Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

25. Ra khỏi Lâm Cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Bất Tử ho tới mức co quắp trên mặt đất, miệng ho ra máu tươi, Vương Nhất Bác đỡ ông dậy, nói:

"Bị thương thành thế này, sắp chết đến nơi rồi còn không quên ai thua ai thắng, rốt cuộc có ý nghĩa gì."

Lão Bất Tử một phát đẩy Vương Nhất Bác ra, rống lớn:

"Quên? Cả đời này ta cũng không quên được! Năm đó vào ngày xuất sư, ta đã từng cùng sư huynh lập lời thề trên tuyết sơn, vĩnh viễn không bao giờ thủ túc tương tàn, về sau ta thành lập liên minh trong giang hồ, muốn đối kháng với triều đình, huynh ấy liền một mực nói rằng ta kết đảng luồn cúi, làm trái với môn quy của phái Kiếm Thánh, còn lập chiến thư, muốn đánh một trận phân cao thấp với ta trên núi tuyết, bảo rằng phải thanh lý môn hộ cho Kiếm Thánh nhất mạch! Huynh ấy tuyệt tình như thế, ta sao có thể quên được!"

Tiêu Chiến nghe Lão Bất Tử nói không hoàn toàn giống với sư phụ mình, nghe trong lời ông có nhiều bất mãn với sư phụ, lên tiếng nói:

"Nhưng sư phụ từng nói, Kiếm Thánh nhất mạch có hai chuyện không được xuất kiếm, một là không được đánh vì danh tiếng "đệ nhất thiên hạ", hai là không được dùng những gì đã học để mưu cầu tư lợi, chỉ rút kiếm vì chúng sinh thiên hạ, không được kiến công lập nghiệp cho cá nhân."

Lão Bất Tử bị Tiêu Chiến đâm trúng điểm yếu, nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, thở hổn hển, ông là một người mê võ nghệ, học kiếm trên tuyết sơn Tây Vực mười hai năm, sau khi xuất sư lại càng tràn đầy tinh lực, cầm kiếm Công Thành hăng hái xông pha, một lòng chỉ muốn không phải chịu sự kìm hãm của triều đình nữa, có thể mặc sức thỏa chí, liền nhất thời manh động lập liên minh giang hồ, về sau càng lúc càng khó thoát thân, quả thực có làm trái với môn quy phái Kiếm Thánh, là chuyện ông hối hận suốt đời.

Lão Bất Tử thở dài một hơi, nhìn Tiêu Chiến nói:

"Chuyện năm đó ta có sai, ta không chối cãi, về sau võ công bị phế, hai chân bại liệt, ta nhận! Nhưng sư phụ ngươi cầm kiếm "Khi Thế", lại một lòng muốn chọn đồ đệ ở những nhà quyền quý trong kinh thành, để tiếng tăm của Kiếm Thánh càng vang xa, được người đời ca tụng, chẳng lẽ không phải huynh ấy để tâm thanh danh "đệ nhất thiên hạ" sao?! Về sau huynh ấy vì những lời ra lời vào trong giang hồ, vì để bảo vệ danh tiếng nghĩa hiệp, không tiếc ra tay tàn ác với ta, huynh ấy thì không vi phạm môn quy chắc?!"

Tiêu Chiến bị hỏi cho không trả lời được, chuyện ngày trẻ của sư phụ, y với sư huynh đều biết rất ít, ngày đó sư phụ đánh một trận với sư thúc, rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

Chỉ là sư phụ quả thực trước nay xem trọng danh dự phái Kiếm Thánh, không bao giờ cho phép kẻ khác bôi nhọ.

Ông làm người vô cùng nghiêm túc, cực trọng đạo nghĩa và quy củ, đồ đệ ông nhận quả thực cũng có dòng dõi rất cao, ngoại trừ Tiêu Chiến, còn có đương kim Hoàng tử...


Tâm trạng Lão Bất Tử kích động, hôm nay gặp được Tiêu Chiến, một mặt vui vì sư môn đã được truyền thừa, một mặt lại bị trận chiến năm xưa kích thích cho vạn phần oán giận.

