Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Tản bộ

Khi sống trong hạnh phúc, mọi người thường không có quan niệm thời gian, Lê Mộng, Úy Lan như vậy, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt cũng vậy.

Từ khi Lê Mộng và Úy Lan xác định quan hệ, Úy Lan đã dẫn theo mèo nhà mình dọn tới ở, có điều ổ mèo mà Úy Lan mang tới đã biến thành chỗ chứa đồ, chất đống đồ đạc của Thư Thủy Thủy và mèo lớn.

Mà chỗ ở của mèo lớn đương nhiên là Thư Thủy Thủy ở chỗ nào nó ở chỗ đó.

Sau khi hỏi thăm ý kiến của Thư Thủy Thủy, Lê Mộng và Úy Lan đã cải tạo ban công thành chỗ ở xa hoa cho hai thú cưng, toàn bộ nơi này là khu vực của Thư Thủy Thủy và mèo lớn.

Bên trái ban công là một biệt thự gỗ thô cao ba tầng, độ cao gần như chạm tới trần nhà, có điều chỉ có một tầng bịt kín, hai tầng còn lại có phong cách thoáng đãng, không che nắng bao nhiêu.

Ổ của Thư Thủy Thủy và mèo lớn nằm ở tầng một. Tầng hai để vài món đồ chơi, tầng ba để máy tính bảng, hiển nhiên dùng để xem phim vào ban đêm.

Phía bên phải ban công là một mảng xanh hóa nhỏ, bày biện vài chậu hoa nhỏ chỉnh tề, bên trong trồng mấy loại thực vật đẹp mắt, cũng có vài loại thực vật khá quen mắt có thể ăn được, bên cạnh còn đặt công cụ trồng trọt và bình tưới nước mini, hiển nhiên ngày thường đều do Thư Thủy Thủy chăm sóc. Ngoài ra, trung tâm ban công đặt một cái ghế dựa mèo nhỏ, kích cỡ đủ để Thư Thủy Thủy và mèo lớn nằm bên trên, sau đó tùy ý ghế dựa chậm rãi lắc lư.

Ban công được bố trí rất ấm áp, Thư Thủy Thủy rất thích chiếc ổ này, ánh nắng ấm áp, mùi bùn đất và thực vật thơm ngát, hết thảy đều làm nó có cảm giác an toàn kỳ lạ. Tất nhiên, cảm giác an toàn lớn nhất vẫn là con mèo đen lớn ở bên cạnh.

Đáng nói tới là từ khi Úy Lan và mèo lớn ở lại nơi này, mỗi ngày Thư Thủy Thủy lại có thêm một công việc là dẫn mèo đi dạo. Lê Mộng cố ý tìm một cái khăn tam giác cho mèo lớn, trên khăn có một cái túi nhỏ.

Sáng sớm và chạng vạng mỗi ngày, Lê Mộng đều đeo khăn cho mèo lớn, lúc này Thư Thủy Thủy sẽ tự giác níu lông mèo lớn, trèo hai ba phát rồi bò vào trong khăn tam giác, chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ lông xù, sau đó chỉ huy mèo lớn bước ra khỏi nhà, xuống công viên tản bộ.

Sáng sớm và chạng vạng được một mèo một chuột và hai người ngầm hiểu là thời gian thế giới riêng.

Một con mèo mun lớn quấn khăn choàng cổ, bên trong bao lấy một nắm chuột màu nâu, nắm chuột thường chỉ lộ ra cái đầu nhỏ tò mò nhìn đông nhìn tây. Hình ảnh như vậy thật sự quá đáng chú ý, làm người ta không khỏi tò mò, rốt cuộc phải là vị chủ nhân kỳ lạ cỡ nào mới có thể nuôi ra thú cưng kỳ lạ như vậy?

Đặc biệt là tình huống này không phải chỉ một ngày, mà là ngày qua ngày, mèo lớn dẫn theo chuột nhỏ tản bộ còn đúng giờ hơn bọn họ, mà từ trước tới nay chưa từng thấy chủ nhân mèo lớn xuất hiện.

Có một người trong công viên đăng một màn thần kỳ này lên mạng, đồng thời đổi mới mỗi ngày. Rất nhanh đã có người nhận ra một mèo một chuột này, chủ yếu là mèo mun lớn và chuột nâu nhỏ có dấu hiệu nhận biết quá rõ ràng, hơn nữa cho dù chỉ là thú cưng thì tựa hồ cũng có khí chất riêng.

Mèo mun lớn lúc một mình là dáng vẻ kiêu ngạo ngầu lòi ai cũng không thuận mắt, tất nhiên, đụng chuột nhỏ một cái là ngoan ngoãn lăn lộn làm nũng cầu vuốt ve ngay.

Chuột nâu nhỏ thì ngoan ngoãn đáng yêu kèm theo thuộc tính hút fan, ai gặp cũng cảm thấy đáng yêu. Hơn nữa động tác của chuột nhỏ trong màn hình đều có tính tương tác rất tốt, làm người ta cảm thấy nó là một con chuột rất khác biệt, là một con chuột có linh hồn.

Thư Thủy Thủy đương nhiên là một con chuột khác biệt, bởi vì nó là tiểu yêu tinh. Tiểu yêu tinh mặc dù sẽ khá cẩn trọng khi ở bên ngoài nhưng phản ứng bẩm sinh và thói quen không thể nào xóa bỏ được.

Bởi vì trước đó Weibo của Lê Mộng hot rần rần một thời gian, mèo mun lớn và chuột nâu nhỏ tự nhiên cũng nổi lên, ngay cả người mỗi ngày đổi mới video mèo mun lớn dẫn theo chuột nâu nhỏ đi dạo cũng nổi tiếng.

Người đăng video cũng thẳng thắn, ngay từ ban đầu đã nói rõ đây không phải thú cưng nhà mình, chỉ là lúc tản bộ gặp phải, cảm thấy mới mẻ nên tiện tay quay lại, chỉ là không ngờ suốt hai ba tháng sau đó, mỗi ngày đều gặp phải một mèo một chuột này tản bộ.

[Đây đúng là mèo chuột nhà Lê đại đại, tuyệt đối không thể nào sai được! Không có khả năng có hai con mèo và chuột khác ở chung hài hòa như vậy.]

[Tôi vẫn còn nhớ rõ hình ảnh chuột nâu nhỏ gỡ xương giúp mèo mun lớn, oa oa! Không ngờ ngày thường mèo mun lớn lại còn dẫn theo chuột nâu nhỏ đi tản bộ như vậy!]

[Thực có cảm giác vợ chồng già, à không đúng, là lão miêu lão thử, cảm giác năm tháng thật tốt đẹp.]

[Để mèo lớn và chuột nhỏ đi dạo một mình như vậy chẳng phải là cơ hội tốt để tôi đi trộm mèo trộm chuột hay sao?]

...

Trên mạng, chủ đề mèo mun lớn và chuột nâu nhỏ chưa từng giảm nhiệt, thậm chí dần dần có người trông chừng ở công viên ở khung giờ cố định chỉ để nhìn thấy cặp đôi mèo chuột nổi tiếng này, cũng có người cầm điện thoại livestream, công viên thoáng chốc đã náo nhiệt hơn hẳn.

Tất nhiên cũng có người lo lắng vấn đề an toàn của mèo chuột, dù sao chủ nhân thú cưng cũng chưa từng lộ diện, mà người dắt chó đi dạo trong công viên vẫn luôn nhiều hơn người dẫn mèo.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, mọi người phát hiện lo lắng của mình quá dư thừa, bạn từng thấy mèo lấn át chó chưa? Chưa à? Vậy mau tới đây mở mang kiến thức!

Không sai, giống như ấn tượng đầu tiên mà mèo lớn dành cho mọi người, mèo lớn kiêu ngạo không để ai vào mắt, bao gồm cả đông đảo giống chó! Chó đi dạo trong công viên có không ít loại hung dữ, nhưng một khi gặp phải mèo lớn thì cả đám lập tức hoảng sợ, cho dù có một hai con hung hăng muốn xông tới gây sự cũng bị mèo mun lớn đánh cho no đòn, sau đó phải ngoan ngoãn.

