Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 79: Thấy sắc quên chuột

Xét thấy con mèo lớn màu đen này không mèo chút nào, phần lông tơ chuẩn bị xù lên của Thư Thủy Thủy cụp trở lại, sau đó vẻ mặt lạnh lùng dùng móng vuốt của mình vuốt vèo.

Một lát sau, con mèo lớn trước mặt đã bắt đầu ngáy, tiếng ngáy có tiết tấu chấn động thẳng vào màng tai Thư Thủy Thủy.

Mèo lớn híp mắt, cái bụng phập phồng có quy luật. Thư Thủy Thủy thấy vậy thì chuẩn bị lặng lẽ thu hồi móng vuốt, sau đó chạy trốn.

Thế nhưng chuột nhỏ vừa mới xoay người thì mèo lớn mèo đen đã mở mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cục nắm, còn đáng yêu meo meo vài tiếng. Phát hiện Thư Thủy Thủy không có động tác thì trực tiếp rướn cái đầu lớn của mình qua, sau đó vươn đầu lưỡi liếm Thư Thủy Thủy một phen từ đầu tới đuôi.

Thư Thủy Thủy! ! ! Gì đây, lộ ra bản tính rồi à? Định nếm mùi trước à? !

Mèo lớn liếm một chút còn chưa đủ, cái đầu lại một lần nữa cọ tới. Thư Thủy Thủy không hề suy nghĩ đá một cước vào mũi mèo lớn, sau đó cấp tốc nhảy cẫng lên, bịch một tiếng rơi xuống sàn nhà, chạy như bay chui tọt xuống dưới sô pha.

Hết thảy chỉ diễn ra trong vòng hai giây, lúc Thư Thủy Thủy an toàn nằm dưới sô pha, trên ghế sô pha mới truyền ra tiếng kêu đau đớn của mèo lớn.

Tình huống phát sinh của một mèo một chuột rốt cuộc cũng làm hai người khác trong phòng chú ý, có tiếng bước chân tiến tới gần. Thư Thủy Thủy ở dưới gầm sô pha nhìn thấy đôi chân thuộc về Úy Lan, mà Lê Mộng thì nhảy lò cò tới, sau đó bị Úy Lan ôm lấy, đỡ đồi lên sô pha.

Thư Thủy Thủy không thấy được Lê Mộng trên ghế sô pha có trạngt hái gì, nhưng Thư Thủy Thủy đã chụp cho Lê Mộng cái mũ thấy sắc quên chuột. Chuột nhỏ khoanh tay trước ngực, đặt mông ngồi xuống đất.

"Úy tiên sinh, mèo của anh có ổn không? Bình thường Thủy Thủy nhà tôi ngoan lắm, không đánh mèo." Giọng nói của Lê Mộng vang lên ở bên trên.

"Không sao, Cẩu Oa rắn chắc lắm, chắc nó dọa thú cưng của cậu rồi." Úy Lan kiểm tra thú cưng của mình xong thì an ủi Lê Mộng.

Lê Mộng tựa hồ bị cái tên Cẩu Oa này dọa nghẹn, yên lặng hai giây mới nói: "Mèo của anh có cái tên đặc biệt thật đấy."

Giọng nói của Úy Lan có chút bất đắc dĩ: "Cẩu Oa đặc biệt thích xương, đám chó trong khu chung cư của bọn tôi đều sợ nó, cảm giác không giống mèo chút nào." Úy Lan ngừng lại một chốc, sau đó nói tiếp: "Với lại cũng không biết thế nào, Cẩu Oa chưa từng ăn chuột, cũng không cho đám mèo chó ở trong khu ăn chuột, còn tựng hộ tống một con chuột con về ổ..."

Lê Mộng: "..." Nhìn con mèo mun to lớn bởi vì đau đớn mà nước mắt lưng tròng nhưng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo kia, Lê Mộng cảm thấy quan điểm của mình bị chấn động quá lớn.

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy ở dưới gầm sô pha run rầy, cảm thấy là lạ, sao lại có mèo thích gặm xương? Xương? Cốt Cốt? Mèo mun lớn?

Thư Thủy Thủy điên cuồng lắc cái đầu nhỏ, sao có thể, con mèo kia trông ngu ngốc như vậy, không thể nào là Cốt Cốt của mình.

"Thủy Thủy, nhóc có ổn không? Đánh mèo là không đúng, mau ra xin lỗi Cẩu Oa nào, hai đứa vẫn có thể là bạn." Lúc Thư Thủy Thủy đang hỗn loạn, bên trên vang lên tiếng gọi của Lê Mộng.

Thư Thủy Thủy không có động tác, vẫn tiếp tục khoanh tay ngồi dưới gầm sô pha.

Lê Mộng tự nhiên biết Thư Thủy Thủy không tầm thường, cũng chính vì thế anh mới yên tâm để Thư Thủy Thủy ở chung với mèo, kết quả không ngờ mèo còn chưa tỏ vẻ gì, Thư Thủy Thủy đã đánh mèo trước. Không được Thư Thủy Thủy đáp lại, Lê Mộng cũng có chút gấp gáp, nhưng bởi vì chân bị thương, hành động bất tiện, ngay cả muốn ngồi xổm xuống xem tình hình của Thư Thủy Thủy cũng không làm được.

Úy Lan ngăn cản Lê Mộng, sau đó anh quỳ ép sát đất nhìn tình huống dưới gầm sô pha, cũng may nơi này chỉ có một mèo một chuột cộng thêm Lê Mộng, bằng không một màn này có lẽ sẽ phá vỡ thế giới quan của không ít người.

"Xin chào Thủy Thủy, bên ngoài không có nguy hiểm, ra ngoài được không?" Úy Lan cố gắng để nét mặt mình thực nhu hòa, tránh dọa bé thú cưng chuột nhát gan này. Có điều làm Úy Lan cảm thấy ngoài ý muốn là tư thế của chuột nhỏ dưới gầm sô pha cực kỳ nhân tính hóa, sau khi nghe thấy anh nói vậy, cái đầu nhỏ còn quay phắt sang bên kia, phỏng chừng là muốn biểu đạt cảm xúc tức giận.

Động tác quay đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy không duy trì được quá lâu, sau khi có suy đoán mèo lớn trên sô pha có khả năng là Cổ Lan Cốt, cái mông nhỏ của Thư Thủy Thủy cũng ngồi không quá ổn định. Nhưng chuột nhỏ có thể không sĩ diện vậy sao?

Sự thực chứng minh, ở trước mặt Cổ Lan Cốt, chuột thật sự không có sĩ diện. Cái đầu nhỏ của chuột nhỏ chậm rãi quay trở lại, nhìn thoáng qua Úy Lan đang nằm sát đất, tia sáng ở bên cạnh trở nên tối đi, con mèo mun lớn kia cũng nhảy xuống đất, đầu áp sát đất, thấy Thư Thủy Thủy ở gầm sô pha thì lập tức vui vẻ meo một tiếng, sớm đã quên bén đi nỗi đau khi nãy.

Thư Thủy Thủy: "..."

Úy Lan: "..."

Cuối cùng Thư Thủy Thủy vẫn bước từng bước nhỏ ra khỏi gầm sô pha. Mèo lớn lập tức cọ tới, có điều lúc tới gần thì ngừng lại, dùng hai chân trước ôm lấy cái mũi bị thương của mình, meo meo hai tiếng, tỏ vẻ thực uy khuất.

Thư Thủy Thủy lại lâm vào bối rối, dáng vẻ oan ức nũng nịu này trông cũng giống Cốt Cốt lắm. Nghĩ như vậy, Thư Thủy Thủy chủ động tiến tới trước một bước, sau đó áp cái đầu nhỏ tới.

Lỗ tai mèo lớn run lên, buông móng vuốt ra, sau đó để cái mũi mình tiến tới trước mặt Thư Thủy Thủy.

Dáng vẻ muốn được vù vù này cũng cực kỳ giống Cổ Lan Cốt, Thư Thủy Thủy vểnh cái mông nhỏ, tiến tới thổi phù phù vào cái mũi bị mình đá.

Úy Lan ở bên cạnh có chút đờ đẫn. Mèo nhà mình không giống mèo, ngày thường vẫn luôn lạnh nhạt với chủ nhân anh đây, chỉ khi thấy chuột thái độ mới mềm dịu được một chút. Nhưng cũng chỉ là một chút, có khi nào ngu ngốc đến như vậy đâu: "Lê tiên sinh, thú cưng của cậu..."

Lê Mộng nhìn Thư Thủy Thủy đang thổi phù phù mũi mèo ở dưới đất, cũng có chút ngoài ý muốn, thái độ của chuột nhỏ thay đổi quá nhanh rồi: "Thú cưng của tôi là loài chuột Hamster rất hiếm, rất thông minh." Nào chỉ thông minh, còn biết nói chuyện, biết nấu cơm, may vá quần áo, đắp chăn... rõ ràng là một con chuột có hành vi rất độc đáo.

Úy Lan quả thực rất kinh ngạc với hành động của Thư Thủy Thủy, có điều mèo nhà mình thường ngày cũng có rất nhiều hành động kỳ lạ, vì thế anh vẫn có thể tiếp nhận lời giải thích của Lê Mộng.

Một mèo một chuột ở chung rất hài hòa, hai vị chủ nhân cũng thoải mái hơn nhiều. Bởi vì Lê Mộng hành động không tiện, Úy Lan liền chủ động ở lại chuẩn bị cơm tối.

Rót cho Lê Mộng một ly nước, sau đó Úy Lan mặc chiếc tạp dề mà Lê Mộng thường dùng rồi tiến vào phòng bếp.

Ánh mắt Lê Mộng sáng ngời, tầm mắt vẫn luôn dính trên người Úy Lan, vừa tự nhận là bình tĩnh tìm hiểu thông tin vừa báo cho Úy Lan biết vị trí đồ dùng.

Úy Lan bận rộn không ngừng tay, bình tĩnh trả lời, đồng thời cũng tiến hành tìm hiểu thông tin của Lê Mộng.

Thư Thủy Thủy đang vuốt mèo trên ghế sô pha run run lỗ tai nhỏ, cho dù là nó cũng cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa hai người. Nếu đổi lại là bình thường, nói chuyện phiếm như vậy khẳng định sớm đã phát hiện dị thường, nhưng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, hai người vẫn cứ tiếp tục tỏ vẻ mập mờ dò hỏi đối phương.

Mèo lớn cảm nhận được Thư Thủy Thủy không tập trung, nó vươn móng tới vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy, đồng thời còn lấy lòng meo một tiếng.

Thư Thủy Thủy không quan tâm chuyện trong phòng bếp nữa, đưa mắt nhìn sang con mèo lớn rất có thể chính là Cổ Lan Cốt ở trước mặt. Cái đầu nhỏ tiến tới gần lỗ tai mèo, dự định lén lút hỏi xem mèo lớn có phải là Cổ Lan Cốt hay không.

Kết quả chuột nhỏ vừa mới tiến tới gần lỗ tai mèo lớn, lỗ tai mèo đã nhạy cảm cụp xuống, tránh đi.

Thư Thủy Thủy gãi đầu, sau đó đổi hướng áp sát tới, để chòm râu của mình nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai mèo lớn.

Lỗ tai mèo lớn bắt đầu mất khống chế khó chịu run run, hiển nhiên không chịu nổi khi bị râu của Thư Thủy Thủy quấy rầy nhưng lại luyến tiếc di chuyển đi.

Lỗ tai mèo không ngừng cọ vào mặt Thư Thủy Thủy, rất mỏng, còn có chút mềm mại dẻo dai, cảm giác thực kỳ lạ, tất nhiên còn lông xù nữa.

Đôi mắt to của Thư Thủy Thủy híp lại, sau đó nhịn không được há miệng: "Ắt xì!" Thư Thủy Thủy hắt xì một cái thật vang dội về phía lỗ tai mèo.

Mèo lớn sững sờ, hai cái lỗ tai theo phản xạ có điều kiện cụp sát xuống.

Thư Thủy Thủy dụi dụi mụi, không có cách nào, lỗ tai mèo lớn quét tới quét lui như vậy làm nó nhất thời không nhịn được: "Xin lỗi, bạn ổn không?"

Lỗ tai mèo lớn vừa mới dựng lên lại thì cái đầu lại tiếp tục cọ tới gần Thư Thủy Thủy, tựa hồ muốn tỏ vẻ mình không có việc gì.

Thư Thủy Thủy một lần nữa áp sát mèo lớn, chẳng qua lần này đã rút bài học kinh nghiệm, không tiến tới sát tai mèo lớn nữa, nhẹ giọng hỏi: "Bạn là Cốt Cốt hả?"

Mèo lớn mở to đôi mắt vô tội, meo một tiếng với Thư Thủy Thủy, âm thanh vẫn tràn đầy lấy lòng như trước.

Không nhận được đáp án khẳng định, Thư Thủy Thủy vẫn không từ bỏ ý định: "Nếu bạn là Cốt Cốt thì nháy mắt một chút."

Mèo lớn tiếp tục dùng đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Thư Thủy Thủy, sau đó meo meo hai tiếng, từ đầu đến cuối không hề nháy mắt.

Thư Thủy Thủy: "..." Chẳng lẽ mình nhận sai mèo?

"Bạn thích xương hả?" Thư Thủy Thủy tiếp tục dò hỏi, bởi vì con mèo mun lớn này có vài hành động thật sự rất giống Cổ Lan Cốt.

Lỗ tai của mèo mun lớn run run, không có phản ứng khác.

Thư Thủy Thủy quyết định chờ chốc nữa ăn cơm sẽ tự mình dùng xương thử nghiệm một chút. Có lẽ phó bản trò chơi có hạn chế gì đó nên Cốt Cốt không thể chủ động thừa nhận thân phận của mình, tất nhiên, cũng có thể đây thật sự chỉ là một con mèo yêu xương yêu chuột.

Lê Mộng và Úy Lan không ngừng tìm hiểu, thử tiếp cận nhau. Một mèo một chuột cũng có hành động tương tự. Chẳng qua một con chuột nhỏ vây trước vây sau thử nghiệm đủ loại, mà mèo mun thì vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, cái đuôi quét qua quét lại trên mặt đất, cái đầu di động theo chuột nhỏ, rất ít khi có phản ứng khác.

Thư Thủy Thủy chơi mệt mới đặt mông ngồi xuống bên cạnh mèo lớn.

Cái đuôi của mèo lớn lặng lẽ vòng qua, kéo chuột nhỏ tới gần người mình.

Thư Thủy Thủy thuận thế ngã lên phần bụng mềm mại phình lên xẹp xuống theo hô hấp của mèo lớn, chuột nhỏ xoay người lại vỗ vỗ bụng mèo lớn, giống như đang vỗ gối đầu: "Tôi ngủ một chút, bao giờ ăn cơm thì gọi tôi." Chuột nhỏ thì thầm nói với mèo lớn.

Mèo lớn meo một tiếng, tựa hồ muốn dỗ chuột nhỏ ngủ nhưng lại nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.

Không thể không nói, âm thanh này rất có công hiệu thôi miên, có điều bản thân Thư Thủy Thủy nắm giữ năng lực ngủ trong tích tắc, gần như nháy mắt chuột nhỏ cũng nằm trên bụng mèo lớn ngủ ngon lành.

Mèo lớn khẽ động đậy cơ thể, để chính mình cong lại thành nửa vòng tròn, nửa phần còn lại dùng đuôi thay thế, quấn Thư Thủy Thủy ở chính giữa, tựa hồ muốn công khai biểu lộ chủ quyền, ánh mắt mèo sâu kín lóe ra ánh sáng khác với trước đó.

Ở trong phòng bếp, Úy Lan hoàn thành món ăn cuối cùng xong thì cởi tạp dề, vừa dọn đồ ăn lên bàn vừa quay đầu lại nói: "Bình thường Cẩu Oa vẫn luôn ăn cùng tôi, tôi có thể dành riêng cho nó một dĩa không?"

Úy Lan không đề nghị để mèo lớn lên bàn, hiển nhiên anh hiểu rõ không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận chuyện để thú cưng ngồi cùng bàn, vì thế không có ý định để mèo lớn lên bàn.

Ánh mắt Lê Mộng sáng ngời: "Trùng hợp quá, bình thường Thủy Thủy cũng ăn chung với tôi, vậy thì chuẩn bị bốn cái chén đi, hai bé thú cưng đáng yêu cũng ăn chung."

Úy Lan vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa Úy Lan cũng không dám đảm bảo Cẩu Oa lạnh lùng kiêu ngạo nhà mình có chịu hạ mình ăn cơm trên đất hay không, dù sao cũng từng nếm trải bài học, anh biết không nên làm Cẩu Oa tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng: "Thủy Thủy có kiêng ăn gì không?"

Lê Mộng lắc đầu: "Thủy Thủy ăn gì cũng được, bình thường tôi ăn gì là nó ăn đó."

Úy Lan nhếch môi: "Trùng hợp thật đấy, Cẩu Oa nhà tôi cũng vậy." Hai người lại bắt đầu một cuộc thảo luận mới về thú cưng.

Sự thực chứng minh, quyết định này của Úy Lan và Lê Mộng là hoàn toàn chính xác. Đồ cơm dọn ra bàn, không cần Lê Mộng nâng Thủy Thủy, mèo mun lớn đã giành trước há miệng ngậm sau gáy Thư Thủy Thủy, sau đó nhanh chóng nhảy lên bàn.

Vì động tác của mèo lớn mà Thư Thủy Thủy giật mình tỉnh giấc, bốn móng vuốt đạp loạn vài cái, lúc này mèo lớn đã nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, hơn nữa còn là vị trí đối diện cái dĩa.

Làm xong động tác này, lúc này mèo lớn mới quan sát đồ ăn trên bàn, dò xét một phen rồi lạnh lùng kiêu ngạo ngẩng đầu, rốt cuộc hài lòng quay sang meo một tiếng với Úy Lan.

Úy Lan lộ ra biểu cảm tập mãi đã thành thói quen: "Xem ra boss mèo rất hài lòng, còn boss Lê thì sao?"

Vành tai Lê Mộng ửng đỏ, được Úy Lan đỡ tới ngồi bên bàn ăn, nhìn bữa cơm phong phú liền quay sang giơ ngón tay cái với Úy Lan: "Rất tuyệt, nghe mùi thôi là thấy đói rồi."

Úy Lan cầm chén múc cơm cho Lê Mộng: "Đói thì ăn nhiều một chút, có lợi cho vết thương khép lại."

Mèo mun lớn nhìn Úy Lan, lại nhìn chuột nhỏ ngoan ngoãn ngồi trước cái dĩa đối diện, sau đó từ trạng thái ngồi chồm hổm đứng dậy, cúi đầu ngậm cái dĩa của mình đi tới bên cạnh chuột nhỏ rồi đặt xuống.

Âm thanh của dĩa và mặt bàn va chạm hấp dẫn sự chú ý của Úy Lan và Lê Mộng, vừa vặn nhìn thấy mèo mun lớn cẩn thận đặt dĩa xuống, dùng móng vuốt chỉnh ngay ngắn, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh chuột nhỏ.

Hai người: "..." Im lặng một hồi.

Lê Mộng không quá xác định hỏi: "Úy tiên sinh, sao tôi có cảm giác mèo nhà anh xem trọng chuột nhà tôi ấy nhỉ?"

Úy Lan lấy lại tinh thần, hôm nay Cẩu Oa quả thực có chút không bình thường, dáng vẻ ân cần này không thường thấy cho lắm.

Thư Thủy Thủy nghiêng đầu nhìn sang mèo mun lớn đột nhiên tới ngồi bên cạnh, này thật sự không phải Cốt Cốt sao?

Mèo mun lớn cúi đầu lấy lòng meo một tiếng, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng kiêu ngạo meo với Úy Lan, thúc giục Úy Lan hành động mau một chút.

Úy Lan câm nín: "Có lẽ mèo nhà tôi rất thích chuột, mà chuột nhà cậu lại còn đặc biệt đáng yêu."

Thư Thủy Thủy (^-^)

Úy Lan múc cơm cho một người một mèo một chuột, đồng thời gắp món ăn vào dĩa cho mèo lớn và Thư Thủy Thủy.

Chiếc dĩa trước mặt Thư Thủy Thủy lập tức trở nên phong phú. Chuột nhỏ ngoan ngoãn ngồi một chốc, sau đó tự mình đứng dậy, lạch bạch nhảy xuống bàn, thành thạo kéo ngăn cuối cùng của tủ khử trùng, lấy ra đũa và muỗng của mình.

Cầm dụng cụ ăn mini, Thư Thủy Thủy quay trở lại bàn cơm.

Úy Lan nhịn không được khiếp sợ: "Thông minh vậy sao?"

Lê Mộng gật đầu: "Chuột nhà tôi đặc biệt chú ý cảm giác nghi thức."

Thư Thủy Thủy cầm muỗng nhỏ múc một hột cơm, sau đó đưa vào miệng, nghiêm túc bắt đầu nhai nuốt.

Mèo mun lớn ở bên cạnh hơi ngăn nhó, tựa hồ ngượng ngùng trực tiếp dùng miệng ăn, nhưng móng vuốt của nó quả thực không thích hợp dùng dụng cụ.

Thư Thủy Thủy cẩn thận phát hiện, sau đó từ dĩa của mình múc một hột cơm rồi đưa muỗng tới trước mặt mèo lớn.

Lỗ tai mèo lớn run lên, sau đó áp sát chiếc muỗng, đầu lưỡi vươn tới cuốn hạt cơm kia vào miệng, còn sẵn tiện hạnh phúc meo một tiếng.

Hai người ăn cơm ở bên cạnh: "..." Không hiểu sao lại có ảo giác bị nhét cơm chó.

Lê Mộng ho khẽ một tiếng giải thích: "Chuột nhà tôi rất thích chia sẻ."

Úy Lan: "..."

Tuy động tác của Thư Thủy Thủy chấn động Úy Lan, nhưng cuối cùng Úy Lan vẫn vui vẻ tiếp nhận, đồng thời nhanh chóng bình ổn trạng thái, còn có chút trêu chọc. Một mèo một chuột còn tiến triển nhanh hơn anh, có lý do gì lại không đẩy nhanh tiến trình thu phục người chứ?

Bầu không khí của bữa tối rất tuyệt, mỗi người đều ăn rất hài lòng, tay nghề của Úy Lan quả thực không tệ, bàn cơm phong phú không còn thừa lại bao nhiêu.

Sau khi ăn cơm xong, người phụ trách rửa chén vẫn là Úy Lan, cũng không thể trông cậy Lê Mộng dùng một chân đứng rửa chén, hay là trông cậy một con mèo và một con chuột hoàn thành được công việc có độ khó quá cao này.

Thật ra bình thường khi chỉ có Lê Mộng và Thư Thủy Thủy ở nhà, nếu một người làm cơm thì người còn lại sẽ chủ động gánh vác nhiệm vụ rửa chén, vì thế Thư Thủy Thủy biết rửa chén. Nhưng lo lắng hôm nay Úy Lan đã bị kích thích quá nhiều, Lê Mộng không nhắc tới chuyện này.