Bây giờ ông ngồi liệt trên đất, quanh năm không thể ra khỏi hang đá nửa bước, sống những ngày tháng người không ra người ma không ra ma, thứ chống đỡ cho ông sống tiếp, một phần là tên đồ đệ Vương Nhất Bác tính tình ngay thẳng này, những năm nay hắn học thành tài, hơi làm dịu đi một chút ân oán trong lòng Lão Bất Tử.

Nhưng càng nhiều hơn là chấp niệm với việc năm đó thủ túc tương tàn, sư huynh tàn nhẫn, khiến Lão Bất Tử chống đỡ hơi thở này.


Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn Lão Bất Tử giận dữ cười như điên, hao kiệt sức lực toàn thân, mới tựa lên cây sung, nói với Vương Nhất Bác:

"Tiểu tử, đưa kiếm của ngươi cho ta."

Vương Nhất Bác đặt kiếm Công Thành lên đùi Lão Bất Tử, ông một tay cầm Công Thành, một tay cầm Khi Thế, nói:

"Người đời đều biết trận chiến năm đó, Công Thành bại dưới tay Khi Thế, võ công của sư phụ ngươi lợi hại hơn ta, đánh ta trọng thương, khụ khụ... Bọn họ đâu biết rằng, trận chiến đó đánh một ngày một đêm, khó phân thắng bại, cuối cùng ta với sư phụ ngươi cùng lúc sử dụng sát chiêu, "Tuyết Hận"..."

Lão Bất Tử lại bắt đầu ho, Vương Nhất Bác vỗ vỗ lưng ông nói:

"Thua rồi thì thua rồi, Tuyết Hận cũng có ra chiêu trước sau..."

Lão Bất Tử chặn lời Vương Nhất Bác lại, nói:

"Tiểu tử thối ngươi hiểu cái gì, kiếm Công Thành bại trận, không phải vì "Tuyết Hận" của ta không ra tay nhanh bằng sư huynh, mà giữa sự sống và cái chết, ta nhớ tới lời thề vĩnh viễn không tàn sát đồng môn, nhớ tới tình nghĩa đồng môn mười hai năm giữa ta và sư huynh, ta không nhẫn tâm ra tay! Ta không nhẫn tâm lấy kiếm Công Thành đánh bị thương chân huynh ấy, trong lúc do dự mới bị huynh ấy nhanh hơn nửa chiêu, mới dẫn đến tàn phế suốt đời, võ công mất hết..."

"Một thời đồng môn, tình cảm sư huynh đệ mười hai năm, uy lực của sát chiêu ta rất rõ, huynh ấy càng biết rõ hơn, ta còn đắn đo sư môn do dự nửa chiêu, sư huynh...sư huynh lại có thể nhẫn tâm như thế, ra tay với ta, không do dự một khắc nào! Vương Nhất Bác, không phải sư phụ ngươi đánh không lại hắn, không phải Công Thành thua dưới tay Khi Thế! Ngươi phải vì sư phụ mà đánh thêm lần nữa, đường đường chính chính đánh thêm lần nữa!"


Tiêu Chiến nghe lời của Lão Bất Tử, trong lòng loạn cào cào, liên tục lùi về sau mấy bước, suýt chút không đứng vững, tựa lên trên hang đá.

Y không biết Vương Nhất Bác có tin lời Lão Bất Tử hay không, Vương Nhất Bác liệu có biết "Tuyết Hận" đánh với "Tuyết Hận" đáng sợ tới mức nào hay không, nhưng Tiêu Chiến rất rõ ràng.

Sát chiêu xuất thủ không thể xoay chuyển, uy lực đủ để dẫn tới tuyết lớn sụp đổ, hủy thiên diệt địa, do đó mới tên "Tuyết Hận".

Người xuất chiêu, oán hận chất chứa càng sâu hoặc càng khát vọng giành được chiến thắng, uy lực của "Tuyết Hận" sẽ càng lớn, có thể giết sạch kẻ địch, báo thù rửa hận.

Tiêu Chiến vô cùng rõ ràng, không ai rõ ràng hơn y, "Tuyết Hận" ra tay, đúng là có khả năng vì nhường nửa chiêu mới dẫn tới bại trận. Bởi vì ngày xuất sư năm đó, sư phụ lệnh cho Tiêu Chiến với Thái tử tỷ thí so tài trên núi tuyết, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Chiến giống như những gì Lão Bất Tử nói, đắn đo ân và tình với sư huynh, y do dự nửa chiêu, vì vậy bại dưới kiếm của Thái tử.