Lúc ban đầu Thư Thủy Thủy ngoan ngoãn nằm trong khăn tam giác, sau đó thì dứt khoát ngồi trên đầu mèo lớn. Mỗi ngày lúc tản bộ sẽ có một số người muốn cướp mèo với Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy cảm thấy ngồi trên đầu mèo lớn có thể biểu thị công khai chủ quyền tốt hơn.

Thật ra Thư Thủy Thủy không biết, người muốn trộm chuột nhiều hơn người muốn trộm mèo rất nhiều, chỉ là mèo lớn thật sự quá hung ác, hơn nữa còn rất nhạy cảm, không cho phép ai tới gần, cũng không cho phép bất cứ ai vươn tay về phía chuột nâu nhỏ.

Ngày càng nhiều người chú ý tới một mèo một chuột này, nói tới cũng kỳ quái, nhiều tin tức như vậy không không có tin vào về vuốt mèo vuốt chuột. Cứ như chỉ cần đứng quan sát từ xa như vậy đã đủ thỏa mãn, đủ hạnh phúc.

Cuộc sống ngày qua ngày quá mức chân thật như vậy thực dễ dàng làm người ta lạc lối, có điều Thư Thủy Thủy không phải một trong số đó, bởi vì đối với Thư Thủy Thủy mà nói, chuột sinh dài đằng đẵng, một chút thời gian như vậy căn bản không là gì.

Cuộc sống một mèo một chuột ngày càng tốt hơn, cây trồng trên ban công cũng lần lượt thu hoạch.

Lê Mộng và Úy Lan bắt đầu xuất hiện chút tranh cãi. Thư Thủy Thủy không phải một con chuột nhiều chuyện, nhưng bởi vì muốn thông qua phó bản nên cũng yên lặng tìm hiểu chuyện của Lê Mộng và Úy Lan.

Lê Mộng là một người rất độc lập, có chút tài sản, hoàn cảnh gia đình rất đơn giản. Úy Lan là một vị cao phú soái ngầm, hoàn cảnh gia đình hai người có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Lần đầu tiên hai người không vui là lúc Thư Thủy Thủy và mèo lớn ra ngoài tản bộ, Thư Thủy Thủy mơ hồ biết được là vì vấn đề gia đình.

Ở thời điểm này, kết hôn đồng tính đã được phần lớn mọi người tiếp nhận, nhưng thần kỳ là quan điểm môn hộ vẫn còn tồn tại, bất cứ thời đại nào, môn đăng hộ đối vẫn luôn là chủ đề bất biến.

Thư Thủy Thủy phát hiện Lê Mộng rất nhạy cảm, đối mặt với tình cảm cũng có chút nhút nhan, chênh lệch gia đình quá lớn làm anh cảm thấy khiếm khuyết cảm giác an toàn. Mà cái gọi là không thoải mái thật ra cũng chỉ là Lê Mộng đơn phương phát tiết. Có điều mỗi lần phát giận xong, chính bản thân Lê Mộng sẽ cảm thấy hối hận rồi lặng lẽ lấy lòng.

Tình huống này xuất hiện rất nhiều lần, dần dần Thư Thủy Thủy cảm thấy không đúng, hình như Lê Mộng có bí mật gì đó, chỉ là anh chưa từng kể ra, bí mật này làm Lê Mộng cảm thấy bất an, cũng khá bó tay bó chân, vì thế không thể khống chế được tính tình.

Thư Thủy Thủy suy nghĩ vấn đề của Lê Mộng, móng vuốt cũng không rảnh rỗi, không ngừng vuốt mèo. Quá trình này thường sẽ có lông mèo rụng xuống, lúc này Thư Thủy Thủy sẽ bình tĩnh thu thập lông mèo: "Cốt Cốt, chờ góp đủ lông, Thủy Thủy dùng số lông rụng này làm nón quả dưa cho anh."

"Meo ~ meo ~" Phản ứng của mèo lớn là đưa đầu mình tới, sau đó cùng nắm chuột cọ mặt. Cọ mặt xong thì mèo lớn tiếp tục dựa vào ghế ngáy ngủ.

"Gần đây Cốt Cốt ngủ hơi nhiều, sắp đuổi kịp Thủy Thủy rồi."

"Meo ~"

"Tranh cãi vô dụng, có điều Thư Thủy Thủy có thể cùng Cốt Cốt ngủ đông."

