Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7.4: Người ấy, chính là nhành cây ở Salzburg của tôi

Bản dịch chỉ đúng 80%

================================================================================

"Hôm nay đến đây thật ra chỉ có một mục đích thôi. Chủ yếu muốn nói với người một tiếng, người đem cái lũ gà rừng lại tưởng mình là phượng hoàng ngồi ở đây quản giáo lại tốt một chút. Đừng có áp dụng mãi cách dạy sống chết mặc bây, để chúng tìm người gây rối nữa, Nhất Bác nhà chúng tôi không có phúc hưởng loại đãi ngộ này."

Lời này vừa nói ra đều khiến toàn bộ người trong phòng bao gồm cả Vương Nhất Bác vô cùng khiếp sợ, không nói nên lời.

Đây chính là đại nhân vật, từng ở trên chiến trường, lập được công lớn cho quốc gia đó. Tiểu bối nói chuyện với ông đến ngẩng đầu cũng không dám, nói chi đến chuyện nói ra mấy câu thẳng thắn ngang tàn như thế này.

Mợ hai bị tưới rượu đỏ cả một thân, ngồi bệch dưới đất không dám nói gì. Ai dám ở thời khắc này làm ra chuyện hồ háo chắc chắn sẽ bị ném ra biển làm mồi cho cá ăn ngay.

Ông nội Vương Nhất Bác chỉ nở nụ cười ảm đạm: "Ta là ông nội của nó. Dù ta có làm thế nào thì cũng là vì tốt cho nó."

"Đó là trước kia. Trước kia em ấy chỉ có một mình ngài là người thân thôi." Khuôn mặt Tiêu Chiến không có chút nào sợ hãi. Anh vô cùng bình tĩnh khi nói ra những lời này, tựa như đang thông báo một quyết định vô cùng thường tình: "Bắt đầu từ hôm nay, em ấy còn có cháu."

"Con người cháu vốn dĩ không chịu được mấy chuyện dơ bẩn. Mà chuyện khiến cháu không thích nhất chính là bảo bối cháu nâng niu lại bị người khác vứt lên vứt xuống trong đống bùn bẩn thỉu. Còn cùng cháu nói cái gì mà trưởng thành vui vẻ, tình thân vô giá nữa chứ, mấy cái này người hiểu được sao?"

Ánh mắt lão nhân gia lóe lên một chút, có chút cảm giác chèn ép đè nén người khác trong quá khứ. Ông mười lăm tuổi ra chiến trường, cái học được chính là làm sao sống được trước họng súng, một thân dũng mãnh từ trong xương cốt như thế mà lại sinh ra những đứa con bất lực nhu nhược. Ông thật không dễ dàng mới để mắt đến một tiểu bối có tài, thế mà mới uốn nắn vài lần đã có người nhảy ra bảo vệ rồi.

Kinh ngạc qua đi, lại nghĩ một chút, người như Vương Nhất Bác cha không thương mẹ không yêu cuối cùng cũng có một người bảo vệ cậu như vậy, hình như cũng không phải chuyện gì xấu. Mấy năm nay chuyện cười ông xem đủ rồi, tuổi tác ngày càng lớn lại chẳng có được một đứa con cháu nào thật lòng hiếu kính bên cạnh. Sinh ra hai đứa, một đứa chết, một đứa lao tù đợi chết, cúi đầu nhìn xuống kết cục hôm nay, thôi cũng xem như đây là báo ứng đi.

Có lẽ ông đã sai rồi, nhưng cho dù là như thế thì ông cũng sẽ không thừa nhận.

Nghĩ đến đây, ông lão nhẹ nhàng vuốt vuốt cằm, thấp giọng nói: "Hiểu rồi."

Ngay cả kẻ điên như mợ hai cũng tỉnh táo lại mấy phần, bà ta gả vào nhà họ Vương hai mươi năm chưa từng thấy qua người nghe lời như thế.

Tiêu Chiến, kẻ khiến cả phòng khiếp sợ, trước ánh mắt trợn trừng của toàn bộ người trong phòng đưa tay ra chậm rãi đan xen mười ngón với bàn tay của Vương Nhất Bác. Hai người nắm chặt tay cứ như thế ung dung cùng nhau rời khỏi.

"Đi thôi." Tiêu Chiến thu lại khí tức cường ngạnh trên người, thân thể theo thói quen dựa vào người Vương Nhất Bác, thanh âm dịu dàng ấy cứ thế ở trong tim cậu vương vấn mãi không thôi.

Giờ phút này cậu cảm thấy có thứ gì đó đang ôm trọn lấy trái tim của mình, khiến nó loạn nhịp không ngừng.

Thì ra cậu sớm đã gặp được thiên thần bảo hộ của mình rồi, hơn nữa thật sự là không cần phải đợi lâu lắm.

Hai người rời khỏi bữa tiệc, lúc này Tiêu Chiến mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, le lưỡi nhìn Vương Nhất Bác nói: "Dọa chết anh rồi. Anh sợ ông nội em đánh hai đứa mình muốn chết."

Vương Nhất Bác há miệng thở dốc, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi, tại sao anh lại bị thương? Sao anh lại đến trễ? Thế nào gọi là cách dạy dỗ sống chết mặc bây? Anh như thế này có nghĩa là đã chấp nhận em rồi đúng không?

Thế nhưng lời nói đến bên miệng, lại chỉ có một câu: "Trước khi anh đến đây... đã uống cam quýt Phổ Nhĩ sao?"

Vương Nhất Bác cảm nhận vô cùng rõ ràng bàn tay của Tiêu Chiến trở nên có chút cứng đờ, anh nghi hoặc hỏi lại cậu: "Em nói cái gì?"

"Trà Phổ Nhĩ quýt." Vương Nhất Bác đi về phía trước, tiến đến cần cổ của Tiêu Chiến cẩn thận ngửi ngửi: "Trên người anh mang theo mùi vị trà Phổ Nhĩ mà. Từ khi nào lại có thêm mùi cam quýt thơm ngát này nữa rồi?"

=============

"Ở Salzburg, vào mùa đông đem một nhành cây cắm vào tầng thấp nhất của quặng muối hoang vắng, hai ba tháng sau đem nó trở ra sẽ thấy phía trên của nó được bao phủ một lớp tinh thể lấp lánh. Tuy không quá dày như móng vuốt nhưng những cành nhỏ đều lấp lánh như được bao phủ bởi vô số kim cương, rạng rỡ phát sáng, không còn nhìn ra được là nhánh cây ban đầu nữa rồi."

《 Luận Tình Yêu 》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top