Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một thành phố tội lỗi, dùng ái tình buộc chặt người.

Tiêu Chiến đã không có khí lực gì.

Trên người mấy chỗ vết thương chảy ra máu, thuận theo đầu ngón tay không cầm được chảy xuống rơi trên sàn nhà.

Anh dựa lưng vào chân bàn ăn cũ nát đầy tro bụi, miệng bị thương thở hổn hển. Trước mắt dần dần mơ hồ, nhưng anh vẫn liều mạng nghĩ phải giữ lấy sự tỉnh táo.

"Cảnh sát Tiêu." Một lời châm chọc mang theo thanh âm lạnh lùng trong không khí vang lên.

Nương theo tiếng động đột ngột đó là tiếng giày da nện xuống sàn nhà.

Tiêu Chiến híp mắt, chậm rãi ngẩng đầu, tia sáng của hình ảnh người kia cùng một chỗ đột nhiên đâm vào ánh mắt anh.

Là Vương Nhất Bác.

Người kia thân hình thẳng tắp ở trước mặt Tiêu Chiến chậm rãi ngừng lại, phảng phất như đang trêu đùa con vật nhỏ, lại nhẹ nhàng mà bật cười.

"Cảnh sát Tiêu muốn trốn đến nơi nào đấy?"

Hắn ngồi xổm xuống, dùng sức đem cằm Tiêu Chiến giơ lên.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ chạy xa một chút chứ."
" Không nghĩ tới cảnh sát tiêu thực lực cũng bất quá như thế."

Tiêu Chiến lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác không bào chữa, cũng không thẹn quá hoá giận.

Ánh mắt giống như hồ nước trong vắt.

Vương Nhất Bác lại giống bị mở ra một loại nào công tắc nào đó, hắn bỗng nhiên đứng lên.

Đầu tiên là xoay người, sau đó lại quay lại, một cước đá vào bụng Tiêu Chiến.

"Lúc trước, anh chính là dùng loại ánh mắt này câu dẫn tôi!"
"Hiện tại, anh dựa vào cái gì dùng loại ánh mắt này mà nhìn tôi!"

Vương Nhất Bác cảm xúc dần dần cuồng bạo.

Khóe miệng Tiêu Chiến chậm rãi chảy ra một tia máu tươi, xẹt qua làn da tuyết trắng của anh, lại có một tia quỷ dị hài hòa.

"Thật xin lỗi." Giọng của anh trong trẻo, vẫn giống như người yêu cũ dịu dàng ngày xưa.

Vương Nhất Bác lãnh khốc mà nhìn Tiêu Chiến ngồi dưới đất, ở trên cao nhìn xuống.

"Thật xin lỗi khi đó lừa gạt em." Tiêu Chiến còn nói thêm.

Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói: "Cho anh một cơ hội, cùng tôi trở về. Chuyện cũ liền xóa bỏ."

"Khục. . . Anh sẽ không. . .Trở về. . ."

"Em là phỉ, anh là. . . là cảnh sát."

Vương Nhất Bác cơ hồ phá lên cười, một bên vỗ tay vừa nói:

"Được được được, anh thật là một cảnh sát tốt, tốt đến mức có thể làm nhiệm vụ hi sinh nhan sắc cùng tôi yêu đương, cũng có thể vì lòng trung thành mà chết đi."

Hắn một bên trực tiếp đi ra ngoài, một bên phân phó cho thuộc hạ,

"Vậy tôi liền thành toàn cho anh."
"Trực tiếp ném vào sau núi."

Hắn cũng không quay đầu lại phân phó thủ hạ.

Mùa đông năm đó, gió mang đi ký ức duy nhất chính là Vương Nhất Bác đem người yêu cũ của mình vứt bỏ tại nơi núi sâu.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top