Sau khi xuống núi, trong lòng Thái tử biết, "Khi Thế" của Tiêu Chiến đánh không lại "Công Thành" của mình, dù cho hắn vì giấu kín võ công, tuyên bố với bên ngoài Tiêu Chiến là đệ nhất cao thủ Đông Cung, nhưng hắn chắc chắn rằng, Tiêu Chiến đánh không lại hắn.

Kiếm Thánh với Kiếm Thánh so chiêu, thắng thua chỉ trong tích tắc, trong lòng ai không nỡ, chậm nửa chiêu, kẻ đó sẽ bại trận.

Lẽ nào năm đó thắng bại giữa sư phụ và sư thúc, giống như trận tỷ thí giữa mình và Thái tử?

Đừng nói Lão Bất Tử bị người ta phế mất võ công, đánh cho tàn tật, ông không buông được, dù là Tiêu Chiến, ba năm nay cũng chưa từng buông được.

Y không nỡ ra tay với Thái tử, y đã nhường nửa chiêu, nhưng Thái tử không hề do dự, dù cho chỉ là mài giũa, không bị thương, Tiêu Chiến vẫn thấy buồn khổ, sao có thể nhẫn tâm như thế...

Nỗi đau lòng của Tiêu Chiến cũng bị khơi lên, y hoàn toàn hiểu Lão Bất Tử tại sao lại cố chấp không chịu quên như thế.

Sư phụ năm đó, thật sự không hề để tâm tình đồng môn thủ túc? Thật sự ác độc ra tay...

Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến với Thái tử từng tỷ thí, thậm chí không biết Thái tử cũng có kiếm Công Thành, cũng là đồ đệ của Kiếm Thánh, chỉ thấy nỗi đau trong mắt Tiêu Chiến, cho rằng hai thanh bảo kiếm "Khi Thế" và "Công Thành" này, đã khơi lên ân oán mấy chục năm của Kiếm Thánh nhất mạch, quả thực khó tháo gỡ...

Càng cảm thấy Tiêu Chiến chịu thu nhận Vinh Đạt làm đồ đệ, chưa chắc đã không phải chuyện tốt, có lẽ võ công tuyệt thế này càng thích hợp để lại trong Lâm Cốc, cùng với đất trời, tự do vui sướng.


Lão Bất Tử tựa như điên dại, vừa khóc vừa cười, oán hận, hối tiếc, khuất nhục, không cam lòng... cuối cùng chỉ còn lại nỗi đau khó mà quên được, khóc lóc kể:

"Sư huynh hận ta thấu xương, huynh ấy coi như ta đã chết lâu rồi, sớm đã quên vẫn còn một người sư đệ, quên rằng Kiếm Thánh nhất phái, ngoại trừ Khi Thế còn có Công Thành..."

Tiêu Chiến niệm tình mình và sư thúc cách nhau mấy chục năm tuổi, nhưng lại đồng mệnh tương liên, thấy khuôn mặt già nua của ông giờ đây đầy nước mắt, trong lòng không nỡ, liền đi sang, hai gối quỳ trên đất, hành đại lễ với Lão Bất Tử, nói rằng:

"Kiếm Thánh nhất phái, truyền nhân kiếm Khi Thế Tiêu Chiến, bái kiến sư thúc."

Lão Bất Tử run rẩy đỡ Tiêu Chiến dậy, kích động tới mức cười lớn, cười tới mức ho dữ dội, ho tới mức thoi thóp hơi tàn, sống lay lắt nhiều năm, sinh mạng cuối cùng cũng tới điểm tận cùng.

Tiêu Chiến là đồ đệ của sư huynh, y là chủ nhân của kiếm Khi Thế, y chịu nhận mình, y vẫn thừa nhận mình là Kiếm Thánh nhất phái.

"Tốt...tốt lắm..."

Lão Bất Tử đã hơi sau không nối kịp hơi trước, ông kéo lấy Tiêu Chiến, lại nhấc tay gọi Vương Nhất Bác sang, kêu hắn cùng quỳ xuống với Tiêu Chiến, nói với Vương Nhất Bác:

"Cả đời ta là người mê võ nghệ, thành cũng tập võ bại cũng tập võ, sống đến cuối cùng lại chẳng có gì... Khụ khụ, nhưng, nhưng ông trời không đối xử bạc bẽo với ta, để ta gặp được...gặp được tên tiểu súc sinh nhà ngươi."

