Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

bac si thien tai 334-339

Bác Sĩ Thiên Tài

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Chương 334: Người chủ địa phương

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân hoanguyettaodan.net & kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Như mặc cho bóng đêm phủ lên. Trời chiều, tà dương sớm đã tan hết, gió lạnh từng cơn thổi tới đập vào như muốn phá tan cửa số kính lớn , để đem cái rét đến mỗi cái góc xó này.

Bên trong thì ấm áp tĩnh lặng. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, trên đường, người qua lại nói cười ồn ào, huyên náo đây là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Văn Nhân Mục Nguyệt lại thích thưởng thức cảnh vật ngoài cửa sổ khi hoàng hôn buông xuống. Đứng ở trong nhìn qua cửa sổ, quang cảnh cả vũ trụ này như đều thu tầm mắt. Nàng như nữ thần thống trị cả thế giới, nàng cúi xuống nhìn các con dân của mình.

Nhìn thấy bọn họ khóc, họ cười, nhu mì mật ngọt hay đứt hơi khản tiếng.

Nhưng nàng vẫn duy trì bình tĩnh

“Thương vụ cao ốc vốn đã hoàn tất vào tháng trước, do bên bất động sản Hoa Thành phụ trách toàn bộ việc cho thuê.”

“Việc Thụy Sỹ muốn mua khu mỏ thiếc này bước đầu rõ ràng đi đến thỏa thuận, Tổng giám đốc chi nhánh công ty Năng Lượng của Thụy Sỹ mời tiểu thư tham gia lễ ký kết, chính phủ Thụy Sỹ cũng bày tỏ mong muốn đạt được nguyện vọng này.”

“Chúng ta hợp tác với tập đoàn HongKong ngày một gần nhau hơn như tình thân ái, nay Chủ tịch tập đoàn định sẽ đến Yến Kinh viếng thăm tiểu thư.”

“Chủ tịch là cấp trên, tôi sẽ đi HongKong viếng thăm ngài.” Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn đứng ở cửa sổ đột nhiên ngắt lời lên tiếng nói.

“Tiểu thư, tôi lập tức liên lạc với văn phòng tập đoàn để chuyển ý của tiểu thư.” Mã Duyệt cầm bút ghi lại trên văn kiện.

“Còn chuyện gì khác nữa không?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.

“Còn có việc liên quan đến anh Tần. Bởi vì chuyên mục văn vẻ “thần tượng của ngươi là ai”, hiện tại Tần Lạc rất có uy tín trong nhân dân.” Mã Duyệt nói.

Tần Lạc và Mã Duyệt cùng làm việc trên một lĩnh vực, giữa họ có có một cái riêng. Đối với Tần Lạc, Mã Duyệt không thể hiểu hết, cũng không thể không coi trọng. Cho nên, nhiều lúc Mã Duyệt không biết phải bẩm báo thế nào với Văn Nhân Mục Nguyệt.

“Tôi biết rồi.” Mục Nguyệt nói. Nghĩ một chút nói: “Phải chăng hắn có mối liên hệ rất mật thiết với nhân dân?”

“Thương nhân trục lợi. Hiện nay đã có hơn mười công ty tiếp cận hắn.” Mã Duyệt nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt cười cười.

Trong phút chốc, ánh trăng non như xuyên thủng tầng mây đen u ám, phảng phất đâu đây hương thơm hoa quỳnh vừa nở rộ, giống như Tào Thực lần đầu diện kiến Lạc Thần, dường như trên thế giới này mọi thứ đều rất đẹp.

Ánh mắt sáng ngời, cánh mũi thẳng đáng yêu, khóe miệng hơi nhếch lên cười không ồn ào nhưng lại thấm vào lòng người. Phong thái nhẹ nhàng thanh thản, ý tứ sắc bén pha chút niềm kiêu hãnh

Mã Duyệt sửng sốt, như được thức tỉnh.

“Bọn họ làm sao biết hắn muốn cái gì?” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tiếp lời, nàng như một nữ vương kiên định nói: “Tôi biết.”

“Ý tiểu thư là…?” Mã Duyệt nhanh chóng trấn tĩnh lại, ra tiếng hỏi.

“Liên lạc với hắn. Chúng ta phải giao ước với hắn.” Mục Nguyệt nói.

“Phải, tiểu thư”. Mã Nguyệt trả lời sau đó bước nhanh ra ngoài.

Văn Nhân Mục Nguyệt lại xoay người đứng bên cửa sổ, bộ đồ màu trắng tinh tế bao vây lấy nàng, khêu gợi đường cong duyên dáng.

Bên trong chưa bật đèn, phòng làm việc gần hai trăm mét vuông có vẻ trống vắng.

Nàng khoanh hai tay trước ngực đứng trong bóng tối, bóng nàng như bị kéo dài vô tận tựa hồ một đứa trẻ cô đơn.

……

Sở Nam rất muốn lớn tiếng mắng một câu: “Tôi dựa vào….”

Những người nào đều là hắn đề cử hả? Những minh tinh đều nằm trong vòng luẩn quẩn này. Thần tượng sẽ mang đến lợi nhuận cao cho phòng vé. Đi đến đâu cũng có thể khiến cho người khác xầm xì, thét lên người ngạo mạn.

Người ta có thể diễn tốt những vai như Tào Tháo, Lưu Bị, rồi là Khang Hy, Từ Chí Ma, thích diễn những anh hùng cổ trang, thổ phỉ, lưu manh, thi nhân, luật sư. Sao lại cố tình diễn vai không tốt như Tần Lạc chứ?

Anh xem anh là ai? Anh xem anh là ai?

“Anh Tần, cũng không nên nói như thế? Hành động của bọn họ đã rõ ràng. Nếu anh hiểu được việc này, hẳn phải biết bọn họ nghĩ gì và những dư luận trong công chúng.” Trong lòng Sở Nam như nghẹn lại một cỗ khí tức, nên khi nói chuyện khó tránh khỏi có chút mạnh mẽ.

“Không phải tôi không tin bọn họ diễn.” Tần Lạc cười nói. Hắn biết chính lời nói của hắn đã làm tổn thương đến người khác. Quả thật, trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều.

“Bọn họ đã nghe tên tuổi của tôi, thậm chí còn xem qua một ít tác phẩm của tôi nhưng tôi vẫn không yên tâm. Tôi cũng là con người bình thường. Tôi có ưu điểm nhưng cũng nhiều khuyết điểm Tôi sợ các ông làm cho tôi quá hoàn mỹ, như vậy, không phải là tôi?” Tần Lạc giải thích.

Một nhân vật anh hùng thập toàn thập mỹ như vậy không phải là bản chất của Tần Lạc.

Hắn là người đơn giản, hiền lành, hăng hái, mang trong lòng ước muốn cứu vãn Trung y. Thế nhưng hắn có tham vọng cá nhân, thích xem ảnh người đẹp.

Nếu giữa tác phẩm điện ảnh và truyền hình, Xoa Xoa ngôi sao đóng vai Tần Lạc với vẻ mặt đứng đắn, ánh mắt kiên nghị. Xoa Xoa nói: “Thần tượng của tôi là Bạch Cầu Ân, bản thân tôi hy vọng có thể trở thành như ông ta, một thầy thuốc vĩ đại, chính nghĩa vốn có tình cảm sâu đậm.”

Khi ở tiểu học, thầy dạy chúng tôi, bạn bè cùng lớp phải giúp đỡ lẫn nhau. Một hàng rào có cái cọc, là người hào hiệp phải giúp đỡ nhiều người khác. Những lời này, tôi đã sao chép lại vào trong bản ghi nhớ, và cũng giữ trong đầu. Hiện tại, tôi còn khả năng, tôi làm những việc trong khả năng cho phép của đất nước và đồng bào tôi.”

Liệu có bị ác tâm lấn át không?

“Còn có người sợ bản thân bị người khác làm cho hoàn mỹ?” Sở triều đại Nam Minh có vẻ khó hiểu về Tần Lạc

“Anh Tần, hãy hiểu lòng thành của chúng tôi. Sau khi viết xong kịch bản, chúng tôi sẽ mang đến đây trước cho anh chỉnh sửa. Đảm bảo tình tiết câu chuyện là hoàn dựa vào nguyên tác của người soạn lại hơn nữa, nếu anh không yên tâm người khác diễn. Anh có thể đảm nhận vai nam diễn viên chính này?”

“Tôi không diễn đâu.” Tần Lạc cười lắc đầu.

Đúng lúc này, di động trong túi Tần Lạc vang lên. Tần Lạc cười nói: “Xin lỗi các vị. Tôi nghe điện thoại một chút.”

Nói xong, hắn đứng dậy đi đến song cửa, nghe điện thoại

Khi trở lại lúc này, Tần Lạc áy náy nói: “Tôi nghĩ, tôi không thể hợp tác cùng các vị rồi.”

Máy bay ở HongKong vừa đáp xuống sân bay quốc tế Đào Viên, bên ngoài thời tiết rất đẹp. Tần Lạc mang theo Âu Dương hướng đến sân bay.

“ Anh Tần, anh lần đầu đến HongKong sao?” Lô Vĩ cười hỏi. Mặc đồ ngành màu đen, bên trong áo không bâu màu trắng, tóc bung lên đỉnh đầu lộ ra cổ thon dài như cổ thiên nga. Trong tay mang cái bao tay, vẻ mặt hiền lành cười.

Lệ Khuynh Thành phải ở lại Yến Kinh phụ trách việc mở rộng thị trường, nên không cùng đến HongKong. Lần đầu tiên đến HongKong, Tần Lạc sợ nơi đất khách quê người, nên đã phái người đi cùng đi trước. Đúng lúc, Lô Vĩ muốn tới HongKong bàn việc làm ăn, vì thế liền bị Lệ Khuynh Thành lại làm trợ thủ cho Tần Lạc.

Về phần Âu Dương Lâm, là do Tần Lạc chủ động mang theo. Hắn ở lại Vương Dưỡng Tâm, nơi nào, cái gì cũng không biết, còn không bằng tự mình đến đây gặp cảnh đời. Hơn nữa Tần Lạc tin tưởng vào truyền nhân Quỷ Y Phái, y thuật đương nhiên sẽ không kém. Hắn có thể giúp mình không ít. Trong nhà có bảo vật mà không cần, đó là việc cực kỳ ngu xuẩn.

“Đúng vậy.” Tần Lạc cười gật gật đầu.

“Tôi trước đã tới đây hai lần. Đều là do Lệ Tổng phái tới quan sát thị trường thẩm mỹ bên này. Lệ Tổng luôn là người rất có ý tưởng. Cô ấy chưa bao giờ bủn xỉn với công nhân.” Lô Vĩ ngợi khen nói.

“Cô ấy là người rất có năng lực.” Tần Lạc gật đầu tán thành. Điểm này của cô ấy, Tần Lạc chưa bao giờ nghi ngờ. Nếu không, ông ấy cũng không dám giao công ty cho cô ta quản lý.

Khách quý đi ra, Tần Lạc liếc mắt dễ dàng nhận ra Trần Tư Tuyền trong đám người.

Nàng vốn thân cao, chân dài, lại mang đôi giày cao gót chừng sáu bảy phân, đứng trong đám người có cảm giác như hạc trong bầy gà. Còn không ít người chụp ảnh cặp đùi đẹp của nàng bằng máy camera, các loại di động.

Nàng mặc váy dài màu xám chấm bi trắng có chút giống vân báo. Loại màu này cực kỳ kén người. Nếu không biết mặc thì thoạt nhìn sẽ giống một con báo.Nếu như có vải lót bên trong, thì nhìn rất gợi cảm.

“Tần Lạc!” Trần Tư Tuyền thấy hắn liền vẫy vẫy tay.

Tần Lạc cười, bước nhanh tới chỗ nàng.

Còn chưa đến gần, Trần Tư Tuyền bỗng nhiên nhảy đến, lập tức ôm Tần Lạc vào lòng.

“Ông chủ, người xem.” Một người khéo mặc đồ tây, thắt cà vạt, xem cũng hào hoa phong nhã. Hai người khẽ ôm nhau thắm thiết. Tần Lạc cùng Trần Tư Tuyền nói, vẻ mặt nghiêm lại, cười lạnh.

“A. Có phải cô là Trần Tư Tuyền không?” Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt hắn, ra tiếng hỏi.

“Đúng vậy. Còn đó chính là người đàn ông chúng ta gặp ở Yến Kinh lần trước. Lúc ấy, chính là anh yêu cầu Trần Tư Tuyền từ chối mời chúng ta.” Người thanh niên nói.

“A. Như vậy hả.” Người đàn ông nghĩ nói: “Người khác ở xa tới là khách, chúng tôi cũng phải hướng dẫn tận tình, như vậy mới phải đạo chứ. Ở sân bay anh đã gọi điện nói với họ chưa.”

Tiếng người đàn ông ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành rỉ tai. Đại sảnh ở sân bay ồn ào, chỉ có người trợ thủ đứng bên cạnh hắn mới nghe được.

“Ông chủ, ngài yên tâm đi. Tôi biết làm thế nào mà.” Người thanh niên gật đầu nói.

“Trông mãi, cuối cùng Sếp cũng đến đây.” Trần Tư Tuyền hạnh phúc nói.

“Liên tục bề bộn nhiều việc.” Tần Lạc cười nói.”Với lại, thật lòng mà nói cô làm tốt lắm. Tôi có tới đây hay không cũng không quan trọng.”

“Sản phẩm của chúng ta tốt.” Trần Tư Tuyền cười nói. Nếu không làm ra sản phẩm tốt vậy chẳng phải là vô dụng sao.”

Tần Lạc giới thiệu cho Trần Tư Tuyền và Âu Dương Lâm cùng biết nhau. Lô Vĩ lúc trước là trợ lý của Lệ Khuynh Thành, nàng lại thường xuyên đến Yến Kinh thăm hỏi Lệ Khuynh Thành nên hai người đã quá biết nhau.

“Đi thôi. Xe ở bên ngoài.” Trần Tư Tuyền kéo tay Tần Lạc cười nói.

Đoàn người vừa ra đến đại sảnh sân bay, khi ấy đột nhiên xuất hiện đám nhân viên an ninh của sân bay xông đến bao vây lấy Tần Lạc và đoàn người.

Bác Sĩ Thiên Tài

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Chương 335: Cô bị hôi nách

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân hoanguyettaodan.net & kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Những người này đều mặc đồng phục an ninh sân bay, có người mang theo rùi cui, có người mang theo súng trên thắt lưng, bọn họ đều có thể rút súng ra bất cứ lúc nào. Tất cả nhìn chằm chằm vào đám người Tần Lạc, giống như trên người họ đang mang trên người vài kg thuốc nổ vậy.

Một cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần đen mang thẻ ngành đặc vụ trên cổ áo, vẻ mặt nghiêm trọng, lời nói có vẻ khiêm nhường. Nàng đi đến trước mặt Tần Lạc và Trần Tư Tuyền nói: “Chào các anh chị, chúng tôi là nhân viên an ninh sân bay. Chúng tôi nhận được thông tin có người báo các anh chị có khả nghi dính líu đến việc tàng trữ thuốc độc. Xin theo chúng tôi để kiểm tra.”

Tàng trữ thuốc độc?

Tần Lạc và Trần Tư Tuyền nhìn nhau không biết tại sao lại có chuyện như vậy.

Trần Tư Tuyền là người bản xứ, xảy ra chuyện như vậy đương nhiên nàng phải ra tay giải quyết. Nàng buông tay Tần Lạc, chuẩn bị kéo bao tay ra, thì nhóm cảnh sát này khẩn trương, quát lớn: “Không được nhúc nhích, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.”

“Nổ súng? Ngươi nổ súng thử xem?” Trần Tư Tuyền có vẻ phẫn nộ nói.

Bị vu cáo là tàng trữ thuốc độc là chuyện cực kỳ mất thể diện, tôi nhất định sẽ kiện. Hơn nữa, Tần Lạc vừa hạ cánh thì bị sỉ nhục, bản thân làm việc thất trách như vậy hắn không chán ghét mình sao?

“Tiểu thư, xin hợp tác với chúng tôi.” Cô gái kia nghiêm nghị nói.

“Tôi chỉ lấy danh thiếp mà thôi. Chẳng lẽ coi là phạm pháp sao? Các người tốt nhất nên cất súng vào đi, đừng làm bạn tôi sợ.” Trần Tư Tuyền nói, khi ấy vẫn mở bao lấy danh thiếp ra đưa trước mặt cô gái kia.

Cô gái nhận danh thiếp, sau đó cười nói: “Trần tiểu thư, thật có lỗi. Chúng tôi …cũng là nhận được tin báo, cũng vì an toàn của hành khách. Đó là chức trách chúng tôi, xin tiểu thư thông cảm.”

“Cứ để họ kiểm tra.” Tần Lạc cười nói. Nhìn xung quanh thấy càng có nhiều người đến đây, có người cầm máy ảnh chụp hình, sờ tay vào ngực lấy kinh râm mang lên.

Toàn thân áo dài đen, mang kính đen xem ra có chút giống nam diễn viên chính trong phim “The Matrix”.

Tần Lạc lên tiếng, Trần Tư Tuyền cũng không giằng co nữa. Sau đó, đoàn người được giám sát chặt chẽ trở lại phòng kiểm tra lần nữa.

Bộ phận an ninh cầm dụng cụ quét tới lui trên người Tần Lạc và Âu Dương Lâm, ngay cả Trần Tư Tuyền, ngay cả Lô Vĩ cũng không tha. Lô Vĩ mang theo túi văn kiện cũng bị nhân viên mở ra kiểm tra cẩn thận.

Kiểm tra mãi cũng không có kết quả gì.

“Thế nào? Không có gì chứ?” Trần Tư Tuyền cười lạnh hỏi.

“Trên người các anh chị có thuốc không?” Cô gái hỏi.

“Tôi có.” Tần Lạc nói.

“Tôi cũng có.” Lô Vĩ cũng nói. Dạ dày của nàng không tốt, phải uống thuốc bất cứ khi nào.

“Xin lấy thuốc ra nữa.” Sắc mặt cô gái không ngại ngùng nói.

Tần Lạc lấy trong ngực ra cái bình nhỏ, đều là do hắn mang theo bên mình một ít thuốc Đông Y bằng bột và chất lỏng, Lô Vĩ cũng lấy ra cái bình màu trắng nhỏ.

Một chuyên gia mở nắp bình của Tần Lạc ra, ngửi có một mùi khai thối, nhíu mày hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Đây là thuốc phiện sao?” Tần Lạc hỏi.

“Không phải.”

“Nếu không phải thuốc phiện . Nó là cái gì, anh có gì chứng minh?”

Cái bình nhỏ này của Tần Lạc tốt, dù sao khi kiểm tra thì là thuốc bột Đông Y, những thứ đều là màu đen hoặc màu xanh, thì không thể nào pha thuốc phiện vào được. Thuốc viên của Lô Vi cũng bị họ phân biệt thận trọng, bọn họ nghĩ Tần Lạc giấu độc bên trong.

Vài năm gần đây, phát hiện nhiều trường mang theo thuốc phiện nhập cảnh, cách hay nhất là giấu trong người, hay trộn lẫn một ít vào thuốc thường dùng, vàng thau lẫn lộn.

“Không có.” Nhân viên kiểm soát sau khi kiểm tra đứng dậy nói.

Cô gái có vẻ hơi do dự, sau đó xin lỗi với Trần Tư Tuyền: “ Trần tiểu thư, thực có lỗi. Qua kiểm tra chúng tôi không phát hiện mọi người giấu độc. Mang phiền phức đến cho mọi người, xin hiểu và bỏ qua cho.”

“Chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Trần Tư Tuyền hỏi. Chẳng biết tại sao bị kéo đến nơi này, trong lòng nàng có phần tức giận. Mặt lạnh lùng, ngữ khí có chút bực tức.

“Có thể.” Cô gái gật đầu.

“Chúng ta đi thôi.” Trần Tư Tuyền nói với Tần Lạc.

Tần Lạc gật đầu, liền đi ra ngoài.

Trần Tư Tuyền bỗng dừng lại, xoay người hỏi mấy nhân viên an ninh: “Có thể nói cho tôi biết, là ai đã báo chúng tôi tàng trữ thuốc độc không?”

“Không thể.”Người phụ nữ cười nói, chúng tôi phải bảo vệ người báo.

“Nếu bọn họ có dụng ý xấu thì sao?” Trần Tư Tuyền hỏi.

“Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa xảy ra.” Cô gái nói.

“Nếu tôi ghét một người, tôi bảo hắn giấu độc, các người không phải sẽ mang hắn lại đây kiểm tra sao?”

“Sau này sẽ không xảy ra tình huống này nữa.” Cô gái cười ngượng.

“Hơn nữa, nếu chúng tôi điều tra người báo tin giả, chúng tôi sẽ tiến hành xử lý nghiêm.”

“Vậy các người sẽ xử phạt người báo chúng tôi chứ?” Trần Tư Tuyền nói. “Đây là vu cáo.”

“Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”Người nữ nhân viên cười nói.

