Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Bữa sáng

Mặc dù Cổ Lan Cốt không muốn chuột nhỏ quá mệt mỏi nhưng nhìn Thư Thủy Thủy giơ bốn bóng vuốt treo trên không, còn xòe vuốt tính toán xem bữa sáng nên ăn gì, Cổ Lan Cốt không muốn làm chuột nhỏ thất vọng chỉ có thể đi tới phòng bếp.

Cho dù đang ở trong trạng thái bị xách lên, Thư Thủy Thủy cũng rất yên tâm, căn bản không lo lắng mình bị ngã xuống, lúc này hai móng vuốt đang bận xòe ra: "Khoai lang thì mỗi người một củ, tổng cộng năm củ, còn có thịt, chẳng lẽ phải làm thịt năm con châu chấu? Thật ra bữa sáng thanh đạm một chút cũng tốt, không ăn thịt cũng được, hoa quả thì năm quả anh đào làm trang trí, dưa hấu, cây tăm, quả táo, chuối tiêu đều là hoa quả bình thường, còn có mì, mà thôi, không có nhiều bột mì, không đủ cho năm người ăn, giữ lại mốt để riêng cho Cốt Cốt ăn..."

Nghe tới đây, Cổ Lan Cốt nhếch khóe môi, tốc độ đi về phía phòng bếp nhanh hơn không ít.

Trong phòng khác, nhìn Cổ Lan Cốt dẫn Thư Thủy Thủy đi rồi, Nam Phương không xác định hỏi: "Nhóc chuột khi nãy nói muốn làm đồ ăn sáng cho chúng ta à? Anh à, em cảm thấy khả năng anh bị độc chết khá cao nha."

Nam Phương thật sự không ôm hi vọng gì với tài nấu nướng của một con chuột, có trời mới biết lúc chuột nhỏ đang nấu cơm liệu có tự lăn vào trong nồi hay không, tuy Nam Phương muốn ăn thịt nhưng cũng không muốn ăn thịt chuột.

Nam Ca không lên tiếng, bởi vì anh không nắm chắc lời Thư Thủy Thủy vừa nói, Thư Thủy Thủy làm bữa sáng? Nói thật thì anh cũng không dám nghĩ tới, hơn nữa cũng có lo lắng tương tự, dáng người bé xíu của Thư Thủy Thủy đứng ở bên cạnh nồi thật sự sẽ không bõm vào bên trong chứ?

Chỉ có hai mắt Dư Tẫn lóe sáng: "Nếu hai người không muốn ăn thì nhường tui, tui cảm thấy tui có thể ăn phần châu chấu của ba người."

"Ông nói gì? !" Nam Phương kinh ngạc: "Châu chấu? Là châu chấu mà tui đang nghĩ à?"

"Đúng vậy, chính là châu chấu đó đó, tui có thể ăn giùm ông." Trong đáy mắt Dư Tẫn ẩn giấu chút giảo hoạt, dù sao thì lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Lan Cốt ăn châu chấu, Dư Tẫn nghĩ tới cũng muốn nôn, nhưng chờ Thư Thủy Thủy nướng châu chấu xong thì chuyển thành chảy nước miếng òng ọc.

"Thật đáng sợ! Em quên mất chuyện chuột ăn côn trùng, anh à, bây giờ em dẫn anh đi nha, bằng không chốc nữa con chuột kia ra thì anh Cổ Lan chắc chắn sẽ không cho đi đâu!" Nghĩ tới đám bọn họ ngồi quanh bàn, trong khay cơm trước mặt mỗi người là một đống châu chấu, Nam Phương không khỏi run rẩy.

So sánh ra thì Nam Ca bình tĩnh hơn: "Đó là tấm lòng thành của Thư Thủy Thủy, sao có thể nửa đường chạy trốn như vậy, thành thật chờ đi."

Nam Phương nhụt chí đặt mông ngồi xuống ghế, cảm giác mình căn bản không phải em ruột, con chuột kia mới là em ruột.

Kế hoạch lén dọa lui hai người thất bại, Dư Tẫn cảm thấy thực tiếc nuối, chẳng qua vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo an ủi: "Đừng quá lo lắng, Thư Thủy Thủy xem tám con châu chấu kia như bảo bối vậy, có lẽ sẽ không lấy ra nướng đâu, đó dù sao cũng là châu chấu đổi từ hai chiếc máy mô phỏng đó!"

"Cái gì?" Đoạn trước nghe có vẻ không được tự nhiên, nhưng ít nhiều gì cũng có chút an ủi Nam Phương, nhưng nghe tới khúc sau thì Nam Phương đã lập tức đứng dậy: "Đổi hai cái máy mô phỏng! Tám con châu chấu á hả? Điên rồi sao?"

Ánh mắt Nam Ca cũng không bị khống chế quay sang, bình tĩnh như anh cũng có chút không bình tĩnh nổi.

Thấy phản ứng hai người, Dư Tẫn lộ ra chút biểu tình đắc ý, phản ứng của mình khi đó mới không lớn như vậy: "Tám con châu chấu đổi hai máy mô phỏng á? Đâu có."

Nam Ca và Nam Phương cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Rõ ràng là bốn con châu chấu đổi hai máy mô phỏng, bốn con còn lại là tui bắt để bồi thường Thủy Thủy." Dư Tẫn nhìn phản ứng của hai người, có cảm giác rất hả hê, xem đi xem đi, hiện giờ tới phiên mấy người giật mình rồi.

Nam Ca và Nam Phương quả thực bị dọa nhảy dựng, sau đó Nam Phương lộ ra biểu cảm cực kỳ đau đớn: "Anh Dư Tẫn! Có phải anh nhũn não rồi không? Sao có thể đổi được chứ? Sao có thể đổi chứ? ! Tiểu đội bọn em khổ sở nhiều ngày như vậy cũng không tìm được cái máy mô phỏng nào, anh thì hay rồi, bị người ta dùng bốn con châu chấu đổi đi hai cái máy mô phỏng! Đó là máy mô phỏng đó! Là báu vật vô giá liên quan tới sống chết!"

Nào chỉ là hoảng sợ, Nam Phương có cảm giác sắp hộc máu tới nơi rồi, đây là thao tác gì vậy?

Dư Tẫn cũng không tức giận, làm ra dáng vẻ cao thâm nói: "Tui biết chứ, cho nên mới đổi."

Nam Phương và Nam Ca: "..."

Dư Tẫn chờ đợi biểu cảm ngưỡng mộ của hai người.

Nam Ca bình tĩnh nói: "Cậu ta không phải bị nhũn não, căn bản là không có não."

Nam Phương gật đầu phụ họa: "Anh nói đúng."

Dư Tẫn? ? ? Chuyện gì vậy? Rõ ràng là mình và Thư Thủy Thủy nói cùng một câu mà? Vì sao tình huống lại phát triển khác như vậy? Điều này thực không khoa học! Dư Tẫn nghĩ thế nào cũng không thông được, vì sao những lời này Thư Thủy Thủy nói ra thì nhận được sự công nhận của rất cả mọi người, thậm chí còn làm tên gian manh Lưu Độ phục sát đất. Sao tới phiên cậu thì lại khác hẳn như vậy?

Trong phòng khách, Dư Tẫn chìm vào trầm tư nhưng vẫn không thể nào hiểu được, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói Thư Thủy Thủy thường nói. Lẽ nào, thật sự là vì mình không có lông xù?

Nhìn Dư Tẫn chìm trong suy tư, Nam Ca và Nam Phương vẫn còn đau đớn: "Không đúng, ông dám làm ra chuyện như vậy mà không bị anh Cổ Lan đánh chết à? Quả nhiên là gạt bọn tui."

Dư Tẫn theo bản năng phản đối: "Không phải tui bán, là Thủy Thủy bán."

"Chuột nhỏ kia vẫn còn nhảy nhót tưng từng kia kìa, lừa ai vậy chứ?" Nam Phương sống chết không chịu tin.

Vì chứng minh bản thân, Dư Tẫn để lại một câu 'cậu chờ đó' rồi vội vàng chạy về phòng ngủ của mình, sau đó đem số máy mô phỏng chưa sử dụng xuống, học theo dáng vẻ của Thư Thủy Thủy trước đó, đại gia vung tay lên, tùy tiện ném một đống máy mô phỏng xuống bàn: "Thấy không, đây chỉ là số lẻ thôi đó, là Thủy Thủy tặng cho tui, chỗ Thủy Thủy còn có một cái ghế máy mô phỏng..."

Trong phòng khách, trong ánh mắt có chút đờ đẫn của hai người, Dư Tẫn khoe của xong thì bắt đầu giải thích trải nghiệm của chuyến hành trình này, bao gồm cả chuyện đụng độ với Lưu Độ, bao gồm cả Thư Thủy Thủy từ trên trời giáng xuống, còn có Thư Thủy Thủy dùng hai cái máy mô phỏng đổi bốn con châu chấu.

Nghe xong, Nam Ca xúc động nói: "Thủy Thủy quả thực rất hiền lành, rất đáng yêu."

Dư Tẫn: "..." Không, vừa nãy ông đâu có nói như vậy! Không thể đối xử khác biệt như thế.

Trong phòng khách không yên bình, nhưng phòng bếp lại rất an lành. Thư Thủy Thủy thậm chí còn đứng trên lòng bàn tay Cổ Lan Cốt, tự mình dùng chiếc muôi cán dài khuấy nồi, để cháo trong nồi không bị khét.

Ngoài ra Thư Thủy Thủy còn cầm dao nhỏ, lau sạch chân rồi đứng trên trên khay cắt hoa quả, động tác rất khí phách, dao chém xuống thì hoa quả bị cắt thành khối nhỏ đều tăm tắp, bộ dáng như thế nào giống cắt trái cây, hoàn toàn giống như đang luyện đao pháp.

Ánh mắt Cổ Lan Cốt chỉ dừng lại trên dụng cụ một chốc lát, sau đó cầm một con dao gọt trái cây giúp Thủy Thủy cắt trái cây. Kết quả mũi dao không cẩn thận xẹt qua cắt trúng ngón trỏ, để lại một vết thương nhỏ, máu đỏ thẫm rỉ ra.

Thư Thủy Thủy nghiêng đầu, sợ tới nhảy dựng, nhanh chóng ném dao nhỏ xuống, chạy tới chụp lấy tay Cổ Lan Cốt: "Cốt Cốt không đau, để Thủy Thủy tìm thuốc."

Thư Thủy Thủy rất ít khi bị thương, dù sao thì một năm cũng đã dành hết ba phần tư thời gian để ngủ, cũng không có nhiều cơ hội bị thương, trong linh phủ cũng không có nhiều thuốc.

Cuối cùng ở trong một góc, Thư Thủy Thủy lôi ra một bình thuốc Vân Nam và một hộp băng keo cá nhân.

Vì thế ở trên bàn, chuột nhỏ nghiêm túc băng bó vết thương cho Cổ Lan Cốt, vết thương không lớn, rất nhanh đã cầm máu được, Thư Thủy Thủy dán một miếng băng keo cá nhân, nhìn tay Cổ Lan Cốt thì đau lòng không thôi, ôm cổ tay anh cọ cọ: "Cốt Cốt, sau này nhất định phải cẩn thận, bằng không bị thương thì Thủy Thủy đau lòng lắm."

Thư Thủy Thủy quả thực không thể tha thứ cho mình, thế mà lại để bàn tay hoàn mỹ bị thương: "Ở đây nguy hiểm lắm, anh cứ ở bên cạnh nhìn là được rồi, để tui làm cho!"

Cổ Lan Cốt không động, chỉ đưa tay mình tới.

Thư Thủy Thủy nghi hoặc nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc kiểm tra lại một phen, xác định là mình xử lý rất hoàn hảo: "Làm sao vậy Cốt Cốt?"

Cổ Lan Cốt cố gắng làm mình trông yếu ớt một chút, giọng nói cũng chân thành một chút: "Đau."

Thư Thủy Thủy sửng sốt, nó nhớ là Cổ Lan Cốt không có cảm giác đau, lẽ nào anh đã khôi phục rồi, Thư Thủy Thủy rất vui: "Thật à? Cổ Lan Cốt cảm thấy đau hả? Thật tốt quá!"

