Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 192. KHÔNG CÒN THẤY NỤ CƯỜI CỦA NGƯỜI XƯA

🐢 Đúng theo dự đoán của Quý Hướng Không, hai ngày sau lập trình viên cậu Hạ kia đã tìm được nơi ở của Vương Nhất Bác, tìm được căn biệt thự ở ẩn duy nhất trong một con ngõ nhỏ cách biệt với thành phố, một nơi khuôn viên rộng rãi, tất tần tật mọi thứ đều có đủ và cậu Vương thiếu gia kia chính là chủ trong căn nhà nơi đó, chắc chắn sẽ có Tiêu Chiến nhưng Quý Hướng Không lần này sẽ không cho người đến tận nơi để tìm hay xảy ra xô xát một lần nào nữa, khi  Nhất Bác đã biết rõ sự tình, muốn Anh quay lại thì chắc chắn Cậu sẽ không gây hại đến Tiêu Chiến, Quý tổng cũng biết chàng trai ấy thực sự không phải yêu mình, là một chấm dứt đoạn tình với Vương Nhất Bác nên mới một mực chấp nhận lời cầu hôn ấy, biết rằng thời gian qua bản thân chỉ là tạm bợ không thể nào thay thế cho thiếu niên kia nhưng cũng có được những kỷ niệm đẹp nhất của người bạn mới khi hai người mới quen nhau...

Để yên tâm hơn hàng ngày Quý Hướng Không cho người bám sát theo Cậu, đem rõ thông tin của Tiêu Chiến về đây được Quý tổng để có thể thấy được sự an toàn của người kia... Biết Vương tổng là người không dễ đối phó nên bản thân chỉ biết lùi lại một bước để Tiêu Chiến bên cạnh Vương Nhất Bác thì chàng trai đó chắc chắn sẽ có được an toàn nên Quý tổng sẽ không xốn xao chạy đến mang người ấy về. Chàng trai vẫn còn lưu luyến để mối tình cũ, vẫn chưa dứt ra được nên Quý tổng sẽ chấp nhận lùi lại phía sau, sẽ không phải là người thứ ba chen chân và hạnh phúc của hai người.

" Quý tổng, ngài là thực sự không tìm phu nhân về đây sao? Ngài vẫn vẫn bực mực để phu nhân ở bên Vương Tổng ư? Nhỡ đâu cậu ấy...Cậu ấy lại gây ra chuyện, phu nhân bị đánh thì mọi chuyện sẽ tệ lắm".

Cậu Hạ sau khi nhìn thấy tâm trạng bình thản của sếp khi đã hơn hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm phu nhân, cả ngày chỉ quanh quẩn trong đống công việc làm cậu nhân viên không khỏi lo lắng, chẳng lẽ Quý tổng của họ đã hết yêu phu nhân rồi sao, lễ cưới là giả và Quý tổng bỏ Tiêu Chiến thật rồi ư? Quý Hướng Không ngồi ở bàn làm việc tay vẫn tập trung phác thảo bản thiết kế, từ những ngày trước cho đến hôm nay cậu nhân viên kia cứ lập lại câu hỏi tại sao anh lại không tìm Tiêu Chiến và để người ấy ở bên Vương Tổng chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao. Nhưng câu trả lời sau đó của Quý Hướng Không làm cậu nhân viên Hạ như muốn sụp đổ hoàn toàn.

" Cậu ấy sẽ không làm hại gì đến Tiêu Chiến đâu. Ở bên tôi em ấy có lẽ sẽ không được hạnh phúc, người có thể bảo vệ và san sẻ cùng Tiêu Chiến chỉ có cậu ấy, tôi cũng chỉ là vật thế thân thôi, để lại em ấy cho Nhất Bác chắc chắn cậu ta sẽ không làm gì quá đáng đâu..."

Cậu nhân viên Hạ sau khi những câu trả lời  đấy thì chân lập tức không vững, không hiểu tại sao sếp của mình lại có thể liều đến như vậy, để lại phu nhân bên cạnh con thú hoang kia chẳng phải dâng Anh hiến tế cho Vương Nhất Bác sao? Đã vậy thiếu niên ấy là một con người tàn bạo, bây giờ không những Tiêu Chiến chẳng có được hạnh phúc mà còn bị giam cầm đến khổ sở tại bốn bức tường tăm tối kia, tất cả những suy nghĩ tiêu cực ấy cứ thế ùa về một lượt làm cậu nhân viên cảm thấy phải sợ với cái tính cách bình thản  và liều mạng của Quý tổng.

