Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31. Dân chủ ngu dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác mãi vẫn không nói chuyện đại họa với người Man tộc, chỉ cố gắng hết sức tích trữ lương thực, cố gắng hết sức tìm kiếm nơi có thể lánh nạn, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không thể chứa đủ tất cả mọi người...

Sức người không thể chống lại thiên tai, đây là nhận thức chung của các thủ lĩnh Man tộc mấy trăm năm qua, gặp hoạ thì ứng phó, gặp khó thì vượt qua.

Phần lớn người Man tộc chưa khai hóa, bọn họ sống cuộc sống đơn giản nhất, mặt trời lên thì làm việc, mặt trời xuống thì nghỉ ngơi, chỉ biết giao thiệp với tự nhiên, di dời và đóng quân đều do Lang chủ quyết định. Rất nhiều người trong số họ chưa rời khỏi Lâm Cốc bao giờ, đối với thù hận ở thế giới bên ngoài, đối với chuyện xảy ra trong thành Tây Quan, không hề hay biết.

Tiêu Chiến đâu phải không biết, làm như vậy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Vương Nhất Bác, sẽ tổn hại tới tấm lòng liều mạng bảo vệ tộc nhân của hắn... Nhưng Tiêu Chiến đã từng tận mắt chứng kiến sự khủng bố của địa chấn, chỉ trong thời gian một nén hương ngắn ngủi đã cướp đi tính mạng hơn hai mươi người, phá huỷ nơi ở...

Tiêu Chiến không thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ đợi chết, nhìn những người Man tộc tin tưởng mình không chết cũng bị thương trong trận địa chấn.

Tiêu Chiến hạ quyết tâm, dù cho phải dùng cả đời để trả nợ cho hôm nay, y cũng sẽ ở bên Vương Nhất Bác.


Tiêu Chiến vô cùng trịnh trọng, chắp tay nói: "Lang chủ, ngươi là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trước đây ta chưa từng nói, nhưng trong lòng ta vẫn luôn kính nể sự phóng khoáng của ngươi, ngươi bắt ta lại thả ta, đối với thương đau và ly biệt ngươi đều có thể nhìn nhận một cách thờ ơ."

Tiêu Chiến nói rồi lại có phần không nỡ, y quay người đi, đối mặt với người Man tộc, không nhìn Vương Nhất Bác, tiếp tục nói:

"Nếu như Lang chủ trước nay lòng dạ luôn thẳng thắn vô tư, vậy thì hôm nay, tất cả tộc nhân đều ở đây, ngươi nên nói mọi việc với bọn họ, nói hết với bọn họ, bọn họ có quyền biết đã xảy ra chuyện gì, đưa ra quyết định cho bản thân!"

Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tiêu Chiến, hắn không nói lời nào, đứng rất lâu, Lang chủ ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bầu trời u tối.

Hoa tuyết rơi trên mặt Vương Nhất Bác, từ từ tan thành nước.


Tiêu Chiến không sai, chỉ là chưa từng tận mắt trông thấy, y vĩnh viễn không thể nào tin tưởng mình...

Dưới cái nhìn chăm chú của người Man tộc, Vương Nhất Bác đi về mảnh đất trống trước doanh trướng, hắn ngửa mặt lên trời huýt một tiếng thật dài, một tiếng gầm thét vang khắp Lâm Cốc, sau lưng Lang chủ rất nhanh đã nhảy ra một con sói tuyết.

Một con, hai con...hàng trăm con...

Tận tới khi vua sói tuyết xuất hiện bên cánh tay phải của Vương Nhất Bác, khoảng chừng một trăm con sói tuyết đứng sau lưng Vương Nhất Bác, Lang chủ nhảy lên lưng vua sói tuyết, trong màu tuyết trắng xóa, vua sói tuyết đứng thẳng cơ thể cao mười thước của mình, để Lang chủ đưa mắt trông xuống khắp nơi.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến trông thấy Vương Nhất Bác cưỡi sói tuyết, uy nghiêm không sao tả xiết.

