Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

336+337+338+339+340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Bên này vừa chuẩn bị xong, Hồng Thiên Cửu đã đi tới rồi. Bởi vì Lý Kỳ không biết đường tới nhà cậu ta, cho nên cậu ta phải tới đón.


Lý Kỳ vừa thấy Hồng Thiên Cửu, không nói một lời liền đưa rổ cho cậu ta.

Hồng Thiên Cửu sững sờ, vô ý thức nhận lấy rổ, hiếu kỳ hỏi:
- Lý đại ca, trong này là cái gì?

- Phao câu, thuận tiện nói cho ngươi biết, ta chán ghét phao câu.

Lý Kỳ quen Hồng Thiên Cửu lâu như vậy, còn chưa biết nhà cậu ta ở đâu, thật không xứng với một vị đại ca.

Lý Kỳ đi theo Hồng Thiên Cửu tới phía bắc của đường Mã Hành, tới một khu phố sầm uất, Hồng Thiên Cửu bỗng dừng lại, chỉ tay về phía trước nói:
- Đó, chỗ đó chính là nhà của tiểu đệ.

Lý Kỳ nhìn theo hướng Hồng Thiên Cửu chỉ. Thấy đó là một tòa nhà lớn, diện tích khoảng ba trăm mét vuông. Dù nhìn bề ngoài có vẻ mới được xây xưng không lâu, nhưng trong lòng Lý Kỳ vẫn chấn động. Hắn luôn cho rằng sòng bạc Hồng Vạn dù gì cũng là sòng bạc lớn nhất của thành Biện Kinh, chi nhánh trải rộng toàn thành. Lão tử của Hồng Thiên Cửu ít nhất cũng coi như là Đổ Vương, chỗ ở sẽ không kém Tần phủ. Nhưng chưa từng nghĩ tới lại khó coi như vậy.

Xem ra Tiểu Cửu cũng không sống sung sướng như mình nghĩ. Thiệt thòi mình còn luôn muốn chiếm tiện nghi của cậu. Đúng là không nên.

Trong lòng Lý Kỳ âm thầm cắn rứt, hơi xin lỗi vỗ vai Hồng Thiên Cửu.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ, thấy vẻ mặt tràn đầy áy náy của hắn, không hiểu hỏi:
- Lý đại ca, huynh làm sao vậy?

Lý Kỳ thở dài:
- Đi thôi.

Đợi đi tới gần, liền nghe thấy những tiếng ầm ĩ từ bên trong.

- Hồn thuần...

- Hồn thuần.

- Mạc tiền.

- Đông

- Tây.

- A...

....

Làm gì vậy? Giết heo à?

Lý Kỳ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cửa treo một tấm biển hiệu, biển hiệu có viết bốn chữ lớn 'Sòng bạc Hồng Vạn', liền sững sờ hỏi:
- Tiểu Cửu, không phải ngươi muốn dẫn ta tới nhà ngươi sao, như thế nào lại chạy tới sóng bạc của nhà ngươi?

Hồng Thiên Cửu ảo não đáp:
- Còn không phải tại cha đệ. Ông ấy thấy đệ không thích chơi ở sòng bạc, liền xây một sòng bạc ở trước cửa nhà. Để cho mỗi lần đệ đi ra cửa, đều phải nhớ kỹ mình chính là thiếu công tử của sòng bạc Hồng Vạn.

Má, hóa ra đây chính là cửa chính của nhà cậu ta. Thật đúng là xa xỉ, thiệt thòi mình còn cắn rứt lương tâm.

Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, cười thầm, cha của cậu ta đúng là một người đặc biệt. Biện pháp như vậy cũng nghĩ ra được, cười ha hả nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nhất định là con ruột của cha ngươi rồi.
Tư duy của hai cha con nhà này chẳng khác gì nhau.

Hồng Thiên Cửu bĩu môi:
- Điều này còn cần huynh phải nói sao.

Lý Kỳ cười lắc đầu:
- Vào đi thôi.

Lý Kỳ xốc rèm vải lên, một mùi lạ nồng nặc phả vào mặt. Là mùi cá, mùi mồ hôi bẩn, còn có mùi máu tươi chỉ có đồ phu mới có hỗn hợp với nhau. Mẹ nó, chỗ này là sòng bạc hay là chỗ ở của dân chạy nạn vậy?

Đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bên trong bày biện mười bàn lớn, mỗi bàn đều vây quanh đầy người. Có người đánh cá, đồ phu, thợ săn. Còn có cả người mặc đồng phục. Thực sự là ngư long hỗn tạp.

Nhưng giờ này bọn họ đều chỉ có một thân phận, chính là dân cờ bạc.

Nhìn đôi mắt đỏ bừng của bọn họ, tư thế phất cờ hò reo, chỉ muốn cắn xé lẫn nhau, Lý Kỳ âm thầm thở dài. Xem ra cho dù ở thời đại nào, dân cờ bạc cũng có chung một đức hạnh.

- Thiếu công tử, ngài đã trở lại.

Lúc này, một nam tử trung niên hơi mập đi tới, cung kính hướng Hồng Thiên Cửu nói.

Hồng Thiên Cửu hơi gật đầu, chỉ vào Lý Kỳ nói:
- Hồng thúc thúc, đây là Lý đại ca của ta.
Nói xong, cậu ta lại hướng Lý Kỳ giới thiệu:
- Lý đại ca, vị này là đại quản gia của nhà đệ.

Hồng quản gia đưa mắt nhìn Lý Kỳ, vội chắp tay:
- Nguyên lai là Lý sư phó của Túy Tiên Cư, thất kính, thất kính.

Lý Kỳ vội vàng chắp tay đáp lễ:
- Lý Kỳ bái kiến Hồng quản gia.

Hồng quản gia bỗng nhiên nói:
- Lý sư phó, cậu có muốn chơi vài ván không?

Hồng Thiên Cửu sững sờ, kinh ngạc nhìn Hồng quản gia. Ông ta rất nhanh quăng ánh mắt ý bảo yên tâm cho Hồng Thiên Cửu.

Nhắc tới bài bạc, từ trước tới nay Lý Kỳ chỉ chơi cho vui. Hắn thích chơi nhất chính là mạt trượt. Còn những trò không cần phải động não như xóc đĩa, hắn rất ít khi đụng vào.

Mà Lý Kỳ tới Bắc Tống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên tới sòng bạc của Bắc Tống, cho nên hơi hiếu kỳ. Trước kia hắn cùng cha vợ đã từng tới Macao và Las Vegas chơi bời. Đương nhiên, hắn chỉ là đi chơi, nên chuẩn bị sẵn tiền để thua, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, không hề lưu luyến hay cay cú. Hắn cười ha hả nói:
- Chơi thì thôi, nhìn xem chút cũng được.

Lý Kỳ tới một bàn nhiều người nhất nhìn nhìn. Thì ra cái bàn này đang chơi trò đặt cửa. Chính là dùng gậy đẩy một hòn đá nhỏ. Tới các số một, hai, ba, bốn tương ứng với các vị trí đông, tây, nam, bắc. Ngươi chỉ cần đặt tiền vào vị trí là được. Trò này khá đơn giản.

Không thể tưởng được thời này lại hoan nghênh trò này như vậy.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, tới một bàn lớn bên cạnh, chỉ thấy trên bàn để một bộ bài, hai mắt sáng ngời, cả kinh kêu lên:
- Bài cửu!

- Lý đại ca, đây là cốt bài.
Hồng Thiên Cửu cải chính.

- Ngươi biết cái gì.

Lý Kỳ đứng sau đám đông nhìn một lúc, chỉ thấy cách chơi bài cửu của bọn họ rất đơn giản. Chính là so sánh điểm bên nào lớn hơn thì thắng. Ngay cả song thiên, chí tôn đều không có. Liền buồn bực thở dài, thấy vậy cốt bài chính là tiền thân của bài cửu.

Chợt nghe đằng sau vang lên tiếng hò hét:
- Hồn thuần, hồn thuần.

Lý Kỳ hiếu kỳ tới đó nhìn. Chỉ thấy nhà cái mở cái bát ra. Hắn cho rằng bên trong sẽ là xúc xắc. Thật không ngờ là sáu đồng tiền, không khỏi mở rộng tầm mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu Cửu, trò này tên là gì?

Hồng Thiên Cửu cả kinh hỏi:
- Lý đại ca, huynh không biết trò này?

Lý Kỳ buồn bực:
- Không biết thì có gì mà kỳ quái?

- Có...có chút kỳ quái.

