Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồi 4. Tam Vương Gia để lộ nhan sắc.

Kinh thành, phủ Tam Vương.

Sáng sớm, bầu trời xanh trong vắt, ánh nắng ấm áp xuyên qua từng cành lá trùng điệp, chiếu lên trên bộ y phục lụa mỏng dài màu trắng. Trước thư phòng, mùi cỏ xanh nhàn nhạt toả hương, phía bên trong phòng Tiêu Chiến thoải mái nheo nheo mắt. Nằm ngửa trên chiếc giường lớn, mềm mềm,cong một bên khuỷu tay sờ xuống phía bên hông cạnh giường nhẹ nhàng kéo ra một khay đồ ăn vặt.

Tiêu Chiến mắt nhắm, tay bóc, miệng nhai vô cùng hưởng thụ.

Lúc này Vương Nhất Bác cơ hồ đã thượng triều trở về, chuẩn bị cùng Tiêu Chiến vào cung thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã kết hôn được một tuần, Tiêu Chiến cũng đã dần thoải mái làm quen với những thói quen trong sinh hoạt của Vương Nhất Bác. Sau đêm động phòng đến giờ, Vương Nhất Bác tuy vẫn hàn khí bức người nhưng cũng đã mở lòng hơn với Tiêu Chiến.

Lần đầu tiên Tam Vương Gia cho phép người khác ngủ trong phòng và thậm chí là trên giường của ngài, còn tinh tế dặn dò nha hoàn bên người vương phi hầu hạ chu đáo, vương phi có thích cái gì cũng thiên vị, để ý mà đem tặng cho. Những buổi học lễ nghi, tác phong của một vương phi đều được miễn, không cần hành lễ khi gặp vương gia, thậm chí miễn cả vấn an vào sáng sớm, để vương phi có thể ngủ thêm vào buổi sáng, dưỡng mình cho tốt. Điểm tâm sáng cũng truyền đến tận trong phòng mà dùng, chỉ cần giữa trưa và buổi tối đi qua chủ viện dùng cơm cùng vương gia là được.

Quay lại vấn đề, Tiêu Chiến sau khi ở trên giường nằm ăn chán chê, lại trùm mềm tiếp tục giấc ngủ sáng sớm. Đang mộng đẹp say sưa, lại bị thanh âm đột nhiên xuất hiện trong đầu đánh thức. Hãy còn ngẩn người, còn chưa kịp định thần, mới phát hiện lại là Vương Nhất Bác đến trêu chọc anh. Được thôi, Tiêu Chiến thật muốn chơi đùa cùng vị phu quân này. Lúc tìm đến thì bảo bận công vụ, không tìm lại tự giác mò đến, không phải khiến Tiêu Chiến đau đầu, thì chính là quấy nhiễu giấc mộng đẹp của anh.

"Kêu cái gì mà kêu ???" Tiêu Chiến đang phát tác cơn ngái ngủ.

Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, màu bạc bạch ngọc trên mặt nạ làm cho người ta nhìn không ra biểu tình biểu tình trên mặt hắn, chính là mâu quang sắc bén, ngữ khí âm lãnh.

"Vương phi, bổn vương đã cảnh cáo chàng không được mang đồ ăn vào tận giường, chàng dám cả gan cãi lời ta có biết hậu quả là gì không ?"

Tiểu Đan đứng bên cạnh Tiêu Chiến, vừa nghe thấy hắn nói như vậy, lập tức bị dọa đến run rẩy, gắt gao nắm lấy góc áo của nàng, cúi đầu không dám nâng lên.

Tiêu Chiến không chút nào sợ hãi nhìn hắn, hung hăng nói tới : "Thì sao ? Ta cứ ăn vặt ở đây ngài làm gì được ta ?"

"Cãi lại mệnh lệnh Vương Gia chính là bất kính với hoàng thân quốc thích, chỉ cần bổn vương lên tiếng ngay lập tức chàng sẽ ở đại lao. Không tin vương phi có thể thử." Vương Nhất Bác khóe môi gợi lên một tia cười trêu chọc.