Lê Mộng ngồi trên chiếc ghế gần phòng bếp, tiếp tục nói chuyện phiếm với Úy Lan.

Mà trên ban công, Thư Thủy Thủy đã lấy mấy khúc xương mình lén giấu ra. Thư Thủy Thủy đẩy năm khúc xương tới trước mặt mèo mun lớn, dò xét hỏi: "Xương mà bạn thích nè."

Mèo mun lớn cúi đầu nhìn đống xương nhỏ, sau đó vươn móng vuốt khều hai khúc tới trước mặt Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy ý thức được gì đó, lập tức vui vẻ chạy tới nhặt một khúc, sau đó mang tới đặt bên cạnh hai khúc, mèo mun lớn meo một tiếng, vươn móng vuốt khều một khúc xương đi, để trước mặt Thư Thủy Thủy bảo trì số lượng hai khúc xương.

Hai khúc xương không phải quá trùng hợp rồi sao, Thư Thủy Thủy nhìn hai khúc xương, cũng chính là 'Cốt Cốt' mà đờ người một hồi, sau đó hưng phấn nhảy nhót vọt tới trước mặt mèo lớn, ôm lấy đầu nó: "Cốt Cốt, thật là anh hả? Sao anh lại biến thành mèo?"

Mèo mun lớn chỉ meo hai tiếng, hưởng thụ nhiệt tình của chuột nhỏ, không đưa ra lời đáp lại.

Thư Thủy Thủy bình tĩnh lại, vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu mèo mun lớn: "Hẳn là Cốt Cốt đã gặp phải tình huống ngoài ý muốn gì đó đi? Thoạt nhìn ảnh hưởng rất lớn."

Mèo mun lớn trước mặt đúng là Cổ Lan Cốt, chỉ là có vẻ đã bị hạn chế rất nghiêm khắc, làm anh chỉ lưu giữ lại một chút ký ức, ví dụ như bảo vệ loài chuột, ví dụ như cố chấp với hai khúc xương, ví dụ như tìm được Thư Thủy Thủy: "Cốt Cốt đứng sợ, kế tiếp Thủy Thủy sẽ bảo vệ Cốt Cốt."

Nói tới đây, Thư Thủy Thủy có chút chột dạ, nếu mèo mun lớn là Cổ Lan Cốt, vậy con mèo con nó gặp trong ngày đầu tiên tới phó bản liệu có phải chính là Cổ Lan Cốt không? Sau đó mình vô tình bỏ anh lại đó, cũng không biết con mèo con ở không gian đó bây giờ thế nào.

Mỗi cái đụng chạm của Thư Thủy Thủy đều làm mèo mun lớn thoải mái, vỗ vỗ một hồi thì mèo mun nằm bẹp xuống đất, lộ ra cái bụng mềm mại, thậm chí lúc Thư Thủy Thủy ngừng lại nó còn lăn lộn trên mặt đất, dáng vẻ muốn vỗ vỗ ôm ôm.

"Cốt Cốt làm nũng thực sự không có cách nào mà." Thư Thủy Thủy có thể làm sao đây, đương nhiên là cưng chiều rồi. Chuột nhỏ chỉ có thể tiếp tục vuốt mèo, cuối cùng cả con chuột vuốt tới lăn lên người mèo. Cảm nhận được hô hấp bình ổn dưới thân, Thư Thủy Thủy có cảm giác tự hào khi vuốt một con hổ to.

Sắc trời tối dần, Úy Lan đứng dậy chuẩn bị tạm biệt, đồng thời giao hẹn sáng mai sẽ tới đưa bữa sáng, hai người đã trao đổi phương thức liên lạc, hiển nhiên tiến triển rất tốt.

Tạm biệt một phen liền chuẩn bị rời đi, Úy Lan khom người xuống muốn ôm mèo, kết quả móng vuốt của mèo mun lớn bấu chặt vào thảm, dáng vẻ sống chết không chịu buông ra.

Úy Lan: "..." Hôm nay mọi điều xấu hổ đều nằm trên người mèo.

Sau một phen khuyên bảo dụ dỗ cam kết ngày mai sẽ dẫn tới, lúc này mèo lớn mới chịu buông móng vuốt, quay sang meo meo không ngừng với Thư Thủy Thủy.

Gọi tới mức Thư Thủy Thủy nhịn không được, suýt chút nữa đã xông tới giành lại Cốt Cốt. Có điều cuối cùng Thư Thủy Thủy vẫn nhịn được, Cổ Lan Cốt xuất hiện ở bên cạnh Úy Lan chắc chắn có lý do, rất có thể nó cũng là một hạn chế, trước khi xác định rõ ràng thì tốt nhất không nên tự ý quấy rầy.

Sau khi Úy Lan dẫn theo mèo lớn rời đi, biểu cảm của một người một chuột trở nên trống rỗng. Qua một hồi lâu, Lê Mộng sâu kín hỏi: "Thủy Thủy, còn bao lâu mới tới ngày mai nhỉ?"

Thư Thủy Thủy ngồi trên sô pha: "Ngày mai bao giờ mới tới?"

Một người một chuột nhìn nhau, sau đó cùng nằm bẹp xuống sô pha, hiển nhiên vừa mới chia tay đã đặc biệt nhớ nhung.

Đột nhiên Lê Mộng bật dậy, lấy điện thoại ra gõ một đoạn tin nhắn, có điều lúc chuẩn bị gửi tin thì lại có chút do dự: "Thủy Thủy, nhóc nói xem bây giờ gửi tin có phải hơi sớm không, có phải không được dè dặt lắm không?"

Thư Thủy Thủy cũng bò dậy: "Hiện giờ có lẽ bọn họ còn chưa xuống tới lầu một."

Lê Mộng nhụt chí nằm bẹp xuống sô pha: "Nói cũng phải, chúng ta chờ một chốc đã."

Thư Thủy Thủy nghiêm túc gật cái đầu nhỏ: "Ừm, chúng ta chờ." Một lát sau, Thư Thủy Thủy lại hỏi: "Sao lại là chúng ta?"

Lê Mộng: "Đừng nói với tôi là nhóc không coi trọng con mèo kia."

Thư Thủy Thủy: "Nói cứ như anh không coi trọng người kia ấy."

Úy Lan ôm mèo rời đi, một mèo một người đồng thời hắt hơi một cái.

Nửa tiếng sau, Lê Mộng rốt cuộc gửi đi tin nhắn được mình sửa chửa nhiều lần: "Về tới nhà chưa?"

Thư Thủy Thủy ngồi bên cạnh tỏ vẻ khinh bỉ.

Lê Mộng không phục đưa điện thoại tới trước mặt Thư Thủy Thủy, ý bảo nó giỏi thì viết tin đi.

Thư Thủy Thủy liền vươn móng vuốt nhỏ trực tiếp bấm gọi video call.

Lê Mộng: "..."

Sau một khoảng hoảng loạn ngắn ngủi, một người một chuột như nguyện nhìn thấy một người một mèo trong điện thoại.

Lê Mộng và Úy Lan một lần nữa rơi vào bầu không khí trò chuyện dính như keo, trong lúc này cũng thường xuyên xen lẫn âm thanh meo meo chít chít.

Tới khuya, lúc Úy Lan đi rót nước, mèo mun lớn rốt cuộc chen được đầu mình tới trước camera, chiếm cứ toàn bộ màn hình, mà Thư Thủy Thủy cũng chen tới trước điện thoại quơ quơ móng vuốt với mèo lớn: "Cốt Cốt ngủ ngon nha."

"Meo meo ~"

Thư Thủy Thủy rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn. Hiển nhiên trong đầu Thư Thủy Thủy, meo meo đã tự động chuyển hóa thành Thủy Thủy ngủ ngon. Một mèo một chuột đạt được ước muốn cùng đi ngủ.

[hết 79]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top