáng sớm hôm nay chính có một bản hợp đồng quan trọng nên Nhất Bác nhất định không được bỏ lỡ nên sáng nay Cậu mới tận tình thức dậy sớm như vậy vừa làm đồ ăn, vừa ngắt ngắn ngáp dài đôi mắt nặng trĩu muốn nhắm chặt nhưng vẫn cố mở ra để làm đồ ăn cho Anh. Vì  tối hôm qua nằm trằn trọc suy nghĩ về chuyện của cả hai, nửa đêm lại vùng dậy lên đến phòng sân cỏ con kia đã ngủ chưa? Thế nên tâm trạng lúc nào cũng toàn hình ảnh của Tiêu Chiến, vì vậy có ngủ đến mấy cũng không thể yên.
Sáng nay chỉ có một mình Cậu nấu ăn nên cũng cảm thấy cô đơn. Nhớ lại quá khứ trước đây đều có Tiêu Chiến bên cạnh nấu cùng nên Vương Nhất Bác lúc nào cũng cười, còn bây giờ Anh vẫn ngủ mà chưa dậy, cũng vì suy nghĩ nhiều về chuyện đêm qua bị Anh mắng nên vẻ mặt Nhất Bác có chút buồn hẳn đi. Vương Nhất Bác chẳng thèm quan tâm đến ngón vừa nãy dao cứa vào tay bị thương mà nhúng thẳng vào nước lạnh  rửa hoa quả để làm bữa sáng cho người ấy. Vương Nhất Bác có đau chứ! Vết thương đó khi chẳng có hề hấn gì nhưng tâm Cậu đang rạn nứt vì chứng kiến Tiêu Chiến đã thay đổi.

Chính đêm hôm qua dù cho Nhất Bác có luôn miệng nói rằng muốn nấu đồ ăn cho Anh  nhưng sự để tâm ấy đâu được đền đáp xứng đáng, tất cả chỉ trả lại bằng bằng những câu chửi vô tục, ghen ghét rồi đuổi Cậu ra ngoài, Vương Nhất Bác đã chứng kiến hoàn toàn sự thay đổi đột ngột của Anh, vẫn là giọng điệu kinh bị bỉ  đến bây giờ Tiêu Chiến chẳng coi Cậu là cái gì.
Tiết trời đã gần vào đông nên sáng sớm nhiệt độ giảm xuống thấp trầm trọng, tuyết rơi càng ngày càng nhiều gió bấc thôi lên mỗi ngày một lớn. Hai bàn tay của Cậu vừa động vào nước nên bây giờ đỏ ửng cả lên, dù có cho đến gần lò sưởi hay làm mọi cách thì nó vẫn cứng như bị đóng băng. Hai bà tay run rẩy bê đĩa thức ăn bày ra cái bàn ngang bên cạnh, Vương Nhất Bác cưng chiều làm tất cả món mà Anh thích, cẩn thận pha ly sữa nóng để bên cạnh, thảnh thơi ngồi xuống rồi chờ Anh.

Tiêu Chiến bây giờ mới lục ục ngồi dậy, sau một giấc ngủ dài thì tinh thần cũng sảng khoái hơn đêm qua, không còn để ý nhiều đến giấc mơ tội lỗi ấy. Tâm trạng Anh hôm nay có chút mệt mỏi, Tiêu Chiến từ nãy đến giờ nằm trên giường một lúc khá lâu, cứ nghĩ Cậu đã ra ngoài nên bây giờ mới chậm rãi ôm chiếc bụng đang đói mòn bước xuống dưới nhà.

Vương Nhất  Bác bên này cứ chờ mãi mà chẳng thấy Anh xuống, Cậu có cảm giác không yên tâm lắm, chẳng lẽ Tiêu Chiến đã xảy ra chuyện gì rồi? Lòng Nhất Bác sốt sắng sợ hãi, vội vàng đứng dậy định lên trên phòng phòng thì thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó đang chậm rãi bước xuống bậc thang, vừa nhìn thấy Anh, Vương Nhất Bác mỉm cười gọi lớn.

" Chiến Ca... Anh xuống rồi.... Hôm nay Anh ngủ quên sao? Làm em phải chờ mãi, Anh lại đây đi, sáng nay em có làm mấy món mà Anh thích đấy.... "

Anh nhìn thấy Cậu thì giật mình ngay lập tức,  quả nhiên suy nghĩ của Tiêu Chiến đã đi quá xa, thật sai lầm vì cứ tưởng Cậu đã đến công ty, nhìn thấy Nhất Bác đến gần Anh đột nhiên lùi lại phía sau, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn người đối diện.

