Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Anh ấy

Sân trường đầy nắng.

Tiêu Chiến đang đọc sách.

Vương Nhất Bác bên cạnh một mực nhìn anh, lần thứ tám mở miệng muốn nói cái gì đó lại im miệng ấp úng không nói nữa, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng xoay đầu lại, như có chút bất đắc dĩ, khóe miệng lại hơi hơi cong lên, tại khóe môi tích tụ ra một cái tựa như tồn lấy vị ngọt: "Làm sao, có việc gì thì nói đi a."

"...Không có việc gì." Vương Nhất Bác lập tức cúi đầu xem ghi chú tiếng Anh của mình, sợi tóc tiu nghỉu rũ xuống trước trán, nhìn rất noan ngoãn. Hắn một bên đọc tiếng Anh, một bên ánh mắt lại vụng trộm ngó nghiêng Tiêu Chiến bên kia, bộ dáng như một tên trộm.

"Đọc sai rồi." Tiêu chiến giòn tan mà ghé vào tai hắn nói, "Besides mới là trừ cái đó ra, beside là ở bên cạnh. Chỗ này hẳn là besides."

"Em… …" Vương Nhất Bác há hốc mồm, nghĩ giải thích một phen nhưng chính bản thân cũng không lên tiếng, về sau tưởng tượng có thể biết mình đã đọc sai đại khái vẫn nghĩ là Tiêu Chiến đang ngó chừng khẩu hình của mình, không hiểu vì sao tai liền đỏ lên, liếc qua Tiêu Chiến một cái, thấy người kia đang chống khuỷu tay nâng cằm lên cười nhẹ nhàng mà nhìn mình, liền vội vội vàng vàng quay đầu không nhìn tới, nửa ngày mới thốt nên lời, ra vẻ trầm ổn mà mở miệng, "Em... em biết, Chiến ca là anh không chuyên tâm!"

"Ai..." Tiêu Chiến cười, "Đến cùng là ai không chuyên tâm a, em có nói đạo lý hay không a Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác mím môi, phụng phịu má, không để ý tới anh.

Hắn sinh ra da đã trắng, thời điểm đỏ mặt liền càng thêm rõ ràng, trên gò má hơi mập, một tầng đỏ hiện lên thật mỏng, xinh đẹp tựa như ráng chiều, lại mang một chút thận trọng bối rối.

Tiêu Chiến đi đến chọc một chút vào má hắn. Thể chất Tiêu Chiến hay ra mồ hôi, ngón tay thon dài mang theo một chút ẩm ướt, thời điểm chọc vào má hắn có chút hơi lạnh: "Nói đi nói đi mà, rốt cuộc là có chuyện gì thế."

Mềm mại đáng yêu, mang theo sự dịu dàng bao dung của người lớn tuổi, anh cảm thấy mình giống như đang hờn dỗi với đứa trẻ vậy.

Vương Nhất Bác dường như vô thức nghiêng người tránh né những ngón tay của Tiêu Chiế.

Tiêu Chiến khẽ sững người, ngón tay trong không trung khẽ cong rồi cuộn lại trong lòng bàn tay, bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì, vừa muốn mở miệng, liền nghe tiểu hài tử cúi đầu buồn buồn nói: "Chiến ca, bọn họ nói anh như vậy anh không thấy tức giận sao?"

Nương pháo* , thích nam sinh, biến thái, buồn nôn, có bệnh. (*娘炮 nương pháo ý chỉ con trai có cách cư xử, ăn nói tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không)

Vương Nhất Bác nắm lấy tờ ghi chú siết chặt lại.

"A... anh chính là thích nam sinh a." Tiêu Chiến ngược lại là nở ra nụ cười, "Em biết đấy, khi một người không có nhược điểm nào khác và người ta không thể tìm thấy một nơi nào để tấn công em, họ sẽ nhìn từ xu hướng tính dục và ngoại hình của em, cái gì cũng có thể công kích."

Anh chớp mắt một cái, một nụ cười lan tới khóe mắt, lan toả ra bộ dáng xinh đẹp rực rỡ và sống động: "Khía cạnh kia chứng tỏ anh vẫn rất là ưu tú mà đúng không."

Vương Nhất Bác tựa như thay anh cực kỳ ủy khuất: "Thế nhưng có rất nhiều người đều xa lánh anh, Chiến ca sẽ không thấy khổ sở sao..."

"Vậy tại sao em không xa lánh anh." Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng ngắt lời hắn, cây bút máy màu đen quay một vòng trong đầu ngón tay mảnh khảnh, tựa như chỉ là hững hờ hỏi một chút.

"Em…" Vương Nhất Bác tựa như nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu có chút không hiểu, "Em tại sao phải xa lánh anh, thích nam sinh thì làm sao, lại không làm gì sai thì là người không thể thích sao?"

"A..." Tiêu Chiến cười, "Nếu như nam sinh anh thích cũng nghĩ như vậy thì thật tốt."

"Anh… có người thích sao?" Vương Nhất Bác phân biệt rõ ý tứ trong lời nói của anh, đột nhiên không nói ra được nơi nào không thoải mái, nhăn mũi một cái, "Cậu ta biết anh là..."

Cảm giác chua chua này lại bị đè nén, quả thực, rất kỳ quái.

Bản thân hắn giải thích, đại khái là trước mắt bằng hữu tốt nhất với Tiêu Chiến chỉ có mình hắn, lúc này lại lòi ra một người không hiểu từ đâu đến cùng hắn so quan hệ với Tiêu Chiến xem ai thân mật hơn, mới làm hắn không thoải mái đi.

Vương Nhất Bác lại mím môi dưới, nghe thấy Tiêu Chiến cười híp mắt mở miệng: "Cậu ấy biết a. Cậu ấy đối với anh cũng rất tốt, thế nhưng là anh không dám thổ lộ, ài, sợ dọa cậu ấy chạy mất."

"Chuyện đó…" Vương Nhất Bác cảm giác trong lòng chua chua.

Chiến ca lúc nào có bằng hữu tốt như vậy, hắn thế mà không biết.

Hắn... thật sự không hiểu hết Tiêu Chiến rồi!

"Ca, anh dũng cảm lên một chút! Bây giờ anh liền gọi điện thoại thổ lộ cho cậu ta! Nếu là cậu ta không đáp ứng em sẽ đi đánh hắn!" Vương Nhất Bác trong đầu có chút loạn, cảm xúc vô thức có chút bất ổn, liên tiếp nói năng lộn xộn mở miệng nói mới phát hiện dường như không ổn, nhíu mày một cái, nhưng cũng không đi giải thích lại.

Tiêu Chiến nhìn hắn cười, ánh mắt tựa hồ có chút kỳ dị.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, xem ra là không có ý tứ: "Làm sao, anh là anh của em, em còn không thể..." "Được, bây giờ anh sẽ đi gọi điện thoại cho cậu ấy." Tiêu Chiến nghiêng người cười nhìn hắn nói một câu, một bên lấy điện thoại di động ra, cúi đầu ở trên màn hình nhấn hai lần.

Vương Nhất Bác cố gắng kéo căng ra một nụ cười, ánh mắt lại không hướng bên kia phân lấy một tia, giống như hờn dỗi, âm thầm cắn chặt hàm răng.

"Anh gọi a." Tiêu Chiến hướng về phía hắn giơ điện thoại lên một chút, điện thoại màu đỏ chót trong tầm mắt hắn nhoáng một cái, tựa như một đám lửa, thật chói mắt.

"Được, anh..." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, một câu còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác trong túi điện thoại chấn động, vô thức móc túi ra, đại não chưa kịp phản ứng cái gì, ầm một cái, cả người đều cứng đờ, con ngươi hiện lên một điểm mông lung, khẽ nhếch môi, bộ dạng mờ mịt thất thố.

"Em không trả lời điện thoại à?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng nâng cằm lên một chút, thanh âm nói chuyện lại tựa như ở chân trời, rơi vào trong tai hắn mờ mịt lại xa xôi, giống như cách một tầng màng mỏng.

Rõ ràng là thanh âm êm ái, nhưng lại tựa như một cái búa đập vào trên đỉnh đầu. Vương Nhất Bác đột nhiên tỉnh táo lại, lưng cứng đờ, có chút chần chừ mà lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên danh bạ hiện đến, giật mình trong chốc lát. Tiêu Chiến cũng không thúc giục hắn, cũng không nhìn hắn, lẳng lặng ngồi ở một bên, cúi đầu, những ngón tay anh siết chặt mép vỏ điện thoại một lần nữa.

Bọn họ đều biết , màu đỏ có ý nghĩa là gì, màu xanh có ý nghĩa như thế nào.

Cực kỳ lâu, lâu đến nỗi điện thoại Tiêu Chiến tự động gọi lại một lần nữa, tiếng bíp bíp một chút một chút vang lên, giống như đập vào trong lòng người, thúc vào trong lòng người hốt hoảng.

"Không sao, em có thể không nhận a. Người không muốn trả lời thì có thể không nhận, không sao, chúng ta vẫn là bạn bè." Giống như là không chịu được loại im lặng gần như buồn bã này, Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng rất nhẹ rất nhẹ mà nói một câu, cười lên tựa như an ủi chính mình.

Dứt lời, anh cúi đầu, dường như muốn kết thúc cuộc gọi, bên cạnh một bàn tay lại duỗi ra một cái, ôn nhu lại cường ngạnh mà nắm lấy tay anh. Nhiệt độ nóng bỏng đến nỗi làm anh giật mình.

Anh rất chậm rất chậm chớp chớp mắt, rồi nhận ra nhịp tim của mình đang đập rất mạnh như muốn sổ ra ngoài lồng ngực.

Vương Nhất Bác quyết định cái gì đó tựa như rất quyết tâm, nhấn vào nút màu xanh lá cây, đặt lên tai mình.

Tiêu Chiến khẽ giật mình, cũng chầm chậm đưa điện thoại lên tai, dịu dàng lại hơi mang theo một tia thanh âm thấp thỏm, như thể những đuôi cá bơi chập chùng dưới làn nước trong mặt hồ tĩnh lặng, ngang qua dòng nước, qua làn gió nhẹ, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói:

"Vương Nhất Bác."

Âm cuối nhẹ nhàng tan biến trong gió.

Hai người một lần nữa lại rơi vào im lặng thật lâu.

Có một số lời không cần nói rõ, có chút tình cảm ngầm hiểu lẫn nhau. Một số dòng suối chỉ chờ núi sông, cuối cùng có một ngày hội tụ lại ầm ầm dậy sóng.

Giống như rất lâu rất lâu.

Vương Nhất Bác mở miệng, thanh âm khàn khàn là do trộn lẫn một tia tận lực bình tĩnh lại quá kiên quyết.

"Ừm, em đây."


Anh không biết rằng em từng bởi vì mơ tới anh mà khó ngủ thức trắng cả đêm.

Anh không biết rằng em từng do dự hết lần này đến lần khác vì những cảm giác không thể giải thích được.

Anh không biết rằng em đã từng bởi vì một nụ cười vui vẻ của anh mà trở nên hạnh phúc giống như một đứa trẻ.

Anh cũng không thấy được tên ghi chú của anh mà em đã lưu trên điện thoại.

Chỉ một chữ.

"Anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top