Quý Hướng Không vẫn ngồi đấy đăm chiêu đưa mắt nhìn ra không gian bên ngoài của tấm kính lớn, tuyết đã rơi nhiều rồi, nếu Anh ở bên cạnh mình chắc chắn Tiêu Chiến sẽ không được ấm áp, thế nên Quý Hướng Không chấp nhận để người mình yêu lại cho Vương Nhất Bác, Cậu sẽ thay thế và đàn ông này chăm sóc quan tâm từng chút một đến chàng trai kia, cuối cùng cũng biết bản thân chỉ là vật thể thân trong mắt Tiêu Chiến, Anh vẫn còn yêu Cậu mà đến tận bây giờ Quý Hướng Không mới nhận ra điều đó, thực sự cũng quá muộn rồi, nhưng cuối cùng cũng có một hôn lễ mơ ước tuy không có thành công viên mãn nhưng được sánh bước trên đường cùng người ấy cũng khiến Quý tổng mãn nguyện biết bao nhiêu.

" Tiêu Chiến, khi trở về với cậu ta rồi em phải sống thật tốt đấy, tất cả mọi thứ tôi đã biết tôi sẽ không trách em đâu, nhưng nếu Vương Nhất Bác cố tình gây ra tội lỗi hay làm gì quá đáng với Chiến Chiến nhất định tôi sẽ cho người đến dạy dỗ cho cậu ta một bài học..."

Thực sự đâu có đủ can đảm để buông xuôi mối tình đầu duy nhất của mình nhưng cuối cùng lựa chọn hạnh phúc là do Tiêu Chiến quyết định, Anh còn yêu Cậu thì Quý Hướng Không chẳng có cách nào để có thể mang Tiêu Chiến để bên mình, si tình làm vậy đấy nhưng có lẽ chuyện tình cả cuộc đời này của người đàn ông tên Quý tổng chỉ duy nhất nhớ về người bạn đầu tiên cũng là mối tình đầu cuối cùng khi mới quen, ngay từ đầu chàng shipper tận tụy giao hàng vào đêm tối ấy đã làm anh động lòng nhưng người ấy vẫn còn vấn vương đến Cậu nên Hướng Không giờ đây sẽ không phải là người thứ ba giống như Lam Tử Yên chen chân vào giữa hạnh phúc của cả hai, giao tất cả quyền hạn của Tiêu Chiến cho Cậu nhưng bản thân hằng ngày vẫn chăm chăm để tâm đến sự yên bình của Anh, nếu Nhất Bác nỡ lòng xảy ra xô xát với chàng trai chắc chắn Quý Hướng Không này sẽ chẳng để yên.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Cứ ngỡ ngày hôm ấy khi thấy Cậu vất vả trồng sen, Anh quan tâm lo lắng hỏi han nhưng những ngày hôm sau Tiêu Chiến lập tức thay đổi, cứ thấy Vương Nhất Bác xuất hiện trước mặt Anh lại cáu gắt lên không ăn không uống, thế nên chỉ có Quản Gia thì Tiêu Chiến mới một mực nghe lời.

" Vương Nhất Bác, Cậu mau bỏ tất cả ra ngoài đi, tôi đã bảo là không ăn mấy thứ này rồi mà sao Cậu cứ mua về bắt tôi phải động vào bằng được như thế? Cậu là Vương Tổng đấy, trên công ty mọi thứ rảnh rỗi quá sao còn mò và tận đây để mua những thứ không ra gì như thế này hả... Tôi không thích ăn, Cậu mang ra ngoài kia đi đừng nói phiền đến tôi nữa".

Trong thời gian dài bản thân giam
nhốt tại căn phòng rộng lớn ấy Anh chỉ làm quen với cô đơn và vẽ vời với từng bức tranh, nhưng hầu như Tiêu Chiến đều chăm chăm vẽ về cánh đồng hoa cải dầu và bóng lưng của một chàng thiếu niên nào đó nhưng không nhìn ra rõ gương mặt của người ấy. Cảm giác yên lắng còn chưa được bao lâu mà chưa căn phòng phát ra từng tiếng quát tháo, xua đuổi Vương thiếu gia, Anh chỉ tay ra ngoài cửa bảo Cậu biến ra ngoài, mau mang theo những đồ ăn vớ vẩn ấy đi bởi vì Anh chỉ chăm chăm một điều nếu những đồ ăn mà Vương Nhất Bác mua về hay làm ra thì bản thân nhất quyết sẽ không động đến.

Chàng thiếu niên đứng thất thần nhìn người đối diện rồi lại nhìn xuống dưới sàn nhà nhìn những bắp ngô ngon nhất, những củ khoai lang nướng được mua về lăn lóc khắp nơi, tất cả những đồ ăn từ trước đến nay chưa từng được Tiêu Chiến đến, nếu đói bụng Anh sẽ tự xuống dưới nhà làm một ít món, chỉ dùng bữa của Quản Gia chứ không bao giờ động đến những thử này, thứ Cậu mua về mặc dù ngô nướng là món ăn bản thân thích nhất nhưng Anh vẫn không hề động đến.

