Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 106+107+108+109+110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Sau khi làm xong, Hồng Thiên Cửu vỗ hay tay nói:

- Món ăn thứ sáu, tên là Cao Phan Hà. Lý đại ca nói, Cao Phan Hà này dù không ngon bằng gạch cua, nhưng rất bổ dưỡng. Dặn ta bảo ngươi ăn nhiều một chút.

Người đánh cá kẹp lấy miếng thịt tôm dính đầy nước tôm, bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt. Y thở dài, nhẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Tiểu Trụ đứng ở cuối hàng, hỏi:

- Sáu món ăn đã dâng đủ. Không biết vị tiểu ca kia bưng cái gì?

Trần Tiểu Trụ đi tới, đặt cái khay xuống. Phía trên là một bát cơm trắng.

Ngô Tiểu Lục cười giải thích:

- Sư phụ của ta nói, một bữa cơm ngài chỉ ăn có bốn con tôm nhỏ, đoán chừng ngài là một vị quản gia tiết kiệm. Một người nam nhân từ nhỏ ngay cả miếng thịt cũng không nỡăn. Cho nên sợ ngài ăn không đủ no. Vì vậy cố ý tặng ngài một bát cơm tôm. Bát cơm này được rải nước súp luộc bốn con tôm, hương vị không hề kém so với sáu món trước. Quan trọng là món này không thu tiền. Ngài cứ tự nhiên.

Mọi người vừa nghe, liền cười ha hả.

Người sáng suốt có thể nhìn ra, người đánh cá này tới đây không phải là dùng cơm, mà là cố ý gây chuyện. Nhưng Lý Kỳ chỉ dùng vài đĩa nước chấm, liền hóa giải một cách đơn giản. Mà còn lãi ba mươi lượng. Quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

Khóe miệng người đánh cá lộ ra một tia cười nhạt, sắc mặt cũng trở nên âm trầm. Y vỗ tay mấy cái, cười lạnh nói:

- Tài nấu ăn của Lý sư phó đúng là cao. Tại hạ Hoàng Văn Nghiệp lĩnh giáo. Nhưng bát cơm trắng này, Văn Nghiệp tâm lĩnh. Cáo từ.
Hoàng Văn Nghiệp nói xong, liền đội nón, khiêng cần câu chuẩn bị rời đi.

- Đợi chút.

Ngô Tiểu Lục chợt gọi y lại.

Hoàng Văn Nghiệp xoay người lại, kinh ngạc hỏi:

- Vị tiểu sư phó này, còn có việc gì không?

- Ngài để quên sọt cá.

- Đa tạ.

Hoàng Văn Nghiệp nhận lấy sọt cá, nhìn Ngô Tiểu Lục với vẻ thâm ý, cười ha hả, sauđó xoay người rời đi.

- Lục Tử, tài nấu nướng của sư phụ ngươi đúng là tuyệt.

- Đúng, đúng. Không biết sư phụ ngươi còn có thể làm món gì?

- Món ăn tâm đắc của sư phụ ngươi là món gì?

Hoàng Văn Nghiệp vừa đi, mọi người liền xông tới tán dương.

Đúng lúc này, trên lầu vang lên một giọng nói không hài hòa:

- Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.

(Ý chỉ tài mọn, không đáng kể.)
Mọi người sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy là một công tử tuấn tú.

Vị công tử này cười lạnh, vung tay áo lên. Chỉ nghe một tiếng đông nhỏ, Ngô Tiểu Lục bỗng cảm thấy trước ngực bị cái gì đụng phải. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy là một cục giấy. Cậu ta nhặt lấy, mở ra xem, trên đó có viết ba chữ to Cúc Hoa Tàn.

Ghi gì vậy?

Đúng lúc Ngô Tiểu Lục khó hiểu, lại nghe vị công tử kia nói:

- Nếu như sư phụ của các ngươi có thể làm ra được món này, đừng nói năm lượng bạc. Cho dù một trăm lượng bạc cũng không thành vấn đề.

Nói xong, y lại tự rót rượu uống.

.
Đúng là lớp sóng này vừa tan, lớp sóng sau lại tới.

Hào hứng của mọi người vừa mới giảm, lại bị vị công tử kia khơi dậy.

Đặc biệt là Hồng Thiên Cửu, không ngừng thúc dục Ngô Tiểu Lục:

- Lục Tử, ngươi mau đưa tên món ăn này cho Lý đại ca làm. Ta thấy vị công tử kia không phải hạng người không trả đủ tiền.

Ngô Tiểu Lục vẫn còn có chút do dự. Liếc mắt nhìn sang Ngô Phúc Vinh. Ngô Phúc Vinh thấy vị công tử kia thần sắc bình tĩnh, cử chỉ hào phóng, khí thế không giống người bình thường. Hơi chút do dự, liền hướng Ngô Tiểu Lục gật đầu.

Trong phòng bếp, Lý Kỳ vẫn đang chuẩn bị nguyên liệu cho buổi trưa. Còn chuyện bên ngoài thì hắn không có một chút lo lắng. Cũng giống như chưa từng xảy ra.
Trịnh đầu bếp ở bên cạnh hỗ trợ thấy vậy, vừa kinh ngạc, vừa bội phục.

Đến khi mấy người Ngô Tiểu Lục đi vào, Lý Kỳ mới ngừng lại, cười ha ha hỏi:

- Người nọ đi chưa?

- Vừa mới đi.

Ngô Tiểu Lục gật đầu, lại nói:

- Tuy nhiên, lại tới một vị công tử còn lợi hại hơn.

- Công tử lợi hại hơn?

Lý Kỳ sững sờ:

- Có ý gì?
Ngô Tiểu Lục đưa tờ giấy cho Lý Kỳ, nói:

- Công tử kia bảo rằng. Nếu huynh có thể làm được món này. Đừng nói năm lượng bạc, cho dù một trăm lượng, y cũng nguyện ý trả.

"Mịa! Thật hay giả?"

Lý Kỳ nửa tin nửa ngờ mở tờ giấy ra nhìn, lập tức há miệng mắng to:

- Mẹ nó! Tên này bị tâm thần à. Lão tử không phải dân đồng bóng, sao làm được món ăn này chứ? Lục Tử, ngươi đi tìm cây côn, chọc cúc hoa của y vài cái, xem nó có tàn không?

Ngô Tiểu Lục đổ mồ hôi lạnh, căn bản không biết Lý Kỳ đang nói cái gì, thấp thỏm hỏi: - Gậy gộc? Cúc hoa? Lý ca, huynh muốn làm gì vậy?
- Đúng rồi, Lý đại ca, Cúc Hoa Tàn nghĩa là gì? Vì sao huynh phải tức giận như vậy?