Trần Tư Tuyền gật đầu, kéo Tần Lạc đi ra ngoài.

Không ngờ vừa được bước ra từ cửa phòng kiểm soát, chỉ nghe tiếng đóng cửa răng rắc, thì hoa cả mắt.

“Trần tiểu thư, nghe nói có người báo cô giấu độc, sự thật là sao vậy?”

“Trần Tư Tuyền tiểu thư, bây giờ cô muốn nói gì với mọi người?”

“Trần Tư Tuyền tiểu thư, cô có biết là ai báo tin không? Gần đây cô có kết oán với ai không?”

“Trần Tư Tuyền tiểu thư, người này là bạn trai của cô sao?”

Lúc này, Tần Tư Tuyền mới biết mình vẫn còn ôm cánh tay Tần Lạc, vội buông hắn ra. Nhưng đã muộn, ảnh thân mật của họ đã bị những phóng viên này chụp được rồi.

“Tôi bị oan.” Trần Tư Tuyền nói. “Tôi nghĩ, có người hãm hại tôi. Chính xác là ai tôi sẽ khiếu nại lên cục cảnh sát. Tôi nghĩ, họ sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi.”

“Trần tiểu thư, xin hỏi người đàn ông bên cạnh có phải là bạn trai của cô không?”

“Bạn trai?” Trần Tư Tuyền cười nói.

“Tại sao hai người ôm nhau thắm thiết vậy?”

“Là bạn trai tốt của chúng tôi. Vì anh ấy từ trong nước qua đây, tôi rất vui nên kéo tay anh ta.”

“Thật có lỗi. Bạn tôi ngồi máy bay tới đây rất mệt. Chúng tôi có việc phải đi trước. Sự việc cụ thể, các người có thể tìm hiểu phía bên sân bay.” Trần Tư Tuyền nói xong, kéo tay Tần Lạc xông ra ngoài.

Âu Dương Lâm và Lô Vĩ theo sát phía sau từ chối phỏng vấn.

Trần Tư Tuyền tự mình lái một chiếc chạy băng băng trên đường, trong xe, vài người nữa ngồi vào vẫn còn rộng rãi.

Tuy nàng là người có học, nhưng nàng không biết hết về đường xá HongKong, vì thế, nàng tìm người làm tài xế riêng.

Chẳng qua Tần Lạc cũng thấy ngượng khi ngồi phía sau, mà ngồi phía trước, như vậy hai người dễ dàng nói chuyện hơn.

“Những phóng viên này làm sao tới nhanh vậy?” Lô Vĩ hỏi.

“Có người cố ý muốn hãm hại tôi.” Trần Tư Tuyền cười khổ nói. “Giới giải trí có rất nhiều điều rắc rối. Có nhiều người chống chọi nên cũng làm mất lòng nhiều người. Xảy ra chuyện như vậy cũng không phải kỳ lạ. Có chuyện còn kinh khủng hơn chị em Mạc Nhu vì chút tai tiếng về tình dục mà mất hết danh tiếng không sao thoát khỏi vòng luẩn quẩn.”

“Chỉ như vậy cũng coi là giúp cô sao?” Tần Lạc cười nói.

“Anh bị quấy rầy, cũng không tức giận sao?” Trần Tư Tuyền liếc mắt sang hỏi Tần Lạc. Cách nghĩ của anh luôn làm người khác bất ngờ.

“Giận chứ.” Tần Lạc nói. “Nhưng tạm thời chúng ta chưa tìm ra thủ phạm, nên tự an ủi vậy thôi. Bọn họ làm vậy cũng chỉ muốn thử xem chúng ta thế nào. Loại thủ đoạn thấp kém này không thể làm hại chúng ta được nhưng họ sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Đúng vậy. Sự việc sẽ không đơn giản vậy đâu.” Trần Tư Tuyền gật đầu nói. Sau đó, kẽ cười nói: “Ngày mai, ảnh chúng ta sẽ được đăng lên báo. Anh phải tin khả năng làm việc của phóng viên HongKong.”

“Không biết họ sẽ đặt tôi vào thân phận gì đây.” Tần Lạc nói đùa. Đối với chuyện như vậy, hắn không quan tâm đến.

“Ngồi máy bay lâu vậy, chắc cũng đói bụng? Chúng ta đi ăn cơm trước. Sau đó, tôi sắp xếp khách sạn nếu không thì ở lại nhà tôi?”

Tần Lạc lắc đầu cười, nói: “Như vậy không tiện đâu. Tôi với Âu Dương Lâm sẽ ở khách sạn.”

Đầu năm không nên ở nhà phụ nữ có phần dễ thất bát. Không cẩn thận, quyền hành liền vào tay các nàng.

Xe đi vào một khu phố toàn những tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu xưa, sau đó dừng lại trước cổng biệt thự của ngài Sir.

Trần Tư Tuyền gửi xe vào bãi đậu xe, giữ lấy chìa khóa, sau đó cùng Tần Lạc, Âu Dương Lâm đi đến cửa nhà hàng.

“Thức ăn ở nhà hàng này cũng không tệ lắm. Ông chủ đây trước kia là người rất có danh tiếng, cho nên không ít người thích đến đây dùng cơm. Tôi đã sớm đặt được chỗ tốt.” Trần Tư Tuyền cười giới thiệu.

“Tôi cũng trở thành một minh tinh.” Tần Lạc cười nói.

Trần Tư Tuyền liếc nhìn sang Tần Lạc nói: “Anh chỉ nổi tiếng trong nước thôi.”

“Tôi đi vệ sinh một lát.” Tần Lạc nói.

“Ở bên kia.” Trần Tư Tuyền chỉ qua góc nói.

Tần Lạc gật gật đầu, đi vào toilet.

Một cô gái xinh đẹp tên Ngưu Tử, mặc quần lửng, thắt lưng hoa văn rất đẹp đi vào, đeo hoa tai bằng vàng có đính hột xoàn. Những bím tóc trên đầu cũng như nhảy múa cùng khi cô đi. Dù nàng không đứng cạnh, nhưng hương thơm tràn qua.

Nhưng trên gương mặt nàng lại rất lạnh lùng, vẻ ngoài có chút kiêu ngạo. Xem ra rất khó làm quen.

Thấy Tần Lạc nhìn mình chằm chằm, cô gái trừng mắt hỏi: “Nhìn cái gì? Có đẹp đẽ gì à? Coi chừng tôi móc mắt anh xuống đó.”

“Cô bị hôi nách?” Tần Lạc cười nói.

Bác Sĩ Thiên Tài

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Chương 336: Không coi trưởng thôn làm cán bộ

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân hoanguyettaodan.net & kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Mễ Tử An thất thần trong nháy mắt, cô ta chỉ quen bản thân mình lên tiếng công kích, chứ chưa từng nghĩ tới người khác lại phản bác hoặc là đánh trả mình. Nhưng, cô ta không ngờ rằng, phương thức công kích của nam nhân này lại sắc bén như vậy, hoàn toàn khác biệt với người bình thường, một chiêu là thấy máu, khiến người ta sống không bằng chết, mà chết rồi còn muốn chết tiếp như vậy.

Đúng vậy, cô ta bị hôi nách.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà cô ta dùng nước hoa mang theo mùi lạ cực nồng để át đi. Cũng chính là nguyên nhân này khiến cô ta rất ghét bị người khác nhìn chằm chằm.

Vào những lúc đó, cô ta đều có một loại cảm giác khẩn trương như bị người ta nhìn thấu. Giống như là người khác đã phát hiện ra bí mật mà cô ta che giấu bao nhiêu năm nay vậy.

Cho nên, để giải trừ sự khẩn trương ở trong lòng, cô ta đều lên tiếng công kích người khác trước, từ đó chuyển dời sự chú ý của người khác hoặc là bản thân mình.

Đối với một nữ nhân mà nói, còn có chuyện gì mất mặt hơn là bị hôi nách trường kỳ chứ?

Loại chuyện này nếu như bị giới truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng, cô ta sau này còn dám ra ngoài gặp người ta nữa ư? Cô ta còn có thể đứng trên sân khấu tự nhiên thoải mái biểu diễn cho khán giả xem nữa ư?

Cô ta không thể!

Thế nên, cô ta một mực bảo mật rất tốt, thậm chí ngay cả chị em thân nhất của cô ta cũng bị nước hoa quái dị và trang phục chói mắt trên người cô ta lừa gạt. Vì sao nam nhân này chỉ nhìn một cái là có thể lập tức nói ra ẩn tật của mình?

Sắc mặt của Mễ Tử An tái xanh, rồi lại trắng bệch, tiếp theo chính là phẫn nộ.

Không biết cơn phẫn nộ này là bởi vì bí mật của cô ta bị Tần Lạc nhìn xuyên hay là bởi vì cô ta cảm thấy mình phải bảo trì tư thái này thì mới có thể phủ định suy đoán của Tần Lạc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lạnh như băng, quát: "Anh là ai? Có mũi chó à? Tôi cảnh cáo anh, đừng tùy tiện nói xấu người khác. Nếu không, sẽ tự tìm phiền phức đấy."

Với tính cách của cô ta, cô ta vốn có thể mắng những lời khó nghe hơn. Cô ta là fan cuồng nhiệt của nhạc Rap, lại là Thiên Hậu R 'n' B của Đài Loan, mắng người bằng những lời lẽ thô tục đối với cô ta mà nói thì là một chuyện hết sức bình thường.

Nhưng, không biết vì sao, trong lòng cô ta lại có chút sợ hãi cậu bé trai trông thì thanh tú, trên mặt lại mang theo nụ cười xấu hổ này.

Đúng vậy, anh ta thật sự giống một cậu bé trai. Mặt anh ta thanh tú như vậy, nụ cười của anh ta ngây thơ như thế, những lão nam nhân lăn lộn trong xã hội nhiều năm, bọn họ sao có thể có được nụ cười đáng yêu như thế này?

"Tiểu thư, tôi cảm thấy cô tốt nhất là nên khách khí với tôi một chút." Tần Lạc cười nói: "Nhìn trang phục của cô, cô nhất định là một minh tinh đúng không?"

Mễ Tử An có một loại xung động muốn xông lên chém người. Nam nhân này là từ sao Hỏa tới à? Không ngờ lại không biết mình là ai?

"Phải thì sao mà không phải thì sao?" Mễ Tử An cứng rắn nói.

"Nếu như cô là minh tinh, vậy nhất định sẽ không hi vọng khuyết điểm này bị fan của mình biết, đúng không?"

"Nói linh tinh. Anh mới bị hôi nách ý. Không ngửi thấy mùi của nước hoa à. Đồ nhà quê." Mễ Tử An mắng. Sau đó quay người định bỏ đi.