" Tiêu Chiến, Anh..  Anh sao vậy? Anh đừng như vậy mà, ngô nướng và khoai lang nướng em đã tận tụy mua về rồi mang lên tận phòng cho anh mà sao Anh lại ném chúng đi... Tại sao anh lại không thích chứ? Tiêu Chiến, Anh đừng nhịn đói như vậy nữa, đừng hành hạ bản thân như vậy, chẳng phải em nói là sẽ không dám cầm Anh nữa rồi sao, đây cũng là nhà của Anh, em sẽ cho Anh tự do,  Chiến Chiến muốn làm gì cũng được mà, xin Anh đừng lảng tránh, hắt hủi em như vậy... Chiến Ca, Anh thương em một lần có được không? chỉ một lần thôi Nhất Bác xin Anh đấy".

" Đừng có mà đứng ở đấy vác vẻ mặt đáng thương ra cầu xin tôi, một kẻ tiểu nhân không có trong tay một thứ gì làm sao Vương thiếu gia đây phải cầu xin chất vấn chứ. Cậu mau ra ngoài đi, tôi mệt, tôi không nhìn thấy ai cả kể cả Cậu ngày hôm nay hay những ngày sau đừng lên đây nữa, tôi chỉ muốn ở một mình thôi".

" Thôi được rồi, em sẽ ra ngoài sẽ không làm phiền Anh nữa, em có để cốc nước cam bên cạnh lát nữa Anh nhớ uống vào nhé... Bên ngoài tuyết lại rơi nhiều rồi nên Anh nhớ phải mặc thêm áo ấm, tối nay đi ngủ sớm đừng thức khuya nhiều ngày hôm trước nữa đấy... Anh... Anh đừng tức giận, Nhất Bác sẽ ra ngoài ngay mà".

Sự lạnh nhạt của từng câu nói và hành động xua đuổi của Tiêu Chiến đã tác động mạnh đến tâm lý và cảm xúc của người kia thế nên vẻ mặt và tâm trạng của Cậu ngày nào cũng buồn rầu, công việc ở công ty không chịu tập trung mà chỉ suy nghĩ đến Anh, chỉ muốn làm cách nào để có thể khiến Anh vui vẻ trở lại, để lấy lại nụ cười của người xưa nhưng có lẽ bây giờ lại đều không thể.
.
.
.

Vì suy nghĩ nhiều đến Anh mà Cậu lái xe cũng chẳng tập trung, suýt nữa thì gây tai nạn. Cậu đưa đôi mắt đượm buồn nhìn về phía trước, mỗi lúc lại thở dài một hơi, tay bóp bóp hai bên thái dương để cố gắng quên đi những lời mà vừa nãy Tiêu Chiến nói ra.
Mọi thứ xảy ra thật quá đột ngột khiến Vương Nhất Bác chưa thể hình dung được Anh đã thay đổi từ bao giờ, chỉ nhớ ngày hôm qua hai người có chút tâm trạng vui vẻ với nhau, Anh còn nghe lời và ăn hết cả một bát súp yến mạch, ân cần quan tâm Cậu hỏi han xem tại sao tuyết ngoài kia sao nhiều như vậy mà vẫn mài lưng ra để trồng sen làm gì cơ chứ?

Nhưng ngày hôm nay mỗi khi Cậu đến gần lúc đó bao nhiêu sự hần thù và uất ức đều dồn hết vào những câu nói vô tục ấy, Anh nói không cần đến sự quan tâm của Cậu, càng không muốn nhìn thấy Nhất Bác, liên tục đuổi Cậu ra ngoài mà mặc kệ người ấy vẫn lo lắng cho mình. Tiêu Chiến của ngày hôm qua cũng chẳng còn, Anh đã nói ngón tay của Cậu bị thương nên Vương Nhất Bác phải để tâm và băng bó kỹ càng, nhưng hôm nay Tiêu Chiến lại phũ phàng, nhàn nhạt nhìn Cậu đi xuống dưới nhà làm ăn đồ ăn cho mình, biết vết thương ấy bị cắt sâu vào đến tận xương nhưng Anh vẫn một mực mặc kệ cho Cậu động vào nước lạnh đến nỗi nó tím bầm lên, Tiêu Chiến biết điều ấy chứ! Biết buổi sáng Cậu phải chịu lạnh để làm đồ ăn cho mình nhưng một câu quan tâm hỏi thăm đến Anh cũng không thèm nói ra.