Hồng Thiên Cửu cười ngượng ngùng, sau đó giải thích cách chơi này cho Lý Kỳ.

Thì ra trò này có tên là quan phác, là trò đánh cược lưu hành nhất của thời Bắc Tống. Cách chơi cũng rất đơn giản, mặt sau của đồng tiên gọi là 'Thuần', mặt trước goi là 'Mạc Tiền', nếu lúc mở bát, toàn bộ là mặt sau, thì gọi là 'Hồn thuần'.

Bình thường dân cờ bạc đặt cược xem có mấy 'Thuần'. Nếu có người đặt cược 'Hồn thuần', thì sẽ được lợi nhuận gấp mười lần. Rất nhiều người vì muốn thử có được 'Hồn thuần' này mà táng gia bại sản, phải đi ăn mày.

Ngây thơ.

Lý Kỳ nghe xong, liền đưa ra lời bình như vây. Thầm nghĩ, sòng bạc thời Bắc Tống thật chả thú vị gì cả, còn phải chịu đựng cái mùi khó ngửi này nữa, vẫn là nhanh chóng rời đi a. Liền nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta đi vào nhà ngươi thôi, miễn cho phụ thân của ngươi chờ sốt ruột.

Hồng Thiên Cửu cũng không có hứng thú gì với mấy trò này, gật đầu tán thành:
- Đúng đúng, chúng ta đi nhanh thôi.

Hồng quản gia ở một bên chứng kiến vẻ chán ghét của Hồng Thiên Cửu, liền thở dài một tiếng.

Nhưng bọn họ vừa mới định rời đi, chợt nghe thấy trong cùng vang lên một tiếng tức giận mắng:
- Thằng nhãi này, dám trêu chọc Ngưu đại gia ta phải không. Hôm nay nếu ngươi không trả tiền, thì đừng hòng rời đi.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy tận cùng bên trong có một nam tử to lớn cao ít nhất một mét tám đang nhấc một nam tử có thân hình đơn bạc.

Chỉ thấy nam tử to lớn kia mặt đầy râu quai nón, diện mạo dữ tợn, dáng người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, cổ áo mở rộng, lộ ra lông ngực đen sẫm. Người nam tử trong tay y, giống như một con gà đợi làm thịt vậy, rất là đáng thương.

- Vừa...vừa nãy ta chỉ tùy tiện nói, ngươi đừng coi là thật.
Nam tử kia run giọng nói.

Hồng Thiên Cửu sinh lòng hiếu kỳ, hướng Hồng quản gia, hỏi:
- Hồng thúc thúc, hai người đó có chuyện gì vậy?

Hồng quản gia lắc đầu:
- Ta cũng không rõ ràng lăm.
Nói xong, liền sai một thủ hạ đi tới dò hỏi.

Thì ra nam tử cao to kia thấy nam tử gầy bé ném thẻ không trúng bình, liền mở miệng châm chọc, nói cái gì cú ném đó nhẹ như ruồi, lão tử nhắm mắt cũng có thể ném vào. Nam tử kia nói y khoác lác, hai người liền đấu võ mồm. Nam tử kia lại nói nếu y có thể nhắm mắt ném trúng, thì sẽ trả cho y mười xâu tiền. Kết quả nam tử cao lớn kia đúng là ném trúng. Nhưng nam tử nhỏ gầy lại đổi ý, không chịu trả tiền. Nam tử cao to kia sao có thể bỏ qua, kết quả thành như vậy.

Những sự tình này thật quá bình thường ở sòng bạc, Hồng quản gia phân phó cho thủ hạ:
- Đây là chuyện giữa hai người bọn họ, không liên quan gì tới chúng ta. Ngươi liền bảo bọn họ ra ngoài mà cãi nhau, miễn cho quấy nhiễu khách quý.

Tay thủ hạ vâng một tiếng, liền đi tới hướng hai người kia.

Hồng quản gia duỗi tay nói:
- Mời Lý sư phó.

Mười xâu tiền? Có cần cãi nhau như vậy không? Lý Kỳ cũng không có hứng thú với mấy chuyện đó, gật đầu đi theo ông ta tơi cửa sau. Vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy một người bên cạnh nói:
- Ủa, người kia không phải là Ngưu Cao, Ngưu giáo đầu sao. Y tới nơi này làm gì nhỉ?

Ngưu Cao?

Lý Kỳ dừng cước bộ, nhướn mày, trầm tư một lát, nghĩ bụng vụ náo nhiệt này không thể bỏ qua.Ngưu Cao, đối với một người yêu thích Nhạc Phi như hắn mà nói, chính là một cái tên quá quen thuộc. Còn người nam tử cao lớn kia có phải là Ngưu Cao trong lịch sử không, còn cần phải nghiệm chứng. Dù sao Lý Kỳ cũng biết Ngưu Cao trong lịch sử không phải là một dân cờ bạc dễ nổi giận.


Hồng quản gia thấy Lý Kỳ bỗng dừng lại, liền hỏi:
- Lý sư phó, sao vậy?

Lý Kỳ khẽ cười:
- Hồng quản gia, mong ngài đợi một lát, ta muốn xem nốt náo nhiệt kia.

- Đúng, đúng, nhắm mắt có thể ném thẻ vào trong bình, đây là lần đầu tiên đệ nghe nói. Nhìn xem chút cũng không muộn. Dù sao phụ thân có lẽ còn chưa rời giường.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc nói.

Hồng quản gia hơi liếc nhìn Hồng Thiên Cửu, lắc đầu cảm thán. Ông ta hiểu rất rõ tính tình của vị thiếu công tử này. Tuy nhiên Lý Kỳ chợt thay đổi đã khiến cho ông ta nghi hoặc.

Bên kia hình như đã rơi vào cục diện bế tắc. Một bên đòi tiền, bên kia lại không chịu đưa. Người bàng quan tuy nhiều, nhưng thấy vẻ hung thần ác sát của Ngưu Cao, không có ai dám đi lên khuyên bảo.

- Thằng nhãi này, mau đưa tiền đây. Bằng không đừng trách Ngưu gia ta không khách khí.
Ngưu Cao có vẻ không nhịn được, tay trái nhấc cổ áo nam tử kia lên, tay phải nắm thành nắm đấm.

Nam tử kia chứng kiến bàn tay to của y, bị dọa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, toàn thân run rẩy, nói:
- Ta...ta không có tiền.

- Ngươi...

Ngưu Cao trừng mắt, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hô:
- Dừng tay.

Ngưu Cao quay đầu nhìn, thấy là một tên thủ hạ, liền quát:
- Lại thêm thằng nhãi nào đó?

Lý Kỳ nghe thấy vậy, nhíu mày hỏi:
- Hồng quản gia, ngài có biết tên cao lớn kia không?

Hồng quản gia lắc đầu:
- Đây là lần đầu tiên ta thấy y.

- Ngươi thật là vô lễ. Ngươi cũng không nhìn xem, nơi này là nơi nào mà dám diễu võ giương oai. Nếu như ngươi tới đánh bạc, thì thành thành thật thật đánh bạc cho ta. Nếu là muốn tới gây sự, thì liền cút ra ngoài mà gây sự.
Tay thủ hạ giận dữ, chỉ vào Ngưu Cao nói.

Ngưu Cao hừ lạnh nói:
- Nếu lão tử không đi ra, ngươi làm gì được ta?

- Ta thấy tên lưu manh ngươi là có chủ tâm tới gây sự. Người đâu, mau đuổi tên lưu manh này ra ngoài.
Tay thủ hạ vừa ra lệnh, lập tức có hơn mười nam tử cầm gậy từ bốn phương tám hướng đi tới, bao vây Ngưu Cao.

Đổ mồ hôi, đám người này từ chỗ nào chui ra vậy?

Lý Kỳ liếc nhìn Hồng quản gia, thấy vẻ mặt của ông ta bình tĩnh, âm thầm bội phục. Gặp chuyện mà không sợ hãi, quả nhiên là nhân tài. Hiện giờ Túy Tiên Cư đang thiếu một người như vậy. Nếu sau này Tiểu Ngọc có thể làm được như ông ta, thì thật tốt.

Một phen náo loạn, ai còn chơi nữa, đều dừng tay xem náo nhiệt.

Ngưu Cao bị hơn mười người vây quanh, không chút khiếp đảm, ngược lại cười lạnh:
- Chỉ bằng vài thằng nhãi các ngươi, còn không đủ cho Ngưu gia ta hoạt động gân cốt.

Lời này đã chọc giận tên thủ hạ, liền vung tay nói:
- Lên cho ta.

- Chậm đã.

Lý Kỳ bỗng giơ tay, kêu lên.

Mọi người đều quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ. Trong đó không thiếu người nhận ra Lý Kỳ, đều xì xào bán tán. Phen náo nhiệt càng ngày càng thú vị.

Hồng Thiên Cửu và Hồng quản gia đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

- Xin các vị bớt giận, có thể nghe tại hạ nói vài câu hay không.
Lý Kỳ đi tới, khẽ cười nói.

Dù tay thủ hạ kia không biết Lý Kỳ, nhưng vừa rồi cũng nghe Hồng quản gia nói, người này chính là khách quý của lão gia. Lập tức không biết làm sao, chỉ có thể quăng ánh mắt cầu trợ về phía Hồng quản gia.

Hồng quản gia chỉ hơi gật đầu, ý bảo y lùi lại.

Tay thủ hạ tuân lệnh, kêu lên:
- Mọi người đều đi xuống đi.

Đám tay chân kia vừa nghe, lập tức biến vào trong đám đông, thực sự là hành động nhanh chóng.

Lý Kỳ đi tới trước, chỉ vào vị nam tử nhỏ con đã bị dọa sắp đái ra quần, nói:
- Vị đại ca này, ta thấy ngươi trước thả y ra đã. Nhấc như vậy ngươi không cảm thấy mệt à, hay là sợ y chạy?

- Ta mà sợ y chạy?

Ngưu Cao hừ lạnh một tiếng, đẩy ngượi nọ một cái, đập vào tường rồi rơi phịch xuống. Ánh mắt vẫn còn sững sờ, xem ra vừa rồi bị dọa không nhẹ. Ngưu Cao hướng Lý Kỳ, hỏi:
- Ngươi là người phương nào?

Lý Kỳ khẽ cười đáp:
- Tại hạ là đầu bếp của Túy Tiên Cư, Lý Kỳ.

Ngưu Cao có vẻ như đã qua danh tiếng của Lý Kỳ:
- À, ta có nghe nói về ngươi. Món chao của ngươi đã từng làm cho thành Biện Kinh bốc mùi. Tuy nhiên, cửa hàng của ngươi bán đồ ăn quá đắt, ta không dám đi.

Mọi người nghe y ngay thẳng như vậy, đều buồn cười.

Lý Kỳ cười ha hả:
- Nếu ngươi tính toán cầm mười xâu tiền tới tiểu điếm ăn cơm, chỉ sợ không thể như mong muốn. Bởi vì ngươi sẽ không đòi được mười xâu tiền kia.

- Ngươi tới đây là giúp đỡ cho thằng nhãi này phải không?
Ngưu Cao cau mày nói.

Lý Kỳ lắc đầu:
- Ta không quen biết y.

Ngưu Cao nghi ngờ hỏi:
- Vậy vì sao ngươi nói như vậy?

Lý Kỳ cười cười, chỉ vào nam tử ngồi dưới đất, nói:
- Ngươi xem y đi. Ăn mặc thì keo kiệt, hai mắt vô thần, ấn đường màu đen, là tướng không may. Chắc là đêm qua chiến đấu hăng hái, thua sạch sẽ. Đừng nói là mười xâu tiền, cho dù là mười văn tiền, ta thấy y cũng không lấy ra được. Cho dù ngươi có giết y, y cũng không góp đủ mười xâu tiền trả ngươi.

Ngưu Cao liếc nhìn nam tử kia, nhíu mày, thấy Lý Kỳ nói có lý, kêu lên:
- Vậy theo như ngươi nói, phải làm thế nào?

Lý Kỳ cười ha hả:
- Ta thấy ngươi cũng là thua đỏ mắt, muốn hồi lại vốn. Như vậy đi, ta cho ngươi một xâu tiền, ngươi thử lại vận may. Việc này tới đây thôi, ngươi thấy thế nào?

- Một xâu tiền?

Ngưu Cao hừ lạnh:
- Quá ít, ít nhất phải mười xâu tiền.

Đổ mồ hôi, người này cũng thật sảng khoái.

Lý Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, Hồng Thiên Cửu đứng bên cạnh không nhịn được nói:
- Thằng nhãi này cũng không biết điều gì cả. Đại ca ta hảo tâm giúp ngươi, ngươi còn vô lễ như vậy. Chớ không phải là cho rằng sòng bạc Hồng Vạn của ta dễ bắt nạt?

Ngưu Cao đáp lại:
- Sòng bạc Hồng Vạn thì sao? Nếu không phải lão tử cần số tiền cứu mạng này, thì lão tử thèm vào tới chỗ vớ vẩn này.

Hồng Thiên Cửu đâu từng bị người khác nói vậy, hơn nữa còn là địa bàn của cậu ta, liền vén tay áo lên chuẩn bị đánh nhau. Lý Kỳ thấy vậy, vội vàng ngăn cản, sau đó hướng Ngưu Cao cười nói;
- Không biết cao tính đại danh của tráng sĩ.

Ngưu Cao vỗ ngực đáp:
- Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Ngưu, tên Cao.

Lý Kỳ gật đầu:
- Được, ta cho ngươi mười xâu tiền.

Lời này vừa ra, mọi người ở đây đều thất thần. Mười xâu tiền không phải là số tiền nhỏ với bọn họ. Bằng mấy tháng tiền lương. Vậy mà tay đầu bếp này không chút do dự cho người khác mười xâu tiền. Hơn nữa còn là người không quen không biết. Thực sự làm cho người ta khó hiểu.

Ngưu Cao cũng sững sờ, vừa rồi y chỉ tùy tiện nói mà thôi, chưa từng nghĩ tới Lý Kỳ lại đáp ứng, vô ý thức hỏi:
- Vì sao ngươi lại cho ta tiền?

Lý Kỳ cười đáp:
- Ngươi không cần phải hỏi.

- Vậy thì ta không nhận. Ngươi cũng không thiếu nợ ta, ta không thể nhận số tiền đó.
Ngưu Cao lắc đầu.

Lý Kỳ cười nói:
- Vậy coi như ta cho ngươi mượn mười xâu tiền. Ngươi có tiền trả lại ta là được. Vừa rồi không phải ngươi nói đây là số tiền cứu mạng sao. Lẽ nào ngươi chỉ vì chút tự tôn ấy mà không để ý tới mạng người?
Nói xong, hắn liền đưa một thỏi bạc cho Ngưu Cao:
- Số bạc này đủ chưa?

Ngưu Cao nhìn chằm chằm vào thỏi bạc, do dự một lúc mới nhận lấy, ôm quyền nói:
- Số bạc này coi như ta mượn ngươi. Ngày khác đợi ta có tiền nhất định sẽ trả lại.

Lý Kỳ mỉm cười:
- Tùy thời nghênh đón.

- Đa tạ, ta còn có việc vội trong người, xin cáo từ trước.

- Mời.

Ngưu Cao lại ôm quyền, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Đợi Ngưu Cao đi rồi, Hồng Thiên Cửu cau mày, bất mãn nói:
- Lý đại ca, vì sao huynh phải cho y tiền?

Lý Kỳ cười đáp:
- Chỉ bằng việc tên y là Ngưu Cao, số tiền đó liền đáng giá.
Nói xong hắn vỗ vai Hồng Thiên Cửu, cười nói:
- Đi thôi, có lẽ cha ngươi đã dậy.

Ra cửa sau, qua một con đường rải bằng đá cuội, đi tới trước một cánh cửa lớn. Ở bên trong đúng là có động thiên khác. Đúng như Lý Kỳ tưởng tượng, phủ đệ này không hề kém Tần phủ, cỏ xanh hoa biếc, cây cối mọc thành rừng, không khí thoáng mát hơn bên trong sòng bạc rất nhiều. Không ngừng thấy nữ tỳ, gia định qua lại, rất là náo nhiệt.

Ba người tới đại sảnh ở tiền viện, thấy bên trong không có ai, Hồng quản gia nhân tiện nói:
- Lý sư phó đợi một lát, ta sẽ đi mời lão gia ngay bây giờ.

- Làm phiền Hồng quản gia rồi.

Hồng Thiên Cửu thật đúng là không coi Lý Kỳ là người ngoài, đặt mông ngồi xuống ghế, vắt chân, cầm mứt hoa quả bỏ vào miệng, hàm hồ nói:
- Lý đại ca, huynh ngồi xuống đi, đứng làm gì cho mỏi. Đợi tí là cha đệ ra ấy mà.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Tiểu Cửu, bình thường cha ngươi đều dạy muộn như như vậy à?

- Không sai biệt lắm.