"Meo! Meo!" Tiếng kêu của mèo lớn đột nhiên nghe có vẻ tức hổn hển.

Thư Thủy Thủy gãi đầu, không hiểu vì sao mèo lớn đột nhiên tức giận, vì thế nó vội vàng trấn an: "Rồi rồi rồi, nghe Cốt Cốt hết."

Thật ra Thư Thủy Thủy không hiểu Cổ Lan Cốt đang nói gì, nhưng ăn ý một thời gian dài giúp Thư Thủy Thủy hiểu được cảm xúc và ý tứ của mèo lớn.

Mèo lớn ngoan ngoãn tiếp tục lười biếng dựa vào ghế.

"Ơ? Cốt Cốt, anh có một cọng lông trắng nè! Không phải lông anh có màu đen tuyền à?" Đột nhiên Thư Thủy Thủy giống như phát hiện đại lục lớn mà trèo lên người mèo lun lớn, níu một vọng lông trắng kinh ngạc nói.

Mèo lớn ngẩng đầu lên, quay lại nhìn một cái, sau đó meo một tiếng, buồn chán dùng đuôi vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy.

Chuột nhỏ lập tức bị cái đuôi của mèo lớn hấp dẫn lực chú ý.

Nếu nói sau khi không còn đôi tay hoàn mỹ của Cổ Lan Cốt, thứ gì hấp dẫn lực chú ý của Thư Thủy Thủy nhất thì tuyệt đối chính là cái đuôi lông xù linh hoạt này, Thư Thủy Thủy có thể thử cuộn nó lại thành đủ loại hình dáng, còn có thể chơi đùa với đuôi mèo, chơi cả ngày cũng không thấy chán. Thậm chí Thư Thủy Thủy còn thắt một cái nơ đen trên đuôi mèo để trông nó cực kỳ quý phái.

Hôm nay Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đi tản bộ quay trở lại, chuột nhỏ đang chơi rất vui vẻ với đuôi mèo lớn, đuôi mèo lớn hiển nhiên trở thành cây cọ dụ chuột, chuột nhỏ nhảy phốc lên lăn lăn, cố chấp đuổi theo chóp đuôi.

Lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Úy Lan bước ra, bên chân còn có một chiếc va li, thoạt nhìn như muốn đi xa.

Một mèo một chuột nhìn sang. Động tác giơ móng vuốt của chuột nhỏ khựng lại: "Định đi đâu hả?" Úy Lan đi công tác cũng không phải chuyện một lần hai lần, chỉ là thoạt nhìn hai người lại vừa tranh cãi.

Úy Lan điều chỉnh trạng thái của mình: "Ừm, có chút chuyện cần giải quyết, tầm hai tuần sẽ về."

Thư Thủy Thủy nhón bàn chân nhỏ nhìn về phía phòng ngủ, không thấy Lê Mộng. Chuột nhỏ quay sang nháy mắt với Úy Lan một cái, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, nhỏ giọng đảm bảo: "Yên tâm giao cho tôi, đảm bảo dỗ được."

Úy Lan nhếch miệng cười, tiếng tới vài bước, ngồi xổm xuống xoa đầu chuột nhỏ: "Cực khổ Thủy Thủy rồi, còn phải phiền nhóc chăm sóc Cẩu Oa nhà tôi."

Thư Thủy Thủy thực nghiêm túc lắc cái đầu nhỏ: "Không! Hiện giờ đã là mèo lớn nhà tôi rồi! Ngay cả một con người lớn như Lê Mộng tôi cũng cho anh rồi, mèo của anh phải cho tôi!"

Nhìn chuột nhỏ cố gắng tranh thủ quyền sở hữu mèo mun lớn, Úy Lan nhịn không được bật cười: "Được rồi, sau này Cẩu Oa là của nhóc."

Thư Thủy Thủy cảm thấy mỹ mãn, sau đó giơ móng lên quơ quơ với Úy Lan: "Đi đường cẩn thận, chuyện trong nhà cứ yên tâm giao cho tôi."

Úy Lan nhìn chuột nhỏ vui vẻ cũng không trì hoãn, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ không có động tĩnh, kéo vali rời đi.

Cửa phòng cùm cụp một tiếng đóng lại, lúc này trong phòng ngủ mới truyền tới động tĩnh, Lê Mộng buồn bực bước ra, nhìn thoáng qua căn nhà trống trải.

"Tiểu Lan Lan đi rồi anh mới chịu ra ngoài." Thư Thủy Thủy nói xong liền cảm thấy ánh mắt Lê Mộng tối sầm lại. Thư Thủy Thủy cảm thấy tình cảm của nhân loại thực phức tạp, làm đầu óc chuột choáng váng: "Tiểu Mộng Mộng có tâm sự gì hả?"

Lê Mộng thở dài, vốn định mở miệng nhưng khi nhìn thấy mèo mun lớn thì lại gắng gượng nuốt xuống, buồn rười rượi nói: "Không có gì."

Thư Thủy Thủy gãi đầu, cứ cảm thấy gần đây Lê Mộng có nhiều tâm sự. Buổi trưa, Thư Thủy Thủy tự mình xuống bếp làm một bữa cơm ngon, tâm trạng của Lê Mộng tốt hơn rất nhiều, thế nhưng nỗi ưu sầu ở giữa hàng mày vẫn không tiêu tan.

Thư Thủy Thủy nghĩ, có lẽ lúc tản bộ có thể kéo Lê Mộng theo, để Lê Mộng giải sầu một chút.

Úy Lan không ở nhà, trong nhà thiếu vắng một người nên trông cũng trống trải hơn. Trong khoảng thời gian tiếp theo, tuy Thư Thủy Thủy cố gắng làm Lê Mộng vui vẻ nhưng Lê Mộng vẫn còn một chút tâm sự nặng nề.

Biến cố diễn ra khi Úy Lan rời đi được mười ngày.

Sáng sớm hôm đó, Thư Thủy Thủy tỉnh lại ở ban công như thường lệ, hôm nay Cốt Cốt đặc biệt có tinh thần, sớm ngậm khăn tam giác tới, sau đó không ngừng cọ Thư Thủy Thủy, gấp gáp cọ Thư Thủy Thủy từ ban công tới tận phòng khách.

Thư Thủy Thủy bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ làm bữa sáng, tự mình đeo khăn tam khác cho mèo lớn, không đợi Thư Thủy Thủy tự mình bò vào, mèo lớn đã gấp gáp há miệng cắn gáy chuột nhỏ, sau đó nện bước tao nhã đi ra khỏi cửa.

Thư Thủy Thủy: "..."

Tới công viên đã có rất nhiều người đang tập thể dục buổi sáng, cũng có người mộ danh mà tới, ngồi xổm chờ đợi một mèo một chuột tản bộ.

Mèo mun lớn và chuột nâu nhỏ vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý, có người quen thuộc chào hỏi: "Ồ! ! ! Sao hôm nay tới sớm dữ vậy?"

"Sao hôm nay lại ngậm thế kia? Này là ngậm trong miệng sợ tan đúng không?"

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười thân thiện, nhìn lại thì quả thực hôm nay chuột nhỏ bị ngậm mang tới, chuột nhỏ còn đang cố gắng vung vẫy móng cuốt của mình vỗ mũi mèo mun lớn, tựa hồ muốn mèo mun lớn thả mình xuống.

Thế nhưng mèo mun lớn bình thường vẫn luôn nghe lời chuột răm rắp lại không có phản ứng, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn thẳng phía trước, giống như một kỵ sĩ tuân thủ lời hứa, cố chấp hoàn thành nhiệm vụ tuần tra mỗi ngày.

Ngọ nguậy một hồi thì Thư Thủy Thủy đành từ bỏ. Bởi vì hiện giờ đang ở bên ngoài, Thư Thủy Thủy không thể mở miệng nói chuyện, vì thế không thể giao tiếp với mèo lớn.

Thư Thủy Thủy không biết hôm nay Cổ Lan Cốt bị làm sao, vì sao lại gấp gáp tản bộ như vậy, thậm chí ngay cả thời gian buông mình ra cũng không chịu, cứ như vậy từng bước đi theo lộ trình mấy tháng nay.

Tản bộ kết thúc, mèo mun lớn ngập chuột nhỏ quay trở về nhà trong ánh mắt luyến tiếc của đám người.

An ninh trong khu nhà của Lê Mộng rất tốt, cũng tránh được quấy rối không cần thiết. Mèo mun lớn ngậm Thư Thủy Thủy nhanh chóng trở về nhà.

Vào tới phòng khách, mèo mun lớn vẫn chưa chịu buông chuột nhỏ, chỉ ngơ ngác đứng trên sàn phòng khách. Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt sờ sờ mũi mèo mun lớn hỏi: "Cốt Cốt, hôm nay anh làm sao vậy? Mau buông tôi xuống đi."

Sáng sớm ngay cả chân cũng không chạm đất, Thư Thủy Thủy đã trở thành chuột tản bộ ba ngàn bước rồi.

May mắn mèo lớn rốt cuộc có phản ứng, hơi cúi xuống rồi nhẹ nhàng đặt Thư Thủy Thủy xuống sàn nhà, còn vươn đầu lưỡi liếm một cái, meo một tiếng như đang làm nũng.

Thư Thủy Thủy vuốt đầu mèo tiến tới trước mặt mình, cảm thấy hôm nay Cốt Cốt đặc biệt thích làm nũng: "Cốt Cốt ngoan nhất, hôm nay Cốt Cốt muốn ăn gì? Làm món Cốt Cốt thích ăn."

"Meo ~ meo ~~ meo ~~~" Mèo lớn kêu một tiếng, âm thanh ngày càng lớn, mèo lớn cũng từ đứng thẳng chuyển thành ngồi xổm, cuối cùng nằm xuống đất, sau đó cái đầu cũng không nâng lên nữa nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thư Thủy Thủy.

Thư Thủy Thủy ngây người, sau đó luống cuống. Chuột nhỏ gục trên đầu mèo lớn, vươn móng vuốt sờ đầu mèo lớn, còn dùng trán mình áp lên trán mèo lớn: "Cốt Cốt làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Bị bệnh hả?"

Mèo lớn dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy meo một tiếng, tựa hồ đang trấn an Thư Thủy Thủy.

Chuột nhỏ thật sự luống cuống, bởi vì nó thật sự không biết mèo lớn bị làm sao, cho dù dùng linh lực cũng vậy, giống như trong nháy mắt, sinh mệnh của mèo lớn đã đi tới cuối con đường.

Thư Thủy Thủy đột nhiên phát hiện, hôm nay trên người mèo lớn lại có thêm vài cọng lông trắng: "Cốt Cốt, anh đứng dậy đi mà, Cốt Cốt muốn ăn gì? Cốt Cốt... Cốt Cốt... Cốt Cốt..."

Tiếng kêu hốt hoảng của Thư Thủy Thủy vang vọng trong phòng khách, thế nhưng mèo lớn cuối cùng vẫn mất đi hô hấp, lặng lẽ chết đi mà không có chút dấu hiệu nào. Chỉ ngoại trừ đôi mắt kia vẫn còn tiếp tục nhìn về phía Thư Thủy Thủy.

Chuột nhỏ đã hoàn toàn ngơ ngác, gọi Cốt Cốt mãi nhưng không có tác dụng gì. Cuối cùng Thư Thủy Thủy nhớ ra trong nhà vẫn còn một người, vì thế liền chạy tới phòng ngủ tìm Lê Mộng, hy vọng Lê Mộng có cách.

Chuột nhỏ vừa tới phòng ngủ liền nghe thấy Lê Mộng đang nói chuyện điện thoại.

"Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"

"Sao không nói chuyện? Còn giận sao?" Giọng nói của Lê Mộng có chút lấy lòng.

"Mèo lớn?" Giọng nói của Lê Mộng lúc này lộ rõ nghi hoặc.

"Cậu là ai? Để Úy Lan nghe điện thoại!"

Lúc này điện thoại mất tín hiệu, Lê Mộng trong phòng ngủ cũng bối rối.

Chuột nhỏ ở bên ngoài cửa phòng ngủ cũng cứng đờ, cuộc nói chuyện này rất quen, bởi vì trong không gian trước đó, Thư Thủy Thủy từng nghe điện thoại của một cái xác, người bên kia đầu dây là chuột hamster tiên sinh... Tức là người nói chuyện điện thoại với Lê Mộng khi nãy thật ra chính là mình ở thời không kia!

Thì ra là một thời gian! Thì ra trước đó là mình nói chuyện điện thoại với Lê Mộng! Thì ra đây chính là điểm khác thời của thời không này!

Thư Thủy Thủy kinh ngạc, những điểm dị thường xuất hiện nghĩa là thời không chuẩn bị chuyển đổi một lần nữa! Chuột nhỏ xoay người chạy về phía mèo lớn ở trong phòng khách, nhưng ngay khoảnh khắc Thư Thủy Thủy bước một bước, không gian kéo duỗi, tầm mắt dao động một phen, một lát sau, Thư Thủy Thủy đã xuất hiện ở thời không kia.

Mờ mịt đứng thẳng một chốc, lúc này Thư Thủy Thủy mới lấy lại tinh thần, nhìn quanh: "Cốt Cốt... Cốt Cốt..."

Chuột nhỏ vừa đi vừa gọi nhưng không được đáp lại. Qua năm phút đồng hồ, Thư Thủy Thủy mới dừng lại, tâm tư hỗn loạn bình ổn trở lại, Thư Thủy Thủy cố gắng tự an ủi mình, thời gian ở mỗi thời không và không gian không giống nhau, thời điểm này Cốt Cốt có khả năng vẫn còn sống.

Nghĩ như vậy, Thư Thủy Thủy cảm thấy cảm giác đau đớn mỗi khi hít thở của mình rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, bộ não cũng bắt đầu. Thư Thủy Thủy quan sát hoàn cảnh xung quanh, khẽ cau mày, nơi này thoạt nhìn khá quen mắt, cây cối tươi tốt, hồ nước xanh biếc, cánh đồng bát ngát tràn đầy sức sống.

Rất giống thời không khi lần đầu tiên Thư Thủy Thủy tiến vào phó bản, quay đầu nhìn về phía cây con, hình như không giống lắm. Thư Thủy Thủy cất bước đi về phía đó, địa điểm đáp xuống lần này là ở gần đó, chỉ cần đi vài bước là tới bên cạnh cây con, Thư Thủy Thủy khó hiểu phát hiện, đám cây con này còn thấp hơn lần trước mình nhìn thấy, hơn nữa còn là thấp hơn không ít, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Nghĩ tới con mèo con gặp phải ở bên hồ, Thư Thủy Thủy cũng không kịp suy ngẫm cẩn thận, lập tức vọt thẳng tới chỗ hồ nước xanh biếc.

Dọc theo đường đi, Thư Thủy Thủy một lần nữa gặp con bướm khó sinh kia, con bướm từng khó khăn phá kén kia lúc này chỉ là một cái kén, căn bản không có dấu hiệu phá kén. Bước chân của Thư Thủy Thủy khựng lại vài giây, sau đó nhanh chân chạy về phía hồ nước.

Rất nhanh sau đó, Thư Thủy Thủy thấy được một tổ chim quen thuộc, bên trong có vài quả trứng. Thư Thủy Thủy nghiêng lỗ tai nhỏ lắng nghe một chốc, quả nhiên những quả trứng sắp phá xác trước đó, lúc này không hề có chút động tĩnh nào.

Tình huống này chỉ có hai khả năng, một là nó chưa từng xuất hiện ở thời không ban đầu, hai là thời gian nó tiến vào thời không này không đúng.

Lúc nhìn thấy dấu chân nhợt nhạt mình lưu lại ở bên hồ, Thư Thủy Thủy rốt cuộc xác định, là cùng một thời không, chỉ là thời gian xảy ra vấn đề.

Thư Thủy Thủy thả lỏng đứng bên bờ hồ một lúc lâu, hình như nghĩ tới gì đó nên nó áp sát mặt nước, muốn tìm đám nòng nọc nhỏ hai chân kia.

Nòng nọc không thấy đâu, Thư Thủy Thủy nhìn thấy bóng dáng mình chiếu rọi xuống hồ nước. Sau đó Thư Thủy Thủy sửng sốt, ảnh ngược trong hồ nước có chút khác biệt với nó trong thực tế, dáng vẻ non nớt hơn, màu lông cũng nhạt hơn, không biết bắt đầu từ lúc nào, màu nâu ấm áp đã biến thành màu nâu nhạt.

Thư Thủy Thủy nhớ rõ lần đầu tiên mình soi bóng dưới hồ nước thì vẫn là màu nâu ấm áp, đúng lúc này có một đám nòng nọc bơi ngang qua. Nòng nọc nhỏ giống như những dấu phẩy bơi tán loạn ở vùng nước cạn.

Đám nòng từng mọc hai cái chân dài, lúc này căn bản không có chân.

Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, từ linh phủ móc ra một cọng lông chuột, đây là lông chuột nó từng phát hiện trong túi công văn của Úy Lan. Thư Thủy Thủy để cọng lông kia tới gần phần eo mình, lông chuột màu nâu nhạt hoàn mỹ dung hợp!

Không phải thời gian tiến vào có sai lầm! Mà là thời gian ở phó bản này là hai chiều! Thư Thủy Thủy nháy mắt hiểu được điểm mấu chốt của phó bản này.

Thông thường trong cùng một không gian, thời gian là duy nhất, không thể đảo ngược. Thế nhưng trong phó bản này, thời gian chia thành hai hướng, một hướng thông tới tương lai, một hướng thông tới quá khứ!

Trong thời không xanh biếc ở trước mặt, thời gian của tất cả sinh mệnh đều hướng về quá khứ, vì thế nòng nọc không trưởng thành, nhộng không thể phá kén để biến thành bướm, chim nhỏ gần phá xác cũng quay trở lại hình thái sinh mệnh ban đầu.

Cây con cũng không phải được trồng trên quy mô lớn, mà là nơi đó từng là một khu rừng rậm, thời gian đảo ngược nên khu rừng biến thành cây con. Sở dĩ thời không này yên tĩnh như vậy là vì phần lớn sinh mệnh đều quay trở về hình thái nguyên thủy nhất, hơn nữa cuối cùng, tất cả sinh mệnh của thời không này sẽ quay trở lại điểm khởi đầu của sinh mệnh!

Mèo con! Cốt Cốt!

Chỉ cần vài giây ngắn ngủi nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, Thư Thủy Thủy lập tức nghĩ tới Cổ Lan Cốt. Lần trước mèo con đột nhiên xuất hiện ở sau lưng mình, nhưng đợi nãy giờ cũng không thấy mèo con xuất hiện.

"Cốt Cốt!"

"Cốt Cốt!"

"Cốt Cốt!"

Thư Thủy Thủy không thể nào tiếp tục chờ đợi nữa, bắt đầu mở rộng tìm kiếm xung quanh bờ hồ.

Rốt cuộc trong một bụi cỏ không cao quá mắt cá chân, Thư Thủy Thủy phát hiện một con mèo con đen tuyền, cơ thể nhỏ xíu đang lạnh run, miệng phát ra tiếng meo meo yếu ớt tới không thể nghe thấy, ngay cả mắt cũng chưa thể mở ra.

Thư Thủy Thủy lập tức vọt tới, sau đó luống cuống nhìn mèo con chỉ lớn hơn mình một xíu: "Cốt Cốt đừng sợ nha, Thủy Thủy tìm được anh rồi."

"Meo." Mèo con vẫn chưa mở mắt nhưng tựa hồ nghe thấy giọng nói của Thư Thủy Thủy nên yếu ớt đáp lại.

Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt ôm mèo con trong bụi cỏ lên, dự định chuyển sang một nơi ấm áp, mèo con yếu ớt run rẩy không ngừng, hiển nhiên bị lạnh.

Thế nhưng ôm mèo con đi không được mấy bước, Thư Thủy Thủy đã thở hồng hộc, suýt chút nữa đã quên mất, chính bản thân Thư Thủy Thủy cũng bị biến thành trẻ con. Cuối cùng, Thư Thủy Thủy dùng bốn móng vuốt di chuyển, vững vàng giẫm trên mặt đất, sau đó cúi đầu há miệng ngậm lấy gáy cổ mèo con, cố gắng ngẩng cái đầu nhỏ để mèo con không cọ xuống đất, vươn chân lắc lư đi tới trước.

[hết 81]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top