Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9.4: Em rất ngoan hơn nữa em còn biết yêu là gì nữa đó

Bản dịch chỉ đúng 80%

===============================================================

Cái tên Vương Nhất Bác này tính ra cũng là một kẻ khó hầu hạ, lúc tưc giận cũng sẽ không thể hiện ra quá rõ ràng, am hiểu nhất chính là nụ cười ẩn đao ám tiễn, nhìn chung thì trong mấy năm gần đây, mỗi lần nói chuyện với nhị bá mẫu đều là kiểu chậm rãi thong thả bình bình tĩnh tinh như thế, là bởi vì trong lòng cậu rất rõ ràng, thái độ như thế sẽ lại càng khiến đối phương nổi nóng hơn nữa.

Đây gọi là giết ba ngàn địch tổn thất hết tám trăm quân, cái cảm giác tức nghẹn này chẳng khác gì tự mình chịu tội là bao, Tiêu Chiến đã nói với Vương Nhất Bác rất nhiều lần, cần gì phải giày vò người khác lẫn dằn vặt chính mình như thế chứ.

Giờ phút này, Vương Nhất Bác xoay xoay cái nhẫn cưới đeo bên ngón áp út tay trái, ngừng lại một lúc lâu rồi mới nói: "Tôi lên cấp ba chưa bao lâu thì mẹ tôi và bác của tôi cùng gặp tai nạn xe mà chết, tôi ở nhà nốc hết một bình thuốc ngủ, tí nữa là đi gặp ông bà rồi."

"Biết được chuyện này chỉ có ba người, ba tôi, lão người hầu ở nhà chúng tôi và Tiêu Chiến."

Sắc mặt của Tô Thuấn khẽ động, cậu ta tinh ý nhận ra rằng, Vương Nhất Bác đã biết việc mình vẽ đường cho Hà Vũ Bân rồi, thế nên cậu ta theo bản năng tránh né đi ánh nhìn thản nhiên của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng chẳng thèm để ý đến mấy chuyện này, tự biên tự diễn tiếp tục nói: "Là do Tiêu Chiến đến nhà trùng hợp đã cứu được tôi, tôi súc ruột hai lần, tim từng ngưng đập tạm thời, cũng từng hôn mê sâu không tỉnh, sau khi đại nạn không chết thì dã bị bóng ma tâm lý..."

Nói đến đây, cậu ngừng lại một lúc, liếc mắt nhìn Tô Thuấn một cái rồi mới tiếp tục nói: "Bóng ma tâm lý để lại là từ đó về sau tôi không thể nào uống được thuốc viên nữa."

Tay của Tô Thuấn nắm chặt ly cafe nóng trong tay, cậu ta cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng cách nhấp một ngụm Espresso, mùi vị chua đắng kích thích vị giác của cậu ta.

Vương Nhất Bác đợi một lát, thấy cậu ta không nói lời nào, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Chuyện của ngày hôm đó, anh ấy không hề có ý nhắm vào em, chỉ là anh ấy lo lắng cho tôi mà thôi."

Yêu một người, cho dù có buồn lòng thì cũng muốn ở bên cạnh họ.

Vương Nhất Bác tận dụng khoảng thời gian hai tiếng xếp lego để suy nghĩ tường tận tiền căn hậu quả của toàn bộ sự việc. Bất kể là đứng ở góc độ nào xem xét thì đầu sỏ gây khiến cho hai tay của Tiêu Chiến bị thương như thế đề là Vương Nhất Bác hết.

Cậu còn thật sự cho rằng với kinh nghiệm tình trường của mình thì cậu có thể xử lý tốt hết tất cả các mối quan hệ, kết quả là mọi chuyện đến chỗ Tiêu Chiến đều xảy ra hỗn loạn. Thế nên mới hiểu ra được rằng, tất cả những sự thành thạo trước kia đều là do không thèm để ý, bây giờ xảy ra trăm chuyện là bởi vì mình đã quá để tâm.

Giằng co một hồi, lâu đến mức Vương Nhất Bác đã không còn kiên nhẫn để ngồi nữa, lúc này Tô Thuấn mới chậm chạp mở lời, hai mắt đều đã đỏ cả lên: "Anh làm bạn với em, là vì anh xem là thế thân có đúng vậy không?"

"Em đã tra qua rồi, em và Tiêu Chiến học cùng một trường đại học cùng một chuyên ngành, đến cả các câu lạc bộ bọn em tham gia cũng giống hệt như nhau. Anh xem người khác thành thế thân, lừa gạt tình cảm của người khác, lẽ nào còn không cho em phản kích lại một lần sao?"

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp đáng thương nước mắt thành dòng của Tô Thuấn, Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới một câu mà mình đã từng đọc trong quyển sách nào đó: "Người xấu thật sự không đáng sợ, đáng sợ là kẻ giả làm người tốt."

"Tôi vừa nói khi nãy rồi, tôi thật sự mong em có thể tỉnh táo lại một chút." Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn thời gian, không còn dáng vẻ lưu tình nữa nói: "Trừ những thứ kia, em có thể tìm ra được thêm điểm tương đồng nào nữa không?"

Tô Thuấn im bặt.

"Vậy thì tại sao em lại cho rằng mình có thể trở thành thế thân của Tiêu Chiến? Chỉ vì một vài đặc điểm mà em sàng lọc được ở trường chúng tôi trong số hàng trăm điểm tương đồng cá nhân sao?" hiếm khi Vương Nhất Bác lên giọng, để lộ ra chút căm phẫn mà mình đã kiềm chế rất lâu: "Tôi làm bạn với em, lúc đầu là vì cảm giác mới mẻ, sau này là vì tôi phát hiện ra..."

"Em rất giống tôi, chứ không phải là giống Tiêu Chiến."

Tô Thuấn mở to hai mắt lộ vẻ không thể tin được, nước mắt cứ làm rơi xuống không ngừng.

Mẹ thì tái giá, ba ba thì ngày ngày mượn rượu giải sầu, cuộc sống vẫn luôn bị bó buộc, cậu ta rất muốn phát tiết nhưng lại ngại cuộc sống bức bách, thế nên vẫn luôn cố gắng hết sức giả bộ thành bộ dáng sáng sủa hào phóng để người ta yêu thích.

Thật sự rất giống với Vương Nhất Bác.

Trên người Tô Thuấn, cậu chỉ thấy được vài điểm tương đồng với Tiêu Chiến, nhưng lại thấy được bóng dáng của bản thân mình rất nhiều.

Thế nên Vương Nhất Bác mới có thể ở bên cạnh chăm sóc cậu ta nhiều một chút, giống như năm đó Tiêu Chiến đã đối xử với cậu vậy.

Người sống trong cuộc sống tối tăm vẫn luôn rất cần sự dẫn dắt của ảnh sáng, Vương Nhất Bác là người bước ra từ bóng tối. thế nên cậu mới mới không ngại làm người dẫn đường cho kẻ khác.

Lại chẳng ngờ rằng mình lại bị hiểu lầm đến độ tạo thành cục diện của ngày hôm nay.

Chuyện đến nước này, có nói thêm nữa cũng chỉ càng ngại thêm, Vương Nhất Bác gọi phục vụ đến tính tiền, lúc chuẩn bị rời đi mới nhìn đến Tô Thuấn vẫn còn đang ngồi trên ghế, nhớ đến vết thương trên tay của Tiêu Chiến thì vẫn chưa nguôi được cơn giận, lại bồi thêm một câu:

"Trước giờ Tiêu Chiến không uống cà phê, anh ấy chỉ uống Iced Shaken Blackcurrant Raspberry Juiced Tea mà thôi."

Ly Espresso trước mặt sớm đã lạnh, nhưng Tô Thuấn vẫn chưa uống một lần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top