Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌟🦁🐰🌟

Hình như hôm nay phỏng vấn sau khi trận đấu kết thúc đặc biệt trễ, mấy người Viên Hiểu ở trên xe đợi thật lâu, Vương Nhất Bác mới cùng Tiêu Chiến lên xe.

"Hôm nay lâu vậy à? Em đã nói gì?" Quản lý Kiều hỏi Vương Nhất Bác.

Trên vị trí hàng sau cùng, Vương Nhất Bác ném đại túi vào cốp xe "Không nói gì, bị fans chặn thôi."

Dừng một chút, lại nói

"Hôm nay nhiều fan mẹ."

Tiêu Chiến mới lên chức "fan mẹ" hôm nay bên cạnh: "?"

Sau đó muốn ngăn Vương Nhất Bác nói lung tung, vươn tay nhéo cậu, bị Vương Nhất Bác bắt lấy một phát.

"Á đù, còn có fans dám chặn anh sao." Viên Hiểu ngồi phía trước lập tức nổi hứng "Rốt cuộc vẫn là đội trưởng không nhấc nổi đao nên mới có người dám chặn ác đồng esports."

(Không nhấc nổi đao 提不动刀: ý là già rồi, trưởng thành rồi, người sau không tôn trọng người trước. Ác đồng 恶童: là quỷ bướng bỉnh, gây sự, thích chơi, tính rất trẻ con.)

Bị Vương Nhất Bác hung hăng đạp ghế một phát.

Quản lý Kiều ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nói "Anh đã sớm muốn hỏi, Nhất Bác em sao lại nhiều fan mẹ như vậy a, lần trước anh nói về việc tài trợ...... nhà tài trợ nói em nhiều fan mẹ, không có fan bạn gái nào có thể mua, làm anh tức quá."

"Vụ này em biết, đội trưởng ra mắt sớm thôi, trước đây lúc ở Hàn Quốc, trông vừa trắng vừa ngoan, nhuộm tóc vàng ngắn, y hệt một mầm đậu nhỏ non tơ, ai nhìn mà không lan tràn tình thương của mẹ chứ, nào biết đấm người lại tàn nhẫn như vậy." Viên Hiểu nói.

Vương Nhất Bác lạnh căm căm nói "Thật ra anh offline đấm người ác hơn, muốn thử một lần không?"

Viên Hiểu rụt rụt cổ, im lặng.

Mấy người lại bắt đầu thảo luận tiệc ăn mừng nên đi đâu ăn, Tiêu Chiến ở hàng cuối, khẽ hỏi

"Chiến đội của các cậu thiếu tài trợ à?"

Vương Nhất Bác nhéo chơi tay anh, không nhìn anh

"Thế nào, Tiêu tổng có hứng thú sao?"

Tiêu Chiến không nhẹ không nặng nhéo lại cậu một cái

"Đang nói nghiêm túc với cậu đấy."

Vương Nhất Bác không đáp lời, nắm đốt ngón tay của Tiêu Chiến nói

"Tay anh thật nhỏ."

"Nhỏ, cái gì nhỏ?" Viên Hiểu lại xoay người tiếp lời.

Hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi ở sau cùng, lôi kéo tay vốn chẳng có gì, nhưng đột nhiên có người quay đầu, Tiêu Chiến đột nhiên liền nhận ra như vậy hơi ái muội, vội vàng rút tay ra.

Trong tay Vương Nhất Bác không còn, vuốt ve đầu ngón tay một chút, lại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Viên Hiểu với vẻ mặt chờ đợi

"Nói não mày nhỏ, cho nên tay trái tay phải không phối hợp."

"Ngao~Đội trưởng lại mắng em!" Viên Hiểu kêu la "Quản lý, anh xem anh ấy kìa, khi nào lời nói rác rưới công kích đồng đội mới có thể bị phạt tiền a?"

Thiên Cảnh Sênh cười nhạt "Đúng là rất nhỏ."

"Không đúng, não lớn nhỏ có liên quan gì phối hợp tay sao?" A Ngũ nói.

Trong xe lại la hét ầm ĩ lên, Tiêu Chiến quay đầu đi, không tham dự đối thoại, mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đầu ngón tay không tự giác cuộn tròn lên, trong lòng thầm nghĩ

...... Cảm giác khẩn trương như yêu sớm bị bắt này là sao?

------

Tiệc ăn mừng buổi tối, dưới sự yêu cầu ép buộc của quản lý Kiều, mấy người chiến đội cũng không uống bao nhiêu, Tiêu Chiến - người duy nhất có thể bị anh ấy mời rượu, còn bị Vương Nhất Bác chặn ly

"Anh ấy không uống."

Thật ra Tiêu Chiến cảm thấy hai ngày này ăn xén vé vào cửa của chiến đội rất ngại, thấp giọng nói

"Tôi có thể uống."

Vương Nhất Bác không nhìn anh, chỉ gắp đồ ăn bỏ vào dĩa của anh, dùng giọng rất nhẹ nói

"Hôm nay thi đấu quá mệt mỏi, buổi tối không cõng anh nổi."

Tiêu Chiến không uống rượu, nhưng đã đỏ lên mặt.

Sau khi kết thúc về khách sạn, rõ ràng Viên Hiểu vẫn còn hưng phấn, chết sống muốn đến phòng huấn luyện chơi vài ván game mới chịu ngủ. Mấy người khác đều từ chối thẳng.

Viên Hiểu lập tức liền đánh chủ ý lên người Tiêu Chiến

"Anh xinh đẹp, anh đi chơi với em đi, em mạnh lắm, em còn lợi hại hơn đội trưởng."

Thiên Cảnh Sênh lạnh nhạt nói "Cậu dám lặp lại lần nữa trước mặt đội trưởng không?"

Vương Nhất Bác từ toilet đi ra nói "Nói gì trước mặt tôi?"

Viên Hiểu giây sợ, lôi kéo cánh tay của Tiêu Chiến nói "Không nói gì, nói hôm nay anh xinh đẹp muốn duo 2 ngọt ngào với em."

Tiêu Chiến đột nhiên bị sắp xếp liền ngốc.

Vương Nhất Bác dùng khăn giấy lau tay, ngồi xuống trước máy tính

"Muốn chơi sao? Tôi login."

Viên Hiểu: "Đã nói duo 2 ngọt......" Nói còn chưa dứt, đã bị một ánh mắt lạnh căm căm của Vương Nhất Bác dọa về

"Duo 3 cũng rất tốt! Rất tốt!"

Tiêu Chiến ngồi xuống, thật ra anh còn rất có hứng thú, đi xem thi đấu xong, lại chơi game với Vương Nhất Bác, cảm nhận hơi khác.

"Em phải mở live stream a đội trưởng, sắp cuối tháng rồi, thiếu thời gian." Viên Hiểu nói.

Vương Nhất Bác nhìn cậu ấy không nói chuyện.

Viên Hiểu lập tức quay đầu nói với Tiêu Chiến "Anh trai, anh để ý không? Hay là anh dùng acc phụ của em đi, ngay máy này, lúc trước Cảnh Sênh đã đăng nhập rồi."

Tiêu Chiến lại cảm thấy ID tài khoản game bị lộ trên live stream cũng không sao cả, dù sao anh lại không phải tuyển thủ chuyên nghiệp gì, nhưng Viên Hiểu đã nói vậy nên anh vẫn đi qua ngồi.

Nửa phút sau, lại ngồi về vị trí bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Vẫn là không được, tôi dùng của chính tôi thôi."

"Ầy, vì sao?" Viên Hiểu hỏi.

Tiêu Chiến: "Chính là...... dùng acc của người khác không quen......"

Ăn gà kiểu mẫu cố định, thật ra không phải tuyển thủ chuyên nghiệp thì dùng acc của mình hay không cũng không khác nhau quá nhiều.

Viên Hiểu khó hiểu, Vương Nhất Bác nhìn lướt qua giao diện bên kia cười

"Anh ấy chê skin của mày."

"Hả?" Viên Hiểu khiếp sợ.

Tiêu Chiến bị chọc thủng tâm tư, hung hăng đánh Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác chống mặt cười

"Sếp của nhà chúng ta, da đen không dùng, da xấu không dùng, không mắc không dùng, không phải skin súng hồng nhạt không dùng, biết chưa?"

Cậu và Tiêu Chiến cũng không phải lần đầu chơi game, nên khá hiểu đam mê của Tiêu Chiến.

Chơi game sao cũng được, nhưng skin nhất định phải nguyên bộ.

Người giết ít nhất, dùng skin súng hồng nhất.

Tiêu Chiến bị chọc thủng tâm tư, xấu hổ buồn bực thật sự "Cậu đừng nghe nói bậy, không có đâu."

Như để chứng minh gì đó nên ngồi xuống vị trí mà Viên Hiểu nói lúc nãy

"Tôi liền dùng cái này."

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái "Được, đi vào đổi cho anh."

Viên Hiểu không rõ ý này, chờ cậu ấy nhìn đội trưởng anh minh thần võ của mình vào game, sau khi mình bị bắn, không vội vã tới kéo mình, mà là quay đầu bắn một người chơi mặc váy JK, mới biết được đi vào đổi là có ý gì.

"Chết rồi, mau tới, cô ấy có váy nhỏ." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến: "......"

Anh có tội, anh không bao giờ muốn skin xinh đẹp nữa.

Con người Tiêu Chiến hơi kén chọn, lúc anh mới bắt đầu chơi, liền cảm thấy game này thiết kế skin thật cay mắt, khiến người xuất thân thiết kế như anh toàn thân khó chịu.

Sau này mới biết được skin đẹp đều phải mua, nhưng lúc ấy anh chỉ vì điều tra nghiên cứu, thật sự cảm thấy việc bỏ mấy nghìn tệ mua số liệu là một hành động ngu ngốc.

Có một lần tình cờ nói về chuyện này với bồi bồi lúc đó.

Bồi bồi liền tỏ vẻ "Vậy rất đơn giản a, mua một bộ anh thích nhất mặc là được."

Nhưng Tiêu Chiến không biết bộ nào mặc vào đẹp, dù sao bản vẽ cg cài đặt thực tế của công ty game, thật sự có thể xem như một loại lừa dối.

Vì thế, bồi bồi liền bắt đầu con đường thử đồ cho sếp.

"Đã chết, sếp tới thử xem."

"Diệt sạch, xem bộ này có thích không."

Cuối cùng Tiêu Chiến vừa ý trang phục Harley Quinn.

"Bộ này có thời hạn, hiện tại không mua được." Bồi bồi nói.

Tiêu Chiến đang tiếc nuối.

Bồi bồi lại nói tiếp "Không sao, có tôi đây, bảo đảm sếp mở màn liền mặc được."

Vì thế, trong khoảng thời gian đó, chiến trường có Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tham dự,

Không có một vai nữ hề nào còn sống đến vòng chung kết.

"Đội trưởng, anh nghiêm túc sao?!"

Giờ phút này, Viên Hiểu đã hoàn toàn chết trong game kêu lên

"Anh thay đổi rồi! Trước đây anh không như vậy, lần trước, lần trước em mặc trang phục tên hề, anh đã nói em thế nào, hả??? Anh nói em là muốn đến vòng chung kết làm bia ngắm cây thông Noel sao?!! Còn bảo em đừng chơi PUBG nữa, chơi sang Kỳ Tích Noãn Noãn (Ngôi sao thời trang) đi!!!"

Skin đẹp ai cũng thích, nhưng skin quá hoa hòe lòe loẹt, ở vòng chung kết liền sẽ như bia ngắm phát sáng di động, vì vậy để ẩn thân tốt hơn, cao thủ chân chính đều thường mặc rất đơn giản.

Trao sai rồi a! Cuối cùng là trao sai người a, trong lòng Viên Hiểu im lặng kêu thảm.

Từ khi nào, cậu hơi mặc sặc sỡ một chút, liền bị Vương Nhất Bác uy hiếp muốn đá cậu đến vị trí thay thế bổ sung.

Hiện tại, lúc anh trai nhỏ xinh đẹp có nhu cầu chơi game như vậy, đội trưởng anh minh thần võ của mình, lại trực tiếp bắt đầu chơi ăn gà ấm áp như những người chơi bình thường khác.

Cả nhà ơi, ai hiểu không a, trái tim của Viên Hiểu đã tan nát rồi.

"Câm miệng." Vương Nhất Bác lạnh nhạt ngắt lời kêu rên của Viên Hiểu "Mày thì biết cái gì, ăn gà ấm áp là hạng mục phục vụ chất lượng tốt tặng kèm của bổn bồi bồi."

"Vậy, vậy đội trưởng, bây giờ em đặt đơn anh còn kịp không?" Viên Hiểu thử hỏi dò.

Quả nhiên, cậu ấy nhận được một chữ "Cút" sạch sẽ gọn gàng.

Vương Nhất Bác vừa loot thính, vừa nói với Tiêu Chiến "Lại đây a, hay là anh thích cái khác? Nhưng mà bộ này cũng khá đẹp, có váy nhỏ còn có vớ lưới trắng, mới ra đấy, anh lại đây thay cho tôi xem."

Tiêu Chiến mới chạy đến bên cạnh cậu, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền cướp cò.

Vương Nhất Bác ý cười càng sâu, đè thấp thanh tuyến rất êm tai

"Kích động cái gì, lại không phải bảo người thật của anh thay cho tôi xem."

--------

Buổi tối, hai người làm tình rất hợp lẽ.

Vương Nhất Bác nghẹn hai ngày hơi khó nhịn, lúc ngón tay đi vào khuếch trương rất dùng sức, nhưng Tiêu Chiến lại cắn môi, rất nhanh đã bắt đầu động tình bám vào đầu vai của Vương Nhất Bác rên rỉ.

"Hôm nay thật nhiệt tình, cắn rất chặt." Vương Nhất Bác nghiền điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến từng cái.

Tiêu Chiến đặt đầu lên vai cậu, hút khí nho nhỏ, không phải anh quá nhiệt tình, mà là...... anh vừa nghĩ đến bàn tay nắm chuột của Vương Nhất Bác, giờ phút này đang đâm vào cơ thể của mình, anh liền nhịn không được run rẩy.

Đó chính là tay của quán quân.

Trước đây anh cũng thấy tay của Vương Nhất Bác đẹp, nhưng anh không phải tay khống cũng không chọc đến sở thích tình dục của anh, nhưng từ sau khi xem Vương Nhất Bác thi đấu, nhìn cậu nắm chuột, gân xanh nổi lên, thao tác thành thạo, trong tiếng thét của vạn người, dùng đôi tay này giành được quán quân.

Mọi thứ đều đã khác.

Khoái cảm kèm theo mà đôi tay này mang đến đã tăng lên theo cấp số nhân, đôi tay thao tác linh hoạt, giờ phút này đang thăm dò trong cơ thể mình, linh hoạt như lúc thi đấu, từng chút mở thân thể của mình ra, đầu ngón tay dính bôi trơn ở trong thành ruột nóng bỏng, quấy loạn ra tiếng nước dâm mỹ.

Tiêu Chiến ngửa đầu nghĩ, có lẽ anh sắp bị tay của Vương Nhất Bác chịch đến cao trào rồi.

Anh không tự giác kẹp chặt vách trong, trở ngại Vương Nhất Bác tiếp tục hoạt động, khẽ thở gấp nói

"Vào đi...... Trực tiếp tiến vào."

Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, đổi thành thằng em của mình, thoáng cái liền thọc vào, hôm nay không khuếch trương bao lâu, nhưng Tiêu Chiến đã ướt vô cùng, Vương Nhất Bác đi vào là có thể cảm nhận được mị thịt bên trong chen chúc tới mút côn thịt của cậu vào, ngậm lấy kinh lạc trên cán của cậu, lấy lòng kéo dài cậu đến chỗ sâu trong.

Vương Nhất Bác cảm nhận một sự co rút sung sướng cực hạn xong, mới chậm rãi di chuyển, bên trong siết chặt lấy cậu, cậu cúi đầu xuống hôn cằm Tiêu Chiến, giọng nói vừa tà vừa trầm

"Xem ra thật sự đã đói rồi, lồn dâm ăn thật nhanh."

Vương Nhất Bác quá lớn, mỗi lần đi vào đều chậm rãi đến gần, hôm nay thoáng cái liền cắm đến đáy, Tiêu Chiến không chỉ không rầm rì mắng cậu, còn kẹp cậu, lắc mông từng cái từng cái phối hợp Vương Nhất Bác ra vào

"Động một chút...... Ư a...... Dùng sức chơi tôi......"

Vương Nhất Bác bị anh thính đến mức cả người nổi lửa, thở gấp nhét gối vào dưới eo Tiêu Chiến, lót mông anh, xách hai chân của Tiêu Chiến, quất vào vừa tàn nhẫn vừa mạnh.

Tiêu Chiến bị xách eo lên cao có thể nhìn rõ, Vương Nhất Bác ra vào anh như thế nào, nếp uốn của miệng huyệt bị đâm mở, huyệt động đỏ tươi trơn bóng dính đầy dâm dịch.

Vương Nhất Bác còn ác ý dùng bàn tay to bẻ mị động của anh ra lớn hơn, cơ bụng cường tráng cùng với phần hông mạnh mẽ đâm anh từng cái, mông thịt trắng nõn của Tiêu Chiến đã bị đâm thành sóng trắng thịt hoa, nhìn thấy cơ bắp hơi mỏng trước mắt chịch anh nổi ửng đỏ, dâm dịch vẩy ra, dính một mảnh ánh nước trên cơ bụng của Vương Nhất Bác, hai quả tinh hoàn rũ xuống hung hăng vỗ đánh vào môi thịt, phát ra tiếng đánh "bạch bạch".

Dương vật thô dài rút ra, bên trên nổi đầy gân xanh, lôi nước trơn bóng bên trong mị thịt không chịu buông miệng ra, lại hung hăng đâm vào, đập mạnh nhanh chóng dữ dội, cọ xát mị thịt, như hạt nhô trên gậy mát xa, một cảm giác chua xót tê dại mãnh liệt lan từ cột sống của Tiêu Chiến lên từng đợt.

Anh cảm giác dường như mình sắp bị làm khô, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm chân, mặc cho Vương Nhất Bác chịch như vậy, Vương Nhất Bác cúi đầu cọ chóp mũi anh một cái

"Hôm nay thật ngoan."

Tiêu Chiến nâng cằm lên, hôn cậu một cái rất nhẹ.

Vương Nhất Bác ngơ ngẩn.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến chủ động hôn cậu trên giường.

Dường như Tiêu Chiến không nhận ra, chỉ nhéo nhéo tai Vương Nhất Bác, thừa dịp cậu sững sờ, liền ấn người lên giường, tự mình dạng chân ngồi lên, đỡ dương vật của Vương Nhất Bác, lại ngồi xuống.

Mông lắc rất nhanh, nuốt sạch dao thịt của Vương Nhất Bác, một tay đè cơ bụng của Vương Nhất Bác, một tay nhéo đầu vú của Vương Nhất Bác, tóc đen lộn xộn, rất giống yêu tinh câu mạng người

"Cho cậu ăn mừng, thích không?"

Thích, sao Vương Nhất Bác có thể không thích được, thích đến mức hận không thể giây tiếp theo liền cho anh cả mạng mình.

Cậu bị Tiêu Chiến cưỡi rất sướng, bàn tay to không khống chế được xoa mông Tiêu Chiến, thân dưới cũng đỉnh từng cái theo động tác của Tiêu Chiến, rất nhanh chịch vòng eo của Tiêu Chiến run loạn, đè nặng eo anh để anh không được cử động nữa.