Hồng Thiên Cửu cũng khó hiểu, hỏi.

Lý Kỳ hơi sững sờ:

- Các ngươi không biết nghĩa của cái đó.

Mọi người nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.

"Đúng rồi! Thời này đã ai biết hàm nghĩa phía sau cúc hoa đâu. Lẽ nào y cũng là một kẻ xuyên việt? Sao có thể trùng hợp như vậy?"

Lý Kỳ nhíu mày, bỗng biến sắc, sợ hãi hỏi:

- Lục Tử, công tử kia có hình dáng như thế nào?

Ngô Tiểu Lục khoa tay múa chân vài cái, hình dung đáp:
- Rất trắng, cử chỉ ưu nhã, bộ dáng còn dễ nhìn hơn cả nữ nhân.

"Là nàng, không sai vào đâu được"

Lý Kỳ rùng mình một cái, lập tức nói:

- Lục Tử, ngươi ngay lập tức đi tới nói với vị công tử kia, món ăn sẽ mang lên nhanh thôi. Bảo y chờ một lát. Còn có, cố gắng trông chừng y, đừng để y đi mất.

Ngô Tiểu Lục gật đầu, bước nhanh ra ngoài.

- TaTa đi chuẩn bị tài liệu.

Nói xong, Lý Kỳ vội vàng đi ra ngoài.

- Lý ca, huynh vẫn còn cầm dao kìa.
Trần Đại Trụ thấy con dao trong tay Lý Kỳ, liền tranh thủ thời gian hô lên.

- À, thiếu chút nữa quên.

Lý Kỳ xoay người, vừa định đưa dao phay cho Trần Đại Trụ. Nhưng lại nghĩ tới nàng kia có một thân công phu, trong lòng còn sợ hãi, thu hồi con dao, nói:

- Ta còn cần dùng con dao này. Các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi. Ta đi một lát sẽ trở lại.

Lý Kỳ vừa đi được một lúc, Ngô Tiểu Lục bỗng vội vàng chạy tới, hét lớn:

- Lý ca, công tử kia đã đi rồiỦa? Lý ca?

.

- Hừ, hừ, không ngờ yêu nhân kia lại tìm tới tận cửa. Sớm biết như vậy, lúc trước nênthuê một bảo tiêu.

Lý Kỳ một bên nói thầm, một bên đi về phía hậu viện. Chuẩn bị trốn dưới giường của Ngô Phúc Vinh một lúc.

Vừa mới tới hậu viện, chợt nghe thấy một thanh âm, đối với mà nói, cực kỳ khủng bố.

- Lý huynh đi nhanh như vậy, là muốn đi đâu?

Lý Kỳ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lăn ra đất, chân không dừng, cúi đầu đáp:

- Nhà xí.

- Nhà xí không phải ở bên trái sao?
- Đúng rồi, đa tạ.

Lý Kỳ xoay người đi về phía bên trái. Nhưng vừa đi hai bước, đột nhiên nhớ tới nhà xí ở bên phải mới đúng. Mẹ nó, bị lừa rồi.

Lại nghe người phía sau kia nói:

- Lý huynh quả thực là người yêu nghề. Đi nhà xí cũng cầm theo dao. Nếu để cho những thực khách ngoài kia biết được chuyện này, không biết bọn họ còn dám ăn thức ăn do Lý huynh nấu không.

- Làm một người đầu bếp, dao là một thứ bất ly thân.

Lý Kỳ đáp. Hắn biết đã tránh không thoát, liền bất đắc dĩ xoay người lại. Chỉ thấy đứng trước mặt mình là nhân yêu lần trước. Trong lòng thầm mắng một câu Lesbian, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Ủa, đây không phải là Triệu Tĩnh huynh đó sao. Làm ta tưởng là kẻ trộm.

Nói xong lại chắp tay nói:

- Nhiều ngày không thấy, sức khỏe Triệu Tĩnh huynh thế nào?

- Không tốt lắm.

Triệu Tĩnh lắc đầu cười đáp.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Vì sao?

Triệu Tĩnh cười cười:

- Bởi vì gần đây ta luôn đau khổ tìm một người.

- Tìm một người? Ai?
Hai mắt Triệu Tĩnh hiện lên lửa giận, gằn từng chữ nói:

- TânXuân Ca. - Ách 


Lý Kỳ không ngừng kêu khổ, gượng cười vài tiếng, nói:

- Triệu huynh có phải cố ý trêu chọc tại hạ không. Xuân Ca của tại hạ đã vào cung làm phi từ lâu rồi. Triệu huynh làm sao có thể tìm được nàng. Tuy nhiên tâm ý này của Triệu huynh, tại hạ rất là cảm kích.

Triệu Tĩnh cười lạnh nói: - Lý huynh quá khách khí rồi. Ta đương nhiên không dám đi vào hoàng cung để tìm. Tuy nhiên đúng lúc ta có một người huynh đệ làm người hầu trong hoàng cung. Cho nên ta đã nhờ y giúp ta hỏi thăm một chút.

"Không trùng hợp như vậy chứ?"
Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, ngạc nhiên hỏi:

- A, chuyện đó có thật không?

- Tất nhiên là thật.

- Vậy Triệu huynh có tìm được Xuân Ca của tại hạ không? Giờ nàng thế nào?

"Người này đúng là chưa thấy quan tòa chưa đổ lệ."

Triệu Tĩnh thở dài, đáp: - Thật đáng tiếc, lúc huynh đệ của ta tìm được nàng, thì nàng đã

"Ngoài đời có người này?"
Lý Kỳ âm thầm hoài nghi, ngoài miệng lại lo lắng hỏi:

- Nàng ấy đã thế nào?

Triệu Tĩnh thở dài một tiếng, đáp:

- Đã qua đời vì bệnh tật.

Lý Kỳ biết y đang đùa giỡn mình, nhưng vẫn cả kinh lắc đầu:

- Không có khả năng, không có khả năng, ngươi lừa ta. Ta không tin, ta không tin.

Vừa nói vừa thối lui tới cửa ra vào, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng tiếc rằng, cử động mờ ám của hắn đã bị Triệu Tĩnh nhìn ra. Chỉ thấy Triệu Tĩnh đi tới trước cửa ra vào, hai tay ôm ngực, tiếp tục nói:

- Về sau huynh đệ của ta còn biết được qua lời nữ tỳ của nàng. Thì ra trước khi chết, nàng vẫn rất nhớ ngươi.
"Mịa! Con mẹ ngươi thích đùa giỡn ta phải không."

