Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30. Lang tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đàm phán, trước lúc trời tối hẳn, Lang chủ đưa hai mươi tộc nhân quay về Lâm Cốc trước.

Trước lúc vào cốc, Thái tử lệnh người đến truyền Tiêu Chiến, nói có chuyện quan trọng muốn nói chuyện riêng với y, liên quan tới việc chiêu hàng Man tộc.

Tuyết lớn trên đỉnh đầu bay lả tả, liên miên không ngớt, đường sá trong rừng vốn đã gập ghềnh, còn không đi nữa sẽ càng khó đi hơn.

Tiêu Chiến liền để Vương Nhất Bác đưa tộc nhân quay về Lâm Cốc trước, bảo sáng mai mình sẽ vào cốc.

Vương Nhất Bác khoác áo choàng da sói tuyết lên người Tiêu Chiến, ở trong lớp áo choàng nắm lấy tay y, còn đặt một vật nhỏ dài có xúc cảm mịn màng vào trong tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sờ ra là thứ gì, muốn lấy ra hỏi, bị Vương Nhất Bác ấn tay xuống, hắn nói:

"Đừng lấy ra ngoài, đừng để người khác biết. Ngươi muốn vào cốc thì thổi còi này, sói tuyết sẽ dẫn đường cho ngươi."

Tiêu Chiến kinh hãi nắm chặt lang tiêu, nắm tới mức lòng bàn tay run rẩy.

Bí mật xuyên qua Lâm Cốc quả nhiên là sói tuyết, cách điều khiển sói tuyết chính là lang tiêu!

Vương Nhất Bác, hắn vậy mà lại nói chuyện này cho mình như thế, còn đặt lang tiêu vào trong tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trở tay nắm ngược lấy tay Vương Nhất Bác trong áo choàng, nhỏ giọng nói:

"Ta không cần, ngươi cất đi, thứ này có thể bảo toàn tính mạng!"

"Thế nên đưa cho ngươi. Nếu có người bức ép ngươi, vật này có thể chế ước và cân bằng."

Tiêu Chiến hiểu đây là sự tin tưởng nặng nề nhất, nặng tới mức khiến trái tim y đập rộn lên, vẫn muốn từ chối:

"Vương Nhất Bác..."

"Không nói nữa, đừng để người khác nghi ngờ, ngày mai ngươi vào cốc lại trả ta là được."

Tiêu Chiến do dự giây lát, gật gật đầu, y đứng bên ngoài Lâm Cốc, nhìn Vương Nhất Bác đưa theo tộc nhân, biến mất trong rừng rậm, tuyết trắng rơi trên đầu vai hắn.


Lúc hoàn toàn không trông thấy Vương Nhất Bác nữa, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, tiếng bước chân cực nhẹ, người tới võ công cao cường, Tiêu Chiến biết là Thái tử đã tới.

Tiêu Chiến cất lang tiêu kỹ càng, đợi Thái tử đi đến sau lưng mới quay người lại muốn quỳ, bị Thái tử kéo lại.

"Sư đệ, nơi này chỉ có hai ta, đệ không cần hành lễ."

Tiêu Chiến né tránh bàn tay của Thái tử, đáp rằng:

"Tuy thần ngu dốt, hôm nay cũng đã hiểu, sư huynh là người năm đó cùng ta lớn lên trên núi tuyết, trong Đông Cung, chỉ có quân thần."

Thái tử nghe trong giọng nói này toàn là vẻ thờ ơ, thở dài một hơi, nói:

"Được, vậy nơi này cũng đâu phải Đông Cung, đệ là sư đệ mà ta thương yêu từ nhỏ. Tiêu Chiến, đệ có tủi thân gì bây giờ đều có thể nói, ba năm nay ở Đông Cung, ta biết đệ sống không vui vẻ, tuy ta là Thái tử, cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ..."

Sau khi vào Đông Cung, Thái tử hiếm có lần nào nói chuyện với Tiêu Chiến mấy câu mà không đem theo mục đích, chỉ là thời thế biến đổi, ơn nghĩa có nặng, tình cảm có sâu hơn nữa, cũng có một ngày kiệt quệ.

Hai lần ẩn nhẫn này của Tiêu Chiến là vì trong lòng y hổ thẹn, xưa nay trọng lời hứa, nhưng đã biết không thể nào giữ trọn lời thề được nữa, y từng nói muốn bảo vệ Thái tử cả đời, nhưng cũng đã quyết định không về Đông Cung, dù cho có ở bên cạnh Thái tử, Tiêu Chiến cũng không cách nào không nhớ tới một người khác.

Buông bỏ lời thề, điều này từng khó khăn hơn cả đòi mạng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khẽ than: "Thần không có tủi thân, Thái tử... sư huynh không cần lo lắng."

Thái tử không chịu bỏ qua, đứng trước mặt Tiêu Chiến, nói: "Sư đệ, đệ biết mà, bất kể Đông Cung có Thái tử phi hay không, trong lòng ta vẫn luôn có đệ, không ai có thể thay thế."

Thái tử nói một cách xúc động, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy khó xử, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lại từng buồn bã vì Thái tử lấy vợ.

"Lý Kính, còn nói những thứ này nữa chỉ khiến hai bên khó xử, làm liên lụy tình cảm đồng môn."

"Chúng ta thanh mai trúc mã cùng nhau khôn lớn, không so được với tên hoang dã đệ mới quen năm tháng kia?"