Có phải Tiêu Chiến đã quá phũ phàng với những hành động ấy không?
Vương Nhất Bác nhìn vào ngón tay của mình đã dần tím bầm lên chẳng còn cảm giác, bị dao cắt vào đến tận xương như thế này khó có thể lành lại, Cậu vụng về động vào nước lạnh khiến miệng vết thương ngày càng mở rộng và rỉ máu nhiều hơn. Chẳng thể nhìn nó mãi như thế này được, Nhất Bác vội vàng xé rách mảnh vải bên cạnh buộc chặt vào để tạm thời, qua hết ngày hôm nay Cậu sẽ trở về nhà để băng bó cẩn thận hơn.

Bây giờ Vương Nhất Bác chẳng có tâm trạng gì để tâm đến công việc ở công ty. Cậu sợ cái cảm giác như lúc này, chính Cậu đã làm mất một Tiêu Chiến ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên, bây giờ bản thân Anh đã thay đổi, Anh không ân hận với những gì mà thời gian qua mình gây ra với Cậu, coi Nhất Bác là người lạ, năm lần bảy lượt bỏ trốn khỏi đây nhưng lại bị Cậu tìm thấy, lúc đấy Anh chỉ muốn mình có được tự do như bao người khác, không còn chịu sự quản thúc từ một kẻ giam cầm ấy nhưng Tiêu Chiến đâu biết được Anh mới chính là người làm Nhất Bác thay đổi từ một kẻ kiêu ngạo đến với một người si tình và tin đến thứ tình yêu mù quáng. Là động lực để cho Cậu sống tiếp khi căn bệnh ấy vẫn còn ẩn sâu trong người.

Nói Cậu phiền, nói Cậu còn trẻ con nhưng chính bây giờ Nhất Bác mới là người chịu tổn thương đau đớn, cố vươn lên trong suốt thời gian dài chờ người ấy quay lại. Anh nói cả đời hận Cậu nhưng Vương Nhất Bác đã làm gì sai, Cậu đã nhiều lần muốn buông bỏ Anh nhưng lại không đủ can đảm, đã yêu đậm sâu một người rồi thì sao mà quên được chứ.

Tâm của Cậu đã chết ở tuổi 25, một Vương Nhất Bác cao lãnh ấy chẳng sợ thứ gì cả, đầu đội trời chân đạp đất những điều Cậu sợ hơn tất cả đó là tình cảm của hai người chỉ dừng lại ở kiếp này....

Từng ngày từng ngày có lẽ Nhất Bác ấy đã chịu quá nhiều tổn thương, Cậu chẳng thể vươn lên trong hoàn cảnh trớ trêu khi bản thân lại bị chính người mình yêu chà đạp, từng câu nói như hàng nghìn nhát dao đâm vào tim chàng trai trẻ ấy khiến máu nhuộm đỏ cả một vùng. Cậu đã từng nói cả đời này chỉ yêu mình Anh nhưng trái tim của bác đã trao nhầm cho một kẻ không toan tính, khi đã đặt niềm tin sai chỗ thì cuộc đời này mãi mãi về sau chỉ sống trong tăm tối.
Tất cả chỉ là do Nhất Bác tự đa tình. Biết Tiêu Chiến không có tình cảm gì với mình nhưng Cậu vẫn đâm đầu vào yêu. Có lẽ đây là sự trừng phạt là quá khứ Cậu đã từng đánh và coi thường Anh, một kẻ tiểu nhân mà Cậu khinh bỉ, một bước đi sai lầm khi chính bản thân lại lựa chọn thứ tình cảm không thể đến với mình.

Là Nhất Bác sai hay Tiêu Chiến quá vô tâm?

Càng nghĩ đến Anh khiến Cậu càng rối bù lên, Vương Nhất Bác không biết phải làm cách nào để đem Tiêu Chiến của ngày hôm qua trở về, Cậu cố buông lỏng những suy nghĩ ấy qua một bên, đạp ga lái xe thật nhanh để đi đến cơ quan.

Trong lòng Vương Nhất Bác có chút day dứt và tức giận với những cử chỉ của Anh, cảm thấy Tiêu Chiến đã nói quá lời trong khi Cậu vẫn chưa gây ra chuyện gì quá đáng. Ánh mắt Anh nhìn Nhất Bác như chứa vô số hận thù, hễ Vương Nhất Bác đến gần thì bản thân Tiêu Chiến lại lùi về phía sau. Vô số câu hỏi đặt trong đầu Cậu rằng bản thân mình đã làm gì sai mà làm Anh lại ghét Cậu, không ưa Cậu đến vậy? Nụ cười của người xưa từ nay trở đi vĩnh viễn Cậu sẽ chẳng còn được thấy nó. 🐢
____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx