Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3.3: Trong Tình Yêu Tuổi Tác Bao Nhiêu Cũng Đều hợp Lý

QT: Ni

Edit: Ni + khoinguyenduongthii

Bản dịch chỉ đúng 80%

================================================================================

"Ờm... chuyện là tháng ba trước hắn ở thành phố A uống rượu ẩu đả, đánh phế một cánh tay của con người ta rồi bỏ chạy." Vương Nhất Bác tiếp tục đi về phía trước, khiến cho Tiêu Chiến cũng phải nhanh chân đuổi theo: "Vị trí đó vừa đúng lúc ở góc chết, em phải tốn chút sức tìm được hộp đen từ chiếc xe đậu gần đó. Khuôn mặt của hắn ta bên trong rất rõ ràng, em tiện tay đưa cho chú người quen trong đồn hắn liền bị gọi đi uống trà."

Tiếu Chiến: "...................."

Tiểu tử này, đúng là thật có thủ đoạn của một đứa nhỏ.

Xem ra tình yêu thật sự có thể che mờ lý trí. Anh nói chuyện yêu đương với một tên khốn, việc này trời biết, đất biết, cả Vương Nhất Bác cũng biết, chỉ có chính mình lại như một tên ngốc chẳng hay biết gì.

Tiêu Chiến cúi đầu càng ngày càng thấp, vẫn không lên tiếng.

Không phải anh cảm thấy ngại ngùng gì, chỉ là đang suy nghĩ Vương Nhất Bác là một học sinh cấp 3 thì làm sao có khả năng trong nửa ngày tóm được chứng cứ đồng thời tống Hà Vũ Bân vào đồn cảnh sát vây? Làm sao biết chiếc xe đó trùng hợp đứng ở góc chết của khu giám sát? Như thế nào chỉ mới hai giờ đã từ trong tay lái xe ở thành phố A lấy được hộp đen?

Hoặc là Vương Nhất Bác đã sớm điều tra Hà Vũ bân, chờ đối phương tự sa vào lưới. Hoặc chính là Vương Nhất Bác dựa vào quan hệ của nhà họ Vương tạo bừa chứng cứ chỉ vì giúp anh xả giận.

Thấy Tiêu Chiến vẫn không nói gì, Vương Nhất Bác còn tưởng anh tức giận rồi, cậu liền kéo tay anh.

Quần áo thật mỏng, cánh tay lập tức cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương.

"Ui. . ." Anh nhịn không được kêu ra tiếng.

Vương Nhất Bác lập tức buông lỏng tay, "Vừa nãy khi anh đi ra em đã cảm thấy anh có gì đó không đúng. Đã đem người đánh thành phế phẩm, vậy mà bản thân đến một chút thương tích cũng không có."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói: "Tên khốn kiếp kia da mặt so với anh còn dày hơn, lúc bị anh đánh hắn liền vặn ngược tay của anh."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, kéo tay áo của Tiêu Chiến, dắt anh trở về phòng trọ của mình.

Tiêu Chiến thay một chiếc áo thun ba lỗ màu đen, tùy ý để Vương Nhất Bác giúp anh xử lý tình trạng bong gân ở tay. Vương Nhất Bác tay vừa xoa xoa dầu giúp anh vừa nói: "Có thể sẽ hơi đau, anh ráng nhịn một chút nha.

Đau cái rắm á!

Khi bàn cậu xoa xoa trên vai Tiêu Chiến, anh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng cần thận từng li từng tí của cậu, cảm thấy cũng không đau lắm.

Ngược lại chẳng biết vì sao viền mắt của Vương Nhất Bác ửng đỏ cả lên, khiến anh có chút đau lòng.

Anh cảm thấy mình đường đường là một người trưởng thành, lại liên lụy đến người chưa thành niên, thật sự cảm thấy có lỗi với tuyên ngôn độc lập tự cường mà bản thân đã đọc ở lễ trưởng thành. Vương Nhất Bác rõ ràng không phải là gì của mình, vậy mà vẫn một mực đi khắp nơi làm việc mà đáng ra sẽ là người nào đó của mình nên làm.

Máy điều hòa không khí trong phòng trọ đối diện anh, không khí ấm áp thổi lại đây, lần này Tiêu Chiến không thấy lạnh nữa, đầu anh dần nóng lên.

"Ôi. . ." Tiêu Chiến thở dài, chính mình cảm thán một câu, thật sự là không đúng lúc mà.

Nhưng thời điểm vốn là thứ khó nắm bắt, đâu phải ai cũng là anh hùng, vừa ra trận một phát liền đánh trúng trọng điểm ngay.

"Tại sao hai chúng ta lại không ở bên nhau chứ...?"

Hỏi một học sinh cấp ba chưa thành niên loại câu hỏi không có chút tiết tháo này truyền ra quả thật chính là không có đạo đức, nhân tính vặn vẹo mà.

Bàn tay của Vương Nhất Bác vẫn còn đặt trên vai anh, chỉ là không còn động đậy. Đèn phòng khách chiếu lên mái tóc khi đó vẫn còn là màu hạt dẻ của cậu, trong ánh mắt tựabnhư biển sâu cuộn sóng, tràn đầy ôn nhu. Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp chết chìm trong đó luôn rồi.

Anh rũ mắt xuống, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Kết thúc một ngày đi bắt gian tại trận lại ngồi chồm hổm mấy tiếng trong phòng giam, chọc vào một đống phiền toái đều dựa vào Vương Nhất Bác giải quyết.

Trước đây Tiêu Chiến từng xem qua một quyển sách, trong đó có nói rằng: "Cuộc sống không dừng lại ở sự sơ sài trước mắt, mà còn có cả thơ ca ở phương xa."

Anh bỗng nhiên nghĩ, phương xa chính là Vương Nhất Bác lắm lúc ác miệng lắm lúc lại ôn nhu, thế nhưng vẫn luôn làm bài thơ bầu bạn cạnh mình, vậy thì cũng rất hạnh phúc đó.

Người ngay thời điểm suy sụp dễ dàng khiến chính mình nghĩ đến một cuộc tình không thể tưởng tượng nổi. Tiêu Chiến nghĩ thầm nếu như Vương Nhất Bác không chê mình, chặt đứt hoa đào của mình thì anh liền chờ cậu trưởng thành cũng được.

Mặc dù rõ ràng cây đào của Vương Nhất Bác mỗi ngày đều trổ ra càng nhiều hoa.

Hiếm thấy Vương Nhất Bác không cợt nhã, vẻ mặt ôn nhu nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thậm chí cảm giác rằng nếu như mình nhắm mắt lại, có khi nào sẽ có dịu dàng hôn rơi xuống không...?

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, ông trời đối với anh thật sự không ra làm sao cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top