Thái tử cuối cùng cũng không nhịn được rống lên.

Hắn đã nhìn ra từ lâu rồi, mãi vẫn chưa nổi cáu, là muốn cho Tiêu Chiến thêm cơ hội, Tiêu Chiến vậy mà lại không muốn quay đầu!

Thái tử từ nhỏ đã lớn lên trong cái nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, sao có thể không nhìn ra, Tiêu Chiến đã đưa hết ánh mắt này, cho một người đàn ông khác.


Mười lăm năm với năm tháng.

Tiêu Chiến vẫn chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, bây giờ Thái tử hỏi đến, mới phát hiện ra sự vướng bận của mình với Vương Nhất Bác, còn nhiều hơn trước kia đối với Thái tử.

Giữa y và Vương Nhất Bác rõ ràng không có ân tình, không có lời thề thốt, càng không có sự bầu bạn sớm chiều trong suốt mười lăm năm...

Tiêu Chiến không trả lời nữa, y không muốn chọc giận Thái tử, khiến hắn càng oán hận Vương Nhất Bác thêm, càng không muốn để Thái tử vì vậy mà nghi kỵ sự trung thành của mình trong lần chiêu hàng này.

Lý Kính từ nhỏ đã có tính hiếu thắng nặng, nếu không trong trận tỷ thí ngày xuất sư hôm đó, Tiêu Chiến cũng sẽ không nhường hắn nửa chiêu.

Quả nhiên nghe thấy Lý Kính hỏi: "Đệ với Lang chủ đến bước nào rồi, huyết ấn trên người đệ còn không?"

Tiêu Chiến hổ thẹn, năm đó được cứu tính mạng, là y chính miệng đồng ý, có huyết ấn rồi, chỉ theo hắn.

Ba năm trước vừa vào Đông Cung, Tiêu Chiến cũng từng chủ động nói qua lời thề hoàn chỉnh, còn cho Thái tử xem huyết ấn trên xương cụt của mình, nhưng cuối cùng Thái tử vẫn khoác y phục lên cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khi đó từng thất vọng, về sau đã hiểu ra, Thái tử suốt ngày xưng hô sư huynh đệ, hắn sẽ không chọc rách trang giấy mỏng giữa hắn và mình.

Hắn còn phải đón rước hết con gái của quan lớn này tới con gái của quan lớn khác, hắn muốn Tiêu Chiến đứng xa một chút, giữ lấy ân và tình.

Chưa từng thật sự có được là sẽ không mất đi, là sẽ không có thêm nhiều đòi hỏi, Tiêu Chiến mới có thể trở thành thanh kiếm sắc bén nhất Đông Cung.


Bất kể Thái tử thế nào, Tiêu Chiến chỉ thấy mình cũng đã làm trái lại lời thề.

Y lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: "Ta tự biết mình đã phá vỡ lời thề, trong lòng hổ thẹn, ta muốn để người Man tộc tránh thoát đại họa, cũng muốn trước khi rời khỏi Đông Cung, hoàn thành chuyện cuối cùng này cho Thái tử, từ đó chấm dứt."

Tiêu Chiến giữ một dấu huyết ấn bao nhiêu năm như vậy, thế mà y lại tằng tịu với một kẻ người Man tộc.

Thái tử lùi về sau một bước, muốn đỡ Tiêu Chiến dậy, nhưng không giơ tay ra, kiềm chế sự khó chịu trong lòng, hắn không muốn tin, lại bật cười như tự giễu, luẩn quẩn một vòng lớn, từ Tây Vực đến đế đô, lại quay về Tây Vực, vẫn là kết quả như thế này.

Tiêu Chiến chỉ cho rằng Thái tử đang buồn, y quỳ trên mặt đất, không ngẩng đầu.


Năm vừa mới về Đông Cung, Thái tử đã xem huyết ấn, Tiêu Chiến nói huyết ấn này được lưu lại lúc cứu y năm đó, nói Thái tử có thể muốn y, còn nói chỉ theo hắn.

Thái tử mới hiểu ra, tại sao mười hai năm học nghệ trên tuyết sơn, mỗi lần nhắc tới việc gặp gỡ trong lều tuyết, Tiêu Chiến đều sẽ xấu hổ đỏ mặt, ấp a ấp úng, ngại ngùng không chịu nói là chuyện gì.

Lý Kính biết rõ Tiêu Chiến có tình cảm với mình, chưa từng ép hỏi, mỗi lần chỉ nói: Hôm đó đệ trọng thương, cùng ta gặp gỡ trong lều tuyết, lại cùng bái sư trên núi tuyết, trở thành đồng môn, là duyên phận sâu sắc nhất trên thế gian.

Hóa ra năm đó trước khi Lý Kính tới lều băng, đã có người cứu Tiêu Chiến trước rồi, còn để lại huyết ấn trên người y!

Còn mình chỉ là sau khi người đó đi, phát hiện Tiêu Chiến đang hôn mê, nghe thấy y mơ mơ màng màng nói, muốn ăn tuyết liên, muốn có da sói tuyết để làm y phục...

Từ lúc nhìn thấy huyết ấn, Thái tử liền âm thầm phái người đến thành Tây Quan điều tra, vất vả trắc trở, cuối cùng bắt được mấy người phụ nữ Man tộc, dùng mọi cách hành hạ ép hỏi, cuối cùng đã tra ra, huyết ấn chỉ có dòng máu sói mới để lại được.