" Sao.... Sao đến giờ này rồi mà Cậu vẫn chưa đến công ty mà lại ở đây?".

"  Vẫn còn thời gian đi em ở lại nấu đồ ăn sáng cho Anh.... Anh đừng nhìn em như thế chứ? Lại đây nào, nếu không ăn nhanh thì đồ ăn sẽ nguội hết đấy".
" BIẾN! Cậu lo cho bản thân Cậu trước đi chứ đừng lo cho tôi. Tôi có ăn hay không thì cứ mặc xác tôi....  Cậu không thấy mình phiền à? Lải nhải từ nãy đến giờ không biết mệt sao?".

Mới sáng sớm mà Nhất Bác đã nhận lấy hàng ngàn câu chửi từ Anh, Cậu hơi bất ngờ vì cách nói chuyện ấy, chẳng lẽ chỉ là nấu đồ ăn sáng thôi mà Tiêu Chiến lại đau khổ đến vậy, Anh chê Cậu phiền phức, chê Nhất Bác lải nhải đến không biết mệt, Cậu hơi sợ khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không hiểu tại sao từ sáng đến giờ mình đã đắc tội gì mà mà làm Tiêu Chiến phải buông những lời lẽ thậm tệ đến vậy.
Nhất Bác không dám đến gần, chỉ biết giữ khoảng cách giữa hai người. Muốn đến đến gần cũng không được mà bây giờ rời khỏi nhà cũng không xong, nếu Nhất Bác rời đi thì sao biết được Tiêu Chiến có chịu ăn sáng hay không.
Ngón tay của Nhất Bác đang dần dần rỉ máu,  Cậu chỉ biết bặm chặt nó lại không cho máu rỉ ra. Muốn hỏi tại sao sáng sớm mà Tiêu Chiến lại hắt hủi mình như thế.

" Tiêu Chiến! Anh sao thế.... Mọi hôm em cũng nói như vậy nhưng Anh đâu có nói gì.... Hôm nay Anh mệt ở đâu có phải không? Chỉ là nấu đồ ăn sáng cho Anh thôi mà tại sao Anh lại nói em như vậy? Sao Anh cứ hắt hủi em mãi thế?".

" Hắt hủi sao? Phải! Là tôi đang hắt hủi Cậu đấy. Cậu phiền vừa thôi, tôi khiến Cậu nấu đồ ăn sáng cho tôi đấy à, tôi có tay tự mình làm được chứ không cần phải nhờ vả đến cái bản mặt ấy.  Nhanh chóng mà biến khỏi đây chứ đừng để tôi phải ngứa mắt...."

" Em.... Em đâu có gây ra lỗi gì mà Anh lại nói vậy.... Anh đừng như vậy chứ, sao lại hắt hủi em... Ngày hôm qua thái độ của Anh đâu có cáu kỉnh như thế?".

"  Đừng có mà mang cái vẻ mặt vô tội ấy ra nhìn tôi làm cái gì, tôi không muốn nhìn Cậu, cả ngày hôm nay cũng không muốn thấy cậu lảng vảng trước mặt một lần nữa, từ nãy đến giờ nói vẫn chưa đủ sao mà vẫn lia lịa phô trương vậy. Càng nhìn Cậu tôi cảm thấy ngứa mắt, tôi đã nói Cậu biến đi mà Cậu vẫn chưa rời khỏi được sao? Định đứng ở đây đến bao giờ thì mới chịu đi nữa hả?".

Càng lúc Tiêu Chiến lại càng không tôn trọng đến người trước mặt, Anh cứ nói mà không hề quan tâm đến cảm xúc của người kia. Vương Nhất Bác tay siết chặt lấy nhau, đưa đôi mắt buồn bã nhìn người mình yêu thậm tệ chửi rủa Cậu. Chẳng phải ngày hôm qua Tiêu Chiến vẫn còn vui vẻ chơi đùa cùng với Nhất Bác sao, còn để Cậu bế rồi một mực quan tâm đến vết thương trên tay của Nhất Bác mà sao bây giờ Anh đã thay đổi rồi.
Vậy Tiêu Chiến của ngày ngày xưa đã chết rồi ư?

