Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

40.41.42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[40] Chuột phi - Câu Chuyện Lau Mặt

****

Thư Thủy Thủy đưa dây chuyển quả phỉ cho Cổ Lan Cốt đương nhiên không phải chỉ làm vật trang sức đơn thuần mà thôi, bởi vì bản thân linh thạch cực phẩm vốn đã có nống độ linh lực rất cao, Thư Thủy Thủy cũng không lãng phí, dứt khoát khắc trận pháp, đương nhiên, từ bên ngoài thì không thể nào nhìn ra được, cho dù dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy chút đường nét nhưng cũng chỉ làm người ta nghĩ là vật trang sức mà thôi.

Về phần trận pháp này có tác dụng gì, Thư Thủy Thủy có thể kiêu ngạo nói cho người khác biết đó là trận pháp cảm ứng, nếu lúc gặp nguy hiểm tính mạng mà Cổ Lan Cốt có đeo dây chuyền, không quản là ở nơi nào, Thư Thủy Thủy đều có thể cảm giác được, đồng thời có thể nhanh chóng chạy tới nơi, cứu Cốt Cốt.

Thư Thủy Thủy cảm thấy đây là trách nhiệm cần có của chủ nhân, đương nhiên, Thư Thủy Thủy không kịp nói cho Cổ Lan Cốt thì đã không chịu nổi mê hoặc của giường chiếu mà ngủ thiếp đi mất.

Trước lúc ngã xuống giường nhỏ, Thư Thủy Thủy cố gắng trợn to mắt, giấu dây chuyền xuống dưới gối nằm của anh, để dây chuyền quả phỉ thay mình nói ngủ ngon với Cổ Lan Cốt, lúc này mới quay trở lại giường nhỏ, sau đó uỵch một tiếng nằm xuống giường, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời quấy nhiễu không ngừng đánh thức vạn vật, cũng cố chấp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào chuột nhỏ trên tủ đầu giường, chuột nhỏ đang ngủ nâng móng vuốt lên che mắt, tựa hồ làm vậy thì có thể chặn ánh mặt trời ở bên ngoài, không bị quấy nhiễu.

Qua một lát, chuột nhỏ ý thức được phương pháp này cũng không ổn cho lắm, vì thế thuần thục kéo chăn một cái, túm nó lôi lên đỉnh đầu, giấu chính mình ở trong chăn nhỏ, chỉ chừa lại hai cái tai nhỏ lộ ra bên ngoài.

Trên giường nhỏ, cục bông lông xù mềm mại lúc này lại càng tròn trịa mượt mà hơn, cái chăn nhỏ màu xanh lá phồng lên một cục làm người ta chỉ muốn đưa tay chọt một cái xem có cảm giác thế nào.

Cổ Lan cốt đã tỉnh lại trước đó chuẩn bị chào hỏi Thư Thủy Thủy nhìn cục tròn trên giường nhỏ mà hé miệng.

Bánh bao trên giường không hề có cảm giác, hoàn toàn không biết có người mỗi phút mỗi giây đều chuẩn bị để nói chào buổi sáng với mình, thẳng đến một tiếng sau, Dư Tẫn chạy lên lầu gõ cửa gọi một người một chuột dậy ăn cơm, bọc nhỏ trên giường mới có chút động tĩnh.

Cái chăn nhỏ chậm rãi kéo xuống, đầu tiên là lộ ra hai cái tai nhỏ và cái trán của Thư Thủy Thủy, sau đó mới là đôi mắt nhắm chặt, một hồi lâu sau mới hé ra một khe hở nhỏ.

Trong tầm mắt mơ hồ, Cổ Lan Cốt tựa hồ cũng mới tỉnh lại, ôn nhu nói: "Chào buổi sáng, Thủy Thủy."

Thư Thủy Thủy ngáp một cái, ánh mắt mơ hồ: "Chào buổi sáng, Cốt Cốt."

Trong sự hối thúc của Dư Tẫn, một người một chuột mới chậm rì rì rời khỏi ổ chăn, Thư Thủy Thủy béo đô đô từ trên giường nhỏ leo xuống, hơi nheo nheo mắt lại xếp chăn nhỏ, sau đó mới lạch bạch nhảy xuống, chạy tới hướng phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt.

Bò lên bồn rửa mặt, Cổ Lan Cốt đã rót nước vào cái bình nhỏ mà Thư Thủy Thủy thường dùng, Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt sờ thử, độ ấm vừa vặn, không nóng cũng không lạnh, lỗ tai chuột nhỏ run run, hơi híp mắt lại rửa mặt.

Rửa mặt xong thì danh chánh ngôn thuận nhắm mắt lại chờ lông trên mặt khô, nhưng sau đó có cảm giác mềm mại truyền tới, Thư Thủy Thủy theo bản năng mở mắt ra thì phát hiện ở trước mặt có một cái khăn tay nhỏ đặc biệt nhỏ, rất thích hợp để mình sử dụng, ngoài ra còn có bàn chải đánh răng nhỏ, xem kích cỡ thì chính là đặc biệt chuẩn bị cho mình.

Cổ Lan Cốt dùng đầu ngón tay kéo hủ đựng và bàn chải ở bên trong: "Trước đó ra ngoài có tìm một chút, xem thử xem có thích hợp không." Cổ Lan Cốt vốn đã muốn tìm mấy thứ này lâu lắm rồi, nhất là mỗi lần nhìn thấy chuột nhỏ rửa mặt xong phải nhắm mắt chờ đợi thật lâu mới hơ khô lông trên mặt.

Thư Thủy Thủy nhận lấy khăn và bàn chải, duỗi móng chọt chọt cái khăn, lực đạo có chút lớn, tựa hồ muốn chọt thủng nhưng xem ra chất lượng khá tốt, bị móng vuốt sắc bén của Thư Thủy Thủy chọt như vậy vẫn hoàn hảo không bị tổn hại chút nào.

"Kỳ thực tôi cảm thấy không cần khăn cũng không sao, có thể bổ sung nước cho mặt, lúc trang điểm không cần lo bong tróc..." Thư Thủy Thủy cố gắng tìm kiếm chỗ tốt để không cần lau mặt, âm mưu tranh thủ mấy phút hơ khô mặt này. Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể dựa vào bản lĩnh của mình để làm khô mặt, vì sao phải dùng khăn mặt chứ, người khác còn không có lông xù để hơ kia kìa.

Cổ Lan Cốt: "..." Sao lại có cảm giác chuột nhỏ đang nghiêm trang nói dối thế nhỉ?

Thấy Cổ Lan Cốt tựa hồ không tin lắm, vì muốn gia tăng sức thuyết phục mà Thư Thủy Thủy từ một góc linh phủ của mình tìm ra một túi khăn tẩy trang thích hợp dùng làm khăn mặt: "Xem nè, tôi có một túi khăn lông luôn, nếu muốn thì đã sớm dùng rồi, cho nên tôi nói là thật đó."

Bởi vậy có thể thấy, mấy lời Thư Thủy Thủy nói là học được từ đâu đó, có lẽ là lúc chuột mù internet tìm kiếm video múa điệu rong biển đã không cẩn thận click vào một video dạy trang điểm, sau đó liếc mắt liền vừa ý túi bông gòn tẩy trang này, khi đó Thư Thủy Thủy vẫn chỉ là một con chuột vừa mới ngủ đông thức dậy, cảm giác mình cần phải rửa mặt đàng hoàn để làm nghi thức tạm biệt kỳ ngủ đông, vì thế khi Thư Bảo mua bông tẩy trang để rửa mặt, Thư Thủy Thủy liền ngoan ngoãn dùng bông tẩy trang lau khô gò má của mình.

Nhưng bây giờ nha, suốt nhiều ngày nay vẫn luôn quy củ ngủ sớm, Thư Thủy Thủy liền đặc biệt quý trọng mỗi phút mỗi giây được ngủ, cố gắng tranh thủ phúc lợi cho mình.

Cổ Lan Cốt phát hiện Thư Thủy Thủy lôi ra một túi khăn nhỏ thuần bông thì khóe môi không thể khống chế hạ thấp, đưa tay muốn lấy lại cái khăn lông của mình.

Lỗ tai chuột nhỏ run lên, xoay thân thể bé nhỏ, gấp chiếc khăn lại: "Nhưng cái khăn này cũng đáng yêu quá nha, Thủy Thủy không lau mặt nhưng giữ nó được không?"

"Đương nhiên là được." Cổ Lan Cốt lập tức trả lời.

Thư Thủy Thủy (^-^) cất khăn mặt vào linh phủ, đặt ở vị trí linh thạch cực phẩm.

Giải quyết xong vấn đề lau mặt, cơn buồn ngủ của Thư Thủy Thủy cũng bay sạch, chuột nhỏ bắt đầu hứng thú nghiên cứu đồ đánh răng mà mình mới nhận được, một cái ly đánh răng vàng nhạt, một cái bàn chải răng nhỏ màu xanh lá, còn có một tuýp kem đánh răng.

Cổ Lan Cốt ở bên cạnh giải thích: "Ly đánh răng không có màu xanh, chỉ có màu này thôi, nhưng kem đánh răng thì có màu xanh lá, là mùi rong biển."

Thư Thủy Thủy nghiên cái đầu nhỏ, Cốt Cốt quả nhiên rất thích màu xanh lá, nhưng kem đánh răng không phải là mùi bạc hà à? Kem đánh răng mùi rong biển sẽ có mùi như thế nào nhỉ?

Có chút hiếu kỳ, Thư Thủy Thủy liền cầm ly đánh răng đi tới vòi nước, kết quả vì cái ly nhỏ quá nên bọt nước văng tung tóe làm Thư Thủy Thủy suýt chút nữa đã có một phen tắm vòi sen, cũng may ngay khoảnh khắc mấu chốt thì Cổ Lan Cốt đưa tay tới chặn số bọt nước kia đi. Thư Thủy Thủy chỉ vòi nước: "Phải tiết kiệm nước, Cốt Cốt rửa mặt trước đi, chờ chốc nữa khóa vòi nước, hứng hai giọt nhỏ xuống là đủ cho tôi dùng rồi."

Cổ Lan Cốt: "..."

Cuối cùng, Thư Thủy Thủy cũng không dùng được nước nhỏ xuống, bởi vì Thư Thủy Thủy phát hiện thiết bị ở thế giới này khá tiết kiệm, một khi khóa vòi nước thì căn bản sẽ không xuất hiện tình trạng nhỏ nước. Vì thế cuối cùng, Thư Thủy Thủy dùng cái ly nhỏ của mình múc nước từ ly nước lớn của Cổ Lan Cốt, như vậy mới có thể nếm thử kem đánh răng mùi rong biển.

Thư Thủy Thủy nghiêm túc chà từng chiếc răng của mình, sau đó ọc ọc xúc miệng, cảm thấy hơi thở tràn đầy mùi rong biển tươi mát, cũng không tệ lắm, chuột nhỏ thật vui vẻ hất đầu một cái, run run lông tơ dính trên mặt, thuận tiện vẩy bọt nước dính bên trên.

Rửa mặt xong, Thư Thủy Thủy nhón chân đặt đồ đánh răng của mình kế ly đánh răng của Cổ Lan Cốt, có chút kinh ngạc chỉ cái ly nói: "Cốt Cốt xem nè, ly của chúng ta giống nhau nè, chỉ là một cái lớn một cái nhỏ mà thôi, có giống ly tình nhân không?"

Ánh mắt Cổ Lan Cốt xẹt qua chút bối rối vi diệu: "Đúng rồi, lúc lấy không phát hiện."

Thư Thủy Thủy không hề nghi ngờ: "Cái này chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận nha." Nói xong liền lạch bạch dẫn đầu rời khỏi phòng tắm, vui vẻ chạy xuống lầu ăn sáng.

Trong bữa sáng, không biết vì sao mà Dư Tẫn cứ cảm thấy độ tồn tại của Cổ Lan Cốt hôm nay đặc biệt mạnh mẽ, làm cậu ta cứ phải liếc nhìn anh vài lần nhưng vẫn không phát hiện được có chỗ nào không đúng.

Chẳng lẽ vẫn còn tức giận chuyện mình nướng châu chấu của Thủy Thủy? Dư Tẫn bồn chồn không yên, nhịn không được cố gắng ăn nhanh hơn, sau khi ăn xong chuẩn bị chuồn đi nhưng vừa đứng dậy thì ánh mắt sắc bén của Cổ Lan Cốt đã lia qua.

Dư Tẫn theo bản năng ngồi yên bất động, ánh mắt đảo loạn, lơ đãng nhìn thấy dây chuyển thủy tinh trên cổ Cổ Lan Cốt, lập tức tìm chuyện để nói: "Lão đại, dây chuyền của anh không tệ nha, đặc biệt tôn lên khí chất của anh, anh lấy ở đâu ra vậy?"

Cổ Lan Cốt ngồi thẳng người: "Là Thủy Thủy tặng, tôi cũng cảm thấy nó rất tốt."

Dư Tẫn nghe vậy lập tức chuyển chủ đề sang Thủy Thủy dễ nói chuyện hơn: "Thủy Thủy lấy đâu ra vậy? Còn không? Cũng tặng tôi một cái đi."

Cổ Lan Cốt: "Cậu ăn xong chưa?"

Dư Tẫn lập tức phản xạ có điều kiện: "Ăn xong rồi."

Cổ Lan Cốt thờ ơ nhìn qua: "Ăn xong rồi sao còn chưa đi?"

Dư Tẫn? ? ? Lẽ nào ánh mắt sắc như dao kia chỉ là ảo giác của mình thôi sao, Dư Tẫn đương nhiên không dám hoài nghi, rất sợ Thư Thủy Thủy ngồi trên bàn và Cổ Lan Cốt ngồi trên ghế nhớ tới chuyện châu chấu, lập tức chuồn đi.

Ra tới bên ngoài, Dư Tẫn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, sao mình lại có ảo giác bị dùng xong rồi ấy nhỉ, nhưng rõ ràng mình đâu có làm gì? Lúc này Dư Tẫn đương nhiên không nghĩ tới, lão đại vốn không có cảm xúc nhà mình hiện giờ đã biết vòng vo quanh co rồi.

Thư Thủy Thủy căn bản không kịp trả lời dừng lại một chốc rồi tiếp tục ôm cái bánh cây tía mà gặm. Không để rơi một chút vụn bánh nào, Thư Thủy Thủy thật vất vả gặm xong bánh cây tía, Cổ Lan Cốt lại đưa qua một cái nữa: "Thủy Thủy rất thích ăn bánh cây tía hả? Cho em luôn cái của tôi nè."

Thư Thủy Thủy: "..." Lập tức điên cuồng lắc cái đầu nhỏ, ăn không ngon chút nào, không có giống khoai lang tím: "Cái này là quả của loại thực vật nào vậy? Tôi cảm thấy ăn không ngon gì cả."

Cổ Lan Cốt tìm hiểu tư liệu liên quan tới cây tía ở trong đầu: "Cây tía, hay là cây hà bá (Nyssa sinensis Oliv) là một loại thực vật có hàm lượng tinh bột và chất sơ rất cao, có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh khắc nghiệt, cây sống một năm hoặc nhiều năm đều có thể ăn, cây lớn nhất có đường kính đạt tới một mét, cao tới mười mét, cảm giác chắc bụng và năng lượng cung cấp không tệ, là loại cây chủ yếu có thể trồng trọt và thu hoạch chủ yếu ở Tinh cầu Thương Chiến."

Thư Thủy Thủy: "..." Cho nên cái này kỳ thực là cây á? Người của thế giới này thế mà lại lại gặm cây, không biết bảo vệ hoàn cảnh gì cả: "Cốt Cốt, còn mấy ngày nữa chúng ta mới đi? Trong quá trình di chuyển tôi có thể mang theo vài chậu cây không?"

"Đương nhiên là được." Trong quá trình di chuyển, Cổ Lan Cốt sẽ lái riêng một chiếc xe, mà bản thân anh thì chưa từng có thói quen mang theo thứ gì, không gian trong xe rất rộng rãi.

Thư Thủy Thủy hài lòng gật cái đầu nhỏ, sau đó lạch bạch quay trở lại lầu hai, lôi ra sổ ghi chú, lên kế hoạch những thứ mình muốn trồng, đồng thời phải nhanh chóng tiến hành tinh lọc đá năng lượng, chờ đến nơi thì có thể trực tiếp...

Đá năng lượng! Thư Thủy nhảy bật dậy, đến lúc này mới nhớ ra mình không có một viên đá năng lượng nào, mình rất là nghèo.

Chuột rất là nghèo quay vòng vòng tại chỗ vài vòng, sau đó mới ôm tâm sự nặng nề đi ra ngoài, dự định tìm Cổ Lan Cốt nhưng Cổ Lan Cốt tựa hồ có việc nên đã đi ra ngoài, nhưng gặp được Dư Tẫn: "Thủy Thủy, sao trông có vẻ không được vui vậy?"

Thư Thủy Thủy cụp đôi tai nhỏ: "Tôi nghèo quá, sao tôi lại nghèo như vậy chứ, sắp không nuôi được gia đình rồi."

Dư Tẫn lảo đảo, nếu Thư Thủy Thủy nghèo thì trong căn cứ này còn ai giàu nữa chứ? Với lại nuôi gia đình là sao: "Thủy Thủy có một ổ nhóc con cần nuôi à?"

Thủy Thủy nhìn thoáng qua Dư Tẫn: "Chỉ có mỗi nhóc Cốt Cốt phải nuôi thôi, tay của cậu khó coi, Thủy Thủy không muốn nuôi."

Dư Tẫn: ? ? ?

[end 40]

[41] Chuột phi - 1m8

****

Tuy bị Thủy Thủy chê nhưng Dư Tẫn tự giác mình đã nướng bốn con châu chấu của Thư Thủy Thủy nên không dám đánh chuột, chỉ kiên nhẫn hỏi: "Sao Thủy Thủy lại nói mình rất nghèo?"

Thư Thủy Thủy từ chối thỉnh cầu nuôi thêm một con Dư Tẫn nên cũng có chút chột dạ, vì thế thực nhu thuận lại thành thật trả lời vấn đề của Dư Tẫn: "Tôi muốn dùng đá năng lượng bỏ vào trận pháp tinh lọc để chiết xuất ra linh thạch cực phẩm, sau đó dùng linh thạch cực phẩm để bày trận pháp thủ hộ trên ngọn núi nhỏ được chia cho tôi, như vậy chẳng những có thể ngăn được gió tuyết mùa đông, còn có thể trồng trọt thu hoạch, cây của mấy người khó ăn quá, để tôi làm thức ăn ngon cho mấy người." Nói xong Thư Thủy Thủy muốn an ủi Dư Tẫn nên chủ động nhảy lên vỗ vỗ đầu gối Dư Tẫn đang ngồi chồm hổm ở dưới đất.

Dư Tẫn căn bản không ngờ tới phương thức an ủi này, càng nghĩ lại càng không hiểu những lời Thư Thủy Thủy nói là gì? Nhưng câu cuối cùng Dư Tẫn nghe hiểu, nghĩ tới châu chấu nướng chưa được ăn, Dư Tẫn liền tràn đầy mong chờ: "Thủy Thủy muốn đá năng lượng hả?"

Thư Thủy Thủy nghiêm túc gật cái đầu nhỏ: "Ừm, ít nhất cũng phải bảy mươi hai viên, hơn nữa còn phải là đá năng lượng cao cấp nhất, còn phải lớn như vầy nè." Nói xong, Thư Thủy Thủy mở rộng cánh tay nhỏ, cố gắng vẽ một vòng lớn, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ, ánh mắt ngập nước long lanh mong đợi nhìn Dư Tẫn.

"Được, không thành vấn đề, chuyện nhỏ!" Dư Tẫn cảm thấy mình bị manh, vì thế không chút do dự đáp ứng.

Thư Thủy Thủy hài lòng trở lại trên lầu, tiếp tục viết kế hoạch của mình. Dư Tẫn ở lại lầu một nhìn bóng lưng chuột nhỏ nỗ lực vượt qua nấc thang cuối cùng, sau đó biến mất trong tầm mắt, lúc này mới phản ứng được mình đã đáp ứng chuyện gì.

Bảy mươi hai viên đá năng lượng cao cấp, số lượng này thật sự không tính là lớn, nhưng đá năng lượng cao cấp thì vẫn có chút thịt đau.

Nói thế nào đây nhỉ, tuy tinh hệ Thương Hải sở hữu tài nguyên đá năng lượng phong phú nhưng loại tinh cầu ngục giam như thế này vẫn có địa vị khá lúng túng. Mỏ năng lượng dự trữ được liên minh tinh hệ kiểm tra đo lường, tính toán rồi đưa ra kết quả.

Đương nhiên, kết quả này cũng không phải chuẩn xác trăm phần trăm, bởi vì bản thân đá năng lượng có một đặc tính, chính là phản vật chất. Tức là đá năng lượng có độ tinh khiết càng cao, cấp bậc càng cao thì khả năng bị thiết bị phát hiện lại càng thấp. Nhất là loại đá năng lượng cao cấp nhất được chôn ở nơi sâu nhất, cho dù sử dụng thiết bị đo lường tiên tiết nhất cũng không thể đo được sóng năng lượng phát ra, giống như không tồn tại vật chất, nó đã hoàn toàn dung hòa vào vật chất xung quanh.

Lúc đá năng lượng cao cấp lộ ra ngoài không khí, chỉ chạm vào thôi thì mặt ngoài đá năng lượng đã xuất hiện sóng năng lượng, thậm chí còn phóng xạ ra hạt năng lượng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nhưng nếu dùng thiết bị đo lường sẽ phát hiện trước mắt chỉ là một tảng đá bình thường, thậm chí có khi còn xảy ra tình trạng thiết bị không đo lường được gì, tựa hồ đặc tính vật chất của nó đã hoàn toàn biến mất.

Ngược lại, đá năng lượng cấp bậc càng thấp thì lại càng dễ bị đo lường được, loại đá năng lượng này mặc dù không có cách nào phát ra hạt năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng lại dễ bị thiết bị phát hiện.

Đặc tính phản vật chất của đá năng lượng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có lời giải thích hợp lý, đá năng lượng cao cấp vẫn không có cách nào trực tiếp đo lường, nhưng thông qua cảnh vật xung quanh và nghiên cứu về các tinh cầu có sản lượng cao, liên minh tinh hệ vẫn tổng kết ra được phương pháp tính toán và đo lường, tuy không thể nói là chuẩn xác trăm phần trăm nhưng cũng là quyền uy trong các căn cứ tinh cầu tài nguyên.

Mà tinh cầu Thương Chiến chính cũng thông qua kiểm tra, cuối cùng xác định là có giá trị khai quật nhưng giá trị không cao. Tuy tinh cầu tồn tại đá năng lượng đỉnh cấp nhưng sản lượng không thể nào sánh bằng các tinh cầu khác, nếu đầu tư tài lực nhân lực thì không có lợi lắm nên mới bị xem là rác rưởi, trở thành tinh cầu phạm nhân bị giám thị nghiêm ngặt, chỉ có vào chứ không có ra.

Trên tinh cầu Thương Chiến, mỏ quặng lớn đều bị các thế lực lớn mạnh nắm giữ, đá năng lượng được ngầm thừa nhận là tiền thông dụng, mỗi thế lực lớn đều trữ đá năng lượng, sau đó thông qua liên minh tinh tệ định kỳ thu hồi đá năng lượng để đổi lấy vật tư sinh tồn, đó cũng là một nguồn vật tư quan trọng.

Đương nhiên, kỳ thu hồi hàng năm cũng có hạn chế, liên minh tinh hệ sẽ gửi thiết bị dịch chuyển tới một địa điểm nhất định, chỉ chấp nhận vật phẩm dịch chuyển là các loại khoáng thạch, mà số lượng giao dịch cũng là rất lớn.

Còn có một loại dịch chuyển sinh mệnh thể đặc biệt, trước kia dùng để dịch chuyển sinh vật biến dị. Đương nhiên loại dịch chuyển này rất phức tạp, yêu cầu cũng đặc biệt nhiều, hơn nữa số lần rất ít ỏi, ít nhất thì trên tinh cầu Thương Chiến chưa từng xuất hiện. Về phần những tinh cầu phạm nhân khác, tình huống dịch chuyển sinh mệnh thể cũng rất hiếm thấy.

Mà lúc này tất cả mọi người, bao gồm cả người đang ở trên tinh cầu Thương Chiến đều không biết, tinh cầu được liên minh tinh hệ cải tạo thành tinh cầu phạm nhân này sắp có tương lai bùng nổ năng lượng cực kỳ khủng khiếp. Một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ bộc phát ra ánh sáng chói lóa soi sáng toàn bộ tinh hệ Thương Hải này.

Nhưng mà lúc này, Dư Tẫn lại đang vì bảy mươi hai viên đá năng lượng cao cấp mà nhức nhối. Dư Tẫn nhức nhối đếm bảy mươi hai viên đá năng lượng trong kho bạc nhỏ của mình, sau đó xoay người định rời đi, nhưng đi được hai bước lại vòng trở lại, lôi ra thêm hai mươi tám viên đá linh thạch cực phẩm, quyên góp toàn bộ.

Dư Tẫn mang theo linh thạch gõ cửa phòng Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, Cổ Lan Cốt không ở căn cứ, người mở cửa đương nhiên là chuột nhỏ, chuột nhỏ cẩn thận né qua bên cạnh, tránh bị đạp trúng.

Bước vào phòng ngủ liền nhìn thấy căn phòng vốn chỉnh tề của Cổ Lan Cốt có chút mất trật tự, ví dụ như một quyển sổ nhỏ đặt dưới đất, ví dụ như trên tủ đầu giường có thêm một bộ giường chiếu màu xanh lá, lại ví dụ như đống máy mô phỏng.... chất đống trong góc nhà...

Dư Tẫn: "..." Mình thế mà lại lại tin tưởng Thư Thủy Thủy nói mình nghèo, quả thực là quá tức giận mà, tay hắn run run chỉ vào đống máy mô phỏng: "Nhóc nhóc... nhóc cứ đặt máy mô phỏng như vậy đó hả?"

Chuột nhỏ gãi đầu: "Có chút loạn nha." Đột nhiên, tai chuột nhỏ run run, tựa hồ nghĩa ra ý kiến hay gì đó nên nhanh chóng chạy tới, ôm lấy một cái máy mô phỏng rồi tìm một vị trí thích hợp đặt xuống, sau đó lại tiếp tục di chuyển.

Sau vài phút, máy mô phỏng chất đống trong góc tường rốt cuộc chỉnh chỉnh tề tề xếp xong, Thư Thủy Thủy xếp thành hình chữ nhật 10x5, chín hộp lẻ thì đặt ở một bên.

Dư Tẫn đang không rõ Thư Thủy Thủy muốn làm gì, chuột nhỏ đã làm tư thế mời, ý bảo Dư Tẫn ngồi lên trên.

Thấy Dư Tẫn đứng im bất động, Thư Thủy Thủy khó hiểu hỏi: "Không phải Dư Tẫn rất thích máy mô phỏng à? Cái ghế này không tốt sao?"

Dư Tẫn không muốn nói chuyện, hắn chưa từng có ý tưởng ngồi lên máy mô phỏng. Vì thế lạnh lùng lôi hết số đá năng lượng mình mang tới ra, đặt trước mặt Thư Thủy Thủy: "Đá năng lượng cao cấp mà nhóc muốn, tổng cộng một trăm, không cần cám ơn."

Ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng ngời, sau đó Dư Tẫn tò mò nhìn cái hộp nhỏ Dư Tẫn cầm trong tay. Đống đá năng lượng này chính là lấy ra từ đó, lúc mới lấy ra chỉ nhỏ tầm hạt gạo rồi nhanh chóng khôi phục kích cỡ bình thường. Thư Thủy Thủy chỉ chỉ cái hộp nhỏ của Dư Tẫn: "Này là túi linh khí của cậu hả?"

Nguyên lý tựa hồ giống như mình lấy đồ từ miệng ra, nhưng Thư Thủy Thủy không cần thông qua miệng cũng có thể lấy đồ trong linh phủ ra, muốn bỏ vào hay lấy ra chỉ thông qua ý niệm của Thư Thủy Thủy.

"Cái này là không gian nén, không dễ làm..." Dư Tẫn giải thích. Thư Thủy Thủy hiểu được, bên trong cái hộp nhỏ này có kích thước một trăm mét khối, nhưng mỗi lần tích trữ chỉ có thể trữ một chủng loại vật phẩm, tựa hồ không gian nén đơn độc, nếu có thứ đồ khác bỏ vào thì nó sẽ làm tê liệt không gian.

Nghe vậy thì Thư Thủy Thủy không hâm mộ kích thước một trăm mét khối kia nữa, vẫn là linh phủ của mình tiện dụng hơn, mặc dù không thể chứa vật sống nhưng thực vật, hạt giống, linh thạch thì hoàn toàn không có hạn chế. Thư Thủy Thủy gãi gãi cằm, lỗ tai nhỏ run lên: "Ơn tặng đá năng lượng phải báo đáp, sau này Thủy Thủy tặng Dư Tẫn một chiếc nhẫn để đồ được không? Nhưng phải chờ Thủy Thủy lớn lên đã."

"Nhẫn chứa đồ? Lớn lên?" Dư Tẫn không biết mình nên chú ý tới trọng điểm nào nữa rồi. Nhẫn chứa đồ là cái gì? Nghĩa hiểu theo mặt chữ à? Dư Tẫn có cảm giác khó hiểu, hơn nữa chuột nhỏ còn có thể lớn lên à: "Thủy Thủy? Nhóc sẽ lớn cỡ nào? Có cao lớn hơn ta được không?"

Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt, suy nghĩ tới dáng dấp của mình sau khi biến thành hình người, khẳng định là cao lớn uy mãnh, vì thế không chút chậm trễ gật đầu: "Sẽ cao hơn Dư Tẫn nha."

Dư Tẫn! ! ! Con chuột cao như vậy? Vậy còn mềm mại nữa không? Dư Tẫn bổ não dáng vẻ chuột nhỏ chạy lạch bạch rồi nhảy phốc lên lòng bàn tay Cổ Lan Cốt, lại tưởng tưởng một con chụt cao một mét tám chạy như bay tới rồi vồ vào người Cổ Lan Cốt, cả người hắn không khỏi run lên. Thảo nào chuột nhỏ vẫn luôn thề son sắt là mình có thể làm ruộng, thì ra là vậy, Thư Thủy Thủy là sinh vật biến dị thể hình lớn.

Thư Thủy Thủy tưởng tượng dáng vẻ cao lớn cao ngất của mình, dù sao thì Thư Bảo cũng cao như vậy, cùng là chuột với nhau, mình khẳng định cũng phải cao như vậy rồi! Lúc này Thư Thủy Thủy đã quên mất, tuy mình và Thư Bảo đều là chuột nhưng căn bản không phải cùng chủng tộc.

Chuột nhỏ nhếch miệng cười ngây ngô một chốc, sau đó một lần nữa đặt lực chú ý lên đá năng lượng, lại nhìn máy mô phỏng, vươn móng vuốt vỗ vỗ chồng ghế máy mô phỏng 10x5 chỉnh tề: "Tạm thời chưa luyện khí nên số máy mô phỏng này cho cậu đó, tôi lấy mấy cái lẻ được rồi."

Dư Tẫn mới lấy lại tinh thần từ con chuột cao một mét tám đã một lần nữa bị đập choáng váng: "Cái gì? ! Thủy Thủy nói gì?" Dư Tẫn không phải không nghĩ tới chuyện đổi vài máy mô phỏng từ Thư Thủy Thủy, chỉ là tuyệt đối không ngờ, Thư Thủy Thủy lại cho mình cả năm chục máy, mà bản thân thì chỉ giữ lại số lẻ.

"Trước đó dùng một máy mô phỏng đổi hai con châu chấu, bây giờ một máy mô phỏng lấy hai viên đá năng lượng, rất công bằng."

Dư Tẫn bất đắc dĩ đỡ trán: "Thủy Thủy, đồng ý với tôi, sau này việc buôn bán cứ để tôi làm, được không? Tôi sợ một ngày nào đó Thủy Thủy sẽ bán mình luôn mất."

"Tôi á?" Thư Thủy Thủy rất nghi hoặc: "Sao có thể nha? Tôi chỉ có bốn mươi gam thôi, không được bao nhiêu tiền cả."

Dư Tẫn: "..." Không, nhóc không biết mình đáng giá cỡ nào đâu, Dư Tẫn cũng không quên hành vi dụ dỗ chuột nhỏ trước khi rời đi của Lưu Độ: "Không phải Thủy Thủy nói khi lớn rồi còn cao hơn tôi à?"

Thư Thủy Thủy nghĩ một chút, liền gật cái đầu nhỏ: "Nói cũng phải." Mình chính là chuột một mét tám, à không đúng, người một mét tám, sau này khẳng định không phải bốn mươi gam nữa.

Cuối cùng, một người một chuột vẫn đạt thành giao dịch hữu hảo, Dư Tẫn không lấy đi năm mươi chiếc máy mô phỏng tạo thành ghế mà chỉ lấy chín cái, tuy chỉ có chín nhưng Dư Tẫn đã coi như mình kiếm bộn rồi.

Chuột nhỏ chỉ có thể vỗ vỗ ngực cam đoan, chờ mình được một mét tám thì phải sớm ngày luyện ra một cái nhẫn chứa đồ cho Dư Tẫn.

Dư Tẫn suy nghĩ một chút: "Chờ Thủy Thủy được một mét tám thì có thể để tôi dựa một cái không?" Cảm giác nhất định rất thoải mái.

Mặc dù Thư Thủy Thủy không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý, vỗ vỗ vai mình: "Đến khi đó cho Dư Tẫn dựa vai nè!"

Hai người không biết, nguyện vọng này căn bản không có cách nào làm được, thứ nhất, Thư Thủy thủy không cao tới một mét tám. Thứ hai, Cổ Lan Cốt vẫn còn sống.

[end 41]

[42] Chuột phi - Vỏ Quýt & Vỏ Dưa Hấu

****

Có điều vào giờ phút này, một người một chuột đều rất thỏa mãn, Dư Tẫn cảm thấy mình ôm một cái đùi chuột thực thô to, không hổ là chuột có thể cao tới một mét tám, cảm giác ôm đùi thực tốt, thoáng cái đã giàu hơn cả một trụ sở rồi.

Dư Tẫn trở lại phòng ngủ của mình, xếp mười một máy mô phỏng chỉnh tề trên bàn, sau đó lấy một cái ở giữa vặn một cái, vài tiếng vang thanh thúy vang lên, máy mô phỏng phát ra ánh sáng lam chói lòa, màn hình giữa không trung sáng lên, trên đó là dòng chữ gợi ý nhỏ: Xin hãy đặt máy mô phỏng vào không gian rộng hơn 3x3x3.

Dư Tẫn lui về sau vài bước, cách xa giường, tìm một vị trí thích hợp đặt máy mô phỏng xuống.

Trên màn hình ánh sáng của máy mô phỏng cũng biến hóa theo: Cách xa máy mô phỏng, ít nhất cũng phải duy trì khoảng cách hơn 3x3x3.

Dư Tẫn lùi ra ngoài khoảng cách yêu cầu, máy mô phỏng ở hình thái khối lập phương bắt đầu mở rộng, từng ô vuông nhỏ đều có vị trí và tác dụng của mình, chỉ một phút đã khôi phục kích cỡ bình thường, rõ ràng là một khoang thuyền mô phỏng đủ để người trưởng thành nằm vào bên trong.

Vội vàng nằm vào khoang, người trẻ tuổi nghiện internet sau nhiều năm rốt cuộc cũng được thể nghiệm cảm giác lên mạng, tuy bị hạn chế nghiêm ngặt, chỉ có thể dạo qua những khu vực liên minh tinh hệ cho phép.

Dư Tẫn nhắm mắt lại, mắt mô phỏng kết thúc quét hình rồi kết nối với ý thức Dư Tẫn. Đồng thời trong đầu Dư Tẫn cũng xuất hiện màn hình ảo, trên góc phải có một chuỗi chữ số: 1199"7186"33200011.

Dư Tẫn lập tức hiểu ra, là đếm ngược trình tự tự hủy của máy mô phỏng, thời hạn là năm trăm ngày.

Bởi vì máy mô phỏng được sản xuất và đưa tới với thời gian khác biệt nên thời hạn tự hủy cũng khác biệt, đương nhiên, hiện giờ Dư Tẫn hoàn toàn không để tâm tới thời gian, dù sao thì hắn cũng từng thấy người ta dùng máy mô phỏng làm băng ghế rồi.

Dư Tẫn ở trong phòng ngủ của mình nghịch máy mô phỏng, Thư Thủy Thủy cũng ở trong phòng ngủ nghịch trận pháp tinh lọc. Thư Thủy Thủy tính toán điều kiện tốt nhất cho trận pháp tinh lọc đá năng lượng, cùng với số linh hạch cần tiêu hao để khởi động trận pháp, đồng thời còn tình cả thời gian tinh lọc.

Nghĩ tới có lẽ không tới hai ngày nữa sẽ xuất phát, trận pháp lớn như vậy không tiện di chuyển, Thư Thủy Thủy quyết định chờ đến được ngọn núi nhỏ của mình rồi mới tiến hành tinh lọc.

Nhưng mà Cổ Lan Cốt nói có thể mang chậu bông theo, tức là Thư Thủy Thủy có thể trồng cây được. Nghĩ tới món bánh cây tím bữa sáng, Thư Thủy Thủy quyết định phải trồng khoai tím, còn những loại khác thì sao, lúa nước? Lộ trình xóc nảy không thích hợp, bắp, quá cao, hiển nhiên cũng không thích hợp.

Thư Thủy Thủy cũng không xoắn xuýt quá lâu, nghĩ tới mình ngồi ở ghế phó lái, vì thế sau xe có thể đặt ba chậu bông, một chậu trồng khoai tím, một cậu trồng lúa mì, một chậu trồng rau hẹ. Mặc dù lúa mì trồng được rồi thì phải dùng cái thớt đá nhỏ cực khổ mài ra thành bột nhưng Thư Thủy Thủy đột nhiên muốn ăn bánh hẹ.

Viết kế hoạch trồng cây xong, chuột phái hành động liền vác chiếc xẻng nhỏ của mình ra ngoài. Mọi người trong căn cứ đều nhìn theo, đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ quá lười biếng, còn không chịu khó bằng một con chuột.

Thư Thủy Thủy tìm nơi có đất không tệ, sau đó ném cái xẻng nhỏ qua một bên rồi bắt đầu dùng móng vuốt của mình cào đất, rất nhanh trên mặt đất chất thành một đống đất nhỏ tơi xốp.

Chăm chú kiểm tra đất, xác định bên trong không trộn lẫn trứng côn trùng và hạt giống cỏ dại, Thư Thủy Thủy mới từ trong linh phủ lôi ra ba chậu hoa, đặt vào cái hố mình vừa đào, sau đó bắt đầu xúc đất bỏ vào chậu.

Lặp lại hai lần, ba chậu đã đầy đất. Lúc này Thư Thủy Thủy mới hài lòng cất chậu hoa vào linh phủ, sau đó lại cầm lấy cái xẻng nhỏ, vui sướng hát vang bài ca rong biển, trở về căn cứ.

Thư Thủy Thủy trở về tới căn cứ đã là buổi trưa, có người khen ngợi, có người hiếu kỳ, thì ra chuột đào hang cũng cần dùng xẻng.

Mà họ không biết, Thư Thủy Thủy mang theo xẻng chẳng qua vì đào đất mà không có xẻng thì không có cảm giác nghi thức nên mới mang theo làm dáng vậy thôi.

Rảo bước tiến tới cửa lớn thì Cổ Lan Cốt ra đón, thấy Thư Thủy Thủy dính chút bụi đất trên đầu cũng không ghét bỏ, dùng tay nâng chuột nhỏ lên. Thư Thủy Thủy thật cẩn thận, ngoan ngoãn không động đậy ngồi trong lòng bàn tay Cổ Lan Cốt, để tránh bụi đất rơi xuống tay anh: "Tôi muốn tắm."

Cổ Lan Cốt nâng Thư Thủy Thủy lên lầu hai, đi thẳng tới phòng tắm, Thư Thủy Thủy thấy Cổ Lan Cốt đi tới mở vòi nước bồn tắm thì lập tức đứng dậy, móng vuốt nhỏ giẫm trên lòng bàn tay Cổ Lan Cốt, chỉ chỉ cái chậu rửa mặt: "Tôi dùng cái đó là được rồi, cái này lãng phí tài nguyên nước quá!"

"Không sao, tôi cũng muốn tắm." Cổ Lan Cốt xoa xoa đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy liền giơ móng vuốt thuận theo sờ sờ tay Cổ Lan Cốt.

Vì vậy, vốn là Thư Thủy Thủy một mình tắm biến thành hai người cùng tắm.

Trước khi nhảy vào bồn tắm, Thư Thủy Thủy đứng trên mép bồn run run lông một trận, cố gắng vung vẩy vụn đất dính trên người mình. Mặc dù Thư Thủy Thủy hoàn toàn có thể tắm cát nhưng dù sao nó cũng là một con chuột thành tinh, vốn không sợ nước, đương nhiên cũng thích tắm ngâm hơn.

Rung rớt vụn đất trên người xong, Thư Thủy Thủy biến thành một quả cầu lông xù, sau đó chuột nhỏ cố sức nhảy lên, theo một đường pa ra bôn nhảy vào trong nước.

Hai tay Cổ Lan Cốt gác hai bên thành bồn, trạng thái rất thả lỏng. Có điều ánh mắt vẫn luôn đuổi theo vệt rám nắng bông xù ấm áp ở trong nước.

Chuột nhỏ theo quán tính chìm tõm xuống một phen, sau đó chân nhỏ đạp một phát liền nổi lên mặt nước, phần lông xù vì dính nước mà xẹp đi không ít.

Thư Thủy Thủy quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện thành bồn quá cao, không thích hợp làm bến đậu, vì thế nó liền chuyển mục tiêu sang đầu gối của cái chân co lên của Cổ Lan Cốt.

Vì thế một lát sau, trên đầu gối Cổ Lan Cốt là một con chuột nhỏ đang ngồi tự chà sữa tắm lên người mình, đồng thời còn dùng bông tắm chà ra bong bóng, chà người mình xong, cúi đầu nhìn đầu gối Cổ Lan Cốt một chút rồi bắt đầu giúp anh chà đầu gối.

Cổ Lan Cốt: "..."

Đầu gối Cổ Lan Cốt đối với Thư Thủy Thủy mà nói chính là một hòn đảo nhỏ, chà xong thì Thư Thủy Thủy cũng hoàn toàn bị bọt trắng bao vây, nhưng Thư Thủy Thủy vẫn cố chấp lấy người bạn tắm của mình trong linh phủ ra, chính là con vịt vàng cao su mini.

Đặt con vịt nhỏ vào trong nước, sau đó dùng móng vuốt đẩy đẩy, cố đẩy vịt nhỏ tới trước mặt Cổ Lan Cốt. Theo gợn sóng lăn tăn, bé vịt vàng nhấp nhô lên xuống di chuyển thực chậm rãi.

Thư Thủy Thủy liền dứt khoát trượt vào trong nước, sau đó mang theo vịt vàng bơi tới trước mặt Cổ Lan Cốt: "Cái này cho Cốt Cốt, sau này nếu Cốt Cốt sợ tắm một mình thì có thể dùng cái này nè."

Con vịt này đã làm bạn với Thư Thủy Thủy một khoảng thời gian rất lâu, mỗi lần tắm Thư Thủy Thủy đều lấy ra. Có điều làm một chủ nhân cưng chìu thú cưng, Thư Thủy Thủy nghĩ là quan tâm sự khỏe mạnh của thể xác lẫn tinh thần của thú cưng đều rất quan trọng.

Cổ Lan Cốt đưa tay nắm lấy con vịt vàng, vịt vàng thật sự rất nhỏ, còn không to bằng Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt cúi đầu nhìn dây chuyển quả phỉ trên cổ mình, cuối cùng trả lại vịt vàng cho Thư Thủy Thủy: "Thủy Thủy giữ đi, sau này nếu tôi sợ, Thủy Thủy tắm cùng tôi là được rồi."

Thư Thủy Thủy cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng ngẫm lại thì cũng rất có lý, vì thế liền gật cái đầu nhỏ, đáp ứng.

Cuộc sống chính là tích lũy hạnh phúc vô hạn trong một khoảng thời gian có hạn.

Một người một chuột đều không gấp gáp, mà ngay cả Dư Tẫn ngày thường vẫn luôn tới gọi bọn họ đi ăn cơm cũng không xuất hiện.

Trong bồn tắm, con vịt vàng trôi trôi tới bên một khay đựng trái cây, mà trên mâm là một con chuột nhỏ đang ngồi lột vỏ quýt, móng vuốt sắc bén dễ dàng xé mở vỏ quýt, mỗi mảnh vỏ lột ra đều giữ nguyên dáng vẻ hoàn chỉnh, Thư Thủy Thủy cũng không lãng phí, đơn giản rạch một đường rồi đội lên cái đầu nhỏ của mình, làm thành một cái nón.

Cổ Lan Cốt nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ đột nhiên biến thành màu cam ở trong khay, Thư Thủy Thủy cảm nhận được liền ngửa đầu nhìn sang: "Cốt Cốt có muốn không?"

Cổ Lan Cốt đương nhiên gật đầu.

Thư Thủy Thủy nhìn nửa phần vỏ quýt còn lại, lại nhìn đầu Cổ Lan Cốt, có chút khó xử, phải cần bao nhiêu miếng thì mới đủ chụp hết cả đầu chứ? Lỗ tai nhỏ run run, Thư Thủy Thủy từ trong linh phủ lôi ra một quả dưa hấu tròn vo xanh biếc.

Dưa hấu chìm xuống nhưng rất nhanh đã nổi lên, chậm rãi dao động trong nước, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt búng búng quả dưa: "Cái này đủ lớn nè! Chờ chút nhé, tôi đi bổ dưa, chốc nữa Cốt Cốt cũng có nón hoa quả đội."

Nói xong, chuột nhỏ liền đẩy quả dưa tới đầu gối Cổ Lan Cốt.

Cổ Lan Cốt: "..." Bây giờ đổi ý còn kịp không?

Đáp án là Cổ Lan Cốt không biết, bởi vì Cổ Lan Cốt cuối cùng cũng không nói ra được lời từ chối, nhà mình muốn mình đội, cho dù là vỏ dưa hấu thì cũng phải quỳ mà đội.

Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt chỉ ăn nửa quả, nửa còn lại bị bỏ vào linh phủ, Thư Thủy Thủy vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình, đầu đội mũ vỏ quýt màu cam, bán nằm trên khay đựng trái cây thỏa mãn ợ một cái.

Mà Cổ Lan Cốt, không biết có phải ảo giác hay không mà cứ cảm thấy hình như mình ngửi thấy mùi dưa hấu, lúc ăn dưa hình như cũng nếm được vị ngọt.

Cứ vậy một người một chuột, một đội vỏ quýt, một đội vỏ dưa, kì kèo tới hơn một tiếng mới rời khỏi phòng tắm, cung may cả hai đều không phải là nhân loại bình thường, bằng không ngâm nước thời gian dài như vậy, chỉ sợ sẽ chịu không nổi.

Thoải mái tắm táp một phen, đương nhiên tiếp sau đó là phải ngủ trưa rồi.

Cổ Lan Cốt kéo rèm cửa, sau đó theo tiếng ngủ ngon của Thư Thủy Thủy mà nằm xuống giường. Về phần cái mũ vỏ dưa và vỏ quýt kia, chúng không thể giữ tươi nên hiển nhiên cần phải bỏ đi, thấy Cổ Lan Cốt ném đi mà còn lộ ra biểu cảm tiếc nuối, Thư Thủy Thủy liền an ủi: "Không sao đâu, Cốt Cốt đừng đau lòng, Thủy Thủy còn nhiều dưa hấu và hạt giống lắm, chờ đến được phong thủy bảo địa thì có thể trồng rồi."

Cổ Lan Cốt không thể giải thích được chính mình thế mà lại thật sự đội vỏ dưa mà tắm nên mới liếc nhìn nó vài lần im lặng không nói gì.

Giấc ngủ này kéo dài tới tận ngày hôm sau, khi Thư Thủy Thủy tỉnh lại thì phát hiện chỉ có một mình mình trong phòng ngủ, xuống lầu mới biết Nam Ca đã trở lại, hơn nữa còn bị thương, Nam Đệ đang tức giận bất bình ở bên cạnh giải thích tình huống với Dư Tẫn và Cổ Lan Cốt, à không đúng, là Nam Phương. Ở bên cạnh Nam Phương lần này không có con mèo ly hoa kia, hẳn là vừa mới về, chưa kịp ôm.

Theo lời Nam Phương nói thì tiểu đội bọn họ cũng không phát hiện máy mô phỏng, theo lý thì sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn mới phải, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên bị một đám người không rõ thân phận tập kích, hơn nữa từ thân thủ thì những người này đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tiểu đội Nam Ca dẫn đi tổng cộng có mười người, trở về chỉ có bốn.

"Thân thủ của bọn nó không đơn giản chỉ là tù nhân, rất giống sát thủ chuyên nghiệp, tôi sợ bọn họ tới vì lão đại nên vòng vo ở bên ngoài thêm hai ngày, mặc dù đã cắt đuôi được đám đó nhưng tôi thấy vẫn là rời đi sớm một chút thì tốt hơn." Nam Ca nhạy bén cảm thấy đám người này vì Cổ Lan Cốt mà tới, hơn nữa trông dáng vẻ thì chỉ mới tới Tinh cầu Thương Chiến không lâu.

Chuột nhỏ đã đi tới, bò lên bàn, nhìn Cổ Lan Cốt băng bó vết thương cho Nam Ca, kỹ thuật của Cổ Lan Cốt không cần phải bàn, có nói là bác sĩ khoa ngoại hoàn mỹ nhất cũng không sai. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy vết thương của Nam Ca nhưng nhìn vết máu lưu lại cũng biết là khá nghiêm trọng, Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt vỗ vỗ nắm tay Nam Ca: "Đừng sợ, Cốt Cốt sẽ bảo vệ anh, tôi sẽ bảo vệ Cốt Cốt."

Tinh thần Nam Ca đang rất căng thẳng thật lâu, lúc này lại vô thức bật cười, dùng cái tay không bị thương xoa xoa cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy: "Ừm."

Thư Thủy Thủy chỉ chỉ băng vải trên người Nam Ca: "Có đau không? Đau thì nói để Thủy Thủy phù phù cho nhé, phù phù xong là hết đau ngay!" Nói xong, chuột nhỏ khom người chuyển sang chỗ băng vải của Nam Ca nhẹ nhàng thổi thổi.

Mọi người: "..." Cái tư thế vểnh mông lên thổi này thật sự có chút đáng yêu!

Chỉ là Thư Thủy Thủy chỉ thổi được hai cái đã bị Cổ Lan Cốt nắm sau cổ nhấc lên: "Thủy Thủy không cần lo, cậu ta hết đau rồi."

Thư Thủy Thủy nhìn Nam Ca: "Thật hả?"

Dưới áp lực của Cổ Lan Cốt, Nam Ca mỉm cười ôn hòa nói: "Đã hết đau rồi."

Nam Phương: "...." Cậu cá một cọng lông mèo, ông anh nhà mình đang nói dối! Xương cũng lệch vị rồi, nói không đau ai tin?

Thư Thủy Thủy tin: "Vậy đau thì anh gọi nhé, tôi sẽ phù phù cho."

Thư Thủy Thủy bị Cổ Lan Cốt xách đi, bốn móng vuốt lơ lửng trên không vẫn không quên hô với lại: "Bữa sáng hôm nay để tôi làm cho, phải chăm sóc người bệnh."

[end 42]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top