Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: là đoản mà thôi. 

Lời của tôi: Chắc không liên quan gì đến phần trước đâu, kiểu viết thêm 1 tình huống nữa thôi ý, chủ yếu là tôi và các chị đều có thịt ăn (*˘︶˘*).。*♡

----------------------------------------------------

Vương Nhất Bác lại ngủ ở nhà Tiêu Chiến.




Sáng sớm vừa mở mắt ra, thụy nhan nhu hòa của nam nhân xinh đẹp giống như mèo con đập vào mặt cậu.

Thân thể Tiêu Chiến nghiêng nghiêng dán vào ngực cậu, một tư thế thân mật thoạt nhìn cũng không hợp với bọn họ cho lắm, dáng vẻ của nhân tình lúc đó vô cùng thân mật, mái tóc mềm mượt đặt trên vai cậu, cong người, một chân gác lên người cậu, chân cậu bị khóa bên trong, trách không được vừa rồi cậu ở trong mộng bị một con bạch tuộc lớn bắt được.

Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu, vượt qua đầu Tiêu Chiến nhìn sang lên cạnh, Khoai tây chiên cũng chưa tỉnh, nằm trên giường trẻ con ngậm ngón tay vù vù ngủ say, giống như tiểu thiên sứ thuần khiết.

Phần trên cậu động đậy tựa hồ khiến cho Tiêu Chiến chú ý, người trước ngực mơ mơ màng màng di chuyển, trước khi hoàn toàn tỉnh dậy da thịt cần lần lượt dính vào thân thể cậu.

" Cậu tỉnh thật sớm . . . . . "

Tiêu Chiến còn đang mơ màng, nheo mắt lại, giọng điệu ôn nhuyễn như bị một đống lông chim bịt lại, dường như cũng giống mèo nhỏ, mang theo trạng thái thỏa mãn tối qua vừa được cậu đút no. 

Hai người trần truồng cùng giao triền, đâu có mặc áo ngủ đi ngủ, lúc làm xong liền quên mất, thân thể trần trụi dán lên nhau, nhiệt độ cơ thể tăng cao, có lẽ nguyên do là vì sáng sớm, tư thế ôm của Vương Nhất Bác làm anh cảm thấy hơi khô khan.

Tiêu Chiến mê man suy nghĩ, muốn xoay người đứng lên, nhưng lại vô tình chạm vào vật cứng dưới thân. 




Tiểu huynh đệ của Vương Nhất Bác so với bọn họ còn tỉnh táo hơn.




" Rõ là trẻ tuổi, tinh thần rất tốt nè. "

Thời điểm Tiêu Chiến cười có chụt cợt nhả ra vẻ ta đây, ngay cả nốt ruồi dưới môi cũng câu nhân.

Tuy rằng bọn họ quen nhau không lâu, nhưng anh thật sự rất thích 'điểu' của Vương Nhất Bác, lúc cương vừa thô vừa dài lại đặc biệt cứng, thời điểm đâm vào trong thân thể anh đầy đặn kín kẽ, thật sự rất thoải mái, thậm chí còn không muốn cậu rút ra, trực tiếp cắm ngủ một đêm cũng được.

Vương Nhất Bác đương nhiên biết Tiêu Chiến đang nói cái gì, mà người đã nổi ý xấu tay mò xuống tìm kiếm nơi đó.

Vì để tránh mới sớm ra đã bị đùa bỡn, anh muốn ngồi thẳng dậy, sau đó liền khẽ đẩy cậu ra chút, " Đừng nháo. "

" Không, cậu đừng động. "

Vương Nhất Bác lập tức bị anh đè lại bả vai.

Ánh mắt Tiêu Chiến vừa quyến rũ lại vừa tinh khiết, lóe lên ánh sáng mờ ảo, anh xem ra cũng "không có ý tốt" , vừa dứt lời anh trực tiếp cúi người, đem đầu vùi vào tấm chăn mỏng.

"......" Vương Nhất Bác muốn anh bình tĩnh một chút, ít nhất cũng nhận ra tình huống là được rồi, con của anh còn đang ngủ cạnh anh nè.

" Này —— "

" Suỵt. " Tiêu Chiến một tay cầm tính khí cậu, tay kia xốc lên một bên chăn làm động tác đừng có lên tiếng bên môi, " Khoai tây chiên còn ngủ, không cần làm ồn đến nó. "

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đỡ trán. Ồ, thì ra anh còn biết a.

Tiêu Chiến nói xong, kéo chăn trùm kín hai người.

Vương Nhất Bác còn muốn giãy dụa, nhúc nhích thân thể muốn trốn về phía sau, nhưng sau lưng đã cách một cái gối tựa vào thành giường, trốn không thoát, liền đưa tay đẩy đầu Tiêu Chiến ra.

Vô dụng.




Tiêu Chiến kéo quần lót cậu xuống, tính khí bị anh nắm lấy thành thạo lộng vài cái lập tức từ bán cương thành cương hoàn toàn, triệt để phát hỏa.

Tiêu Chiến không để ý cậu chống cự từ chối, nghiêng người nằm sấp lên hông cậu, vươn đầu lưỡi phấn nộn xinh xắn liếm lên, đầu tiên là nhẹ nhàng mút vào quy đầu, giống như mút một cây kem thơm ngon, nước bọt trơn trượt liên tục tiết ra, đến khi dính ướt cả cây cán. Sau đó anh mở rộng miệng từng chút từng chút liếm mút, dần dần nuốt vào ngày càng nhiều, Vương Nhất Bác được bao bọc trong khoang miệng ấm áp mềm mại.

Khoang miệng nam giới so với nữ giới còn dày rộng hơn, càng thích hợp làm mấy chuyện này, trong miệng Tiêu Chiến thực nóng, anh hóp hơi hai má lại, cố gắng nuốt vào sâu nhất, môi lưỡi quấn lấy còn không quên nâng mắt nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác.

Chăn không dày, ánh sáng lờ mờ, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác cau mày, cắn môi hô hấp ngày càng loạn, một tay nắm chặt ga giường, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, rồi lại sợ phát ra âm thanh đánh thức tiểu bảo bảo bên cạnh mà ẩn nhẫn thở gấp.

Rất có ý tứ a.

Tiêu Chiến mừng thầm trong lòng trên miệng càng ra sức, anh thu lại răng thỏ, đỡ lấy gốc rễ tính khí, dùng sức làm cho quy đầu to lớn đâm vào sâu nhất trong cổ họng mình.

" Shhh—— "Vương Nhất Bác nháy mắt hút một ngụm khí lạnh, da đầu căng lên.

" Ưm. . . . "

Thật lớn thật sâu.

Tính khí thô to đỉnh Tiêu Chiến có chút khó chịu, quanh mắt ửng hồng, nhưng anh vẫn không muốn buông tha phản ứng thú vị của Vương Nhất Bác, chịu đựng cảm giác khó chịu ư ư a a làm thêm vài lần thâm hầu, hút chặt lấy giống như muốn ép tinh dịch bên trong bắn ra.

Nhiệt độ trong chăn tăng cao, trên người Vương Nhất Bác toát ra một tầng mồ hôi mỏng, giống như say mê cảm giác bên trong khoang miệng ấm nóng, phần eo bắt đầu đưa đẩy biên độ nhỏ.

Tiêu Chiến khiến cho cậu rất sướng.




" Dừng. "

Qua một lúc, miệng Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nảy ra một chữ, người ngồi dậy tay dùng sức đẩy đầu Tiêu Chiến ra.

Anh vừa nhả côn thịt đỏ tươi ra, tinh dịch liền từ lỗ niệu đạo phun ra, bắn thẳng lên khóe miệng anh.

Môi Tiêu Chiến bởi vì vừa sử dụng quá độ đỏ đến giống như nhỏ máu, đẫm nước trơn bóng, hai má màu đỏ tươi, ánh mắt ướt át, một bộ dáng ủy khuất, rõ ràng bắn vào miệng anh thì tốt rồi nha.

Vương Nhất Bác kéo cánh tay đem anh lại gần, nâng tay giúp anh lau chất lỏng bên miệng,
" Xin lỗi. "

Giọng điệu cậu thâm trầm hiền hòa, ánh mắt lại rất nghiêm túc, cậu biết cái thứ kia không thể ăn, mùi rất tanh lại không ngon, cho nên không muốn bắn vào miệng anh, nhưng vẫn là bắn lên mặt anh.

Tiêu Chiến có lẽ cũng biết Vương Nhất Bác cư xử rất ôn nhu, vì thế phồng má chu miệng, lẩm bẩm giống như làm nũng.

" Không sao đâu nha, nói xin lỗi cái gì. "






Sau khi sáng sớm đùa dài bát nháo một hồi, Tiêu Chiến cũng nhanh nhẹn lên không ít, đang muốn đứng dậy xuống giường chuẩn bị bữa sáng, lại bị Vương Nhất Bác túm cổ tay.

" Khoai tây chiên vẫn chưa tỉnh. "

Vương Nhất Bác nói xong, một lần nữa đặt anh xuống giường, cười lạnh, vẻ mặt nhất định phải trả thù.

"......"

Thân trên Tiêu Chiến bị cậu đè ép, phần dưới dán vào nhau, đùi Vương Nhất Bác chen vào giữa hai chân anh, anh cũng không khép lại, đầu gối cách quần lót ma xát huyệt khẩu mẫn cảm, đầu anh như nổ tung.

Anh vội vàng cự tuyệt nói.

" Không. . . . . Không được, cậu còn phải đi trường. . . . " 

" Tôi sẽ đợi taxi. "

Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến đẩy cậu ra đã trực tiếp ôm anh đứng lên, nhấc lên vai rồi đi ra phòng khách. ( Tôi tự hỏi sao lúc nào cũng là phòng khách = ))) ? )




Sáng hôm đó Vương Nhất Bác bị trễ học.

- FIN - 














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top