Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đọc, chú ý lời tôi nói -_- .

Đây vẫn là Tiêu Chiến NAM GIẢ NỮ như n đoản khác mà tôi dịch = )))) áaa , không phải cố tình đâu, là có duyên cả đấy = ))))))

----------------------------------------------

Quà sinh nhật tròn 20 tuổi của Vương Nhất Bác, là nữ nhân đã bên cạnh người cha hơn năm mươi tuổi của hắn.

Cha cười nói với hắn: " Nhất Bác, sau này cô ấy chính là mẹ của con. "

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác nhìn thấy người cha mình từng vô cùng kính trọng, nhìn vào khuôn mặt với ý cười hiền từ như mọi ngày, lần đầu tiên cảm thấy ghê tởm. Trong trí nhớ người đàn ông này chưa từng cười trước mặt mẹ hắn một lần nào, Vương Nhất Bác trước kia quả thực kính trọng cha, nhưng cậu chỉ là sùng bái phong thái, ý chí, cùng thủ đoạn lãnh huyết vô tình xử lý mấy việc phiền toái của cha mà thôi, cái này không liên quan tới thái độ của ông ấy đối với mẹ hắn. Chỉ có lúc này, Vương Nhất Bác hận cha hắn. Nguyện vọng của mẹ hắn trước khi chết là được gặp cha hắn một lần, nhưng cha hắn chán ghét mẹ hắn, trước lúc mẹ hắn tắt thở cũng chưa từng đi qua, chỉ là sau cái chết của bà vội vàng làm tang sự.

Nhưng hôm nay, người phụ nữ này lại có thể hưởng thụ đãi ngộ mà mẹ hắn chưa từng có, cha hắn ân cần hỏi thăm cô ta, còn muốn hắn gọi cô một tiếng "Mẹ" ?

Quả là nực cười.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: " Mẹ. "

Ý cười cũng không lan đến đáy mắt, chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, sau khi đứng đó gọi một tiếng "Mẹ", hận ý trong lòng giống như một bụi gai màu đen, ở trong thân thể tàn bạo sinh trưởng, giống như sẽ có một ngày nào đó sẽ bùng phát, đem hai người trước mắt treo cổ đến chết.

" Nhất Bác. " Người nọ ôn nhu nở nụ cười, vươn tay sờ sờ tóc hắn, " Sau này chúng ta phải hảo hảo ở chung nha. "

Vương Nhất Bác chưa từng nhìn thấy dáng cười rực rỡ tươi đẹp như vậy, nhưng ở trong mắt hắn, nụ cười kia giống nư hoa mạn đà la, xinh đẹp, mê người, lại có thể làm cho người ta nổi lên ham muốn, rồi bị hãm sâu trong đó không có cách nào trốn thoát.

Là sự nguy hiểm.

" Được. " Vương Nhất Bác hạ mi mắt, thuận theo mà đáp.




















Coi như cha hắn có chút hổ thẹn với lòng. Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ mỏng manh đứng ở bên cạnh lan can tầng hai, từ trên cao nhìn xuống nhìn thấy phòng ăn dưới lầu bận bận rộn rộn nghĩ đến Tiêu Chiến.

Cha hắn đã già cưới cô về có lẽ chỉ vì muốn có người hầu hạ, bưng trà hoặc mát xa, nhưng may mắn cha hắn không có nghĩ muốn cùng người phụ nữ này lên giường, bằng không Vương Nhất Bác có thể sẽ thật sự đá văng cửa bắn một viên đạn vào người ông ta. 

Người phụ nữ này nhìn qua cũng không có tâm cơ gì, có thể là sống trong gia cảnh nghèo khổ mà lớn lên, ở nhàn rỗi không có việc gì thì giúp thím Lâm làm việc nhà, lúc đầu thím Lâm không đồng ý, nói người cành vàng lá ngọc sao có thể làm việc này được chứ? Dần dà khuyên không được, cũng mặc kệ cô, Tiêu Chiến đối xử với mọi người ôn hòa điềm đạm, người hầu trong nhà đều thích phu nhân mới này.

Nhưng thật ra hiểu được thế nào là lôi kéo lòng người. Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Chiến vừa ngẩng đầu, liền đụng phải tầm mắt Vương Nhất Bác, anh cười híp mắt vẫy tay với Vương Nhất Bác: " Nhất Bác, con dậy rồi hả, mau xuống đây ăn sáng. "

" Được rồi, mẹ, con sẽ xuống. " Hắn đáp.

Tiêu Chiến nhìn từ chỗ nào cũng là vưu vật, khuôn mặt thì không cần phải nói, có thể làm cho lão già nhà mình coi trọng đương nhiên là không tồi, cười lên giống như ánh mặt trời ấm áp, làm tan băng tuyết, dáng người trước lồi sau vểnh, cũng không khoa trương, cũng không giống ván chà quần áo*, khí chất so với tiểu thư khuê các cũng chẳng hề thua kém.

Xem ra chỉ có tên của cô là một vết nhơ.

Tiêu Chiến? Tuyệt khối không phải tên phụ nữ, so với Vương Nhất Bác nghe còn có khí phách hơn, Vương Nhất Bác cũng từng thừa dịp tâm tình Tiêu Chiến tốt mà hỏi thử, người nọ chỉ đơn giản dùng câu " Người nghèo không chú ý được nhiều như vậy. "

Mà thôi, mình hà tất phải quan tâm người khác.

Hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn ăn, Tiêu Chiến bưng bữa sáng tới trước mặt hắn, đặt xuống sau đó đứng ở một bên thấp thỏm không yên nói: " Đây là mẹ làm đó, không biết có hợp khẩu vị con không. . . . "

" Mẹ vất vả rồi. " Vương Nhất Bác hướng về phía cô gật đầu, tay cầm lấy dao nĩa, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra khí chất tao nhã thanh lịch và gia giáo tốt đẹp.