Lý Kỳ chột dạ gật đầu, thầm nghĩ, vị Đổ Vương này thật đúng là biết hưởng thụ cuộc sống.

Qua một lát, theo tiếng cười ha hả truyền tới, một nam tử trung niên đi vào. Y chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt quả thật chính là Hồng Thiên Cửu phiên bản trưởng thành. Da mặt trắng nón, để chòm râu dê, y quan sở sở, trông giống nhưu một nhân sĩ thành công hơn. Đầu tóc gọn gàng không giống như mới rời giường.

- Lý Kỳ hậu sinh ở đâu?

Nam tử kia vừa đi vào, liền hứng thú kêu lên.

Lý Kỳ nhìn nam tử kia, hơi chút ngạc nhiên. Trong tưởng tượng của hắn, Đổ Vương nên là một vị mãng phụ, để bộ râu xồm xoàm, quần áo không chỉnh tề mới đúng. Chưa từng nghĩ tới lại đẹp trai như vậy. Hơn nữa ăn mặc rất ngay ngắn, quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt.

- Phụ thân.
Hồng Thiên Cửu đứng dậy, hữu khí vô lực chào hỏi.

Người nam nhân này chính là đại lão bản của sòng bạc Hồng Vạn, Hồng Bát Kim.

Lý Kỳ hơi giật mình, vội đứng lên nói:
- Lý Kỳ bái kiến Hồng thúc thúc.

Hồng Bát Kim liếc nhìn Lý Kỳ, hỏi:
- Ngươi chính là Lý Kỳ.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu.

- Tay đầu bếp ngươi thật là kỳ quái, dáng vẻ giống như một nữ nhân vậy?

Mịa, lão tử thế này mà bảo giống nữ nhân, phải nói là đẹp trai mới đúng. Chẳng có chút thưởng thức gì cả.

Lý Kỳ rất vô tội nhìn nam tử kia:
- Hồng thúc thúc chê cười.
Nói xong, đưa cái rổ tới, cười nói:
- Tiểu chất nghe nói Hồng thúc thúc thích ăn phao câu, cho nên cố ý làm phao câu mang tới cho thúc. Một chút lòng thành, mong Hồng thúc thúc nhận cho.

Hồng Bát Kim vừa nghe tới phao câu, tinh mang trong mắt lóe lên, cười ha hả:
- Viên ngoại tặng lễ, đầu bếp tặng đồ ăn, thú vị, thú vị.
Nói xong, y không thể chờ đợi được mở nắp rổ, một mùi lạ nhất thời tràn ra ngoài.

Hồng Thiên Cửu vội vàng lùi về phía sau, che mũi nói:
- Oa, thật là khó ngửi.

Hồng Bát Kim nhìn chằm chằm vào phao câu được xiên lại với nhau, nói:
- Tiểu tử ngươi hiểu cái gì, cút sang một bên đi. Chậc chậc, phao câu này nhiều mỡ mọng nước, vừa nhìn là biết cực phẩm.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm:
- Oa oa oa, là thứ gì mà thơm vậy.

Lời còn chưa dứt, một lão già tóc bạc trắng đã chạy vào. Nhìn bộ dáng lão già này, ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, cơ thể kiện tráng, nhìn bề ngoài rất hòa ái dễ gần.


Hồng Bát Kim vừa thấy lão già kia, sắc mặt xiết chặt, vội vàng đậy nắp rổ lại.

- Thất Công.

Hồng Thiên Cửu thoáng cái trở nên nhu thuận, cung kính hô một tiếng, ngay sau đó nhỏ giọng nói với Lý Kỳ:
- Lý đại ca, đây là ông nội của tiểu đệ, huynh cứ gọi ông ấy là Thất Công như đệ là được.

Thất Công?

Lý Kỳ ngẩn ra, trong lòng mãnh kinh, bang chủ Cái Bang, Hồng Thất Công? Má ơi, có nhầm không vậy.

Lão nhân kia chính là gia gia của Hồng Thiên Cửu, lão tử của Hồng Bát Kim, Hồng Tề. Do ở nhà đứng hàng thứ bảy, cho nên người khác đều gọi ông ta là Thất Công.

- Cháu ngoan.

Hồng Tề cười ha hả gật đầu, bỗng nhìn thấy bên cạnh cháu nội còn có một người xa lạ, sững sờ hỏi:
- Vị này chính là?

Hồng Bát Kim vỗ mạnh vào vai Lý Kỳ, cười ha hả đáp:
- Phụ thân, vị này chính là Lý Kỳ bán chao.

Mịa, có cần đập mạnh như vậy không? Còn cái gì Lý Kỳ bán chao, tay này thật không có văn hóa gì cả.

Lý Kỳ bị một chiêu Kháng Long Hữu Hối này của Hồng Bát Kim đập tới nhe răng nhếch miệng, hướng Hồng Tề chắp tay nói:
- Vãn bối bái kiến Thất Công.
Hô cái tên mà lòng bủn rủn.

- Thì ra ngươi chính là Lý Kỳ. Cả ngày ta đều nghe cháu ngoan nhắc tới ngươi, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Hồng Tề cười ha hả.

Cái gì mà nhìn người không thể nhìn bề ngoài? Có ý gì vậy?

Lý Kỳ nghe không ra đây là khen hay chê, sắc mặt hơi xấu hổ. Trong lòng lại cảm thấy buồn cười, Hồng Thất Công, Hồng Bát Kim, Hồng Thiên Cửu, mịa, cả nhà này đều chơi tên có số.

Hồng Tề gật đầu cười, lại nói:
- Đúng rồi, mùi thơm vừa nãy từ đâu phát ra vậy? Sao lại không ngửi thấy rồi.

Hồng Bát Kim lập tức quăng ánh mắt về phía Hồng Thiên Cửu, ý bảo cậu ta đừng nói linh tinh. Nhưng đã muộn, Hồng Thiên Cửu chỉ về phía cái rổ, cười xấu xa nói:
- Thấc Công, mùi thơm đó là từ phao câu mà Lý đại ca mang tới.

- Phao câu?

Hai mắt Hồng Tề sáng ngời, mục quang lập tức bắn về phía cái rổ. Trù nghệ của Lý Kỳ ông ta đã từng thưởng thức qua. Hơn nữa sự tích anh hùng của Lý Kỳ tại yến tiệc gạch cua, càng lưu truyền rộng rãi. Phao câu mà hắn làm, tự nhiên không giống tầm thường.

Lý Kỳ nhìn bộ dáng đói khát kia của ông ta, thầm nghĩ, hóa ra hai cha con nhà này đều thích phao câu. Sớm biết như vậy, thì mình nên làm nhiều hơn.

Hồng Bát Kim nhãn châu xoay động, cười ngượng ngùng nói:
- Phụ thân, đây là phần tâm ý mà Lý Kỳ đưa cho hài nhi, cho nên phụ thân giơ cao đánh khẽ a.

Sắc mặt Hồng Tề trầm xuống, nhìn Lý Kỳ hỏi:
- Lý Kỳ, đây là quà ngươi tặng cho nó?

- A?

Lý Kỳ lộ vẻ làm khó, không biết trả lời như thế nào.

Hồng Thiên Cửu cười hì hì nói:
- Đây là Lý đại ca tặng cho Hồng gia. Trong nhà chúng ta ai lớn nhất, thì tự nhiên là cho người ấy. Lý đại ca, huynh nói có đúng không?

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, thầm nghĩ, không phải chỉ là phao câu thôi sao, có cần phải như vậy không.

Hồng Tề tán dương nhìn Lý Kỳ, sau đó cười mỉm nhìn Hồng Bát Kim.

Hồng Bát Kim sắp khóc, đành phải đưa ra biện pháp cầu toàn:
- Phụ thân, tốt xấu chỗ này cũng có hai mươi cái phao câu, chúng ta mỗi người một nửa được không?

Hồng Tề hình như chẳng muốn nói nhảm với y, đi tới trước, túm lấy cái rổ, mở nắp ra, vẻ mặt vui mừng, nước miệng sắp chảy ra. Đáng thương Hồng Bát Kim chứng kiến phao câu cứ như vậy bị người đoạt đi, hơn nữa người này còn là phụ thân của y. Chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên nuốt nước miếng.

Hồng Thiên Cửu thì cười trộm. Hình như cậu ta rất thích nhìn thấy cha của mình xấu mặt vậy.