Lão Bất Tử ho tới mức lại ngã xuống lần nữa, đáy mắt Vương Nhất Bác chua xót, đỡ ông ngồi dậy, tựa lên cây, Lão Bất Tử ra sức túm lấy tay Vương Nhất Bác, đôi mắt ngập nước, nói với hắn:

"Tiểu tử, những năm nay, ta biết ngươi vì muốn để ta sống tiếp, mới chịu luyện kiếm thuật, ngươi không gọi ta sư phụ, ta không trách ngươi... Nhưng, nhưng có một đồ đệ như ngươi, là chuyện tốt nhất...chuyện tốt nhất mà ta đã làm đời này."

Vương Nhất Bác quay đầu đi, Lão Bất Tử suốt ngày đòi đánh đòi mắng, hai người không có trên dưới gì, trước giờ không nói những thứ này, bây giờ cũng biết Lão Bất Tử không sống nổi nữa rồi, chỉ bảo:

"Lão Bất Tử, ông muốn uống rượu không?"

Hai mắt Lão Bất Tử sáng lên, trước đây Vương Nhất Bác bảo ông bị nội thương nặng, cực ít khi cho ông uống rượu.

"Mau lấy rượu ra đây!"

Vương Nhất Bác móc một túi rượu da trâu nhỏ dài từ trong lòng ra, đưa cho Lão Bất Tử, nhìn ông ngửa đầu uống một hơi hết hơn nửa, uống xong lại nói:

"Đã quá, đã thật đấy! Tiểu tử thối, ngươi lớn rồi, ngươi, ngươi mạnh hơn ta... Kiếm Công Thành truyền cho ngươi là đúng, ngươi mới có thể cầm thanh kiếm này, ngươi là anh hùng đội trời đạp đất!"

"Ta chỉ biết tùy tâm tận hứng, không phải cái gì mà..." Vương Nhất Bác đáp.

Lão Bất Tử một chưởng vỗ lên đầu Vương Nhất Bác, mắng rằng:

"Hứ! Tiểu súc sinh, ta sắp chết rồi ngươi còn cứng miệng, sư phụ nhìn ngươi lớn lên, ngươi làm người như thế nào ta rõ nhất!"

Vương Nhất Bác không lên tiếng nữa, đợi Lão Bất Tử mắng đủ rồi, nghỉ một lúc lâu, đột nhiên thẳng người dậy, ngồi cực kỳ ngay ngắn, nói:

"Tiêu Chiến, sư phụ ngươi có từng nói với ngươi về hai thanh kiếm Khi Thế và Công Thành không?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, Lão Bất Tử cười lạnh một tiếng, bảo:

"Trong lòng hắn hổ thẹn, có lỗi với sự dạy dỗ của sư môn, không có mặt mũi nói với ngươi... Khụ khụ, thôi, vừa nãy ngươi gọi ta một tiếng sư thúc, ta chưa dạy công phu cho ngươi bao giờ, nhận cũng hổ thẹn, e rằng ta không sống qua nổi hôm nay... Bây giờ sẽ lấy thân phận truyền nhân kiếm Công Thành của Kiếm Thánh nhất phái, dạy các ngươi một chuyện cuối cùng... Khụ khụ khụ."

Tiêu Chiến quỳ thẳng người lên, nói: "Kính xin sư thúc dạy bảo."

Lão Bất Tử giận dữ trừng mắt với Vương Nhất Bác một cái, mắng: "Ngươi cũng quỳ tử tế! Những lời này ta chưa nói với ngươi bao giờ, ngươi cũng phải nghe!"

"Ờ..."


Lão Bất Tử cuối cùng cũng đứng đắn được một lần, ông nói:

"Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác, các con là truyền nhân của kiếm Khi Thế và Công Thành, phải khắc ghi sự dạy bảo của sư môn, học võ công của bổn môn, làm Kiếm Thánh, là phải buông bỏ ao ước với hư danh, ham muốn với quyền lợi, chỉ rút kiếm vì chúng sinh!"