"Ngoài ra, nếu cô tôn trọng đối với tôi một chút, có lẽ tôi bằng lòng ra tay giúp cô giải quyết vấn đề này." Tần Lạc cười ha ha, nói.

"Anh!" Mễ Tử An vốn muốn há miệng chửi to, thằng ôn này có tinh hoàn hay không vậy? Ngươi ta đã nói không phải là hôi nách, sao hắn lại cứ ôm mãi vấn đề này không chịu thôi?

Nhưng, nghe xong câu sau của hắn, cô ta cố nén giận, cười lạnh, nói: "Anh coi anh là thần y à? Nói trị được là có thể trị sao?"

Câu nói này, kỳ thực đã lột trần vấn đề của cô ta.

Nhưng cô ta cải trang đi khắp nơi tìm bác sỹ, không ngờ lại một mực không có ai có thể giúp cô ta trị khỏi cái bệnh quái dị này. Chuyện này trước sau vẫn là một khúc mắc của cô ta. Có lúc, nằm mơ cũng mơ thấy bí mật của mình đột nhiên bị tất cả mọi người biết, cô ta đều từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.

Làm một minh tinh được người ta chú ý, áp lực cuộc sống cũng lớn hơn người bình thường rất nhiều.

"Nếu như cô tin tưởng thì đợi ở cửa đi. Nếu cô không tin thì hiện tại có thể bỏ đi." Tần Lạc cười cười với cô ta, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện của cô ra để yêu sách với ký giả đâu."

Nói xong, Tần Lạc tiến vào toalet.

Mễ Tử An muốn quay người bỏ đi, nhưng sau khi đi được hai bước cô ta lại mặt mày hung ác quay đầu lại.

Đứng ở đó giậm chân, cảm thấy mình vẫn nên đi. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chân lại như chôn chặt xuống đất.

"Có lẽ, anh ta thực sự có thể trị khỏi cho mình?" Mễ Tử An nghĩ.

"Thằng ôn này rốt cuộc là ai vậy?" Mễ Tử An nhìn chằm chằm vào hành lang thông tới nhà vệ sinh, trong lòng hồ tư loạn tưởng.

Khi Tần Lạc từ trong toalet bước ra, thấy Mễ Tử An đang đợi ngoài cửa, cười nói: "Đi nào."

"Đi đâu!" Mễ Tử An thở phì phì, hỏi. Cô ta là một đại minh tinh cơ mà, sao có thể bị một nam sinh không quen hét đi hét lại như vậy?

Nhưng, khi cô ta thấy nam sinh đó cũng không để ý, đi thẳng về phía trước thì vẫn không nhịn được mà tức giận bừng bừng bước theo sau.

Trần Tư Tuyền đang nói chuyện với Lô Vĩ, Âu Dương Lâm thì cầm một cốc nước chanh ngồi trong góc không nói gì, giống như là người tàng hình vậy.

Khi hắn thấy Tần Lạc trở về, đang định chào hỏi hắn thì lại thấy một cô gái đi theo sau hắn.

Sau khi Tần Lạc ngồi xuống, cô gái đầu đầy bím tóc đó cũng dừng lại trước bàn của bọn họ, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vào mặt Tần Lạc.

"Mễ tiểu thư?" Trần Tư Tuyền đứng bật dậy, mặt mày kinh ngạc nhìn Mễ Tử An, thốt lên.

Thiên Hậu của Đài Loan, Mễ Tử An, đối tượng mà tất cả ký giả của giới giải trí đều điên cuồng theo đuổi, cô ta chạy tới đây làm gì?

"Trần Tư Tuyền?" Mễ Tử An hình như lúc này mới nhìn thấy Trần Tư Tuyền, chỉ vào Tần Lạc, hỏi: "Hắn là bạn của cô à?"

"Ừ, tôi là bạn của Tần Lạc." Trần Tư Tuyền vội vàng giới thiệu thay hai người. Trong lòng lại vừa kinh ngạc lại vừa bực bội.

Nam nhân này, sao trong lúc đi toalet lại kéo được thiên hậu Châu Á về vậy?

"Tần Lạc?" Mễ Tử An nhíu mày nhắc lại một lần tên của Tần Lạc, sau đó ngồi xuống cái ghế trống cạnh hắn, hỏi: "Những gì anh nói là thật à?"

"Là thật!" Tần Lạc gật đầu.

"Anh xác định?"

"Xác định."

"Anh ra giá đi." Mễ Tử An từ trong túi móc ra một tấm chi phiếu.

Tần Lạc nghĩ một lát rồi nói: "Cô chỉ cần giúp tôi một việc là được."

"Việc gì?" Mễ Tử An cảnh giác hỏi: "Những chuyện vi phạm hiệp ước với công ty thì tôi không làm đâu."

"Yên tâm. Sẽ không làm khó cô đâu."

"Chuyện phạm pháp tôi cũng không làm."

Tần Lạc cầm cốc nước chanh lên nhấp một ngụm, nói: "Nếu cô còn nhắc tới nhiều yêu cầu như vậy, thì coi như lúc trước tôi chưa nói gì."

Thế là, Mễ Tử An đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Trần Tư Tuyền thấy cảnh này, mặt mày ngạc nhiên, cảm thấy đầu mình như to ra. Hắn lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, sớm đã nghe nói về sự bưu hãn của Mễ Tử An, một câu của Tần Lạc không ngờ lại khiến cô ta phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, giống như là một hoàng hoa tiểu xử nữ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

"Tần Lạc, các người đây là?" Trần Tư Tuyền không tiện hỏi Mễ Tử An, chỉ đành tìm manh mối trên người Tần Lạc.

"Không cho phép nói." Mễ Tử An trừng mắt lườm Tần Lạc. Cô ta lo lắng Tần Lạc sẽ không kín miệng, ngay trước mặt mọi người nói ra bí mật của cô ta.

Danh khí của Trần Tư Tuyền cô ta cũng có nghe nói, nghệ nhân như bọn họ, phải đề phòng nhất chính là những người "bạn tốt".

Tần Lạc liếc cô ta một cái, nói: "Thân thể cô ta có chút không khỏe, tôi giúp cô ta khám bệnh."

"Ồ. Thì ra là vậy." Trần Tư Tuyền mỉm cười gật đầu. Đối với y thuật của Tần Lạc, hắn vẫn rất có lòng tin.

Mễ Tử An lại trừng mắt lườm Tần Lạc, cuối cùng cũng không nói gì. Dẫu sau thì Tần Lạc cũng vẫn cho cô ta giữ lại được mặt mũi.

"Mễ tiểu thư, cô yên tâm đi. Y thuật của Tần Lạc vô cùng cao minh. Tôi không biết thân thể của cô có chỗ nào không khỏe, nhưng, tôi tin Tần Lạc có thể giải quyết vấn đề của cô." Trần Tư Tuyền an ủi.

"Hắn thực sự là bác sỹ ư?" Mễ Tử An nhìn Trần Tư Tuyền, hỏi với vẻ không dám không xác định.

"Đúng vậy. Hắn quả thực là bác sỹ. Hơn ữa còn là một bác sĩ rất nổi tiếng. Cô có thể tìm tư liệu của hắn ở trên mạng. Sẽ có rất nhiều tin tức mới đấy." Trần Tư Tuyền giới thiệu với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Tần Lạc ưu tú như vậy, cô ta cũng được thơm lây.

"Không giống." Mễ Tử An nhìn mặt Tần Lạc rồi thật thà nói.

Trong hiểu biết của cô ta, một bác sỹ có danh tiếng bình thường đều là một lão già sáu bảy chục tuổi, ít nhất thì cũng phải trên ba mươi mới tính là bình thường, còn hắn đã được hai mươi chưa?

Có điều, quần áo mặc trên người trông cũng ra dáng lắm.

"Không tìm cô đòi tiền. Trị khỏi rồi cô giúp tôi làm một việc, trị không khỏi thì cô coi như là chúng ta chưa quen nhau." Tần Lạc cười cười.

Mễ Tử An nghĩ thấy cũng đúng, liền kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh, đồ ăn mà bọn họ gọi được mang tới, mấy người bắt đầu ăn uống. Mễ Tử An vừa ăn xong, bụng còn no. Trần Tư Huyền khuyên cô ta hai lần, cô ta vẫn không chịu đụng đũa, từ trong túi lấy ra tai nghe đút vào tai, nhắm mắt dưỡng thần, bước vào thế giới độc lập của mình.

Sau khi ăn xong, Trần Tư Tuyền đưa Tần Lạc và Âu Dương Lâm tới khách sạn. Lô Vĩ tới Đài Loan còn có nghiệp vụ cần nói bàn bạc, cho nên tạm thời chia tay với Tần Lạc ở Đài Bắc.

Mễ Tử An cũng một mực đi sau Tần Lạc, không chịu rời hắn. Sợ mình bị người ta nhận ra, lại từ trong túi tùy thân lấy ra một cái kính râm, che kín cả mặt. Lại dùng một cái mũ vải đội lên đầu để che bím tóc, dịch dung rất nhanh chóng mà hữu hiệu.

Như vậy thì không dễ dàng bị người ta phát hiện.

Tần Lạc lấy thẻ phòng rồi tiến vào phòng. Mễ Tử An cũng theo vào phòng.

Trần Tư Tuyền nhìn hai người, nói: "Các người có chuyện thì làm trước đi. Tôi còn có việc, đi trước nhé. Tần Lạc, buổi chiều anh nghỉ ngơi cho tốt đi nhé. Tôi buổi tối sẽ tới đón anh đi ăn cơm."

"Được." Tần Lạc gật đầu.

Trần Tư Tuyền tạm biệt Mễ Tử An xong mới mang theo bộ mặt quái dị rời đi.

Vốn là chuyện mà mình nên làm, sao lại bị người ta nhanh chân cướp trước nhỉ?

Đợi sau khi Trần Tư Huyền đóng cửa đi hỏi, Mễ Tử An bỏ kính và mũ xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Hiện tại đã có thể bắt đầu chưa?"

"Không thể." Tần Lạc lắc đầu.

"Vì sao?"

"Ngồi máy bay lâu quá, trên người hơi bẩn. Tôi đi tắm cái đã." Tần Lạc nói...

Mễ Tử An có một loại xung động muốn phát điên, thằng ôn này, quá không coi trưởng thôn là cán bộ rồi.

Bác Sĩ Thiên Tài

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Chương 337: Không phải tôi mặc

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân hoanguyettaodan.net & kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, thân là Thiên Hậu R & B của Đài Loan, là đề tài mà giới truyền thông luôn nhắc đến, trước đây, là cô ta để người khác đợi, có lúc nào cô ta phải đợi người khác đâu?

Nhưng, hôm nay cô ta lại phải liên tục ba lần đợi một nam nhân xa lạ. Chờ hắn đi toalet, chờ hắn ăn, lại chờ hắn tắm... còn phải chờ bao lâu nữa đây?

Mễ Tử An cảm thấy mình trải qua một ngày dài như một năm.

Tần Lạc tắm nước nóng xong, đổi một bộ trường bào màu xanh, lại dùng máy sấy để sấy tóc xong thì đi dép lê của khách sạn bước ra ngoài.

"Cô cũng đi tắm đi." Tần Lạc liếc mắt nhìn Mễ Tử An đang bực bội ngồi ở đó, nói.

"Cái gì?" Mễ Tử An trợn mắt lên, nộ khí trong lòng suýt chút nữa thì bạo phát. Cô ta từ trên ghế nhảy xuống, cái đầu đầy bím tóc vung vẩy, chỉ vào Tần Lạc, nói: "Tôi xin anh đó, anh làm rõ chuyện ra có được không? Tôi là tới để anh trị bệnh, không phải là tới cùng anh lên giường. Anh có lầm không vậy? Muốn giải quyết vấn dề ở thân dưới thì đi tìm cave đi. Anh tìm tôi làm cái gì? Có bệnh à?"

"Tôi đã nói rồi, cô phải tôn trọng tôi. Nếu không, giao dịch của chúng ta sẽ thủ tiêu." Tần Lạc nói. "Thân là một minh tinh, cô khẳng định là không thiếu tiền phải không? Cho tới hiện tại còn chưa có ai có thể giải quyết vấn đề của cô, chắc rằng bệnh này có chút gai góc đúng không nào?"

Tần Lạc quan sát từ trên xuống dưới, khuôn mặt tinh trí đáng yêu, da thịt trắng nõn và đôi môi hồng hồng, lông mi dài, bôi son hồng, ngực nhô co, chỉ là thân hình... hai cái chân hơi ngắn một chút.

Cô ta chỉ cao khoảng 1m62, so với những nữ nhân cao hơn 1m7 của Bắc Kinh thì thực sự là hơi thấp.

"Cô nghĩ xa thế, tôi không có hứng thú đối với cô." Tần Lạc nói.

Những người mà hắn tiếp túc đều là dạng cực phẩm nữ nhân, như Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu, Văn Nhân Mục Nguyệt, Ly, thậm chí ngay cả Tô Tử ngồi xe lăn ai ai cũng đều có phong tình riêng.

Cho nên, sức dụ hoặc ít ỏi của cô gái nhỏ này đối với hắn mà nói thì không đáng là gì.

Câu này rất đả thương người khác, cũng càng kích thích thần kinh mẫn cảm của Mễ Tử An.

Cô ta tức giận nói: "Anh tưởng anh là ai? Tôi không có hứng thú với anh mới đúng. Anh có trần truồng nằm trên giường thì tôi ngay cả nhìn một cái cũng không có hứng thú."

"Điểm này tôi và cô khác nhau." Tần lạc nói: "Người ta trần truồng nằm trên giường cô cũng không nhìn, thế chẳng phải là kỳ thị người ta sao? Sao lại có người ích kỷ như cô nhỉ?"

"Ý của tôi là nói cô hiểu lầm ý tôi bảo cô đi tắm rồi. Cô có biết hôi nách là từ đâu mà ra không?"

"Hỏi thừa. Không phải chính là mồ hôi từ bên trong cơ thể sinh ra sao?" Mễ Tử An tức giận nói. Sau khi cô ta mắc bệnh này, đã vô số lần tìm đáp án của vấn đề ở trên mạng. Đã dùng qua rất nhiều các phương thuốc bí truyền, chỉ là không có trị được tận gốc mà thôi.

"Không sai. Nguyên nhân nách người ta bị hôi giống như ‘thông thị chi khí giả, diệc ngôn như hồ ly khí giả, cố vị chi hồ xú’." Tần Lạc thuật lại những ghi chép có liên quan đến loại bệnh này trên "Ngoại đài bí yêu". Hắn đọc các loại y thư, có một số nội dung thậm chí có thể thuộc nằm lòng.

"Anh không thể nói dễ nghe một chút à?" Mễ Tử An bảo: "Những lời này tôi nghe không hiểu."

"Chính là tuyến mồ hôi ở những bộ vị như dưới nách, hội âm, trên lưng tiết ra một loại mùi đặc biệt khó ngửi." Tần Lạc dùng tiếng Trung đơn giản rõ ràng giải thích lại một lượt.

"Cái này thì tôi tất nhiên biết rồi." Mễ Tử An nói: "Tôi là tới hỏi anh trị như thế nào."

"Mỗi người đều tiết ra mồ hôi. Mồ hôi của người khác không có mùi lạ, vì sao cô lại có? Cô biết vì sao lại xuất hiện loại tình huống này không?" Tần Lạc cười hỏi.

Hắn bước tới trà kỷ rồi ngồi xuống, mở hai chai nước khoáng rồi đổ vào trong ấm điện, sau đó ấn nút chạy, chuẩn bị pha trà.

"Không biết." Mễ Tử An lắc đầu. Thấy Tần Lạc nói rất chuyên nghiệp, thật sự có một chút khí thế của danh y, cô ta cũng yên tâm hơn.

Sự kiêu ngạo của cô ta nói với cô ta rằng nên lập tức bỏ đi, nhưng trong lòng cô ta lại thực sự hi vọng có thể trị được quái tật này. Hơn nữa, Trần Tư Tuyền đề cử hắn như vậy, chắc hắn cũng phải có chút năng lực chứ?

"Huyết khí không điều hòa, tích tụ lại, đâm ra có mùi hôi." Tần Lạc nói: "Có rất nhiều người trị bệnh hôi nách chỉ đơn thuần là bôi thuốc ở bên ngoài. Như vậy không chữa được. Huyết khí không điều hòa, tuyến mồ hồ bị tắc là vấn đề mất cân bằng bên trong cơ thể, chỉ dụng công ở bên ngoài thì không giải quyết được vấn đề then chốt, không có tác dụng."

"Vậy anh muốn trị thế nào?" Mễ Tử An dã hoàn toàn bị Tần Lạc dụ dỗ rồi. Có lẽ, cô ta đã bất giác tin tưởng rằng vị bác sĩ này có thể trị khỏi cho mình.

"Chia làm ba bước. Xoa bóp, châm cứu, sau đó dùng thuốc." Tần Lạc nói.

"Vậy anh vì sao lại muốn tôi đi tắm?"

"Trên người cô có mùi, lúc xoa bóp không tiện lắm." Tần Lạc nói.

"..." Mễ Tử An hận không được xông lên đập chết nam nhân này.

Quá đáng hận, cô ta lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng gặp một nam nhân nào vì trên người mình có mùi mà không chịu tiếp xúc với mình cả.

"Tôi không có quần áo để thay." Mễ Tử An nói.

"Trong khách sạn có áo ngủ."

"Không được. Tôi không mặc đồ mà người khác từng mặc."

"Nên đi tắm đi." Tần Lạc nói.

"Nếu không tắm?"

"…"

"Anh giúp tôi đi mua quần áo có được không?" Khuôn mặt lạnh lùng của Mễ Tử An đột nhiên thay đổi, nhanh đến mức Tần Lạc có chút khó tiếp nhận được.

Cô ta cười hi hi nhìn Tần Lạc, nói: "Không phải đi xa quá đâu. Dưới khách sạn có cửa hàng tự chọn đấy."

"Tôi không biết mua quần áo loại nào cả." Tần Lạc cự tuyệt. "Cô không phải là bạn gái của tôi, tôi không đi mua cho cô đâu."

"Giúp đi mà, anh biết đó, tôi mà ra ngoài rất có khả năng bị ký giả phát hiện. Nếu bọn họ thấy tôi ở đây, nhất định sẽ vây lấy chỗ này không chịu đi. Tới lúc đó, anh ra ngoài không phải là quá không tiện ư?" Mễ Tử An nhìn Tần Lạc, năn nỉ.

Tần Lạc nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý. Người nổi tiếng luôn có chỗ này chỗ kia không tiện. Nếu thực sự để những ký giả đó biết cô gái này ở trong khách sạn này, nói không chừng sẽ cả ngày đứng trông chừng ở bên ngoài mất. Tới lúc đó mình cũng rất phiền phức.

"Được, muốn mua gì." Tần Lạc hỏi.

Mễ Tử An cười nói: "Một cái quần bò, áo sơ mi hoặc là áo phông. Quần lót và áo lót... vân vân, tôi viết cỡ ra cho anh nhé, để tránh anh mua đồ không vừa."

"Chẳng lẽ tôi còn phải mua đồ lót cho cô nữa à?" Tần Lạc trừng mắt lên. Hắn đã bao giờ làm những chuyện như thế này đâu?

"Thế thì sao? Anh sờ cũng sờ rồi, cởi cũng cởi rồi, mua quần áo thì có gì mà ngại?" Mễ Tử An khinh thường nói. Từ trong túi tùy thân rút ra một cái bút rồi viết các loại cỡ của vật phẩm.

"..." Tôi cởi đồ của Lâm Hoán Khê chứ có cởi đồ của cô bao giờ đâu? vì sao phải đi mua cho cô những thứ đó.

Mễ Tử An nhét giấy ghi chú vào trong tay Tần Lạc, cười nói: "Mau đi đi, nhìn cách ăn mặc của anh, tôi cũng không quá hi vọng những quần áo mà anh mua có thể hợp gu của tôi. Tùy tiện mặc một lần là được rồi. Đằng nào thì cũng phải vứt đi mà."

Mễ Tử An đứng dậy duỗi lưng, cái chuông nhỏ màu vàng trên cái rốn tròn trịa vang lên keng keng, Tần Lạc nhìn thấy mà thầm nuốt nước bọt mấy lần. Thầm nghĩ, nếu Lâm Hoán Khê cũng đeo thứ đó trên rốn, nhất định là dễ nhìn hơn cô ta.

"Tôi đi tắm đây." Mễ Tử An liếc Tần Lạc rồi bươc vào nhà tắm.

"Chờ một chút." Tần Lạc gọi.

"Gì vậy?" Mễ Tử An quay đầu lại hỏi.

"Tiền."

"...."

o0o

Dưới khách sạn quả nhiên có một cửa hàng tự chọn, bên trong đầy đủ vật phẩm, có đồ ăn, quần áo cùng các loại xa xỉ phẩm, đủ để thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.

Tần Lạc trước tiên bước vào khu quần áo phụ nữ, các mỹ nữ phục vụ mặc đồng phục kẻ caro lập tức chạy lại chào Tần Lạc rồi ân cần hỏi có cần họ giúp đỡ hay không.

"Tôi muốn mua một cái quần." Tần Lạc nói. Rồi đữa cỡ quần cho nhân viên phục vụ xem.

"Tiên sinh, ngài muốn kiểu nào?"

Tần Lạc nghĩ một chút, nói: "Thế nào cũng được."

"Ngài muốn loại mốt hay là loại bình thường?"

"Thế nào cũng được."

Nhân viên phục vụ có chút khó xử, nói: "Tiên sinh, có kiểu dáng nào mà ngài thấy vừa mắt không?"

Tần Lạc liếc một vòng, sau đó tiện tay chỉ vào một cái quần bút chì, nói: "Cái đó đi."

Hắn từng thấy Lệ Khuynh Thành mặc loại quần này, cho nên lựa chọn đầu tiên chính là nó.

Tần Lạc lại chọn một cái áo sơ mi màu trắng, sau đó thì nhìn khu nội y đến phát ngốc.

Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên dâng lên vô số sự tích anh dũng của các bậc tiên liệt.

Đổng Tồn Thụy vào thời khắc cuối cùng liều mình cho nổ công sự, Khâu Thiếu Vân để tránh bạo lộ, thân thể tùy ý thiêu trong lửa, giới nữ lưu của Giang Tả đối mặt với địch nhân liều chết chứ không hàng... Mình đi mua đồ lót cho con gái thì có gì ghê gớm lắm đâu?

Tần Lạc bước tới trước quầy đồ lót, nói với một nữ phục vụ thân hình cao cao, khí chất xuất chúng: "Tiểu thư, cho tôi đồ lót cỡ C, màu đen nhé."

Tiểu thư bán hàng trừng mắt nhìn Tần Lạc, hỏi: "Tiên sinh, anh chắc là muốn cỡ C chứ?"

"Chắc." Tần Lạc gật đầu, trên tờ giấy viết rõ là C mà. Hắn không hiểu Anh văn, nhưng chữ C của ABC thì hắn nhận ra.

"Được, xin đợi một chút." Tiểu thư bán hàng nhìn Tần Lạc với ánh mắt quái dị, bước nhanh tới quần hàng.

"Cô ta sao lại nhìn mình như vậy nhỉ?" Tần Lạc nghĩ, chẳng lẽ trước đây không có nam nhân tới mua đồ lót nữ à?

Đợi khi nghĩ lại một lượt những lời nói của mình, mới phát hiện ra vấn đề.

Khi trả tiền, hắn giả vờ vô ý nói với tiểu thư bán hàng: "Kỳ thực tôi mua cho bạn, không phải tôi mặc."

"Tiên sinh, không sao đâu, kỳ thực hiện tại rất nhiều nam sinh thích mặc cái này, đây là một loại thời thượng mà."

"..."

Ở khu thực phẩm cách đó không xa, hai nam nữ trẻ tuổi giả vờ mua hàng đang liếc trộm về phía Tần Lạc. Mà bên trong xe mua hàng cỡ nhỏ của họ, một cái máy chụp ảnh đang chĩa về phía Tần Lạc mà chụp.

Bác Sĩ Thiên Tài

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Chương 338: Vụ tai tiếng tình dục bạn trai mua đồ lót

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân hoanguyettaodan.net & kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tần Lạc xách túi lớn túi nhỏ về phòng khách sạn, cửa phòng tắm vẫn đóng, bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách.

"Tắm xong chưa?" Tần Lạc hỏi.

"Xong rồi." Khi Mễ Tử An noi thì tiếng "két" vang lên, cửa phòng được mở ra, cô ta thò cánh tay trắng nõn ra, ngón tay móc móc, nói: "Đưa quần áo đây."

Tần Lạc có chút kinh ngạc vì sự lớn gan của cô gái này. Đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, cô ta sao lại không có một chút lòng phòng bị nào nhỉ? Chẳng lẽ cô ta không sợ mình làm gì cô ta sao?

Có điều, nhìn bộ dạng thật thà trung hậu của mình trong gương, thầm nghĩ, cho dù mình là con gái thì cũng sẽ không đề phòng nam nhân có gương mặt như thế này.

"Mua áo ngủ cho cô này, cô tốt nhất là mặc áo ngủ ra nhé." Tần Lạc nói.

Đưa cái túi lớn túi nhỏ trong tay ra, sau đó ngồi lên sa lông uống trà xem TV.

Một lát sau, cửa nhà tắm lại bị người ta kéo ra. Mễ Tử An mặc áo ngủ màu tơ lụa màu tím bước ra.

Môi hồng rng trắng, má đỏ hây hây, da trắng nõn, thân hình đầy đặn. Bím tóc trên đầu cũng được tháo ra, tóc dài xõa trên vai. Áo ngủ mỏng manh chùm lên thân thể lồi lõm cân đối, cặp núi đôi trước ngực càng nhô cao.

Cô gái này tẩy đi lớp trang điểm, không ngờ lại tạo cho người ta một loại cảm giác thân thiết tự nhiên như cô em gái nhà hàng xóm vậy.

"Anh đúng là biết mua quần áo đó."

Mễ Tử An hung hăng trừng mắt lườm Tần Lạc, trách tên sắc lang này không ngờ lại mua cho mình một bộ quần áo hở hang như thế này.

Tần Lạc giả vờ như không nghe thấy. Hắn chỉ chiếu theo loại áo ngủ mà Lệ Khuyên Thành mặc để mua, căn bản không nghĩ rằng vấn đề phức tạp như vậy.

Tần Lạc đặt chén trà xuống, nói với Mễ Tử An: "Nằm lên giường đi."

"Nằm?"

"Đúng." Tần Lạc gật đầu.

Mễ Tử An chằm chú nhìn vào mắt Tần Lạc, thấy bên trong không hề có vẻ bỉ ổi hèn mọn dâm dật như cô ta nghĩ thì mới vén áo ngủ ngồi lên giường, sau đó hai chân khép chặt, hai tay nắm thành quyền, bộ dạng cảnh giác đề phòng.

Tần Lạc xoa xoa tay, sau đó ngồi xuống mép giường, đưa tay ra sờ vào lưng Mễ Tử An.

Đột nhiên.

Mễ Tử An tung một cú đá hậu, cái chân trần khả ái đó biến thành một thanh trường mâu đá vào cằm Tần Lạc. Sau đó lật người, né tránh sự phản kích mà Tần Lạc có khả năng làm ra.

Cô bé sắc mặt trắng bệch, quát: "Anh muốn làm gì? Anh nếu dám làm loạn, tôi sẽ không khách khí với anh đâu."

Động tác của cô ta trong nháy mắt đã hoàn thành, nhanh đến bất ngờ. Nếu như không phải là Tần Lạc đã học qua bác đấu cận thân với Ly, tốc độ phản ứng và sự linh mẫn đều vượt quá người thường, thì căn bản là không né kịp một cước mà cô ta đột nhiên tung ra.

Tần Lạc hiện tại đã hiểu vì sao cô ta dám không chút e dè mở cửa để mình đưa quần áo vào, chắc là cô ta cho rằng mình căn bản không phải là đối thủ của cô ta.

Nếu như mình thực sự nổi máu dê, nói không chừng hiện tại đã bị cô ta đánh cho u đầu rồi.

"Cô nghĩ cái gì vậy?" Tần Lạc cũng có chút phẫn nộ. Cô gái này sao lại phá quấy như vậy nhỉ?"

"Anh đưa tay ra sờ cái gì đấy?"

"Xoa bóp, không dùng tay chẳng lẽ dùng chân?" Tần Lạc nói: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Xoa bóp, châm cứu, điều trị bằng dược vật. Cần tiến hành đồng thời ba bước này thì mới được."

"Xoa bóp ở đâu?"

"Lưng, nách." Tần Lạc nói. Đây đều là những bộ vị dễ toát mồ hôi.

Mễ Tử An cắn môi suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi: "Thực sự có thể trị được ư?"

Cô ta nghĩ, nếu như một lần mà có thể trị khỏi thì để cho anh sờ mó cũng không sao. Nhưng, nếu như để anh sờ rồi mà không trị khỏi thì anh coi bà đây là đồ ngu chắc?

"Chắc là có thể." Tần Lạc gật đầu: "Nếu như cô không tin thì tôi cũng đành chịu."

"Anh tốt nhất là đừng có lừa tôi." Mễ Tử An nói. Sau đó lại nằm xuống giường, hoàn toàn giao phần lưng cho Tần Lạc.

Tần Lạc cười cười, hai tay lại một nữa chà xát với nhau, cho tới khi nóng lên thì nhẹ nhàng sờ lên lưng Mễ Tử An.

Khi tay của Tần Lạc tiếp xúc với thân thể của cô ta, cô ta rõ ràng có chút khẩn trương. Hai tay lại nắm lại thành quyền, cơ nhục trên người căng cứng, giống như là một hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng vậy.

"Đừng khẩn trương, thả lỏng đi." Tần Lạc nói, sau đó cách một lớp áo ngủ mỏng, bắt đầu xoa bóp lưng cho cô ta.

Hôi nách căn cứ vào múi vị nồng hay nhạt mà chia nặng nhẹ, người nhẹ nếu như không tiếp xúc với thân thể thì rất khó ngửi thấy. Người bệnh cỡ trung thì cởi quần áo ra mới có thể ngửi thấy. Người bị nặng thì vào nhà một lát là có thể làm ô nhiễm cả bầu không khí trong nhà, người chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hôi ùa vào mặt.

Mễ Tử An thuộc loại người bị nặng, nếu không, cô ta cũng không cần dùng nước hoa có mùi quái dị như vậy để át đi.

Hơn nữa, cô ta thuộc tổng hợp chứng tuyến mồ hôi bị tắc. Nếu như chỉ xoa thuốc ở bên ngoài và uống thuốc thôi thì không được.

Hắn muốn trước tiên làm thông tuyến mồ hôi của cô ta, để máu và khí trong thân thể giữ được sự cân bằng. Như vậy, mồ hôi có thể chảy ra như bình thường. Hơn nữa cũng sẽ không lên men rồi phát ra mùi lạ ở trong cơ thể.

Huyệt vị xoa bóng chính là dùng lực nặng hoặc lực nhẹ để kích thích huyệt vị, có tác dụng giãn gân giãn cốt, có thể nhanh chóng khiến những vật chất có dầu trong cơ thể tiết ra ngoài.

Tần Lạc bảo Mễ Tử An trước tiên đi tắm, một mặt cũng quả thực là muốn để cô ta rửa đi hết mùi nước hoa điếc mũi còn xót lại trên người, thứ hai cũng là bởi vì để lỗ chân lông của cô ta mở rộng ra và thân thể được thả lỏng, làm tốt công tác chuẩn bị hỗ trợ cho xoa bóp.

Quả nhiên, dưới sự xoa bóp mạnh mẽ của Tần Lạc, trán Mễ Tử An bắt đầu toát mồ hôi. Tiếp theo, trên lưng xuất hiện những vết ẩm ướt. Tiếp theo mồ hôi tràn ra, cùng với mùi hôi khiến người ta ngửi thấy mà buồn nôn.

Mễ Tử An cũng ngửi thấy mùi này, xấu hổ đến chết đi sống lại. Trừ người nhà của mình ra, cô ta chưa bao giờ để lộ bệnh của mình trước mặt người ngoài.

Cô ta lo lắng Tần Lạc thầm cười nhạo mình, lén lút nghiêng mặt liếc hắn. Thấy mặt hắn rất nghiêm túc, trên mặt không hề có chút hèn mọn hoặc là vẻ mặt khinh bỉ, trong lòng càng có chút cảm động.

Bộ dạng của nam nhân khi chăm chú làm việc, quả thật là rất đẹp trai, hắn trông cũng không xấu lắm, cho dù là mặc quần áo hơi quê mùa một chút.

Tần Lạc quả thực không hề nghĩ nhiều, một khi tiến vào trạng thái làm việc, vậy thì, hắn chính là bác sĩ, Mễ Tử An thì là người bệnh. Bác sĩ nếu như cười người bệnh thì bác sĩ này không phải là một bác sĩ hợp cách.

Tâm lý của bệnh nhân vốn cực kỳ yếu đuối, nếu như anh còn cười nhạo đả kích họ, có khả năng sẽ làm bệnh tình của họ nặng thêm, thậm chí khiến bọn họ bị ám ảnh.

Động tác của Tần Lạc càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng nặng. Tuy cách một lớp áo nên không thể nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng có thể khẳng định, cái lưng đầy đã của Mễ Tử An chắc chắn là đã tím đỏ cả một mảng.

Mễ Tử An ban đầu cắn răng nhịn đau, sau cùng cảm thấy lưng càng lúc càng đau, bàn tay đang nắm chặt cũng bắt đầu run rẩy, cô ta không nhịn được mà rên khẽ.

"Có thể kêu lên đấy." Tần Lạc nói.

"Tôi còn lâu mới kêu." Mễ Tử An nói. Nam nhân này không phải là thích nghe nữ nhân kêu sao? Không thể cho hắn được toại nguyện.

"Tùy cô." Tần Lạc nói. Vân bảo trì tiết tấu của mình, án chiếu theo trình tự phải có mà trị liệu cho cô ta. Cũng không hề có tâm tư xấu mà cố ý tăng thêm lực lượng.

Nếu như hắn thích, chỉ cần ấn nhẹ vào huyệt ở gáy là cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn mà kêu lên. Hơn nữa kêu càng lớn thì càng có cảm giác sung sướng. Nếu cố nhịn thì thậm chí có khả năng là khiến một số cơ quan bị nội thượng.

Sự kỳ diệu của huyệt vị, không phải là thứ mà người ngoài có thể lý giải. Những người muốn dùng phương pháp khoa học để chứng minh công hiệu của huyệt vị, thuần túy là đầu bị cánh cửa kẹp vào. Hơn nữa còn liên tục bị kẹp mấy lần.

Khi Mễ Tử An nằm xụi lơ trên giường, thân thề vã mồ hôi như tắm, cả người giống như là vừa trong nước chui ra, trán Tần Lạc cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Hắn dừng động tác trong tay lại, cầm chăn lên che lưng của cô ta, nói: "Cô nghỉ một lát đi đã. Chốc nữa chúng ta sẽ châm cứu."

"Châm cứu có đau không?" Mễ Tử An hỏi với giọng yếu ớt. Cô ta giờ có muốn cũng không kêu lên được, khí lực của cơ thể hết sạch rồi.

"Không đau." Tần Lạc dùng khăn sạch lau mồ hôi trên đầu, nói.

"Vậy thì tùy anh giày vò, tôi kiệt sức rồi." Mễ Tử An nhắm mắt lại, nói.

Tùy tiện giày vò? Cô coi tôi là loại người nào chứ?

"Trần Tư Tuyền tại sân bay giấu chất độc, bị đưa vào phòng cách ly để kiểm tra."

"Sân bay vốn là sợ bóng sợ gió thôi, Trần Tư Tuyền bị người ta hãm hại."

"Bạn trai thần bí của Trần Tư Tuyền lộ mặt, hai người ân ái với nhau tại sân bay"

"Bạn trai của Trần Tư Tuyền vào sống ở khách sạn Phổ La, chuyện một mình xuống lầu mua đồ lót cho bạn gái đã trải qua sự điều tra của ký giả, nam tử mình mặc áo dài màu đen tổng cộng mua cho bạn gái Trần Tư Tuyền một cái áo sơ mi, một bộ áo ngủ, một chiếc quần bò, bao gồm cả áo lót và quần lót. Tổng cộng mười vạn tám ngàn tân đài tệ, giá cả không rẻ."

"Có thể tưởng tượng, hai người chiến đấu ở trong phòng máu lửa tới cỡ nào. Có điều, khiến cho ký giả nghi hoặc là, kích thước eo hông của Trần Tư Tuyền ít nhất là số 28, vì sao hắn lại mua quần cỡ 26? Mà áo lót cũng nhỏ hơn một số. Căn cứ vào số liệu thì ngực của Mễ Tử An phải là cỡ p, mà vị bạn trai thần bí đó lại mua cỡ nhỏ hơn. Vị bạn trai này quá hờ hững rồi."

Ánh nắng rực rỡ, tâm tình thư sướng, bánh bột lọc tinh trí và trà thơm phức, khiến người ăn rất vui vẻ. Ẩm thực của Đài Loan quả thực có chỗ đáng để khen ngợi.

Trần Tư Tuyền đá một cái lên chân Tần Lạc, ánh mắt ám muội nói với hắn: "Bạn trai à, áo lót và áo ngủ mà anh mua cho tôi đâu rồi? Chẳng lẽ anh chuẩn bị tạo một bất ngờ cho tôi ư?"

Tần Lạc xấu hổ, cúi đầu ăn bánh đậu xanh trên bàn, nói: "Đó là cho Mễ tiểu thư."

"Mễ Tử An?" Trần Tư Tuyền cười hỏi. "Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì vậy? Sao vừa tới Đài Loan đã quyến rũ nhau rồi? Lệ yêu tinh gọi điện cho tôi, bảo rằng phải trông chừng anh chặt một chút, nói là anh rất thích cưa gái. Nhưng tôi còn chưa có phản ứng gì thì anh đã dùng thế sét dánh không kịp bưng tai cướp Thiên Hậu R & B của Đài Loan vào tay rồi?"

Bác Sĩ Thiên Tài

Tác giả: Liễu Hạ Huy

Chương 339: Hoàng kim dạ yến

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân hoanguyettaodan.net & kiemgioi.com

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tần Lạc cười khổ, nói: "Sao lại dùng từ như vậy?"

"Chẳng lẽ không đúng à?" Trần Tư Tuyền có chút chua xót, nói: "Tôi vừa nhận được điện thoại của Lệ yêu tinh, còn chưa kịp chuẩn bị thì anh và Mễ Tử An đã quen nhau rồi. Anh ra ngoài xem đi, hôm nay báo chí, TV, ngành giải trí của Đài Loan náo nhiệt như thế nào. Toàn bộ đều là về vụ tai tiếng của chúng ta đấy!"

Trần Tư Tuyền càng cảm thấy ủy khuất hơn, nói: "Nếu thực sự là tôi thì cũng được, dẫu sao thì tôi cũng không chuẩn bị làm người mẫu nữa, cũng muốn dần dần thoát khỏi cái nghề này. Nhưng tôi lại phải chịu trận thay người ta. Dù thế nào thì mớ đồ lót trị giá hơn mười vạn tám ngàn đồng tân đài tệ mà anh mua đâu có liên quan gì tới tôi."

"Tôi là vì yêu cầu của công việc thôi mà." Tần Lạc cũng cảm thấy mình rất ủy khuất. Hắn đã vô cùng cẩn thận, còn đặc biệt chú ý xem cạnh mình có ai giơ máy ảnh lên chụp không. Nhưng, đâu có phát hiện ra dị dạng gì?

"Cô ta bị bệnh, tôi trị bệnh cho cô ta." Tần Lạc giải thích.

"Trị bệnh mà phải mua đồ lót à?"

"Cái này..." Tần Lạc cảm thấy vấn đề này đúng là khó giải thích. Hắn lại không muốn nói ra bệnh hôi nách của Mễ Tử An, điều này ảnh hưởng quá xấu đến thanh danh của một cô gái.

"Tôi cần phải xoa bóp cục bộ cho cô ta. Mà xoa bóp thì rất dễ ra mồ hôi. Cô ta lại có chút ưa sạch sẽ thái quá, không chịu mặc áo ngủ trong khách sạn. Cô ta là minh tinh, đi mua đồ rất không tiện, cho nên nhờ tôi giúp."

"Xoa bóp cục bộ à?" Ánh mắt của Trần Tư Tuyền biến thành nghiền ngẫm.

"Xoa bóp lưng." Tần Lạc vội vàng đính chính.

"Cô ta bảo anh mua thì anh mua à?"

"..."

"Tôi nhờ anh mua thì anh có mua không?" Trần Tư Tuyền cười hi hi hỏi, nói với ngữ điệu trêu đùa. Cái thông minh vặt của con gái không chỗ nào là không thể hiện ra, rất tùy ý, hơn nữa sẽ không khiến người ta phản cảm.

"Mua." Tần Lạc bất lực đáp.

Anh xem, nữ nhân là hay ở điểm này đấy: Dễ lừa.

Tuy nhìn ra câu trả lời của Tần Lạc có chút miễn cưỡng, Trần Tư Tuyền vẫn hài lòng, cô ta cười ha ha, nói: "Anh nói đó nha. Tôi nhớ kỹ rồi. Còn nữa, chuyện này khẳng định sẽ truyền tới Yến Kinh, anh mau mau nghĩ cách mà giải thích cho Lệ yêu tinh đi."

Tần Lạc cười nói: "Cô ta sẽ không hỏi tôi chuyện này đâu."

"Ài, cũng đúng." Trần Tư Tuyền gật đầu: "Không biết con yêu tinh này cả ngày nghĩ cái gì. Anh nói xem cô ta đã yêu ai bao giờ chưa?"

Tần Lạc nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là đã từng yêu rồi."