Lý Kỳ nhìn tam đại nhà này, thật sự dở khóc dở cười. Nhưng thân tình giữa bọn họ đã khơi dậy lòng nhớ thương tới cha mẹ của hắn. Thầm than một tiếng, cũng không biết bố mẹ mình giờ này thế nào rồi.

- Người đâu, thiết yến.

Tiếng hô này của Hồng Tề đã đánh thức Lý Kỳ, vội nói:
- Thất Công, giờ còn chưa tới giờ ăn cơm, cho nên không cần phiến toái như vậy.

Hồng Tề trừng mắt:
- Ai nói ăn cơm, chỉ uống rượu thôi. Hôm nay lão phu muốn uống với ngươi ba trăm chén.

- Ba trăm chén?

Lý Kỳ mở to mắt, có chút sững sờ.

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:
- Lý đại ca, huynh không biết chứ, ngoại hiệu của Thất Công chính là 'ngàn chén không say', lợi hại không?
Giọng nói có vài phần hả hê.

Ngàn chén không say? Ngoại hiệu thật là dọa người.

Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi Thất Công, vãn bối không uống rượu.

Hồng Bát Kim khó chịu nói:
- Nam nhân sao có thể không uống rượu. Chẳng lẽ ngươi xem thường Hồng gia nhà chúng ta, hay là cho rằng rượu của Hồng gia không bằng Thiên Hạ Vô Song nhà ngươi?

- Không dám, không dám, chỉ là vãn bối thực không uống rượu.
Lý Kỳ buồn bực đáp.

Hồng Thiên Cửu cũng phản ứng tới, đứng ra nói:
- Phụ thân, người cũng đứng ép Lý đại ca nữa. Huynh ấy thực không uống rượu. Lúc Túy Tiên Cư khai trương, con và mấy người Tam Lang có mời huynh ấy uống rượu, nhưng huynh ấy cũng không uống một giọt.

Hồng Bát Kim khẽ nói:
- Đó là do tiểu tử ngươi không có tiền đồ. Hôm nay nhìn thủ đoạn của cha ngươi đây. Đến Hồng gia, làm gì có chuyện không uống rượu.

Lý Kỳ cảm thấy mình giống như rơi vào hang sói, tâm niệm vừa động:
- Hồng thúc thúc, thực sự xin lỗi thúc rồi. Vãn bối không uống rượu. Lúc trước ở yến tiệc tròn tuổi, Hoàng thượng có ban ngự rượu cho vãn bối, nhưng vãn bối đều không uống. Thúc bỏ qua cho vãn bối lần này đi.

- Ách, thật không?

Đến phiên Hồng Bát Kim sững sờ. Y cũng không dám nói Hoàng thượng không có tiền đồ. Hơn nữa Hoàng thượng đã ban ngự rượu mà Lý Kỳ đều không uống. Vậy thì rượu của y, Lý Kỳ càng không cần phải uống.

Hồng Tề cau mày nghi hoặc hỏi:
- Lý Kỳ, có phải ngươi có bệnh gì không tiện nói ra, nên không thể uống rượu?

Mịa, lão già, lão đã bằng ấy tuổi rồi, còn muốn trù ẻo ta à.

Lý Kỳ vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đáp:
- Đa tạ Thất Công quan tâm, sức khỏe của vãn bối rất tốt. Bởi vì vãn bối từng vì rượu mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Cho nên quyết định sau này sẽ không uống rượu nữa. Mong Thất Công và Hồng thúc thúc thông cảm.

Lý Kỳ đã nói tới mức này, Hồng Tề cũng không tiện nói nhiều, có chút không nỡ nhìn phao câu.

Lý Kỳ vừa thấy, lập tức phản ứng, thì ra bọn họ muốn mượn việc uống rượu để chén phao câu luôn, vội nói:
- Thất Công, phao câu này đã nguội rồi, phải đun nóng lên mới ăn được.

Hồng Tề nghe xong, không nói hai lời, lập tức sai người bưng rổ phao cầu tới phòng bếp đun nóng, cười ha hả nói:
- Đã như vậy, thì chúng ta uống trà vậy. Tất cả mọi người ngồi xuống đi.

Mọi người theo lời ngồi xuống vị trí của mình.

Đợi cho người hầu rót trà cho mọi người, Hồng Tề rốt cuộc hỏi một câu mà các vị trưởng bối nên hỏi:
- Lý Kỳ phu nhân nhà ngươi có khỏe không?

Lý Kỳ gật đầu:
- Cảm ơn Thất Công quan tâm, Tần phu nhân vẫn mạnh khỏe.

Hồng Tề cười gật đầu:
- Đúng rồi, quán bar mà ngươi và Tiểu Cửu hợp tác mở khi nào thì khai trương?

- Sắp rồi, vãn bối đã nhờ Ngô đại thúc chọn ngày lành.

Hồng Bát Kim hỏi:
- Quán bar kia có phải chuyên dùng để uống rượu?

Sao trong mắt người này ngoại trừ phao câu ra chính là rượu nhỉ. Thực không biết làm sao y lấy được danh hiệu Đổ Vương.

Lý Kỳ cười gật đầu:
- Có thể nói như vậy. Nhưng nhiệm vụ chính của quán bar vẫn là giải trí, giống như sòng bạc Hồng Vạn vậy.

Hồng Bát Kim khinh thường hỏi:
- Quán bar của ngươi có thể kiếm tiền bằng sòng bạc của nhà ta không?

Điều này còn phải xem.

Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Hồng Thiên Cửu đã giành nói:
- Phụ thân, quán bar của bọn con tuyệt đối kiếm nhiều tiền hơn sòng bạc của cha. Nếu cha không tin, chúng ta chờ xem.

Hồng Bát Kim mắng:
- Cái gì mà sòng bạc của ta. Lẽ nào tiểu tử ngươi không họ Hồng?

Hồng Thiên Cửu tự biết nói lỡ, gãi đầu, đưa mắt nhìn nóc nhà, không dám nói tiếp.

Hồng Tề mắt lé trừng Hồng Bát Kim, lại hướng Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, cháu nội của ta từ nhỏ không thích việc buôn bán. Khó được lần này nó hợp tác với ngươi mở quán rượu. Chúng ta tự nhiên duy trì. Kiếm tiền chỉ là việc nhỏ, quan trọng nhất chính là lão phu hy vọng ngươi giúp đỡ dạy bảo nó.

Lý Kỳ gật đầu cười đáp:
- Tiểu Cửu thiên tư thông minh, chỉ là tuổi còn nhỏ, còn ham chơi. Tin tưởng chờ thêm một thời gian, đệ ấy sẽ lý giải khổ tâm của mọi người.

Hồng Tề nghe Lý Kỳ khen Hồng Thiên Cửu, vui tươi hớn hở nói:
- Nếu là như vậy thì không thể tốt hơn.

Hồng Bát Kim vẻ mặt lơ đãng, nửa đùa nửa thật nói:
- Lý Kỳ, ta nghe Tiểu Hồng nói, ngươi có vẻ có điều bất mãn với sòng bạc Hồng Vạn của ta, không lắc đầu, thì chính là thở dài.

Tiểu Hồng?

Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ứng, y đang nói tới Hồng quản gia. Hắn nhíu mày, nghĩ bụng, thì ra vừa nãy Hồng quản gia bảo ta chơi vài ván, cũng không phải là khách khí. HƠn nữa Hồng Bát Kim muốn bảo mình cho vài ý kiến, xem ra y cũng không phải là người chỉ biết phóng túng. Cười ha hả đáp:
- Sòng bạc Hồng Vạn chính là sòng bạc đệ nhất của kinh thành, có ai mà không biết. Hôm nay vãn bối được thấy, đúng là mở rộng tầm mắt.

Hồng Bát Kim bất mãn nói:
- Tiểu Cửu luôn nói ngươi là người hào sảng, sao hôm nay tới nơi này lại trở nên dối trá như vậy. Ngươi có gì thì cứ nói, Hồng Bát Kim ta không phải là hạng người không biết giảng đạo lý.

Lý Kỳ gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, đáp:

- Ách, nói thật, sòng bạc của ngài rất là nát.Nói gì khiến người ta đau lòng nhất?


Đương nhiên là lời nói thật.

Lý Kỳ nói một câu phát ra từ tâm huyết, đã khiến ba ông cháu họ Hồng lăng tại chỗ.

Biểu lộ gì vậy? Không phải các ngươi bảo ta nói thật sao?

Lý Kỳ quắt miệng, biểu lộ rất ủy khuất.

Nửa ngày qua đi, Hồng Bát Kim bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Kỳ, cả giận nói:
- Tiểu tử...ngươi...ngươi vừa nói gì?