Vẻ bề ngoài của Anh quay bây giờ là bản thân của một Tiêu Chiến chẳng có trái tim, vẫn vô cảm với chàng trai đã tận tụy quan tâm mình. Anh đứng trên bậc thang cao hơn nhìn người đường bên dưới với ánh mắt khinh thường, nhìn Nhất Bác như kẻ thù, coi Cậu như cái gai trong mắt, thứ rác rưởi dưới chân Anh... Đây cũng chính là tất cả những lời nói mà trước kia Cậu đối xử, nhạo báng đến Anh cho nên hiện tại Tiêu Chiến sẽ trả lại tất cả.

Trong không gian lạnh lẽo ấy bốn con mắt nhìn nhau, sự khác biệt lớn nhất chính là đôi mắt của cậu thiếu niên hai mươi lăm tuổi chẳng còn kiêu ngạo như trước đây, Vương Nhất Bác đứng bên dưới nhìn Anh, bất giác cổ họng hơi nghẹn đi.

Quả thật người chịu tổn thương từ trước đến giờ vẫn là Cậu, cứ ngỡ khi Anh ở đây được một thời gian dài sẽ làm quen với cuộc sống ở đây, tính cách quay lại như trước kia, cả hai sẻ chia đồ ăn và dính nhau như hình với bóng mà bây giờ mọi thứ lại quay về với quỹ đạo của nó. Vẫn là Tiêu Chiến chỉ muốn tốt cho cả hai, Anh chỉ là muốn mỗi người có một cuộc sống riêng nên mới làm như vậy nhưng vẫn là Vương Nhất Bác ngu ngốc không nhận ra điều đó, chỉ vì đã quá yêu Anh, chỉ muốn một mực mang Tiêu Chiến về bên mình, sự chiếm hữu và giam cầm quá là lớn lên chính hành động ấy đã tác động đến con người của Anh.

Mọi thứ em có thể cho Anh, nhưng trái tim ấy đã ngàn lần bị Anh dẫm đạp rồi bị tổn thương đến chẳng có cách nào có thể chữa lành. Anh có thể hiểu được nỗi đau của em bây giờ không? Vẫn là em ngu ngốc tin những lời nói ngon ngọt của Anh, vẫn là em chìm đắm trong bóng tối mà chẳng thấy được ánh sáng....

Trái tim lạnh giá ấy chẳng bao giờ được Anh sưởi ấm dù một lần....
Vì thời gian cũng chẳng còn nhiều nên Vương Nhất Bác cố kìm nén nước mắt lại trong lòng, Cậu ra phòng khách xốc cái cặp lên vai, để lại cái áo măng tô lại trên thành ghế quay lại nhìn Anh rồi dặn dò.

" Cái áo em để ở đây lát nữa Anh ấy nhớ vào nhé, thời tiết hôm nay lạnh lắm đấy Anh nhớ ở trong nhà đừng có ra ngoài.... Đồ ăn em đã làm sẵn để ở trên bàn rồi, nếu Anh không đói thì có thể bọc túi bóng bên ngoài rồi cho vào tủ lạnh cũng được.... Trưa nay nếu Anh muốn ăn gì trưa gọi điện cho em! Công ty cũng ở gần đây nên em có thể về ngay.... ly sữa nóng em để trên bàn, Anh nhớ uống vào sẽ đỡ đau bụng hơn đấy..... Bây giờ em phải đến trường rồi, Anh ở nhà nhé! Nếu muốn ăn gì thì cứ nói với em, trên đường trở về em sẽ mua cho".

" Tôi không đói mà cũng không muốn phiền đến Cậu, đừng có bao giờ làm mấy cái trò mèo ở trước mặt tôi như thế nữa.... Cậu càng làm thế càng khiến tôi ghét Cậu thêm đấy.... ". Anh đưa đôi mắt ghen ghét nhìn Cậu lần cuối rồi tức giận đi lên, bỏ mặc phòng Cậu mà trở về căn phòng cũ.

Vương Nhất Bác đứng dưới này tâm trạng ngày càng suy sụp, cứ như vậy thì Cậu lấy sức mà đàm phán với công ty đối tác làm ăn phải bản hợp đồng với mình, Cậu không dám nói gì chỉ biết chịu đựng từng lời nói nhục nhã ấy. Trái tim của Nhất Bác vừa mới lành lại chưa được bao lâu mà bây giờ vết thương ấy càng lớn.

Điềm báo ấy qua thật không sai,  nếu khi sự chiếm hữu của Cậu càng lớn, càng làm tổn thương đến Anh  thì đó chính là sự giông bão mà ngày hôm nay và mãi mãi về sau một mình Nhất Bác phải chịu đựng. 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx