Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không cách này thì cách khác... (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa lưng vào lan can cầu, tay cầm lon bia, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Một chiếc xe chạy đến.

Nghe tiếng động cơ quen thuộc, Tiêu Chiến khẽ cười: “Đến rồi.”

Vương Nhất Bác xuống xe.

Giơ lon bia đang cầm trên tay lên, Tiêu Chiến hỏi: “Uống không?”, sau đó anh lại bổ sung thêm: “Tôi chưa khui.”

Không trả lời, Vương Nhất Bác nhìn lốc bia còn 5 lon dưới đất, hắn đi đến cạnh Tiêu Chiến rồi khom người lấy một lon.

Hành động của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhún vai. Tuy đã sống chung với con người này một thời gian không hề ngắn, nhưng cái tính cẩn thận quá mức của hắn, anh vẫn chưa quen được.

“Anh có biết… tác phẩm của một người nghệ sĩ có giá nhất khi nào không?”

Vương Nhất Bác im lặng.

“Là sau khi họ mất đi.”

Tiêu Chiến khẽ thở dài.

Vương Nhất Bác nhíu mày.

“Chắc anh cũng biết mai là ngày tổ chức tiệc mừng thọ của bà nội tôi.”

Tiêu Chiến nói chuyện không đầu không đuôi khiến Vương Nhất Bác có chút khó chịu, hắn nói: “Nói trọng điểm.”

“Hôm đó cũng là ngày công bố di chúc.” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: “Bọn họ… chờ ngày này đã lâu rồi.”

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói: “Có thể… ngày mai tôi có đi, mà… không có về.”

Ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ đổi.

Thì ra là chuyện này.

Ai cũng ước, cũng muốn bản thân được sinh ra trong đại gia tộc, được hưởng cuộc sống vô lo vô nghĩ. Nhưng… nào có ai biết được cuộc sống bên trong đại gia tộc tàn khốc đến nhường nào.

Tuy Tiêu gia không phải đại gia tộc, nhưng cũng không kém đại gia tộc bao nhiêu.

“Tôi không phải là người thích tranh giành, lại càng không giỏi về kinh doanh. Vậy mà… không hiểu sao bà nội lại rất coi trọng tôi.” Đưa tay sờ mặt mình, Tiêu Chiến cười khổ: “Chắc do tôi giống ông ấy.”

“Tôi đã tuyên bố bỏ cuộc, không tranh giành quyền thành thừa kế.” Ngừng một chút Tiêu Chiến nói tiếp: “Thậm chí… tôi còn kết hôn với một người đàn ông. Khiến bà nội tức giận đến mức nhập viên, đồng thời cũng biến bản thân trở thành nỗi ô nhục của gia tộc nhưng bọn họ vẫn không buông tha cho tôi.”

Hôm nay, Tiêu Chiến đặc biệt nói nhiều mà Vương Nhất Bác cũng tốt tính lắng nghe anh nói. Hắn khui lon bia, không mặn không nhạt nói: “Vì đối tượng anh chọn kết hôn là tôi.”

Liên hôn là một trong những cách bành trướng thế lực.

Vì không muốn quãng đời còn lại của mình bị sắp xếp nữa nên Tiêu Chiến mạnh mẽ chống lại quyết định của trưởng bối trong nhà.

Kết hôn với một người đàn ông cũng sao, nếu… đối tượng Tiêu Chiến chọn là một tên vô danh tiểu tốt, không làm ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, thì bọn họ cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng…

Vương Nhất Bác, đối tượng mà Tiêu Chiến đòi sống đòi chết, nhất định phải kết hôn cho bằng được lại là đối thủ một mất một còn của Tiêu gia.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: “Chỉ có mình anh không sợ bọn họ.”

Đúng vậy, chỉ có một mình Vương Nhất Bác không sợ.

Thực lực của Vương Nhất Bác như thế nào, Tiêu Chiến không rõ nhưng dựa vào việc hắn dám cùng mình chống lại Tiêu gia. Tiêu Chiến quyết định tin tưởng Vương Nhất Bác một lần. Cùng lắm… thì chết thôi.

“Kết hôn với anh.” Vương Nhất Bác nói: “Tôi được lợi rất nhiều.”

“Ha ha…” Tiêu Chiến bật cười: “Nếu… ngày mai tôi không trở về, với tư cách là chồng hợp pháp của tôi.”, Tiêu Chiến thản nhiên nói: “Anh phải đứng ra làm… đám tang cho tôi. Nhớ phải một đám tang thật hoành tráng.”

“Tất nhiên, tôi cũng không bắt anh làm không công. Trong phòng tôi, bên dưới tấm nệm có một sấp tài liệu. Khi nhìn thấy nó, anh chắc chắn sẽ hiểu.”

“Anh tổ chức đám tang cho tôi, tôi tặng cho anh một Tiêu gia.”

Suốt ngần ấy năm âm thầm tranh đấu, Tiêu Chiến đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nếu có kiếp sau, anh hi vọng mình được sinh ra trong một gia đình bình thường.

Sau khi dùng cơm chiều xong, Tiêu Chiến liền vội chạy vào phòng riêng của mình.

“Không đi dạo phố sao?”

“Không đi.”

Nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cười cười rồi cũng về phòng mình.

Trong phòng.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Không phải hắn làm việc mà là đang quan sát Tiêu Chiến thông qua camera ẩn.

Thấy Tiêu Chiến nằm trên giường xem phim, Vương Nhất Bác cười khổ: “Thật sự… không muốn ngủ cùng tôi sao?”

Tiêu Chiến giận dỗi, Vương Nhất Bác cũng không có tâm trạng làm việc.

Gấp máy tính, Vương Nhất Bác trầm ngâm, nhớ lại vài chuyện cũ.

Ngày nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, Vương Nhất Bác vội chạy đến. Hắn vội vàng không phải vì lo lắng cho Tiêu Chiến, kết cục của Tiêu Chiến, hắn đã sớm đoán được. Hắn vội vàng vì hắn không muốn xảy ra sơ sót.

Nhìn Tiên Chiến nằm im trên giường, Vương Nhất Bác biết kế hoạch mà Tiêu Chiến cực khổ nghĩ ra đã được bắt đầu.

Nhưng…

Tiêu Chiến người được xác nhận là đã chết bất ngờ lại sống lại.

Vương Nhất Bác nhíu mày thầm nghĩ: Tiêu Chiến, anh đổi ý?

Là một người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu và là một kẻ tàn nhẫn, Vương Nhất Bác không cho phép người khác phá hư kế hoạch của mình. Từ người chết biến thành người sống thì khó, nhưng người sống thành người chết thì vô cùng dễ.

Vậy mà…

Năm lần bảy lượt, Vương Nhất Bác đều không nỡ ra tay với Tiêu Chiến.

Thời gian đầu, Vương Nhất Bác luôn hoài nghi Tiêu Chiến đang giả vờ, hắn lúc nào cũng trong trạng thái đề phòng, cảnh giác. Hắn cảnh giác đến mức gắn camera khắp nhà, quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Chiến.

Thế nhưng, thời gian chậm rãi trôi qua, không biết từ lúc nào mà hắn dần buông lỏng cảnh giác với cậu. Không chỉ buông lỏng cảnh giác mà hắn còn…

Vương Nhất Bác cảm thấy buồn bực vì Tiêu Chiến đột nhiên không nói chuyện hắn, không bám lấy hắn nữa.

Vương Nhất Bác cảm thấy mất mát vì những món Tiêu Chiến nấu đột nhiên không còn ngon nữa.

Vương Nhất Bác bắt đầu lo sợ, lo sợ Tiêu Chiến không giả vờ nữa…

Vương Nhất Bác đã vô cùng lo lắng, lo lắng đến phát điên khi Tiêu Chiến sốt cao đến mức phải nhập viện.

“Tại sao không nói chuyện với tôi?”

“Em đau họng nên không muốn nói chuyện.”

“Tại sao không dính lấy tôi nữa?”

“Em sợ lây bệnh cho anh.”

“Tại sao đồ ăn em nấu, món thì nhạt món thì quá mặn?”

“VƯƠNG NHẤT BÁC, khụ khụ… em là người bệnh đó, anh không thương em thì thôi. Đằng này còn “1000 câu hỏi tại sao” khụ khụ… em là bệnh nhân chứ có phải phạm nhân đâu. Hức… do em muốn bệnh nên không có khẩu vị mà… hức… anh không ăn, không ai ép anh ăn… hức… Sau này… hức… em nhất định sẽ không bao giờ nấu cho anh ăn nữa.”

Nhớ lại chuyện cũ, Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười.

“Anh cười cái gì?”

Tiêu Chiến chống nạnh nhìn Vương Nhất Bác.

“Em… em vào đây từ lúc nào?”

“Hừ… Em đang cực kỳ tức giận.” Tiêu Chiến ngồi phịch xuống giường: “Vương Nhất Bác, anh thành thật khai báo với em, anh với con hồ ly tinh đó qua lại từ bao giờ?”

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Tiêu Chiến.

“Lại còn giả vờ, anh tưởng em không biết sao.” Tiêu Chiến cười nhếch mép: “Người anh ở đây nhưng… tâm trí thì bay đến nơi có con hồ ly đó rồi, em mở cửa anh đâu hề hay biết đâu. Nếu em không lên tiếng chắc anh sẽ ngồi ngây ngốc ở đây đến nó tới sáng mai.”

“Sao? Em nói đúng quá nên không cãi được chứ gì? Con hồ ly tinh đó là ai? Là thư ký của anh đúng không?”

“A… em biết rồi, vì nó nên anh mới đánh em đúng không?” Tiêu Chiến hậm hực: “Giờ mông em vẫn còn đau đây này.”

Vương Nhất Bác buồn cười nhìn Tiêu Chiến rồi hắn rời khỏi bàn làm việc, đến bên giường rồi ngồi xuống sát bên cạnh cậu.

“Chiến Chiến, thư ký của anh là nam.”

“Hừ. Tuần trước thư ký là nữ mà.” Tiêu Chiến nhích sang một bên: “Vương tiên sinh, mong ngài chú ý chừng mực.”

“Em ở trong nhà của tôi.” Mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, tay hắn đặt lên đùi cậu: “Còn đang ngồi trên giường của tôi. Giữ chừng mực? Tôi không hiểu ý em.”

Từ ánh mắt của hắn, cậu muốn hắn đang định làm gì.

“Anh…anh…” Tiêu Chiến lắp bắp.

“Tôi làm sao?”

Vương Nhất Bác nhào đến, đè Tiêu Chiến xuống giường.

“Ngừng.” Tiêu Chiến chống hai tay lên ngực Vương Nhất Bác: “Em có chuyện quan trọng muốn nói.”

“Chuyện gì?”

“Em muốn đi trung tâm thương mại.”

Vương Nhất Bác hạ người xuống, đầu mũi hắn khẽ chạm vào đầu mũi Tiêu Chiến: “Lúc nãy… có một bạn nhỏ bảo không đi.”

“Giờ em đổi ý rồi.”

“Nhưng… bây giờ tôi không muốn đi.”
Tiêu Chiến đương nhiên hiểu ý Vương Nhất Bác, cậu bĩu môi: “Chỉ được hôn thôi đó.”

Vương Nhất Bác không trả lời.

Tay Tiêu Chiến vòng qua cổ Vương Nhất Bác.

Có những chuyện làm riết sẽ quen.

Ban đêm.

Trong phòng ngủ.

Một người làm việc, một người ngồi trên giường xem phim.

Tiêu Chiến đang xem phim bỗng ngẩng đầu lên hỏi Vương Nhất Bác: “Nhất Bác, em là tình nhân anh bao nuôi đúng không? Nếu không thì sao anh lúc nào cũng có ý định giấu em ở nhà.”

Nghe câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngừng đánh máy: “Em xem xong phim “Trần Tình Lệnh” rồi?”

“Trả lời câu hỏi của em trước.”

