Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2.3: Amant

Bản dịch chỉ đúng 80%
===============================================================

Trong cuộc sống của mỗi người, thứ tự xuất hiện rất quan trọng, nhưng đến cuối cùng cũng không đánh lại nổi hai chữ "số mệnh".

Người Vương Nhất Bác vẫn luôn miệng bảo yêu thích là một là một sinh viên năm 3 hệ đại học khoa kiến trúc, cùng chuyên ngành với Tiêu Chiến, thậm chí còn nhận được học bổng từ gia đình của anh.

"Tô Thuấn, Beta, là sinh viên năm ba, thành tích học tập vượt trội, năm ngoái còn được nhận học bổng của tập đoàn. Tô Thuấn nhận được đặc cách, gia cảnh... có thể nói là vô cùng không tốt. Cha mẹ li hôn, mẹ tái hôn, ba dượng không có công việc đàng hoàng suốt ngày nghiện rượu. Tướng mạo..."

Trong phòng trưng bày thiết kế của đại học A, Tiêu Chiến đi chậm lại nửa bước, thư ký dừng lại một chút đưa đến trước mặt anh tờ giấy chứng nhận. Thiếu niên trong hình không có gì nổi bật, vẻ ngoài bình thường hướng về phía ống kính tươi cười đến vô cùng xán lạn.

"Tướng mạo tôi không tiện đánh giá, nên tính là thanh tú đi."

Tiêu Chiến không nhận tờ giấy chứng nhận, nhìn vài lần thì tiếp tục bước về phía trước. Khẩu vị của Vương Nhất Bác luôn thay đổi rất nhanh, nhưng thiếu niên thanh tú này lại là một loại vô cùng mới mẻ trước nay anh chưa từng thấy qua.

"Trong trường đánh giá thế nào?" Tiêu Chiến suy nghĩ một chút liền hỏi.

"Nhân duyên không tệ. Tính cách của Tô Thuấn rất tốt, bạn bè cũng nhiều, là bộ trưởng của ban đồng ca, cũng là phó bộ của viện đoàn ủy nhiếp ảnh. Trong phòng trưng bày thiết kế còn có tác phẩm của cậu ta, tác phẩm.... Tiêu tổng, anh nhìn xem, tấm ảnh kia là Tô Thuấn chụp đó."

Tiêu Chiến nhìn theo tay thư ký, ở cuối hành lang có treo một khung ảnh A2. Bức ảnh là bóng lưng của một người con trai, mặt hướng mặt trời, dựa vào chiếc moto, bóng hình gầy gò đơn bạc.

Dưới góc phải dán tên tác phẩm: "Amant."

Chân mày trong lúc lơ đãng chậm rãi nhăn lại, Tiêu Chiến nhìn bức ảnh đến xuất thần, cách đó không xa bỗng có người gọi tên anh.

"Tiêu Chiến?" Giấy chứng nhận còn đang cầm trong tay bị thư ký nhanh chóng giấu ra phía sau, thấp giọng nhắc nhở: "Tiêu Tổng, là chồng của anh..."

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nghiêng đầu liền nhìn thấy người biến mất từ sau hôm lễ cưới. Vương Nhất Bác vài bước đi đến trước mặt anh, bước chân cậu nhẹ nhàng, khuôn mặt mỉm cười, xem ra tâm trạng rất tốt.

"Sao anh lại đến đây?" Tóc của Vương Nhất Bác đã được cắt ngắn một tí, lỗ tai không còn những chiếc khuyên tai lấp lánh nặng nề, quần áo lam trắng nhẹ nhàng khoan khoái khác với một thân đen trước kia.

Cũng đã một tháng không gặp rồi, cứ như biến thành người khác vậy.

Tất cả những suy đoán đều bị anh che dấu lại, Tiêu Chiến ho khan một tiếng nói: "Phòng trưng bày thiết kế của trường muốn trưng bày tác phẩm của anh, anh đến đây để bàn bạc chút chuyện."

"À, ra là vậy." Vương Nhất Bác tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, cậu liếc nhìn thư ký cao gầy cúi đầu đứng phía sau anh ra hiệu tạm biệt: "Vậy hai người cứ làm việc đi, em đi trước..."

Tiêu Chiến đánh gãy lời cậu: "Còn em tại sao lại đến đây? Không phải em học ở khoa thương mại sao?"

Một cơn gió nhẹ thoáng qua, khứu giác mẫn cảm của Omega ngửi thấy được mùi Quả Trà thoang thoảng, đáp án có lẽ không cần nói anh cũng đã biết.

"Em đến tìm bạn học, cậu ấy còn đang tham gia hoạt động." khuôn mặt mỉm cười ấm áp như gió xuân kia có chút chói mắt, Vương Nhất Bác còn cố ý nhướng mày ra hiệu nói với Tiêu Chiến: "Chính là người trong hôn lễ em nói với anh đó."

Tiêu Chiến làm bộ kinh ngạc: "Vương thiếu gia sao em lại phải xuất mã rồi? Còn chưa theo đuổi được sao?"

Đối phương vờ như nghe không hiểu ý của anh, bày ra vẻ mặt thẹn thùng: "Làm gì nhanh như thế, việc này phải từ từ mà."

"........................."

Tiêu Chiến nghĩ rằng nếu không phải mình biết rõ lịch sử tình trường dày đặc của đối phương, anh thật sự sẽ bị dáng vẻ thanh thuần của người này lừa mất. Ngược lại Vương Nhất Bác cũng không phải chưa từng làm loại chuyện giả vờ ngoan ngoãn này, hơn nữa còn là từ nhỏ đến lớn làm mãi không chán, nếu không làm sao có thể trở thành đối tượng được tán dương trong miệng các vị trưởng bối đây.

"Tiêu tổng... chuyện triển lãm anh có muốn từ chối không?" Nhìn Vương Nhất Bác đi xa hơn mười mấy mét thư ký mới ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác, lại nhìn bóng lưng trong bức tranh treo ở cuối hành lang kia, ánh mắt di chuyển vài lần, mãi cho đến khi bóng dáng của Vương Nhất Bác trở nên mơ hồ phía xa.

"Làm đi." Anh mím môi, vẻ mặt không rõ nói: "Đại biểu học sinh để cái cậu Tô Thuấn kia đến làm."

=================================
Không biết sao mà up cứ bị mất đoạn hoài tức dựn ghê -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top