"Sư tổ của bổn môn dựa vào một chiêu "Tuyết Hận" kiệt xuất thiên hạ, để lại hai thanh bảo kiếm, Khi Thế và Công Thành, mỗi đời chỉ thu nhận hai đệ tử, các con có thể lựa chọn thu nhận bất cứ ai làm đồ đệ, nhưng vào ngày truyền thừa bảo kiếm, cần phải báo cho chúng biết ngụ ý của hai thanh kiếm này!"

"Người cầm Khi Thế, phải buông bỏ chấp niệm với danh dự, Tiêu Chiến con nhớ kỹ, đệ nhất thiên hạ hay ân nghĩa tình thù, đều là vật ngoài thân, cần phải biết "khi thế mới có thể đạo danh"(*), muốn lấy được thanh danh lớn nhất thiên hạ, khó tránh khỏi phải lừa gạt người khác, lừa gạt bản thân, con cầm kiếm này, phải nhớ kỹ!"

Tiêu Chiến vái một cái thật sâu, giống như được giác ngộ thông suốt.

"Khi thế" mới có thể "đạo danh", y ở Đông Cung nhiều năm, ai ai cũng nói y là đệ nhất cao thủ, nhưng y nào phải cao thủ, y chẳng qua chưa bao giờ buông bỏ ân tình và chấp niệm thuở nhỏ, trở thành cái bóng âm thầm không thấy ánh mặt trời bên cạnh Thái tử, sống nào giống với một Kiếm Thánh!

Lão Bất Tử lại nói với Vương Nhất Bác: "Con cầm kiếm Công Thành, hiện nay còn là chủ nhân Lâm Cốc, con phải ghi nhớ lời ta dạy bảo, không được dùng võ công đã học để kiến công lập nghiệp, kiếm Công Thành cũng chỉ được rút ra vì chúng sinh! Phải biết rằng, kiếm này có tên Công Thành, không phải công thành danh toại, phải khiến đệ tử phái ta hiểu rằng, "nhất tướng công thành vạn cốt khô" (*)! Nếu như con tham cầu quyền lực, không vì chúng sinh, chỉ có thể rơi vào kết cục sắp thành lại bại!"

Lời lẽ của Lão Bất Tử kiên quyết, trong miệng đầy máu tươi, ông lấy thân làm lời cảnh tỉnh, dốc toàn sức lực muốn cho truyền nhân của Khi Thế và Công Thành lời răn đe cuối cùng, cũng là môn quy quan trọng nhất của Kiếm Thánh nhất phái!

Lần đầu tiên thấy Lão Bất Tử nghiêm túc như vậy, Vương Nhất Bác khó tránh khỏi bị sự hào hùng trong lời nói cảm hóa, hắn nhận lấy kiếm Công Thành, nói: "Đồ đệ khắc ghi lời dạy bảo của sư phụ!"

Lão Bất Tử đầu tiên hơi sững người, sau đó cười rộ lên, nắm tay Vương Nhất Bác, cười một cách phóng khoáng không gò bó, miệng lẩm bẩm nói:

"Ngươi cuối cùng cũng chịu gọi ta rồi, ngươi cuối cùng cũng gọi ta là sư phụ rồi! Ha ha ha ha ha ha."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cầm lấy kiếm Công Thành, trong lòng trăm loại cảm xúc đan xen.

Y từng cảm thấy kiếm của mình tên không hay bằng kiếm của sư huynh, Thái tử cũng luôn luôn coi "Công Thành" là báu vật, vậy mà đến hôm nay mới biết, ý nghĩa của Công Thành lại là, "nhất tướng công thành vạn cốt khô", lại là "sắp thành lại bại".

Lão Bất Tử miệng phun máu tươi, nằm bò trên mặt đất, vừa ho vừa cười, vừa cười vừa khóc, đã thở không thuận hơi, thời khắc cuối cùng, hai mắt ông nhìn chăm chăm ra cửa động, nói:

"Sư huynh, sao huynh lại nhẫn tâm như thế, có phải huynh thà rằng trước nay không có một sư đệ như ta..."

Tiêu Chiến không đành lòng, hai mắt rưng rưng, nói:

"Sư thúc, sư phụ con không hề quên người, thầy từng nhắc tới người rất nhiều lần, thầy cũng chưa từng quên kiếm Công Thành, thầy không biết người đã có truyền nhân, không nhẫn tâm để kiếm Công Thành thất truyền, thầy ấy, thầy ấy cũng đã tìm truyền nhân cho người... Con còn có một vị sư huynh, sư phụ thay người trao cho huynh ấy một thanh kiếm Công Thành bằng thép tinh chế, cực kỳ giống với thanh kiếm này của người..."

