Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78: Không nhìn thấy mèo

Làm một lão thú con mấy trăm tuổi, thật ra phần lớn thời gian chuột sinh của Thư Thủy Thủy đều là một mình vượt qua, tới khi gặp được Thư Bảo, Thư Thủy Thủy mới kết bạn với người đồng đội chuột này cùng chu du khắp thế giới. Khoảng thời gian này đại khái tầm trăm năm, sau đó Thư Bảo vì tìm kiếm anh em mà phải rời khỏi địa cầu, Thư Thủy Thủy một lần nữa biến thành chuột cô độc.

Thư Thủy Thủy ngồi trên bệ cửa, nhìn mặt trời dần lặn xuống mà thầm thở dài. Trước kia không có cảm giác, hiện giờ chợt xa nhau như vậy làm Thư Thủy Thủy rất nhớ nhung.

So với cảm giác đau lòng và không nỡ khi Thư Bảo rời đi, hình như lần này lại có càng nhiều tình cảm phức tạp hơn, rất nhớ mong, rất lo lắng và cả chờ mong được gặp lại.

Giơ móng vuốt nhỏ, Thư Thủy Thủy sờ tim mình, có chút suy nghĩ.

Ánh ráng chiều chiếu rọi vào những khe hở trong thành phố, xuyên thấu qua cửa sổ rộng rãi chiếu rọi vào người cục nắm tạo thành chiếc bóng thật dài trên hành lang và vách tường ở phía sau. Cục nắm bé xíu trông có vẻ tâm sự nặng nề.

Chuột tâm sự nặng nề không tiếp tục di chuyển, tuy trước đó thang máy dừng lại ở tầng 33 có hơi kỳ lạ, thế nhưng Thư Thủy Thủy rất tin tưởng vào lỗ tai nhỏ của mình, nó xác định không nghe thấy tiếng động của người khác ở gần đây.

Người không có, mèo cũng không có, Thư Thủy Thủy không tưởng tượng tới những nhân tố nguy hiểm khác. Một cục lông xù co quắp thành một cục nhỏ trên bệ cửa sổ, nếu không chú ý thì rất dễ dàng bỏ qua.

Sau khi ánh mặt trời hoàn toàn biến mất, tấm lụa mỏng màu vàng bao phủ trên bầu trời thành phố tựa hồ cũng mờ ảo tiêu tan, độ ấm giảm thấp từng chút một. Thư Thủy Thủy vùi mình trên bệ cửa sổ không muốn động đậy, không biết qua bao lâu, bên ngoài thành phố sáng lên, lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, cho rằng không có gì thay đổi.

Dán gương mặt lông xù của mình vào mặt kính thủy tinh, Thư Thủy Thủy nhìn thấy đèn đường ở bên ngoài sáng lên. Có vài tòa nhà cao tầng cũng sáng đèn.

Thế nhưng dưới ánh đèn chiếu rọi, thành phố vẫn là thành phố đó, không có chút sức sống, cũng không có bóng người. Những chiếc xe, những người chết trên mặt đất cũng không nhúc nhích, nghĩ tới thang máy vẫn còn vận hành trong tòa cao ốc này, Thư Thủy Thủy không cảm thấy kỳ quái, hoặc nên nói là ở trong thành phố kỳ quái này, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng bình thường.

Thư Thủy Thủy cảm thấy thất vọng rụt cái đầu nhỏ, ngay lập tức lại biến thành một cục bông nhỏ yếu đáng thương thực bất lực.

Cuối cùng cục lông mượt mà ỉu xìu lôi chiếc ổ nhỏ đã lâu không cần sử dụng từ linh phủ ra, suy nghĩ một chút, Thư Thủy Thủy bỏ ổ nhỏ vào, lấy lều nhỏ ra. Ít nhất chiếc lều này từng được để trong lều của Cổ Lan Cốt, có mùi hương quen thuộc.

Chuột nhỏ để bốn chân chạm đất, kéo duỗi cơ thể mệt mỏi, sau đó bắt đầu bận rộn dựng chiếc lều nhỏ trên bệ cửa sổ. Bởi vì trong tòa nhà không có gió, Thư Thủy Thủy cũng không cần lo lắng lều vải bị thổi bay, bớt được quá trình cố định lều vải.

Động tác của Thư Thủy Thủy rất nhẹ, bởi vì chỉ cần phát ra tiếng động rất nhỏ thì đèn cảm ứng trên hành lang cũng sẽ đột nhiên bật sáng. Có điều không duy trì được bao lâu đã phụt tắt, không duy trì chiếu sáng như đèn đường ở bên ngoài.

Lều nhỏ nhanh chóng được dựng xong, Thư Thủy Thủy lôi cuộn chăn và gối nhỏ của mình ra, đặt cẩn thận.

Tất cả sắp xếp ổn thỏa, Thư Thủy Thủy chui vào lều rồi xoay người, để cái đầu nhỏ của mình lộ ra bên ngoài, cố chấp nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy Cổ Lan Cốt đi ngang qua.

Có điều đáng tiếc, mãi tới khi ngủ, Thư Thủy Thủy vẫn không nhìn thấy người sống nào đi ngang qua.

Bởi vì là thể tinh thần nghỉ ngơi nên Thư Thủy Thủy hồi phục tinh thần lực nhân đôi, Thư Thủy Thủy để cái đầu nhỏ ở bên ngoài, vừa mở mắt ra thì phản ứng đầu tiên là nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nguồn sáng ở bên ngoài vẫn tới từ đèn đường và sao trời, mặt trời vẫn không có ý ló dạng. Đường phố vẫn vắng lặng lạnh lẽo, không có chút biến động nào, ngay cả cành cây cũng không lắc lư.

Không có chuyện gì làm, Thư Thủy Thủy từ linh phủ lôi ra số quả phỉ, lúc đếm được mười ba quả, Thư Thủy Thủy rốt cuộc bật dậy. Lúc này mới nhớ tới điện thoại của Úy Lan, lấy điện thoại ra, đặt ở bên bệ cửa sổ, Thư Thủy Thủy ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, chờ đợi điện thoại đổ chuông.

Chuột nhỏ cứ một chốc nhìn điện thoại, một chốc nhìn ra ngoài cửa sổ, cái đầu nhỏ xoay chuyển không ngừng, mỗi lần quay đầu trong ánh mắt lại tràn đầy mong đợi, mong chờ ngày càng nồng đậm hơn, không hề có chút nhụt chí và thất vọng nào, hiển nhiên trong tư duy của Thư Thủy Thủy, nếu mình và Cổ Lan Cốt đều ở trong một phó bản thì nhất định sẽ gặp lại nhau.

Một đêm trôi qua, vì sao trên bầu trời dần mờ đi, bóng dáng do đèn đường chiếu rọi ra cũng dần mờ đi, ánh sáng chiếu rọi trên mặt đất cũng dần suy yếu.

Lúc tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào mặt kính thủy tinh của tòa nhà đối diện, Thư Thủy Thủy nháy mắt đứng dậy, cất điện thoại, sau đó thuần thục thu lều vải, quấn chăn mền, động tác rõ ràng đâu ra đấy, giống như vô số lần mình từng du lịch một mình.

Lôi ra bộ bàn chải đánh răng mini, lấy chút nước từ linh phủ, Thư Thủy Thủy bắt đầu đánh răng rửa mặt trong chậu cây ở bên cạnh. Thực vật trong chậu đã chết héo từ lâu, Thư Thủy Thủy không cần lo lắng vấn đề kem đánh răng sẽ ảnh hưởng tới cây.

Rửa mặt xong, Thư Thủy Thủy lôi ra hai quả vải, quả vải mọng nước ăn tới no nê, Thư Thủy Thủy vỗ eo mình, biết rõ những cảm giác này không phải là thật nhưng có cảm giác rất thỏa mãn và chắc bụng.

Thu dọn hành lý xong, Thư Thủy Thủy một lần nữa lên đường. Bởi vì đang ở tầng 33, Thư Thủy Thủy cảm thấy mình có thể tiện đường lên tầng cao nhất để quan sát thành phố này một phen. Tòa nhà này mặc dù không phải cao nhất nhưng phạm vi tầm nhìn cũng không tệ, xung quanh không có nhiều vật che chắn, đây cũng là nguyên nhân hôm qua Thư Thủy Thủy chọn nơi này để ở tạm.

Lạch bạch đi tới thang máy, Thư Thủy Thủy thuần thục nhảy dựng lên nhấn nút, lẳng lặng chờ thang máy tới.

Nhìn thang máy di chuyển từng tầng một, Thư Thủy Thủy nhấc móng vuốt gõ gõ mặt đất, trên mặt đất có trải một tầng thảm dày mềm mại nên không có âm thanh.

Từ hành động gõ móng này có thể nhìn ra được kỳ thực nắm chuột gọn gàng sáng nay thật ra không hề bình tĩnh như tưởng tượng, trong lòng vẫn rất lo lắng.

Ting một tiếng, thang máy mở ra, Thư Thủy Thủy bước vào trong, sau đó nhảy lên nhấn nút tầng 36.

Thang máy khép lại, sau một khoảng ngừng ngắn ngủi thì tiếp tục đi lên.

Nhìn con số màu đỏ nhún nhảy, đột nhiên Thư Thủy Thủy có chút sửng sốt, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Đang suy nghĩ thì đã tới tầng 36, cửa thang máy mở ra. Thư Thủy Thủy ló cái đầu nhỏ ra thăm dò, không phát hiện có gì đặc biệt. Vì thế nó vươn móng tiến vào tầng 36, cấu tạo tầng 36 không giống tầng 33 cho lắm, phòng ốc hình như ít hơn nhưng có vẻ cao cấp hơn.

Trên tường treo vài khung ảnh, bên trong có rất nhiều bức tranh, Thư Thủy Thủy cũng không hiểu thưởng thức cho lắm, chỉ cẩn thận bước từng bước nhỏ.

Đột nhiên bước chân Thư Thủy Thủy dừng lại, quay đầu nhìn thang máy đang dừng ở tầng 36. Hình như hôm qua thang máy cũng dừng ở tầng 36, nhưng khi nãy ở tầng 33 bấm nút thang máy thì rõ ràng là thang máy từ tầng 1 đi lên!

Tức là đêm qua, lúc Thư Thủy Thủy không biết, thang máy đã từ tầng 36 đi xuống tầng 1!

Thư Thủy Thủy rất có lòng tin với tính cảnh giác của mình, mặc dù chuột sóc là sinh vật cho dù bị ăn thịt trong lúc ngủ đông cũng sẽ không tỉnh lại, nhưng đó là trong quá trình ngủ đông, hiện giờ Thư Thủy Thủy vẫn không có dự tính ngủ đông.

Là lúc nào? Là ai? Chính là người từ tầng 33 lên tầng 36 à? Nhưng khi thang máy mở ra, Thư Thủy Thủy xác định mình không thấy ai cả!

Tòa cao ốc này chỉ có mỗi một con chuột là nó, cố hít hít cái mũi nhỏ, Thư Thủy Thủy không ngửi được mùi sinh vật xa lạ ở tầng 36. Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt đè lại phần lông xổ tung của mình, nghĩ mãi mà không rõ nên chỉ có thể tạm thời không nghĩ, bằng không chỉ gia tăng cảm giác sợ hãi mà thôi, Thư Thủy Thủy cố gắng gạt bỏ suy đoán đáng sợ là trong tòa cao ốc này tồn tại một con mèo không thể nhìn thấy.

Thư Thủy Thủy dạo một vòng trên tầng 36, không phát hiện được gì. Nơi này là khách sạn, bố trí trong mỗi phòng không khác bao nhiêu, Thư Thủy Thủy cũng không quá cứng nhắc, trong mơ hồ Thư Thủy Thủy cảm thấy không thể dùng lẽ thường để phán đoán không gian phó bản này, cho nên mưu đồ gì đó căn bản không có tác dụng.

Bước chân của chuột nhỏ có vẻ hơi vội vàng, bởi vì trong tiềm thức của Thư Thủy Thủy, phía sau mình rất có khả năng có một con mèo lớn đang ẩn núp mà mình không nhìn thấy, đậm thịt vừa dày vừa nặng giẫm lên thảm trải sàn không phát ra âm thanh, hàm răng sắc bén lóe tia sáng, thỉnh thoảng còn liếm đầu lưỡi đỏ au.

Nghĩ tới đây, Thư Thủy Thủy xổ tung thành một cục lông xù, chỉ là lúc này không có gương, Thư Thủy Thủy không biết mình đã biến thành một quả cầu, vẫn giả bộ bình tĩnh không quay đầu lại bước đi.

Bước từng bước nhỏ trên thảm trải sàn, cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực để chính mình trông không quá nhút nhát, cuối cùng Thư Thủy Thủy ngẩng đầu tới mức cổ bắt đầu đau nhức.

Rốt cuộc cũng thấy được cầu thang thông lên sân thượng, Thư Thủy Thủy lạch bạch chạy thẳng tới, bò lên từng bậc cầu thang một, sau đó mở cửa.

Đẩy cửa ra, tia nắng chen chúc ùa vào, Thư Thủy Thủy lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh như chớp từ khe hở chui ra.

Không gian và phạm vi tầm nhìn lập tức trống trải, Thư Thủy Thủy vội vàng chạy ra ngoài vài bước, sau đó quay phắt đầu lại.

Phía sau rỗng tuếch, không hề có con mèo bự trong tưởng tượng, lông tơ xù lên của Thư Thủy Thủy chậm rãi xẹp xuống, khôi phục kích cỡ bình thường.

Đi tới sát biên giới sân thượng, Thư Thủy Thủy nhìn bốn phía xa xa. Sân thượng an tĩnh không có một cơn gió, thành phố rộng lớn liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối, tựa hồ không gian kéo dài vô hạn, không có giới hạn.

Thư Thủy Thủy gãi cái cằm nhỏ, tìm kiếm nơi mình phát hiện thi thể Úy Lan vào ngày hôm qua. Trong mơ hồ hình như có thể nhận ra vật kiến trúc và bảng hiệu có chút quen thuộc, chứng tỏ không gian trong thành phố không có biến hóa.

Suy ngẫm hồi lâu, Thư Thủy Thủy vẫn quyết định rời khỏi thành phố này, tìm kiếm những thành phố khác. Đô thị phồn hoa như vậy nhất định có đường cao tốc thông tới các nơi, cho dù không có bản đồ, đi dọc theo đường lớn cũng có thể đi ra ngoài.

Trong lòng thầm phác họa tuyến quốc lộ của thành phố một chút, Thư Thủy Thủy xoay người chuẩn bị xuống lầu.

Từ sân thượng đi xuống, một lần nữa trở lại trước thang máy tầng 36, mở thang máy, nhấn phím tầng 1.

Nháy mắt cửa thang máy khép lại, đột nhiên Thư Thủy Thủy chợt ý thức được gì đó. Có điều lúc thang máy đang chạy, bức tường thang máy có màu bạc như gương đột nhiên có chút chấn động dạng sóng, cứ như không gian đang chuyển đổi.

Thư Thủy Thủy giật mình, không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng ổn định chính mình.

Cảnh tượng trước mắt biến đổi ngày càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng là hoa mắt, thế giới giống như thay đổi dáng vẻ, chỉ là Thư Thủy Thủy căn bản không kịp nhìn kỹ, bởi vì cơ thể nó đang rơi mạnh xuống.

Bốn móng vuốt nhỏ quơ quào xung quanh, động tác bản năng này chỉ kéo dài trong một thoáng ngắn ngủi, Thư Thủy Thủy nhanh chóng kịp phản ứng, từ trong linh phủ lôi ra chiếc dù, sau đó cấp tốc bung dù, cơ thể bị giật mạnh một cái, tình huống rơi xuống cũng ngừng lại.

Gió mát mạnh mẽ thổi tới làm chiếc dù bị chếch hướng.

Thư Thủy Thủy cảm nhận được lông tơ trên mặt bị gió thổi ngược về sau, nó lắc lắc cái đầu nhỏ ngắm nhìn bốn phía. Nó đang ở giữa không trung, dưới chân vẫn là thành phố, có điều thoạt nhìn rất xa lạ, rõ ràng không phải cùng nơi với trước đó.

Cho dù đang ở trên cao, Thư Thủy Thủy cũng có thể thấy được xe cộ và người đi đường qua lại trong thành phố, còn có đủ âm thanh tiếng nhạc truyền tới tai Thư Thủy Thủy.

Lỗ tai chuột nhỏ run lên, một trận gió thổi tới, tuy Thư Thủy Thủy cố gắng khống chế nhưng bất đắc dĩ không thể nào kháng cự nổi sức gió, chiếc dù mang theo chuột nhỏ bay tới một khu nhà ở.

Khoảng chừng là vị trí tầng mười mấy, Thư Thủy Thủy treo trên cành hoa ngoài ban công một căn hộ, hoa có chút giống hoa hồng, trên cành có rất nhiều gai. Jio jio bé xíu của Thư Thủy Thủy bị đâm nhói một cái, dọa nó sợ tới không dám lộn xộn nữa.

Treo một hồi, không nghe thấy động tĩnh nào khác, chủ nhân căn hộ cũng không có mặt ở phòng khách. Từ cửa sổ sát đất nhìn vào trong, phòng khách rộng lớn ngăn nắp sạch sẽ, màu gỗ tự nhiên là màu sắc chủ đạo, ngay cả rèm cửa sổ cũng là sản phẩm làm bằng mây tre lá, thoạt nhìn có vài phần hơi thở tự nhiên.

Thư Thủy Thủy cẩn thận giải thoát chính mình, sau đó né đi mớ gai nhọn bò lên cây hoa, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra tình huống dính vào nhau của dù và nhánh cây, tiến hành gỡ ra từng chút một.

Ngay lúc Thư Thủy Thủy gỡ dù, một loạt tiếng bước chân truyền tới, một nhân loại đeo tạp đề đội mũ đầu bếp vội vàng đi vào phòng khách, trong tay vẫn còn bưng chén và máy đánh trứng.

Thoạt nhìn người này muốn lấy thứ gì đó, ánh mắt tùy ý đảo qua sân thượng, sau đó liền sửng sốt.

Anh nhìn thấy một con gì đó lông xù đang hốt hoảng túm một tấm vải, có thể là phát hiện mình bị phát hiện nên có chút lơ là, móng vuốt nhỏ quơ trúng một cây gai.

Cục nắm vội vàng rụt móng vuốt, đưa tới trước mặt vừa thổi phù phù vừa tự an ủi chính mình: "Phù phù hết đau nà, Thủy Thủy không đau."

Chủ nhân căn phòng dại ra tại chỗ, qua một hồi lâu mới đưa tay véo mình một cái: "Con chuột? Nói chuyện?"

Thư Thủy Thủy: "..." Suy ngẫm một chút, nếu đã bại lộ thì bắt chuyện một chút sẽ tốt hơn, dù sao mình cũng đáp xuống chỗ này: "Hì hì, thật ngại quá, một trận gió đã đưa tôi tới đây, nếu có quấy rối thì xin thứ lỗi."

Sau khi nói xong, Thư Thủy Thủy đứng trong chậu hoa xoay người lại, cúi người chào hỏi.

Lúc một lần nữa đứng thẳng, Thư Thủy Thủy mới quan sát kỹ người nọ, lỗ tai nhỏ run lên, Thư Thủy Thủy suýt chút nữa đã cao hứng từ trong chậu hỏa nhảy cẫng lên: "Nụ hôn! Nụ hôn!" Là hình người được ghi chú bằng biểu cảm nụ hôn trong album ảnh, rất có thể là chuột Hamster tiên sinh! Bởi vì trang phục quá khác biệt nên vừa nãy Thư Thủy Thủy mới không nhận ra.

Chủ nhân căn phòng rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần từ một loạt hôn hít kia, tròng mắt hơi híp lại: "Chuột ở đâu ra thế này? Lại còn biết đùa giỡn lưu manh!" [亲亲 -thân thân: hôn, thân ái, hôn nhẹ, là cách gọi người yêu]

Thư Thủy Thủy: "..." Nghĩ tới từ khi tiến vào trò chơi, nhân cách của mình vẫn luôn bị nghi hoặc: "Tôi là chuột đứng đắn! Xin chuột Hamster tiên sinh đừng hoài nghi nhân cách của tôi."

"Chuột Hamster tiên sinh?" Người nọ nghi hoặc, sau đó chợt nói: "Tôi nói mà, làm gì có con chuột nào màu nâu chứ, nhóc là chuột Hamster hả? Chuột Hamster có thể nói chuyện cũng thực kỳ quái!"

"Tôi không phải chuột Hamster." Thư Thủy Thủy cảm thấy người trước mặt có mạch não thật kỳ lạ.

"Không thể phủ nhận, màu sắc của nhóc đã bán đứng sự thật nhóc không phải con chuột." Nhân loại đội mũ đầu bếp tỏ vẻ hiển nhiên.

Thư Thủy Thủy: "..."

Một người một chuột mắt to trừng mắt nhỏ một chốc, sau đó đồng thời đưa tay lên gãi đầu, động tác đặc biệt nhất trí, hai bên đều có chút sửng sốt, sau đó cùng bật cười ha hả, bầu không khí khẩn trương bị xua tan sạch sẽ.

"Xin chào nhóc chuột Hamster, tôi là Lê Mộng." Người nọ tới gần hai bước, phát hiện Thư Thủy Thủy không tỏ ra chống cự và sợ hãi mới tiếp tục tiến tới mở cửa sổ sát đất, bước ra ban công.

Thư Thủy Thủy cũng không cố chấp giải thích vấn đề mình không phải chuột Hamster, dù sao cho dù không phải chuột Hamster, là chuột sóc cũng rất khó giải thích. Hơn nữa nó cũng nhìn ra được, chuột Hamster tiên sinh ở trước mắt tựa hồ không nhận ra Úy Lan, có khả năng biến đổi không chỉ là không gian mà còn cả thời gian. Thời điểm này có lẽ chuột Hamster tiên sinh và mèo lớn vẫn chưa quen biết: "Tôi là Thư Thủy Thủy, anh có thể gọi tôi là Thủy Thủy."

"Xin chào Thủy Thủy." Lê Mộng biểu hiện rất nhiệt tình, trong thời gian ngắn đã tiếp nhận được chuyện không hề khoa học là một con chuột có thể nói chuyện ngoài ý muốn ghé thăm.

"Tiểu Mộng Mộng có quen Úy Lan không?" Thư Thủy Thủy thử dò hỏi.

Lê Mộng bị cách xưng hô Tiểu Mộng Mộng này chấn động, bước chân hơi lảo đảo, sau đó đáp lại: "Không quen á Tiểu Thủy Thủy."

Thư Thủy Thủy: "Tôi có thể ở tạm đây không Tiểu Mộng Mộng?"

"Khôngt hành vấn đề, Tiểu Thủy Thủy."

Sau khi đặt cho nhau cách xưng hô kỳ quái, Thư Thủy Thủy cuối cùng cũng ở lại căn hộ này. Nơi này có diện tích hơn một trăm mét vuông, một người một chuột ở rất rộng rãi, hơn nữa sau khi ở cùng nhau một khoảng thời gian, hai người phát hiện thói quen của bọn họ rất hợp nhau.

Ví dụ như hai người đều không phải đầu bếp nhưng đều có mũ và tạp dề của đầu bếp, bởi vì đối với chuyện nấu ăn, hai người đều cảm thấy phải có cảm giác nghi thức thì ăn mới ngon.

Mặt khác, hai người đều thích quả hạch, đặc biệt là quả phỉ.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong ngày của hai người cũng không khác bao nhiêu, chất lượng giấc ngủ siêu cao, đều là nhắm mắt là ngủ. Nếu không phải đối phương là người (chuột), gần như có thể nghĩ đối phương là anh em thất lạc.

Một người một chuột ở chung rất hài hòa, cảm giác vui sướng khi gặp được tri kỷ ít nhiều cũng giảm bớt lo lắng của Thư Thủy Thủy. Tuy Thư Thủy Thủy vẫn rất nhớ Cổ Lan Cốt nhưng cũng hiểu được tình huống trước mắt không thể nào gấp gáp được, nó đã đoán được một ít quy luật biến hóa của phó bản này, chỉ là vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết.

Hiện giờ điều cơ bản có thể xác định là phó bản này tồn tại rất nhiều không gian khác nhau, khi kích hoạt điều kiện thì không gian sẽ xảy ra biến đổi. Mỗi không gian tương ứng với khoảng thời gian khác nhau, phát sinh câu chuyện khác nhau, nhưng vẫn tồn tại liên hệ, tựa như mèo lớn và chuột Hamster tiên sinh.

Mặc dù hiện giờ chuột Hamster tiên sinh căn bản không hề nuôi chuột Hamster, chỉ có một con chuột sóc tá túc trong nhà. Nếu không phải Thư Thủy Thủy nhặt được cọng lông có màu nhạt hơn màu lông của mình, Thư Thủy Thủy có lý do nghi ngờ cái tên chuột Hamster tiên sinh kia vì mình mà ra.

Thư Thủy Thủy chỉ có thể chờ đợi chuột Hamster tiên sinh và mèo lớn gặp gỡ, hiểu nhau rồi yêu nhau.

Khoảng chờ đợi này có hơi dài dằng dặc, Thư Thủy Thủy ở lại trong căn hộ khoảng tầm nửa tháng, sự việc vẫn không có tiến triển. Ngược lại chuyện thang máy trước đó, Thư Thủy Thủy cũng có chút suy đoán.

Tòa cao ốc kia chính là mấu chốt để không gian chuyển đổi, bởi vì đó điểm thời không hỗn loạn, cũng tức là điểm giao tiếp của hai thời không. Cảm giác của Thư Thủy Thủy vẫn luôn chuẩn xác, từ đầu đến cuối thì trong tòa cao ốc chỉ có một con chuột là Thư Thủy Thủy, không hề có mèo, cũng không hề tồn tại người thứ hai.

Có điều thời gian và không gian trong tòa cao ốc tồn tại hỗn loạn. Những thứ này đã phản ứng khi Thư Thủy Thủy nhấn nút đi xuống tầng 1.

Bắt đầu từ lần đầu tiên, Thư Thủy Thủy đứng ở tầng 1 nhấn nút thang máy tầng 36, thời không đã hỗn loạn.

Trong thời không đó, Thư Thủy Thủy ở tầng 33 đã nhấn nút thang máy đi lên tầng 36 vào ngày hôm sau. Vì thế thang máy mới dừng lại ở tầng 33.

Nhưng ngày hôm sau khi Thư Thủy Thủy nhấn nút thang máy ở tầng 33, sở dĩ thang máy đi từ tầng 1 là vì sau khi quan sát tình huống trên sân thượng xong, Thư Thủy Thủy dự định rời đi nên đã nhấn thang máy xuống tầng 1.

Thời không hỗn loạn, nhưng người nhấn nút thang máy chỉ có một mình Thư Thủy Thủy, có điều thang máy kia xảy ra hỗn loạn nên thời không đã bị trùng lặp.

Làm một con chuột học tra ngụy khoa học, cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy nghĩ tới sắp trụi lông mới nghĩ ra được thời gian trùng lặp. Thế nhưng có hiểu ra được cũng vô dụng, bởi vì nó lại chuyển đổi không gian.

Thư Thủy Thủy vẫn chưa tìm được điểm hỗn loạn trong không gian này, hoặc căn bản là không nghĩ ra, lúc này chuột nhỏ đang co quắp ngồi trên ghế sô pha, cái chân ngắn cũn gối dưới đầu, trước mặt là TV đang chiếu phim gia đình.

Chuột nhỏ ăn một miếng thức ăn, hơi thở dài gọi một tiếng Cổ Lan Cốt, sau đó lại tiếp tục xem TV. Một lát sau lại ăn một ngụm thức ăn vặt, thở dài một hơi, lại gọi một tiếng Cổ Lan Cốt.

Lúc Thư Thủy Thủy gọi Cổ Lan Cốt tới lần một trăm mười ba, cửa phòng cạch một tiếng mở ra. Thư Thủy Thủy cũng không nghĩ ngợi nhiều, cơ thể giữ nguyên tư thế, chỉ có cái đầu nhỏ xoay lại, nhìn thấy Lê Mộng tan tầm về nhà.

Công việc của Lê Mộng là mở một tiệm sách, còn là blogger mỹ thực, cuộc sống gia đình ổn định thú vị, đặc biệt là sau khi Thư Thủy Thủy xuất hiện, Lê Mộng còn quay video hai người cùng ăn cơm, tất nhiên, Thư Thủy Thủy ngoan ngoãn giả làm một con chuột thú cưng, danh tiếng của Lê Mộng một đường tăng lên.

Hiện giờ mỗi ngày Lê Mộng tan việc trở về, Thư Thủy Thủy cũng tập thành thói quen, chờ Lê Mộng thay quần áo xong sẽ dùng xem TV.

Có điều lần này Lê Mộng được người ta cõng vào, Thư Thủy Thủy sợ tới mức ném văng đồ ăn vặt, nhảy bật lên khỏi ghế sô pha, mặc dù rất muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng có người lạ, Thư Thủy Thủy chỉ có thể giả vờ mình là một con chuột Hamster.

"Tháng tiếp theo phải chú ý, chân phải không nên quá dùng sức, tôi sẽ chịu trách nhiệm ba bữa cơm trong ngày của cậu, tới khi cậu hồi phục mới thôi..."

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, âm thanh của người xa lạ này thực dễ nghe, Thư Thủy Thủy nhướng mày nhìn chằm chằm người nói chuyện.

"Không cần khách sáo như vậy, là tự tôi không cẩn thận..." Vành tai Lê Mộng hơi ửng đỏ, ánh mắt đảo loạn, nhìn thấy Thư Thủy Thủy trên ghế sô pha: "À đúng rồi, không phải Úy tiên sinh cũng nuôi thú cưng à? Tôi cũng nuôi một con, tôi nghĩ chúng sẽ ở chung với nhau rất vui vẻ."

Úy tiên sinh thân hình cao lớn đẩy kính mắt: "Gọi tôi là Úy Lan được rồi."

Ở ngoài cửa, cánh cửa vẫn chưa đóng lại nhẹ nhàng bị đẩy ra một chút, một con mèo 'to lớn' đen kịt bước đi tao nhã tiến vào!

Thư Thủy Thủy trên ghế sô pha cứng đờ, nghĩ tới lời ở chung vui vẻ mà Lê Mộng nói khi nãy, cả con chuột đều shock tới phát hoảng!

Trước giờ Thư Thủy Thủy chưa từng thấy con mèo nào to như vậy, nói là một con báo nhỏ cũng không quá đáng. Con mèo mun này đặc biệt lạnh lùng kiêu ngạo, phần cằm hơi hếch lên, dáng vẻ kiêu ngạo quan sát xung quanh, sau đó nhìn thấy Thư Thủy Thủy trên sô pha.

Thư Thủy Thủy: "..."

Meo một tiếng!

Bóng dáng màu đen to lớn kia vội vàng chạy tới, lúc Thư Thủy Thủy chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy thì con mèo đen kia ngừng lại, đứng ở bên dưới ghế sô pha, đối diện với Thư Thủy Thủy meo một tiếng, âm thanh mềm nhũn lấy lòng.

Vẻ mặt Thư Thủy Thủy lạnh băng, bởi vì nó không biết mình nên lộ ra biểu cảm gì.

Mèo lớn thấy Thư Thủy Thủy không có phản ứng thì trực tiếp nhảy lên sô pha, sau đó nằm bẹp xuống, lộ ra cái bụng mềm mại của mình, sau đó thực đáng yêu kêu meo meo, thậm chí còn chủ động vươn móng vuốt tới quơ lấy Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy bị mèo quơ tới trước cái bụng, sau đó theo bản năng vươn móng đẩy một cái. Kết quả mèo lớn lại vì đụng chạm cũa Thư Thủy Thủy mà thoải mái meo một tiếng.

Thư Thủy Thủy: "..." Mèo này sao không giống mèo chút nào vậy!

[hết 78]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top