Sắc mặt Lý Kỳ trầm xuống, thản nhiên nói:

- Vậy sao? Cũng không biết nàng nhớ ta hay là nhớ người khác.

Nói xong, hắn rất có thâm ý nhìn Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh tự nhiên biết ý của hắn, cười nhạt đáp:

- Nàng ấy nói sinh không thể cùng giường với ngươi. Hy vọng tử có thể cùng huyệt với ngươi. Ta nghĩ Lý huynh khẳng định cũng nghĩ như vậy. Cho nên hôm nay ta cố ý tới đây là tiễn đưa Lý huynh.

Vừa dứt lời, chỉ nghe bá một tiếng, đoản kiếm liền ra khỏi vỏ, ngân quang lưu động, bắn thẳng về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhìn thanh kiếm trước mặt, cười ha hả nói:

- Thì ra Triệu huynh nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là muốn lấy cớ giết ta mà thôi.

Triệu Tĩnh lạnh lùng nói:

- Ta từng nói qua. Nếu ngày ấy ngươi nói dối, ta sẽ tới lấy mạng chó của ngươi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Ngươi không phải là quan sai, cũng không phải là Hoàng thượng. Cho dù ta có phạm tội, cũng không tới lân ngươi động thủ. Ngươi làm như vậy là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.

- Nếu bắt ngươi tới nha môn, ngươi sẽ chịu nhiều đau khổ hơn. Ta làm vậy cũng vì tốt cho ngươi. Chịu chết đi.
- Đợi chút.

Lý Kỳ bỗng giơ cao con dao, lớn tiếng nói:

- Làm một người đầu bếp, chết cũng chết bởi con dao trên tay.

Triệu Tĩnh nghe thấy vậy, hơi sững sờ, lập tức cười khúc khích, thu hồi kiếm, nói:

- Được rồi, ngươi cứ tự nhiên.

Lý Kỳ hít sâu một hơi, âm thầm nhìn xung quanh. Thấy nửa cái thân ảnh cũng không có, trong lòng rất buồn bực.

Bởi vì hiện tại đang là giờ cao điểm, những đại thẩm đại thúc kia đều ở bên trong hỗ trợ. Hơn nữa chính hắn đã đưa ra quy định không được tự ý tới phòng bếp. Đúng là mua dây buộc mình.
- Đừng nhìn, không có ai tới giúp ngươi đâu.

Triệu Tĩnh cười nói.

"Mẹ nó! Nếu biết cô nàng này thông minh như vậy, thì vừa nãy không nên tới đây."

Lý Kỳ chậm rãi buông con dao, đặt lên cổ mình, làm ra bộ muốn tự vẫn để tạ tội. Nhưng hắn vẫn ôm một tia may mắn cuối cùng, hỏi:

- Ngươi thực sự muốn giết ta?

Triệu Tĩnh hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta tới nơi này để cổ động việc buôn bán của ngươi?

- Ngươi điên rồi.
Lời còn chưa dứt, Lý Kỳ bỗng ném mạnh con dao về phía hai chân của Triệu Tĩnh. Hắn lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng giết người. Mà hắn cũng không có lá gan đó. Hắn chỉ thầm nghĩ làm cho Triệu Tĩnh bị thương, tạo điều kiện cho mình chạy trốn.

Biến cố này thật khiến cho Triệu Tĩnh trở tay không kịp. Nàng sợ tới mực vội vàng nhảy sang bên cạnh, lảo đảo vài bước suýt té. Bộ dáng chật vật đến cực điểm. Đôi mắt đã tóe ra lửa.

What? Không phải chứ? Gần như vậy cũng không trúng đồ Lessbian kia.

Lý Kỳ thấy mình đánh cược không có hiệu quả, vội vàng bỏ chạy.

- Muốn chạy?
Triệu Tĩnh ném vỏ kém về phía chân của Lý Kỳ.

Phốc một tiếng.

Lý Kỳ cong gối ngã xuống đất.

Triệu Tĩnh chậm rãi đi tới, sắc mặt giận dữ nhìn Lý Kỳ, đoản kiếm giơ lên, hướng ngực Lý Kỳ đâm tới.

Lý Kỳ nhắm mắt lại.

Mạng ta xong rồi.

Tinh Đình, Bạch nương tử, phu nhân, Ngô đại thúc, Tiểu Lục Tử, A Nam, Tiểu Cửu,Đại Trụ, Tiểu Trụ.

Vĩnh biệt.

Chỉ một thoáng, trong đầu Lý Kỳ hiện lên vô số hình ảnh. Đối với Bắc Tống, hắn không có gì phải lưu luyến. Điều duy nhất khiến hắn lo lắng, cũng chỉ có người ở nơi này. Còn có Túy Tiên Cư. Hắn rất không cam lòng. Hắn làm nhiều như vậy, mắt thấy sắp thành công, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Nhưng qua một hồi lâu, Lý Kỳ bỗng cảm thấy có điều. Sao một chút đau đớn cũng không có nhỉ? Lẽ nào có cao nhân tương trợ?

Lặng lẽ mở một con mắt. Đập vào mi mắt là một thanh đoản kiếm lập lòe. Mũi kiếm để cách ngực của hắn không tới một cm. Chỉ cần thân thể khẽ động, thì hắn sẽ đi đời nhàma.

Nguy hiểm thật!

Lý Kỳ nuốt nước bọt, mở to hai mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ chính đang căm tức nhìn hắn. Nhưng đôi mắt thoáng hiện sự do dự.

Hai người dùng một tư thế quỷ dị nhìn nhau một lúc.

Lý Kỳ rốt cuộc không nhịn được, hét lên:

- Ài, ta nói Triệu cô nương, cô nương muốn giết thì cứ giết. Đừng động một tí lại rút kiếm dọa người được không. Làm như vậy thì được cái gì?

Chỉ một thời gian ngắn, mà hắn đã trải qua sinh sinh tử tử, nên hắn đã nghĩ thông suốt.Chẳng phải con mẹ nó một cái mạng sao. Chết sớm thì sớm siêu sinh. Còn tốt hơn ở chỗ này nửa chết nửa sống.

Triệu Tĩnh nao nao:

- Ngươi đã sớm biết thân phận của ta?

Lý Kỳ lườm một cái, đáp: - Ta khuyên ngươi lúc giả trang thành nam nhân, đừng bôi son phấn lên mặt.

Hiện tại hắn đã bất chấp tất cả, có gì mà không dám nói.

- Ai bôi son?

Triệu Tĩnh đỏ mặt, cả giận nói.