Trong Lâm Cốc này vậy mà lại có trên một trăm con sói tuyết, còn chưa tính bầy sói trên núi tuyết, từng nghe nói Lang chủ lệnh cho mấy trăm con sói tuyết tiến vào Lâm Cốc chiến đấu, một lần hành động đánh thắng Ưng chủ, thống nhất Lâm Cốc.

Những ngày này vào Lâm Cốc, chỉ có ngày đầu tiên bị bắt từng trông thấy bầy sói, Tiêu Chiến còn tưởng lời đồn đại đều là thêu dệt...

Hơn một trăm con sói tuyết lượn vòng trong tuyết lớn, bảo vệ chủ, người Man tộc nhao nhao tụ tập quanh người Vương Nhất Bác, Lang chủ lệnh cho sói tuyết lùi về sau, toàn bộ bầy sói ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Vương Nhất Bác giơ kiếm đồng lên, nhìn Tiêu Chiến, lại đảo mắt nhìn tộc nhân trước người mình, trong mắt những người này có nghi hoặc, có mong chờ, phần nhiều hơn vẫn là sự kính sợ đối với Lang chủ.

Trong Man tộc, chỉ có Vương Nhất Bác hiểu, sự khó khăn khi làm Lang chủ, khi thống lĩnh người Man tộc.

Không có sức mạnh không thể chống lại và sự bảo vệ xuất phát từ trái tim chân thành, người Man tộc tuyệt đối sẽ không thật lòng tin phục, tuyệt đối sẽ không hành động theo thủ lĩnh. Nếu như không phải vậy, một khi manh động, người Man tộc sẽ chống đối lại thủ lĩnh, thậm chí đánh lộn một cách thô bạo...

Tiêu Chiến, sao y có thể biết sự khó khăn trong việc kiểm soát người Man tộc.


Gió tuyết trong rừng đan xen, sắc trời lúc sáng lúc tối.

Vương Nhất Bác đã yên lặng hồi lâu, Tiêu Chiến đi lên phía trước, đang định lên tiếng, trông thấy mũi kiếm của Vương Nhất Bác hạ xuống, lắc lắc đầu với mình.

Tiêu Chiến hiểu ý của hắn, y đứng nguyên tại chỗ, đợi Vương Nhất Bác nói, những chuyện này do Lang chủ đích thân nói sẽ khiến người ta tin phục nhất.

"Trong tộc có rất nhiều người biết, ta đã tích trữ lương thực mấy tháng nay, mọi người suy đoán là vì sao, đoán là sắp có chuyện lớn, hôm nay ta sẽ nói rõ tại đây, Lâm Cốc, sắp có đại họa!"

"Ta không biết còn bao lâu nữa, có thể là nửa tháng, có thể là tháng sau, nhiều nhất còn hai tháng nữa, là trận địa chấn lớn trăm năm khó gặp, sẽ núi rung cây đổ, nhân thú gặp nạn."

Mọi người Man tộc nghe lời Lang chủ đều hoang mang, kinh hoàng, sợ hãi, nháy mắt bùng nổ tiếng ồn ào hỗn loạn vang trời, trong đám người đông đúc, có người kêu gào, có người theo bản năng muốn thu dọn doanh trướng chạy trốn.

Giống như con ruồi không đầu, không hề có phương hướng.

Vương Nhất Bác giơ tay lên, vua sói tuyết rống lớn một tiếng, người Man tộc mới dần dần yên tĩnh.

Có người nôn nóng hỏi Lang chủ: "Lang chủ, chúng ta phải trốn đi đâu, phải trốn bao lâu?"

Vương Nhất Bác đáp: "Không ai biết địa chấn sẽ kéo dài bao lâu, ta lệnh cho huynh đệ trong tộc đào hang động lánh nạn trên chỗ cao rộng rãi, đã tích trữ lương thực, nhưng khối núi có thể chịu được địa chấn không nhiều, chỉ có thể đào được mười động, những chỗ lánh nạn khác vẫn đang liên tục tìm kiếm, chỉ là vẫn chưa tìm thấy."

Người Man tộc càng hoảng sợ hơn, gần như ngay bây giờ đã phải bắt đầu điên cuồng chạy trối chết, còn có người muốn lao ra khỏi Lâm Cốc, Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, bất giác cau mày.

Người Man tộc căn bản không có năng lực ứng phó với thiên tai, dù cho ngày thường bọn họ mộc mạc mà giỏi vật lộn, nhưng không có sự thống lĩnh của Lang chủ, người Man tộc vẫn chia năm xẻ bảy, một đám người ô hợp.

Đứng trước địa chấn, tình cảnh của bọn họ không mảy may tốt hơn chim muông trong rừng chút nào.

Người Man tộc sợ hãi hỏi: "Lang chủ, sơn động có thể trú được bao nhiêu người, đồ ăn đủ ăn không?"

Nếu Vương Nhất Bác đã quyết định nói, thì sẽ không giấu giếm một chút nào, hắn nói thẳng không kiêng kỵ:

"Sơn động có thể chứa được khoảng một nửa số người, ta sẽ để người già yếu và thợ săn tránh nạn trước, thức ăn...tính cả chỗ hôm nay Tiêu Chiến đem về, có thể ăn một tháng rưỡi."

Mọi người ồn ào đặt câu hỏi:

"Vậy những người khác làm thế nào? Địa chấn tới rồi, chỉ có thể đợi chết?"

"Lang chủ, ta không muốn chết!"

"Đừng ồn ào nữa, nghe Lang chủ nói, lần nào địa chấn cũng đều chết người, chúng ta không trốn được!"

"Ta phải chạy, ta phải ra khỏi cốc, địa chấn đáng sợ lắm, ta không muốn bị cây lớn đè chết!"

"Lang chủ bảo chỉ có thể sống được một nửa, hắn không cứu được chúng ta nữa rồi."

A Đạt: "Ca ca, ta sợ..."

Vinh Đạt: "Đừng sợ, chúng ta lớn lên trong Lâm Cốc, đại họa là định mệnh rồi, tin tưởng Lang chủ."

... ...

... ...

Tiêu Chiến nhìn đám người chạy tán loạn, nghe mỗi câu mỗi chữ của bọn họ, trong lòng cảm thấy chua xót cho Vương Nhất Bác, hắn dẫn theo tộc nhân di chuyển nhiều lần, vẫn luôn dốc hết toàn lực để che chở...

Tai họa sắp sửa ập lên đầu, rất nhiều người khó tránh khỏi nghi ngờ Lang chủ, oán trách hắn.

Tiêu Chiến không muốn nghe người Man tộc nghi ngờ chất vấn Vương Nhất Bác nữa, lớn tiếng hô: "Mọi người yên lặng! Nghe ta nói!"

Người Man tộc căn bản không nghe, tiếp tục la hét ầm ĩ, mạng cũng sắp mất đến nơi rồi, còn đâu mà để ý được tới Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác lại thở dài một hơi, lần nữa để vua sói tuyết phát ra một tiếng gào thét, người Man tộc lại yên ắng xuống.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trên lưng sói, đối mắt với hắn giây lát, đi đến bên cạnh vua sói tuyết, cao giọng nói với người Man tộc:

"Mọi người đừng có ồn ào, càng không cần chạy trốn, nghe ta nói, ta có cách để cứu sống tất cả mọi người!"

"Lang chủ với ta, hôm qua đã đi gặp Thái tử Trung Nguyên, bọn họ đồng ý, chỉ cần chúng ta quy hàng triều đình, có thể để người trong Lâm Cốc vào thành Tây Quan cư trú, cho mọi người lương thực, nhà cửa, đất đai có thể trồng trọt, thành Tây Quan bằng lòng tiếp nhận đồng thời đối xử tử tế với người Man tộc, sau khi địa chấn kết thúc, người Man tộc vẫn có thể tự do ra vào Lâm Cốc!"

Người Man tộc châu đầu ghé tai nhau nghị luận, có người xác nhận đi xác nhận lại với Tiêu Chiến xem có phải thật không, Thái tử Trung Nguyên tốt như vậy thật ư?

Tiêu Chiến đáp: "Thư chiêu hàng và chiếu thư phong thưởng đều là Thái tử tự tay viết, triều đình Trung Nguyên coi trọng lòng tín nghĩa và danh dự, quan tâm thể diện, chuyện mà Thái tử viết ngay trước mắt mọi người, sẽ không lật lọng!"

"Vậy nếu như sau khi nhập quan, bọn họ giống như trước đây, lại phái người đến ăn hiếp chúng ta, không để cho chúng ta sống yên, phải làm sao?"

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, lớn tiếng trả lời:

"Ta sẽ ở lại thành Tây Quan cùng với mọi người, ta sẽ che chở cho mọi người!"

Mọi người vẫn rất kinh ngạc, nhưng bọn họ quen Tiêu Chiến, tin tưởng Tiêu Chiến, tin y sẽ đối xử tốt với người Man tộc, đối xử tốt với Lang chủ, Tiêu Chiến sẽ không rắp tâm lừa dối.

Vương Nhất Bác có thể nhìn ra vẻ dao động và muốn đi trong mắt rất nhiều tộc nhân, còn có sự mừng rỡ như thoát khỏi chỗ chết, cũng trông thấy sự nghi ngờ và khinh thường, thậm chí là thù hận của một số những người khác.

Người Man tộc vây quanh Tiêu Chiến hỏi đông hỏi tây, lúc nào có thể đi, sau này sẽ ở chỗ nào, vân vân và vân vân.


A Đạt tốn rất nhiều sức lực mới chui ra khỏi chân của người lớn đến bên cạnh Tiêu Chiến, nó ôm Tiêu Chiến hỏi:

"Ngươi sẽ cùng với chúng ta đúng không? Có phải ngươi còn phải mua bánh hạt đào cho ta không? Lần trước ngươi đồng ý, nếu như ta có thể nhập quan, ngươi sẽ mua cho ta bánh ngọt nóng vừa mới ra lò."

Lúc này Vinh Đạt cũng chen tới bên cạnh Tiêu Chiến, nó một phát kéo lấy đệ đệ, bảo: "Đừng nói linh tinh, chúng ta chỉ nghe lời Lang chủ!"

Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu Vinh Đạt, đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn Vương Nhất Bác, hôm nay Tiêu Chiến đã hoàn toàn ý thức được, độ uy tín của Vương Nhất Bác trong Man tộc.

Còn cần hắn lên tiếng, người Man tộc mới có thể có quyết định.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nói với Vương Nhất Bác: "Lang chủ, ngươi từng nói, trong Lâm Cốc không có lừa lọc lẫn nhau, không có nghi kỵ lẫn nhau, bây giờ tất cả mọi người đều biết đại nạn sắp tới, cũng biết kế hoạch chiêu hàng, ngươi vẫn luôn yêu mến tộc nhân, nên để cho bọn họ quyết định vận mệnh của chính mình, để bọn họ có lựa chọn!"

Vương Nhất Bác trầm tư một lúc, đáp rằng: "Cũng tốt. Tiêu Chiến, ngươi phải nhớ kỹ, ta đã cố hết sức rồi, sau khi lựa chọn, ta cũng không thể nào thay đổi được nữa."

Có lẽ tất cả mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, giống với thiên tai trăm năm không gặp của Lâm Cốc, đều đã được định trước, Vương Nhất Bác không cưỡng cầu, không cố mà bảo vệ được.

Vương Nhất Bác móc hai tấm chiếu thư bằng vải gấm màu vàng từ trong lòng ra, nói với tộc nhân:

"Đây chính là thư chiêu hàng và chiếu thư phong thưởng mà Thái tử Lý triều đưa, bây giờ ta, từng chữ, từng chữ đọc cho mọi người nghe."

Dù cho biết tính cách của Vương Nhất Bác, biết hắn hào sảng phóng khoáng, giờ phút này Tiêu Chiến vẫn không khỏi lại lần nữa bội phục.