Người cứu Tiêu Chiến hôm đó vậy mà lại là một người Man tộc! Thái tử phong tỏa tin tức.

Về sau Đông Cung liên tục xuất hiện thích khách, Tiêu Chiến vì ân và tình, trăm ngàn lần liều chết bảo vệ, nếu như không có y, chỉ e khó tránh khỏi bị thương, thậm chí lộ tẩy bí mật Thái tử cũng là Kiếm Thánh.

Từ đó Thái tử liền thuận theo lời Tiêu Chiến, làm tăng thêm sự "tưởng rằng" của y, để tránh rắc rối sau này, trước hôm nay, Thái tử chưa từng chính miệng nói rằng huyết ấn là hắn để lại.

Lần này phái Tiêu Chiến vào Lâm Cốc, Thái tử từng do dự, huyết ấn chính là đến từ một người Man tộc, nhưng liên quan tới sự tồn vong của Đông Cung, Tiêu Chiến là người thích hợp nhất, Thái tử không lo được tới những điều này...

Sao có thể ngờ được, Tiêu Chiến tưởng rằng huyết ấn là do Thái tử để lại, y khổ sở giữ gìn nhiều năm, cuối cùng vẫn trả cho một tên người rừng Man tộc.

May mà nghe lời Tiêu Chiến nói vừa nãy, tuy y đã mất đi huyết ấn, từng tằng tịu với tên Lang chủ kia, nhưng vẫn chưa tìm được người đã cứu mạng mình năm đó.

Tiêu Chiến người này cực trọng lời hứa, dù cho hiện nay y có tình với Lang chủ, trong lòng nhất định vô cùng áy náy...


Thái tử suy nghĩ một phen, che mặt than thở, tựa như còn có tiếng nghẹn ngào. Tiêu Chiến nghe cũng cảm thấy thương tâm, thẹn với ơn cứu mạng năm đó.

Tiêu Chiến vái sâu một cái, nói: "Lang chủ muốn ta rời khỏi Đông Cung, đây là điều kiện của hắn, không biết Thái tử cân nhắc thế nào rồi?"

"Rời khỏi Đông Cung...đệ thật sự nỡ buông bỏ tình cảm mười mấy năm, nỡ buông bỏ hẹn ước trong lều tuyết giữa hai ta, bỏ mặc ơn cứu mạng năm đó?"

Tiêu Chiến ngẩng phắt đầu dậy, đây là lần đầu tiên Thái tử chủ động nói tới ơn cứu mạng ngày đó, nói tới ước định trong lều tuyết. Tia nghi ngờ nhỏ nhặt không đáng kể kia cũng biến mất rồi.

"Thần...sư huynh, ngày mai Tiêu Chiến lại vào Lâm Cốc, năm ngày sau, nhất định sẽ đưa người Man tộc ra khỏi cốc nhập quan, cùng bọn họ quy hàng Tây Quan thành. Sau khi ổn định, mời Lang chủ chỉ đường cho quân ta."

"Đệ thật sự có thể làm được? Ta thấy Lang chủ cuồng vọng phách lối, nếu hắn nhận định đệ đã có tình với hắn, ngược lại lợi dụng tình cảm để ảnh hưởng tới ý chí của đệ, kìm hãm quyết định của đệ, vậy thì lại thế nào?"

"Ta chưa từng nói với hắn, giữa chúng ta, chưa từng nói những chuyện này..."

Thái tử gật gật đầu, như vậy là tốt nhất, nhưng hắn vẫn không yên tâm, phải thêm một tầng khóa nữa.


Thái tử đỡ Tiêu Chiến dậy, hai tay có phần run rẩy, trên mặt có nước mắt, nhìn có vẻ cực kỳ buồn bã, nói:

"Sư đệ, trước lúc Lang chủ với người Man tộc nhập quan, đệ phải lấy đại sự làm trọng, đừng nói chuyện tư tình với hắn, đây là chuyện cuối cùng mà ta muốn đệ đồng ý. Lời thề năm đó đệ đã vứt bỏ rồi, lần này đệ không được phản bội lời hứa nữa!"

Tiêu Chiến nghe vậy ngẩng đầu lên, đối mắt với Thái tử giây lát, thấy Thái tử vô cùng kiên quyết.

Thật ra Tiêu Chiến vốn dĩ đã có kế hoạch như vậy, y muốn hoàn thành chuyện hứa với Vương Nhất Bác trước, cũng phải chấm dứt quan hệ với Đông Cung, y muốn có tự do, không còn vướng bận trong lòng nữa, bất kể là với Lâm Cốc, hay với Đông Cung.

Sau khi ổn định, lại nói với hắn, trước đây và sau này đều là một mình ngươi...

Thái tử thấy Tiêu Chiến suy nghĩ tới mức thất thần, vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, lại nói:

"Đợi người Man tộc vào quan cư trú, Lang chủ tuân thủ lời hứa chỉ đường cho quân ta, vào ngày bụi bặm lắng xuống, đệ có thể không cần về Đông Cung nữa, sau này muốn đi đâu, ở bên ai, đều tùy đệ, không còn mắc nợ với ngày đó nữa."

Tiêu Chiến mừng rỡ, Thái tử cuối cùng đã đồng ý với yêu cầu của Vương Nhất Bác, mình cuối cùng cũng đã đợi được tự do. Nếu không dù cho Tiêu Chiến khăng khăng muốn đi, cũng sẽ đối mặt với sự truy sát không ngừng nghỉ của triều đình.