Vương Nhất Bác vỗ mông thịt của anh bốp bốp, lưu lại dấu vết hồng hồng, vừa gợi tình vừa nhào nặn, dáng vẻ thoải mái ngửa đầu dựa vào gối, hơi lưu manh, dùng đầu ngón tay nhéo chơi dương vật của Tiêu Chiến

"Sếp, muốn cho khen thưởng, còn phải nỗ lực a, mông nhỏ lắc nhanh hơn nữa."

Hư muốn chết, vừa ngang tàng vừa lưu manh.

Đôi mắt nhìn chằm chằm đến mức chân Tiêu Chiến nhũn ra, cưỡi thêm một lát liền chịu không nổi nữa, mắt thấy sắp phải nằm úp sấp trên người Vương Nhất Bác rồi, bỗng nhiên bị Vương Nhất Bác đỡ chân bế lên.

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng nhận ra hai chiếc giường đơn này không đủ phát huy, bế người lên, đè lên sô pha trước cửa sổ, ánh sáng ban đêm của Seoul như đá quý lộng lẫy, khắc lên cơ thể trải mồ hôi mỏng của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đè nặng anh đâm vào, cả người Tiêu Chiến đều như bị gấp lại, chân cũng để lên vai Vương Nhất Bác, thân dưới thất thủ, dâm dịch giàn giụa.

Rất nhanh anh đã bị chịch bắn, bắt đầu bắt lấy cánh tay của Vương Nhất Bác xua tan, vòng eo run rẩy, cả người thoát lực.

Vương Nhất Bác bất động, cảm nhận sự co rút cực hạn sau khi cao trào của hậu huyệt Tiêu Chiến, đầu ngón tay quét bạch trọc mà Tiêu Chiến phun lên thân dưới của hai người, lại đi sờ hầu kết của Tiêu Chiến, sờ cổ anh ướt đẫm, lại cúi người xuống hôn.

Tiêu Chiến run lên một lát, mới lấy lại được sức, Vương Nhất Bác vẫn cắm bên trong, bắt lấy mũi chân duỗi ra đang gác trên người mình của anh hôn hôn.

Tiêu Chiến lại run lên một cái.

Vương Nhất Bác cười, nghiêng đầu cắn mắt cá chân của anh, chân của Tiêu Chiến vừa dài vừa thẳng, đèn đêm ngoài cửa sổ chiếu rọi, như một tác phẩm nghệ thuật.

Vương Nhất Bác hôn một đường đến bắp đùi của anh, đột nhiên nhớ đến đôi vớ lưới trắng trong game kia, ngẩng đầu cười cười với Tiêu Chiến hỏi

"Sếp, lần sau khen thưởng, cho tôi chơi Tiêu Tiêu ấm áp, được không?"

-------

Ngày hôm sau, trong thời tiết 30 độ ở Seoul, Tiêu Chiến xuất hiện với áo dài quần dài.

"Anh xinh đẹp, anh không nóng sao?" Viên Hiểu tò mò hỏi.

Tiêu Chiến lập tức hung hăng đá người khởi xướng ở dưới bàn một cái.

Vương Nhất Bác buông đũa, đang cười, nhưng tay đánh Viên Hiểu lại không kiềm chút lực nào

"Ăn cơm không chặn nổi miệng mày à?"

Viên Hiểu hừ một tiếng, lại cúi đầu ăn gì đó.

Mấy người vốn phải về nước, nhưng nghe nói Vương Nhất Bác còn dự định đến đảo Jeju, lập tức không đi nữa, chết sống muốn đi theo.

Vương Nhất Bác hết cách với sự ầm ĩ này, chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn có ý định hôm nay chỉ mang Tiêu Chiến đi dạo Seoul.

Hai người đến Hongdae uống cà phê, đi dạo cửa hàng đồ hiệu thời thượng, rồi chơi game Dalgona, cuối cùng lúc đi ngang qua đám đông roadshow đang tụ tập trên đường, đột nhiên bị gọi lại

"Anh, đúng là anh rồi."

Một soái ca nhỏ khuôn mặt trắng nõn mặc áo thun không tay kéo Vương Nhất Bác lại.

Tiêu Chiến nghe không hiểu tiếng Hàn, chỉ nghe hiểu một từ "anh" kia.

Vương Nhất Bác dừng lại, trò chuyện với người nọ một lát, sau một lúc lâu nói với Tiêu Chiến

"Người bạn làm luyện tập sinh trước đây, muốn nhảy một đoạn nhỏ với tôi, anh muốn chờ tôi không?"

Tiêu Chiến gật đầu nở nụ cười "Đi đi, tôi cầm đồ cho cậu."

Sau đó Tiêu Chiến ôm áo khoác của Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác đi vào đám người.

Thật ra anh đã lập sẵn một số kế hoạch trước khi đến đây rồi, biết trên đường phố Hongdae Hàn Quốc luôn có những buổi roadshow thần tượng ngầm, nhưng anh không hâm mộ ngôi sao, vì vậy không để ý nhiều, dĩ nhiên cũng thật không ngờ Vương Nhất Bác cũng có lúc tham dự trong đó.

Không thể không nói, Vương Nhất Bác nhảy cũng rất đẹp, ở nơi roadshow tụ tập cao thủ, vẫn là người nổi bật nhất, cậu mượn nón của soái ca nhỏ kia, không thấy rõ mặt lắm, nhưng đường quai hàm vượt trội cũng đã đủ sức tạo nên làn sóng đám đông rồi.

Tiêu Chiến phát hiện lúc cậu nhảy rất giống lúc cậu chơi game, rất linh hoạt, nhưng trong xương cốt lộ ra một loại cảm giác thư giãn đặc trưng của cậu, rất hút người.

Sau khi nhảy xong, Vương Nhất Bác đi tới, nở nụ cười

"Nước của tôi đâu?"

Tiêu Chiến khó hiểu.

Vương Nhất Bác cười "Anh không thấy bạn gái ôm đồ đều phải chuẩn bị nước sao?"

Bị Tiêu Chiến đánh một cái.

Hai người tạm biệt soái ca nhỏ rồi lại đi dạo trong chốc lát, bóng đêm buông xuống, Vương Nhất Bác dẫn anh đến quán rượu nhỏ cạnh công viên đường sắt.

Quán rượu nhỏ có ban công ngoài trời, lúc này đêm khuya, những bóng đèn nhỏ treo trên đó như những vì sao vô danh trong đêm.

Tiêu Chiến không quen uống Jinro cũng không quen uống bia, cuối cùng vẫn chọn rượu vang đỏ, Vương Nhất Bác tự uống Cass, hai người hiếm khi uống rượu đỏ và bia trên cùng một bàn.

Hai ly đi xuống, trên mặt Tiêu Chiến hơi nóng lên, đột nhiên hỏi Vương Nhất Bác

"Làm luyện tập sinh từ lúc nào?"

"17 tuổi." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói.

"Vậy sau đó, vì sao lại đi chơi esports rồi?" Tiêu Chiến tiếp tục truy vấn.

Vương Nhất Bác uống một ngụm rượu, bỗng nhiên ngồi dậy, trong hơi thở của Tiêu Chiến là mùi lúa mạch nhàn nhạt, gió đêm nay rất dịu dàng, giọng nói của Vương Nhất Bác cũng rất dịu dàng

"Thế nào? Hôm nay rốt cuộc sếp cũng cảm thấy hứng thú với chuyện của tôi rồi sao?"

Cậu sáp đến gần, đáy mắt in ánh sáng của những bóng đèn nhỏ trang trí, Tiêu Chiến bỗng dưng cảm thấy hơi nóng, rượu vang đỏ tinh khiết và thơm cùng mùi bia lúa mạch quấn quýt lấy nhau.

Anh luôn cảm thấy mình không thể hỏi thêm nữa, nhưng anh vẫn không kháng cự được nội tâm của mình, chống đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác hỏi cậu

"Không thể sao?"

Vương Nhất Bác cười, bên môi có dấu ngoặc nhỏ đẹp mắt

"Có thể, đương nhiên là có thể."