"Chúng tôi là bạn bè nhiều năm, vậy mà tôi vẫn chưa hiểu được cô ấy." Trần Tư Tuyền nói: "Nhưng, cô ta lại quá thông minh, không suy nghĩ nào có thể gạt được cô ta."

Tần Lạc nghĩ, nếu là như vậy, chuyện Lệ Khuynh Thành nói Trần Tư Tuyền thích mình chẳng lẽ là thật à?

"Cô nói phải mở mấy cuộc hoạt động quảng cáo cho phấn dưỡng da Kim Dũng. Chúng ta phải làm những hoạt động gì? Tôi phải phối hợp với cô như thế nào?" Tần Lạc hỏi. Hắn lần này tới đây là để công tác, không phải ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

"Công tác tiền kỳ chúng tôi đều chuẩn bị gần xong rồi." Trần Tư Tuyền cười nói. "Tối hôm nay, chúng ta sẽ có một vãn yến (tiệc tối) xa xỉ phẩm. Lúc đó, một số bạn tốt của tôi trong giới người mẫu, còn có một số minh tinh ca sĩ và ký giả truyền thông có quan hệ khá thân thiết sẽ tới cổ vũ..."

"Vãn yến xa xỉ phẩm ư?" Tần Lạc có chút không hiểu.

"Chứ sao. Giá của sản phẩn của chúng ta bán ra là một vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đồng, chẳng lẽ còn không tính là xa xỉ phẩm à? Hơn nữa, tên của vãn yến tối này là Hoàng Kim vãn yến. Đối với nữ nhân mà nói, nước dưỡng da Kim Dũng chính là chất lỏng quý báu. Chúng ta trước tiên phải chứng tỏ được giá trị của sản phẩm." Trần Tư Tuyền nói với vẻ mặt rất tự tin.

"Tôi phải làm những gì?" Tần Lạc hỏi.

"Uống rượu, hàn huyên."

"Đơn giản như thế thôi à?"

"Đơn giản thế thôi."

Tần Lạc cười khổ, nói: "Nếu vậy thì tôi cũng không cần phải đi xa như vậy làm gì."

"Anh là nhân vật chính của "cả đời vẽ lông mày cho nàng", lại là người sáng tạo ra phấn dưỡng da Kim Dũng, đương nhiên là phải tới tham dự chứ." Trần Tư Tuyền nói với vẻ đó là đương nhiên.

"Sau khi Hoàng Kim dạ yến tối nay kết thúc, ngày mai sẽ có một hoạt động nghĩa chẩn. Địa điểm hoạt động chúng tôi đã chọn xong rồi, chính là cửa hàng thử nghiệm sản phẩm của chúng ta ở Đài Bắc."

"Được. Do cô an bài. Tôi ra sức phối hợp là được rồi." Tần Lạc gật đầu, nói.

"Trưa nay không có việc gì, tôi phái người dẫn anh và bạn anh ra ngoài chơi nhé? Khó lắm mới được tới Đài Loan một chuyến, phải thể hội cảnh đẹp của hòn đảo ngọc này chứ."

"Cũng được." Tần Lạc gật đầu. Đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường, hắn cũng qua thật là cũng muốn đi đây đi đó, lý giải phong thổ các nơi. Như vậy thì sẽ có giúp ích rất lớn đối với tâm tình và y thuật của mình.

"Đeo kim râm nhé. Nếu không anh sẽ bị người ta nhận ra đấy." Trần Tư Tuyền nhắc nhở. "Anh phải biết rằng tất cả báo chí về giải trí hôm nay đều cho chúng ta lên trang bìa đấy."

o0o

Phấn dưỡng da Kim Dũng năm ngoái đã tiến vào thị trường Đài Loan, dưới ảnh hưởng của Trần Tư Tuyền, trước tiên là thịnh hành trong giới người mẫu. Là một người mẫu, mỗi một vết thương dù là nhỏ nhất trên người họ thì cũng đều rất bị chú ý. Cho nên, loại dược phẩm có thể hoàn toàn loại bỏ được vết thương trên cơ thể người mà không để lại sẹo này rất được bọn họ yêu thích.

Danh tiếng vừa nổi lên, người sử dụng sản phẩm càng lúc càng nhiều. Chỉ trong thời gian hơn một tháng, số lượng tiêu thụ phấn dưỡng da Kim Dũng tại thị trường Đài Loan đã đạt tới sáu ngàn vạn tân đài tệ.

Lúc đó, Trần Tư Tuyền còn chưa thực sự bắt đầu tuyên truyền phấn dưỡng da Kim Dũng. Hoàn toàn là dựa vào sức ảnh hưởng của cá nhân cô ta mà tiêu thụ.

Điểm tiêu thụ bạo phát đầu tiên là ở quảng cáo "cả đời vẽ lông mày cho nàng" mà các đài truyền hình lớn của Đài Loan hay chiếu. Quảng cáo rất có mỹ cảm lại rất có sáng ý này khiến mọi người đều chú ý, phấn dưỡng da Kim Dũng đột nhiên được tất cả mọi người biết đến.

Thế là, không chỉ giới người mẫu sử dụng sản phẩm thần kỳ này, một số cán bộ cao cấp và phu nhân giàu có cũng bắt đầu dùng thử. Số lượng tiêu thụ của phấn dưỡng da Kim Dung tăng như như giếng phun. Số lượng tiêu thụ trong một tháng tiếp theo đạt tới một ức sáu ngàn vạn, lượng tiêu thụ tăng thêm đúng một ức.

Lúc ban đầu làm loại sản phẩm này, Trần Tư Tuyền còn lo lắng mình làm không được, sẽ khiến Tần Lạc và cô bạn tốt Lệ Khuynh Thành thất vọng. Cho tới lúc này, cô ta mới chân chính có lòng tin thắng lợi.

Cửa hàng thể nghiệm sản phẩm đầu tiên khai trương tại trung tâm Thế Mậu của Đài Bắc, mỗi ngày du khách như nước thủy triều, người tiêu tiền tới cửa hàng thể nghiệm càng lúc càng nhiều, mỗi ngày đều tăng gấp mấy lần.

Ai mà không nguyện ý để nam nhân của mình vẽ lông mày cho mình chứ?

Ai mà không nguyện ý để nữ nhân của mình hiểu rõ rằng mình kỳ thực là nguyện ý vẽ lông mày cho nàng ta?

Hiện tại, Trần Tư Tuyền bắt đầu chuẩn bị khai trương cửa hàng thứ hai. Cũng chính là đang ở giai đoạn phát triển cao tốc, cô gọi điện thoại mời Tần Lạc tới, là muốn dùng y thuật cao minh của hắn để lại một lần nữa chứng tỏ chỗ thần kỳ của sản phẩm này cho dân chúng của hòn đảo ngọc.

Hoàng Kim dạ yến bắt đầu vào chín giờ tối nay, địa điểm yến hội là ở phòng tiệc của khách sạn Hương Nại Nhĩ nổi tiếng nhất Đài Loan. Trần Tư Tuyền đã đến hội trường từ sớm, Tần Lạc và Âu Dương Lâm thì được trợ thủ của Trần Tư Tuyền, một cô gái tên là Lady dẫn tới.

Khi bọn họ tới, đã là tám giờ ba mươi phút. Vừa tới phòng tiệc của khách sạn, Trần Tư Tuyền mặc váy dạ hội màu tím, cổ đeo một cái vòng chói mắt, tóc quấn ở đỉnh đầu bước ra nghênh đón.

Thân hình của cô ta cực cao, khi đi lộ ra vẻ uyển chuyển, đôi chân thon dài vô địch đó có thể tiêu diệt đôi mắt của nam nhân trong chớp mắt.

"Sao tới sớm vậy?" Trần Tư Tuyền cười hỏi.

"Hoạt động của nhà mình, luôn có chút không an tm." Tần Lạc cười nói.

"Đi thôi. Tôi dẫn anh vào xem." Trần Tư Tuyền bước lên ôm tay Tần Lạc, kéo tay hắn vào trong hội trường. Âu Dương Lâm rất biết điều, một mình chạy tới một góc ở bên trong để uống rượu. Nam nhân này hiện tại càng lúc càng trầm mặc, giống như là có thứ gì đó đang lên men ở trong lòng, tùy thời đều có thể bạo phát ra vậy.

Hội trường bố trí đơn giản mà xa hoa, còn có mấy quầy pha lê chuyên để trưng bày sản phẩm phấn dưỡng da Kim Dũng. Loại dịch thể màu vàng kim đó ở trong bình trong suốt, đúng là giống như dịch thể hoàng kim vậy.

Có nhân viên công tác đang chuẩn bị thực phẩm và đồ uống, những chén rượu đỏ được lau đến bóng loáng chất cao cao đầy bàn. Còn có vô số các loại rượu, có thể chiếu cố khẩu vị của mỗi một vị khách.

"Còn chưa có khách tới à?" Tần Lạc hỏi.

Trần Tư Tuyền cúi đầu nhìn máy điện thoại đang cầm trong tay, nói: "Chắc là sắp tới rồi. Bọn họ rất bận. Bình thường sẽ tới đúng giờ."

Tần Lạc gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Có bạn bè ký giả của giới truyền thông đến, Trần Tư Tuyền và Tần Lạc sau khi chào hỏi thì liền tới chiêu đãi bọn họ.

Tần Lạc cầm một cốc nước khoáng, sau đó bưng tới ngồi trước mặt Âu Dương Lâm.

"Nếu anh muốn lấy lại thứ gì thuộc về mình thì tôi có thể giúp anh." Tần Lạc nói.

Âu Dương Lâm ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc, gật đầu.

Sau đó hai người không nói gì nữa, một người uống rượu, một người uống nước, nghe tiếng hát du dương trong hội trường.

Khi vô tình ngẩng đầu lên, Tần Lạc nhìn thấy Trần Tư Tuyền đang gọi điện thoại, vẻ mặt trông có chút kích động.

Tần Lạc trong lòng có dự cảm không tốt, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì đó ư?

Tần Lạc quét mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện vãn yến sắp bắt đầu rồi mà cho tới giờ vẫn chưa có ai tới. Trong hội trường lưa thưa lác đác người, trông vô cùng thê lương.

Trần Tư Tuyền phẫn nộ gác điện thoại, sau đó bước tới cạnh Tần Lạc, sắc mặt khó coi, nói: "Có người muốn hãm hại chúng ta, muốn chúng ta xấu mặt."

"Là sao?" Tần Lạc hỏi.

"Tối nay sẽ không có ai tới ủng hộ chúng ta." Trần Tư Tuyền cắn chặt răng, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất, vành mắt đỏ lên, rồi nước mắt ứa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: