Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77: Chúng ta không có kết quả

Mới vừa nghĩ vậy, sau lưng Thư Thủy Thủy đã truyền tới một tiếng 'meo ~', Thư Thủy Thủy sợ tới mức giật thót một phát, cấp tốc quay người lại thì thấy không biết từ khi nào có một con mèo con đen tuyền ngồi chổm hổm ở phía sau, thật sự là mèo con, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, một cục lông xù, đôi mắt to ướt nhẹp.

Mèo con thấy Thư Thủy Thủy quay đầu lại thì non nớt meo một tiếng, sau đó nhào tới ôm lấy Thư Thủy Thủy điên cuồng cọ loạn.

Thư Thủy Thủy đã cứng ngắc thành chuột đá qua một hồi lâu mới cứng đờ vươn móng vuốt nhỏ của mình lên từ chối: "Đừng! Bạn là mèo, chúng ta không có kết quả đâu!"

"Meo ~"

"Buông ra!"

"Meo ~"

"Tui là chuột sóc đứng đắn, hơn nữa tui có thú cưng rồi, bạn cách xa tui một chút!"

"Meo ~"

Thư Thủy Thủy: "..." Vì sao con mèo này không giống mèo chút nào vậy? Chẳng lẽ là kế sách? Mèo con chặn mình lại, mèo lớn sẽ tới ngay?

Nghĩ tới đây, Thư Thủy Thủy không thể tiếp tục như vậy, con mèo con này lớn hơn nó một vòng, lỡ như mèo lớn tới thì lại càng đánh không lại. Dùng sức một chút, trong tiếng meo meo hốt hoảng của mèo con, Thư Thủy Thủy thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của mèo con, sau đó chân giống như sinh ra gió không thèm để ý tới phương hướng chạy vọt đi.

Mèo con ở phía sau cố đuổi theo, nhưng bốn cái chân ngắn ngủn cố chạy hết sức cũng không thể đuổi kịp Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy rất có lòng tin với tốc độ của mình, sau khi chạy đi một khoảng thời gian ngắn thì rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng mèo kêu nữa, lúc này Thư Thủy Thủy dự định ngừng lại.

Đột nhiên một chân hình như giẫm phải chốt mở gì đó, cảnh tượng xung quanh bắt đầu dao động, nhìn tới hoa cả mắt, thế giới cũng thay đổi dáng vẻ.

Thư Thủy Thủy ngơ ngác dừng bước, bởi vì tốc độ quá nhanh nên theo quán tính nhào tới trước vài bước.

Cảnh tượng thiên nhiên đã biến mất không thấy đâu nữa, xuất hiện ở trước mắt Thư Thủy Thủy là một thành phố hiện đại. Nhà cao tầng san sát như rừng cây che chắn ánh sáng, đường lớn rộng rãi, chỉ là lúc này có rất nhiều ô tô đậu ngổn ngang, hình như đã xảy ra tình huống khẩn cấp gì đó, người lái xe không kịp phản ứng nên dẫn tới tai nạn xe liên hoàn.

Vị trí của Thư Thủy Thủy là ngay bên cạnh đường, cách đó không xa là một chiếc xe con đụng vào đèn đường, mui xe bị đẩy lên vì va chạm, mơ hồ có thể nhìn thấy người ngồi trên ghế lái.

Cẩn thận bước từng bước nhỏ, Thư Thủy Thủy tiến tới gần chiếc xe, cách chiếc xe chừng một mét thì cố sức nhảy lên, nhảy tới phần cửa sổ xe thì bắt đầu nhìn vào trong, quan sát tình huống trong xe.

Thư Thủy Thủy thấy trên ghế lái nằm một người, tóc hoa râm, là một cụ già, cơ thể không hề phập phồng, không có hô hấp. Cuối cùng Thư Thủy Thủy lạch cạch nhảy lên chốt cửa, hai chân sau bấu vào thân xe, hai móng trước kéo tay nắm, cạch một tiếng, cửa xe mở ra.

Chuột nhỏ linh hoạt chui vào trong xe, bò lên chỗ cao nhất của ghế ngồi, xác định không có gì dị thường mới chậm rãi tới gần ghế lái.

Khi tới trước vô lăng, Thư Thủy Thủy rốt cuộc cũng thấy rõ người láu xe, cảm giác không hòa hợp cực kỳ mãnh liệt sinh ra, người gục trên vô lăng có làn da nhăn nheo, tóc hoa râm, bàn tay cầm vô lăng giống như cành cây khô héo, làn da nhăn nheo dán sát lớp xương làm người này trông gầy một cách dị thường.

Nhưng người già này lại lái một chiếc xe hơi màu xanh ngọc thời thượng, trên người mặc váy đỏ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đá quý xa hoa. Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt lên gãi đầu, chẳng lẽ người già ở thời không này thích diện mốt như vậy?

Thư Thủy Thủy kiểm tra một vòng ở trong xe, đồ trang trí trong xe rõ ràng cũng rất phù hợp với xu hướng thẩm mỹ của người trẻ tuổi. Sau một phen kiểm tram Thư Thủy Thủy từ trong xe lạch bạch nhảy ra ngoài, giẫm lên mặt đường cái bằng phẳng, Thư Thủy Thủy liếc nhìn một cái rồi đi tới chỗ chiếc xe kế tiếp.

Cứ vậy liên tiếp kiểm tra bốn chiếc xe, Thư Thủy Thủy phát hiện người trong xe, cho dù là tài xế hay hành khách, cho dù là nam hay nữ thì đều có trạng thái già yếu, hơn nữa tình huống của nữ tài xế váy đỏ kia không phải trường hợp đặc biệt, dáng vẻ và cách ăn mặc của người chết đều không hòa hợp.

Điều này làm chuột nhỏ có hơi ngốc, đây là tình huống gì vậy? Sao có cảm giác người nơi này đã bị hút sức sống trong nháy mắt? Thư Thủy Thủy từng run lẩy bẩy ôm Thư Bảo xem phim kinh dị, trong phim đã nhìn thấy yêu tinh quỷ quái hút đi sức sống như thế, nhưng đó chỉ tồn tại trong phim ảnh thôi.

Thư Thủy Thủy giả vờ bình tĩnh vươn móng vuốt vuốt phần lông bị xù lên của mình, tự an ủi là yêu quái gì đó đều là gạt người, không tồn tại! Mình là chuột kiên định tiếp nhận chủ nghĩa xã hội khoa học, thế giới là khoa học.

Chuột khoa học vốn không khoa học không có mục đích lướt đi trong đám xe cộ ngổn ngang, đi rất xa cũng không cảm nhận được hơi thở của người sống. Ngoại trừ trong xe, hai bên đường, trên đường cái xuất hiện ngày càng nhiều xác chết.

Những thi thể này nằm hỗn loạn, quần áo trang sức không giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ là có trạng thái già yếu.

Thế giới rất yên tĩnh, giống như cả thành phố đều đã chết, Thư Thủy Thủy thậm chí phát hiện một con chó chết già ở dưới bồn hoa bên đường. Thực vật trong bồn cũng sớm chết khô, cây cối xanh hóa hai bên đường thành phố cũng không may mắn thoát khỏi, tất cả sinh mệnh giống như bị nháy mắt cướp đi sức sống.

Lúc Thư Thủy Thủy đứng dưới một gốc cây nhìn một con chim chết già ở trên cây, không biết ở một góc nào đó trong thành phố đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại!

Điều này làm Thư Thủy Thủy bị dọa, nháy mắt bò lên cây, hai móng vuốt túm lấy cành cây trụi lá che chắn chính mình. Bởi vì động tác của Thư Thủy Thủy mà chú chim chết khô trên cây lay qua lay lại rồi rớt xuống, Thư Thủy Thủy thậm chí có thể nghe thấy tiếng rơi vang dội ở bên dưới tàng cây.

Tiếng chuông điện thoại chỉ vang lên một chốc, thành phố vẫn không hề có động tĩnh. Thư Thủy Thủy men theo âm thanh nhìn qua, phát hiện là phát ra từ túi công văn của một người mặc chính trang.

Chuột nhỏ kéo cành cây che chắn trước mặt, nhìn quanh một phen, ngoại trừ tiếng chuông điện thoại, hình như mọi thứ không có gì khác biệt.

Biến số này khá bất ngờ và hấp dẫn, Thư Thủy Thủy do dự một chút, quyết định tiến tới trước kiểm tra, dù sao tới giờ nó vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình cần phải làm gì?

Hai móng vuốt buông cành cây, cành cây trụi lủi văng ra, lắc lư lay động trong thế giới không có gió. Thư Thủy Thủy linh hoạt từ thân cây bò xuống, nhẹ nhàng quay trở lại mặt đất, sau đó vươn móng vuốt đỡ chú chim rớt xuống khi nãy nằm ngay ngắn rồi mới lén lén lút lút chạy tới chỗ phát ra tiếng chuông điện thoại khi nãy.

Lúc Thư Thủy Thủy đi tới mục tiêu, di động vẫn còn không biết mệt mỏi đổ chuông. Người đàn ông mặc chính trang này ngã úp mặt xuống đất, một phần ba chiếc cặp bị đè dưới cơ thể.

Thư Thủy Thủy níu một góc cặp công văn cố kéo ra ngoài, chiếc cặp động một chút, cùng lúc đó thi thể người đàn ông cũng nhúc nhích, Thư Thủy Thủy theo bản năng buông tay, cẩn thận quan sát một chốc, phát hiện lúc gục xuống người đàn ông vẫn nắm chặt chiếc cặp, cho tới chết cũng không buông.

Không có cách nào, Thư Thủy Thủy chỉ có thể vươn móng vuốt túm lấy khóa kéo, sau đó giữ nguyên tư thế đó mở cặp công văn.

Sau khi dây kéo được mở ra, tiếng chuông điện thoại lại càng vang dội hơn. Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt vào trong sờ soạng một phen, phát hiện trong túi công văn có khá nhiều đồ đạc, di động nằm ở bên dưới mớ tài liệu.

Nhìn thi thể nằm úp sấp, lại nhìn móng vuốt ngắn cũn của mình, cuối cùng Thư Thủy Thủy cố gắng xốc cặp công văn, sau đó thò đầu chui vào, cái mông nhỏ vẫn còn ở bên ngoái, cái đuôi thật dài hơi lay động.

Lúc Thư Thủy Thủy lui trở ra, cái đầu nhỏ lông xù hơi rối, chuột nhỏ không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.

Điện thoại nhìn khá giống điện thoại trên địa cầu, có điều mỏng hơn rất nhiều, cũng rất nhẹ, không biết làm bằng gì. Lúc này có một cái tên đang vui vẻ nhảy nhót: Chuột Hamster tiên sinh.

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, nếu là chuột, mình nghe máy hẳn là không thành vấn đề.

Nghĩ như vậy, móng vuốt nhỏ liền thận trọng đưa về phía màn hình, nhưng Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt chọt chọt một phen, lại dùng móng vuốt vuốt, điện thoại không phản ứng chút nào, nghĩ tới màn hình cảm ứng trên địa cầu, Thư Thủy Thủy nhìn móng vuốt sắc nhọn của mình, hẳn là móng vuốt không thích hợp.

Cái đuôi dài vòng tới trước mặt, , Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt túm đuôi quét một chút. Đuôi cũng không dùng được, Thư Thủy Thủy buông đuôi, hai móng vuốt cầm hai bên điện thoại, để điện thoại đặt trước người như một tấm gương, sau đó để cái mũi nhỏ ươn ướt của mình đặt ở phía trước nút trả lời.

Phát hiện mình còn thiếu một chút thì hơi kiễng bàn chân nhỏ, xác định mũi mình và nút trả lời đã nằm ngay nhau thì ịn vào một cái.

Một loạt động tác này của Thư Thủy Thủy chỉ hoàn thành trong vòng vài giây, hiển nhiên lúc còn ở địa cầu, Thư Thủy Thủy đã không ít lần dùng phương pháp này để mở khóa màn hình điện thoại, tới một ngày Thư Bảo nhìn thấy toàn bộ thân chuột của Thư Thủy Thủy đều nằm bẹp trên màn hình điện thoại, lúc này mới nhận ra màn hình cảm ứng thật sự không dễ dùng đối với Thư Thủy Thủy, vì thế đặc biệt mua một chiếc bút cảm ứng cho Thư Thủy Thủy.

Có bút cảm ứng, chuột nhỏ rốt cuộc có thể để điện thoại trên kệ, chính mình cầm bút tung hoành.

Nhưng Thư Thủy Thủy làm nửa ngày mà màn hình điện thoại vẫn không có chút phản ứng, Thư Thủy Thủy nhìn chiếc điện thoại ở trước mắt mà phát sầu, mắt thấy chuông điện thoại đã reo hơn mười tiếng, không biết lúc nào sẽ bị cắt đứt, Thư Thủy Thủy hốt hoảng lắc lắc điện thoại, chẳng lẽ điện thoại xảy ra vấn đề.

Ánh mắt đảo qua cái xác nằm dưới đất, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, đột nhiên nghĩ tới khóa vân tay. Chuột nhỏ lập tức chạy tới chỗ thi thể, tìm được bàn tay gầy guộc lộ ở bên ngoài.

Cũng may lòng bàn tay của người này hướng lên trên, năm ngón tay hơi mở ra, Thư Thủy Thủy đang định thử từng ngón một, không ngờ điện thoại vừa đối diện với lòng bàn tay người nọ thì điện thoại nháy mắt đã được kết nối!

Thư Thủy Thủy cứ vậy ôm điện thoại cứng đờ.

"Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"

Trong thế giới yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại đặc biệt rõ ràng, Thư Thủy Thủy suýt chút nữa đã run tay ném văng điện thoại đi. Có điều may mắn giọng nói của người này khá dễ nghe, chuột thanh khống cảm thấy mình có thể tiếp nhận một chút.

"Sao không nói chuyện? Vẫn còn giận à?" Chờ một hồi hâu không được đáp lại, âm thanh của người bên kia đầu dây lộ ra chút nghi hoặc và lấy lòng.

Âm thanh này nghe rất trẻ, là nam giới khoảng chừng ba mươi tuổi, giọng nói trong trẻo làm chuột nghe rất thoải mái.

Thư Thủy Thủy đã lật điện thoại lại, đặt điện thoại xuống đất. Điện thoại chạm vào mặt đất truyền tới tiếng động rất nhỏ.

"Người bên kia điện thoại tựa hồ cũng nhận ra dị dạng: "Mèo lớn?"

Nghe thấy hai chữ mèo lớn, Thư Thủy Thủy theo bản năng nhìn lại phía sau, phát hiện phía sau không có mèo mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nói với điện thoại: "Xin chào chuột Hamster tiên sinh, tôi là chuột đồng tiên sinh."

Người bên kia điện thoại im lặng một hồi, tựa hồ không kịp phản ứng: "Ai vậy? Để Úy Lan nghe điện thoại đi!" Một hồi lâu sau, giọng nói trong trẻo kia mới cảnh giác vang lên.

Thư Thủy Thủy liếc nhìn người già yếu đã chết ở bên cạnh, có chút không biết phải làm sao: "Người đó đang nằm dưới đất, anh là chuột Hamster tiên sinh hả..."

Giọng nói của Thư Thủy Thủy khựng lại, trong điện thoại xuất hiện tạp âm chói tai, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy vô thức áp sát vào đầu để bảo vệ lỗ tai.

Chờ tạp âm biến mất, trong điện thoại cũng không còn âm thanh, tuy điện thoại vẫn còn trạng thái kết nối nhưng không nghe thấy âm thanh gì nữa. Thư Thủy Thủy nói với điện thoại: "Xin chào, anh còn ở đó không? Ha lô? Có nghe thấy không vậy? Ở thì chít một tiếng, chít chít chít..."

Qua một hồi, có vẻ bởi vì tín hiệu thiếu hụt mỗi khoảng thời gian dài nên di động tự tắt mắt.

Thư Thủy Thủy không hiểu gì cả đứng bên cạnh điện thoại, sau khi tìm được chiếc điện thoại này, sự việc có vẻ cũng không tiến triển được chút nào. Thư Thủy Thủy nhìn thi thể trên mặt đất, vẫn là bộ dáng đó, thu hoạch duy nhất đại khái là Thư Thủy Thủy biết người này lên là Úy Lan, cũng không biết là hai chữ nào.

Thư Thủy Thủy nhìn cặp công văn bị người nọ đè mất phân nửa, lỗ tai nhỏ run lên, có lẽ thế giới này có thứ để chứng nhận thân phận. Tuy có khả năng không giúp được gì nhưng đây là thứ duy nhất mà Thư Thủy Thủy phát hiện được có thể gọi là manh mối.

Sau khi thử kéo ra lại thất bại, Thư Thủy Thủy lại quay trở về bên kia thi thể, một lần nữa chui vào trong cặp công văn, lần này cái mông nhỏ béo tròn cũng sắp chui tọt vào trong.

Một lát sau, Thư Thủy Thủy lôi hết mọi thứ trong túi công văn ra ngoài.

Ngoại trừ chiếc điện thoại trước đó, còn có một xấp giấy tờ, một xâu chìa khóa, một hộp danh thiếp, một chiếc hộp hình vuông đen tuyền, một sợi lông chuột Hamster.

Trước đó bởi vì chiếc hộp vuông bị kẹt giữa thi thể và mặt đất, Thư Thủy Thủy lôi ra hơi cố sức, nhưng cuối cùng cũng thành công. Thư Thủy Thủy nhìn xấp giấy tờ, hình như là hợp đồng quan trọng gì đó, bởi vì bên trên có chữ ký của hai bên. Xâu chìa khóa này Thư Thủy Thủy cũng không biết dùng ở đâu, nhưng từ hộp danh thiếp, Thư Thủy Thủy đã xác định được tên Úy Lan.

Ngoại ý muốn nhất đại khái chính là chiếc hộp vuông màu đen kia, sau khi mở ra, bên trong là một cặp nhẫn. Từ thông tin lấy được hiện giờ, thế giới này khá giống với địa cầu, vì thế chiếc nhẫn này đại biểu cho điều gì, không cần nói cũng biết.

Thư Thủy Thủy đặt mông ngồi xuống đất, cả con chuột rơi vào trạng thái tui là ai, tui đang ở đâu và tui làm gì: "Thủy Thủy nhìn lén bí mật của người khác, Thủy Thủy không ngoan." Thư Thủy Thủy tự trách trong một thoáng ngắn ngủi rồi giữ vững tinh thần.

Cầm hộp nhẫn kiểm tra, Thư Thủy Thủy nhìn thấy một dòng chữ trong đáy nắp hộp: chuột Hamster tiên sinh có thể đưa tay cho mèo lớn nắm cả đời được không?

Nhìn hàng chữ trên nắp hợp, Thư Thủy Thủy có chút đờ ra, đây là ý gì? Vì sao chuột Hamster lại phải cho mèo lớn nắm cả đời? Chuột Hamster đắc tội mèo lớn à? Sao lại bị nghiêm phạt như vậy?

Lẽ nào nhẫn ở thế giới này không phải dùng để cầu hôn? Thư Thủy Thủy vốn nghĩ rằng mình có thể giúp Úy Lan mang nhẫn tới cho chuột Hamster tiên sinh, hoàn thành tâm nguyện trước khi chết của Úy Lan, nhưng bây giờ xem ra phải suy nghĩ kỹ lại, dù sao chuột Hamster cũng là chuột, chuột không thể hại chuột.

Mờ mịt một hồi, Thư Thủy Thủy mới nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại khi nãy, hình như chuột Hamster tiên sinh ở bên kia đầu dây có gọi hai tiếng mèo lớn, nhưng chủ nhân điện thoại lại chính là Úy Lan, tức là Úy Lan là mèo lớn? Hơn nữa cặp nhẫn này rõ ràng thuộc về nhân loại, móng vuốt của chuột không thể nào đeo được, tức là mèo lớn và chuột Hamster thật ra đều là người, hoặc là yêu quái thành tinh hóa thành hình người.

Lời tỏ tình thành công làm Thư Thủy Thủy bị nhiễu loạn, may mắn cuối cùng Thư Thủy Thủy vẫn thành công hiểu được ý nghĩa thật sự. Nhẫn này quả thực là nhẫn cầu hôn, là Úy Lan chuẩn bị cầu hôn chuột Hamster tiên sinh.

Chỉ là trước khi Úy Lan cầu hôn, thành phố này không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều bị cướp đi sức sống, nháy mắt tiến tới cuối con đường sinh mạng. Khoảnh khắc trước khi chết đi, Úy Lan chỉ có thể theo bản năng nắm chặt cặp công văn, không kịp làm thêm gì khác.

Thư Thủy Thủy nhặt sợi lông chuột lên, lông chuột có màu nâu nhạt, xem ra là một con chuột Hamster màu nâu.

Kiểm tra xong đồ đạc trong túi công văn, Thư Thủy Thủy liếc nhìn điện thoại. Dựa theo phương pháp trước đó để mở khóa, Thư Thủy Thủy dùng đuôi mình làm bút cảm ứng, dự định tìm kiếm chút manh mối về chuột Hamster tiên sinh.

Nhưng thực không may, có lẽ Úy Lan vừa mới đổi điện thoại, Thư Thủy Thủy chỉ thấy ảnh chụp một người trong album, ghi chú của bức hình là một biểu cảm nụ hôn.

Trong danh bạ điện thoại có vài ghi chép trò chuyện, nhưng đều là một chuỗi con số, hình như vẫn chưa kịp lưu. Số duy nhất có tên chính là chuột Hamster tiên sinh, Thư Thủy Thủy thử gọi lại nhưng không thể kết nối.

Gãi đầu một cái, Thư Thủy Thủy đi tới bên cạnh lỗ tai Úy Lan, trịnh trọng nói: "Mèo lớn tiên sinh, thực xin lỗi vì đã động vào đồ đạc cá nhân của anh, để bồi thường, tôi sẽ mang chiếc nhẫn tới cho chuột Hamster tiên sinh, bởi vì tôi tự ý làm chủ nên anh không cần nói cám ơn tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói xin lỗi anh."

Nói xong, Thư Thủy Thủy cúi người bày tỏ lòng áy náy với Úy Lan. Làm xong, Thư Thủy Thủy hoạt động móng vuốt nhỏ chuẩn bị rời đi, thế nhưng suy nghĩ một chút thì móng vuốt nhỏ lại dịch trở lại, sau đó tiếp tục khom người thêm hai lần nữa với Úy Lan.

Thư Thủy Thủy từ miệng mình lôi ra một nhúm hoa tươi xinh xắn, bó hoa này từng bầu bạn ngủ đông với Thư Thủy Thủy vô số lần, cũng là đóa hoa có lẽ sẽ làm bạn khi Thư Thủy Thủy nhập liệm, lúc này lại bị chuột nhỏ lấy ra, sau đó cung kính đặt bên đầu Úy Lan.

Làm xong những thứ này, Thư Thủy Thủy mới cất những thứ mình lôi từ túi công văn vào linh phủ, sau đó thử thay đổi thiết lập của điện thoại, đại khái là bởi vì điện thoại mới mua nên Thư Thủy Thủy có thể dễ dàng tắt chức năng mở khóa vân tay, hiện giờ chỉ cần dùng cái đuôi lướt qua là có thể dễ dàng mở khóa.

Tất nhiên, Thư Thủy Thủy cũng không mang theo cả hai chiếc nhẫn.

Nhẫn trong hộp có kích cỡ khác biệt, hẳn là size ngón tay của mèo lớn tiên sinh và chuột Hamster tiên sinh khác nhau, có điều mèo lớn tiên sinh hiện giờ giống như bị rút khô nước đã không còn nhìn ra được kích cỡ ngón tay vốn có.

Thư Thủy Thủy nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, nếu chuột Hamster tiên sinh là bên bị nắm, vậy chiếc lớn hẳn là của Úy Lan. Thư Thủy Thủy lấy chiếc nhẫn lớn hơn ra, sau đó đeo vào ngón tay vô danh gầy đét của Úy Lan.

Chiếc nhẫn gần như sắp rơi ra tới nơi, trông rất lỏng lẻo.

Đột nhiên Thư Thủy Thủy có chút đau buồn, thế nhưng không biết mình buồn cái gì: "Tuy tôi không biết chuột Hamster tiên sinh ở nơi nào, nhưng tôi sẽ cố gắng, mèo lớn tiên sinh hãy ngủ đi."

Sau khi cam kết một lần nữa, Thư Thủy Thủy rốt cuộc xoay người chuẩn bị rời đi. Nếu chuột Hamster tiên sinh còn sống thì khẳng định không phải ở thành phố này. Thư Thủy Thủy không thể xác định thời không này rốt cuộc lớn cỡ nào, nhưng chỉ cần vẫn còn ở trong phó bản này, Thư Thủy Thủy sẽ tuân thủ lời hứa.

Hiện giờ Thư Thủy Thủy chỉ có thể hy vọng chuột Hamster tiên sinh sẽ gọi tới lần nữa, khi đó có lẽ nó sẽ tìm được chuột Hamster màu nâu kia, dù sao thì trong tay nó cũng có một sợi lông chuột.

Thành phố lặng ngắt như tờ, ngay cả gió cũng né tránh vùng đất tử vong này. Thư Thủy Thủy cảm thấy mình đi rất lâu cũng không thấy được biên giới của thành phố.

Khi sắc trời dần tối đi, Thư Thủy Thủy mới ý thức được mình cần nghỉ ngơi một chút. Trong hoàn cảnh xa lạ, mỗi thứ biến đổi đều làm chuột cảnh giác.

Thư Thủy Thủy tìm một tòa cao ốc chui vào, phát hiện thang máy trong tòa nhà vẫn còn vận hành, Thư Thủy Thủy nhảy dựng lên vươn móng vuốt chuẩn xác ấn nút thang máy. Một lát sau, thang máy mở ra. Thư Thủy Thủy suy nghĩ một chút, trực tiếp chọn tầng cao nhất.

Thư Thủy Thủy nhảy lên nhấn chọn tầng, sau đó lẳng lặng chờ đợi thang máy đi lên.

Nhìn con số màu đỏ không ngừng nhún nhảy, Thư Thủy Thủy không khỏi xúc động, nó chưa từng có dịp quang minh chính đại một mình đi thang máy như vậy.

Ting một tiếng, thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, Thư Thủy Thủy đang định đi ra ngoài thì đột nhiên sửng sốt, bởi vì nó thấy thang máy dừng lại ở tầng 33 chứ không phải tầng 36 mà nó đã chọn!

Thư Thủy Thủy lại càng hoảng sợ hơn, sau đó nháy mắt xù lông. Thang máy đã dừng lại một thoáng rồi một lần nữa đóng cửa lại, suýt chút nữa là kẹp phải Thư Thủy Thủy, lúc này chuột nhỏ mới vội nhảy ra ngoài!

Thang máy ở phía sau đóng lại, Thư Thủy Thủy xoay người, nhìn thấy thang máy đã tiếp tục đi lên rồi dừng lại ở tầng 36.

Thư Thủy Thủy: "..." Mình là chuột theo chủ nghĩa xã hội khoa học! Mình là chuột theo chủ nghĩa xã hội khoa học...

An ủi chính mình xong, Thư Thủy Thủy đánh giá tầng 33, thiết bị lắp đặt trang nhã phóng khoáng, trên mặt đất còn trải thảm, giẫm lên mềm nhũn.

Chuột nhỏ đi tới chân tường, sau đó dựa vào tường từng chút di chuyển tới trước. Thư Thủy Thủy vểnh tai lắng nghe động tĩnh xung quanh nhưng không nghe được gì, xung quanh vẫn thực yên tĩnh.

Khi đi tới chỗ cửa sổ, Thư Thủy Thủy bò lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Mặt trời chiều ở đối diện cửa sổ, thành phố tĩnh mịch được phủ lên một tầng lụa mỏng màu vàng cam ấm áp, tựa hồ là sự dịu dàng cuối cùng của thành phố này. Chuột nhỏ ngồi bên cửa sổ, nhìn trời chiều ngẩn người một hồi: "Cốt Cốt, anh đang ở đâu vậy? Thủy Thủy nhớ anh."

[hết 77]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top