- Ách...Vãn bối nói sòng bạc của ngài chính là sòng bạc đệ nhất của thành Biện Kinh...Còn câu cuối.

- Ha ha, rất là nát.

- Tiểu tử ngươi được lắm, dám nói như vậy. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Hồng Bát Kim chỉ vào Lý Kỳ, giận không kiềm được nói. Nhưng trong mắt lại lóe ra vài phần khác thường.

Còn nói rõ ràng? Ngươi a, thật không biết diễn trò. Không phải là muốn ta giúp ngươi nghĩ kế sao, có cần khoa trương như vậy không?

Lý Kỳ tức giận liếc mắt, thực ra cho dù Hồng Bát Kim diễn trò có thật, hắn cũng muốn giúp đỡ Hồng gia. Không vì cái gì khác, chỉ bằng quan hệ giữa hắn và Tiểu Cửu. Nếu chút chuyện nhỏ ấy mà không giúp, vậy thì hắn cảm thấy mình quá không có nghĩa khí.

Hồng Thiên Cửu bĩu môi nói:
- Lý đại ca, sao huynh có thể nói như vậy. Dù đệ biết sòng bạc của nhà đệ rất nát, nhưng huynh cũng không thể nói như vậy trước mặt cha đệ chứ. Ông ấy đã gần ấy tuổi rồi, nếu tưc giận sinh ra bệnh, thì cũng không tốt.

Lần này Hồng Bát Kim tức giận thực sự, xông tới Hồng Thiên Cửu, nước bọt bắn ra ngoài, nói:
- Thằng nhóc, có phải đầu óc của ngươi đập vào đâu rồi không. Con mẹ ngươi hàng ngày ăn ở, có cái nào không phải do sòng bạc nát...à không, sòng bạc quý giá này ban cho ngươi. BUồn cười, hôm nay lão tử không hảo hảo giáo huấn ngươi một trận thì không bỏ qua.

Hồng Thiên Cửu thấy phụ thân bão nổi, lập tức sử dụng đòn sát thủ, con mắt ngập nước nhìn về phía Hồng Tề:
- Thất Công....

Hồng Tề nhìn Hồng Bát Kim, nói:
- Tiểu Bát, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao còn chấp nhặt với con trẻ như vậy. Mau mau ngồi xuống đi.
Nói xong, ông ta lại hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi cứ nói tiếp, có lão phu tại, Tiểu Bát sẽ không làm gì ngươi đâu. Mới vừa rồi ngươi nói sòng bạc của nhà ta rất nát, là cớ làm sao?

Còn không làm gì? Vừa nãy suýt nữa muốn ăn thịt người rồi.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu:
- Vậy vãn bối sẽ theo tình hình thực tế mà nói.

- Nói đi.

Lý Kỳ thi lễ một cái, mới lên tiếng:
- Đầu tiên, hoàn cảnh của sòng bạc thực xin lỗi danh xưng sòng bạc đệ nhất của Biện Kinh. Bên trong mùi hôi ngất trời, loạn thất bát táo. Nếu vãn bối là khách, ngửi thấy mùi này thôi, cho dù trong lòng rất ngứa ngáy, cũng chịu không được cái mùi đó.

Hồng Bát Kim nhíu mày:
- Sòng bạc nào mà chả vậy.

Lý Kỳ cười khổ:
- Đều như vậy, cũng không có nghĩa nhất định phải như vậy. Ấn tượng đầu tiên của khách chính là mặt tiền của cửa hàng, làm sao có thể tùy ý. Không yêu cầu ngươi làm tráng lệ, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ, để cho khách hàng thoải mái. Đây là điều cơ bản nhất.

- Đến sòng bạc của ta không phải là đồ phu thì cũng là người đánh cc. Ngươi thích sạch sẽ, nhưng họ không thích.
Hồng Bát Kim khẽ nói.

- Việc này phải do đôi bên cùng làm. Nhưng các vị thuộc về đông gia, nếu làm gương tốt, chẳng hạn trải một tấm thảm lông chồn lên, vãn bối dám đánh cuộc, những người đánh cá, đồ phu kia vừa thấy, đều không cần ngài nói, bản thân bọn họ sẽ tự giác cởi giày, rửa sạch chân mới dám đi vào. Buôn bán tuyệt đối không thể dùng hành vi của khách hàng để lấy cớ. Dù bọn họ làm cái gì, đối với các vị mà nói, đều là điều đúng.

- Còn có, sòng bạc Hồng Vạn là một sòng bạc lớn, nhưng cấp bậc lại không rõ ràng lắm. Ngài cũng không thể trông cậy đám vương công quý tộc kia chơi cùng những ngươi buôn bán nhỏ đi. Cho nên vãn bối cho rằng các ngài nên mở một sòng bạc xa hoa, nâng tiền đặt cược lên. Khách hàng tới phải phân chia đẳng cấp. Chẳng hạn như trò quan phác, nếu các ngài quy định mỗi lần đặt cược ít nhất phải một xâu tiền, thì những người đánh cá, đồ phu kia có năng lực đó không?

- Thứ ba, chính là thủ hạ. Thủ hạ ở đây nhìn không được tốt lắm, giống như một đám lưu manh vậy. Vừa rồi có hai người xảy ra chút ma xát, sòng bạc của các vị liền định cầm gậy gộc đuổi người ta đi. Như vậy sao có thể được. Các khách hàng khác nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ gì.

Chuyện vừa rồi, Hồng Bát Kim cũng có nghe nói:
- Vậy theo ngươi, phải làm thế nào?

- Rất đơn giản, đầu tiên là nói lời khuyên bảo, đưa bọn họ tới hậu viên. Nếu có thể hòa giải thì tốt. Nếu không thể thì dùng vũ lực trấn áp cũng không muộn. Bởi như vậy, không tạo ấn tượng xấu trước mặt khách hàng, còn có thể lộ rõ lực uy hiếp của sòng bạc các ngài. Thật là nhất cử lưỡng tiện.

Cho dù ở trước mặt phao câu, hai cha con Hồng Tề và Hồng Bát Kim giống như hai đứa trẻ con vậy. Nhưng về việc buôn bán, hai người bọn họ đều là dân lão luyện, vừa nghe vừa không ngừng gật đầu.

Hồng Tề như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:
- Ừ, ngươi nói rất có lý. Ngươi đã nhìn ra tệ đoan của sòng bạc, chắc hẳn cũng có biện pháp giải quyết.

Đổ mồ hôi, lão hàng này muốn đào rỗng lão tử đây mà. Cũng được, ai bảo ngươi là gia gia của Tiểu Cửu.

Mặc dù Lý Kỳ chưa từng quản lý sòng bạc, nhưng cũng đã gặp không ít. Một vài kiến thức quản lý hắn từng nghe cha vợ nói qua. Bởi vậy liền giải thích cho hai cha con họ Hồng những điều hắn biết.

Những kiến thức quản lý siêu thời đại của Lý Kỳ, đã khiến hai cha con họ Hồng rơi vào trầm tư. Ở bên trong có rất nhiều kỹ xảo quản lý, khiến cho bọn họ cảm thấy mừng rỡ không thôi. Một vài nan đề trước kia gặp phải, thoáng cái đã được giải quyết. Mà ngay cả Hồng Thiên Cửu cũng gài cằm suy tư. Điều này chả khác gì một tin tức cực tốt với Hồng Bát Kim. Hồng gia chỉ có Hồng Thiên Cửu là con nối dõi duy nhất. Sau này sòng bạc Hồng Vạn chắc chắn giao vào tay Tiểu Cửu, không ai. Cậu ta có hứng thú với sòng bạc hay không, còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Lý Kỳ thừa dịp bọn họ tự hỏi, tranh thủ thời gian uống mấy ngụm nước. Vừa rồi hắn đã nói tới miệng đắng lưỡi khô, nhưng hắn có thể giúp đỡ chỉ dừng ở đây. Hắn am hiểm về quản lý quán ăn. Chứ còn quản lý sòng bạc, hắn chưa bao giờ làm.

Qua một lúc lâu, Hồng Bát Kim khẽ giật mình, đứng dậy, mang theo nụ cười gian đi về phía Lý Kỳ.

Tim Lý Kỳ đập rộn lên, nhìn Hồng Bát Kim, dưới ánh mắt tham lam của y, hắn cảm thấy mình giống như một con cừu nhỏ vậy, khiếp đảm hỏi:
- Hồng thúc thúc, thúc muốn làm gì vậy?

Hồng Bát Kim cười ha hả, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, ôm vai hắn, nói:
- Tiểu Kỳ a, quan hệ giữa cậu và Tiểu Cửu thế nào?