Chiếu thư của hoàng thất là thư tín ngoại giao có kiểu cách cao nhất, trong đó không thiếu những phong thưởng cho cá nhân Lang chủ, nội dung như vậy, thông thường sẽ không để mọi người biết, ít nhất ở Trung Nguyên là như vậy.

Nhưng Vương Nhất Bác lại hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, nếu đã quyết định phải nói, hắn sẽ nói sạch sẽ.

Vương Nhất Bác lớn tiếng đọc xong hai bức chiếu thư của Thái tử, lại vứt hai tấm vải vàng xuống đất, mặc cho người Man tộc đi lên trước kiểm tra xem xét, đồng thời hắn nói: "Trước lúc mọi người quyết định, ta phải nói suy nghĩ của ta với mọi người lần nữa!"

Người Man tộc đều ngẩng đầu lên, nhìn Lang chủ, nếu đã muốn người Man tộc tự mình chọn con đường để đi, để bọn họ biết tình hình, vậy phải biết một cách đầy đủ.

Ánh mắt Vương Nhất Bác chầm chậm quét qua trong đám người, cuối cùng rơi lên trên người Tiêu Chiến, hắn nói:

"Trong thành Tây Quan đời đời chán ghét, ức hiếp, tàn sát tộc ta, bọn họ khinh thường Man tộc ở ngoài quan, trong mắt bọn họ, chúng ta không khác gì với dã thú trong rừng, bây giờ vì muốn có được bản đồ, bọn họ tạm thời mở cổng thành ra, nhưng một khi bản đồ tới tay, sẽ không tiếp nhận chúng ta nữa, càng không đối xử tử tế, các ngươi đừng quên trước kia bọn họ đã đối xử với trẻ con và phụ nữ của chúng ta như thế nào!"

"Điều kiện của triều đình các ngươi biết rồi, suy nghĩ của ta các ngươi cũng biết rồi, sau này sống thế nào, sống ở đâu, các ngươi tự mình quyết định! Theo truyền thống của tộc ta, số ít đồng ý với số nhiều, sau khi quyết định, không được thay đổi lại!"

Sau một tiếng hạ lệnh của Lang chủ, người Man tộc nhìn ngang ngó dọc, bọn họ sợ hãi, bọn họ do dự, nhưng bọn họ càng không muốn chết.

Cuối cùng có một người đàn ông Man tộc, chầm chậm đi ra sau lưng Tiêu Chiến, hắn không dám nhìn Lang chủ, nhút nhát nói:

"Ta muốn theo Tiêu Chiến vào quan lánh nạn."

"Ta cũng vậy..."

"Ta cũng vậy."

...

"Ta không đi, ta muốn ở lại trong Lâm Cốc!"

Vinh Đạt tức giận chạy sang bên còn lại, cách xa một khoảng với những người muốn đi.

"Ta cũng không đi."

...

Ước chừng nửa canh giờ, người Man tộc dần dần đều đã có quyết định.

Khoảng chừng một nghìn người Man tộc, bên cạnh Tiêu Chiến đứng sáu bảy trăm người, bọn họ không thể nào vứt bỏ những miêu tả tốt đẹp trong thư chiêu hàng, bọn họ sợ hãi tai ương, biết sự đáng sợ của địa chấn, địa chấn tới rồi đều sẽ chết.

Tiêu Chiến nói, sau này còn có thể có nhà, có đất, sau đại nạn còn có thể tự do ra vào Lâm Cốc.

A Đạt vẫn luôn kéo tay Tiêu Chiến, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào ca ca, đợi tất cả mọi người đều đã chọn xong, nó kéo kéo tay Tiêu Chiến, hỏi rằng:

"Liệu ca ca có chết không? Lâm Cốc là nhà của ta, ta có thể quay về được nữa không?"

Tiêu Chiến xoa xoa má A Đạt, nhẹ giọng đáp:

"Vinh Đạt sẽ không chết, Lang chủ đã nói là số ít đồng ý với số nhiều, hắn sẽ cùng chúng ta vào quan lánh nạn, đợi sau khi đại nạn đi qua, chúng ta đều có thể trở lại."