Tiêu Chiến quỳ trên mặt đất, giọng nói vì kích động mà hơi run, y nhìn Thái tử nói: "Được! Ta tuyệt đối không nuốt lời, lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không đặt tình cảm cá nhân lên trước."


Tuyết lớn suốt đêm không dừng, phong bế lối vào Lâm Cốc, giống như một bức tường thấp màu trắng tuyết.

Ánh ban mai mới chớm, Tiêu Chiến đã chào từ biệt Thái tử, muốn một mình vào cốc, Thái tử lệnh Tưởng đại nhân lại chở tới mười xe lễ vật, nhờ Tiêu Chiến mang vào Lâm Cốc, nói là tâm ý của hắn với người Man tộc.

Mấy ngày trước vừa tặng vàng với tơ lụa xong, hôm nay lại tặng, Tiêu Chiến tỉ mỉ lật xem lễ vật, không có chỗ nào khả nghi, vẫn là những đồ vật tinh xảo đẹp đẽ nhất, đồ chơi kiểu mới nhất và rất nhiều áo bông.

Thái tử nói: "Người Man tộc dò la tin tức về đại họa khắp nơi, ta kêu phương sĩ ở Tây Quan thành đêm qua suy tính xem, địa chấn chắc sẽ xảy ra ngay tháng sau. Phạm vi từ tuyết sơn về phía Tây, Lâm Cốc thậm chí cả những thôn trang Thổ Phiên đều sẽ gặp tai họa."

Tiêu Chiến liền nghĩ chuyện này không thể chậm trễ, buộc phải lập tức lên đường vào cốc, Man tộc vẫn còn rất nhiều phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, không biết võ công, đi bộ suốt một chặng đường dài đằng đẵng, còn phải vượt qua tuyết sơn, ít nhất phải mười ngày mới có thể đi đến Tây Quan thành.

Tiêu Chiến đem theo tặng phẩm của Thái tử, đáp rằng: "Đa tạ Thái tử ban thưởng, nhưng ta buộc phải một mình đem những thứ này vào Lâm Cốc."

"Tuyết lớn như thế này, một mình ngươi? Có cần ta phái mấy người hộ tống không?"

Tưởng đại nhân cũng nói: "Phải đấy, Tiêu đại nhân, ta thấy thế tuyết này càng rơi càng lớn, bây giờ vẫn chưa đến mùa tuyết, trận tuyết này quỷ dị lắm, nói không chừng là dị tượng báo hiệu đại họa sắp tới, ngài vẫn nên đừng đi vào một mình thì hơn."

Tiêu Chiến cười nhẹ, nói: "Tưởng đại nhân không cần nhọc lòng, đi vào Lâm Cốc tự nhiên sẽ có người tiếp ứng, huống hồ, Lâm Cốc không cho phép người ngoài tự tiện xông vào, bây giờ phái binh sĩ đi vào cùng ta, khó tránh khỏi khiến Lang chủ nghi ngờ thành ý của Thái tử."

"À, ha ha, phải, phải, lão phu nhất thời không nghĩ được chu toàn như vậy."

Tưởng đại nhân nói rồi đối mắt với Thái tử một cái, nhìn ánh mắt Thái tử, Tưởng đại nhân ngậm miệng lại, hẳn là không thể thuyết phục Tiêu Chiến đưa người vào cốc.

Thái tử nhấc tay phủi tuyết trắng trên đầu vai Tiêu Chiến đi, muốn buộc chặt áo choàng cho y, thấy chiếc áo y mặc chính là áo choàng hôm qua của Lang chủ, Thái tử hạ tay xuống, trong mắt chán ghét, giọng điệu lại rất ôn hòa:

"Vậy thì vất vả cho ái khanh rồi, trời tuyết đường trơn, ngươi nhất định phải cẩn thận."

"Tạ Thái tử, bây giờ thần sẽ xuất phát."

Tiêu Chiến quỳ một gối xuống từ giã, Thái tử ân cần đỡ y dậy, nói:

"Trời lạnh, người Man tộc nhập quan phải băng qua núi tuyết, ở đây có mấy xe áo bông, là tâm ý của ta, đừng để bọn họ bị rét."

Thái tử lại dặn dò mấy câu, trong lời nói toàn là sự quan tâm với người Man tộc, khiến mọi người xung quanh vô cùng ca ngợi, Thái tử đương triều tấm lòng rộng mở, yêu dân như con.

Tiêu Chiến cũng không khỏi cảm thấy, vừa nãy nghi kỵ dụng ý tặng quà của Thái tử có hơi quá đáng, dù sao Lý Kính mà y quen biết trước đây, chưa bao giờ làm việc gì cay độc quá mức.

Tiêu Chiến lại bái, nói rằng: "Thái tử yên tâm, năm ngày sau, Lâm Cốc nhập quan, từ đây không còn tranh đấu nữa."

Đợi Tiêu Chiến đi vào Lâm Cốc, rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa, Tưởng đại nhân đi đến bên cạnh Thái tử, khoác chiếc áo choàng gấm màu tím lên cho hắn, thấp giọng nói: "Tiêu Chiến là tâm phúc của Thái tử, người thật sự bằng lòng để y đi sao?"

Thái tử liếc Tưởng đại nhân một cái, dọa cho gã sợ tới mức vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Lão thần hồ đồ, không nên suy đoán dụng ý của Thái tử!"

Thái tử mỉa mai nói: "Tưởng khanh, ngươi quyền cao chức trọng, cần phải hiểu đạo lý mới phải."

Tưởng đại nhân liên tục bảo "vâng", lại nói: "Người Man tộc man rợ hung tàn, kết oán với triều ta nhiều năm, sau này để bọn họ vào thành cư trú, chỉ e..."

Thái tử: "Thiên tai ở ngay trước mắt, lúc này thể hiện sự độ lượng của triều ta, người Man tộc sẽ cảm kích nhất, cảm kích mới có thể làm việc, bớt được rất nhiều rắc rối, ngươi quản lý Binh bộ, nên lấy đại cục làm trọng, đúng không?"

Thái tử nói xong mỉm cười, quay người về doanh trại, hạ lệnh quay về thành.

Tưởng đại nhân vẫn quỳ trên mặt đất, hồi lâu mới dám ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Thái tử, trên đỉnh đầu tuyết bay lả tả, gã lại bị mồ hôi rịn ướt cả sống lưng.

Trong lòng thầm nghĩ, Thái tử còn chưa tới ba mươi tuổi, tâm cơ thâm trầm này khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấu.


Trong Lâm Cốc, Tiêu Chiến thổi vang lang tiêu, tiếng còi đâm cho màng nhĩ đau nhói, rất nhanh đã nghe thấy có sói tuyết chạy băng băng như con thoi giữa rừng, chỉ trong chốc lát, ba con sói tuyết dừng trước ngựa của Tiêu Chiến.

Sói tuyết chăm chú nhìn Tiêu Chiến, dường như có phần xa lạ với người thổi còi.

Tiêu Chiến lại thổi lang tiêu, ba con sói tuyết liền cùng lúc xoay người, đi vào sâu trong rừng cây, Tiêu Chiến thúc ngựa chạy theo, không lâu sau lại trông thấy có người Man tộc chạy đến tiếp ứng, liền giao xe ngựa sau lưng cho bọn họ.

Tiêu Chiến một đường đi theo sói tuyết, trong lòng suy nghĩ tìm tòi, chiếc lang tiêu này chắc đã trải qua thiết kế đặc biệt, tiếng còi khác một trời một vực với loại còi bình thường nghe thấy, âm điệu cực cao, khiến màng nhĩ con người ta đau nhức, nhưng có thể chính vì như vậy mới có thể tiến vào phạm vi tập quán của sói tuyết, khiến bọn chúng hiểu ý của Vương Nhất Bác.

"Đây là cách trao đổi hình thành tự nhiên giữa Lang chủ với sói tuyết, hay hắn cố ý huấn luyện đây..."

Tiêu Chiến nhớ lại dáng vẻ Vương Nhất Bác dễ như trở bàn tay đã thuần phục được hãn huyết bảo mã, còn những con rắn đen kia nữa, bọn chúng không dám đến gần nơi ở, cùng với con chim ưng lúc nào cũng đậu trên đầu vai Lang chủ...

Tại sao chỉ có sói tuyết, bắt buộc phải dùng lang tiêu mới có thể điều khiển.

Chắc người Man tộc có cách riêng của mình nhỉ. Tiêu Chiến nghĩ một lát, theo cách Vương Nhất Bác thổi còi lúc trước, thử thổi còi với tần suất, số lần và dài ngắn khác nhau... Tiêu Chiến trước nay thông minh hơn người, thuở nhỏ đọc sách có khả năng xem qua là nhớ, đi trong Lâm Cốc hai canh giờ, đã mò mẫm ra không ít tiêu lệnh điều khiển sói tuyết.

Sói tuyết vô cùng nhạy bén với tiếng còi, tiếp nhận chuẩn xác mấy mệnh lệnh dẫn đường, rút lui, tấn công, phản ứng cực nhanh.

Tiêu Chiến đến nơi đóng quân, tuyết lớn rơi liên tiếp hai ngày, trước lúc tuyết ngừng, không thể nào săn bắt trong Lâm Cốc được, người Man tộc đều tụ tập trong nơi trú quân, vây quanh đống lửa sưởi ấm, tự mình nghỉ ngơi vui đùa.

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới lời Vương Nhất Bác từng nói, hắn đã quen với việc phiêu bạt, người Man tộc tín ngưỡng tự nhiên, thiên tai giống như quả kết trái trên cây vậy, đều là số đã định, không cần phiền não.

Nhưng Tiêu Chiến không thể nghĩ như vậy được, cảm thấy dù cho là Lang chủ, cũng không thể đưa ra quyết định cho tất cả tộc nhân.

Từ trong cốt tủy người Trung Nguyên đã nhận định, không cày bừa vụ xuân thì nói chi đến mùa thu gặt hái, địa chấn trước mặt, không chuẩn bị trước, chỉ biết đợi chờ đau đớn cắt da và tai họa ngập đầu.


Vốn tưởng hôm qua đàm phán, Thái tử đưa ra điều kiện tốt nhất, còn đưa cả bản đồ phòng thủ của Tây Quan thành, Vương Nhất Bác quay về hẳn sẽ kêu tộc nhân thu dọn, chuẩn bị cho việc di chuyển nhập quan.

Nào ngờ, hắn lại hoàn toàn không có sắp xếp nhổ trại gì cả!

Lại nhìn biểu cảm trên mặt người Man tộc, bọn họ trông thấy Tiêu Chiến lại đem rất nhiều vật tư về, vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc, ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, muốn biết một ít tin tức từ trong miệng y, Tiêu Chiến luôn bảo có thể đưa bọn họ ra khỏi Lâm Cốc, đến Tây Quan thành sống những ngày tháng yên ổn, không biết Lý triều rốt cuộc dự định như thế nào.

Bọn họ vẫn hoàn toàn không hay biết?

Vương Nhất Bác vẫn chưa nói kế hoạch chiêu hàng của Thái tử cho tộc nhân, thậm chí còn chưa nói đại họa ở ngay trước mắt?

Tiêu Chiến có phần nổi cáu, y quất roi ngựa, một đường chạy nhanh tới trước doanh trướng của Lang chủ.

Trông thấy A Đạt ngồi ở một bên, đang chơi quả cầu đá lông gà, Vương Nhất Bác đang dạy Vinh Đạt cầm kiếm đồng lên.

Thanh kiếm Công Thành này phải nặng hai mươi hai lăm cân, Vinh Đạt không nhấc lên nổi, ngược lại bị nó đè cho ngã trên mặt đất, Lang chủ ngửa lên thảm da lông cười lớn, bên tay đặt một vò rượu mạnh.

Tuyết lớn không ngừng, bầu trời xuất hiện dị tượng, không kêu tộc nhân chuẩn bị di chuyển, lại ở đây uống rượu, chơi đùa với trẻ nhỏ.

Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến quay về, vô cùng vui vẻ, hắn uống một ngụm đã đời, đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, ôm vai y nói:

"Về sớm thế, trời chưa sáng đã xuất phát rồi à?"

"Ừm."

Trên mặt Tiêu Chiến có vẻ giận, nghiêng người lui ra khỏi lòng Vương Nhất Bác.

"Yo, giận rồi à! Ai chọc ngươi thế, Thái tử? Cái tên Tưởng đại nhân kia?"

"Không phải."

Vương Nhất Bác cà lơ phất phơ treo trên lưng Tiêu Chiến, ngón tay từ phía sau nhấc cằm Tiêu Chiến lên, trêu ghẹo nói:

"Vừa quay về đã nổi giận, không phải bọn họ chọc vào ngươi, chẳng lẽ...là ta?"

Tiêu Chiến ngoài miệng không nói, nhưng Vương Nhất Bác biết, y trông như suốt ngày bị mình chọc cho xấu hổ giận dỗi, nhưng thật ra trong lòng thích cuộc sống thoải mái như thế này, trong tận đáy lòng cũng có một phần phản nghịch và nhiệt huyết.

Đâu ngờ hôm nay Tiêu Chiến không có phản ứng, chỉ xụ mặt ra, không nói gì.

Vương Nhất Bác cảm thấy y giận như thế này cũng có vẻ xinh đẹp khác lạ, cười nói: "Xem ra là ta thật, vậy ngươi nói xem sao ta lại chọc giận Kiếm Thánh rồi?"

Tiêu Chiến bấy giờ mới nhìn Vương Nhất Bác, lườm hắn nói: "Thái tử đã đồng ý rồi, sau này ta không cần về Đông Cung, điều kiện mà ngươi muốn đều đã có, tại sao vẫn không kêu tộc nhân thu dọn, ngươi có biết thiên tai sẽ tới ngay tháng sau không!"

Vương Nhất Bác vẫn không hề để tâm, còn muốn chạm lên khuôn mặt tức giận của Tiêu Chiến, bị y một phát đẩy ra, Vương Nhất Bác giả bộ tủi thân nói:

"Đúng là ta từng nói muốn Thái tử đồng ý không ép ngươi quay về, là vì ngươi ở Đông Cung sống khó chịu, ta mới nhắc tới điều kiện này, đã đồng ý muốn quy hàng bao giờ đâu..."

Tiêu Chiến khó mà tin nổi, đúng là bị Vương Nhất Bác làm cho tức đến bật cười, kéo cánh tay hắn đi, một đường đi ra giữa nơi đóng quân, chỉ vào người Man tộc đang tháo dỡ tặng phẩm, nói rằng:

"Ngươi nhìn mười xe đồ vật này đi, là ta đem về đấy, là lễ vật của triều đình, đều là cho người Man tộc đó, đến áo bông mặc để băng qua tuyết sơn cũng đã chuẩn bị! Hôm qua trên bữa tiệc, ngươi đã xem bản đồ phòng thủ của Tây Quan thành, nghe Thái tử chính miệng hứa hẹn điều kiện tốt nhất, còn cầm chiếu thư phong thưởng, khi đó ngươi không nói, bây giờ lại bảo chưa bao giờ định ra khỏi cốc?"

Tiêu Chiến tức giận thật rồi, Vương Nhất Bác chỉ có thể đáp rằng:

"Khi đó ta không nói là vì không muốn ngươi bị kẹp ở giữa, rơi vào tình thế khó xử, tên Thái tử kia, ngươi còn bảo là sư huynh ngươi, ngươi chỉ hơi không vừa ý một chút hắn liền đem ngươi ra trút giận, những năm nay ngươi sống không ngột ngạt à?"

Nhớ lại hôm qua trên bữa tiệc, hắn nói một câu "Lang chủ, không quỳ", Thái tử liền bắt Tiêu Chiến quỳ để trả lời, còn không cho y đứng dậy.


Vương Nhất Bác không cười đùa nữa, hắn cũng nén lửa giận.

Tuyết lớn ngập tràn đất trời, mới có hai ngày, tuyết đọng đã đến cẳng chân, giống như Tưởng đại nhân nói, thiên tướng yêu dị, Tiêu Chiến sốt ruột cho an nguy của người Man tộc, an nguy của Vương Nhất Bác, lúc này quả thực không muốn nói y ở Đông Cung sống như thế nào.

"Ta có ngột ngạt hay không cũng đều đã qua rồi, Vương Nhất Bác, ngươi nhìn những thứ này xem, có thứ nào không phải thứ mọi người cần? Tuyết lớn không dừng, chim muông trốn đi hết, săn bắt cũng khó khăn, muốn mọi người ăn gì? Tại sao ngươi nhất quyết khăng khăng theo suy nghĩ của mình, bất kể ngươi đưa ra một điều kiện hay một trăm điều kiện, Thái tử đã đồng ý rồi, ngươi không thể không nói đạo lý!"

Tiêu Chiến càng nói càng kích động, người Man tộc ở bên cạnh nghe thấy y với Lang chủ xảy ra tranh chấp, nhao nhao dừng động tác trong tay lại, lùi sang một bên, nhìn hai người đứng trong màn tuyết lớn, không ai nhường ai.

Vương Nhất Bác tức giận rồi, hắn túm mấy cái áo bông Thái tử gửi tới vứt xuống đất, chỉ vào nói:

"Những thứ này đều dùng để mua chuộc lòng người đó, thành Tây Quan tuyệt đối sẽ không thật lòng tiếp nạp người Man tộc, mỗi một thanh huyết quản, mỗi một tấc da trên người bọn họ đều căm ghét Lâm Cốc, bọn họ coi chúng ta là dã thú, sẽ không ai để dã thú mở cửa nhà mình!"

Tiêu Chiến thật sự tức đến bật cười rồi, Vương Nhất Bác vậy mà lại có thành kiến với người Trung Nguyên sâu như vậy!

Y cũng là người Trung Nguyên mà.

"Hờ! Vương Nhất Bác, Thái tử gửi áo bông đến ngươi nói là mua chuộc lòng người, cho ngươi xem bản đồ phòng thủ ngươi nói là lừa gạt, có phải nhất quyết muốn đại quân giết vào Lâm Cốc, máu chảy thành sông ngươi mới vừa lòng, mới có thể chứng minh là ngươi đúng? Sao ngươi có thể ngông cuồng đến mức này, không chịu cho người khác cơ hội, cảm thấy trên đời này chỉ có ngươi là đúng!"

Nghe lời Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác tức tới mức ho khan, lúc trước bị cây lớn đập trúng, chấn thương phế tạng, vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh.

Vương Nhất Bác vừa ho vừa nói: "Trong mắt ngươi ta là người như vậy? Ngươi cảm thấy ta là vì thắng thua với đúng sai của bản thân mình? Ngươi cũng hiểu rõ, nếu như ta không chịu quy hàng, Thái tử sẽ lệnh cho đại quân tiến công, không phải sao?"

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nổi giận ho suyễn, biết hắn vẫn còn vết thương, vừa nóng ruột vừa đau lòng, thở dài một hơi, đi lên trước dìu Vương Nhất Bác, giọng điệu mềm xuống một chút:

"Hai bên giao thiệp, xưa nay lễ trước binh sau, có ai mà không biết chứ... Thù oán dù sao cũng phải nghĩ cách hóa giải. Hôm nay Thái tử còn quan tâm đến sắp xếp của Lâm Cốc, bản đồ phòng thủ hắn đưa hôm qua, quân đội và bố trí lương thảo cũng cho ngươi xem rồi, ta đã xem tấm bản đồ đó, là thật đấy. Hắn muốn thẳng thắn chân thành đối đãi với Lâm Cốc, còn đánh dấu khu đất bảo tồn của người Man tộc ra, ở ngay kho thóc trống, xuất quan gần nhất, ngày sau đi lại với Lâm Cốc rất thuận tiện, ta cũng sẽ ở lại... Ngươi từng nói, ngươi tin ta."

Vương Nhất Bác cười khổ, lại ho khan mấy tiếng nữa, nhìn Tiêu Chiến nói:

"Trong lòng ngươi, trong lòng Thái tử, còn cả trong mắt những Tướng quân ở thành Tây Quan kia, bản đồ phòng thủ là cơ mật nhất, nhưng ngươi có hiểu không, Thái tử đưa bản đồ cho ta xem, không phải là thẳng thắn chân thành, tấm bản đồ đó chẳng có tác dụng gì với ta, ta sẽ không tấn công thành Tây Quan, cũng sẽ không giao tấm bản đồ đó cho Thổ Phiên để hai bên khai chiến, kẹp Lâm Cốc ở giữa."

Tiêu Chiến không nói gì, lại nghe Vương Nhất Bác nói: "Kho thóc trống chỉ có nhà kho cao lương lớn, căn bản không thích hợp cư trú..."

"Không phải đâu." Tiêu Chiến lên tiếng, bản đồ phòng thủ không nói, kho thóc trống là nơi y chọn, y nói:

"Kho thóc trống rất rộng rãi, có khoảng cách nhất định với nơi tụ tập của dân chúng thành Tây Quan, cũng phù hợp với tập quán quần cư của mọi người, hơn nữa lần đầu tiên ra khỏi cốc ta đã sắp xếp tu sửa rồi, đợi lúc chúng ta tới, chắc đã được hoàn thiện."

Tiêu Chiến có đạo lý của Tiêu Chiến, y nói không hề sai, hơn nữa một lòng giúp Vương Nhất Bác ứng phó với thiên tai, bảo vệ tính mạng người Man tộc, đã là vô cùng vất vả...

Chỉ là Vương Nhất Bác không tin, hắn chưa bao giờ tin tưởng thành Tây Quan, chưa bao giờ tin Thái tử dù chỉ một khắc.

Còn nói thêm nữa cũng không có kết quả, Vương Nhất Bác không muốn suốt ngày vì chuyện quy hàng mà tranh chấp với Tiêu Chiến, bèn chủ động nắm lấy tay Tiêu Chiến, cười nói:

"Được rồi, không giận nữa, đưa ngươi đi lũng sông hình móng ngựa ngắm cảnh tuyết có được không nào?"

Tiêu Chiến không nói gì, trên mặt không có chút cảm xúc nào, Vương Nhất Bác lại nói:

"Lâm Cốc đổ bão tuyết, lũng sông móng ngựa sẽ giống như một dải ngọc, không thấy bóng chim bay, tuyết trắng tinh khôi, hôm nay ngươi còn có thể trông thấy kho báu."

Vương Nhất Bác nói rồi liền muốn kéo Tiêu Chiến đi, Tiêu Chiến biết, mỗi lần không giải quyết được bất đồng, Vương Nhất Bác sẽ như vậy, đã kéo dài lâu nay rồi.

Y có năm ngày thời hạn với Thái tử, nếu như năm ngày trôi qua rồi, chỉ e Thái tử sẽ rút lại tất cả những điều kiện đã đồng ý, biết đâu lúc ấy lại từ bỏ việc giải quyết hòa bình, dấy binh vào Lâm Cốc...

Tiêu Chiến sử dụng nội lực, nội lực mạnh mẽ nhất của Kiếm Thánh, y kéo Vương Nhất Bác lại, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, trông thấy bản thân mình trong mắt hắn, trong mắt Tiêu Chiến có nước mắt, nhưng lại kiên quyết không thể nào dao động.

"Hôm nay, không đi ngắm cảnh tuyết nữa."

Vương Nhất Bác thả tay Tiêu Chiến ra, hắn nhắm mắt lại, giống như bị hòn đá lớn đè chặt trái tim, cực kỳ khó chịu.

Cuối cùng vẫn tới ngày này.

Giọng Vương Nhất Bác hơi khàn, mở mắt ra, không còn vẻ cười đùa nữa, nâng cao giọng nói:

"Ta làm Lang chủ một ngày, Man tộc sẽ không quy hàng."

"Ngươi có thể ngông cuồng không hàng, nhưng dù cho ngươi là Lang chủ, cũng không thể đưa ra lựa chọn cho hàng ngàn người bên cạnh này được, đây là tính mạng của họ, tương lai của họ, ngươi không thể để bọn họ sống một cách mù mịt, chết một cách mù mịt!"

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác cả giận nói, hắn chưa nói nặng như vậy bao giờ.

Hắn biết Tiêu Chiến muốn làm gì, cũng có thể đoán được kết quả. Tiêu Chiến rất thông minh, chỉ là y làm như vậy, là sẽ khiến Vương Nhất Bác từ đây không làm được gì nữa.

TBC

p/s: Mình cảm thấy mọi người vẫn đang bị vướng vào huyết ấn và "chân tướng" nhiều quá.

Câu chuyện này nên là một câu chuyện "không vì huyết ấn" chứ không nên là câu chuyện "vì huyết ấn".

Huyết ấn là gì, là sự đánh dấu và minh chứng lưu lại cho việc Vương Nhất Bác đã cứu Tiêu Chiến, cũng là thứ ràng buộc Tiêu Chiến với lời thề "phải cứu ân nhân trăm lần để trả ơn", và Tiêu Chiến với Lý Kính, chính là như vậy.

Tiêu Chiến vốn chẳng có tình cảm gì với Lý Kính, thứ Tiêu Chiến có là kí ức và sự e thẹn về những hành động gần gũi da thịt trong lều tuyết năm đó với ân nhân đã cứu mình. Chính vì tưởng rằng ân nhân cứu mình là Lý Kính, nên Tiêu Chiến mới theo hắn, mới không tiếc mạng bảo vệ hắn nhiều lần, mới dần dần nảy sinh "cái tình" trên cơ sở của "cái ơn".

Tình cảm của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vốn nên được xây dựng dựa trên sự chung đụng sớm chiều, dựa trên hai trái tim hòa nhịp, dựa vào việc cả hai thật lòng thích nhau, chứ không nên xây dựng trên việc "trả ơn" và sự "hưởng thụ sự trả ơn" giữa hai người.

Không có lời thề, không có ơn cứu mạng, thậm chí còn khúc mắc với sự phân biệt chủng tộc ở những chương đầu tiên, xuất phát từ căm hận, nhưng kết thúc bằng tình yêu, đây mới là con đường mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nên đi, chứ không phải trả ơn vì cứu mạng. Nếu chỉ vì huyết ấn, biết đâu được tình cảnh của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hiện tại không phải tình cảnh giống như Tiêu Chiến và Lý Kính?

Thế nên đừng đặt nặng huyết ấn quá, tận hưởng tình tiết đi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top