- Cũng không tệ lắm.

- Cái gì mà không tệ lắm? Ta thấy hai người các ngươi thân như huynh đệ vậy.

- Thúc nói thế nào thì chính là thế ấy, không biết Hồng thúc thúc hỏi vậy làm chi?

Hồng Bát Kim cười ha hả:
- Là như vậy, nếu để cho Tiểu Cửu và cậu hợp tác mở một sòng bạc giống như lời cậu nói, cậu có đồng ý không?

- A?

Lý Kỳ cả kinh, lắc đầu như trống bỏi:
- Hồng thúc thúc, hảo ý của thúc, vãn bối tâm lĩnh. Nhưng hiện tại vãn bối có rất nhiều việc phải làm, thực sự không thể rảnh tay giúp đỡ được.
Nói tới đây, hắn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của Hồng Bát Kim, vội nói tiếp:
- Tuy nhiên, nếu là Tiểu Cửu mở sòng bạc, cháu nhất định sẽ dùng hết sức giúp đỡ. Cậu ta đã gọi cháu một tiếng đại ca, cũng không phải là gọi suông.

Không sai, hắn biết mở sòng bạc rất dễ kiếm tiền. Nhưng hắn không muốn xía chân vào gia sản của dòng họ người khác. Đây là một việc không tốt lắm. Có thể nói như vậy, nếu Tần gia có người nối dõi, thì hắn đã sớm chia ra tự làmrồi.

Sắc mặt Hồng Bát Kim lại thay đổi, nghiêng đầu nhìn Hồng Thiên Cửu, hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi thấy thế nào?

Hồng Thiên Cửu nhãn châu xoay động, gật đầu mạnh, lại hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý đại ca, huynh hiểu về sòng bạc như vậy, chắc hẳn trước kia huynh thấy không ít sòng bạc phải không?

Lý Kỳ cẩn thận nói:
- Ngươi hỏi vậy làm gì?

- Đệ chỉ là muốn biết, huynh có biết vài cách chơi thú vị nào không.

Hóa ra vừa rồi ngươi nghĩ tới cái này. Nhìn không ra tiểu tử này còn hung ác hơn cả lão tử y. Ngay chút hàng tồn cũng không lưu cho ta.

Lý Kỳ thở dài:
- Cũng được, ta sẽ dạy cho mọi người một cách chơi mới.

Hồng Thiên Cửu mừng rỡ:
- Lý đại ca, cách chơi mới gì, mau mau dạy đệ.

Hồng Bát Kim và Hồng Tề nhìn nhau, như đang nói, thì ra tiểu tử này còn giấu nghề. Nếu không có Tiểu Cửu, thì chúng ta đã bỏ qua cơ hội này rồi.

Trong lòng ba người đều rất chờ mong.

- Đúng rồi, Hồng Tề có giấy không? Giấy dày hơn giấy bình thường chút?

- Người đâu, mang tất cả giấy ra đât cho lão tử.

Hồng Bát Kim gào rú một tiếng, cả Hồng phủ lập tức trở nên bận rộn. Qua chừng một canh giờ, Lý Kỳ cầm một xấp dày giấy tạp trên tay, nhìn số giày chồng chất còn cao hơn cả người hắn, ngượng ngùng nói:
- Số giấy kia không cần.

- Chỉ cần thế thôi à.

- Vâng.

Hồng Thiên Cửu gục xuống bàn, chảy nước miếng nhìn xấp giấy tạp trong tay Lý Kỳ, hỏi:
- Lý đại ca, huynh cần số giấy đó làm gì?

Lý Kỳ cười ha hả:
- Đây gọi là bài tây.

- Bài tây? Chưa từng nghe qua.

Nếu ngươi nghe qua rồi thì nói làm gì.Tiếp theo, Lý Kỳ giải thích ý nghĩa của năm mươi bốn quân bài cho ba người, sau đó nói cách chơi cho bọn họ. Ba người nghe mà mục quang sáng ngời như đèn pha vậy, khiến cho Lý Kỳ sắp lóa mắt mà chết.

Lý Kỳ vừa dạy xong, ba người đều kêu gào chơi thử một lần.

Lý Kỳ tự nhiên chiều theo ý họ, cùng bọn họ chơi mấy ván. Mấy người chơi rất hăng say, mà ngay cả Lý Kỳ cũng mê mẩn vào trong đó. Dù sao ở thời này có thể chơi bài Tây cũng thật không dễ dàng.

Tam đường nhà này cũng không kém, rất nhanh đã nắm được cách chơi. Nhưng nếu như không có tiền cược, thì mất đi niềm vui lớn. Còn tiền đặt cược lớn hay nhỏ, cũng không quan trọng.

Hồng Bát Kim được xưng là Đổ Vương, đương nhiên hiểu điều đó, cười nói:
- Chỉ chơi như vậy, cũng không có ý nghĩa. Dù sao phải có thưởng có phạt mới được.

- Ý của Hồng thúc thúc là?

- Như vậy đi, mỗi một ván một xâu tiền.

- Một xâu tiền? Chú xác định chứ?

- Lẽ nào quá ít?

- Không...không phải.

- Vậy cứ như vậy đi, trước ghi vào giấy, đánh xong thì thanh toán.

- Cũng được...Ba bích.

- Ủa? Sao ngươi lại được đánh trước?

- Xin lỗi, quên nói cho mọi người biết, ai có ba bích thì được đánh trước. Nếu không có con đánh thì thôi.

- Thôi.

- Thôi.

- Thôi.

- Ba con ba.

Hồng Bát Kim hưng phấn nói:
- Ha ha, rốt cuộc đã tới phiên ta, ba con mười.

- Xin lỗi, vãn bối đã ra hết bài, các vị một lá bài cũng không ra, thì chính là cháy, mỗi ngươi phải giao bốn xâu. Đúng rồi, ai cầm hai bích?

Hồng Bát Kim lập tức nhấc tay:
- Ta cầm.

- Chúc mừng thúc, thúc lại cháy, thúc phải trả tám xâu. Ha ha, vãn bối ghi vào đây rồi, tổng cộng là mười sáu xâu.
Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói. .
- Ha ha, ta cầm ba bích.
Hồng thúc thúc cầm lá ba bích khoe khoang một vòng.

Lý Kỳ chẳng quan tâm tới ông ta, ném ba lá bài xuống:
- Ba con bảy.

- Vì sao lại là ngươi đánh?
Hồng thúc thúc cả giận hỏi.

Lý Kỳ rút con ba tép, trả lời:
- Rô, tép, cơ, bích, sau rô là con nào?

- Tép.

- Đó, ra bài đi.

Hồng Bát Kim ngồi ở bên cạnh Lý Kỳ, rốt cuộc thở dài một hơi, đánh ra con bài:
- May mà ta có ba con Q, bằng không phải mất tám xâu tiền.

Hồng thúc thúc vừa nghe, liền biến sắc, nặng nề hừ một tiếng.

- Ách...Thôi.

Hồng Bát Kim đành khuất phục dưới dâm uy của Hồng Tề.

Hồng Tề vui tươi hớn hở ném ba con tám.

Hồng Thiên Cửu cũng vui vẻ, ba con mười.

Lý Kỳ trực tiếp đánh ra ba con át, Hồng Bát Kim trợn tròn mắt.

- Mười, J, Q, có ai dánh không?

Hồng Bát Kim sắp khóc.

- Một đối ba, xong rồi, ai cầm hai bích.

Hồng Bát Kim cúi đầu, chậm rãi vươn tay ra.

- Thực xin lỗi Hồng thúc thúc, ván này chú lại phải mất tám xâu.

- Ta biết rồi.

- Lần sau có hai bích thì nhớ đánh sớm chút.

- Điều này còn cần ngươi nói...Oa, ba cơ trong tay lão phu, Lý Kỳ, lần này đến lân lão phu đánh chứ.

Lý Kỳ nhàn nhạt nhìn, ném một lá bài xuống, nói:
- Ba rô.

Hồng Tề giận dữ hỏi:
- Vì sao lại là ngươi đánh trước?

- Thất Công, vừa nãy vãn bối thắng liền hai ván, gọi là liền trang, nên được ưu tiên đánh trước. Nếu thắng liền ba ván, thì gọi là mạo tử, vãn bối tiếp tục được ưu tiên đánh.

- Còn có luật này?

- Đúng vậy, Thất Công, người càng già càng dẻo dai, còn là Chí Tôn trong giới bài bạc, vãn bối sao dám lừa người.

- Ừ, ngươi nói cũng có lý, vậy thì ngươi đánh đi.

Hồng Tề còn chưa dứt lời, Hồng Bát Kim tranh thủ thời gian đánh một lá bài:
- Hai bích, ha ha, chắc các ngươi đánh không lại.

Hồng Tề tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Bát Kim một cái, nhưng bài đã ra, ông ta cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Ba người đồng thời hô, thôi.

Hồng Bát Kim lại ném năm lá bài xuống:
- Mười, J, Q, K, Át.
Mặt mũi đầy vẻ vui mừng, xem ra thắng lợi nắm chắc trong tay.

Hồng Tề và Hồng Thiên Cửu đều lắc đầu.

Lý Kỳ cũng ra năm lá bài.
- Ủa, bài của ngươi nhỏ như vậy sao lại hơn ta được?

- Hồng thúc thúc, thúc không nhìn thấy à, bài cháu đều cùng màu, cùng loại, đương nhiên phải hơn rồi.

Hồng Bát Kim nuốt nước miếng, nhìn bài trong tay mình, nói:
- Thôi.

- Bốn con tám, ai đánh không, nếu không đánh thì ta hết bài rồi. Mọi người không lên tiếng thì chính là thôi. Đôi bốn. Thất Công, Tiểu Cửu, hai người mỗi người bốn xâu. Hồng thúc thúc, thúc đánh càng ngày các tốt, trước sau như một tám xâu.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua ngắn ngủi. Rất nhanh đã tới giữa trưa. Bởi vì còn phải mang đồ ăn cho Lý Sư Sư, Lý Kỳ có chút không nỡ đứng lên, chuẩn bị cáo từ.

- Thất Công thua tổng cộng là 45 xâu, Tiểu Cửu cũng không tệ lắm, chỉ thua 30 xâu, Hồng thúc thúc...hắc hắc, hôm nay thúc không được may mắn lắm, thua 68 xâu. Tổng cộng là 143 xâu, bỏ đi số lẻ là 140 xâu.

Lý Kỳ cầm tờ giấy, vẻ mặt hớn hở đọc lên.

- Khụ, khụ, kỳ quái, phao câu sao mãi chưa thấy mang lên nhỉ, để lão phu đi xem thế nào.
Hồng Tề đứng dậy, vỗ vỗ cái mông, dưới hai ánh mắt u oán, chạy trốn ra ngoài.

Hồng Thiên Cửu hào hứng dạt dào cầm bộ bài Tây vuốt vuốt, giống như việc này không liên quan tới cậu ta vậy. Thực ra, đúng là không liên quan gì tới cậu ta. Bởi vì tiền toàn là do lão tử của cậu ta cho.

Cho nên con nợ lớn nhất đương nhiên là Hồng Bát Kim. Vẻ mặt y như ăn phải trái mướp đắng vậy, rất không cam lòng nói:
- Lý Kỳ, lại chơi thêm vài ván a, cần gì đi vội như vậy.

Thực ra số tiền đó không phải là nhiều với ông ta, nhưng chỉ ngại mặt mũi. Người một nhà liên thủ đánh một người, còn bị người ta đánh cho không có lực hoàn thủ, thật đúng là biệt khuất.

Lý Kỳ từ chối nhã nhặn:
- Xin lỗi Hồng thúc thúc, vãn bối còn có việc quan trọng phải làm, không thể ở lâu, mong Hồng thúc thúc thứ lỗi.

Hồng Bát Kim nhếch miệng nói:
- Rồi, rồi, cậu đi đi, tiền thì tí nữa ta sẽ sai người mang tới. Tuy nhiên cậu phải thường xuyên tới đây đấy. Lần sau cậu cũng không may mắn như vậy đâu.

Những người thua thường nói như vậy, tuy nhiên lần sau kết quả có khác gì trước. Bằng không lão tử đánh bài mấy năm coi như uổng phí. Huống hồ ta là người chia bài, cho nên các ngươi làm sáo có thể là đối thủ của ta.

Đi ra Hồng phủ, Lý Kỳ lập tức chạy về Túy Tiên Cư.

- Lý đại ca, huynh đã trở lại.

- Ủa, Tiểu Ngọc, sao lại là muội?

Lý Kỳ vừa đi vào, đã thấy Tiểu Ngọc đứng trong quầy, hiếu kỳ hỏi:
- Ngô đại thúc đâu?

- Sáng nay Ngô đại thúc có việc phải đi, nên bảo muội coi cửa hàng.

Lý Kỳ gật đầu, hỏi:
- Đúng rồi, ta bảo muội bố trí người đưa thịt hộp xuôi nam, muội bố trí thế nào rồi?

Tiểu Ngọc gật đầu:
- Đã sắp xếp xong. Tất cả đều dựa theo lời huynh phân phó. Tổng cộng có ba mươi người, trong đó có mười người là tiểu nhị của Túy Tiên Cư, còn lại hai mươi người là chọn từ tòa trang viên của huynh.

Cô nàng Tiểu Ngọc này làm việc thật chu đáo.

Lý Kỳ rất hài lòng gật đầu, chợt nghe thấy một tiếng ca từ bên cạnh:
- Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng. Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi...

Sứ Thanh Hoa?

Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy người hát chính là tiểu tử Trần A Nam mới đi từ dưới lầu xuống.

Tiểu Ngọc mím môi cười:
- Lý đại ca, huynh biết không, A Nam đã hát đi hát lại câu này từ sáng sớm. Thật không biết nên nói gì.

Lý Kỳ cười ha hả, gọi:
- A Nam.

Trần A Nam quay đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, vội vàng chạy tới hỏi:
- Lý đại ca, huynh trở về từ lúc nào vậy?

- Vừa trở về.

Lý Kỳ đầy vui vẻ nhìn cậu ta, hỏi:
- A Nam, bài hát ngươi vừa hát là ai dạy ngươi?

Trần A Nam cười hắc hắc:
- Là sáng nay đệ nghe lén Hồng tỷ tỷ hát trong sân. Tuy nhiên đệ chỉ nhớ được câu này. Lý đại ca, huynh thấy đệ hát thế nào?

Lý Kỳ vỗ đầu cậu ta một cái, giả vờ cả giận:
- Tiểu tử ngươi hát nhỏ như vậy có tác dụng quái gì. Muốn hát thì phải hát lớn cho ta. Nhỏ nhẹ như đàn bà vậy.

Trần A Nam đứng thẳng sống lưng, gào lên:
- Trời còn vươn sắc xanh...

Mới câu đầu tiên, Lý Kỳ đã không chịu được rồi. Nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ thời gian Hồng Nô xuất đạo phải lùi lại một năm, vội kêu dừng lại:
- Thôi, coi như ta tính sai, ngươi hát như vừa nãy là được rồi.

Sắc mặt của Trần A Nam cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng.

Tiểu Ngọc nhịn không được, che miệng cười khúc khích.

- Lý sư phó.

Đúng lúc này, Ngô Phúc Vinh chợt từ bên ngoài đi vào.
Lý Kỳ cười ha hả
- Ngô đại thúc, chú vừa tới thành Bắc à?

Ngô Phúc Vinh kinh ngạc:
- Sao cậu biết?

Lý Kỳ trừng mắt nói:
- Lần trước chú chẳng nói ở thành bắc chú còn có...đó đó.

Ngô Phúc Vinh ngẩn ra, lập tức phản ứng, biết Lý Kỳ muốn nói tới hai tiểu thiếp của mình, liền ho khan một tiếng:
- Cậu đừng nói linh tinh, lão hủ là đi làm chính sự.

Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Đó cũng là chính sự a.

Ngô Phúc Vinh lườm hắn một cái, biết không nói được hắn, đi tới gần, nhỏ giọng nói;
- Cậu còn nhớ, cậu bảo lão hủ giúp cậu tìm lưu ly tác phường không?

Hai mắt Lý Kỳ sáng ngời, vội hỏi:
- Có phải đã có manh mối?

Hiện tại quán bar sắp khai trương, nếu như có thêm ly thủy tinh, thì thật như hổ thêm cánh.

Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Ừ, đêm qua lão hủ nghe nói Lão Lưu ở thành bắc vội vã muốn bán lưu ly tác phường. Cho nên sáng nay đi tới hỏi thăm một phen, quả nhiên là thực, hơn nữa giá tiền rất rẻ. Chỉ cần tám trăm xâu, cậu thấy thế nào.

Rẻ như vậy?
Lý Kỳ nhướn mày, hỏi:
- Không có vấn đề gì chứ?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top