"Vậy ta đi thành Tây Quan với ngươi, mua bánh hạt đào xong ta lại quay về!"


Đã chọn rồi, có kết quả rồi, hơn một nửa người Man tộc muốn ra khỏi Lâm Cốc, vào thành Tây Quan, bất kể là vì tạm thời lánh nạn hay muốn sau này cũng ở lại trong quan sinh sống, bọn họ đã đưa ra lựa chọn.

Không biết tại sao, Tiêu Chiến không cách nào ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác ở trên lưng sói, không thể nào nhìn vào mắt hắn.

Lúc này hắn, chắc là thất vọng và đau đớn khó nói nên lời.

Là Vương Nhất Bác năm lần bảy lượt dẫn người Man tộc di dời, sinh tồn một cách khó khăn trong Lâm Cốc.

Hắn vì bọn họ mà bôn ba trong Lâm Cốc, tìm kiếm nơi có thể hạ trại đóng quân.

Hắn vì bọn họ mà một mình lẻn vào quân doanh của thành Tây Quan cứu người.

Hắn tốn hết tâm sức, bắt được kẻ đối địch với Man tộc là Độc Cô Tướng quân.

Hắn vì bọn họ mà gấp rút lên đường không ngủ không nghỉ, đổi về hết xe lúa mì thanh khoa này tới xe lúa mì thanh khoa khác.

Hắn vật lộn với triều đình, với Thổ Phiên nhiều năm, để tất cả mọi người không dám bước vào Lâm Cốc, giữ yên ổn cho một cõi trời.

...

...

Đại nạn sắp tới rồi, dù cho ai ai cũng đều có bản năng hướng về cái lợi tránh xa cái hại, có quyền lợi cầu sinh, có lẽ lựa chọn không sai, nhưng Tiêu Chiến vẫn thương Vương Nhất Bác, buồn thay hắn, thấy xót xa trong lòng thay hắn.

Người Trung Nguyên nói, tai vạ ập xuống mạnh ai nấy chạy, thuyền mà nghiêng ngả, bỏ thuyền xuống nước...

Man tộc với Trung Nguyên, cách dãy tuyết sơn, phong tục và tập quán khác nhau một trời một vực, nhưng lòng người lạnh lẽo này, lại giống nhau đến thế.

...

...

Có kết quả rồi, người Man tộc muốn nhập quan tưởng rằng đại cục đã định, vây quanh Tiêu Chiến, muốn hỏi khi nào xuất phát.

Tiêu Chiến chỉ nói: "Những việc này đợi Lang chủ quyết định đi."

Vì Vương Nhất Bác mà cảm thấy không đáng đâu chỉ có một mình Tiêu Chiến, còn có hơn ba trăm người Man tộc, bọn họ với Vinh Đạt đứng cùng nhau, căm tức nhìn đám người còn lại.

Cuối cùng cũng có người xông ra, túm lấy quần áo của một người bên đối diện, mắng:

"Lang chủ chưa nói là được đi, kẻ nào dám đi, đi chính là bất trung với Lang chủ, có lỗi với Lang chủ!"

"Là Lang chủ nói để chúng ta tự mình chọn mà, số ít đồng ý với số nhiều, chúng ta đông người, ngươi không được ngăn cản!"

"Lang chủ làm bao nhiêu chuyện cho mọi người? Không có ngài ấy chúng ta đã chết từ lâu rồi, bây giờ ngươi đi với tên Trung Nguyên này, chính là làm trái với Lang chủ!"

...

...

Hai người rất nhanh đã lao vào đánh lộn, hai bên nhanh chóng có thêm người gia nhập vào cuộc chiến, chỉ chốc lát sau, cuộc chiến đơn lẻ đã phát triển thành cuộc đánh hội đồng của mười mấy người, rất nhanh đã trông thấy máu, cảnh tượng hỗn loạn, khó mà khống chế.

Tiêu Chiến khuyên giải không có tác dụng gì, giận dữ giơ "Khi Thế" trong tay lên, nhảy vào trong đám người đang đánh nhau, kiếm chưa ra khỏi vỏ, dùng nội lực nện lên những người Man tộc đang gây chuyện, y bay vút lên trời xoay tròn, lên hai xuống hai, đã tách mười mấy người ra, từng người ngã nhào về bên doanh trướng.

Mọi người đều biết sự lợi hại của Tiêu Chiến, mười mấy người, bị y hai ba chiêu đã chế trụ được toàn bộ, bảo kiếm trong tay lại càng bừng bừng kiếm khí, không ai cản nổi.

Người Man tộc đánh lộn lẫn nhau bò dậy khỏi mặt đất, tuy tạm thời không dám động thủ nữa, nhưng vẫn chửi rủa lẫn nhau:

"Ta không cần biết chọn hay không chọn, Lang chủ ở đây, quyết định của ngài chính là mệnh lệnh!"

"Lang chủ bảo xử lý theo quy định của tộc, chúng ta nhiều người hơn chính là thắng rồi!"

"Tộc quy không chỉ có số ít đồng ý với số nhiều, còn có tuân theo Lang chủ, các ngươi dựa vào đâu mà đi theo Tiêu Chiến, y không có tư cách ra lệnh trong tộc của chúng ta, chúng ta không phục!"

...

Tiêu Chiến còn muốn ra tay, nhưng y danh không chính ngôn không thuận, người Man tộc vẫn không phục y.

Trong lúc hỗn loạn, Vương Nhất Bác nhảy xuống khỏi lưng sói, tay hắn cầm kiếm đồng, đi vào chính giữa nhóm người đang tranh cãi om sòm, người Man tộc thấy Lang chủ đã tới, nén nhịn lửa giận, lùi sang hai bên, mọi người đều đợi quyết định của Vương Nhất Bác, đồng thời cũng đều tin rằng, Lang chủ sẽ đồng ý với ý kiến của mình.

Vương Nhất Bác từ trước mặt mấy người cầm đầu đánh nhau, đi đi lại lại hai vòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên mặt bọn họ, mấy người bị Lang chủ nhìn cho hoảng sợ, không dám ngẩng đầu, nghe thấy Lang chủ nói:

"Đại nạn còn chưa tới, kẻ địch chưa thấy đến, các ngươi đã muốn tự đánh chết mấy người trước rồi?"

"Lang chủ, là bọn họ!"

"Im miệng! Luôn mồm luôn miệng nói tộc quy, có nhớ quy định đầu tiên của tộc quy là gì không?"

"Quy định...quy định đầu tiên của tộc quy, không được tàn sát lẫn nhau."

"Nhớ chưa!"

Vương Nhất Bác lấy kiếm đồng đánh xuống đất, mũi kiếm cắm sâu vào mặt đất ba tấc, khí thế nghiêm nghị, mọi người rối rít cao giọng đáp:

"Nhớ rồi ạ!"

Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn nhìn những người bên cạnh y, nói một câu khiến Tiêu Chiến tuyệt đối không ngờ tới:

"Ta vẫn không đồng ý."

"Nhưng vừa nãy ngươi nói số ít nghe theo số nhiều..."

Tiêu Chiến không nói tiếp, y không muốn nói Lang chủ nuốt lời trước mặt mọi người, định đợi đám đông tản đi, lại nói chuyện với Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chỉ không hiểu nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, là hắn đã nói trước đám đông, kêu tất cả mọi người lựa chọn, tự mình quyết định vận mệnh, bây giờ có kết quả rồi, theo tính cách nói một là một của Vương Nhất Bác, hắn không thể nào lật lọng được.

Trên mặt Vương Nhất Bác không nhìn ra là buồn hay giận, giống như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, kết quả của người Man tộc, đều đã qua rồi.

Hắn cũng đã thừa nhận.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, chầm chậm rút kiếm đồng ra khỏi vỏ, cắm trên mặt đất, hai tay chống lên chuôi kiếm, cười thở dài một tiếng, nói:

"Sư huynh, rút kiếm đi."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top