"Vương gia, Chiến Chiến sai rồi, sau này không dám nữa, chàng có thể đừng trách Chiến Chiến khôngg~." Tiêu Chiến nghe hai chữ đại lao có chút hoảng sợ, liền ra chiêu làm nũng. Anh vươn tay nắm lấy áo của Vương Nhất Bác lắc lắc, đôi mắt long lanh pha chút ủy khuất của Tiêu Chiến cứ mở to mà nhìn Vương Nhất Bác.

"Ha ha." Vương Nhất Bác đột nhiên phát ra một trận cuồng tiếu, sau đó nhích người một hướng đến gần Tiêu Chiến, vươn tay ôm người trong lòng nói: "Vương phi của ta không sợ trời, không sợ đất hóa ra lại sợ nhà lao ư. Được rồi, Tiểu Đan chuẩn bị cho vương phi vào cung" Mâu quang Vương Nhất Bác đột nhiên bắn đến bên Tiểu Đan.

Oạch, Tiểu Đan lập tức chùn gối xuống, nhanh bước ra ngoài chuẩn bị y phục, nước ấm.

Tiêu Chiến một chút hoang mang, khóe miệng gợi một tia cười nói: "Vào cung ???"

Vẻ mặt ngơ ngác này là sao? Không muốn cùng hắn vào cung ? Sợ tên Đại Vương Gia kia thấy ?

Bàn tay Vương Nhất Bác đột nhiên bóp mạnh eo của Tiêu Chiến, lạnh lùng nhả ra từng chữ : "Nhớ cho kỹ, chàng là vương phi của bổn vương, đừng hòng nghĩ tới ai khác"

Tiêu Chiến lại trợn mắt, hung găn đẩy Vương Nhất Bác ra, nói:"Ngươi lên cơn cái gì ? Ta lúc nào nghĩ đến người khác ?"

"Tốt nhất là như vậy. Vương phi chuẩn bị, một canh giờ nữa ta đợi chàng ở trước cổng vương phủ." Vương Nhất Bác lạnh lùng uy hiếp đến, giấu ở phía dưới mặt nạ một ánh mắt đang cười. Hắn đứng lên rời khỏi Tuyết viện của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến lại quay sang nhìn Tiểu Đan, mâu trung đột nhiên hiện lên một tia nghi hoặc, hắn là Vương Gia, hắn nói như vậy, rốt cuộc là dọa cho anh sợ hay là thật sự có cái tội danh như hắn đã nói ?

"Thiếu gia, người lại nghi ngờ gì nữa vậy ? " Tiểu Đan nhìn qua một cái liền biết Tiêu Chiến đang nghĩ gì, Tiêu Chiến thiếu gia này, quả nhiên khác hẳn với thiếu gia của nàng.

"Tiểu Đan, cái tội danh lúc nãy tên Vương Gia kia nói có thật không ?" Tiêu Chiến không có một tia giấu diếm, ngây thơ nhìn nàng.

"Nói thật, từ lúc Tiểu Đan vào cung đến giờ chưa từng được nghe qua tội danh này, hình như là không có tồn tại." Tiểu Đan mâu quang lóe ra, Vương Gia lừa vương phi ???

Tiêu Chiến sửng sốt, tay đột nhiên nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói " Vương Gia thúi nhà ngươi dám lừa ta, xem ta trừng phạt ngươi thế nào."

"Ha ha, Vương phi mau chuẩn bị thôi, Vương Gia đang đợi người rồi." Tiểu Đan cười khẽ ra tiếng, vẻ mặt tự nhiên nhìn Tiêu Chiến.

"À phải rồi, thiếu gia." Tiểu Đan nhìn nàng, nhỏ giọng kêu.

"Tiểu Đan, làm sao vậy?" Tiêu Chiến vừa khoác áo choàng lông vừa nói về phía nàng.

"Thiếu gia, Trịnh công tử muốn được về vương phủ cùng người, có được không ?" Tiểu Đan cầu xin nói, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

"Sao lại vậy ? Nhũ mẫu phải làm sao ?" Tiêu Chiến nhíu mày, sao tự nhiên Trịnh Phồn Tinh lại thay đổi ý định. Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?

"Là ý của nô tỳ." Tiểu Đan cúi đầu, chần chừ một chút, mới thưa dạ nói: "Thiếu gia, Trịnh công tử nói chúng ta đi rồi, đại phu nhân mỗi lần nổi giận đều trút giận lên nhũ nương, còn có một đại tiểu thư ở Tiêu phủ, nô tỳ sợ............"

Tiểu Đan không có nói hết, Tiêu Chiến đã hiểu được ý tứ của nàng rồi. Nàng lo lắng cho nhũ nương của Tiêu Chiến. Nàng có thể hiểu được, nàng thật sự muốn lưu lại, ở lại nơi vương phủ cùng Tiêu Chiến sẽ không ai bảo vệ nhũ nương cùng Phồn Tinh.

Tựa hồ nhìn ra Tiêu Chiến do dự, Tiểu Đan đột nhiên ngoan ngoãn nói đến: "Thiếu gia, nhũ nương về quê sẽ an toàn hơn nhưng còn Trịnh công tử.."

"Tiểu Đan..." Tiêu Chiến cay sống mũi, không rõ vì cái gì đột nhiên mắt lại đỏ hoe.

"Cám ơn em, Tiểu Đan. Ta sẽ nói lại với Vương Gia xin phép ngài ấy cho Phồn Tinh đến vương phủ." Tuy biết rằng người nàng quan tâm là Tiêu thiếu gia thực sự, nhưng là cảm tình này làm cho Tiêu Chiến thực cảm động.

"Thiếu gia..." Tiểu Đan cảm động kêu một tiếng, nàng biết Tiêu Chiến là vì nàng.

"Tiểu Đan, em không cần cảm kích, ta không phải vì em, ta là vì nhũ mẫu cùng Phồn Tinh." Tiêu Chiến thuận miệng đáp, nếu bị Vương Nhất Bác trừng phạt, anh không nghĩ sẽ làm cho Tiểu Đan thấy áy náy.

"Đa tạ thiếu gia." Tiểu Đan như trước mỉm cười nhìn Tiêu Chiến.

.....................
.....

Trong hoàng cung, tại Phượng Loan điện, tẩm điện của Hoàng Thái Hậu vẫn như bình thường, cho dù đã đến giờ tỵ, nhưng bên trong vẫn truyền ra âm thanh của nha hoàn trong đại điện.

Ngoài Phượng Loan điện, đám thái giám cung nữ đều là mặt không chút thay đổi, nhãn xem tị, tị xem khẩu, khẩu xem tâm thủ hầu ở bên ngoài.

Mà trong điện cũng chỉ có một người hầu cùng một thái giám đứng bên cạnh vị Hoàng Thái Hậu mặc y phục màu vàng, tay phải cầm một cái bạch ngọc, tay trái cầm khăn lụa, ngồi trên ghế phượng.

"Khởi bẩm thái hậu, Tam Vương Gia cùng Vương Phi đến vấn an người." Vị thái giám đứng bên phải cầm lấy phất trần trong tay, bước xuống trước mặt hoàng thái hậu, cúi người cung kính.

Hoàng thái hậu mị hoặc cười, nói: "Cho vào. Còn ngươi, đi truyền Dương Yến Tử đến đây cho ta."

"Thần tuân chỉ," Thái giám hô to một tiếng, từ từ lui ra ngoài.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến hai thân ảnh trắng cùng nhau bước vào trước cặp mắt không mấy thiện cảm của hoàng thái hậu dành cho Tiêu Chiến. Một đứa con riêng lại muốn leo lên ngôi vị Vương Phi ? Mộng tưởng !!

Vương Nhất Bác đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Chiến, động tác lại cũng dị thường mềm nhẹ, không làm Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu, hướng hoàng thái hậu đi đến.

"Nhất Bác cùng vương phi vấn an hoàng tổ mẫu. Hoàng tổ mẫu ngọc thể an khang". Vương Nhất Bác mâu quang lạnh lùng nhìn về phía hoàng thái hậu hành lễ.

Hoàng thái hậu nhẹ nhàng đứng lên, đi về hướng Tiêu Chiến "Tam vương phi, vẫn còn nhớ mà vấn an bổn cung. Bổn cung còn tưởng ngươi làm vương phi rồi liền không để ai vào mắt chứ." Rồi lại chỉ đồ ăn trên bàn, "Đến cũng đến rồi, ngồi đi, cùng ta dùng bữa."