- Ách, vậy mùi thơm trên người ngươi là do đâu?

Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.
Triệu Tĩnh vừa nghe, sắc mặt càng thêm diễm lệ, giơ kiếm, cả giận nói:

- Đồ vô sỉ, ta giết ngươi.

- Được rồi, được rồi, lại nữa. Giết đi, giết đi, ta van ngươi giết ta nhanh một chút. Đỡ bị trễ giờ lành để đầu thai.

Lý Kỳ hất ngực, buồn bực nói.

"Mịa, sớm muộn gì cũng bị cô nàng này hù chết"

Triệu Tĩnh bị hắn làm phiền như vậy, động tác trên tay hơi dừng.

- Như thế nào? Không giết nữa à?

Lý Kỳ tức giận hỏi.

Triệu Tĩnh cười lạnh:
- Xem ra ngươi rất muốn chết?

- Ngươi mới muốn chết.

Lý Kỳ không nhìn thanh đoản kiểm, đứng dậy, vỗ bụi đất trên người, khẽ nói:

- Kiếm ở trên tay ngươi, mà ta chỉ là một nam tử tay trói gà không chặt, có thể làm được gì. Ngươi nói muốn giết, ta cũng chỉ biết chịu trói mà thôi.

- Tay trói gà không chặt? Ta thấy vừa rồi ngươi ném con dao không hề yếu a.

Triệu Tĩnh cười lạnh một tiếng, lại nói:

- Nếu không phải vì ngươi lừa ta ba bốn lượt, ta sao có thể vô cớ giết ngươi.

Lý Kỳ phản bác:

- Nếu không phải ngươi rút kiếm dọa ta ba bốn lượt, thì ta sao có thể vô cớ lừa gạt ngươi.
Triệu Tĩnh khẽ nói:

- Ngươi lỗ mãng với đương kim Thánh Thượng như vậy, vốn đã phạm vào tội chết. Ngươi có thể sống tới hiện tại, coi như là may mắn.

Hóa ra, tất cả chuyện này đều vì một câu Hôn quân mà ra. Hiện tại Lý Kỳ cũng rất hối hận. Lúc đó hắn mới tới Bắc Tống, sao biết nhiều cấm kỵ như vậy, đúng là tự gây nghiệt không thể sống. Liền thở dài nói:

- Không sai, chuyện này đúng là lỗi của ta. Ngươi muốn giết ta, ta sẽ không trách ngươi. Đây đều là do ta gieo gió gặt bão.

Dù trong lòng có ngàn vạn lý do mắng Tống Huy Tông là hôn quân. Nhưng đối diện với dân chúng của xã hội phong kiến này. Mặc kệ lý do gì, mắng Hoàng thượng đã là sai rồi. Cho nên hắn cũng không muốn giải thích thêm nữa. Nếu lại vì tức giận mà nói ra lời đại nghịch bất đạo gì, chỉ sợ còn liên lụy tới Tần phu nhân và đám người Ngô đại thúc.

Triệu Tĩnh cười lạnh:

- Hiện tại mới nhận lầm thì đã chậm.
- Ta biết.

Lý Kỳ gật đầu:

- Tuy nhiên, ta hy vọng trước khi ta chết, ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ?

- Chuyện gì?

- Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta giao bí phương của Thiên Hạ Vô Song và lẩu cho đông chủ của Túy Tiên Cư là Tần phu nhân.

Lông mày đen của Triệu Tĩnh khẽ nhăn:

- Rượu Thiên Hạ Vô Song kia đúng là do ngươi nhưỡng?

- Điều này không quan trọng. Ngươi chỉ cần nói ngươi nguyện ý hay không là được.
Lý Kỳ có chút không kiên nhẫn đáp.

Triệu Tĩnh thản nhiên nói:

- Cho ta một lý do ta giúp ngươi.

Lý Kỳ thở dài:

- Hiện tại vận mệnh của bốn mươi ngươi trong Túy Tiên Cư đều ở hai bí phương đó. Ta chết đi không có gì. Dù sao ta cũng không thuộc về nơi này. Tuy nhiên những người kia đều là do ta dẫn tới. Cho nên ta phải có trách nhiệm với bọn họ.

Hai mắt Triệu Tĩnh hiện lên một tia phức tạp:

- Nghe nói những tiểu nhi kia trước kia đều là dân chạy nạn, là ngươi cứu tế bọn họ, để cho bọn họ tới Túy Tiên Cư làm tiểu nhị. Việc này có thật hay không?
Lý Kỳ lắc đầu đáp:

- Ta không vĩ đại như lời ngươi nói. Ta cũng không cứu tế bọn họ. Ta chỉ cho bọn họ một cơ hội. Nói chính xác hơi đây là một giao dịch mà đôi bên đều có lợi.

"Người này quả nhiên là quái nhân. Có lúc thì nói ba hoa chích chòe, có lúc thì giống như một người trung thực. Thật không biết đâu mới là bộ mặt thật của hắn."

Triệu Tĩnh trầm mặc một lúc, bỗng thu lại kiếm.

Lý Kỳ thấy vậy, không có chút vui sướng nào, mà buồn bực nói:

- Triệu cô nương, ngươi lại diễn trò gì vậy, đừng đùa ta được không. Ngươi có biết mỗi lần ngươi rút kiếm, ta lại bị giảm thọ vài năm không?

Triệu Tĩnh mỉm cười:
- Chẳng lẽ ngươi rất muốn ta giết ngươi?

- Đương nhiên là không muốn.

Lý Kỳ lắc đầu, lại nói:

- Nhưng ta càng không muốn, thỉnh thoảng lại bị ngươi dùng kiếm đe dọa. Ngươi muốn giết thì lập tức giết đi. Nếu không giết thì cũng phải nói một câu rõ ràng. Ta là người nhát gan, không chịu được lăn quan lăn lại như vậy.

Triệu Tĩnh không để ý tới hắn, nhặt vỏ kiếm lên, đút kiếm vào vỏ, nói:

- Bởi vì ngươi đã giúp đỡ những dân chạy nạn kia, nên ta cho ngươi thêm một cơ hội. Nếu lần sau ta nghe thấy ngươi nói những lời đại nghịch bất đạo gì, vậy thì đừng trách ta vô tình.
Lý Kỳ sửng sốt nửa ngày, không thể tưởng tượng nổi hỏi:

- Ách, Triệu cô nương, tại hạ là người ngu dốt. Cô nương có thể nói rõ ràng hơn một chút. Rốt cuộc cô nương có còn định giết tại hạ không?

Triệu Tĩnh hừ một tiếng, đáp:

- Hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng.

- Yes.