“Hôm trước em kể đến đoạn Giang gia bị diệt, rồi sao nữa?”

“Giang gia bị diệt nhưng may mắn ba người Ngụy Vô Tiện, Giang Trùng với Sư tỷ chạy thoát được…”

Tiêu Chiến mỗi khi xem phim đều luôn đặt ra những câu hỏi khiến Vương Nhất Bác không đỡ được. Biện pháp tốt nhất là đừng trả lời mà hỏi ngược lại cậu những câu hỏi liên quan đến mấy bộ phim cậu xem.

Nằm trên giường, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác.

“Anh có thể ôm cũng có thể hôn nhưng không được sờ em nữa.” Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: “Em còn là trẻ vị thành niên đó.”

Tiêu Chiến hù doạ: “Chú cảnh sát sẽ bắt anh.”

“Cơ thể em… đã là người trưởng thành rồi.” Vương Nhất Bác nói: “Với lại, nếu tôi không nói, em cũng không nói, chú cảnh sát làm sao mà biết được.”

Vương Nhất Bác nói không sai, “Tiêu Chiến” không còn nhỏ nữa, anh là một người đàn ông trưởng thành 28-29 tuổi rồi.

“Nhưng… em chỉ mới mười sáu tuổi.”

“Được rồi.” Vương Nhất Bác xoa đầu Tiêu Chiến: “Anh muốn nghe chuyện lúc trước của em.”

“Em kể rồi mà, em bị cha mẹ bỏ rơi sau đó may mắn được sư phụ mang về nuôi nấng.” Tiêu Chiến nói tiếp: “Sư phụ hiền lắm, mỗi khi em sai sư phụ không có đánh em.”

Vương Nhất Bác cười cười, Tiêu Chiến vẫn còn ghi hận.

“Không đánh em sao?”

“Không có.”

Vương Nhất Bác lại hỏi: “Thật không có?”

Tiêu Chiến nói nhỏ: “Chỉ có phạt em quỳ thôi.”

“Thật không?” Vương Nhất Bác hỏi: “Vậy sau này nếu Chiến Chiến không ngoan, tôi cũng sẽ phạt em quỳ gối.”

Như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, Tiêu Chiến mĩm cười: “Tuy rằng phạt nhưng sư phụ lúc nào cũng đưa em một cái gối siêu mềm luôn.”

Nghe đến đây, Vương Nhất Bác cũng cười.

Tiêu Chiến đúng là một đứa nhỏ được chiều hư.

Vương Nhất Bác xoa đầu Tiêu Chiến: “Lại nhớ sư phụ sao?”

Tiêu Chiến gật đầu: “Em lúc nào cũng nhớ ông ấy.”

Dựa theo Tiêu Chiến kể, kiếp trước cậu cũng tên Tiêu Chiến, sư phụ của cậu lại trông giống Vương Nhất Bác, suy ra sư phụ cậu chắc tên cũng giống hắn.

Nhưng Tiêu Chiến lại nói: “Em không biết tên của ông ấy, em chỉ kêu sư phụ là sư phụ thôi. À, đúng rồi. Mọi người đều gọi sư phụ là Kỳ Quái lão nhân.”

Vương Nhất Bác lẩm bẩm: “Kỳ Quái lão nhân.”

Tiêu Chiến cười: “Bởi vì những thứ sư phụ tạo ra rất kỳ lạ đó. Sư phụ là một người vô cùng lợi hại luôn…”

Nghe Tiêu Chiến khen người khác, Vương Nhất Bác đương nhiên không vui, hắn lãng sang chuyện khác: “Khuôn mặt chúng tôi… giống nhau lắm sao?”

“Cũng không giống lắm.” Tiêu Chiến lắc đầu: “Vì sư phụ trông già hơn.”

“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến: “Tôi không phải sư phụ của em.”

“Em biết.” Tiêu Chiến nói: “Sư phụ mất rồi.”

Tiêu Chiến ôm chặt Vương Nhất Bác.

Người chấp nhận cái tên Kỳ Quái lão nhân mà người đời đặt cho lại để ý đến người khác nghĩ gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top