Dương Yến Tử cũng vừa đến, nhìn thấy Vương Nhất Bác vội chạy đến bên cạnh, một tay khoác tay Vương Nhất Bác, sau đó lại mỉm cười nói đến : "Nhất Bác ca ca."

"Yến Tử, vương phi của ta cũng biết ghen." Vương Nhất Bác âm sắc lạnh lùng, rút cánh tay đang bị nắm ra khỏi bàn tay của Dương Yến Tử, nhìn về hướng Tiêu Chiến. Vươn tay vòng qua eo, ôm trọn Tiêu Chiến vào lòng.

Mà Dương Yến Tử cùng Vương Nhất Bác là thanh mai trúc mã, từ bé đã ở bên nhau. Dương Yến Tử lại âm thầm thích Vương Nhất Bác từ lâu nên hiển nhiên hành động vừa rồi của Vương Nhất Bác làm Dương Yến Tử càng không thích Tiêu Chiến.

Nhưng mà rất nhanh, Dương Yến Tử liền đi vào trạng thái bình thường như không có gì, mắt vẫn nhìn Vương Nhất Bác, miệng vẫn mỉm cười đến giờ vẫn chưa từng gián đoạn.

Mà lúc này, Tiêu Chiến trong mắt đã không còn để ý đến bàn đồ ăn trước mặt, chỉ còn lại một tia lãnh liệt cùng thần tình khinh thường. Nhanh chóng gỡ tay Vương Nhất Bác ra, động tác thuần phục như muốn nhanh chóng rời đi.

Rồi sau đó, Tiêu Chiến hướng về phía hoàng thái hậu, tươi cười nói đến :" Đạ tạ thái hậu, Tiêu Chiến trước lúc đến đã cùng vương gia dùng bữa, Tiêu Chiến xin phép dạo ngự hoa viên một lát"

Giây tiếp theo, Tiêu Chiến rời đi, trong đại điện cũng không còn thấy thân ảnh của Vương Nhất Bác nữa, ngay cả Dương Yến Tử cũng không thấy nữa.

.................
.......

Hoàng cung rộng lớn lại uy nghiêm, Tiêu Chiến đi lòng vòng mãi mới đến được hoa viên của hoàng cung.

Ở đây các loại hoa đua nhau khoe sắc, ánh nắng chiếu rọi xuyên qua những tàn cây lớn, bao phủ lên những đoá phù dung khiến nó thêm rực rỡ.

Tiêu Chiến nâng nhẹ tay hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười trong lòng vô cùng dễ chịu.

"Vương phi thế mà lại dám bỏ lại bổn vương một mình trốn ra tận đây ? " Vương Nhất Bác giọng điệu đe đọa hàm ý mang theo sự trêu chọc.

Tiểu Đan bên cạnh nhún nhẹ gối của nàng, khẽ giọng "Vương Gia" sau đó lập tức lui ra ngoài hoa viên.

Tâm trạng Tiêu Chiến đang tốt vậy mà tên Vương Gia này không biết tốt xấu, đã để người khác ôm tay giờ lại đến đây chọc vào anh !!

"Vương gia còn bận tâm sự cùng thanh mai trúc mã, Tiêu Chiến nào dám quấy rầy." Tiêu Chiến giọng điệu ba phần hờn dỗi, bảy phần tức giận.

"Vương phi đây là đang ghen sao ? Xem ra Vương phi từ lâu đã để ta vào mắt." Vương Nhất Bác áp sát vào Tiêu Chiến, hơi nóng phả vào tai làm Tiêu Chiến có chút run rẩy.

" Vương Gia là đang tự ảo tưởng à ? Ta còn lâu mới để ngươi vào mắt !" Tiêu Chiến ngượng ngùng quay lưng về phía Vương Nhất Bác, giọng điệu mang đa phần xấu hổ.

"Vương phi nghĩ sao?" Vương Nhất Bác cũng không có trực tiếp trả lời.

"Nhất Bác ca ca, thì ra huynh ở đây, muội tìm huynh nãy giờ." Dương Yến Tử theo từ xa đi tới, nàng cư nhiên bỏ qua Tiêu Chiến, trong đầu nàng giờ chỉ có ý nghĩ lấy trái tim Vương Nhất Bác, loại trừ Tiêu Chiến.