Lão Bất Tử giống như hồi quang phản chiếu, ông chợt ngẩng phắt đầu dậy, túm lấy y phục của Tiêu Chiến, hỏi:

"Ngươi nói đều là thật sao? Sư huynh đã tìm đồ đệ cho ta, đã đúc lại kiếm Công Thành?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, đáp: "Sư phụ từng nói, tình cảm đồng môn mười hai năm, đâu dễ dàng vứt bỏ. Sư huynh con tuy không phải do sư thúc người đích thân chỉ dạy, nhưng cũng là Kiếm Thánh đương thời, kiếm Công Thành, chưa bao giờ biến mất trên giang hồ..."

"Ha ha ha ha ha ha."

Lão Bất Tử cười lớn không ngừng, trên mặt dính đầy nước mắt, hỏi:

"Sư huynh ngươi tên là gì, bây giờ hắn đang ở đâu?"

Chuyện Thái tử là Kiếm Thánh, từ lúc xuống khỏi tuyết sơn đã là bí mật lớn nhất của Đông Cung, ngoại trừ Tiêu Chiến ra không một ai biết, Tiêu Chiến hiểu, đây là đòn đánh mạnh cuối cùng mà Thái tử để lại cho kẻ địch.

Tiêu Chiến chần chừ giây lát, nhìn Vương Nhất Bác, rồi lại nhìn Lão Bất Tử tính mạng chỉ còn trong sớm chiều, đều là người hào sảng, Vương Nhất Bác càng xứng đáng với hai chữ "anh hùng" trong lời Lão Bất Tử.

Đều là Kiếm Thánh nhất mạch, không nên giấu giếm gì nữa, Tiêu Chiến đáp:

"Sư huynh con là Thái tử đương triều, Lý Kính."

Vương Nhất Bác nghe vậy nhíu mày, hắn nghi hoặc nhìn sang Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khẽ gật đầu với hắn.

Không người nào biết vị đồ đệ còn lại của Kiếm Thánh rốt cuộc là ai, người trong giang hồ đều suy đoán là thế ngoại cao thủ, tất cả mọi người đều đã đoán sai.

Hai vị Kiếm Thánh, đều ở trong bức tường Đông Cung!

Thế nên Thái tử dám đích thân đến thành Tây Quan, đến Lâm Cốc tìm Lang chủ đàm phán, hắn có hàng vạn binh sĩ, bản thân còn là tuyệt thế cao thủ...

Vương Nhất Bác đến giây phút này cũng đã hoàn toàn hiểu ra, tại sao Tiêu Chiến lại tin tưởng, bảo vệ Thái tử bằng mọi cách như vậy, bọn họ không chỉ có ơn có tình, còn có tình nghĩa đồng môn mười mấy năm!

Lão Bất Tử nghe xong lại đột nhiên ngừng cười, ông cuống quýt kéo Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác dậy, nói:

"Sư huynh...huynh ấy lại quan tâm thanh danh thế tục đến mức này, không ngại dùng con trai của đế vương để củng cố quyền uy cho Kiếm Thánh...cuối cùng sẽ gây nên đại họa..."

Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác không hiểu, lại nghe Lão Bất Tử nói:

"Ta với sư phụ ngươi cầm Khi Thế với Công Thành, nhưng thứ gì cũng không buông xuống được, chấp niệm cả một đời... Con, các con đừng như vậy...phải nhớ kỹ, Kiếm Thánh mỗi đời chỉ có hai người, các con là đồng môn, không được..."

Lão Bất Tử còn chưa nói xong đã tắt thở, Vương Nhất Bác quỳ bên cạnh người ông, hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng nhặt túi rượu trên mặt đất lên, uống một ngụm lớn.

Tiêu Chiến đón lấy túi rượu, cũng uống cho đã, lại rải chỗ rượu còn dư trong túi lên mặt đất, cùng với Vương Nhất Bác, quay vào Lão Bất Tử lạy ba cái.

Sau đó hai người cùng đứng dậy, mặt hướng về phía núi tuyết, chôn Lão Bất Tử ở bên ngoài hang đá.