Lý Kỳ cực kỳ hưng phấn vung hai nắm đấm lên. Trong lòng rốt cuộc buông lỏng. Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thực con mẹ nó sướng. Vội vỗ ngực cam đoan:

- Cô nương cứ yên tâm. Làm mội người công dân tốt, tại hạ sẽ không phạm sai lầm giống nhau. Sau này tại hạ chỉ nói những lời ca tụng công đức của Hoàng thượng lão nhângia.

Triệu Tĩnh nghe hắn nói một tráng những từ cổ quái khó hiểu, cộng thêm dáng vẻ hưng phấn kia, không khỏi cười khúc khích:

- Thì ra ngươi vẫn rất sợ chết!

- Tại ha chưa bao giờ nói qua tại hạ không sợ chết.

Lý Kỳ cãi lại.

Đúng lúc này, ngoài vườn chợt vang lên tiếng của Trần A Nam:

- Lý ca, Lý ca.

Không tới một lúc, Trần A Nam vội vàng chạy tới. Vừa thấy Lý Kỳ, liền kêu lên:

- Ôi, Lý ca, thì ra huynh ở đây. Ngô chưởng quầy chính đang tìm huynh khắp nơi.
- Tìm ta? Có chuyện gì à?

- À, cũng không có chuyện gì. Chỉ là Ngô chưởng quầy thấy huynh đi lâu rồi mà chưa về, cho nên mới bảo đệ đi tìm huynh.

Trần A Nam vừa nói, ánh mắt vừa nhìn sang Triệu Tĩnh.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, đáp:

- A Nam, vị Triệu côcông tử này là bạn tốt của ta.

Trần A Nam nao nao, vội vàng hành lễ:

- Trần A Nam bái kiến Triệu công tử.

Triệu Tĩnh gật đâu, ừ một tiếng.
- Đúng rồi, không biết Triệu công tử đã ăn cơm trưa chưa?

Triệu Tĩnh hơi sững sờ, vô ý thức lắc đầu. Vừa rồi nàng tới sớm hơn người đánh cá kia chỉ một lúc. Mới nhấm nháp qua rượu Thiên Hạ Vô Song mà thôi.

- Trùng hợp, tại hạ cũng chưa ăn. Không bằng hôm nay tại hạ làm chủ, mời Triệu huynh một bữa cơm rau dưa. Mong rằng Triệu huynh nể mặt.

Lý Kỳ chắp tay cười nói.

Triệu Tĩnh hơi do dự, rồi mới gật đầu:

- Cũng được.

- A Nam, ngươi lập tức đi vào phòng bếp lấy cho ta một nồi lẩu uyên ương và một bầu rượu Tuyệt Thế Vô Song.
Lý Kỳ lập tức phân phó.

Lý Kỳ phân phó xong, liền mời Triệu Tĩnh tới phòng của Ngô Phúc Vinh. Bởi vì bình thường Ngô Phúc Vinh rất ít khi qua đêm ở cửa hàng. Cho nên phòng của ông ta đã đổi thành phòng nghỉ. Nói trắng ra, đây là chuẩn bị cho Tần phu nhân.

Đi vào phòng, Lý Kỳ rót cho Triệu Tĩnh một chén trà, sau đó ngồi đối diện với nàng. Đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận nhìn kỹ Triệu Tĩnh. Chỉ thấy da nắng trắng như tuyết, mi thanh mục tú, mắt như thu thủy. Chỉ là trước ngực là đồng bằng, chưa được hoàn mỹ lắm. Tuy nhiên Lý Kỳ biết, chỗ ấy chắc đã dùng thứ gì bao lại.

Giờ đây Lý Kỳ rất muốn nói cho nàng biết, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phát dục.

Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ thẫn thờ nhìn mình, hai má ứng hồng, vừa thẹn vừa giận, quát:

- Ngươi nhìn cái gì?
- Nhìn ngươi.

Lý Kỳ trả lời. Ngắm mỹ nữ là việc thiên kinh địa nghĩ. Hắn chưa từng thấy việc đó có gì không ổn.

- Ngươi

Triệu Tĩnh đặt tay xuống vỏ kiếm.

"Má, lại muốn dọa mình rồi."

Lý Kỳ vội vàng duỗi tay cảnh cáo:

- Vừa rồi ngươi đã nói, chỉ cần ta không nói những lời đại nghịch bất đạo, ngươi sẽ không khó xử ta. Nói phải giữ lời chứ.
Triệu Tĩnh hừ một tiếng, nói:

- Vừa nãy ta chỉ nói không giết ngươi. Nhưng nếu ngươi lại nhìn như vậy, ta sẽ móc mắt của ngươi.

Đúng là nữ nhân độc ác!

- Rồi rồi, ngươi thắng, ta không nhìn là được. Có người muốn ta xem, ta còn chẳng thèm xem.

Lý Kỳ cười ha hả, vụng trộm nhìn nàng. Thấy nàng lặng lẽ không đáp, liền cười hì hì:

- Đúng rồi, làm sao cô nương tìm được tại hạ?

- Hiện tại toàn thành đều đang bàn luận Túy Tiên Cư của các ngươi. Muốn tìm ngươi có gì là khó?

Triệu Tĩnh khinh thường đáp.
- Biết ngay mà.

Lý Kỳ bất đắc dĩ nói:

- Có câu rất hay, người sợ nổi danh, heo sợ mập. Lời này thật chí lý.

Triệu Tĩnh khinh bỉ nhìn hắn một cái, khẽ nói:

- Nếu không như vậy, chẳng phải ngươi càng thêm buồn bực. Ngươi mất nhiều sức lực như vậy, không phải vì muốn Túy Tiên Cư dương danh lập vạn đó sao?

Ủa? Nhìn không ra cô nàng này rất thông minh. Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Điều này cũng đúng.

- Tuy nhiên, có vẻ như ngươi cũng có rất nhiều cừu nhân.

Triệu Tĩnh cười thâm ý.  Lý Kỳ hơi sững sờ:

- Ngươi đang nói tới người đánh cá kia?

Triệu Tĩnh gật đầu:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đương nhiên không phải.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Người đánh cá kia nhiều nhất chỉ là địch nhân, chưa nói tới cừu nhân.

- Hai người này có gì khác nhau?
- Đương nhiên là khác rồi. Địch nhân có thể biến thành bằng hữu. Giống như ta và ngươi chẳng hạn. Ai có thể nghĩ tới, chỉ vừa nãy thôi, ngươi còn muốn giết ta. Nhưng cừu nhận, thì chính là cừu nhân cả đời. Đặc biệt là cừu nhân giết cha giết mẹ, rất khó hóa giải. Thực ra, trên thương trường không có địch nhân vĩnh viễn. Hôm nay là địch nhân, nói không chừng ngày mai liền trở thành bằng hữu. Giống như hai nước với nhau, cũng không có địch nhân mãi mãi. Tất cả đều dựa trên lợi ích.

Triệu Tĩnh nhướn mày:

- Ý của ngươi là gì?

Lý Kỳ sững sờ, lắc đầu:

- Ta có ý gì đâu. Ta chỉ nói ra sự khác nhau giữa cừu nhân và địch nhân thôi mà.

- Hừ, ngươi rõ ràng đang trào phúng quốc gia của chúng ta từ bỏ liên minh ThiềnUyên, liên Kim công Liêu.

Triệu Tĩnh cả giận nói.

"Dcm, cô nàng này có trí tưởng tượng phong phú thật."

Lý Kỳ trừng mắt đáp:

- Ta đâu có ý như vậy. Huống hồ, từ trước tới nay ta đều cho rằng những liên minh, hứa hẹn gì đó chỉ là chó má. Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ cần quốc gia của chúng ta có thực lực, thì chẳng phải ngán thằng nào.

Triệu Tĩnh vừa nghe, mới biết vừa rồi hiểu lầm Lý Kỳ, nghi ngờ nói:

- Nghe ngươi nói như vây, giống như ngươi cũng đồng ý quốc gia của chúng ta liên Kim công Liêu.
- Nếu ta nói không đồng ý, ngươi có rút kiếm không?

Lý Kỳ thấp thỏm hỏi.

Triệu Tĩnh lườm hắn một cái:

- Nếu như ngươi nói có lý, thì việc gì ta phải làm như vậy?

- Vậy thì ta nói ta không đồng ý.

Lý Kỳ lắc đầu, rất dứt khoát đáp.

Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

- Vấn đề này, lịch sử đã có hàng trăm bài học rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, nói tiếp:

- Những năm cuối thời Đông Hán, Tào Tháo có thế lực mạnh nhất, thứ hai là Tôn Quyền, Lưu Bị là yếu nhất. Lúc ấy Tào Tháo tính toán cùng Tôn Quyền tấn công Lưu Bị. Nếu như hai nhà bọn họ liên hợp, vậy thì cho dù Lưu Bị có tám trăm cái mạng, tám trăm Chư Cát Lượng, cũng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng Tôn Quyền không đáp ứng Tào Tháo, mà liên minh với Lưu kháng Tào. Nguyên nhân vì sao? Rất đơn giản, bởi vì Tôn Quyền biết, chỉ cần Lưu Bị vừa vong, thì kế tiếp chính là y. Trong ba người, nếu có người mạnh nhất, hai người kia đương nhiên phải liên hợp đối kháng với người mạnh nhất. Làm sao có thể liên hợp với người mạnh đánh người yếu được. Nếu ba người chỉ còn lại hai người, một mạnh một yếu, vậy thì kết quả không cần ta nói ngươi cũng biết.

Sắc mặt của Triệu Tĩnh bắt đầu trở nên nặng nề, trầm tư hồi lâu mới hỏi:

- Nếu theo như lời ngươi nói, chúng ta nên giúp Liêu kháng Kim?
Lý Kỳ lắc đầu:

- Cũng không phải giúp Liêu kháng Kim. Mà phải tính toán lợi ích đã rồi đưa ra kế hoạch. Ba quốc gia hiện nay, luận về binh lực, nước Kim mạnh nhất, nước LiêuÁch, ngang bằng với nước ta. Mà nước Kim phải qua nước Liêu mới tới được nước ta. Nếu Liêu vong, như vậy chúng ta phải đối diện trực tiếp với nước Kim.

Triệu Tĩnh cau mày:

- Ý của ngươi là, nếu để cho nước Liêu diệt vong, quân Kim sẽ thừa cơ xua quân xuôi nam, tấn công quốc gia của chúng ta?

Lý Kỳ do dự một lát, mới thở dài:

- Có lẽ vậy. Nhưng từ sau khi hiệp nghị Thiền Uyên, hai nước Tống Liêu đã hơn trăm năm không có chiến sự lớn. Dân chúng hai nước ở chung cũng rất hòa hợp. Mà người Kim chỉ là một đám người man rợ, không có văn hóa, không có tố chất, thấy đồ tốt là cướpđoạt. Gặp chuyện khó chịu thì muốn dùng vũ lực để giải quyết. Ỷ vào binh lực cường thịnh, không ngừng khơi mào chiến tranh. Phải chọn hai nước là hàng xóm, ngươi sẽ chọn nước nào?

Lý Kỳ không dám chắc quân Kim sẽ tấn công Tống. Dù sao ở thời không gian này, chuyện đó chưa từng xảy ra, có khả năng sẽ không bao giờ xảy ra.

Triệu Tĩnh lắc đầu nói:

- Dù ngươi nói có lý, nhưng nước Liêu đã chiếm mười sáu châu Yên Vân ở phía bắc nước ta. Các đời quân chủ đều coi việc thu phục đất đã mất là nhiệm vụ của mình. Lần này là cơ hội trời ban, nếu cứ buông tha như vậy, chẳng phải đáng tiếc.

"Sao nàng ta lại hứng thú với quân quốc đại sự như vậy nhỉ?"
Lần này Lý Kỳ đã có kinh nghiệm, biết nên dừng lúc nào, lập lờ đáp:

- Ách, ngươi nói cũng đúng. Thực ra một người đầu bếp như ta đâu hiểu những thứ đó. Vừa rồi chỉ là nói linh tinh mà thôi, không nên coi là thật. Hoàng thượng đã lựa chọn liên Kim công Liêu, vậy nhất định của đạo lý của ngài ấy. Hạng ngu dân như ta sao có thể hiểu được Thánh Ý.

Triệu Tĩnh đang nói chuyện hăng say, đột nhiên bị Lý Kỳ giội một chậu nước lạnh, hơi sững sờ, vội hỏi:

- Ta cảm thấy những lời ngươi nói vừa nãy rất có kiến giải mà.

- Vậy à, những điều đó ta học được từ việc buôn bán. Có khả năng hai phương diện đó có chỗ giống nhau.

Lý Kỳ cười ha hả, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
- Hắc, tiểu tử A Nam kia làm gì mà lâu thế không biết. Ta thấy chắc tiểu tử này không muốn làm rồi.

Lại hướng Triệu Tĩnh, nói:

- Triệu cô nương chờ đây một lát, tại hạ đi gọi cậu ta.

Triệu Tĩnh giống như vẫn còn đang suy nghĩ những lời Lý Kỳ vừa nói, nên không chú ý Lý Kỳ nói cái gì, vô ý thức ừ một tiếng.

Lý Kỳ thấy biểu lộ ngưng trọng của nàng ta, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Một nữ hài tử như ngươi, suốt ngày chỉ lo nghĩ tới quân quốc đại sự thì có tác dụng quái gì. Cũng không có người chịu nghe lời ngươi. Còn không bằng nghĩ cách làm cho bộ ngực lớn thêm chút. Như vậy mới là vương đạo.

Nhấc chân vừa mới chuẩn bị xuất môn, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Trần ANam:

- Lý ca, lẩu uyên ương tới rồi đây.

"Mịa! Sao lần nào tiểu tử này cũng đến không phải lúc vậy"

Trần A Nam đặt nồi lẩu và rượu xuống, Lý Kỳ liền bảo cậu ta quay lại cửa hàng hỗ trợ.

Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không muốn bàn luận tới chuyện Tống Liêu Kim nữa nên cũng không hỏi nhiều. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy những lời Lý Kỳ nói vừa nãy chưa nói hết. Hơn nữa bản thân Lý Kỳ cũng mang tới nàng rất nhiều điều khiếp sợ.

Lý Kỳ nhìn vẻ nghi hoặc của nàng, trong lòng rất bất đắc dĩ. Nghĩ bụng mặc kệ nàngta hỏi gì thì hỏi, mình chỉ cần nói không biết là được. Hắn cầm bầu rượu lên, đầu tiên rót cho Triệu Tĩnh một chén Tuyệt Thế Vô Song, sau đó lại rót một chén trà cho mình.

Triệu Tĩnh thấy trong chén mình là một thứ chất lỏng màu hồng phấn, liền cả kinh hỏi:

- Đây là rượu gì?

- Đây là Tuyệt Thế Vô Song, là rượu ngon nhất trong nhóm Thiên Hạ Vô Song. Trước mắt còn chưa bán ra ngoài, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý mà thôi.

Lý Kỳ mỉm cười đáp.

Triệu Tĩnh gật đầu, bỗng cảnh giác nhìn Lý Kỳ:

- Vậy vì sao ngươi không uống?
"Má! Chả lẽ cô nàng này cho rằng mình bỏ độc vào rượu. Quả thực là vũ nhục uy tín của ta."

Lý Kỳ bị tổn thương lòng tự tôn, lạnh lùng đáp:

- Ta đã thề không uống rượu. Nếu Triệu cô nương không thích uống, thì cũng uống trà như ta.

Triệu Tĩnh kinh ngạc: - Vì sao? Vì sao ngươi phải thề không uống rượu?

Đúng là bà tám!

Lý Kỳ thầm mắng một câu, nói:

- Đây là việc riêng của tại hạ. Thứ cho tại hạ không tiện nói nhiều.

Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không vui, tự biết mình lỡ lời, sắc mặt ửng hồng, không hỏi thêm nữa.  Lý Kỳ thấy không khí có chút xấu hổ, cười ha hả, nâng chén trà lên nói:

- Triệu cô nương có ơn cứu mạng tại hạ. Tại hạ sẽ khắc trong tâm khảm. Trước mời cô nương một ly tỏ vẻ kính trọng. Mời.

Nói xong, một hơi uống hết chén trà.

- Ta có ơn cứu mạng ngươi khi nào?

Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi. Nàng chỉ nhớ mình có ơn tha mạng cho Lý Kỳ, chứ không có ơn cứu mạng.

Lý Kỳ cười đáp:

- Nếu ngày ấy Triệu cô nương giao tại hạ cho quan phủ, thì tại hạ sao có thể sống tới hiện tại?
- Nguyên lai là việc này.

Triệu Tĩnh gật đầu, lại nói:

- Tuy nhiên, vẫn câu nói kia, nếu lần sau

Nàng còn chưa nói hết, Lý Kỳ đã xen ngang:

- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.

Trong lòng lại bồi thêm một câu, muốn nói cũng sẽ không nói trước mặt ngươi.

- Vậy thì tốt.

Triệu Tĩnh gật đầu, bưng chén rượu lên hớp một ngụm nhỏ. Hai mắt liền tỏa sáng. Thầm nghĩ, rượu Tuyệt Thế Vô Song này quả nhiên còn dễ uống hơn rượu Kim Lê nhiều lắm. Liền hỏi:
- Rượu này là do ngươi nhưỡng?

- Đương nhiên, cả nước chỉ có một nhà, già trẻ không lừa gạt. Nếu Triệu cô nương thích uống, ta sẽ sai người tặng cho cô nương một bình. Cô nương mang bình đó cho cha mẹ cô nương nếm thử.

Lý Kỳ hùng hồn nói. Trong lòng thầm nghĩ, đợi cha mẹ ngươi nếm thử xong, nếu không chạy tới Túy Tiên Cư tống bạc, thì ta sẽ đổi sang họ Triệu nhà ngươi.

Lý Kỳ hào phóng như vậy, Triệu Tĩnh cảm thấy có chút xin lỗi hắn, nói:

- Không cần, ta trả tiền.

- Chỉ là món quà nhỏ mà thôi.

Lý Kỳ lắc đầu, cười:
- Mau mau nếm thử món lẩu uyên ương này. Bằng không để lâu lại vơi hết nước.

Triệu Tĩnh nhìn nồi lẩu, hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao lẩu uyên ương này nửa đỏ, nửa trắng. Màu đỏ là thứ gì? Mà màu trắng là thứ gì?

Lý Kỳ giải thích:

- Đây đều là súp cá. Chỉ có điều một bên có vị cay, một bên có vị thơm. Nữ nhân các ngươi không thích hợp ăn cay. Nên nếu ngươi muốn ăn cái gì thì nhúng ở bên màu trắng kia kìa.

Triệu Tĩnh vừa nghe, không phục nói:

- Ai nói nữ nhân không thích hợp ăn cay?

Nói xong, liền kẹp hai miếng thịt dê bỏ vào phần đỏ.
"Được, coi như ta chưa nói. Đúng là hảo tâm không có hảo báo. Ngày mai kiểu gì mặt chả nổi đầy mụn."

Lý Kỳ cũng không khuyên nữa, gắp một ít rau bỏ vào bên trắng. Chẳng bao lâu liền gắp ra, đặt trước miệng thổi hai cái, mới bỏ vào mồm. Vừa ăn vừa nói:

- Sướng, thật quá sung sướng.

Có ngon như vậy không?

Triệu Tĩnh hồ nghi nhìn vẻ khoa trương của Lý Kỳ.

Đợi cho Lý Kỳ nói có thể ăn, nàng liền không thể chờ đợi được nữa gắp hai miếng thịtdê ra. Học theo Lý Kỳ thổi vài hơi, sau đó bỏ vào trong miệng. Vừa mới nhai mấy miếng, vị cay nồng đã khiến nàng suýt sặc. Hai tay nắm chặt, không biết nên nhả hay nên nuốt.

Lý Kỳ buồn cười nhìn nàng, nói:

- Nếu ngươi không thể ăn cay thì đừng có thể hiện, nhổ ra đi.

Triệu Tĩnh vừa định nhổ ra, nghe Lý Kỳ nói như vậy, liền nhịn cay, nhai thêm một lúc, mới cố nuốt miếng thịt dê vào bụng. Tuy nhiên nàng phải trả một cái giá thảm trọng. Hai hốc mắt đã đỏ bừng.

"Đây là dáng vẻ của cao thủ sao? Biết thế thì mình thủ sẵn một ít hoa tiêu là có thể thu phục được nàng ta rồi."

(Hoa tiêu: cũng như cây ớt Việt Nam)
Lý Kỳ cố nhịn cười, giúp nàng một chén trà, nói:

- Uống đi.

Lần này Triệu Tĩnh không dám hờn dỗi nữa, cầm chén nước trà liền uống hết, lại nói:

- Chén nữa, chén nữa.

Uống liên tiếp ba chén trà, Triệu Tĩnh mới cảm thấy đỡ hơn. Nhưng vị cay vẫn luẩn quẩn trong miệng, thật không dễ chịu gì.

Lý Kỳ thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ, đôi môi khiêu ngợi càng thêm đỏ chót, rất là mê người. Hắn thầm nghĩ, nếu như mình nói cho nàng ta biết, thực ra hôn môi chính là cách giải cay, không biết nàng ta có rút kiếm đâm mình không.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng Lý Kỳ không dám hành động. Dù sao thực lực đôi bên quáchênh lệch.

- Món này ngươi làm cho người ăn à?

Vừa hòa hoãn lại, Triệu Tĩnh liền căm tức nhìn Lý Kỳ. Nàng tưởng rằng Lý Kỳ cố ý chỉnh mình.

"Cái gì? Dám nghi ngờ tài nấu nướng của ta?"

Lý Kỳ nao nao, không nói hai lời, kẹp một miếng thịt dê bỏ vào phần súp đỏ. Đợi chín xong thì kẹp lên ăn. Cùng nhúng vào một nồi, nhưng Triệu Tĩnh là cay nửa chết nửa sống, mà Lý Kỳ lại ăn say sưa có vị.

Triệu Tĩnh ngây người, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi không thấy cay à?

Lý Kỳ đặt đũa xuống, thở dài:

- Ta đương nhiên là thấy cay. Nhưng ta thích ăn cay, cứ cay là ta thích. Thực ra ngươi cũng không cần phải xấu hổ. Có người thích ăn cay, có người sợ ăn cay, đây đều là do thói quen tạo thành. Hơn nữa vừa nãy ta cũng khuyên ngươi, nhưng ngươi không nghe mà cứ cố ăn. Giờ còn trách ai được nữa.

- Ai xấu hổ?

Triệu Tĩnh hữ một tiếng, lại kẹp một miếng rau xanh, vừa định nhúng vào trong phần súp đỏ. Nhưng do dự một chút, cuối cùng là nhúng vào phần súp trắng, ngoài miệng vẫn không phục nói:

- Ăn được cay thì có gì mà huyên hoang.
- Ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ cười ha ha.

Triệu Tĩnh không để ý tới hắn. Đợi một lát, gắp miếng rau kia lên, thổi cho nguội rồi nhai. Quả nhiển rất mỹ vị. Nàng khẽ nói:

- Phần trắng này ngon hơn phần đỏ nhiều.

Lý Kỳ sao không biết ý của nàng, cười khổ lắc đầu.

- Món lẩu uyên ương này cũng do ngươi làm?

Lý Kỳ cười đáp:

- Đương nhiên, không đâu có được. Ngươi muốn ăn chỉ có thể tới Túy Tiên Cư mà thôi.
- Nói như vậy, ba câu đối treo bên người cũng do ngươi nghĩ ra?

Triệu Tĩnh bỗng liếc ra ngoài cửa, giảo hoạt hỏi.

- Đương nhiênĐương nhiên không phải. Ba câu đối kia là do đông chủ của chúng ta, Tần phu nhân làm. Ta đâu có tài văn chương như vậy.

Lý Kỳ vội vàng khua tay.

Triệu Tĩnh giương lông mày, cười nói:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi, ngươi cần gì phải khẩn trương? Lẽ nào Tần phu nhân là ngươi rất khó tính, các ngươi đều sợ nàng?

- Ngươi chớ nói linh tinh. Tần phu nhân của chúng ta không chỉ đẹp người đẹp nét, tài hoa còn rất xuất chúng. Hơn nữa phu nhân rất che chở cho những người làm việc nơi đây. Thời thời khắc khắc quan tâm tới chúng ta. Lòng thiện lương có thể so sánh với Bồ Tát.Không phải Lý Kỳ ta khoác lác, nếu không phải phu nhân không ra cửa nhiều năm, thì đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, đâu có thể rơi vào tay của Lý Thanh Chiếu.

Lý Kỳ hết sức khen.

Triệu Tĩnh mím môi cười:

- Nghe ngươi nói như vậy, có vẻ như ngươi rất ngưỡng mộ Tần phu nhân.

- Đâu chỉ là ngưỡng mộ. Trong mắt ta, phu nhân chính là tiên nữ băng thanh ngọc khiết, xa xa không thể chạm. Đời này Lý Kỳ ta có thể đi theo bên cạnh nàng làm tùy tùng, thì đã thấy đủ rồi.

Lý Kỳ tỏ vẻ hướng tới nói.

Triệu Tĩnh rốt cuộc không nhịn được cười, bỗng nghiêng đầu, hướng phía cửa nói:

- Tần phu nhân, tại hạ Triệu Tĩnh mạo muội bái phỏng. Nếu có chỗ đắc tội, mong phunhân tha thứ.

- Cái gì? Phu nhân?

Lý Kỳ đứng phắt dậy, nhìn xung quanh, hỏi:

- Phu nhân, phu nhân ở đâu?

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng cửa mở. Tần phu nhân đỏ bừng khuôn mặt đi vào. Đằng sau còn đi theo nha hoàn Tiểu Đào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top