Hắn nuốt một miếng trứng ốp la, quay đầu nói với Tiêu Chiến:
" Hương vị rất tốt, tay nghề của mẹ thật sự là không thể chê. "

Tiêu Chiến lập tức nở nụ cười, ánh mắt chớp chớp, vui sướng không thôi, anh không chắc chắn mà hỏi lại: " Thật sự? Con không lừa mẹ? "

" Không lừa mẹ. " Vương Nhất Bác nhìn người phụ nữ trẻ tuổi thuần khiết không tỳ vết như tờ giấy trắng trước mặt, hắn bỗng nhiên thất thần, liếc mắt nhìn xác định bốn phía không có người khác, sau đó khóe miệng cong lên: " Mẹ không tin con thì có thể tự mình nếm thử. " Dứt lời, lại bỏ một miếng trứng vào trong miệng.

" Được a, mẹ đi lấy phần của mẹ. " Tiêu Chiến nói xong định đi vào phòng bếp.

" Không cần. "

Thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy vài giây đồng hồ trước mắt trời đất quay cuồng, thời điểm lấy lại tinh thần, anh đã nằm ở trong ngực Vương Nhất Bác.

" Nhất Bác, xin lỗi! " Anh vội vàng nói xin lỗi, " Mẹ sẽ đứng. . . . "

" Dậy ngay " còn chưa nói ra, miệng anh đã bị một đôi lạnh như băng bao phủ. Mắt Tiêu Chiến mở to, cả người trở nên cứng ngắc, trong đầu hỗn loạn, đến khi Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi đem thức ăn vào miệng mình, Tiêu Chiến mới tỉnh lại.

Anh tay chân luống cuống đẩy Vương Nhất Bác ra, lại vì tác dụng ngược mà ngã xuống sàn.

" Nhất Bác! Con vừa làm gì? "

Vương Nhất Bác thản nhiên cười, không nói lời nào.

" Vương Nhất Bác! Con có biết con vừa làm cái gì không! Mẹ là mẹ con đó! " Tiêu Chiến bình thường ngoan như thỏ nhỏ lúc này vừa thẹn vừa giận, ngay cả thân phận đáng xấu hổ cũng nói ra.

" Mẹ nhỏ. "

" Cái gì? "

" Cô không phải mẹ tôi, chỉ là nô lệ cha tôi dùng tiền mua về, thậm chí ngay cả một tiếng "mẹ nhỏ" này của tôi cũng không xứng. " Vương Nhất Bác đứng lên, đem áo ngủ bị nhăn nhúm sửa lại, không còn giả vờ ra dáng bé ngoan như trước kia, như biến thành sói, sói hoang trên thảo nguyên, ngay cả ánh mắt cũng giống như vậy.

" Biết rõ thân phận của mình, ở trong nhà này, đừng nói là để cho tôi hôn một cái, cho dù bây giờ tôi yêu cầu cô lên giường với tôi, cũng không có một người nào dám khua môi múa mép với cha tôi. " Hắn liếc Tiêu Chiến một cái, xoay người đi lên lầu.

" Vì sao đột nhiên lại như vậy? "  Mắt Tiêu Chiến hồng hồng hỏi hắn.

" Cái loại tiết mục mẫu tử từ hiếu này làm tôi cảm thấy buồn nôn, tôi không muốn tiếp tục diễn nữa. "

Tiêu Chiến thất thần suy sụp ngồi xuống dưới sàn, cả người cảm thấy lạnh lẽo, đầu anh không khỏi run lên. Bàn tay nắm lấy váy, anh cắn môi dưới không để bản thân khóc lên. 

Anh muốn về nhà, thời thời khắc khắc đều muốn.

Anh muốn trở về nơi chỉ có bốn bức tường cha mẹ đều yêu thương anh,  anh muốn tháo xuống lớp hóa trang nặng nề này, bỏ hết tất cả ngụy trang, anh không muốn mỗi ngày nghẹn họng giả giọng nữ nhân nói chuyện, không muốn ở trong tòa nhà không khí trầm lặng này, anh muốn là chính mình.

Nhưng cha mẹ yêu thương anh vì sao lại bán anh cho Vương lão gia? Nếu chính mình trốn đi, bọn họ còn nhận anh là con sao? Chẳng lẽ thời buổi loạn lạc này, con trai ruột còn thua kém hơn mấy đồng đại dương? 

Anh hận Vương lão gia, hận cha mẹ mình, hận Vương Nhất Bác vừa rồi coi mình như kỹ nữ mà đối đãi.

Anh nhất định phải trốn chạy.





















Vương Nhất Bác quay về phòng mình dựa lưng vào cửa, che khuôn mặt đỏ ửng thở hổn hển.

Tim hắn nhảy loạn khắp nơi, hơn hai mươi năm qua rất ít khi có cảm giác này.

Hắn sẽ không thừa nhận vừa nãy hôn kỹ nữ đó chính mình đã động tâm.

Ánh mắt thất thần bị nụ hôn trong giây lát dọa sợ, đồng tử hơi co rút lại, lông mi gần trong gang tấc run rẩy, còn có xúc cảm mềm mại ướt át trên môi. Như thể người trong ngực là một con búp bê xinh đẹp, bản thân không có suy nghĩ gì, sẽ mặc hắn bài bố.

Chỉ là ảo giác. Vương Nhất Bác hạ tay xuống, trong ánh mắt lần nữa khôi phục một mảnh trong sạch, hắn nói với chính mình.

-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top