"Cô ta đến đây làm gì ??" Tiêu Chiến cơ hồ tức giận, dùng tay nắm lấy áo của Vương Nhất Bác, lại dừng lại ở phần cơ bụng săn chắc của hắn, Tiêu Chiến đưa tay chọt chọt cơ bụng, khóe môi gợi lên một chút thích thú, tươi cười.

Vương Nhất Bác không có một tia lạnh lùng, vươn tay ôm lấy người trong lòng, ngọt ngào nhìn đến Tiêu Chiến : "Bổn vương thực không biết."

"Nhất Bác ca ca, muội có thể ở đây cùng huynh không ? " Dương Yến Tử ngữ khí ôn hòa, ánh mắt lại dị thường lạnh như băng.

"Bổn vương cùng vương phi đang tâm sự, nếu cảm thấy không vấn đề gì, muội có thể ở lại." Vương Nhất Bác một mặt đáp ứng, một mặt ngồi xuống ghế đá đưa tay kéo Tiêu Chiến ngồi lên đùi của hắn.

Tiêu Chiến trợn mắt, hai tay vẫn hướng tới bụng của Vương Nhất Bác sờ sờ, nói: "Ngươi lại tính làm gì vậy, mau thả ta ra." Nói xong, Tiêu Chiến liền hung hăng định đứng dậy nhưng bị Vương Nhất Bác giữ chặt eo rồi.

"Đau..." Eo đột nhiên bị bóp chặt, Tiêu Chiến có chút nhíu mày, tên vương gia này rốt cuộc muốn làm gì ?

Vương Nhất Bác mỉm cười, nhìn người đang ngồi trong lòng, giật mình nhận ra vương phi của hắn thật đáng yêu.

"Không phải vương phi rất thích những thứ có giá trị sao, phối hợp cùng bổn vương, ta sẽ cho chàng thứ mà chàng muốn" Vương Nhất Bác nhìn đến, Tiêu Chiến vui mừng mở to mắt, sau đó mới nói: " Ngươi nói thật không ?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, Tiêu Chiến lúc này mới phát giác chính mình bị hắn phát hiện sở thích kì dị này rồi, nhưng là được tặng mặt nạ bạch ngọc kia, điều này làm cho Tiêu Chiến thực vui mừng, thật cao hứng rồi.

Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn qua Dương Yến Tử hậm hực từ nãy giờ, rồi xoay người hôn lên môi Tiêu Chiến.

"Nhất Bác ca ca, huynh không sợ muội buồn hay sao.." Dương Yến Tử lúc này cơ hồ tức giận, tay nắm chặt gấu áo, khẽ nhăn mày bỏ đi.

"Vương phi, chàng mệt không? ta đưa chàng hồi phủ nhé ?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng, ôn nhu Tiêu Chiến cảm giác được trái tin mình có một dòng nước ấm vừa chảy qua, từ khi anh đến đây, vốn không có ai dịu dàng với anh như thế.

"Không có." Tiêu Chiến lắc đầu, từ khi gả vào vương phủ, phụ thân vốn không có hỏi đến anh, anh cũng không dám trở về thăm, sợ phiền toái, chỉ có chịu đựng.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đưa tay sợ mặt nạ bạch ngọc, không biết từ khi nào tim đã đập lệch mất một nhịp, bất chợt anh kéo lấy mặt nạ của Vương Nhất Bác xuống lém lỉnh nói: "Lúc nãy ngươi hứa tặng ta cái...này..."

Mặt nạ mở ra, Tiêu Chiến nhìn đến một cái chớp mắt cũng không động, Vương Nhất Bác khẽ sờ eo anh, lại hỏi :" Vương phi, ngắm đủ chưa ?"

Tiêu Chiến lại giật mình, một câu cũng chưa nói, đỏ ửng mặt vội vàng quay lưng bỏ đi.




-------
Mình không biết mọi người thế nào nhưng mình thích cách xưng hô "chàng - chàng" ấy nên mình áp dụng vào đây. Nếu không hợp mọi người nói mình nha.

Mình sẽ ra mỗi tuần 4 chap, sẽ không có ngày cụ thể vì mình bận ấy mọi người thông cảm cho mình nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top