Vương Nhất Bác chắp tay đứng ở cửa hang, áo đen ủng đen đứng trên sườn núi, ngắm nhìn toàn cảnh Lâm Cốc mênh mông.

Trên mặt hắn không có biểu cảm, không nhìn ra là vui hay buồn.

Rất lâu sau, Tiêu Chiến áp người lên lưng Vương Nhất Bác, dang hai cánh tay, ôm lấy eo hắn từ phía sau, tựa má lên vai Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói:

"Ngươi đừng buồn, sư phụ đi rồi, ngươi, ngươi còn có ta... Hai ta đồng môn, ta là sư huynh của ngươi."

Bả vai Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, Tiêu Chiến vậy mà lại hiểu cảm giác bi thương của hắn lúc này, từ nhỏ hắn đã không biết cha mẹ là ai, người lớn lên cùng hắn chỉ có Lão Bất Tử ở trong hang đá, Lão Bất Tử không còn nữa, đã cảm thấy cô độc một mình.

Nhưng Tiêu Chiến lại nói, còn có y, còn có sư huynh.

Tiêu Chiến tựa lên vai Vương Nhất Bác, tiếp tục nói: "Ngươi đừng có một mình gồng gánh sống chết của cả một tộc người, để ta giúp ngươi... Tin ta, đừng đấu với Đông Cung nữa, Thái tử cũng là sư huynh của ta, có được không?"

Vương Nhất Bác quay người, nhìn Tiêu Chiến, nói: "Trước lúc chết Lão Bất Tử nói, Kiếm Thánh nhất phái mỗi đời chỉ có hai người, ta nhận ngươi là sư huynh, nhưng tuyệt đối không nhận người thứ ba."

Tiêu Chiến gật gật đầu, y không muốn miễn cưỡng chuyện này, chỉ bảo:

"Trong thư Thái tử nói còn bảy ngày nữa sẽ đến thành Tây Quan, bên cạnh huynh ấy cao thủ nhiều như mây, thành Tây Quan lại binh hùng tướng mạnh, nếu như tiến đánh, chỉ e sẽ máu chảy thành sông... Huynh ấy muốn ta ra khỏi cốc mới có thể đổi mười xe vàng, ngươi có chịu tin ta không? Để ta ra khỏi cốc, ta thay ngươi lấy vàng về, ta nói chuyện với Thái tử thay ngươi, tìm được chốn nương thân cho tất cả mọi người."

Sắc trời đã dần tối, bầu trời đêm trong rừng, sao lốm đốm dày đặc, Tiêu Chiến dưới bầu trời sao tựa vào Vương Nhất Bác, nói một cách tình cảm và khẩn thiết.

Vương Nhất Bác thở một hơi dài, nói:

"Ta tin ngươi, nhưng ta không tin những người khác, Thái tử đích thân tới, rốt cuộc hắn muốn lấy được thứ gì từ Lâm Cốc?"

Tiêu Chiến có chút do dự, cuối cùng trả lời đúng sự thật:

"Huynh ấy muốn bản đồ của Lâm Cốc, muốn để đại quân triều ta có thể xuyên qua Lâm Cốc, không cần đi vòng cả ngàn dặm, là có thể chĩa kiếm vào Thổ Phiên."

Như vậy, thì thông thuận hết rồi, Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Vương Nhất Bác đã biết Thái tử chính là vị Kiếm Thánh còn lại, tình nghĩa đồng môn, Tiêu Chiến tất nhiên sẽ tin hắn.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn nói: "Chỉ cần bản đồ, sẽ không giết người? Hắn sẽ không yên tâm vẫn còn người khác biết cách vượt qua Lâm Cốc."

Tiêu Chiến cần gặp mặt Thái tử một lần, chính miệng hỏi ý của hắn, nói với hắn người trong Lâm Cốc không phải người hoang dã, bọn họ sinh sống rất đơn giản, chỉ có tập quán là khác với người Trung Nguyên.

Xin Thái tử buông bỏ khúc mắc, thành tâm chiêu hàng, đối xử tử tế.

Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, nói rằng:

"Chỉ cần có thể lấy được bản đồ, huynh ấy không có lý do gì làm khó các ngươi, ta sẽ nói chuyện với Thái tử, dẫn người Man tộc vào quan sinh sống. Nếu không dù cho tránh được thiên tai, tương lai Trung Nguyên với Thổ Phiên khai chiến, Lâm Cốc kẹp ở giữa cũng khó tránh khỏi khói lửa chiến tranh... Lùi một bước mà nói, bất kể có phải chiêu hàng hay không, mười xe vàng vẫn cần phải lấy, ngươi chịu tin ta thì để ta ra ngoài, ta lấy vàng về cho ngươi, như vậy là thỏa đáng nhất."


Tiêu Chiến nói không sai, bất kể Vương Nhất Bác có tin hay không, có hàng hay không, vàng vẫn cần lấy, Thái tử lại yêu cầu nhất thiết phải là Tiêu Chiến ra khỏi cốc giao dịch.

Vương Nhất Bác cuộn ngón trỏ trên tay phải lại, chạm lên má Tiêu Chiến, đột nhiên bật cười, cười hỏi:

"Để ngươi ra khỏi cốc, ngươi còn quay lại à?"

Tiêu Chiến lấy đoản kiếm ở sau lưng ra, đưa cho Vương Nhất Bác, nói rằng:

"Lấy kiếm này làm hẹn ước, bảy ngày sau ta ra khỏi cốc, một ngày một đêm, ta ắt sẽ quay về!"

Vương Nhất Bác nhận lấy đoản kiếm, nhưng không đáp lại có đồng ý hay không.

Tiêu Chiến lại nói: "Chúng ta đồng môn, nếu ngươi vẫn không tin, ta có thể lấy Kiếm Thánh nhất mạch ra thề..."

Vương Nhất Bác bật cười, vừa cười vừa lấy kiếm đồng Công Thành của hắn vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, nói rằng:

"Không cần không cần, lời của sư huynh tất nhiên là tin..."

Tự nhiên nghe Vương Nhất Bác gọi một tiếng "sư huynh", Tiêu Chiến có chút ngại ngùng, chỉ cảm thấy xưng hô mới này ắt sẽ trở thành từ để Vương Nhất Bác trêu ghẹo ngày sau.

Nói cái thấy ngay, Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác bảo:

"Chịch bao nhiêu lần như vậy rồi mới biết ngươi là sư huynh của ta, ngươi nói xem, ta thế này có xem là trái với môn quy không?"

"..."

"Lão Bất Tử cũng tèo rồi, sư phụ ngươi có từng nói không, Kiếm Thánh không có quy định không được chịch sư huynh của mình đâu nhỉ?"

"Ngươi còn có chút quy củ nào không thế, sư phụ vừa mới qua đời, ngươi đã đứng cạnh ông ấy nói bậy."

"Ông ấy mà biết ta đã chịch sư huynh kiếm Khi Thế, nhất định sẽ vui tới mức bò ra đây khen ta, kêu ta làm ngươi thêm mấy lần."

Tiêu Chiến nhấc kiếm lên liền đánh, tức giận nói:

"Vương Nhất Bác rốt cuộc ngươi có phải người không thế, dã thú trong rừng cũng không thích làm như ngươi!"

Vương Nhất Bác vừa né vừa cười, cùng Tiêu Chiến quay về chỗ ở.


Bảy ngày sau, Tiêu Chiến thức dậy từ sáng sớm, cùng Vương Nhất Bác hai người hai ngựa, một đường chạy về phía Đông.

Ở lối vào Lâm Cốc, trông thấy binh sĩ thành Tây Quan đông nghìn nghịt, cưỡi trên lưng ngựa, xếp hàng chỉnh tề, như có ngàn người, chính giữa đội hình, lá cờ màu vàng rực đại diện cho bậc đế vương của Lý triều, đang càn rỡ tung bay trong gió.

Vương Nhất Bác dừng ngựa lại, nói với Tiêu Chiến:

"Không lạc đường nữa đâu, đi đi."

Tiêu Chiến ghìm dây cương lại, có rất nhiều lời muốn dâng lên lồng ngực, cuối cùng chỉ nói:

"Một ngày một đêm, đợi ta!"

Vương Nhất Bác cười cười, roi ngựa khẽ quất lên bụng con ngựa mà Tiêu Chiến đang cưỡi, nhìn ngựa đi xa về phía trước, nói:

"Mau đi đi."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top