Cậu dựa về ghế lại, khẽ nói

"Lúc ấy, tôi bị người nhà tôi cưỡng chế ném ra khỏi nước, tôi không biết rốt cuộc mình nên làm gì, vì vậy cái gì cũng thử, làm luyện tập sinh, làm ban nhạc, chơi đua xe, cuối cùng vẫn là cảm thấy...... chơi game thú vị."

Tiêu Chiến cười ngắn một chút "Vậy sự từng trải của cậu rất phong phú, còn chơi rất lớn."

Vương Nhất Bác không nói chuyện, nhìn Tiêu Chiến nhấp môi vào mép ly, uống chút rượu vang đỏ, sau khi buông ly, môi có màu đỏ mọng nước, lung linh như thược dược vừa nở tháng tư, run rẩy trên đầu cành khiến người động tâm.

Dường như rượu chính là chất dẫn cháy tốt nhất, khiến Vương Nhất Bác không có cách nào suy nghĩ, cậu duỗi tay nhéo vành tai của Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, Vương Nhất Bác liền liều lĩnh mở miệng

"Nhưng mà, có một việc, tôi từ 16 tuổi, kiên trì đến bây giờ. Anh muốn nghe không?"

Giọng nói của cậu rất nhẹ, nhưng trong lòng Tiêu Chiến bỗng dưng run lên.

Trong trái tim đang đập dường như có thứ gì đó sắp vỡ ra, anh nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau.

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rất sâu, Tiêu Chiến không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, đây chính là ánh mắt khi Vương Nhất Bác bật scope ngắm bắn trong trận đấu.

Và giờ phút này, trong phạm vi tầm bắn của cậu, chỉ có một mình Tiêu Chiến.

Trái tim của Tiêu Chiến càng đập càng nhanh, anh thậm chí cảm thấy anh không dám nhìn Vương Nhất Bác nữa, muốn quay đầu, Vương Nhất Bác lại khống chế được đầu anh, vuốt nhẹ tóc anh

"Muốn hôn môi không? Nơi này rất hợp để hôn môi."

Gió đêm, sắc rượu, còn có sao trời.

Đây chính là một bầu không khí thích hợp hôn môi, vì vậy bọn họ hôn nhau, ai cũng không nhắc lại câu nói kia của Vương Nhất Bác rốt cuộc là gì.

Nụ hôn nhão nhão dính dính, có rượu vang đỏ tinh khiết và thơm, cũng có mùi bia lúa mạch, hai người hòa quyện vào nhau, lại không có chút đột ngột nào, dường như là bị tình sắc ủ ra một loại rượu khác, ly rượu nặng chỉ có thể là đôi môi của hai người, đây là loại rượu pha chế dành riêng cho hai người họ.

Tiêu Chiến cảm thấy mình hơi say, ý thức tan rã, đầu óc trống rỗng, lúc Vương Nhất Bác rời khỏi anh, anh vẫn nhìn chằm chằm môi của Vương Nhất Bác.

Anh đột nhiên nhớ đến, hình như trong ba bốn ngày ngắn ngủi này, hình như bọn họ luôn hôn môi.

Luôn hôn môi ở nơi không phải trên giường.

Vương Nhất Bác bóp tay anh một cái, giống như đang bóp trái tim của Tiêu Chiến, nhưng anh không thể suy nghĩ được nữa, anh chỉ có thể nhìn Vương Nhất Bác tiến lại gần hơn.

Một âm thanh thông báo của điện thoại đã ngăn cản hai người lại gần nhau hơn.

Tiêu Chiến giải khóa, mở di động ra, tin nhắn liền bật lên, Vương Nhất Bác chỉ nhìn thoáng qua

【Quý tổng đã xảy ra chuyện rồi!!!】

Sau đó cậu liền không muốn xem nữa.

Quả nhiên, sau khi trả lời tin nhắn, Tiêu Chiến ngẩng đầu nói với cậu

"Thật ngại quá, tôi phải về nước trước rồi."

🌟🦁🐰🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top