Cổ Lan Cốt: "..." Nói phù phù hết đau đâu?

Lúc Cổ Lan Cốt do dự muốn rụt tay lại thì chuột nhỏ đã ôm lấy đầu ngón tay của Cổ Lan Cốt: "Cốt Cốt không sợ đau nha, phù phù hết đau."

Cổ Lan Cốt thỏa mãn giơ tay.

Thư Thủy Thủy vừa phù phù vừa giải thích hình vi của mình: "Tôi không thích Cốt Cốt bị thương, nhưng tôi vui vì Cốt Cốt có thể cảm nhận được đau đớn, như vậy sau này Cốt Cốt sẽ càng quý trọng chính mình hơn, không để mình bị thương nữa."

Cổ Lan Cốt hơi sửng sốt, khóe môi lại càng nhếch cao hơn nữa, không có cách nào ghìm xuống. Bởi vì cảm giác được đau đớn nên sẽ càng quý trọng mình hơn?

Thư Thủy Thủy thổi thật lâu, thổi tới mức chuột nhỏ sắp thiếu dưỡng khí luôn rồi, lúc này Cổ Lan Cốt mới thoát ra khỏi trạng thái bay bổng hoàn hồn lại, tranh thủ ngăn cản chuột nhỏ vểnh mông thổi hơi: "Đã hết đau rồi, Thủy Thủy nghỉ ngơi một chút đi."

Thư Thủy Thủy đặt mông ngồi xuống bàn: "Bây giờ Cốt Cốt cũng là người bệnh rồi, cũng có thêm đồ ăn!"

Cổ Lan Cốt nghiêm túc lắng nghe, không hề có ý phản bác.

Món chính không khác bao nhiêu, Thư Thủy Thủy lại đi ra ngoài một chuyến, tới chỗ nhốt châu chấu của mình, cẩn thận chọn hai con mang về, móng vuốt nhỏ sờ đầu châu chấu: "Đáng tiếc vẫn không quá mập, bọn mày phải mau lớn một xíu nha."

Rất nhanh, bữa sáng đã được dọn lên bàn.

Bốn người một chuột ngồi trên bàn cơm, khay của Thư Thủy Thủy đặt kế bên khay của Cổ Lan Cốt, có điều Cổ Lan Cốt ngồi trên ghế, Thư Thủy Thủy thì ngồi luôn trong khay của mình.

Hôm nay khay cơm rất lớn, rất phong phú, chí ít cũng có đủ màu sắc làm người ta cảm thấy rất thèm ăn. Một củ khoai nướng, mặt ngoài hơi khô vàng, có mật chảy ra. Màu trắng là một cục nắm úp ngược, trông giống một loại thực phẩm chính hình tròn. Phía bên phải khay tô điểm một quả anh đào tươi mới. Tiếp đó là hoa quả thập cẩm, quả táo, quả chuối tiêu, còn có dưa hấu, và một loại hoa quả mà Nam Phương không nhận ra, không chỉ vậy, ở giữa hoa quả và nắm màu trắng kia là vài cọng rau luộc xanh mướt, sát khay mâm là một vòng lá cỏ xanh trang trí.

Nam Phương quả thực rất cảm động, không quản mùi vị thế nào, thứ này thoạt nhìn cũng rất giống để cho người ăn! Lại còn phong phú như vậy, từ khi tới tinh cầu Thương Chiến này, đã rất lâu rồi Nam Phương chưa được thấy qua màu sắc phong phú như thế.

Có điều Nam Phương cúi đầu nhìn khay của mình, lại nhìn khay của Nam Ca, lại nhìn khay của Cổ Lan Cốt. Vì sao trong khay của mình lại không có châu chấu nướng? Hơn nữa cũng không có một chén cháo?

Khay thức ăn của Thư Thủy Thủy cũng như vậy, một củ khoai nướng, một chén cơm, một quả anh đào...

Chuột nhỏ dùng móng vuốt sắc bén chọt một miếng táo, sau đó khoái trá gặm nhắm. Thấy Nam Phương nhìn mình thì lập tức giấu móng vuốt đi: "Trên khay của cậu có cây tăm đó, móng vuốt của tôi không cho người ngoài mượn."

Nam Phương câm nín, ai muốn mượn móng vuốt chứ, có điều nhìn khay cơm của Thư Thủy Thủy, Nam Phương vẫn hỏi: "Sao trong khay của nhóc cũng không có châu chấu nướng và cháo vậy?"

Thư Thủy Thủy quay sang nhìn châu chấu trong khay của Cổ Lan Cốt, lặng lẽ nuốt nước miếng: "Bữa sáng không ăn thịt cũng không sao, có điều người bệnh cần phải chú ý dinh dưỡng, bổ sung albumin, châu chấu và cháo yến mạch khoai tím rất hợp, thích hợp cho người bệnh ăn."

Hai người bệnh được chăm sóc đặc biệt: "..."

Ánh mắt Dư Tẫn và Nam Phương chuyển sang Cổ Lan Cốt, Nam Ca là người bệnh cũng dễ hiểu, xương cốt Cổ Lan Cốt cứng như sắt thép mà cũng có thể bị thương sao?

Cổ Lan Cốt quay lòng bàn tay về phí trước, lộ ra miếng băng keo cá nhân dán trên ngón trỏ, chứng minh thân phận người bị thương của mình.

Dư Tẫn, Nam Phương: "..." Này cũng có thể sao? ! Này rõ ràng là gian lận mà! Nếu không phải Cổ Lan Cốt cố ý thì cho dù nhét anh vào trong lò nướng cũng không có chuyện gì.

Bữa sáng tiến hành trong bầu không khí hạnh phúc của mọi người, đồng thời kết thúc trong sự hồi vị vô hạn.

Không biết có phải vì đã lâu rồi không được ăn hay không, Nam Phương cảm thấy bữa sáng này đặc biệt ngon, ăn xong có cảm giác rất hài lòng.

Thư Thủy Thủy cũng ăn sạch thức ăn trong khay của mình, ngay cả lớp lá cỏ trang trí cũng được Thư Thủy Thủy gặm từng cọng một, ăn xong mới vỗ cái bụng nhỏ: "Một ngày hạnh phúc bắt đầu từ một bữa sáng hạnh phúc, Cốt Cốt và Nam Ca phải mau bình phục."

Dư Tẫn chờ mong nhìn về phía Thư Thủy Thủy, cờ được Thư Thủy Thủy chúc phúc: "Thủy Thủy, còn hai bọn tui thì sao?"

Mặt Nam Phương đỏ lên, tựa hồ bị đâm thủng tâm sự, nghiêng đầu: "Ông muốn thì nói mình ông thôi, kéo theo tui làm chi?"

Thư Thủy Thủy lộ ra biểu cảm 'thật sự không có cách nào với hai người mà', rồi từ trong miệng lôi ra hai hạt đậu phộng đặt vào lòng bàn tay Dư Tẫn và Nam Phương: "Đậu phộng nà, ăn ngon lắm, chỗ của tui cũng không còn nhiều."

Dư Tẫn không chút nghĩ ngợi lột vỏ ném vào miệng, hương vị quả thực rất ngon: "Loại đậu này gọi là đậu phộng hả? Ăn ngon lắm."

Nam Phương cũng tò mò, cuối cùng không nhịn được cũng ăn, cảm giác có mùi vị rất kỳ lạ, nhưng quả thực rất ngon, lúc nhìn sang phát hiện Thư Thủy Thủy không ăn liền hỏi: "Còn nhóc? Không ăn hả?"

Thư Thủy Thủy lắc đầu, vỗ bụng mình: "Thủy Thủy không cần ăn, như vậy có thể tiết kiệm được một hạt, sau này khi mọi người làm nũng thì có thể cho mọi người thêm một hạt."

Nam Phương sửng sốt, đột nhiên có chút hiểu ra chuyện lúc trưa Dư Tẫn kể Thư Thủy Thủy làm thế nào thu phục được Lưu Độ. Như vầy thì ai chịu nổi chứ, quá ấm áp rồi! Có điều làm nũng gì đó, có chút xấu hổ!

[hết 43]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top