Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 40. CẢM XÚC

🐢 " Chiến Chiến... Suốt ba năm qua thằng bé Nhất Bác theo đuổi cháu như vậy mà bây giờ Tiêu Chiến vẫn chưa động lòng thật sao? Thằng bé tốt lắm, lễ phép, biết trước biết sau... Ta rất ưng Nhất Bác nhưng cháu thì lại không. Chiến Chiến, suốt ba năm qua cháu thật sự không có gì để tâm đến Nhất Bác thật sao?".

Sau bữa cơm tối thì bà Tiêu cũng ngồi ở cái kiến trúc quen thuộc chậm rãi đan len nhưng thỉnh thoảng lại để ý đến đứa cháu trai ngồi đối diện đang làm bản báo cáo thực hành, thật sự hôm nay không có Nhất Bác ở đây dùng cơm với cả nhà nên không khí hiện tại trầm tư và im lặng vô cùng.
Bà nội nhìn thấy từ lúc ăn cơm đến bây giờ, sau khi dọn dẹp xong, Tiêu Chiến cứ cắm đầu cắm cổ vào làm bản báo cáo như muốn để mất đi sự tập trung về ai đó, bà nội ngồi đấy thấy rõ chứ, mỗi lúc Anh viết được mấy chữ rồi lại nhìn chằm chằm vào cái điện thoại bên cạnh như chờ tin nhắn của con sư tử gốc....

Anh biết rằng cứ đến thời gian bằng giờ này thì Nhất Bác đều nhắn tin tới hỏi han Anh, hỏi rằng Anh đã cơm chưa hoặc là những người quan tâm, trêu đùa của sư tử ngốc ấy. Nhưng dạo gần đây vì Cậu phải bận rộn vào việc ôn thi, chuẩn bị cho lần thi khảo sát sắp tới nên cũng không có thời gian để nhắn tin với thỏ nhỏ... Chủ yếu Vương Nhất Bác gửi những lời chúc buổi sáng an lành nhưng vẫn không quên làm cơm hộp và pha ly Cafe nóng cho Anh.

Đã mấy ngày nay không thấy bóng dáng của Cậu rồi, điều này làm tâm trạng Tiêu Chiến như tụt dốc trầm trọng, sắc mặt vẫn nghiêm túc và lạnh nhạt như mọi ngày nhưng đôi mắt lại trở nên sầu bi và nhớ nhung. Bà Tiêu ngồi đối diện từ này đến giờ đều để ý rõ đến hành động của cháu trai, bà biết Anh đang nhớ Cậu, nhớ đến những lời nói hàng ngày của Vương Nhất Bác nên cũng thẳng thắn hỏi Anh rằng suốt 3 năm qua Cậu theo đuổi như vậy mà Tiêu Chiến cũng chẳng có cảm giác gì hay để tâm một lần đến Nhất Bác sao?

" Tiêu Chiến... Cháu sao thế? Thằng bé Nhất Bác thật sự rất tốt, suốt một tháng qua cháu bị ốm hay là chân bị đau nhưng thằng bé lúc nào cũng trực chờ bên cạnh quan tâm từng chút một mà không dám rời đi... Buổi tối ngày hôm nay Nhất Bác không đến ăn cơm nên cháu đã nhớ thằng bé, thế nào rồi? Chiến Chiến đã động lòng rồi ư?".

Cái câu nói cuối chính là điểm nhấn làm Anh phải thoát ra khỏi dòng suy nghĩ về Cậu, chiếc bút tay cầm không chắc đến nỗi rơi thẳng xuống dưới sàn, chỉ trong mấy giây cả gương mặt Anh bất giác đỏ ửng lên, trên đôi môi bắt đầu nở cười dịu, Anh ngước mắt nên nhìn bà nội đang ngồi đó cười cười nhìn mình, Tiêu Chiến xấu hổ rồi lại lắc đầu.

" Không đâu ạ! Cháu và Cậu ta cũng là con trai nên làm gì có thể để nảy sinh tình cảm được chứ. Cậu ta cũng chẳng phải lấy vợ rồi có gia đình, cháu cũng phải học rồi sau này kiếm được một công việc ổn định rồi sẽ phụ giúp bà, suốt ba năm qua là Cậu ấy tự làm mình vất vả, cháu thật sự không có một chút tình cảm gì với Cậu ta đâu bà."

" Chiến Chiến của bà lại bắt đầu nói dối rồi đây, làm gì có ai nhớ người kia đến nỗi từ nãy đến giờ cứ một lúc lại chỗ nhìn vào điện thoại vậy hả, cháu là đang chờ tin nhắn của thằng bé đúng không. Ba năm qua cũng một thời gian dài để cho cháu thấy được tình cảm thằng bé lớn đến nhường nào rồi... Tiêu Chiến, cháu đừng dồn bản thân vào đường cùng như thế, nếu thích thì hãy mở lòng chấp nhận, là đàn ông con trai cũng không sao cả, chỉ cần cho hạnh phúc ta nhất định sẽ gả cháu cho Nhất Bác".

Thật sự Bà nội rất biết cách trêu đùa Anh, bà Tiêu hỏi những câu mà Anh chẳng thể trả lời được, Tiêu Chiến ngồi ở đó cứ cúi gặp mặt xuống, cầm điện thoại trong tay mà xoay điên cuồng để giảm bớt phần xấu hổ và áp lực của hiện tại. Cũng phải! Những lời bà nội nói từ nãy đến giờ quả thật không sai, Anh là đang chờ tin nhắn của cún con, dạo này Vương Nhất Bác phải bận ôn thi nên Anh cũng ít khi nhìn thấy bóng dáng của Cậu. Vì vậy ngày ngày tẻ nhạt cứ trôi qua như vậy làm Tiêu Chiến càng ngày càng nhớ Nhất Bác, nỗi nhớ nhung khôn xiết đến khó tả.

" Được rồi, được rồi, ta không đùa cháu nữa, nếu thích thằng bé thì hãy mở lòng, hiện tại Nhất Bác chỉ cần là chấp nhận của cháu, khi cơ hội đến rồi thì đừng để đánh mất nhé... Ta sẽ chờ tin vui từ Chiến Chiến".

Bà nụ cười cười rồi động viên Tiêu Chiến, bà biết từ nhỏ Anh là một đứa khá trầm tính, ít nói, nếu Tiêu Chiến thích gì thì phải có bằng được nhưng nếu là thứ mà Anh ghét thì cả đời này có xuất hiện trước mặt Anh thì Tiêu Chiến cũng một mực ngó lơ... Nhưng thật sự lần này bà Tiêu đã đoán đúng, Anh thật sự đã có chút xao động với Cậu, nhưng chỉ là lời chấp nhận đối với Nhất Bác là một quá trình khó khăn.

Bà Tiêu mỉm cười nhìn Anh rồi cũng chậm rãi bước về phòng, Tiêu Chiến ngồi từ nãy đến giờ cũng đã mỏi hết cả người nên cũng nhanh chóng trở về căn phòng nhỏ của mình, Anh thả người xuống chiếc giường rộng rãi nhưng đôi mắt vẫn để ý đến chỗ nằm bên cạnh, nơi đó vẫn còn chăn gối của Nhất Bác gấp gọn gàng và phảng phất một ít mùi hương nam tính.

Anh thật sự nhớ Cậu rồi, nếu như vào lúc này cả hai còn đang cãi nhau vì Nhất Bác cứ nằng nặc đòi xin ngủ cùng Anh nhưng Tiêu Chiến lại không chấp nhận nhưng sao mọi thứ hôm nay lại yên lặng quá, Anh còn nghe thấy rõ tiếng gió rít qua cửa sổ cùng với tiếng côn trùng kêu trong từng lùm cây... Kiên Quả dạo này cứ đi chơi đêm mãi mà chẳng ở bên đã an ủi cậu chủ của nó. Con mèo này đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

Tiêu Chiến cứ thế vắt tay lên trán, đưa mắt nhìn lên trần nhà rồi trầm tư, suy nghĩ đủ mọi thứ, không biết bây giờ Nhất Bác đang làm gì, có ôn bài không hay là lại la cà đi chơi cùng với đám bạn rồi. Tiêu Chiến bất giác cầm điện thoại lên định nhắn nhủ đôi lời với Cậu thì bỗng nhiên là hàng loạt thông báo gửi đến.

* Ting ting ting*

Người mà nhắn tin vào tầm giờ này không ai khác chính là Vương Nhất Bác, nhìn thấy tên Cậu mà trên môi Anh bất giác là nụ cười tươi, thứ hiện lên trước mắt Tiêu Chiến là những hình ảnh đi dã ngoại ngày hôm nay của Vương Nhất Bác.







📱" Chiến Ca, Anh thấy thế nào?

Vương Điềm Điềm của Anh dễ thương chứ? Hôm nay em đi dã ngoại mà chẳng vui gì cả, không có Anh đi cùng em cũng chẳng muốn đi, Anh biết không? Hôm nay trước khi về em còn mua cả đồ ăn cho Anh nữa đấy, có cả bánh trứng và khoai tây lát mà Anh thích... Ngày hôm nay không gặp được Tiêu học trưởng, em nhớ Anh chết mất".

Đúng là Vương Nhất Bác vẫn tính nào tật đấy, cái kiểu nhắn tin làm Tiêu Chiến muốn phì cười, lại còn là Vương Điềm Điềm nữa chứ. Những tấm ảnh mà Cậu gửi đến quả thật là rất soái và dễ thương. Không để Nhất Bác chờ lâu mà Tiêu Chiến lập tức nhắn lại ngay.
📱" Nhớ tôi đến vậy sao? Nhớ đến vậy mà sao để tôi chờ mãi mà không thấy Cậu qua đây hả?

📱" Mấy ngày trước vì nói dối nên Ba Vương nên em bị phát hiện rồi, hôm nay ông ấy cấm túc em ở nhà không cho đi đâu cả, không được sang nhà Anh làm Nhất Bác nhớ bảo bối lắm... Anh đã ăn cơm chưa, tối nào cũng phải uống thêm một ly sữa đấy. Đừng thức khuya quá, nhớ phải ngủ đủ giấc... Nếu Anh mà ốm thì em sẽ lo lắm".

Thì ra là vậy, vì mấy ngày trước Vương Nhất Bác nói dối ông Vương rằng sẽ ở nhà Hạo Hiên để ôn thi nhưng bản thân lại chạy sang nhà Anh để ngủ qua đêm, đã hơn một tuần như vậy nên ngày hôm nay Vương Khải Nhân sẽ cấm túc Cậu ở nhà không cho đi đâu cả, coi như là lần trừng phạt nhẹ cho Nhất Bác, từ tối đến bây giờ Cậu cứ nằm trằn trọc trên giường mãi mà chẳng gặp được Anh. Nỗi nhớ nhung ấy làm sao có thể diễn tả được chứ...

📱" Được rồi được rồi, Cậu đừng lo cho tôi quá, ngày hôm nay không thấy bóng dáng của Vương thiếu gia tôi cũng nhớ Cậu lắm... Đêm khuya trời trở lạnh, nhớ phải đi ngủ sớm đấy, đừng có la cà đi chơi cùng với đám bạn ngoài kia, nhớ chưa?".

📱" Đương nhiên là rồi... Nhất Bác sẽ ở nhà, Nhất Bác sẽ không đi đâu cả. Anh yên tâm, Nhất Bác ngoan rồi, nhất định sẽ nghe lời Anh".

Cứ thế cả hai cứ ở đó nhắn qua nhắn lại với nhau nói những lời tương tư ngọt ngào nhất với đối phương, đây cũng là lần đầu tiên Anh nhắn với Cậu nhiều như vậy, trò chuyện qua lại với Nhất Bác rồi lại cười tủm tỉm một mình...

Đúng là ở ngoài Vương Nhất Bác cao ngạo và không nghe lời, thì lại có một Vương Nhất Bác dễ thương, luôn biết nói những lời ngọt ngào nhất với Anh, đó cũng chính là Vương Điềm Điềm dễ dàng chiếm trọn trái tim Tiêu Chiến nhất...

Một Vương Điềm Điềm dễ thương mà cả đời này Anh sẽ cất gọn vào trong tim.... Vương Nhất Bác, tôi thật sự thích Cậu rồi. 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx